Chương 511: Quốc quân hân hoan! Ngô vương muốn phun máu (2)
- Thành bại nhiều khi ý trời, bệ hạ tuyệt đối không thể tự trách mình, càng thêm không nên hoài nghi bản thân.
- Còn những lão thần tử phái bảo thủ phản công? Bệ hạ xin yên tâm, có cựu thần ở đây, ai dám giương mắt, ta giết cả nhà chúng nó.
- Bệ hạ ngài tuyệt đối phải tỉnh lại, kế tiếp cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán, còn muốn dựa vào bệ hạ, người nào cũng không thể thay thế!
Những lời này của Ngô Trực phát ra từ đáy lòng, đánh vào tâm hồn Ngô vương.
Để cho thân thể lạnh lẽo của gã dần dần có độ ấm.
Để trái tim chết lặng của gã dần trở nên nóng hổi.
Ý chí mới vừa hơi tán loạn kia, lại một lần nữa ngưng tụ.
- Đúng, ta không thể ngã tiếp nữa!
- Ta là Ngô vương, hậu quả cỡ nào, bất cứ trách nhiệm nào, chỉ có thể mỗi mình ta gánh chịu.
- Ta còn muốn cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán, chiến đấu của ta còn chưa kết thúc, ngược lại mới vừa bắt đầu!
...
Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Trịnh Đà thay phiên ngủ tất cả những thê thiếp xinh đẹp của Tô Nan, sau đó ngủ luôn cả thê thiếp của Tô Kiếm Đình.
Thật là như là thiên đường vậy.
Phóng đãng thả sức vài ngày.
Hẳn là đến lúc làm chánh sự.
Hẳn nên viết tấu chương mới đưa lên quốc quân.
Lúc mới vừa chiếm được phủ Hầu tước Trấn Viễn vì sao không phát tin chiến thắng cho quốc quân?
Bởi vì không thể.
Bởi vì khoảng cách thời gian tin chiến thắng cùng quận thành Bạch Dạ quá ngắn.
Rất nhiều người sẽ hoài nghi vì nhà ngươi đánh chiếm cái tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn quá dễ dàng đi, ngươi đây cơ hồ là mới vừa hành quân chạy tới liền lập tức đánh hạ.
Cho nên phải chờ mấy ngày nữa, ra vẻ như đã đại chiến mấy ngày mấy đêm vậy.
Không chỉ có như thế.
Còn muốn phá hoại bôi máu lên tường thành của phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Còn phải cho cả mớ thi thể chất đống cho hoành tráng.
Tóm lại, nhất định phải biến thành tình trạng chiến đấu thảm thiết.
Trịnh Đà là võ tướng, tấu chương không cần phải cầu kỳ, cứ làm như không có học hành là được.
- Sau đại chiến quận thành Bạc Dạ, thần dẫn đầu đại quân nam tiến không ngủ tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn. Chiến đấu kịch liệt năm ngày năm đêm, thương vong hơn một vạn, chém giết phản quân Tô Nan tám ngàn, cuối cùng đoạt được tòa thành của họ Tô, hoàn toàn dẹp loạn được Tô Nan.
- Nhưng Tô Nan lão tặc quá mức gian xảo, dẫn đầu mấy người tâm phúc lánh nạn, khiến cho hai người chúng thần không thể có công lao trọn vẹn, xin bệ hạ thứ tội!
Hai người viết xong tấu chương, điều động hai đội kỵ binh, trước tiên đưa thư cho quốc quân cùng Thái tử.
Bá tước Trịnh Đà nói:
- Không chỉ có đưa cho quốc quân cùng Thái tử, còn muốn điều động mười mấy đội người, tuyên dương nơi nơi, công khai tin chiến thắng. Muốn làm cho cả người trong thiên hạ đều biết, hai người Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên tiêu diệt phản quân Tô Nan, bình ổn hỗn loạn ở tây Việt quốc, cứu vãn những gì mà cơn gió to sóng lớn vừa quật ngã, đỡ những tòa nhà đồ sộ ngả nghiêng!
Lương Vĩnh Niên gật đầu không ngừng.
Trịnh Đà nói:
- Lương đại nhân, chúc mừng lập được công trạng lớn, từ đó về sau ngài chính là cột chống trời của nước Việt chúng ta.
Lương Vĩnh Niên ra vẻ phân bua:
- Không dám không dám, diệt phản quân Tô Nan, công đầu do Bá tước Trịnh Đà, ngài mới là cột chống trời Việt quốc của ta.
Tiếp tục, Lương Vĩnh Niên cau mày nói:
- Nhưng bệ hạ cũng sẽ biết, tiêu diệt chủ lực đại quân Tô Nan là Thẩm Lãng cùng Trương Xung.
Trịnh Đà cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng là dùng thứ quân đội gì tiêu diệt chủ lực họ Tô? Kỵ binh Khương quốc, cái này là dẫn bọn dã man nhập cảnh, lòng muông dạ thú, hành vi này cùng Tô Nan có cái gì khác nhau chớ? Ý đồ không tốt, rành rành trên giấy, đây là ý đồ mưu phản. Trăm năm trước đó, bọn Man tộc này nhập cảnh gây biết bao tai họa còn rõ mồn một trước mắt.
Lương Vĩnh Niên đâm thêm:
- Đúng, đúng! Hơn nữa hắn ý vào có kỵ binh Khương quốc làm chỗ dựa, chính là một tiểu quan lục phẩm, với hai người chúng ta cuồng vọng làm càn, không chỉ không phục tùng mệnh lệnh tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, hơn nữa còn ra sức cản trở nhiều mặt, mới để cho Tô Nan chạy trốn!
Trịnh Đà nói:
- Không chỉ có như thế, hắn còn phóng túng kỵ binh Khương quốc ở cảnh nội điên cuồng đốt giết đánh cướp, cho nên một trận chiến này hắn mặc dù có công, thế nhưng gây hại còn lớn hơn.
Lương Vĩnh Niên kinh ngạc, điểm này thật sự không có mà.
Trịnh Đà nói:
- Hắn không có làm, chúng ta có thể thay thế hắn làm.
Nghe những lời này, Lương Vĩnh Niên hiểu rõ.
Trước tiên giả mạo kỵ binh Khương quốc nơi nơi cướp bóc, giết lương mạo nhận công lao, sau đó vu oan tội danh đến trên đầu Thẩm Lãng, chẳng phải hay hơn sao?
Thời khắc mấu chốt, nhất định phải độc ác quả quyết.
...
Hai ngày sau!
Một nhánh kỵ binh Khương quốc xuất hiện ở bên trong quận Bạch Dạ, đốt giết cướp đoạt nơi nơi.
Giết sang thành này đến này. Trừ thành Trấn Viễn cùng quận thành Bạch Dạ, cái khác thành trì toàn bộ đều tao ngộ cướp bóc chém giết.
Cái quận Bạch Dạ này cũng là xui xẻo, rõ ràng bị cướp bóc hai lần.
Chỉ bất quá lần đầu tiên Thẩm Lãng dẫn người cướp bóc chính là thương nhân Tây Vực, mà lần này gặp nạn chính là bình dân.
Giết cho đầu người lăn long lóc, xe đầu người thi nhau vận ra.
Thiêu hủy vô số nhà cửa.
Cướp bóc rất nhiều vàng bạc.
Những thứ kỵ binh Khương quốc này mỗi khi đến một thành trì chém giết cướp bóc, liền rống to bảo đây là phụng mệnh lệnh Thẩm Lãng tới cướp bóc.
Thẩm Lãng hướng nữ vương Khương quốc mượn binh một vạn, nhưng lại là không có tiền trả.
Kỵ binh Khương quốc chúng ta giúp đỡ Thẩm Lãng đánh bại đại quân Tô Nan, kết quả một đồng xu cũng không chiếm được.
Cho nên Thẩm Lãng đồng ý với chúng, để mặc chúng tùy ý cướp bóc, quận Bạch Dạ bên trong tùy ý bọn họ cướp bóc, mặc kệ cướp được bao nhiêu đều xem như là quân phí cùng khao thưởng.
Những dân chúng này nơi nào có thể phân biệt rõ những thứ này?
Bọn họ chỉ biết cướp bóc đốt giết là trang phục Khương quốc kỵ binh, giơ lên là cờ Điểu Lang của Khương quốc.
Hơn nữa Thẩm Lãng đúng là dựa vào kỵ binh Khương quốc đánh bại đại quân họ Tô.
Trong nháy mắt, toàn bộ quận Bạch Dạ vô số dân chúng đều nguyền rủa Thẩm Lãng.
- Tên tiểu bạch kiểm này thành chủ không chết tử tế được.
- Hóa ra lúc trước ta còn khen ngợi hắn, bởi vì hắn chỉ dẫn người cướp bóc thương nhân Tây Vực, chưa từng có động tới bình dân.
- Hiện tại hắn lại không có tiền, lại cướp bóc phổ thông bình dân chúng ta.
- Ông trời, ngươi vì sao không mở mắt, cho sét đánh chết Thẩm Lãng đi kia chứ.
- Trời đánh!
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên giết quá độc ác.
Toàn bộ quận Bạch Dạ, gần như thôn thôn làm tang sự, khắp nơi có đồ tang.
Sau đó có người âm thầm vọt đi tức thì, nói muốn đi cáo Thẩm Lãng giết loạn người vô tội, phạm phải tội ác đầy trời.
Lập tức, hết nhóm người này đến nhóm người kia đi cáo trạng khắp nơi.
Có đi quận thành Bạch Dạ, hướng phủ Thái Thú cáo trạng.
Có đi quận Lang hướng Tam vương tử cáo trạng.
Có đi phủ Hầu tước Trấn Viễn hướng Bá tước Trịnh Đà cáo trạng.
Thậm chí có một thần tử về hưu, mang theo cả trăm tên trí thức tiến vào quốc đô cáo ngự hình.
Quận Bạch Dạ mới vừa được bình yên lại một lần nữa gió nổi mây phun.
...
Hôm nay Trịnh Đà đóng ở phủ Hầu tước Trấn Viễn, Lương Vĩnh Niên đóng ở thành Trấn Viễn!
Phủ Chủ bộ của thành Trấn Viễn cũng tạm thời trở thành hành dinh Trung đô đốc.
Mỗi ngày đều có vô số người quỳ gối trước mặt Lương Vĩnh Niên mà gào khóc thê thảm.
- Đô đốc đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho thảo dân.
- Phụ mẫu của thảo dân đều bị loạn binh của Khương quốc giết, thê tử của thảo dân cũng bị đám súc sinh này gieo tai họa.
- Đô đốc đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho thảo dân, cả nhà của thảo dân bị loạn binh của Khương quốc giết, nhà cửa cũng bị đốt, hôm nay không nhà để về.
- Tên giặc Thẩm Lãng này, dung túng Man binh làm hại, xin đô đốc đại nhân trừng trị.
Mấy nghìn người người quỳ gối trước hành dinh Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên Trung, khóc trời trách đất, bi thảm vạn phần.
Toàn thân của vị Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên run rẩy, lệ rơi đầy mặt, hét lớn:
- Tên giặc Thẩm Lãng kia, ngươi lại dẫn Man quân vào Việt quốc của ta đốt giết đánh cướp. Ngươi giết con dân của ta, như là giết cha mẹ ta, thù này không đội trời chung!
- Tên giặc Thẩm Lãng, lòng dạ ngươi thật độc ác. Tô Nan làm phản, thế nhưng con dân quận Bạch Dạ lại có tội gì? Ngươi lại để kỵ binh Khương quốc giết cho thập thất cửu không (*), ngươi phạm vào tội lớn ngập trời, tội lớn ngập trời!
(*) Mười nhà hết chín nhà trắng tay
- Các vị hương thân phụ lão yên tâm, Lương Vĩnh Niên ta đây dù cho phải đánh liều cả chức quan, cũng nhất định đòi cho các người một sự công bằng!
- Tên giặc Thẩm Lãng này, thiên lý bất dung!
Trong nháy mắt, mấy nghìn dân chúng quỳ xuống khóc lớn:
- Thanh thiên đại lão gia, thanh thiên đại lão gia!
...
Kế tiếp, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên phát động tất cả lực lượng, viết tấu chương tố cáo Thẩm Lãng.
Những tấu chương tố cáo thay phiên nhau vọt đến kinh đô như thủy triều.
Dẫn Man quân nhập cảnh, tai họa như vậy đã phát sinh cả trăm năm trước, kết quả vô cùng thê thảm.
Hôm nay lại phát sinh một lần nữa, sẽ khẳng định sẽ gây đau khổ cho những người Việt quốc vốn có thần kinh vô cùng yếu ớt.
Lương Vĩnh Niên cười to:
- Kể từ đó, đại công của tên giặc Thẩm Lãng liền tan thành mây khói. Nhưng mà Ninh Khiết ở quận Bạch Dạ, có thể không lừa được quốc quân.
Trịnh Đà nói:
- Không cần lừa gạt quốc quân, lừa gạt người trong thiên hạ, lừa gạt thần tử cả triều là được.
- Hơn nữa, người ở quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật nhất định phải là Man quân Khương quốc, tuyệt đối không thể là quân đội Việt quốc, đương nhiên càng không thể là quân đội của hai người chúng ta, bởi vì chúng ta đại biểu triều đình Việt quốc kia mà!
- Huống hồ Thẩm Lãng lúc trước đã từng ma bạo dân cướp bóc, lần này hất nước bẩn lên người hắn thì quả nhiên vừa vặn!
- Thẩm Lãng mới vừa lập được công trạng lớn, lúc này chỉ sợ đang đắc ý vênh váo đi, một chậu nước bẩn này chắc là đủ cho hắn hồn phi phách tán, ha ha ha ha!
...
Ở dưới sự bảo vệ của hơn hai ngàn kỵ binh Khương quốc, được mấy xe đầu người, Thẩm Lãng trùng trùng điệp điệp tiến vào cảnh nội Việt quốc!
Nhưng mà mới vừa tiến vào bên trong lãnh địa quận Bạch Dạ không lâu sau, trinh sát hồi báo, phát hiện địch tình!
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Địch tình?
Sau một lát, vô số người khua chiêng gõ trống mà đến!
Một nhánh quân đội vượt qua năm nghìn người, chắn trước mặt Thẩm Lãng.
Là quân đội Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên, phía sau còn theo mấy nghìn dân chúng, khua chiêng gõ trống chính là những người này.
- Chớ có chạy Thẩm Lãng!
- Trời đánh Thẩm Lãng, ngươi trả lại mạng người nhà của ta đây.
- Thiên đao vạn quả Thẩm Lãng đi.
- Đô đốc đại nhân, giết những thứ súc sinh Khương quốc này, giết Thẩm Lãng, lấy lại công đạo cho chúng ta.
Mấy nghìn dân chúng vô cùng phẫn nộ, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng tràn trề thù hận khắc cốt ghi xương, hận không thể lột da rút gân vậy.
- Ầm ầm ầm!
Một trận tiếng trống trận kịch liệt vang lên.
Một người đàn ông toàn thân nhung trang oai hùng vọt ra, đúng là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên.
- Thẩm Lãng, ngươi có biết tội của ngươi không? - Lương Vĩnh Niên rống to.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, vuốt tay, nhún vai.
Lương Vĩnh Niên nói:
- Cách đây trăm năm, Man tộc nhập cảnh, đốt giết cướp giật, khiến năm quận Việt quốc của ta thất thủ, những người bị đốt bị giết vượt qua mười vạn, tội ác chất chồng, giống như ngay hôm qua. Hôm nay ngươi lại một lần nữa dẫn kỵ binh Khương quốc vào cảnh nội Việt quốc của ta, còn chẳng giao ra quân phí cho bọn chúng, liền để cho bọn chúng đi cướp bóc bình dân bách tính, đã nhiều ngày kỵ binh Khương quốc ở mấy thành quận Bạch Dạ đốt giết đánh cướp, tử thương vô số, vô cùng thê thảm.
- Thẩm Lãng, những bình dân vô tội đến cỡ nào? Tô Nan mưu phản, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu? Hành vi của ngươi như vậy quả thực không bằng cầm thú!
Lương Vĩnh Niên hét lớn:
- Các hương thân, các ngươi thấy rõ ràng chưa, có phải những thứ kỵ binh Khương quốc này đến nhà các ngươi đốt giết cướp giật hay không?
Đông đảo dân chúng nhìn kỹ một hồi, tiếp đó lớn tiếng nói:
- Không sai, chính là bọn họ, chính là những y phục này, chính là những thứ cờ này.
Cờ nước Khương quá rõ ràng.
Điểu Lang!
Thẩm Lãng hiểu quá rõ ràng.
Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà độc ác, những chuyện mà ngay cả Tô Nan cũng chẳng dám thực hiện, mà hai người này lại làm.
Bọn họ giả mạo kỵ binh Khương quốc đốt giết cướp giật nơi nơi, không chỉ cướp cả đống tiền của phi nghĩa, giết lương thần mạo nhận công lao, hơn nữa còn đẩy tội danh đến trên đầu Thẩm Lãng.
Bọn họ làm chuyện này là giết bao nhiêu người vậy?
Ngay sau đó, mấy cỗ xe ngựa vọt ra, rồi hơi đảo một chút.
Tức khắc vô số đầu người lăn từ trên xe ngữa, ước chừng mấy nghìn cái.
- Đây vẫn chỉ là gần một nửa. - Lương Vĩnh Niên cất giọng chẳng khác gì chim quyên kêu la rướm máu:
- Thẩm Lãng nhà ngươi có còn nhân tính hay chẳng? Ngươi để những thứ kỵ binh Khương quốc này cướp bóc cũng thì thôi, vì sao còn muốn đại khai sát giới? Diệt sạch nhân tính!
Thẩm Lãng nhìn mà than thở.
Không nhìn ra, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lại ngoan tuyệt đến nước này.
Vì đoạt công, vì vu oan Thẩm Lãng, vì ở đây đảo loạn quận Bạch Dạ, lại giết hơn một vạn người.
Chuyện này cơ hồ không thua gì đồ tể Tả Lương Ngọc cuối nhà Minh.
Lợi hại, lợi hại!
Lương Vĩnh Niên chợt rút kiếm, rống to:
- Các hương thân, bây giờ đầu sỏ gây nên đang ở trước mắt, ta cho các ngươi chỗ dựa, vì người nhà của các ngươi báo thù rửa hận, báo thù rửa hận!
- Toàn bộ quân đội, chuẩn bị tác chiến, bảo hộ dân chúng!
- Thẩm Lãng, ngươi lập tức khoanh tay chịu trói, giao ra hung thủ Khương quốc đốt giết cướp giật đi nào!
Mấy nghìn dân chúng này cảm thấy phía sau có năm nghìn đại quân làm chỗ dựa, cộng thêm trong lòng quả thực lửa giận ngút trời, tức khắc trực tiếp vọt tới, từ hai bên bao vây lấy hai nghìn kỵ binh của Thẩm Lãng.
Nhưng cũng không dám tới thật gần, thế là cách hơn mười mét kêu đánh kêu giết.
Tiếp đó, bọn họ nhặt lên những hòn đá trên mặt đất, đều hướng Thẩm Lãng ném điên cuồng!
- Trời đánh Thẩm Lãng, trả người nhà lại cho ta.
- Trời đánh súc sinh, tội đáng chết vạn lần!
Nhìn thấy quân đội Thẩm Lãng không có phản ứng, bọn họ lại ra sức nhích gần lại hơn một chút.
Những hòn đá ném tới ngày càng nhiều, nước bọt và lời chửi rủa văng tứ tán khắp nơi.
Lương Vĩnh Niên nhìn thấy một màn này, trong lòng cảm thấy vô cùng dữ thoải mái.
- Thẩm Lãng, lần này ngươi nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch, cùng chúng ta đấu ngươi vẫn còn non và xanh lắm.
Thẩm Lãng liếm môi một cái, gãi gãi mũi.
- Lương Vĩnh Niên, ngươi quá ngu ngốc đấy? Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý những thứ nước bẩn này sao?
- Vu oan ta đốt giết cướp giật? Giết người vô tội lung tung sao?
- Tùy tiện! Giả nhiều không có ý nghĩa, đùa thật còn tốt hơn!
- Lương Vĩnh Niên, ta vốn còn muốn để quốc quân thu thập ngươi, bây giờ không cần, ta sẽ lột da rút gân, chém ngươi thành muôn mảnh.
- Nói giết cả nhà ngươi, liền nhất định giết cả nhà ngươi!
Tiếp đó, khuôn mặt Thẩm Lãng phát lạnh, rống to:
- Chém giết nhánh quân đội trước mặt này hết cho ta!
- Bất luận kẻ nào dám can đảm tới gần quân ta trong vòng mười mét, bất kể có phải là bình dân hay không, bất kể có phải là vô tội hay không, đều coi là mưu phản, toàn bộ giết sạch!
- Giết!
Tức khắc, hai nghìn tên kỵ binh Khương quốc xung phong tiến lên như thủy triều!