Chương 501: Tô Nan gặp tuyệt cảnh! Phá cuộc! Kiến công lập nghiệp (2)
Bởi vì địch nhân sẽ nhanh chóng tiến đến chỗ xung yếu của tòa thành.
Nếu có quân phòng thủ ở đây, lâu đài này phòng thủ kiên cố, còn có thể bảo vệ được, dù cho chỉ có mấy nghìn quân phòng thủ.
Thế nhưng dựa vào hơn một nghìn người già yếu, phụ nữ và trẻ em là căn bản không có khả năng bảo vệ.
Gia chủ quá lòng dạ ác độc, không chỉ bỏ qua tòa thành, hơn nữa bỏ hơn một nghìn tộc nhân.
- Nhanh, nhất định phải nhanh!
- Nếu như ta không có đoán sai, hai con chó gấp rút bỏ đá xuống giếng Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đã muốn dẫn binh đánh tới. Mà Thẩm Lãng hoàn thành một món phong công vĩ nghiệp, hẳn là ở vào thời điểm đắc ý nhất, thời khắc người đắc ý nhất liền dễ sơ sẩy, cho nên tuyệt đối nghĩ không ra chúng ta sẽ buông tha tòa thành, rút lui khỏi, hắn chắc chắn còn muốn để chúng ta cùng Trịnh Đà lưỡng bại câu thương, tiếp đó hắn đi ra ngồi hưởng ngư ông thủ lợi.
- Nhưng Thẩm Lãng người này gian xảo vô cùng, hắn có thể rất nhanh đã sẽ tỉnh táo lại, chúng ta chúng ta nhất định phải nhanh!
Tô Trản nói:
- Chủ công, chúng ta đây liền dễ dàng tặng không cái tòa thành này sao?
Tô Nan nhắm mắt lại.
Từ mặt ký trí, từ lợi ích, ông ta biết nên chắp tay nhượng tòa thành cho Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên.
Như thế hai tên trộm này sẽ thay thế được họ Tô, tạo thành trò cắt cứ, đây đối với Việt quốc mới bất lợi nhất.
Thế nhưng...
Tô Nan thực sự không cam lòng.
Người thống hận nhất thường thường không là kẻ thù, mà người cùng nhà bỏ đá xuống giếng.
Trịnh Đà lúc trước cùng ta diễn trò, không phải minh hữu lại giống như minh hữu.
Lương Vạn Niên càng là chó săn.họ Tô chúng ta
Nhưng mà thời điểm họ Tô chúng ta xui xẻo, Thẩm Lãng đều còn chưa có nhào lên cắn, hai người các ngươi ngược lại không thể chờ đợi.
Để ta cầm tòa thành cứ như vậy dễ dàng cho các ngươi, cho các ngươi thành chuyện? Thật sự là không cam lòng!
- Độc đậu mùa chúng ta chuẩn bị, còn nữa không? - Tô Nan bèn lạnh giọng hỏi.
Cái gì là độc đậu mùa?
Chính là mủ máu trên người bệnh nhân bị bệnh đậu mùa.
Khương quốc chủng ngừa bệnh đậu mùa đại quy mô, họ Tô đương nhiên cũng lập tức đi theo, hoàn toàn phòng ngự bệnh đậu mùa.
Đã không có bệnh đậu mùa uy hiếp, Tô Nan lập tức nổi lên lòng dạ ác độc.
Ông ta phái người đi đại lượng bắt bệnh nhân bệnh đậu mùa, góp nhặt thật nhiều độc bệnh đậu mùa.
Thậm chí lúc này bên trong địa lao còn giam giữ được rất nhiều bệnh nhân, còn có vô số thi thể.
Vốn định chiến cuộc bất lợi, cho lây lan virus này ra.
Nhưng thật không ngờ còn không kịp dùng, đại quân họ Tô liền thất bại.
Như vậy, vẫn nên dùng ở phía trên quân đội Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên, quân đội hai người kia cũng còn chưa kịp chủng ngừa đậu mùa, còn phòng ngự không được bệnh đậu mùa.
- Có, có rất nhiều! - Tô Trản nói.
Tô Nan nói:
- Vậy liền đổ độc đậu mùa xuống giếng và trong đám lương thực đi.
- Vâng! - Tô Trản đáp.
Tô Nan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Trước khi đi, ta cũng muốn đại khai sát giới, để Trịnh Đà cùng trịnh Vĩnh Niên nếm thử cái gì là mùi vị địa ngục!
Sáng sớm hôm sau!
Gia tộc họ Tô còn sót lại năm nghìn quân đội dốc toàn bộ lực lượng, rời đi thành chủ Trấn Viễn phủ.
Hơn nữa những binh lính này căn bản không biết mình muốn đi đâu, cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh, giống như viễn chinh thông thường.
Trong gia tộc họ Tô tức khắc một trận rối loạn, chỉ còn năm nghìn quân đội lại đi sao, ai tới giữ tòa thành hả?
Thế nhưng kế tiếp tất cả mọi người an lòng, bởi vì gia chủ Tô Nan vẫn còn bên trong tòa thành.
Chỉ cần có ông ta ở đó, phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng sẽ không thất thủ, gia tộc họ Tô cũng sẽ không thất thủ.
Nhưng mà...
Hơn hai canh giờ sau đó.
Tô Nan liền từ trong pháo đài biến mất, bí mật đuổi kịp năm nghìn quân đội họ Tô.
Tất cả dòng chính, tất cả quân đội gia tộc họ Tô, dùng tốc độ nhanh nhất kim thiền thoát xác, lao tới Tây Vực!
Vô cùng quyết đoán, vô cùng rất nhanh.
Hoàn toàn để tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng!
Mà lúc này hai vạn năm ngàn đại quân Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên vẫn còn mấy ngoài trăm dặm, đang đằng đằng sát khí nhào đến phủ Hầu tước Trấn Viễn.
...
Giống như Tô Nan sở liệu!
Thẩm Lãng mới vừa đã trải qua một trận thắng lợi vô cùng to lớn.
Đơn thuần từ quy mô, tràng thắng lợi này thậm chí so với cuộc chiến thành Nộ Triều còn vĩ đại hơn.
Còn kinh tâm động phách hơn.
Mà lúc này Thẩm Lãng vẫn ở vào trong dư âm thắng lợi, cả người có chút ngây ngất!
Cộng thêm hắn thuận lợi tan vỡ Trịnh Đà, Lương Vĩnh Niên, trong lòng càng thêm đắc ý.
Vì bảo mệnh, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên nhất định sẽ điên cuồng tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Tọa sơn quan hổ đấu thoải mái nhất.
Chờ Trịnh Đà cùng Tô Nan đánh cá chết lưới rách, Thẩm Lãng mới dẫn binh thu thập tàn cục.
Quả thực ngon lành làm sao!
Thế nhưng không biết vì sao, lúc đại quân Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên xuôi nam, trong lòng Thẩm Lãng lại có bất an không rõ.
Nhưng lại không nói ra được bất an nơi nào.
Trương Xung tìm Thẩm Lãng chơi cờ.
Thẩm Lãng có chút nghi ngờ, lúc nào chơi cờ không được sao mà phải ngay lúc này?
Trương công ngươi bây giờ chỉ sợ vẫn yếu ớt vô cùng, đầu choáng váng, lại khẩn cấp cùng ta chơi cờ?
- Thẩm công tử, lúc đó ngươi bỏ đi đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai rõ ràng quyết đoán vô cùng. - Trương Xung nói:
- Có tính như một tráng sĩ chặt cánh tay?
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Không tính là vậy, vì chiếm thành Nộ Triều, tất cả những chuyện này đều đáng giá. Nếu không thể vượt qua nguy cơ tân chính, gia tộc họ Kim của ta liền coi là đảo Kim Sơn thì có ích lợi gì? Chỉ có nhảy ra khỏi ván cờ, cách biển làm vua, gia tộc họ Kim của ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi tân chính...
Thẩm Lãng nghe những lời này, tức khắc biến sắc.
- Không tốt, Tô Nan muốn chạy, Tô Nan lão tặc này muốn chạy...
Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:
- Trương công, cái này đến lúc nào, vì sao không gọn gàng dứt khoát nói cùng ta vậy? Còn muốn nói bóng nói gió, ta cũng không phải quốc quân.
Trương Xung nói:
- Ta cũng vậy mới vừa vừa nghĩ đến, nhưng lại không dám xác định, cho nên ta chỉ có thể dẫn dắt tâm cảnh của ngươi, dẫn phát bản năng phán đoán của ngươi.
Sắc mặt Thẩm Lãng có chút trắng bệch, vội vàng nhắm mắt lại, dùng phương pháp thay thế.
Nếu như ta là lão tặc Tô Nan, sẽ làm gì?
Phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố, cho dù có ba vạn địch nhân đến đánh cũng không dừng.
Thế nhưng...
Một khi mất đi đất phong, mất đi quận Bạch Dạ, phủ Hầu tước Trấn Viễn liền chỉ là một lao tù hoa lệ mà thôi.
Thiên hạ không có tòa thành nào không phá được.
Nếu như ta là Tô Nan lão tặc, nhất định sẽ chạy.
Thẩm Lãng ta đây đều biết sinh lộ ở ngoài ván cờ.
Ta đều biết đưa ánh mắt nhảy đến thành Nộ Triều giải quyết nguy cơ tân chính, Tô Nan lẽ nào liền nhìn không thấy?
Khuyết điểm của Tô Nan chính là lòng tham, khi ông ta có con bài tốt trong tay, bởi vì lòng tham, muốn một mũi tên ba con chim, mà ngựa mất đi móng trước.
Nhưng nếu trong tay ông ta không còn bài, ông ta sẽ đặc biệt sát phạt quyết đoán, vô cùng cơ trí!
Điểm ấy ở kinh đô có thể nhìn ra được.
Khi ông ta dùng vụ án Hà Nguyên Nguyên hãm hại Thẩm Lãng, Tô Nan ở vào thế thượng phong, ở vào chủ động thời điểm, ngược lại bị Thẩm Lãng lật vòng.
Thế nhưng khi vua Khương chết bất đắc kỳ tử, quốc quân hạ lệnh bắt Tô Nan, ông ta lại biểu hiện vô cùng kinh ngạc, vô cùng sát phạt quyết đoán, chẳng những không có tiến thoái lưỡng nan, ngược lại trước khi đi đảo loạn kinh đô long trời lở đất, xé rách cái mặt nạ cường đại của Việt quốc, dẫn bạo nguy hiểm cho Việt quốc.
Người này biểu hiện ở bên trong tuyệt cảnh, đặc biệt kinh người.
Mà giờ khắc này, Tô Nan liền ở vào bên trong tuyệt cảnh.
Thẩm Lãng gắng sức vỗ đầu mình một cái.
Bụp, bụp!
Nếu không có Trương Xung nhắc nhở, suýt nữa gây thành sai lầm lớn, suýt nữa mất cơ hội tốt!
Tô Nam lão tặc võ công cường hãn, suy nghĩ ác độc, bản lĩnh tuyệt đỉnh, một khi để ông ta thoát...
Đúng, ông ta sẽ chạy tới Tây Vực đi.
Ông ta sẽ không đi đầu nhập vào nước Sở.
Một khi để ông ta chạy tới Tây Vực đơn giản là như cá gặp nước, mấy năm sau nói không chừng lại ủng quân mấy vạn, ngóc đầu trở lại.
Loại người lợi hại này, một lần đánh ông ta không chết, hậu hoạn vô cùng.
Hơn nữa Thẩm Lãng phát hiện mình cũng phạm vào sai lầm của Tô Nan trước kia.
Quá tham lam!
Muốn lợi dụng Trịnh Đà đi cùng Tô Nan giết cái lưỡng bại câu thương.
Cái đó và lúc đó Tô Nan muốn một mũi tên ba con chim, có cái gì khác nhau chớ?
Người ở vào đắc ý thuận cảnh nhất định phải cẩn thận.
Tuyệt đối không thể phiêu.
Bằng không có thể sẽ có tai họa ngập đầu.
Thẩm Lãng đứng lên nói:
- Trương công cáo từ!
Tiếp đó, hắn vội vã rời đi.
Dẫn đầu một vạn kỵ binh, truy sát đi.
Nhất định không thể để cho Tô Nan lão tặc chạy trốn, không thể để cho gia tộc họ Tô kim thiền thoát xác.
...
Thành Nộ Triều!
Tòa thành đã kịch chiến mấy ngày mấy đêm.
Lâu đài này rõ ràng mai rùa vậy, đánh quá khó khăn!
Ngô Mục có ba vạn đại quân, ước chừng gấp sáu lần với gia tộc họ Kim, hơn nữa dưới trướng dũng tướng như mây, hơn xa gia tộc họ Kim.
Thế nhưng điên cuồng công thành mấy ngày mấy đêm, vẫn không có hạ được!
Lâu đài này quá lớn, tường thành quá dày quá cao.
Bất đắc dĩ, gã đã ra lệnh đại quân Cừu Hào lên đất liền thành Nộ Triều, cùng nhau gia nhập cuộc chiến bao vây tấn công pháo đài.
Lần này quân đội dưới trướng gã đạt được ba vạn năm ngàn, ước chừng gấp bảy gia tộc họ Kim.
Đại chiến năm ngày sau!
Đại quân của Ngô Mục thương vong nặng nề, đến con số bảy ngàn.
Nhưng thương vong gia tộc họ Kim cũng đến chừng hai ngàn.
Một trận chiến này không giống. quận thành Bạch Dạ
Lâu đài này càng kiên cố hơn, càng thêm dễ thủ khó công.
Thế nhưng, Trương Xung ở quận thành Bạch Dạ có thể không ngừng chiêu mô tân binh.
Mà trong thành Nộ Triều, gia tộc họ Kim một khi có người thương vong thì thiếu đi một sức chiến đấu.
Ngô Mục lúc này mặc dù mệt mỏi rã rời cực kỳ, thế nhưng trong lòng ngược lại chắc chắn.
Thiên hạ không có tòa thành không phá được.
Dù cho cái mai rùa thành Nộ Triều này cũng không ngoại lệ.
Nguyên nhân tinh lực làm người có hạn, quân phòng thủ gia tộc họ Kim cũng là như thế này.
Đại quân nước Ngô có thể đánh luân phiên, thay phiên hết nhánh quân này đến nhánh quân khác.
Thế nhưng họ Kim quân phòng thủ lại không thể, cần từ sớm chiến đấu đến muộn, nhưng bọn họ cũng không phải người sắt.
Đến khi bọn họ rã rời, chính là là lúc tòa thành thất thủ.
Cho nên, Ngô Mục liền đánh luân phiên, điên cuồng mà tiêu hao gia tộc họ Kim.
Mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, không ngừng nghỉ chút nào mà tiến đánh.
Quả thực để quân phòng thủ gia tộc đến tình trạng kiệt sức, tòa thành cũng lung lay sắp đổ.
Ngô Mục tuy rằng trẻ tuổi, mặc dù là lần đầu tiên thống soái đại quân tác chiến.
Nhưng gã đúng là một thống soái xuất sắc, một trận chiến này gã biểu hiện không chê vào đâu được!
......
- Rầm rầm ầm...
Ngô quân vẫn ở tiến đánh pháo đài thành Nộ Triều.
Chủ soái Ngô Mục tranh thủ thời gian ăn cơm, uống một chén trà ít khi được uống.
- Kim Mộc Lan lợi hại, một cô gái lại chống đỡ đến bây giờ, gần như năm ngày năm đêm không có ngủ, từ đầu đến cuối ở trên chiến trường.
Ngô U ngoảnh mặt làm ngơ, toàn bộ tiều tụy không thể tả, xuất hồn bay ra ngoài.
- Kim Sĩ Anh vì sao còn chưa động thủ, chàng lừa gạt ta sao? - Giọng của ả gần như đang run rẩy.
Ngô Mục nói:
- Không, hắn không có cơ hội động thủ! Bởi vì Kim Mộc Lan cũng không có khoảnh khắc nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối nắm giữ binh quyền trong thành vững vàng, Kim Sĩ Anh lấy tư cách dũng tướng số một, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh nàng chiến đấu, căn bản không có bất cứ cơ hội nào.
Ngô U hỏi:
- Thực sự sao?
Ngô Mục đáp:
- Ta bây giờ ngược lại lại thêm tin tưởng Kim Sĩ Anh sẽ làm phản. Cho nên chúng ta cần chế tạo cơ hội, để hắn có thể mở ra cổng pháo đài, cho chúng ta vào sẽ khiến cho cả pháo đài sụp đổ.
Ngô U nói:
- Làm sao chế tạo cơ hội?
Ngô Mục nói:
- Chúng ta điên cuồng mà tiến đánh tòa thành, liên tục đánh mấy ngày mấy đêm, để Kim Mộc Lan từ đầu đến cuối không chiếm được nghỉ ngơi, nàng coi như là người sắt cũng không nhịn được. Tiếp đó bỗng nhiên có buổi tối một ngày, chúng ta làm bộ không chịu nổi, tạm thời đình chiến không đánh. Như thế Kim Mộc Lan sẽ nắm chặt thời gian quý giá này tiến hành nghỉ ngơi. Mà nàng một khi nghỉ ngơi, quyền chỉ huy liền hiển nhiên giao cho tòa thành nhân vật số hai Kim Sĩ Anh. Khi đó, Kim Sĩ Anh mở rộng cửa thả chúng ta đi vào, liền dễ dàng!
Ngô U vuốt ve bụng của mình nói:
- Hắn nhất định sẽ làm vậy, nhất định sẽ làm vậy, dù cho hắn không vì ta, cũng phải vì đứa con trong bụng chúng ta!
...
Kế tiếp, đại quân Ngô Mục càng thêm điên cuồng mà công thành!
Không dừng ngủ đêm, bất chấp thương vong.
Tầm lại tiến đánh hai ngày hai đêm!
Tiếp đó, quân đội đôi bên gần như đều muốn qua đời.
Coi như là đánh luân phiên, nhưng dù sao cũng là công thành một phương, đại quân Ngô Mục đã đến cực hạn.
Mà quân đội gia tộc họ Kim trong pháo đài, càng là mệt mỏi hết lực, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể ngã xuống.
Cục cưng Mộc Lan bảy ngày bảy đêm kiên trì ở trên chiến trường, hốc đã lõm xuống, tràn đầy tơ máu, làm cho không người nào không đau lòng.
Tiếp đó!
Buổi tối ngày thứ tám, Ngô Mục tuyên bố tạm thời đình chiến nghỉ dưỡng sức, công khai thu binh.
Tức khắc, trong pháo đài bên ngoài hai đội quân gần như đồng thời than mềm nhũn ra, binh khí trong tay gần như nâng không nổi.
Kim Mộc Lan vẫn lo lắng, ở lầu thành ngây người hai canh giờ.
Lại phát hiện quân đội ngoài thành ngáy khò khò, nàng cuối cùng không kiên trì nổi.
- Huynh trưởng, phòng ngự giao cho huynh, muội đi ngủ một lát. - Kim Mộc Lan nói.
Kim Sĩ Anh nói:
- Yên tâm, tất cả có ta!
Kim Mộc Lan đi ngủ.
Toàn bộ phòng ngự tòa thành, tức khắc rơi vào trong tay Kim Sĩ Anh.
Mà lúc này, dưới trướng Ngô Mục có một nhánh sáu ngàn người tinh nhuệ, đã nhiều ngày từ đầu đến cuối không có tham chiến, nghỉ ngơi dưỡng sức như là mãnh hổ muốn xổng chuồng, muốn nhào ra.
Lúc này, Ngô Mục dẫn đầu sáu ngàn tinh nhuệ này mai phục tại bên trong trại lính, lẳng lặng cùng đợi, nhánh quân đội này là lực lượng mạnh nhất của gã.
Nếu như gã không có đoán sai, khuya hôm nay, thời điểm mọi người ngủ say, Kim Sĩ Anh sẽ mở ra cổng tòa thành.
Ngô U cất giọng run rẩy:
- Đại soái, Kim Sĩ Anh sẽ mở ra cổng à? Chàng sẽ phản bội họ Kim à?
- Chàng nhất định sẽ làm, chàng nhất định sẽ làm.
Ngô U không ngừng lẩm bẩm.
- Chàng tuyệt đối sẽ không bỏ được ta và con.
- Chàng nhất định biết lựa chọn, ta chính là cho chàng là làm vinh dự tiền đồ, ta cho chàng là một gia, không ai sẽ muốn làm gia nô cả đời, chàng nhất định sẽ mở rộng cửa, nhất định sẽ không cho ta thất vọng.
Ngô Mục thở dài một tiếng, tình rõ ràng kiếm hai lưỡi, có thể đả thương người, cũng có thể thương mình!
Tức khắc, Ngô Mục vỗ vỗ bả vai em họ nói:
- Yên tâm, Kim Sĩ Anh là một người thông minh, hắn sẽ không để cho ngươi thất vọng!
Nhưng mà vào lúc này!
Tướng lĩnh bên cạnh vui vẻ nói:
- Đại soái, cửa thành mở, mở...
Giọng của gã gần như đang run rẩy.
Rõ ràng quá không dễ dàng.
Cái cổng thành phòng thủ kiên cố kia, cuối cùng mở!
Chủ soái Ngô Mục ngửa mặt lên trời thở dài, kích động đến toàn thân run rẩy.
Kim Sĩ Anh, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng!
Quả nhiên không để cho ta thất vọng!
Cuối cùng thành công!
Ta cuối cùng sẽ chiếm thành Nộ Triều, ta cuối cùng sẽ lập được công lao bất hủ.
Đại vương, thần sắp thành công!
Tiếp đó, chủ soái Ngô Mục nói:
- Kiến công lập nghiệp, vào ngay lúc này, đánh vào tòa thành, chiếm thành Nộ Triều!
Theo Ngô Mục ra lệnh một tiếng.
Dưới trướng gã chỉ có sáu ngàn tinh nhuệ có sức chiến đấu, như là thủy triều đen nhảy vào pháo đài chính thành Nộ!
Kiến công lập nghiệp, vào ngay lúc này!
Gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt, cũng vào lúc này!
Lúc này, người tự mình mở ra cổng phủ Thành chủ Nộ Triều đúng là Kim Sĩ Anh.
Con nuôi Hầu tước Kim Trác, trên danh nghĩa thành chủ Nộ Triều.
Nhìn thấy tinh nhuệ nước Ngô như thủy triều dũng mãnh vào bên trong tòa thành, Kim Sĩ Anh cũng hưng phấn toàn thân run rẩy.
- Chủ nhân, Thẩm Lãng cô gia, ta đã hứa sẽ không để cho các người thất vọng!