Chương 519: Đại hoạch toàn thắng! Trịnh Đà hủy diệt thảm nhất! (2)
Chiến mã của họ quả thật cđồ sộ rất nhiều, tốc độ chạy nước rút cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng ở đây cũng buổi tối, chiến mã thấy đường không rõ lắm, bản năng không dám toàn lực chạy băng băng.
Hơn nữa kỵ binh Thẩm Lãng sớm bỏ chạy thật lâu.
Tuy rằng kỵ binh Trịnh Đà đuổi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Thế nhưng sức lực chạy nước rút của chiến mã đã nhanh chóng tiêu hao hết, tốc độ dần dần chậm lại.
Mà tay Thẩm Lãng đê tiện, nhìn thấy kỵ binh Trịnh Đà chậm lại, bọn họ cũng chậm lại, từ đầu đến cuối duy trì ở trong một khoảng cách.
Tiếp đó, hai ngàn người cùng kêu lên hô to:
- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!
Rất nhiều người trong bốn ngàn kỵ binh còn chưa phát bệnh đậu mùa, nhưng trong cơ thể đã có virus.
Thẩm Lãng bên này hết lần này đến lần khác mà kêu vàng, tạo thành ám chỉ tâm lý mãnh liệt.
Rất nhiều người cảm thấy thân thể vô cùng ngứa ngáy, tiếp đó một lần đụng chạm, lại thực sự phát hiện bệnh sởi, tức khắc gần như hồn phi phách tán.
Thoáng nghỉ ngơi xong!
Trịnh Đà lại hạ lệnh kỵ binh xung phong.
Nhưng kỵ binh Thẩm Lãng lại bắt đầu bỏ chạy, vĩnh viễn không thèm tiếp chiến.
Cứ như vậy trên đường đuổi, trên đường chạy.
Thời gian cả đêm giống như chơi trốn tìm vậy, ước chừng đuổi trên trăm dặm kết quả dám không đánh được trận nào.
Hai đội quân đều kiệt sức.
Thế nhưng quân đội Thẩm Lãng mang tâm lý đùa giỡn, mà kỵ binh Trịnh Đà thì lòng tràn đầy vô cùng lo lắng, gần như tan vỡ!
Trời sắp sáng!
Quân đội Thẩm Lãng bỗng nhiên không đùa giỡn kỵ binh Trịnh Đà, bắt đầu hướng một chỗ phóng đi.
- Phụ thân, còn đuổi không hay không? - Trịnh Long bèn hỏi.
Trịnh Đà lắc đầu nói:
- Không thể đuổi, trời sắp sáng.
Một khi hừng đông, kỵ binh dưới trướng ông ta liền sẽ phát hiện trên mặt rất nhiều người nổi đậu, bóng ma sợ hãi đậu mùa sẽ hoàn toàn che phủ xuống.
Cho đến lúc này sĩ khí sẽ hoàn toàn hỏng mất.
- Trở lại, nhanh đi về! - Trịnh Đà run rẩy nói.
Ông ta đương nhiên không cam lòng, một đêm này rõ ràng nín rất nhiều thịnh nộ.
Tên súc sinh nhỏ nhoi Thẩm Lãng, sẽ có một ngày phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, băm thành muôn mảnh!
- Đại quân trở về doanh, đại quân trở về doanh!
Trịnh Đà ra lệnh một tiếng.
Bốn ngàn kỵ binh tràn trề mệt mỏi chầm chậm trở về đại doanh.
Sau một lát.
Trời đã sáng!
Rất nhiều kỵ binh hoảng sợ phát hiện, có ít người trên mặt đã mọc đầy nốt đậu.
- Ngươi cũng có, ngươi cũng có!
- Trời ạ, trên mặt rất nhiều.
- Bệnh đậu mùa, cái này là bệnh đậu mùa.
Thời kỳ ủ bệnh vừa qua, hầu hết người bị nhiễm đã phát bệnh.
Trịnh Đà hét lớn:
- Về tòa thành, sẽ tòa thành tiến hành trị liệu.
Đúng nhưng mà vào lúc này.
Phía sau truyền đến xem ra một tràn âm thanh the thé quỷ dị.
Kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng bắt đầu điên cuồng mà truy sát.
Hơn nữa tốc độ rất nhanh vô cùng.
Bởi vì kỵ binh Thẩm Lãng toàn bộ thay ngựa, cách ở chỗ không xa, hắn đã chuẩn bị một đại doanh, bên trong có tầm hơn hai ngàn con chiến mã.
Chiến mã Khương quốc tuy rằng thấp bé, thế nhưng số lượng đông đảo, một mình hai con là thái độ bình thường.
- Giết, giết, giết...
- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa...
Hai nghìn kỵ binh Khương quốc bắt đầu điên cuồng đuổi giết.
Trịnh Long nói:
- Phụ thân, phải làm sao? Xoay người nghênh chiến?
Trịnh Đà nhìn kỵ binh của mình, chiến mã hết lực, sĩ khí cũng gần như hỏng mất.
Thế nhưng tuyệt đối không thể để sau lưng cho kẻ địch.
- Xoay người nghênh chiến, nghênh chiến!
Trịnh Đà hạ lệnh, bốn ngàn kỵ binh thay đổi hướng, chuẩn bị cùng Thẩm Lãng tác chiến.
Nhưng mà thằng kỹ nam Thẩm Lãng này bỗng dừng kỵ binh của hắn lại.
- Vút vút vút vút...
Bắt đầu bắn tên lên không.
Trịnh Đà hạ lệnh:
- Bắn tên, bắn tên!
Nhưng mà, bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của họ Trịnh không bằng kỵ binh Khương quốc, càng chưa nói cung tên càng thêm không bằng.
Thẩm Lãng có thể bắn trúng kỵ binh Trịnh Đà, nhưng kỵ binh Trịnh Đà từ đầu đến cuối còn kém một chút, dù cho có thể bắn tới cũng là nỏ mạnh hết đà.
Một trận đối xạ này, bị thua thiệt nhiều.
Kỵ binh Trịnh Đà giận dữ, không khỏi xông lên phía trước, muốn đến gần rồi sẽ bắn.
Thế nhưng kỵ binh Thẩm Lãng lại một lần nữa lui về phía sau, chiến mã bọn họ là mới đổi, lực lượng đầy đủ, kỵ binh Trịnh Đà căn bản là đuổi không kịp.
- Đừng đuổi theo, trở lại, trở lại!
Thế nhưng, kỵ binh Trịnh Đà mới vừa đi trở về.
Kỵ binh Thẩm Lãng đuổi theo, lại một lần nữa điên cuồng tập kích quấy rầy, từng đợt cưỡi ngựa bắn cung.
Trịnh Đà thực sự phải điên rồi!
Cho tới bây giờ đều chưa bao giờ gặp đối thủ hèn như vậy.
Đánh thì bỏ chạy, vừa lui liền đuổi.
Đánh lén không dứt, quấy rầy không dứt.
Ông ta xin thề, cho tới bây giờ cũng không có hận người nào giống ngày hôm nay thế này.
Tầm ba bốn lần sau.
Chiến mã kỵ binh Trịnh Đà càng mệt mỏi rã rời tới cực điểm, ông ta từ bỏ ý định đánh lại, hơn nữa kỵ binh của ông ta bởi vì đại quy mô phát bệnh đậu mùa, sĩ khí gần như tan vỡ.
- Không nên xoay người, về tòa thành, về tòa thành!
- Dùng tốc độ cao nhất trở về!
Tức khắc hơn ba ngàn kỵ binh Trịnh Đà cũng không quay đầu lại, ra sức hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn lao điên cuồng.
Mà ngay tại lúc này!
Thẩm Lãng chợt hạ lệnh:
- Giết, giết!
Tiếp đó, hai nghìn kỵ binh của hắn bắt đầu điên cuồng chạy nước rút.
Chiến mã thể lực mười phần, điên cuồng phi, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Tới gần kỵ binh Trịnh Đà, sau đó điên cuồng bắn một lượt.
Đại Ngốc cũng vớ được một thân cây, truyền lực đến hai chân, chợt xông vào trong đại trận kỵ binh Trịnh Đà.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Đảo qua một dải.
Trịnh Đà không thèm quản nữa, chính là vùi đầu lao điên cuồng.
Cứ như vậy!
Bốn ngàn kỵ binh hỏng mất, bị hai nghìn kỵ binh Khương quốc của Thẩm Lãng điên cuồng đuổi giết.
Hoàn toàn đè bẹp.
Chân chính binh bại như núi đổ.
Tử thương vô số kể!
Đến khi Trịnh Đà trở về trại lính, phát hiện kỵ binh bên người đã không đủ hai nghìn.
Thương vong tụt lại phía sau hơn phân nửa!
Quả thực muốn cho người hộc máu!
Trở về đại doanh, sau đó cục diện càng thêm ác liệt.
Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, biết ngày hôm nay trong quân sẽ bạo phát bệnh đậu mùa.
Nhưng thật không ngờ lại sẽ nhiều như vậy.
Liếc nhìn lại, chi chít trên mặt vô số người cũng là nốt đậu.
Hơn nữa rất nhiều người bắt đầu trên ói dưới ị, bắt đầu phát sốt điên cuồng.
Da đầu Trịnh Đà từng đợt tê dại, hạ lệnh:
- Tất cả mọi người quay về tòa thành, quay về tòa thành!
Tiếp đó, hơn một vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, trở về trong tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Hai ngày một đêm này chẳng những không có giết chết Thẩm Lãng, ngược lại hao tổn mấy nghìn binh mã.
Đại quân Trịnh Đà toàn bộ về trong tòa thành.
Mà kỵ binh Thẩm Lãng lại một lần nữa về tới giao lộ, lại một lần nữa ngăn chặn đường đi của phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Tất cả lại giống như trở về lúc trước.
Trịnh Đà gần như muốn phun ra một ngụm máu.
Thẩm Lãng, ta đt mẹ ngươi, ta đt mẹ ngươi!
...
Mấy ngày kế tiếp!
Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn, đại quân Trịnh Đà từ sáng đến tối từ sáng đến tối chuyển biến xấu.
Cuối cùng binh sĩ tám chín thành trở lên đã nhiễm bệnh đậu mùa, hơn nữa từng đợt chết đi.
Toàn bộ trong pháo đài liền giống như địa ngục.
Đại phu trong quân đặc biệt lạc quan mà phỏng đoán, phủ Hầu tước Trấn Viễn điều kiện tốt, có đầy đủ dược liệu, có điều kiện tốt nhất, cho nên người bị nhiễm bệnh đậu mùa còn có thể sống sót một nửa.
Nhưng mà vị đại phu lạc quan kia cũng chết mất rồi.
Bởi vì, toàn bộ thuốc thang trong phủ Hầu tước Trấn Viễn đều không sách.
Thẩm Lãng thời thời khắc khắc đều ở bên ngoài tòa thành hô to.
- Lương thực có độc, nước có độc.
- Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!
Chuyện thứ nhất này, khiến cho binh sĩ bên trong tòa thành căn bản không dám uống nước, cũng không dám ăn cái gì.
Kể từ đó, khả năng miễn dịch càng lgiảm xuống thật nhanh.
Không có thuốc hạ sốt, ăn không đủ no, cũng uống chưa đủ nước.
Kỳ thực bọn họ không biết, chỉ cần cầm đun sôi nước lên sẽ chẳng có chuyện gì.
Hơn nữa đều đã trải qua bị nhiễm bệnh đậu mùa, lương thực ngược lại có thể lớn mật mà ăn.
Nhưng quân đội của Trịnh Đà không biết.
Mỗi ngày người bị chết càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Bởi vì đại bộ phận người bị lây bệnh đậu mùa, cho nên gần như ngay cả mang người thi thể cũng không có, người giữ thành cũng không có.
Quân đội Thẩm Lãng càng thêm lớn lối, đi thẳng tới cổng tòa thành.
- Hỡi các huynh đệ trong thành, Thẩm Lãng là thần y, có thể trị liệu bệnh đậu mùa.
- Thẩm Lãng là thần y, có thể trị bệnh đậu mùa.
Cuối cùng, đơn giản mấy chục người xếp thành một hàng, bắt đầu nấu cái gọi là thần dược.
- Thần dược trị bệnh đậu mùa, thần dược trị bệnh đậu mùa a!
- Huynh đệ nào muốn sống, hãy trốn ra.
Trịnh Đà lập tức hạ lệnh cho số người ít ỏi không bị đậu mùa, bảo vệ cho cổng thành, bất luận kẻ nào dám can đảm trốn ra giết chết bất luận tội.
Nhưng mà, phủ Hầu tước Trấn Viễn lớn như vậy, làm sao có thể phòng được.
Rất nhiều binh sĩ bị đậu mùa vào buổi tối dùng sợi dây dọc theo tường thành leo xuống, tiếp đó điên cuồng mà nhằm phía đại doanh.Thẩm Lãng
- Thần dược, ta muốn thần dược, ta muốn thần dược!
Tiếp đó, mỗi người bọn họ thực sự lấy được một chén thần dược.
Một khi uống vào, thực sự ghê gớm.
Thực sự một chút đều không ngứa, cả người lâng lâng, thật thoải mái.
Thẩm Lãng hét lớn:
- Các huynh đệ, thần dược có thật hay không?
Mọi người đều hô to:
- Thần dược thật, thần dược thật.
Kỳ thực ở nơi này làm cái gì có cái đồ vô dụng thần dược kia, là cái gì đồ vô dụng thần dược, chỉ là một chén canh thuốc Đông Y mà thôi.
Sau khi uống vào cả người đầu tiên là hưng phấn, sau đó là hơi tê, đương nhiên cũng không ngứa.
Người trong tòa thành nhìn thấy một màn này, hoàn toàn kinh hãi!
Lại thật sự có thần dượ!
Lại thật có thể trị bệnh đậu mùa.
Ở trước sự sinh tồn, cái gì trung thành tiêu tan thành mây khói.
Quân đội của Trịnh Đà trong tòa thành, nghĩ hết biện pháp trốn ra.
Ngay từ đầu còn dùng dây thừng leo xuống leo lên.
Đến cuối cùng trực tiếp đập vào cổng.
Quân chính quy của Trịnh Đà không cho mở cổng, thế là đôi bên nội chiến.
Cái nội chiến này càng ngày càng nghiêm trọng, diễn biến thành chém giết quy mô lớn.
Toàn bộ cục diện hoàn toàn không khống chế được, hoàn toàn thành hỗn loạn!
Trịnh Đà ở chỗ cao nhất trên tòa thành nhìn một màn này.
Ông ta đã hoàn toàn không khống chế được nhánh quân đội này.
Ngay từ đầu nhánh quân đội này vẫn chỉ là đôi bên hỗn chiến, người muốn lao ra tòa thành cùng người trung thành với Trịnh Đà khai chiến.
Thế nhưng quan hệ địch ta không rõ, ai biết ai là cái trận doanh nào.
Thế là, bạo phát đại hỗn chiến.
Trong cơn sợ hải, gặp người liền giết lung tung.
Bên trong tòa thành xa hoa lộng lẫy, giống như một cái địa ngục.
...
- Công dã tràng, công dã tràng!
Toàn thân Trịnh Đà lạnh lẽo nhìn tất cả chuyện này, nước mắt không ngừng tuôn ra.
- Ta thật hối hận, ta thật hối hận...
Trịnh Đà thực sự hối hận, nếu như ngay từ đầu ông ta không cần có tư tâm, trực tiếp dẫn đầu hai vạn đại quân nhào vào Bạch Dạ Quan trợ giúp Trương Xung.
Vậy bây giờ ông ta liền là chân chánh đại công thần.
Nhưng mà, thiên hạ này ai có thể không có tư tâm hả?
- Ta thật hận, ta thật hận! - Trịnh Đà thảm thiết nói:
- Tiểu tặc Thẩm Lãng, ta phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!
Tiếp tục, Trịnh Đà bèn hỏi:
- Long nhi, con nói ta bây giờ đi kinh đô thỉnh tội, quốc quân còn có thể tha thứ ta sao?
Trịnh Long lắc đầu nói:
- Không thể nào, bệ hạ đầu óc nhỏ như vậy, cay nghiệt thiếu tình cảm như vậy, làm sao có thể sẽ tha thứ cho ngài?
Trịnh Đà run rẩy nói:
- Vậy trời đất này to lớn, chúng ta có thể đi nơi nào?
Trịnh Long nói:
- Đi nước Sở! Coi như là ngàn vàng mua xương, nước Sở cũng sẽ cho ngài một tước vị, tuy rằng có thể không có binh quyền, nhưng vinh hoa phú quý không có vấn đề.
Trịnh Đà run lên nói:
- Đúng, đi nước Sở, đi nước Sở!
Trịnh Long nói:
- Phụ thân à, chúng ta phải nhanh đi, mặc quần áo binh sĩ phổ thông leo lên tường đi ra ngoài, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ không phát hiện!
- Được, được, lập tức đi, lập tức đi!
Tiếp đó, cha con Trịnh Đà thay quần áo của tiểu binh, từ phía sau phủ Hầu tước Trấn Viễn leo lên tường, cũng căn bản không dám bước đi, liền dọc theo vách núi mà leo xuống từng chút một.
Hai người kia võ công cực kỳ cao, lại từ trên vách đá leo xuống như thế.
Hai khắc sau!
Hai người về tới trên mặt đất.
- Cuối cùng an toàn, an toàn.
- Đi, đi nước Sở, đi nước Sở!
Trịnh Đà nhìn phủ Hầu tước Trấn Viễn đại loạn, vô cùng đam mê, vô cùng không nỡ xa lìa.
Cái tòa thành to lớn xa hoa lộng lẫy này, có nửa tháng thuộc về ông ta.
Thiếu chút xíu nữa ông ta sẽ phải thay thế được Tô Nan, biến thành đại quý tộc, đại quân phiệt có đất phong có quân đội.
Gia tộc họ Trịnh, thiếu chút xíu nữa sẽ phải quật khởi.
- Thẩm Lãng, ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau ta và ngươi không chết không thôi, không chết không thôi!
- Thẩm Lãng, cuối cùng có một ngày, ta phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!
Tiếp đó, Trịnh Đà sẽ phải hướng phía tây chạy như điên.
Bỗng nhiên...
Bụng ông ta một trận quặn đau, cả người chợt nằm liệt trên đất.
Một lát sau!
Một hình bóng ra hiện tại ở trước mặt của ông ta.
Trưởng công chúa Ninh Khiết.
Trịnh Long chợt quỳ xuống, run rẩy nói:
- Trưởng công chúa, ta phụng mật chỉ bệ hạ, lập công chuộc tội, lập công chuộc tội.
Trịnh Đà không thể tin nổi nhìn con trai của mình, cất giọng run rẩy:
- Mày, mày hạ độc phụ thân mày sao?
Trịnh Long run rẩy nói:
- Phụ thân, xin lỗi, con không có lựa chọn, quốc quân cho con mật chỉ, tự cổ trung hiếu không thể lưỡng toàn, con chỉ có thể quân pháp bất vị thân!
Lại sau một lúc lâu, Thẩm Lãng xuất hiện ở bên người trưởng công chúa Ninh Khiết.
Trịnh Long hướng Thẩm Lãng quỳ xuống nói:
- Thẩm công tử, ngài đã nói muội muội của ta Trịnh Hồng Tuyến ở bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ phải không? Từ nay về sau chúng ta chính là quan hệ thông gia, ta sẵn lòng quân pháp bất vị thân, ta sẵn lòng lập công chuộc tội!
Thẩm Lãng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Trịnh Long nói:
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!
Trịnh Đà không thể tin nổi nhìn con trai của mình, tiếp đó phát sinh một tiếng hét thảm thiết.