Chương 518: Đại hoạch toàn thắng! Trịnh Đà hủy diệt thảm nhất! (1)
Thời kỳ ủ virus đậu mùa tầm chừng mười ngày.
Kỳ thực trước đó hai ngày cũng đã có người bị lây, chỉ bất quá đặc biệt thưa thớt, hơn nữa bản thân người bị lây bệnh cũng không cảm thấy là đậu mùa, còn tưởng rằng chẳng qua là bệnh sởi bệnh thuỷ đậu thông thường.
Vì vậy trong pháo đài có chừng hai vạn đại quân, cộng thêm những binh lính này lại không thích sạch sẽ, bình thường bị một lần bệnh sởi, thuỷ đậu vô cùng thường, trên cơ bản mỗi ngày đều có mấy chục người bị.
Mãi cho đến hôm qua, trong quân đại quy mô bạo phát, lúc này mới đưa tới đại phu trong quân chú ý.
Bọn họ liếc mắt liền nhìn ra cái này là bệnh đậu mùa, tiếp đó tức khắc hồn phi phách tán, bởi vì bọn họ mình cũng sợ bị nhiễm.
Nhưng mà mấy vị đại phu trong quân coi như là thông minh, không có công khai tin tức này, mà là trực tiếp hồi báo cho Trịnh Đà.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Thẩm Lãng, nhất định là gian kế của tên súc sinh Thẩm Lãng này?
- Không, không thể là Thẩm Lãng, là Tô Nan, nhất định là Tô Nan.
- Ta liền cảm thấy kỳ quái, hắn làm sao cứ dễ dàng nhường tòa thành cho ta như vậy?
Trịnh Đà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ông ta đủ cẩn thận, trước phái đội cảm tử vào đây, tiếp đó phái con trai Trịnh Long vào đây, cuối cùng mình mới vào.
Hơn nữa bất kỳ rau dưa, lương thực, thịt thà gì trong phủ Hầu tước đều trước tiên cho đám người già đàn bà trẻ em họ Tô ăn trước, nước cũng để cho bọn họ uống trước, đợi chừng hai ba ngày hoàn toàn không có chuyện lúc này mới để đại quân ăn lương thực trong phủ Hầu tước.
Đối với bệnh đậu mùa, Trịnh Đà cũng không phải là không có phòng ngự.
Kiểm tra qua khắp mọi ngõ ngách phủ Hầu tước, quả thực không có bệnh nhân đậu mùa còn sống.
- Bịch, bịch...
Trịnh Đà đau khổ vỗ vào đầu của mình.
Ông ta vốn nên nghĩ đến điểm này, đến Tô Nan sẽ không dễ dàng mà trao tòa thành cho ông ta.
Thế nhưng ông ta thực sự không cách nào từ chối.
Gia tộc họ Trịnh là quý tộc kiểu mới, không có đất phong cùng tòa thành chân chính.
Cho nên khi cái tòa thành hàng đầu thiên hạ như phủ Hầu tước Trấn Viễn phóng ở trước mặt của hắn, ông ta làm sao không chiếm lĩnh kia chứ?
Vàng ở cung vua Khương với Tô Nan có lực hấp dẫn bao lớn.
Vậy lực hấp dẫn tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn với Trịnh Đà vượt qua gấp mười lần.
Đương nhiên Trịnh Đà, Trịnh Long không lo lắng, bởi vì bọn họ đã chủng ngừa đậu mùa, đã có thể tránh đậu mùa, chỉ bất quá không có tiêm chủng mở rộng trong quân.
Trừ Khương quốc cùng gia tộc họ Tô ra, kỳ thực thiên hạ cũng không có đại quy mô chủng ngừa đậu mùa.
Một là tình trạng vệ sinh phương đông các nước phải tốt hơn rất nhiều, dù cho có người bị nhiễm bệnh đậu mùa, cũng rất ít đại quy mô bạo phát tình hình dịch bệnh đậu mùa.
Hai là toàn quân chủng ngừa đậu mùa cũng không phải một một tướng lãnh định đoạt, cần qua triều đình đồng ý, mà đề nghị này tại triều đình xem ra cũng không phải quan trọng nhất.
Thậm chí nói một câu khó nghe, gần đây triều đình Việt quốc sứt đầu mẻ trán, còn có người nào chú ý đến chuyện chủng ngừa đậu mùa kia chứ?
Dù sao cũng lúc trước tình hình dịch bệnh đậu mùa là bạo phát ở Khương quốc, vừa không có bạo phát ở trên đầu Việt quốc.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Trịnh Đà cả người rét run.
Rõ ràng trời giáng tai họa bất ngờ!
- Bây giờ cách ly, còn kịp không? - Trịnh Đà bèn hỏi.
Quân y lắc đầu, mỗi một quân doanh đều có bệnh nhân đậu mùa, ý vị này trên cơ bản trong cơ thể mỗi người đều bị lây, chỉ bất quá còn chưa có bộc phát ra mà thôi, hay hoặc là có người từng bị bệnh đậu mùa, cho nên có khả năng miễn dịch.
Trịnh Đà nói:
- Vậy đến tột cùng sẽ chết bao nhiêu người?
Quân y nói:
- Nếu như đặt ở Khương quốc, sẽ chết tám chín thành trở lên, nếu như là quân doanh Bạch Dạ Quan lúc trước, sẽ chết chừng bảy thành, thế nhưng ở phủ Hầu tước Trấn Viễn mới có thể sống một nửa.
Bệnh nhân đậu mùa có thể sống sót hay không, quan trọng nhất là nhìn xem số trời có phải nhiễm loại trầm trọng hay không.
Thứ nhì chính là điều kiện chữa bệnh.
Nếu như có đầy đủ thuốc, điều kiện cũng đủ tốt, như vậy b xác suất biến chứng tử vong sẽ giảm thiểu.
Mà điều kiện phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng rất tốt.
Chết một nửa à?
Trịnh Đà nhắm hai mắt lại, kết quả này cũng không tệ.
Hơn nữa bệnh đậu mùa, chu kỳ từ bùng nổ đến chết rất ngắn, cái này có thể cũng là một tin tức tốt.
Không bao lâu sẽ xuất hiện kết quả.
Đến lúc đó nếu như trong tay ông ta còn có một vạn quân đội thì phòng thủ phủ Hầu tước Trấn Viễn vẫn dư sức.
Ngắn ngủi hơn mười ngày, Ninh Nguyên Hiến muốn điều động đại quân tới tiêu diệt ông ta cũng không kịp.
Nhưng việc cấp bách nhất, chính là phải lập tức tiêu diệt Thẩm Lãng.
Bằng không bệnh đậu mùa bùng nổ khắp tòa thành, tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này nhất định sẽ mượn cơ hội làm mưa làm gió.
Hơn nữa đến khi bệnh đậu mùa lan tràn trên diện rộng, mỗi một sĩ binh đều có thể phát sốt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, căn bản là không đánh được gì.
Trịnh Đà bèn hỏi:
- Bây giờ bệnh nhân bị nhiễm đậu mùa có bao nhiêu người?
Đại phu trong quân nói:
- Đã phát hiện có mấy trăm người, thế nhưng còn đang gia tăng.
Trịnh Đà nói:
- Tin tức này không cần nói cho bất luận kẻ nào, liền nói cho những binh lính kia bị nổi sởi.
- Vâng!
Trịnh Đà hét lớn:
- Máy bắn đá cỡ lớn lắp đặt xong chưa?
Trịnh Long nói:
- Có thể còn cần hai ngày.
Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngày mai nhất định phải lắp đặt xong máy bắn đá, bằng không liền giết mỗi tên thợ này, mỗi một tên đều là phường trộm cướp chỉ biết dùng mánh lới.
- Vâng!
- Chúng ta chỉ có thời gian một ngày, ngày mai cùng Thẩm Lãng quyết chiến, nhất định phải chém giết sạch sẽ tên tiểu súc sinh này!
...
Ở phía dưới đồ đao, trên một trăm thợ đẩy nhanh tiến độ làm việc nhanh rất nhiều.
Ngày kế, mười mấy máy bắn đá đã hoàn toàn lắp đặt hoàn tất.
Trịnh Đà hạ lệnh cho những binh lính nổi mụn nhọt ở trong doanh trại nghỉ ngơi, ông ta tự dẫn đầu năm nghìn đại quân, bảo hộ mười mấy máy bắn đá ra phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Cái địa hình quái đàn này.
Tòa thành bên ngoài thực sự cũng chỉ có một con đường, hoàn toàn không thi triển được, con đường rộng bảy tám mét này, tối đa chỉ có thể đặt hai cỗ máy bắn đá song song.
Hơn nữa năm nghìn quân đội cũng căn bản là mở không tràn ra được.
Trịnh Đà quẳng một nghìn tinh nhuệ ở phía trước bày trận, bảo hộ máy bắn đá phía sau.
Mười máy bắn đá dọn xong xuôi, sau đó dùng tận dụng tất cả sức lực mở ra.
Làm xong tất cả chuyện này cũng thật không dễ dàng.
Cái chỗ chật hẹp quỷ quái này quả thực giống như Mandala trong vỏ ốc (*) vậy.
(*) Nguyên tác ghi loa si lí diện tố đạo tràng (nghĩa là đạo trường trong vỏ ốc), thế nhưng đạo trường tiếng Phạn là Mandala, là một hình vẽ biểu thị vũ trụ trong cái nhìn của một bậc giác ngộ. Toàn bộ câu này có thể hiểu để chỉ làm chuyện phức tạp ở chỗ đơn sơ chật hẹp.
Bây giờ cuối cùng lắp đặt hoàn tất, cuối cùng có thể đại khai sát giới.
Cuối cùng có thể điên cuồng đập mọi thứ ra cám.
Đầu đường phía trước, quân đội Thẩm Lãng dày đặc như thế, chỉ cần ai trúng một tảng đá lớn, sẽ xuất hiện thương vong khổng lồ.
- Chuẩn bị!
Trịnh Long ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ máy bắn đá được điều chỉnh cuối cùng, đại lực sĩ đặt hòn đá trăm cân lên bệ phóng.
Sẽ phải chuẩn bị bắn.
Nhưng mà vào lúc này.
Bên trong quân của Thẩm Lãng bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng huýt gió.
Tiếp đó, giải tán lập tức, lui về phía sau thật nhanh!
Trong chốc lát, liền trực tiếp rời khỏi những trong tầm bắn của máy bắn đá này, trực tiếp trú đóng ở giao lộ kế tiếp.
- Mẹ kiếp! - Trịnh Long mắng to.
- Đại quân tiến tới ba trăm bước!
- Thu hồi máy bắn đá!
Tiếp đó đại quân họ Trịnh tiến tới ba trăm bước.
Mười mấy máy bắn đá cũng theo sau.
Lại một lần nữa mở ra, lại một lần nữa để lên tảng đá chuẩn bị bắn.
Nhưng mà...
Quân đội Thẩm Lãng lại một lần nữa giải tán lập tức, lại một lần nữa thối lui đến giao lộ kế tiếp.
Cứ như vậy vòng đi vòng lại.
Trịnh Đà cùng Trịnh Long gần như muốn bùng nổ cơn giận.
Quân đội Thẩm Lãng thật giống như đùa giỡn bọn họ vậy.
Chờ chúng thật vất vả chuẩn bị mười mấy máy bắn cho xong định bắn ra, bọn họ lập tức lui.
Tầm năm sáu canh giờ, sau đó bắn bốn năm lần, thế nhưng kết quả chiến đấu gần như là số không.
Tầm một ngày!
Đã bị Thẩm Lãng trêu đùa thỏa thích.
Mười mấy đài máy bắn đá bày ra lại thu về, thu về lại bày ra, tầm nhiều lần, đều bị giày vò điên rồi.
Nhưng mà vậy cũng là đạt được mục tiêu của Trịnh Đà, đuổi Thẩm Lãng ra khỏi khu vực chật hẹp này, đi tới vùng đất trống.
Như thế hai vạn đại quân của ông ta có thể tiến hành đại quy mô bao vây tiêu diệt.
Bất quá hôm nay hiển nhiên không được, bởi vì trời tối!
Trịnh Đà hạ lệnh, năm nghìn đại quân đóng quân tại chỗ, đại quân đến sau sẽ tập kết đằng xa.
Hết đội quân này đến đội quân khác của họ Trịnh từ trong tòa thành đi ra, tập kết ở khu vực trống dưới chân núi.
Cuối cùng tầm một vạn năm ngàn đại quân, hình thành ưu thế tuyệt đối với hai nghìn kỵ binh của Thẩm Lãng, thậm chí số lượng kỵ binh cũng là ước chừng gấp đôi quân Thẩm Lãng.
Chỉ cần chờ đến sáng có thể với Thẩm Lãng phát động công kích.
Thậm chí bốn ngàn kỵ binh Trịnh Đà bất cứ lúc nào đều chờ sai khiến, chỉ cần đại quân của Thẩm Lãng bỏ chạy, lập tức liền truy sát tới.
Buổi tối bất lợi cho tác chiến, nhưng là bất lợi cho bỏ chạy.
Trịnh Long nói:
- Phụ thân, ngày mai Thẩm Lãng có chạy trốn hay không?
Trịnh Đà nói:
- Bây giờ ta ngược lại hy vọng hắn bỏ chạy, để họ Trịnh chúng ta vượt qua nguy cơ bệnh đậu mùa lần này.
Kỵ binh Khương quốc có một ưu điểm, đặc biệt am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, thế nhưng cũng có một khuyết điểm, đó chính là chiến mã thấp bé, sức chịu đựng cũng đủ mạnh mẽ, thế nhưng tốc độ chạy nước rút không đủ nhanh.
Mà kỵ binh chủ lực Việt quốc cũng là loại ngựa cao lớn, tốc độ chạy nước rút thật nhanh.
Trong đó ở cự ly ngắn, kỵ binh chủ lực dưới trướng Trịnh Đà có ưu thế, một khi kỵ binh Khương quốc để lộ sau lưng cho kỵ binh Trịnh Đà, vậy là vô cùng bất lợi.
Cho nên, kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng từ đầu đến cuối cùng Trịnh Đà bảo trì khoảng cách tương đối dài.
Trong quân doanh Trịnh Đà, tin tức xấu không ngừng truyền đến.
Hôm nay bệnh đậu mùa bùng nổ mãnh liệt mà còn tập trung.
Hôm qua chỉ hơn ba trăm người, ngày hôm nay lập tức bùng đến hơn một nghìn người.
Hơn nữa đại phu trong quân nói cho Trịnh Đà, ngày mai còn có thể càng nhiều hơn.
Bọn họ mặc dù không hiểu được thời kỳ ủ virus đậu mùa, thế nhưng quy luật cơ bản có thể biết.
Hơn nữa đáng sợ nhất là, mấy n quân y cũng có người bị nhiễm đậu mùa.
Mặc dù Trịnh Đà lần nữa nói rõ, đây là một loại bệnh sởi, sẽ có tính chất truyền nhiễm nhất định, nhưng không có nguy hiểm tánh mạng.
Nhưng trong quân vẫn còn có người bàng hoàng.
Nhưng mà vào lúc này.
Trong quân doanh của Thẩm Lãng trong bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to:
- Quân đội của Trịnh Đà, các ngươi bị bệnh đậu mùa, các ngươi bị đậu mùa!
Đây là giọng của Đại Ngốc.
Ngay, sau đó hai nghìn người cùng kêu lên:
- Các ngươi bị đậu mùa, các ngươi bị đậu mùa.
Tức khắc trong quân Trịnh Đà đại loạn.
Có chút binh sĩ sợ chết, đã sớm hoài nghi có phải mình bị đậu mùa hay không.
Lúc này bị quân đội Thẩm Lãng kêu toáng lên, tức khắc tràn đầy sợ hãi.
Trịnh Đà kinh hãi.
Tiểu tặc Thẩm Lãng này làm sao mà biết được hả?
Ngày hôm nay ban ngày, quân đội ông ta mang đến, toàn bộ là khỏe mạnh hoàn hảo, nhìn không ra bị đậu mùa.
Ngay, sau đó trong quân doanh Thẩm Lãng, Đại Ngốc hô:
- Tô Nan đã gieo độc đậu mùa ở kho lương và thượng nguồn, kế tiếp bùng nổ đậu mùa ngày càng lan rộng, càng ngày càng nhiều!
- Mỗi người đều ăn lương thực, uống nước bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn lương thực, cho nên mỗi huynh đệ đều có thể nhiễm bệnh!
- Các huynh đệ có từng biết Khương quốc bạo phát dịch bệnh đậu mùa à? Các huynh đệ cũng biết là ai chữa khỏi à?
- Là Thẩm Lãng ta đây!
- Các huynh đệ trong quân đội Trịnh Đà, các huynh đệ muốn sống à? Vô cùng đơn giản, chỉ cần cởi áo giáp, ném xuống vũ khí, đi tới bên Thẩm Lãng ta đây, ta là có thể ban thần dược cho, có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa cho các huynh đệ.
Rõ ràng làm khó Đại Ngốc, nhiều chữ như vậy mà không thể nói sai.
Mà Trịnh Đà ở bên cạnh ra sức bác bỏ “tin đồn”.
- Các huynh đệ, các ngươi không nên trúng quỷ kế của Thẩm Lãng, các ngươi được căn bản cũng không phải bị đậu mùa, chẳng qua là ban sởi thông thương. Nếu như là bệnh đậu mùa, vậy Trịnh Đà ta đây vì sao không sợ, vì sao không chạy hả?
Nghe những lời này, tất cả mọi người thoáng an tâm.
Nhưng mà một lát sau, trong quân doanh Thẩm Lãng lại một lần nữa truyền đến giọng của Đại Ngốc.
- Trịnh Đà cùng Trịnh Long đương nhiên không biết sợ bệnh đậu mùa, bởi vì hai người đã sớm chủng ngừa đậu mùa, mỗi người phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng đều chủng ngừa bệnh đậu mùa, cho nên cả đời cũng sẽ không bị nhiễm bệnh đậu mùa.
- Các huynh đệ trong quân của Trịnh Đà, chủ soái Trịnh Đà che giấu chân tướng, hơn nữa không trị liệu cho các huynh đệ ông ta muốn các huynh đệ chết đấy!
Vốn dĩ đại quân Trịnh Đà đang bàng hoàng, lúc này càng thêm sợ hãi vô cùng.
Kế tiếp, hai ngàn người trong quân doanh Thẩm Lãng cùng kêu vang:
- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!
Trịnh Đà không thể nhịn được nữa hét lớn:
- Toàn bộ kỵ binh lên ngựa, chém giết sạch sẽ tên giặc Thẩm Lãng kẻ này.
Trịnh Long nói:
- Phụ thân, ban đêm tác chiến bất lợi.
Trịnh Đà nói:
- Ta có thể không biết sao?
Thế nhưng hiện tại trong quân đội bàng hoàng, nếu như không thừa dịp một chút sĩ khí cuối cùng giết một trận, chờ ngày mai bệnh đậu mùa bạo phát được càng thêm nghiêm trọng, thì càng thêm không cách nào đánh trận nổi.
Nhưng mà, kỵ binh Trịnh Đà mới vừa tập kết.
Thẩm Lãng bên kia liền đốt vô số cây đuốc, toàn bộ kỵ binh Khương quốc đều lên ngựa, bắt đầu lao điên cuồng chạy trốn.
- Đuổi, đuổi, đuổi...
Trịnh Đà hạ lệnh, tiếp đó bốn ngàn kỵ binh ông ta cuồng truy kích.