Chương 508: Tô Nan chết thảm! Tin chiến thắng vĩ đại truyền đến quốc quân! (1)
Tô Nan xốc áo choàng lên.
Đây là Thẩm Lãng lần đầu tiên nhìn thấy mặt mũi thực của ông ta.
Lúc trước nhìn thấy ông ta cũng là lúc giả già.
Nhưng bây giờ, ông ta cũng chẳng có vẻ trẻ trung gì, trên mặt cũng xuất hiện nét già nua, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn.
Không chỉ có như thế, tóc của ông ta cũng chẳng phải đen thui mà đã hoa râm.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn hắn một cái, thoáng kinh ngạc.
Ngắn ngủi một hai tháng không gặp, Tô Nan này lại thay đổi một bộ dáng, giờ còn già thêm hơn mười tuổi.
Lần trước lúc ông ta ở quan dịch phía tây quận Lang ám sát Tô Nan, đối phương trẻ trung ta sao, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí thế tận trời thế nào.
Mà hôm nay, ông ta lại sa sút tinh thần đến thế ư?
mấy nghìn tên võ sĩ Thẩm Lãng bắn loạn tiễn, Tô Trản cùng Tam Nhãn Tà lập tức xông lên, bảo hộ bên người Tô Nan cùng Tô Kiếm Trường.
Tam Nhãn Tà vẫn mang giáp đen, trên trán vẽ một con mắt.
Lúc này bên người Tô Nan chỉ còn lại hai dòng chính mạnh mẽ thôi.
- Chủ công, chúng ta che lại, ngài hãy thoát đi.
- Đúng, huynh trưởng à, chúng ta che cho, hãy thoát đi.
- Chúng ta còn có sức đánh một trận.
Tam Nhãn Tà cùng Tô Trản chợt rút kiếm, hét lớn:
- Tất cả mọi người rút đao ra kiếm, giết ra khỏi trùng vây.
- Vì chủ côngmà chết, mà Tô thị gia tộc mà chết!
Tiếp đó còn dư lại mấy trăm tên võ sĩ chợt rút kiếm, tạo ra hình dạng một thanh kiếm khổng lồ gai chông tua tủa.
- Dừng tay!
Tô Nan rống to một tiếng.
Tức khắc, Tô Trản cùng Tam Nhãn Tà tạm dừng xung phong.
Tô Nan nhìn phía Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng, thật không ngờ, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của ngươi.
- Ha...
Tô Nan phun ra một ngụm trọc khí.
- Một cái tính cách xấu xa cũng đủ hủy diệt con người khi còn sống. - Tô Nan nói:
- Con người của ta bị hủy chỉ do lòng tham, cục diện trong tay rõ ràng tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều. Lúc trước nếu không vì tham lam, muốn lấy vàng trong tay bọn bạo dân, chẳng những muốn giết ngươi, còn muốn danh chính ngôn thuận bắt quận thành Bạch Dạ, muốn một mũi tên ba con chim, các ngươi ngay cả cuộc chiến quận thành Bạch Dạ đều không có đánh.
Lời này không sai.
Có vài người nắm một lá bài siêu tốt, rõ ràng có thể thắng, thế nhưng nếu muốn đánh thắng, thăng cấp phải thêm ba trăm điểm, đấu địa chủ phải nổ lật mười sáu lần.
Kết quả chẳng những không thắng lên, ngược lại thua.
- Lúc này đây cũng là bởi vì lòng tham, muốn vàng trong cung vua Khương, đây mới là chuyện đưa đẩy đến nguy cơ diệt tộc. - Tô Nan chảy nước mắt.
Tô Trản rống to:
- Huynh trưởng, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Đều do đệ, do đệ, rõ ràng huynh trưởng không muốn vàng mà định trực tiếp đi Tây Vực.
Tô Nan lắc đầu nói:
- Không, xét đến cùng là bởi vì ta cũng muốn số vàng này.
- Tô Nan ta đây tự phụ thông minh tuyệt đỉnh, không thua gì anh hùng thiên hạ. - Tô Nan thở dài nói:
- Cái thứ anh hùng thiên hạ này sao mà nhiều đến thế? Ngô vương, Việt vương, Xung Nghiêu, Biện Tiêu, Ninh Dực, Ninh Kỳ, Trương Xung, Tiết Triệt, Yến Nan Phi, Diêm Ách, đương nhiên còn có một vua Căng đại anh hùng siêu cấp, sắp lật đổ nửa thế giới.
Thẩm Lãng nói:
- Tô Nan, trước khi chết mà ngài còn bình luận cho anh hùng thiên hạ à?
Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, ngươi biết trong những người này ta coi trọng nhất là ai chăng?
Thẩm Lãng nói:
- Nguyện nghe chi tiết.
Tô Nan nói:
- Vua Căng, các ngươi chờ xem, có lẽ có ngày hắn sẽ mang tất cả toàn bộ phía nam, một tay nắm giữ thế giới văn minh, một tay nắm giữ vũ lực Man tộc, hắn sẽ trở thành một đời chúa tể mới.
Thẩm Lãng nói:
- Tô công, nếu như ngài muốn phê bình anh hùng thiên hạ, vậy hãy bình luận một cái về ta đi.
Tô Nan ngó Thẩm Lãng một cái nói:
- Thẩm Lãng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, trí gần như yêu, những ai đối địch với ngươi đều phải tuyệt vọng. Thế nhưng ngươi biết khuyết điểm của ngươi là cái gì không?
Thẩm Lãng hỏi:
- Xin chỉ giáo.
Tô Nan nói:
- Ngươi ngạo mạn, ngươi quá ngạo mạn. Một triệu lượng vàng ngươi không thèm để trong mắt, quan to lộc hậu ngươi cũng không để vào mắt, thiên hạ vạn dân ngươi cũng không có để vào mắt, nói bẫy chết liền bẫy chết. Con mắt của ngươi là mọc ở trên trời, trừ những người bên cạnh ngươi ra, thiên hạ đều là chó lợn, cao cao tại thượng cỡ nào vậy?
Thẩm Lãng nghi ngờ nói:
- Có à?
Tô Nan nói:
- Mắt mọc trên trời, xem người ta như chó lợn, trừ trả thù ra, vô dục vô cầu. Người như người gặp nhiều thua thiệt, nói không chừng có một ngày ngươi cũng sẽ chết ở phía trên.
Thẩm Lãng cười khinh thường.
Tô Nan nói:
- Cuối cùng ta cũng muốn hỏi một câu, cái phong mật thư mà phụ thân Tô Tiễn viết cho gia tộc họ Kim, Kim Trác đến cùng có đốt hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Đốt, nhưng mà ta có phục chế mấy phần, đương nhiên cũng không xài, đồ chơi kia tác dụng không lớn.
- Quả nhiên đốt, đáng lý ta nên tin tưởng nhân phẩm Kim Trác. - Tô Nan nói:
- Lúc đó ta được mật báo, nói gia tộc họ Kim không đốt phong mật thư này. Ta không tin, thế nhưng đối phương đã thuật lại hoàn chỉnh nội dung mật thư, nội dung chính xác không có lầm.
Thẩm Lãng nói:
- Không phải hội Ẩn Nguyên, chính là họ Tiết, bởi vì năm đó Bá tước Kim Vũ xem hai nhà này trở thành minh hữu tuyệt đối.
- Hết thảy đều không quan trọng, đều không quan trọng.
Tô Nan lại thở dài thậm thượt, tiếp tục vặn mạnh trường thương.
Trong phút chốc, Tô Nan uy phong lẫm lẫm ở kinh thành kia dường như lại trở về.
Mặc dù trên mặt có nếp nhăn, mặc dù tóc đã trắng phau.
Nhưng Tô Nan khí phách tận trời, lại giống như đã về.
- Kiếm vương Lý Thiên Thu, lần trước ngươi ám sát ta không có thể đắc thủ, bị khí thế của ta chấn nhiếp, chắc chắn vô cùng không an lòng đi. - Tô Nan hét lớn:
- Lúc này đây, tái chiến một lần thế nào?
- Kiếm vương Lý Thiên Thu, ngươi ta sẽ quyết một trận tử chiến, thế nào?
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn chăm chú Tô Nan một lúc lâu nói:
- Võ công cùng khí thế của ngươi đều thoái hóa rất nhiều.
- Ha ha ha... - Tô Nan nói:
- Võ công như là tửu lượng, khí thế như hồng, đương nhiên cao. Lúc như là chó chết chủ, dĩ nhiên là sa sút tinh thần.
- Đến!
Tô Nan rống to một tiếng.
Chợt thúc giục chiến mã, hướng kiếm vương Lý Thiên Thu điên cuồng xung phong.
Điên cuồng tăng nhanh!
- A a a a a...
Trong miệng, vẫn gào vang như sấm dội.
Thế nhưng, vẫn không thốt lên câu nói kinh điển kia, Lý Thiên Thu ngươi tìm đường chết à?
Những lời này, Tô Nan đã không kêu được.
Cái tiếng ê a trong miệng ông ta, cũng tràn đầy quyết tuyệt bi tráng.
- Giết!
Tô Nan chợt hướng kiếm vương Lý Thiên Thu đâm tới một nhát thương động trời.
Kiếm vương vung một kiếm nhẹ nhàng!
Hai cái bóng dáng trong nháy mắt đan xen lẫn nhau.
- Keng!
Trong nháy mắt, trường thương trong tay Tô Nan trực tiếp bị đánh gãy
Ngực của ông ta xuất hiện một đường vết máu.
- Haiz, haiz, haiz...
Tô Nan thở dốc khó khăn, thế nhưng mỗi một ngụm thở dốc, phun ra ngoài cũng là máu bọt.
Ngũ tạng lục phủ của ông ta đã bị lợi kiếm của Lý Thiên Thu cắt ra một khe hở to lớn.
Sống không lâu!
...
Quyết đấu kết thúc, Tô Nan quay đầu ngựa lại, một lần nữa về tới bên trong vòng vây.
Lúc này, cả người ông ta đã còng xuống, cũng nữa không thể đứng thẳng.
Máu tươi ngay mực không ngừng tuôn ra, máu tươi khóe miệng không ngừng tuôn ra.
- Thẩm Lãng, ngươi sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của nhà ta phải không. - Tô Nan nói.
Thẩm Lãng gật đầu.
Tô Nan hỏi:
- Nghe nói ngươi cho ngũ xa phanh thây Tô Kiếm Ngạn?
Thẩm Lãng gật đầu.
Tô Nan nói:
- Con trai Tô Kiếm Trường của ta, mười tám tuổi, cũng không thể sống?
Thẩm Lãng lắc đầu.
Tô Nan nói:
- Nói muốn giết ta cả nhà, liền thực sự giết cả nhà, thật ác độc.
- Vậy, vậy được rồi!
Tô Nan đi tới trước mặt con trai của mình Tô Kiếm Trường.
Đứa con trai này còn quá trẻ, vô cùng thông minh, hơi bạ đâu nói đấy, nhưng quả thực vô cùng xuất sắc, nếu Tô Kiếm Đình đã chết, gã vốn có thể kế thừa gia tộc đại nghiệp.
Gã là hy vọng, hy vọng của gia tộc!
- Xin lỗi, vi phụ không có cách nào xem con lớn lên..
Tô Nan đưa tay vuốt ve khuôn mặt con trai Tô Kiếm Trường, tiếp đó chợt một kiếm, đâm xuyên qua trái tim con trai.
Trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!
Tức khắc, thân thể Thẩm Lãng run lên bần bật.
Tô Nan tiếp tục lẩm bẩm.
- Kế hoạch bá nghiệp lớn đã công dã tràng!
- Công dã tràng!
- Mấy trăm năm cơ nghiệp của họ Tô chúng ta, hoàn toàn kết thúc.
- Quả đáng tiếc.
Tô Nan đi tới trước mặt em trai Tô Trản, vươn nắm tay đấm đá lồng ngực của ông ta.
- Xin lỗi đệ đệ, dũng tướng như đệ từ đầu đến cuối chả sai, là ca ca vô dụng. Không có thể mang theo các ngươi xuất đầu!
Tô Trản rơi lệ, ra sức lắc đầu, nhưng không cách nào thốt nên lời.
Tiếp đó, Tô Nan lại chợt một kiếm, đâm xuyên qua lồng ngực của em trai Tô Trản.
Đại tướng Tô Trản đột tử.
Trước khi chết, không có một tiếng kêu thảm, không có làm ra một chút phản kháng.
- Trăm năm cơ nghiệp, tan thành mây khói.
Tô Nan vừa ho khan, vừa phun máu, vừa lầm bầm lầu bầu.
- Nhưng mà chuyện này cũng chẳng sao, người thắng làm vua, người thua làm giặc, rất công bình.
Tô Nan đi tới trước mặt Tam Nhãn Tà.
- Ngươi vốn là dân chạy nạn của Càn quốc lớn lên từ trong nhà ta, cả đời cũng không thể lộ diện, khổ cho ngươi, khổ cho ngươi!
Mã tặc Tam Nhãn Tà toàn thân run rẩy, lại không có khóc thành tiếng.
- Chủ công...
Tô Nan chợt một kiếm, đâm xuyên qua trái tim Tam Nhãn Tà.
Tam Nhãn Tà trong miệng kêu một lần chủ công nữa, tiếp đó nhắm mắt mà chết.
Tiếp đó, Tô Nan đi tới trước mặt vợ cả.
Người đàn bà này trực tiếp khóc lên.
- Tại sao phải đến nước này, phu quân tại sao phải đến nước này?
Người đàn bà đó gào khóc.
- Việc buôn bán đương nhiên phải có phá sản.
- Làm phản thất bại, đương nhiên cả nhà phải chết hết.
Tô Nan một kiếm, đâm thủng lồng ngực của vợ mình.
Người đàn bà duyên dáng sang trọng kia, chết thảm tại chỗ.
Tiếp tục, Tô Nan xuất kiếm như là tia chớp.
Giết sạch toàn bộ hơn một trăm thành viên dòng chính.
Đến tận đây!
Gia tộc họ Tô hoàn toàn diệt tộc!
Nhổ cỏ nhổ tận gốc!
Chẳng qua là Tô Nan tự mình động thủ, từng bước từng bước giết sạch.
- Mấy trăm năm gia tộc họ Tô, tiêu tan thành mây khói!
- Tan thành mây khói!
Tô Nan nhếch miệng cười
- Thẩm Lãng ngươi phải nhớ kỹ hôm nay, chớ để để cho gia tộc họ Kim của ngươi đi theo con đường này.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn Tô công giáo huấn.
Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, bây giờ thù hận hai nhà chúng ta, đã giải quyết xong chưa?
Thẩm Lãng nói:
- Thiếu chút xíu nữa, sẽ phải kết liễu.
- Hiểu, ta hiểu. - Tô Nan nói:
- Thẩm Lãng, ngươi văn tài tốt, thơ tuyệt đỉnh, nhìn thấy thảm cục họ Tô chúng ta, ngươi có thể làm một bài thơ hay không, hai câu là được.
Thẩm Lãng nhớ lại một hồi nói:
- Nộ Giang cuồn cuộn chảy về đông, bao lớp sóng xô bấy lớp anh hùng.
Tô Nan kinh ngạc:
- Hay thế sao? Thật sự là thật tốt quá, thơ hay kinh điển hiếm có, thảo nào Ninh Nguyên Hiến thích ngươi, ngươi quá tinh xảo, lúc này mới hóa thần kỳ.
- Trăm ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt chết đi, không biết có bao nhiêu gia tộc hiển hách tan thành mây khói. Hôm nay gia tộc họ Tô chúng ta huỷ diệt đặt ở năm nay đến xem, tuy chấn động. Nhưng đặt ở trong trăm năm lịch sử, nhưng lại không đáng giá nhắc tới, đặt ở sử ngàn lịch vạn niên, quả thực như là muối bỏ biển.
- Đều nói anh hùng như những vì sao, nhưng sao trên trời nhiều đến thế, ngày hôm nay chết một ngôi, ngày mai chết một ngôi, nào có ai phát hiện?
- Tô Nan không mặt mũi nào gặp mặt liệt tổ liệt tông.
- Tô Nan không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông!
- Thẩm Lãng, thù hận ân oán giữa hai nhà chúng ta, chấm dứt!
Tiếp đó, Tô Nan giơ lên hai bàn tay, chợt vỗ vào đâu mình.
- Rầm!
Trong nháy mắt, cái đầu tinh trí đẹp đẽ của ông ta nổ tung như quả dưa hấu!
Tô Nan chết thảm!
Giống như theo như lời hắn, không mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông.
Cho nên khuôn mặt cùng đầu, đều trực tiếp nổ tung.
Còn dư lại mấy trăm tên gia tộc võ sĩ họ Tô, ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này.
Bọn họ trông về phía Thẩm Lãng một cái.
Ý kia khá rõ ràng, là các ngươi tới đưa tiễn, hay tự chúng ta đi?
Thẩm Lãng nói:
- Chính các ngươi tự đi!
Tiếp đó, còn lại mấy trăm tên võ sĩ đặt kiếm ngang cổ, rạch ngang một cái.
Toàn bộ tự sát!
...
Cùng lúc đó!
Phía tây Tô Dong, mặc quần áo Tô Nan, giơ cờ Tô Nan, mang theo mấy nghìn người xông về sơn cốc đến Tây Vực!
Ông ta đã nhìn thấy.
Toàn bộ thung lũng, chi chít cũng là phục binh, hơn nữa trên cao nhìn xuống!
Tô Dong suất lĩnh mấy nghìn quân đội họ Tô, toàn quân huỷ diệt!
Tô Dong trước khi chết, còn cảm thấy bản thân cứu vớt chủ công, có thể nhắm mắt.
...
Thẩm Lãng cau mày, nhìn thi thể đầy đất.
Lý Thiên Thu nhìn một màn này, giống như cảm khái muôn vàn.
Thế nhưng một lúc lâu, ông bỗng thốt lên.
- Ta cảm thấy làm nông dân tốt vô cùng, sống ở Kiếm Đảo cũng tốt vô cùng.
Ý của ông chính là, những thứ đại nhân vật này dẫu có huy hoàng thật đấy, nhưng thời điểm chết cũng thảm liệt như vậy.
Thẩm Lãng thở dài nói:
- Tô Nan này lợi hại, rất lợi hại, nếu như bỏ đi khuyết điểm tham lam của ông ta, ta và Trương công thật chưa chắc là đối thủ của hắn.
Lý Thiên Thu nói:
- Thẩm công tử, mùi vị báo thù rửa hận thế nào?
- Vô cùng thoải mái. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng Tô Nan cũng khá đáng gờm đấy, trước khi chết lại để ta không hận ông ta, cũng không hận gia tộc họ Tô. Con bà nó, rõ ràng là ta muốn báo thù, kết quả chính ông ta giết sạch cả nhà họ Tô, lợi hại.
Đi tới trước mặt mấy chiếc xe ngựa, vừa mở nhìn, bên trong toàn là vàng lóng lánh.
Mười cân một thỏi vàng.
Vàng rung động lòng người, huống chi là nhiều vàng như vậy.
Thế nhưng Thẩm Lãng cùng kiếm vương Lý Thiên Thu đều không hề động lòng.
Đừng xem gia sản Lý Thiên Thu không vượt qua ba trăm lượng vàng, nhưng ông ta coi tiền tài như cặn bã.