Chương 500: Tô Nan gặp tuyệt cảnh! Phá cuộc! Kiến công lập nghiệp (1)
Hơn nửa canh giờ sau đó, Tô Nan yếu ớt tỉnh lại.
Chỉ thấy được trước giường quỳ đầy đầy đất người, khuôn mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Ở trong lòng tất cả người họ Tô, Tô Nan giống như thiên thần vậy, vĩnh viễn bất bại.
Dù cho vài lần cùng quốc quân đánh cờ, thậm chí đều chiếm cứ thượng phong.
Nhất là trước đây không lâu vua Khương chết bất đắc kỳ tử, đối với gia tộc họ Tô mà nói cũng là một trận tai họa ngập đầu.
Nhưng vẫn ở dưới sự hướng dẫn của Tô Nan chuyển nguy thành an.
Tô Nan chỉ mấy trăm người, công khai tuôn ra kinh đô Việt quốc, hơn nữa quậy toàn bộ kinh đô đến long trời lở đất.
Uy phong lẫm lẫm đến cỡ nào?
Trực tiếp xé ra cái mặt nạ cường đại của Việt quốc, để nước Ngô cùng nước Sở điên cuồng ra sức cắn.
Có thể nói cục diện Việt quốc nguy cơ tứ phía, thiên hạ bao vây tấn công, chính là một tay Tô Nan đạo diễn.
Tô Nan chính là hồn gia tộc họ Tô.
Mà bây giờ cái hồn này họ Tô lại cũng hộc máu ngã xuống.
Điều nyà làm sao không để lòng người gia tộc họ Tô sợ hãi.
Tô Nan chợt vén chăn lên, từ trên giường đứng lên.
- Ta còn chưa có chết, khóc cái gì?
Một tiếng tức giận này, để tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Giống như gia chủ vô địch lại trở về.
Tất cả mọi người tràn trề ngưỡng mộ mà nhìn Tô Nan, tràn đầy khát vọng cùng mong mỏi.
Lúc trước gia chủ có thể dẫn gia tộc họ Tô vượt qua lần nguy cơ này đến lần khác, lần này cũng nhất định được.
- Tất cả mọi người đi ra ngoài, gia tộc họ Tô chúng ta còn không diệt được, nên làm gì thì làm đi. - Tô Nan nói:
- Mấy người các ngươi, đi với ta vào thư phòng.
Tất cả mọi người lui ra ngoài.
Tô Nan tiến vào bên trong thư phòng, mấy người dòng chính gia tộc họ Tô cũng cùng nhau tiến vào.
...
Ở bên trong thư phòng, Tô Nan ngẩn ngơ khi nhìn vào tấm gương.
Cái gương này là gia tộc họ Tô bỏ rất nhiều tiền mua từ đợt đấu giá của hội Thiên Đạo, phản chiếu rất rõ ràng.
- Ta lại cũng có nếp nhăn?
Tô Nan thở dài.
Ông là người biết cách chăm sóc, tuy rằng đã sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua tối đa bốn mươi tuổi, hoàn toàn như tráng niên.
Lúc trước ở kinh đô, ông ta thích giả làm người già, rõ ràng sáu mươi lại làm như sắp xuống lỗ đến nơi.
Hôm nay lại thật có chút già rồi.
Làm phản tàn hại người ta thật.
Giống như mỗi một ngày đều phải cố gắng chịu đựng.
Chỉ một hai tháng mà thôi, lại già đi gần mười tuổi vậy.
Hôm nay, tất cả kế hoạch bá nghiệp lớn, đều thả luôn xuống sông.
Chủ lực họ Tô huỷ diệt, Khương quốc bên kia cũng thay đổi màu sắc.
- Khương quốc bên kia đã xảy ra chuyện gì? - Tô Nan bèn hỏi.
Tô Dong đáp:
- Vẫn không có tin tức, nhưng là có người thấy Tô Niễu bị bắt.
Tô Nan thở dài một tiếng nói:
- Arutai có thể đã chết, bị Thẩm Lãng hại chết, trận động đất bên Đại Tuyết Sơn là đã xảy ra chuyện gì?
- Tuyết lở! - Tô Dong nói:
- Võ sĩ chúng ta đã đi thăm dò thấy tuyết lở hết một mặt, mấy vạn đại quân vua Khương Arutai, có thể đã táng thân trong trận tuyết đó.
Tô Nan hít một hơi khí lạnh.
Thẩm Lãng độc thật!
Tuyết lở làm dễ vậy sao? Hắn làm sao làm được hả?
Lại lợi dụng uy thế đất trời tiêu diệt kẻ địch,
Người này rõ ràng khủng bố như vậy!
Arunana trở thành vua Khương, ngay cả siêu dũng như Shubutai này cũng thuộc về nàng.
Khương quốc bên kia coi như không có trông cậy vào.
Đại quân chủ lực của họ Tô cũng mất.
Tô Nan nói:
- Chúng ta còn dư lại bao nhiêu quân đội?
Tô Trản nói:
- Khoảng chừng năm nghìn.
Chỉ còn lại năm nghìn!
Lúc gia tộc họ Tô cường thịnh nhất, cộng thêm lính đánh thuê, cộng thêm viện quân Đại Kiếp Tự, chính là có chừng hơn bốn vạn.
Bây giờ chỉ còn lại năm nghìn!
Nói đến đây mới buồn cười, gia tộc họ Tô mạnh nhất là ngay nửa tháng trước.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục tốc độ, thật đúng là nhanh.
Kế hoạch bá nghiệp lớn coi như công dã tràng!
Nghĩ tới đây, giữa ngực bụng Tô Nan lại một trận quặn đau, giống như lại muốn phun ra một búng máu.
Ông vội vàng nhịn xuống, hít thở nhẹ nhàng.
Tại sao họ Tô của ta lại trêu chọc Thẩm Lãng?
Nếu như không có hắn thọc gậy bánh xe, ta lúc này đã thành đại nghiệp.
Đại quân của ta đã sớm quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, đã sớm Tô Khương hợp nhất.
Đúng, là do một phong mật thư.
Có người truyền đến tin tức tuyệt mật, nói gia tộc họ Kim cũng không có hủy phong mật thư của lão Hầu tước Tô Tiễn, mật thư hiệu triệu gia tộc họ Kim đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ, nhưng Kim Trác lại luôn miệng nói mình đã đốt.
Tô Nan nguyên bản không tin mật báo người kia, ông ta vẫn vô cùng tin tưởng nhân phẩm Kim Trác, thế nhưng đối phương lại thuật lại hoàn chỉnh nội dung mật thư.
Lúc đó Tô Nan rợn cả tóc gáy.
Những sắp xếp của ông ta còn chưa hoàn thành, nếu như phong mật thư này tuôn ra thì tuy rằng chưa nói tới tai họa ngập đầu, nhưng lại là một trận đại họa.
Cho nên lúc đó Tô Nan liền kết luận, gia tộc họ Kim rắp tâm hại họ Tô.
Như vậy ta đương nhiên sẽ phải tiên hạ thủ vi cường, cho nên gia tộc họ Tô nhiều lần xuất thủ gia hại gia tộc họ Kim.
Con tin tức gia tộc họ Kim không có tiêu hủy phong mật thư kia, là ai tiết lộ cho Tô Nan vậy?
Hội Ẩn Nguyên.
Đúng rồi, là hội Ẩn Nguyên.
Bá tước Kim Trác đã hủy diệt phong mật thư, vì sao hội Ẩn Nguyên còn biết nội dung phong mật thứ? Cái này liền không biết được rồi.
Nhưng hai nhà chính là từ khi đó, kết làm tử thù, không chết không thôi, Thẩm Lãng mới có thể điên cuồng mà trả thù họ Tô.
Mấy tháng trước, Thẩm Lãng mới vừa tiến vào kinh đô kêu gào muốn diệt họ Tô, tất cả mọi người cười bỏ qua, cảm thấy hoàn toàn là con chó sủa trời, tên hề nhảy nhót mà thôi.
Ngay cả Tô Nan cũng cho rằng như vậy.
Thật không ngờ chỉ thời gian mấy tháng, Thẩm Lãng lại thực sự hại gia tộc họ Tô đến tình cảnh như thế.
Nhưng mà, tất cả chuyện này đều không quan trọng.
Chuyện đã xảy ra rồi.
Thời khắc mấu chốt nhất của gia tộc họ Tô đến rồi, kế tiếp chỉ cần đạp phá một bước, gia tộc họ Tô mấy trăm năm sẽ tan thành mây khói.
Phải làm gì?
Phải làm thế nào vượt qua trận nguy cơ trí mạng này?
Cục diện trước mắt, giống như thấy thế nào cũng là một tử cục, tử cục gia tộc họ Tô.
Tô Nan động não thật nhanh.
- Chủ công, tòa thành nhà chúng ta xây dựng qua mấy trăm năm trên núi cao chót vót, phòng thủ kiên cố. - Tô Dong nói:
- Hơn nữa lối đi đến tòa thành cũng chỉ có một con đường, bốn phía tòa thành là vách núi đá, căn bản không cách nào bao vây tấn công.
Tô Trản nói:
- Không tệ, bên trong tòa thành chúng ta không thiếu nước ngọt, không thiếu lương thực, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề. Năm nghìn quân phòng thủ tuy rằng ít, nhưng phòng thủ mấy năm dư sức. Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, dù cho tới mấy vạn kẻ địch cũng đừng hòng công phá tòa thành chúng ta.
Lời này nói ra nửa điểm không tệ.
Tòa thành của gia tộc họ, hiểm trở tới cực điểm, so với pháo đài thành Nộ Triều càng thêm dễ thủ khó công.
Tiến đánh tòa thành như vậy, quả thực chính là một cơn ác mộng.
Tô Nan thản nhiên hỏi:
- Nếu như kẻ địch chỉ bao vây không đánh thì sao? Ninh Nguyên Hiến điều động đại quân quét ngang toàn bộ lãnh địa gia tộc họ Tô chúng ta, chiếm lĩnh toàn bộ quận Bạch Dạ, không có lương thực, không có thuế má, gia tộc họ Tô chúng ta liền trở thành rễ không có nước, đến lúc đó coi chừng cái tòa thành này thì có ích lợi gì?
Nghe những lời này, toàn tràng tĩnh lặng.
Việt quốc quả thực không cần tiến đánh tòa thành, cứ bao vây cho tự hỏng là được.
Tô Nan nói:
- Khi đại thế ở phía ta, tòa thành vững chắc, đương nhiên như hổ thêm cánh. Mà khi đại thế không ở bên phía ta, tòa thành có vững chắc cách mấy cũng vô dụng, thế giới này sẽ không có tòa thành nào không thể hạ, cái pháo đài của Cừu Thiên Nguy kia bảo cũng đủ vững chắc, nhưng vẫn thất thủ.
Tô Nan nhắm mắt lại.
Tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố, nhưng là giống như một cái vòng vây đang đốt cháy, là cạm bẫy một an toàn.
Gia tộc họ Tô cảm thấy có tòa thành bảo vệ thế này, cho nên co đầu rút cổ ở bên trong thủ vững, nói vậy giống một con ếch được nấu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tô Nan lại một lần nữa nhắc:
- Khi đại thế không ở phía chúng ta, tòa thành vững chắc đến đâu cũng vô dụng.
Cước bộ của ông ta càng lúc càng nhanh, hít thở càng ngày càng gấp rút.
Bởi vì ông ta muốn ra một quyết định, quyết định kinh người trước nay chưa từng có.
Quyết định này quá khó khăn, cơ hồ là tráng sĩ cụt tay.
Nhưng quyết định này lại nhất định phải làm.
Ông ta nhắm mắt lại, hít thở thật sâu hết lần này đến lần khác.
Ta nghĩ kỹ chưa?
Xác định nghĩ kỹ chưa?
Nghĩ xong!
Như vậy, cứ quyết định như vậy đi.
Tô Nan nói:
- Chúng ta bỏ tòa thành đi, trong thời gian ngắn nhất rút lui khỏi, toàn tộc rời khỏi Việt quốc, xuyên qua Khương quốc, tiến vào Tây Vực.
Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ, không thể tin nổi.
Cái gì?
Bỏ đi tòa thành?
Gia chủ đây bị điên thật sao?
Cái tòa thành này vững chắc như vậy, kẻ địch căn bản không có thể công được vào đây, thủ vững mấy năm cũng không vấn đề.
Bây giờ lại muốn chủ động bỏ đi?
Cái này chẳng phải là chắp tay đưa trăm năm cơ nghiệp tặng không sao?
Người xa quê hèn hạ.
Gia tộc họ Tô ở lại cái tòa thành này không tốt sao, lại muốn rời xa đi Tây Vực.
Đây không phải là cửu tử nhất sinh à?
Tô Nan nói như đinh chém sắt:
- Nếu bỏ đi tòa thành, gia tộc họ Tô trốn xa, còn có một đường sinh cơ. Nếu thủ tòa thành, hoàn toàn một con đường chết.
Tô Trản nói:
- Huynh trưởng, dựa vào lâu đài này, chúng ta chí ít còn có thể thủ vững mấy năm.
Tô Nan lắc đầu nói:
- Không thủ được, một khi chúng ta bị nhốt ở bên trong cái tòa thành này, tất cả địa bàn toàn bộ đã đánh mất. Lòng người sẽ tán loạn, cho đến lúc này tòa thành sẽ tự sụp đổ. Tất cả pháo đài, cũng là công phá từ bên trong.
Tô Dong nói:
- Quân đội gia tộc họ Tô chúng ta nhất định trung thành và tận tâm?
Tô Nan nói:
- Không có khả năng, trên thế giới sẽ không có quân đội tuyệt đối trung thành. Khi bọn hắn nhìn không thấy hy vọng, lòng người thay đổi, khi đó mới là tử kỳ gia tộc họ Tô chúng ta. Lâu đài này căn bản giữ không được mấy năm, thậm chí giữ không được nửa năm, dù cho lương thực cũng đủ ăn hai ba năm, thế nhưng lòng người yếu đuối, thủ vững không được nửa năm.
Những lời này của Tô Nan hoàn toàn nói toạc ra chân lý.
Lòng người như nước, là thứ chẳng thể dựa vào.
Khi ngươi thuận thế, đương nhiên lòng người hướng về. Nhưng để cho ngươi ở vào nghịch thế, ai cũng có thể phản bội ngươi, ai cũng có thể tới đạp ngươi một chân.
Tô Trản nói:
- Huynh trưởng dẫn người thủ vững tòa thành, ta dẫn người rời khỏi đi Tây Vực, xông ra đến vùn đất mới.
Tô Nan nói:
- Đây càng thêm không có ý nghĩa, đều đến như thế thời khắc mấu chốt, gia tộc họ Tô chúng ta càng không thể phân liệt. Ta muốn nói bao nhiêu lần các ngươi mới có thể hiểu, trăm năm cơ nghiệp của họ Tô là miếng địa bàn dưới chân núi, mà không phải cái tòa thành này. Khi chúng ta thắng, cái tòa thành này chính là hoàng cung. Khi chúng ta thua, cái tòa thành này chính là lao tù, chúng ta tuyệt đối không thể tự bị nhốt nơi này! Nhảy ra khỏi lao tù này, mới có một con đường sống.
Tô Dong khóc thút thít nói:
- Chủ công nói cái gì chính là cái đó, mặc kệ chủ công đi nơi nào, lão nô đều vĩnh viễn đi theo. Thế nhưng... Nhưng là chúng ta có thể đi nước Sở, Tây Vực dã man, chủ công đi đến đó sẽ bị coi thường. Nếu chúng ta đi nước Sở, chủ công vẫn có thể phong hầu.
Tô Nan lắc đầu nói:
- Nước Sở cùng nhân chủng với chúng ta, họ Tô chúng ta quá dễ dàng sáp nhập vào. Cho nên một khi ta dẫn binh đầu nhập vào nước Sở, đương nhiên sẽ được phong hầu, tiếp đó bị tiêu diệt từng bộ phận, gia tộc họ Tô hoàn toàn bị tan rã. Bởi vì là đồng loại, những tướng lãnh gia tộc họ Tô chúng ta kia đầu nhập vào quyền quý khác cũng không có áp lực chút nào. Loại tình huống này nhất định sẽ phát sinh, họ Tô chúng ta là chạy tới nước Sở như là chó chết chủ vậy, gia tướng trung thành có thể có thể duy trì mấy tháng nửa năm, nhưng lâu ngày, bọn họ nhất định sẽ đi đầu nhập vào kẻ mạnh hơn. Nước Sở là một quốc gia văn minh, sống theo nề nếp kỷ cương, dựa vào lực lượng họ Tô chúng ta còn sót lại rất khó đột phá, rất khó thu được cái gì.
- Thế nhưng Tây Vực không giống, chỗ đó ngư long hỗn tạp, vẫn là loạn thế, đang thích hợp chúng ta sinh tồn. Hơn nữa chủng tộc cũng khác chúng ta, họ Tô chúng ta đi nơi nào tuy sẽ phải chịu tẩy chay nhất định, nhưng cũng chính là như thế, những binh lính họ Tô này mới có thể chăm chú đoàn kết ở bên cạnh ta, không có khả năng bị thu mua, bởi vì không phải tộc của ta thì lòng sẽ nảy sinh sự xa lánh!
Lời này của Tô Nan, lại một lần nữa nói ra chân lý.
Ví như một đám người trong một nước, ở cùng quê có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy. Nhưng đến khi ra nước ngoài, cuộc sống không quen, đưa mắt vừa nhìn cũng là kẻ ngoại tộc, liền bản năng ôm nhau sưởi ấm.
Cho nên Tô Nan tới đó địa vị lãnh tụ không chỉ sẽ không suy yếu, ngược lại sẽ càng thêm tập trung.
- Chủ công, chúng ta đi Tây Vực xong xuôi, vậy sau này còn trở lại không?
Tô Nan nói:
- Trở về, đương nhiên trở về! Tối đa mười năm chúng ta là có thể trở về giết, bởi vì đến lúc đó Việt quốc nhất định đại loạn. Ninh Nguyên Hiến người này quá thích đùa lửa, quá thích đánh bạc, một ngày nào đó sẽ bị tổ trác. Tam vương tử cùng Thái tử tranh ngôi, chính là một kết cục khó giải. Chờ Việt quốc đại loạn, chính là lúc chúng ta ngóc đầu trở lại.
Tô Trản nói:
- Chủ công, nhưng là bây giờ Việt quốc cũng vô cùng loạn, vùng biên giới hai vua Ngô Việt tập hợp hai mươi mấy vạn đại quân. Phía Tây nước Sở ở cùng gia tộc họ Xung đánh cho bừng bừng khí thế, chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp loạn mà sống.
Tô Nan lắc đầu nói:
- Giả, cũng là giả. Bất kể là nước Sở hay là nước Ngô, cũng không có gây đại quyết chiến với nước Việt thật sự. Chỗ này chỉ có một đại chiến là thật, đó chính là cuộc chiến thành Nộ Triều. Những chiến tranh khác cũng chỉ là đầu cơ, bởi vì họ Tô chúng ta phản loạn mà đưa đến hành vi đầu cơ, thử có thể từ trên người Việt quốc cắt lấy một miếng thịt hay không. Bây giờ họ Tô chúng ta thất bại, nước Sở sẽ lui binh rất nhanh, Ngô vương cũng sẽ thỏa hiệp rất nhanh.
Người này là linh hồn họ Tô.
Chỉ có một mình ông ta, có thể thấy rõ toàn bộ chiến lược thế cục.
- Diễn tuồng dù là thật hay giả, nhân vật chính chúng ta đã xuống sân khấu thì các vai phụ khác diễn thế nào? - Tô Nan nói:
- Thậm chí không cần mười năm chúng ta là có thể trở lại quê xưa, bởi vì một kiêu hùng thiên hạ như vua Căng thế này, hắn đã mượn cuộc chiến nước Nam Ẩu thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, một khi để hắn thành công biến thành vua tộc Sa Man, đó chính là lúc long trời lở đất phía nam Việt quốc, mà khi đó cũng là thời điểm Thái tử cùng Tam vương tử tranh ngôi kịch liệt nhất, có thể trong vòng ba năm rưỡi chúng ta có thể giết trở về, đông sơn tái khởi, tái hiện huy hoàng.
- Đi, đi nhanh lên! - Tô Nan bỗng nhiên chợt quát to:
- Họ Tô chúng ta phải bỏ tòa thành mà trốn thật xa, chuyện này không ai có thể đoán được, cho nên thời gian đối với chúng ta có lợi. Chờ đại quân kẻ địch đánh tới, dù cho còn muốn chạy cũng không còn kịp rồi.
- Nhanh đi thu thập tất cả, trừ mấy đứa bé dòng chính, những đàn bà trẻ nhỏ già yếu khác, hết thảy không mang theo!
- Không chỉ có như thế, hơn nữa đối với bất kỳ người nào bảo mật, không muốn nói cho họ biết quân đội chúng ta sắp đi, giống như xuất chinh bình thường vậy.
- Lập tức chuẩn bị, hừng đông đi liền, hành quân không dừng lại!
- Các ngươi đi trước mấy canh giờ, ta tiếp tục ở lại trong pháo đài! Nửa ngày sau, ta bí mật đến đây cùng các ngươi tụ họp.
- Tóm lại lúc này đây rút lui khỏi, trừ mấy người ở đây ra, bất luận kẻ nào cũng không thể biết được!
- Có nghe hay không?
Toàn tràng mọi người chấn động.
Đây là là bỏ đi gần như tất cả người già yếu phụ nữ và trẻ em trong pháo đài.