WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 510: Quốc quân hân hoan! Ngô vương muốn phun máu (1)

Chương 510: Quốc quân hân hoan! Ngô vương muốn phun máu (1)





Lúc này nghe được tin báo đại thắng xong, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đầu tiên ước chừng ngây người một hồi!

Hoá ra bị đả kích quá lớn cùng ngạc nhiên quá lớn đưa tới phản ứng giống hệt nhau.

Nhưng mà lúc bị đả kích, cả người giống như là sét đánh, vẫn không nhúc nhích.

Nhưng lúc ngạc nhiên quá lớn, cả người có hơi quắt lại một chút, tiếp đó có thể sẽ còn hơi mắc tiểu.

Nhưng cái đầu vẫn trong nháy mắt chỉ thấy một mảnh trắng, tiếp đó hoàn toàn bao phủ.

Ninh Nguyên Hiến là một kẻ tinh trí, cho tới bây giờ đều không nói lời thô tục.

Thậm chí cũng không thể nói từ ngữ thô tục khi gặp người khác.

Ước chừng được mấy phút sau, ông mới nói một câu.

Ngọa tào (mẹ kiếp)!

Nghe những lời này, ông vội vàng giựt mình tỉnh lại, ánh mắt như điện nhìn sang tất cả những người ở đây.

Tất cả mọi người cúi đầu nhìn xuống đất, giống như chẳng nghe được gì cả.

Duy chỉ có vị sử quan trẻ tuổi cảm thấy thật khó khăn.

Gã chịu trách nhiệm ghi chép mỗi một câu mà quốc quân nói khi công khai, không thể bỏ sót bất kỳ chữ nào.

Ta lấy tư cách sử quan nhất định phải có đạo đức, cho dù chết cũng phải ghi mỗi tiếng nói cử động của quốc quân.

Lấy sử vì kính, có thể biết hưng phế.

Thế là, gã viết hai chữ trên giấy da cừu: Triều ta (*).

(*) Quốc quân ban đầu mắng ngọa tào (wò cáo), viên sử quan ghi là ngã triêu (wǒ cháo), ngã triêu vừa có nghĩa là triều của ta vừa có nghĩa là một câu tỏ tình trong thời hiện đại

Xem đây này, sử quan như ta có đạo đức biết bao nhiêu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến mắt đỏ ngầu, mặt đỏ bừng, chợt trực tiếp đoạt lấy mật tấu trưởng công chúa Ninh Khiết.

Hơn một trăm chữ ngắn ngủi, thế nhưng ông lại xem hết lần này đến lần khác.

Thẩm Lãng dẫn đầu kỵ binh Khương quốc, từ phía sau lưng tập kích, chủ lực họ Tô gần như toàn quân huỷ diệt.

Đại hoạch toàn thắng, đại hoạch toàn thắng.

Quá sung sướng!

Quá mức nghiện!

Quốc quân hận không thể đốt cái tin thắng trận, tiếp đó hóa thành khói ngửi vào trong lỗ mũi.

Ước chừng hưng phấn một khắc đồng hồ!

Tiếp đó Ninh Nguyên Hiến tiến vào trạng thái càng thêm hưng phấn hơn nữa.

Nhưng mà mới vừa mới vừa rồi là hưng phấn ở mặt ngoài, lúc này hưng phấn ở bên trong t.

Ông ta dùng một tay ném kinh Phật mình vừa cầm đọc.

Còn nhìn cái trứng.

Đồ vô dụng ý kiến không có.

- Mang rượu lên, mang rượu lên, mang rượu lên...

Chuyện trọng yếu nói ba lần.

Lê Chuẩn Đại công công đã bưng rượu ra để ngay trước mặt quốc quân.

Quốc quân còn chưa nói mang rượu lên, Lê Chuân cũng đã chuẩn bị.

Quốc quân híp mắt, chỉ vào Lê Chuẩn nói:

- Lão cẩu nhà ngươi, dám đi guốc trong bụng quả nhân à? Cẩn thận giết ngươi diệt khẩu.

Nói xong, chính ông cũng không nhịn được cười ha ha.

Tiếp đó ông trực tiếp cầm lấy bầu rượu, tự rót tự uống.

Quá ngon!

Đây là rượu gì thế? Mà sao uống ngon thế này?

Thật ra thì vẫn là rượu cũ, nhưng mà đêm qua uống như là nước đái ngựa vậy.

Vừa uống rượu, ông vừa đọc tin thắng trận.

Cả người phiêu phiêu dục tiên.

Quả nhân muốn làm thơ!

Quả nhân vui vẻ, phải thừa dịp cơ làm một bài thơ thật hay, thật hiếm hoi mới được.

Tiếp đó Ninh Nguyên Hiến bắt đầu nổi hứng lên.

Cảm hứng dào dạt mấy phút, cũng không có nói ra được một câu thơ.

Quên đi, lúc cao hứng như thế, còn làm thơ cái rắm gì kia chứ.

Cầm hơn phân nửa bầu rượu uống hết một hơi.

Quốc quân hơi ngã người ra trên chiếc giường nhỏ, vừa thở mạnh vì uống hơi nhiều.

- Lợi hại, lợi hại, lợi hại, lợi hại!

Chuyện quan trọng là nói hơn bốn lần!

- Thằng nhóc Thẩm này thật lợi hại!

- Quả nhân thật sự chỉ đối với hắn có một chút xíu hy vọng, thật không ngờ hắn lại thực sự làm xong rồi.

- Mang theo mấy trăm người tiêu diệt vua Khương, còn đỡ Arunana lên ngôi, từ đó về sau Khương quốc chính là minh hữu Việt quốc của ta, sẽ vô hại ở biên quan phía Tây suốt mấy thập niên.

- Quả nhân giao cho hắn nhiệm vụ thực sự chính là kiềm chế Tô Nan một hai tháng mà thôi, hắn lại tiêu diệt chủ lực của Tô Nan.

- Sự lợi hại quả thực vô biên vô hạn, thằng nhỏ này, thằng ranh con này... Rõ ràng trời ban cho ta à?

- Thật uổng công quả nhân thích hắn, lão cẩu à, ngươi nói Thẩm Lãng này có phải cũng có chút giống ta hay không?

- Trương Xung cũng lợi hại, Trương Xung cũng giỏi lắm!

- Quả thật sự thần kỳ, lúc đó Thẩm Lãng mang theo mấy trăm người nói muốn đi diệt vua Khương Arutai, Ninh Khiết viết lên ngàn chữ cáo trạng, thiên hạ ai cũng không tin, kết quả Trương Xung lại tin, hơn nữa sống chết giao phó.

- Hai người này đã từng đối thủ lớn nhất, lại trở thành tri kỷ, thú vị thú vị!

- Quả nhân thắng, thắng!

Cuối cùng lúc quốc quân nói ra câu này, giọng đã có hơi nghẹn ngào, khóe mắt đều trực tiếp ẩm ướt.

Trong khoảng thời gian này, người chịu áp lực lớn nhất, không phải Trương Xung, càng không phải là Thẩm Lãng, mà là Ninh Nguyên Hiến.

Trương Xung cùng lắm thì chết, Thẩm Lãng cùng lắm thì thất bại.

Duy chỉ có Ninh Nguyên Hiến, phải cõng cả trách nhiệm thành bại của cả quốc gia.

Mỗi ngày đều sống chẳng khác gì một năm.

Mỗi ngày đều nghĩ đến những gì xấu nhất, không biết bao nhiêu lần từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc.

Bây giờ cuối cùng thắng.

Thắng lợi hoàn toàn!

Thắng, thắng!

Ninh Nguyên Hiến sau khi nói xong, chén rượu trong tay rơi xuống trên đất.

Cả người ngủ luôn một mạch.

Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên, dùng động tác nhẹ nhàng cực kỳ đắp một lớp chăn lụa mỏng lên người quốc quân.

Lần trước chuyến săn biên giới thất bại, quốc quân bốn ngày ba đêm cũng không có ngủ.

Mà lần này...

Ông biểu hiện ra mỗi ngày dđều ngủ, nhưng trên thực tế căn bản muốn ngủ cũng không được.

Mỗi ngày đều trở nên tiều tụy, tóc cũng thi nhau rụng.

Ông ta thậm chí còn đã suy tính chuẩn bị cho tình thế xấu nhất.

Thậm chí ngay cả những lời lẽ cầu xin Ngô vương tha thứ thì ông cũng suy nghĩ xong, ngay cả cắt nhượng quận nào cũng đã chuẩn bị.

Một khi cục diện xấu nhất phát sinh.

Vậy coi như danh tiếng đời này của Ninh Nguyên Hiến coi như xong rồi.

Lê Chuẩn mấp máy môi trong yên lặng hướng Lê Ân nói:

- Đệ hãy quan sát, ta đi ngủ một lúc nhé.

Đại thái giám Lê Chuẩn cũng thực sự chịu không nổi nữa.

Ông chân chính trung thần gia nô, những gì chủ nhân lo lắng thì ông còn lo lắng hơn, những gì chủ nhân vui vẻ thì ông càng vui hơn nữa.

Trong khoảng thời gian này ông căn bản cũng không ngủ được bữa nào.

Ninh Nguyên Hiến không cầu nguyện, Lê Chuẩn đều cầu cả thần phật đầy trời.

Lúc này tin chiến thắng truyền đến, cả người Lê Chuẩn gần như muốn hụt hơi.

Vui vẻ hơn thì toàn thân đều không có một chút sức lực.

...

Trong đại doanh của vua Ngô!

Ngô Khải trẻ trung vẫn ở chỗ cũ đi qua lại.

Làm sao tin tức còn chưa đến kia chứ?

Chiến báo của hành tỉnh Thiên Tây đáng lý phải đến rồi.

Lần trước họ Tô đưa tới tin tức, nói Trương Xung đã bị bệnh, hơn nữa họ Tô đã tóm được con trai cùng cháu trai của Trương Xung.

Cho nên cuộc chiến hành tỉnh Thiên Tây quận Bạch Dạ cũng đã kết thúc.

Tám trăm dặm khẩn cấp, cái chiến báo này hẳn là phải đến rồi.

Ngô Trực nói:

- Đại vương chớ vội, kết quả đã quyết định!

Đại soái Ngô Trực, Ngô vương thúc thúc, Thái Tử Thái Phó, Xu Mật Sứ.

Ông ta kỳ thực cũng xem như một phái cựu thần bảo thủ, nhưng dù sao cũng là Vương thúc, lòng dạ vẫn hướng về cháu của mình.

Dù cho ông ta rất không đồng ý về suy tính cũng cách làm của vua Ngô, nhưng nhất định sẽ kiên định đứng bên này.

Ngô Khải gật đầu không ngừng.

Đúng vậy, kết quả đã nhất định.

Trương Xung nhất định sẽ diệt vong, Tô Nan nhất định sẽ quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.

Lần này nước Ngô của ta nhất định rửa sạch nhục trước.

- Báo, báo, tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập.

Ngô vương chợt đứng lên, trực tiếp liền xông ra ngoài.

Một võ sĩ Hắc Thủy Đài nước Ngô chợt xông vào quỳ gối trước mặt Ngô Khải cất giọng run rẩy:

- Bệ hạ, chiến báo thành Nộ Triều!

Ngô vương kinh ngạc.

Không phải chiến báo hành tỉnh Thiên Tây?

Chiến báo thành Nộ Triều có cái gì mà đọc kia chứ?

Không phải nói Kim Sĩ Anh làm phản họ Kim, thành Nộ Triều nhất định chiếm được sao?

Con người chính là như vậy, đối với những thứ vốn cho là của mình cũng chẳng vui chút nào.

Niềm vui ngoài ý muốn mới là vui thật.

Tô Nan quét ngang hành tỉnh Thiên Tây, Việt quốc chiến bại ở phía tây, hai chuyện này đối với Ngô vương mà nói, mới thật sự là ngạc nhiên.

Nhưng mà, có tin tức tốt cuối cùng không tồi.

Ngô vương tiếp nhận tấu chương, phát hiện phía trên cắm ba cọng lông quạ.

Gã không khỏi cau mày, Ngô Mục vẫn còn quá trẻ, chiếm thành Nộ Triều tuy rằng ý nghĩa trọng đại, nhưng nắm chắc mười phần, dùng ba cọng lông quạ có hơi lố rồi.

Khi mở ra tấu chương để đọc.

Hàng chữ thứ nhất liền viết: Bệ hạ, thần có tội, thành Nộ Triều đã chiến bại!

Trong nháy mắt!

Ngô vương giống như gặp sét đánh vậy.

Cả người đứng ngẩn ngơ bất động, chẳng qua là hai tay không ngừng run rẩy.

Dường như những chữ nghĩa trên mật tấu này dao động khiến cho gã chẳng còn nhận ra chữ nào.

Tại sao có thể như vậy?

Tại sao lại như thế?

Ngô vương nhắm mắt lại, mới có thể thoáng đứng vững.

Dùng sức hít sâu, ước chừng một lúc lâu mới mở mắt.

Tiếp đó, tiếp tục cầm đọc mật tấu của Ngô Mục!

Phần mật tấu này viết đặc biệt chi tiết, ước chừng hơn một nghìn chữ.

Toàn bộ quá trình cuộc chiến thành Nộ Triều, Ngô Mục đều không hề giấu diếm.

Những sai lầm thuộc về mình gã đều viết, ngay cả những sai lầm không thuộc về mình cũng viết ra nốt.

Từ giữa những hàng chữ Ngô vương có thể thấy rõ ràng ngũ tạng của em họ gã bị đốt cháy thế nào,, hận không thể lập tức chết đi.

- Vương thúc, ngài xem một chút đi.

Ngô vương cầm mật tấu đưa cho Ngô Mục.

Tiếp đó, bước chân gã hơi có chút tập tễnh trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Cuộc chiến thành Nộ Triều thua!

Chiến lược đảo Lôi Châu thất bại!

Gã đã bỏ bao nhiêu chi phí?

Ngô vương đã tự dẫn mấy vạn đại quân xuôi nam, tiếp cận vùng biên giới Việt quốc, chính là vì chiếm lấy thành Nộ Triều mà che giấu tai mắt người khác.

Đây là chiến tranh lớn đầu tiên từ sau khi gã nối ngôi.

Bây giờ lại thua!

- Kim Sĩ Anh, Kim Sĩ Anh...

Ngô vương nghiến răng nghiến lợi hô lên ba chữ này.

Nếu không phải là Kim Sĩ Anh, lần này nước Ngô làm sao thất bại thảm như thế?

Nước Ngô của ta dùng mỹ nhân kế, ngươi lại dùng kế phản gián?

Lại để ta thua đến thảm như thế sao?

Ba vạn đại quân, hao tổn một vạn tám.

Cái này cũng chưa tính cái gì, mấu chốt là ở suốt thời gian dài, không còn có trông cậy vào chiếm thành Nộ Triều.

Còn có quan hệ cùng hội Ẩn Nguyên, sẽ lập tức chuyển biến xấu tiếp nữa.

Một trận chiến này thua, hội Ẩn Nguyên dự chi quân phí trên trăm vạn lượng vàng, cũng trực tiếp thả luôn xuống sông.

Ngô Trực sau khi xem xong, cả người cũng rét run.

Nhưng ông là cựu thần, thời khắc mấu chốt này muốn đứng vững.

- Bệ hạ, ngài nhất định phải tỉnh lại. - Ngô Trực nói:

- Cục diện còn chưa tới xấu nhất, chiến báo hành tỉnh Thiên Tây sắp tới. Một khi Trương Xung huỷ diệt, Tô Nan quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây. Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ thỏa hiệp, nhất định sẽ chủ động tìm chúng ta đàm phán, cho đến lúc này chúng ta vẫn có thể đoạt lại chí ít ba quận, một trận chiến này vẫn là đại thắng.

- Bệ hạ, tỉnh lại nào!

Nghe những lời này, Ngô vương tức khắc thoáng tỉnh lại đi.

Không sai, thế cục còn chưa tới xấu nhất.

Nước Ngô của ta chiếm lấy thành Nộ Triều thất bại, chỉ là thất bại cục bộ mà thôi, mất đi cũng chỉ có một chút binh mã.

Thế nhưng Việt quốc lại phải đối mặt tai họa ngập đầu, đối mặt vận mệnh bị chia cắt.

Nước Ngô của ta còn chưa có thua.

Chỉ cần kết quả chiến trường hành tỉnh Thiên Tây vừa ra, Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ thỏa hiệp.

Tiếp đó, Ngô vương giữ vững tinh thần, nói:

- Vương thúc, chúng ta cùng nhau chờ, cùng nhau chờ!

- Chờ chiến báo hành tỉnh Thiên Tây, đợi Ninh Nguyên Hiến chủ động cầu xin tha thứ, chủ động yêu cầu đàm phán!

- Quả nhân còn chưa có thua, còn chưa có thua!

Nhưng mà vào lúc này!

Bên ngoài lại truyền tới một trận tiếng vó ngựa dồn dập.

- Cấp báo, cấp báo...

Tên mật thám đi tới trước đại doanh, trực tiếp từ trên chiến mã lăn xuống, nhanh chóng nhảy vào bên trong đại doanh Ngô vương.

- Đại vương, chiến sự quận Bạch Dạ kết thúc, đại quân họ Tô thất bại thảm hại, gần như toàn quân huỷ diệt!

Một trận sấm sét vang lên chẳng có căn cứ gì.

Ngô vương cảm giác như mình bị ảo giác nghe nhầm vậy.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?

- Bệ hạ, chủ lực họ Tô thất bại thảm hại, gần như toàn quân huỷ diệt.

Viền mắt của vua Ngô trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu, lông tóc cả người thiếu điều muốn dựng lên, quát ầm lên:

- Làm sao có thể? Sao có thể được kia chứ?

- Họ Tô mật báo không phải nói rõ sao, Trương Xung trọng bệnh, mắt thấy lại phải chết. Hơn nữa bọn họ còn bắt đi con trai cùng cháu trai của Trương Xung à? Không phải nói đoạt được quận thành Bạch Dạ, đã trở thành kết cục chính xác sao?

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chuyện gì?

Tên mật thám nói:

- Thẩm Lãng bỗng nhiên dẫn đầu kỵ binh Khương quốc từ phía sau lưng đánh tới, đại quân chủ lực họ Tô không hề có phòng bị, chỉ không đến nửa ngày ngắn ngủi, đã bị giết được quăng mũ cởi giáp, binh bại như núi đổ.

Ngô vương chợt một phen lảo đảo.

Thẩm Lãng, lại là Thẩm Lãng!

Tiếp tục,hai chân gã như nhũn ra, phát hiện mình hoàn toàn không thể nào đứng nổi.

Không ngừng lui về phía sau lui về phía sau, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.

Tin dữ khủng khiếp.

Hơn nữa còn là hai!

Quả nhân thua!

Hơn nữa còn thua vô cùng thảm.

Cuộc chiến thành Nộ Triều thua.

Biện Tiêu nhảy vào bên trong nước Ngô đại khai sát giới, đến nay vẫn chẳng thể bao vây gì được.

Bây giờ Ninh Nguyên Hiến ở hành tỉnh Thiên Tây đại hoạch toàn thắng, chủ lực Tô Nan huỷ diệt.

Đại thắng huy hoàng, Ninh Nguyên Hiến trực tiếp từ địa ngục lên tới thiên đường.

Mà Ngô Khải, trực tiếp từ thiên đường ngã vào địa ngục.

Tại sao phải như thế?

Ngô Khải ta đây đến tột cùng đã làm sai điều gì?

Trời cao vì sao đối với ta như vậy?

Giọt lệ chảy từ khóe mắt của Ngô vương xuống.

Ngô Khải cảm giác được thân thể của chính mình không có một chút nhiệt độ, thậm chí không có một chút tri giác.

Kế tiếp gặp hậu quả gì?

Biện Tiêu thế nào mới có thể lui binh?

Ninh Nguyên Hiến sẽ lại há mồm sư tử ngoạm thế nào?

Lại muốn cắt nhường một quận?

Ngô Khải ta đây mới vừa nối ngôi, sẽ phải chịu nhục mất chủ quyền thế sao?

Ngô vương cất giọng run rẩy:

- Vương thúc, có phải là cháu có thật sự không ổn, phải chăng không thích hợp với cái ngai vàng này hay không?

Nghe những lời này, Ngô Trực chợt quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói:

- Bệ hạ anh tư bừng bừng phấn chấn, kiên nghị quả cảm, nếu ngài không thích hợp làm vua, ngày đó dưới còn có người phương nào xứng làm đại vương nước Ngô đây?

Ngô Khải hỏi:

- Vậy vì sao cháu mới vừa nối ngôi không lâu mà đã gặp đại bại như thế?

Ngô Trực nói:

- Bệ hạ, có chút thời điểm thắng bại chỉ có thể là tính toán của ông trời. Một quân vương chỉ có ở trong thất bại cùng đau khổ mới có thể dần dần trở nên anh minh cơ trí, bệ hạ tuyệt đối không thể bởi vì thất bại lúc này đây mà mất đi sự sắc bén! Thần tử có thể trung dung bảo thủ, nhưng quân vương không thể tầm thường. Lúc trước bệ hạ sắc bén, cựu thần sợ điều đó lộ ra, cho nên mới như thường lệ khuyên nhủ ngài bảo thủ một chút. Nhưng sự sắc bén của ngài cũng là thứ thần mong muốn nhất, tuyệt đối không thể bởi vì thất bại này mà lùi bước.

Ngô Trực quỳ gối lê mấy bước, khóc lớn nói:

- Thần cả gan lại nói vài câu, Ngô Mục lần này tuy rằng thất bại, thế nhưng hắn làm được chẳng kém, chỉ bất quá đối thủ của hắn quá mạnh mẽ, trải qua ma luyện lần này mới sẽ trở thành một đại danh tướng. Nhưng ngài lại là toàn bộ ưu tư của hắn, nếu ngài từ nay về sau ủ rũ tiếp nữa, vậy toàn bộ phe phái tân duệ trong nháy mắt sẽ suy sụp.

- Bệ hạ, bệ hạ của ta! Thần cũng nói thẳng, lần này cùng đánh với Ninh Nguyên Hiến, ngài biểu hiện đặc biệt xuất sắc. Thần cảm thấy sai lầm duy nhất của ngài chính là không ngăn được đánh bại Ninh Nguyên Hiến mê hoặc, do đó quên mất mục tiêu chiến lược ban đầu của mình, không ngừng điều binh từ phía tây, nỗ lực biến hai vua quyết chiến từ giả thành thật, đây coi như là thấy lợi tối mắt, cái này mới đưa đến tây tuyến trống rỗng, kỵ binh Biện Tiêu nhảy vào tim gan Ngô quốc chúng ta đốt giết cướp đoạt, nhưng từ đó về sau ngài biểu hiện tốt, nếu không cho ba vạn đại quân tây tuyến trở lại bao vây Biện Tiêu, ngược lại để cho bọn họ tiếp tục thêm vào đại doanh, bảo trì tạo áp lực cho Ninh Nguyên Hiến, đây hoàn toàn là việc của một đấng quân chủ anh minh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.