Chương 512: Đồ Đao của Lãng gia! Cả nước run rẩy! (1)
Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây mang tới cái gọi là năm nghìn binh mã đều là những người nào đâu?
Ba nghìn là trú quân hành tỉnh, tuyệt đối là quân đội hạng hai, hơn nữa còn bị gia tộc họ Tô ăn mòn cho không thể dùng được.
Còn lại hai ngàn người cũng là quân đội Lương Vĩnh Niên tạm thời chiêu mộ, toàn bộ do nha dịch, nhân dân quân, tay chân lưu manh tổ thành.
Lúc chiến cuộc nguy hiểm, Ninh Nguyên Hiến đều chưa từng có trông cậy vào năm nghìn quân c*t chó của Lương Vĩnh Niên này.
Tô Nan tình nguyện dùng nhiều tiền đi thuê tăng binh Đại Kiếp Tự cùng lính đánh thuê Tây Vực, cũng căn bản không muốn năm nghìn đại quân của Lương Vĩnh Niên này.
Quá phế đi.
So với nước Ý ở chiến tranh thế giới lần II còn í ẹ hơn (*).
(*) Nước Ý ở chiến tranh thế giới thứ II dưới thời độc tài Mussolini lãnh đạo thua liên tục. Sau khi Mussolini bị lật đổ vào năm 1943, Ý đầu hàng Đồng Minh nhưng bị Đức chiếm lại, kết quả là 2 năm sau đó, nó trở thành chiến trường của cả hai phe Đồng Minh và Phát Xít. Mãi đến năm 1945 mới được giải phóng và hòa bình.
Dưới trướng của Thẩm Lãng tuy rằng chỉ có hai nghìn kỵ binh Khương quốc.
Thế nhưng dân tộc trên lưng ngựa, nào chỉ là lời nói suông.
Đến khi giết người, hoàn toàn giống như chó hoang nổi điên.
Muốn đỡ cũng không xuể.
Đối mặt đám quân đội tệ hại của Lương Vĩnh Niên so với thái rau còn dễ hơn.
Hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, đã giết hơn một nghìn người.
Lương Vĩnh Niên tức khắc da đầu từng đợt tê dại.
Thẩm Lãng nhà ngươi điên rồi!
Ta đây cũng là quan quân, tối thiểu giơ là cờ của phủ Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.
Ngươi dẫn đầu kỵ binh Khương quốc đánh chết quan quân Việt quốc?
Ngươi, ngươi đây không phải là mưu phản là gì?
- Thẩm Lãng, ngươi mưu phản, mưu phản...
Tiếp tục Lương Vĩnh Niên hô lớn:
- Các hương thân phụ lão, các ngươi nhìn đi, kỵ binh Khương quốc giết người, hắn chính là kẻ thù của các ngươi, các ngươi xông lên báo thù báo thù.
Thế nhưng bây giờ mấy nghìn dân chúng này nào dám tới gần.
Bọn họ dũng cảm nhờ vào máu nóng, hơn nữa ỷ có đại quân Lương Vĩnh Niên làm chỗ dựa, cho nên lúc này mới dám đến lấy lại công đạo.
Thật không ngờ Thẩm Lãng căn bản không nói để ý, trực tiếp liền trở mặt giết người.
Cho nên bọn họ vội vàng nhanh chóng lùi thành hai hàng đứng ngoài quan sát thật xa.
Năm nghìn quân be bét của Lương Vĩnh Niên trong nháy mắt bị giết quỷ khóc sói gào, ra sức bỏ chạy.
Nhưng bọn chúng đại bộ phận là bộ binh, không có lấy một kỵ binh.
Hai cái đùi không chạy nổi bốn chân.
Đám kỵ binh Khương quốc này truy kích mà giết từng người một.
Năm nghìn quân rác rưởi của Lương Vĩnh Niên hoặc là bị giết chết, hoặc là bị chém chết.
Quỳ trên mặt đất cũng vô dụng, võ sĩ Khương quốc giết đến đỏ mắt, trực tiếp múa một đao đã chém bay đầu.
Giết sạch mấy chục tên võ sĩ còn thừa lại của Lương Vĩnh Niên tiếp đó vặn cổ ông ta bắt qua đây.
Đẩy ông ta xuống đất.
Lương Vĩnh Niên toàn thân run rẩy.
Ông ta dẫn đầu năm nghìn đại quân, mấy nghìn dân chúng tới bao vây Thẩm Lãng, thực sự liền là muốn chế tạo nhiễu loạn, để đám dân chúng này bao vây tấn công Thẩm Lãng, để kỵ binh Khương quốc nhịn không được khai đao giết dân chúng Việt quốc.
Như thế hết thảy đều biến thành sự thật trước mặt, Thẩm Lãng ngay trước mặt của mọi người dẫn Man tộc nhập cảnh đại khai sát giới với dân chúng vô tội.
Như vậy hơn một vạn người trước đó, cũng chính là hắn giết.
Thật không ngờ Thẩm Lãng lại ác độc như vậy, một hơi đem quân đội của ông ta gần như giết sạch, vài trăm dân chúng xông lên cũng bị giết.
- Thẩm Lãng, ngươi... ngươi điên rồi!
Thẩm Lãng nhìn sang Lương Vĩnh Niên rồi hỏi:
- Ngươi muốn làm gì? Ta hỏi ngươi một câu thôi, ngươi muốn làm gì vậy?
Lương Vĩnh Niên lớn tiếng đáp:
- Vì dân trừ hại.
Mẹ kiếp!
Thẩm Lãng cầm môt con dao, trực tiếp cắt lỗ tai Lương Vĩnh Niên.
- Nói tiếng người đi, nói tiếng người đi..:
- Thẩm Lãng hét lớn.
Lương Vĩnh Niên chỉ cảm thấy nóng lên, máu tươi tuôn ra, một cái lỗ tai không cánh mà bay.
Tức khắc, ông ta phát ra tiếng kêu gào thê thảm.
- A... A... A...
Thẩm Lãng nói:
- Lương Vạn Niên, nói tiếng người được chưa hả?
Mẹ kiếp đại gia ngươi, ngươi để ta nói tiếng người, cắt lỗ tai ta làm cái gì?
Ngươi để ta nói tiếng người, cũng không phải để ta nghe lời ngươi nói.
Thẩm Lãng nói:
- Khuấy đục nước quận Bạch Dạ nước, để ta từ có công biến thành có tội, tiếp đó ngươi và Trịnh Đà liền cướp đi đại công diệt họ Tô sao?
- Lương Vĩnh Niên, các ngươi vu oan ta tàn sát dân chúng vô tội? Dội nước bẩn lên người ta sao?
- Không có vấn đề, ta cứ giết đấy!
Thẩm Lãng vung tay lên, hai tên võ sĩ lôi một người đàn ông quận Bạch Dạ tới.
Thẩm Lãng nói:
- Người ở nơi nào?
Nam tử kia nói:
- Thành Tuyết Lĩnh.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi đã từng theo ta phát tài phải không?
Những kẻ từng cướp bóc có đặc trưng giống như từng ăn phải thịt người nên tròng mắt đều đỏ. Cho nên, Thẩm Lãng chỉ cần liếc mắt một chút liền nhận ra, người này hẳn từng ở trong đội ngũ cướp bóc của hắn trước đó.
Khuôn mặt người đàn ông kia co giật một hồi.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Nếu đã phát tài, hơn nữa còn trốn khỏi họ Tô truy sát, vì sao không đi sống yên lành, ngược lại tới gây rối vậy?
Người đàn ông kia khuôn mặt co giật một hồi.
- Có người dùng tiền mướn ngươi tới? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
- Không có.
Thẩm Lãng lại hỏi:
- Vậy vì sao làm vậy?
Ánh mắt của người đàn ông kia lộ ra một chút sự hung ác, vẫn không trả lời.
Thẩm Lãng nói:
- Hiểu rồi, chính là muốn tìm ta gây phiền phức, tìm ta báo thù đúng không?
Đúng rồi!
Lúc đó Thẩm Lãng mang theo chúng cướp bóc phát tài, thời khắc mấu chốt ném bọn họ ở ngoài quận thành Bạch Dạ ra, để cho bọn họ bị quân đội họ Tô truy sát.
Tuy rằng họ Tô giết chúng, nhưng chuyện đó cũng chẳng khiến chúng thống hận Thẩm Lãng.
Hận Thẩm Lãng lừa gạt chúng, lợi dụng chúng, không có mở ra cửa thành để cho chúng vào quận Bạch Dạ cướp bóc. Không sai, chúng không hận họ Tô, ngược lại hận Thẩm Lãng dẫn chúng phát tài.
Thẩm Lãng nhận ra, vừa rồi vọt tới trước mặt nhất, hướng hắn ném đá cũng là bọn đạo tặc may mắn còn sống sót.
Bây giờ bị bắt trên trăm người.
Thẩm Lãng xốc lên quần áo bọn họ, phát hiện bên trong có dao găm, có ống thổi phi tiêu, có thạch tín.
Có chuẩn bị mà đến.
Thật sự muốn giết Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nói:
- Lợi hại, lợi hại! Thật đúng là muốn tới tìm ta báo thù hả?
- Hoan nghênh, hoan nghênh!
- Nếu là tới báo thù, vậy sẽ phải gánh chịu hậu quả báo thù thất bại. Các ngươi tới giết ta, vậy ta phải còn, không thể bởi vì các ngươi khoác thân phận bình dân mà bỏ cho các ngươi đúng không?
Tiếp tục, Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng:
- Giết hết đi!
Sau khi nghe khẩu hiệu này.
Đám võ sĩ Khương quốc giơ đao lên người, liền muốn chém giết trên trăm tên cướp còn sống sót này.
- Chúng ta tới! - Hàm Nô và các nữ tráng sĩ tiến lên, giơ tay chém xuống.
Tức khắc, giết sạch hơn trăm bạo dân này.
Ở đây rất nhiều người cứt đái đều xuất hiện.
Thật không ngờ Thẩm Lãng cứ như vậy trước mặt dân chúng giết người.
Những người này tuy rằng đã từng là đạo tặc, nhưng tối thiểu bây giờ xem như là...
Tất cả cổ của mấy nghìn dân chúng như có một làn gió lạnh buốt thổi đến làm tê cóng cả người.
Thẩm Lãng nhìn mấy nghìn dân chúng này, chậm rãi nói:
- Quận Bạch Dạ bị cướp bóc, bị giết hơn một vạn người, các ngươi thấy được là võ sĩ Khương quốc gây nên?
Mấy nghìn dân chúng không dám trả lời.
- Nói đi. - Thẩm Lãng nói.
- Chính là võ sĩ Khương quốc gây nên, chúng ta thấy rất rõ ràng. - Một người trong đó hô lớn:
- Ngươi dẫn đầu đại quân Khương quốc nhập cảnh, đánh bại đại quân họ Tô, cho không trả nổi quân phí, cho nên để cho bọn họ nơi nơi cướp bóc giết người.
Thẩm Lãng vẫy tay nói:
- Ngươi đi ra.
Người kia co rụt lại vào trong đám người.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là dân chúng, dám làm không dám để cho người ta nói sao?
Thẩm Lãng vung tay lên.
Vũ Liệt xông lên rất nhanh, một tay lôi cái tên vừa nói ra.
Là một người đọc sách.
Thẩm Lãng nói:
- Người đọc sách hả? Có công danh à?
Tên thư sinh nói:
- Bất tài tầm thường, mới có công danh tú tài.
Trong lời nói của tên này kiêu ngạo, bởi vì Thẩm Lãng không có công danh chân chính, ngay cả tú tài cũng không, thân phận cứ nhân của hắn cũng là ban cho.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy mở mắt chó của ngươi nhìn thấy rõ ràng, võ sĩ Khương quốc hình dạng thế nào? Có cờ Điểu Lang, chính là người Khương quốc à? Xem cho rõ!
Kỳ thực người Khương quốc cùng người Việt quốc rất dễ phân biệt.
Khương quốc là cao nguyên, hơn nữa sống bằng chăn nuôi, cho nên sau khi da được phơi dưới ánh mặt trời quá lâu mà từ da đỏ chuyển thành đen.
Thậm chí ngũ quan khuôn mặt cũng khác nhau rất lớn.
- Đã nhìn ra chưa! - Thẩm Lãng nói:
- Nhìn thấy rõ ràng chưa, đây là võ sĩ Khương quốc, từng cái một vừa đen vừa đỏ, vừa đô vừa lùn vừa xấu, còn chân vòng kiềng.
Nghe những lời này, đám võ sĩ Khương quốc trợn mắt nhìn.
Mẹ kiếp, thằng tiểu bạch kiểm này có ý gì hả?
Chúng ta đánh trận cho ngươi, ấy thế mà ngươi bêu xấu chúng ta như vậy à?
Ánh mắt của Thẩm Lãng đảo qua bọn họ một cái.
Tức khắc, cổ của những tên võ sĩ Khương quốc này co rụt lại.
Không sai, chúng ta là vừa đen vừa đỏ, vừa đô vừa lùn vừa xấu, còn chân vòng kiềng.
Trước mắt tên tiểu bạch kiểm này cũng là có thể dẫn phát cơn giận thiên thần, giết chết mấy vạn người Khương quốc, vua Khương Arutai chính là bị hắn giết chết.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Thẩm Lãng hướng cái tay tú tài kia nói:
- Nhìn ra được chưa? Hãy nhớ lại cho kỹ, Khương binh lúc trước đốt giết cướp giật đến tột cùng là thật hay giả?
Tên tú tài nhắm mắt không nói.
Thẩm Lãng hỏi:
- Nói đi, lúc trước đốt giết cướp giật Khương binh là thật hay giả?
Tên tú tài nói:
- Ai biết? Bây giờ đồ đao ở trong tay ngươi, nói như thế nào còn chưa phải là do ngươi sao?
Thẩm Lãng nheo mắt lại:
- Hoá ra trong lòng ngươi đã hiểu, lại cố ý giả bộ hồ đồ, chính là muốn đem tiếng oan đội lên trên người ta, vậy được, ta thành toàn ngươi! Để chứng minh lời của ngươi là đúng, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.
Dao găm của Thẩm Lãng trực tiếp đâm vào ngực của tay tú tài.
Mọi người thét kinh hãi.
Tên tú tài trào máu miệng, nhìn Thẩm Lãng không dám tin.
Đây... đây là người điên à?
Thẩm Lãng nói:
- Dư nghiệt của họ Tô, giết bao nhiêu cũng không có vấn đề!
Ánh mắt của Thẩm Lãng nhìn phía mấy nghìn dân chúng cười nói:
- Các ngươi có vài người ngu ngốc thật sự, có vài người cũng là đang giả bộ ngốc, có vài người là đục nước béo cò.
- Như vậy ta ở đây nói một lần, lần trước võ sĩ Khương quốc đốt giết cướp giật, cướp bóc bốn thành, chém giết hơn vạn, chuyện này không có quan hệ gì với ta, là có người giả mạo võ sĩ Khương quốc cướp bóc chém giết, không có quan hệ gì với ta, các ngươi đều có nghe hay không?
Thẩm Lãng hô to.
Tức khắc, trong đám mấy nghìn dân chúng có nói to lên:
- Ngươi dùng cái gì để chứng minh? Ngươi có chứng cớ gì không liên quan gì đến ngươi? Rõ ràng chính là ngươi làm, bây giờ muốn muốn nguỵ biện, muộn rồi.
Thẩm Lãng chỉ một cái nói:
- Nói chuyện người kia, đi ra!
Tức khắc, mấy nghìn dân chúng trong đó có yên tĩnh không tiếng động.
Người kia ẩn dấu ở trong đám người không ra tiếng, trong lòng cười nhạt không ngớt.
Ta giấu ở trong đám người, ngươi có thể thế nào?
Luật pháp chả bao giờ trách đám đông?
Tiểu bạch kiểm ngu ngốc.
Thẩm Lãng chỉ vào một hướng trong đám người:
- Người kia sẽ ở chỗ đó, người chung quanh muốn tố giác vạch trần, thì chỉ hắn ra đi.
Không ai chỉ ra và xác nhận.
Đám người ngược lại càng thêm sát vào nhau, cản người kia vào chính giữa.
- Thú vị, thú vị…- Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Các ngươi dù cho biết chuyện tình đốt giết cướp giật không có quan hệ gì với ta, vẫn muốn cùng ta là địch, vẫn ở trong lòng căm thù ta? Bởi vì thù hận các ngươi cần một chỗ để xả đúng không?
- Được rồi, không tố giác vạch trần, liền bắt hết toàn bộ nhóm người ở khu vực đó vậy.
- Bắt!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Mấy trăm tên võ sĩ vọt vào, bắt hết mấy chục người ở khu vực đó.
Trong phút chốc, trong đám người quỷ khóc sói gào, khóc trời đập đất.
- Giết hết sẽ không sai đâu. - Thẩm Lãng nói:
- Toàn bộ giết sạch đi!
Nghe những lời này!
Tức khắc mấy chục người toàn bộ chỉ hướng về một người.
- Là hắn, là hắn, người mới vừa nói chính là hắn!
Lập tức bị tố giác ra.
Người kia lập tức bị bắt đi ra.
Thẩm Lãng nói:
- Người của Lương Vĩnh Niên à? Người của Trịnh Đà? Người của họ Tô? Tại đây châm ngòi thổi gió? Nhưng mà không có vấn đề!
- Chặt ngang người hắn đi!
Một lát sau, người này bị cắt ngang.
Toàn tràng lại có mấy người sợ đến cứt đái đều xuất hiện.
Thẩm Lãng nhìn bị bắt ra mấy chục người.
Đưa qua một thước đo, đánh trên mặt của mỗi một người.
- Bốp bốp...
Đánh cho mỗi người khóe miệng chảy máu.
- Bây giờ, không ai gián đoạn ta trò chuyện, hiện tại đang không có người còn dị nghị chớ. - Thẩm Lãng nói.
Mấy nghìn người co đầu, hoàn toàn không dám hó hé.
- Ta mới vừa nói Khương binh lúc trước đốt giết cướp giật không có quan hệ gì với ta, các ngươi cảm thấy ta biện giải, là cố xóa tội!
- Sai rồi! Đây là bởi vì chuyện ta chưa từng làm, ai cũng đừng hòngđổ đến trên đầu của ta.
- Lúc trước chưa từng làm, thế nhưng ngày hôm nay ta làm! Ta không chỉ giết sạch các ngươi mà còn đánh thành dư nghiệt họ Tô.
- Đều nói làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang.
Thẩm Lãng xuất ra quan ấn, vừa nhìn vừa thưởng thức:
- Thế nhưng chức quan này ta có thể không làm, thứ nhân tâm vô dụng ta không chú ý. Sống chết của đám người các ngươi, ta cũng không chú ý. Đám ngu ngốc các ngươi muốn thích thế nào thì làm thế nấy? Muốn đi kinh đô cáo ngự hình, cũng đều không sao cả.
- Ta tới hành tỉnh Thiên Tây là báo thù, là diệt họ Tô mà tới. Cái gì giúp đỡ chính nghĩa, cái gì là làm chủ cho dân, cái gì ngăn cơn sóng dữ, công lao gì, ta hết thảy không quan tâm.
- Trong lòng các ngươi nguyền rủa ta? Không quan hệ! Thế nhưng ai dám tới trêu chọc ta, ta mặc kệ các ngươi là ai, ta mặc kệ các ngươi đáng thương đến cỡ nào, ta đều có thể giết chết hết sạch, sau đó cho các ngươi thành họ Tô dư nghiệt.
- Đương nhiên con dân thành Trấn Viễn đã từng cùng ta kề vai chiến đấu, ta sẽ thiện đãi bọn họ một chút.
- Còn các ngươi, chết hết ta cũng sẽ không một chút nhíu mày.
- Ta là Thẩm Lãng, người ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, người có cái cổ đủ cứng, hoan nghênh tới tìm ta báo thù!
- Bây giờ nếu như không muốn chết, phiền hãy tránh đường ra, nếu bị giết chết liền chớ có trách ta trong danh sách lại thêm mấy người họ Tô dư nghiệt.
- Ba, hai, một!
Nghe những lời này, mấy nghìn người ở đây vô thanh vô tức thối lui.
- Ngu ngốc… - Thẩm Lãng một lần nữa phóng người lên ngựa, cất giọng coi thường, hoàn toàn không thấy mấy ngàn đôi mắt tràn đầy địch ý.
Thẩm Lãng xoay người hướng Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên nói:
- Lương đại nhân, chúng ta trở về đi.
Lương Vĩnh Niên che lỗ tai, chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi xong rồi, ngươi xong rồi! Ngươi dẫn đầu kỵ binh Khương quốc tiến đánh quan quân Việt quốc, tương đương mưu phản, ngươi xong rồi!
Tiếp tục, Lương Vĩnh Niên run rẩy nói:
- Thẩm Lãng, ngươi, ngươi làm cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Không có gì, sợ ngài đi không nhanh, giúp ngài một tay.
Lương Vĩnh Niên hoảng sợ phát hiện, trên cổ của mình có thêm một sợi dây thường.
Một đầu của sợi dây vào tay Thẩm Lãng.
Dắt Lương Vĩnh Niên hoàn toàn như dẫn chó vậy.
Ngay từ đầu tốc độ còn không nhanh, Lương Vĩnh Niên miễn cưỡng còn có thể đuổi theo.
Thế nhưng đến phía sau, tốc độ Thẩm Lãng càng lúc càng nhanh.
Lương Vĩnh Niên cũng không đuổi kịp, cả người té ngã trên đất, tiếp đó rõ ràng bị kéo lê trên mặt đất.
Giá, giá, giá!
Thẩm Lãng ra sức thúc giục chiến mã.
Thân thể Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên liền bị kéo lê trên mặt đất.
Quần áo nhanh chóng bị mài món, da thịt trên người xây xát, máu tươi nhễ nhại.