Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 521: Kết thúc! Thẩm Lãng gây sốc cho quân vương ba nước! (2)

Chương 521: Kết thúc! Thẩm Lãng gây sốc cho quân vương ba nước! (2)


Mỗi ngày đều có thật nhiều người bị nhiễm bệnh đậu mùa, mỗi ngày đều có người chết đi.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ quận Bạch Dạ thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.

Mà lúc này tin tức Thẩm Lãng có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa truyền ra ngoài.

Thần y Thẩm Lãng có thần dược, không chỉ đã cứu vua Khương, hơn nữa còn từng cứu vô số bình dân Khương quốc bình dân.

Thế là mỗi ngày đều có vô số người đến đến trước cổng phủ Hầu tước Trấn Viễn quỳ xuống.

- Thẩm công tử cứu mạng.

- Thẩm đại nhân cứu mạng.

- Thẩm Bồ Tát van cầu ngài cứu chúng ta.

Mà mỉa mai ở chỗ.

Những người đi cầu Thẩm Lãng cứu mạng cũng chính là đám người bao vây tấn công, có quá nhiều sự trùng hợp.

Lúc trước những người này thống hận Thẩm Lãng tận xương.

Dẫu đã biết chân tướng rõ ràng, trong lòng bọn họ biết không phải là Thẩm Lãng phái Khương binh cướp bóc chém giết, mà là Trịnh Đà gây nên. Nhưng là bọn họ vẫn đổ vấy lên đầu Thẩm Lãng, vẫn hận đến mức không thể lột da rút gân, trong lòng nguyền rủa.

Cũng là bởi vì thái độ Thẩm Lãng đối với bọn họ kiêu căng ngạo mạn, cho nên chính là kẻ có tội.

Mà bây giờ đối mặt sống chết trước mắt, đám người kia lại vứt hận thù lên chín tầng mây, đi cầu Thẩm Lãng cứu mạng.

Hơn nữa người quỳ bên ngoài càng ngày càng nhiều, tràn luôn cả trên núi.

Ngay từ đầu vẫn cầu khẩn, nhưng là thấy đến Thẩm Lãng không để ý tới, hơn nữa đã biết bên này có nhiều chuyện, thế là dân chúng từ cầu khẩn chuyển sang hơi uy hiếp và ra sức khơi dậy đạo đức.

- Thẩm đại nhân, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.

- Thẩm đại nhân, trời cao có đức hiếu sinh, vì con cháu hậu duệ của ngài, vì tích đức cho người nhà, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được!

- Thẩm đại nhân, ngài lẽ nào mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta chết à? Nỡ lòng nào, nỡ lòng nào kia chứ?

- Coi như là sài lang hổ báo, cũng sẽ không ác độc như vậy!

Đối mặt một đám người quỳ chi chít bên dưới phủ Hầu tước Trấn Viễn, Thẩm Lãng vẫn nói một câu.

- Ngu ngốc!

Tiếp đó nghênh ngang mà đi.

Tức khắc vô số người đối với hắn càng thêm hận thấu xương.

- Thẩm Lãng thấy chết mà không cứu được, chúng ta liều mạng với ngươi, liều mạng với ngươi...

Có người hét lớn, tiếp đó mặc kệ sống chết mà vọt tới.

- Vù vù vù vù...

Mũi tên trút xuống như mưa trên tường thành, bắn chết toàn bộ những kẻ xông lên.

- Ngu ngốc!

Thẩm Lãng lại nói một câu!

...

Trong tòa thành!

Thẩm Lãng dốc hết tâm huyết, viết tầm mấy vạn chữ cách thức phòng ngừa bệnh đậu mùa.

Cách ly thế nào, khử trùng ra sao, dùng thuốc sao cho có hiệu quả để đề cao tỷ số sinh tồn đến mức cao nhất.

Đồng thời, hắn đã để cho người ta lấy từ nước Khương nhiều bò bị nhiễm đậu mùa để chủng ngừa cho toàn bộ dân chúng quận Bạch Dạ.

Trương Xung tiến vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Thẩm Lãng cầm hướng dẫn chi tiết phòng ngừa đậu mùa mấy vạn chữ và còn có phương án chữa trị trao cho ông ta.

Còn có bò dùng để chủng ngừa đậu mùa cũng giao cho ông.

Trương Xung sau khi xem, hướng Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:

- Thẩm công tử, ngài với hai mươi mấy vạn dân chúng quận Bạch Dạ có ơn cứu sống.

Thẩm Lãng nói:

- Bồ Tát sống liền giao cho Trương công làm vậy.

Trương Xung cất giọng run rẩy:

- Thẩm công tử vì sao như thế? Ngài rõ ràng dốc hết tâm huyết cứu mấy chục vạn người, vì sao không tự mình đi làm, mà là phải giao cho ta, phải đưa cái danh tiếng này cho ta kia chứ?

Theo Trương Xung, Thẩm Lãng lúc này ở quận Bạch Dạ có tiếng xấu, vừa vặn có thể mượn cơ hội nghịch chuyển, từ ngàn người lên án biến thành vạn người kính ngưỡng.

Thẩm Lãng hỏi:

- Trương công muốn nghe nói thật? Hay là lời nói dối?

Trương Xung nói:

- Nói thật hay nói dối đều phải nghe.

Thẩm Lãng nói:

- Lời nói dối là ta không cần háo danh, ta để cho người ta sợ là được rồi, không cần người cảm kích.

- Nói thật chính là, ta có thể cứu những người này, nhưng muốn ta hướng bọn họ khom lưng đồng thời làm ra một dáng vẻ yêu dân như con? Xin lỗi ta làm không được, ở trong mắt ta thì ngu vẫn hoàn ngu!

- Ta có không muốn lưu danh sử xanh, lại không muốn phong hầu bái tướng, càng không muốn nắm chính quyền, ta cần gì phải tới lấy lòng những người này?

- Cắt!

- Bản thân ta sống thoải mái là được!

Tiếp đó Thẩm Lãng vỗ bả vai Trương Xung rồi nói:

- Trương công, thánh nhân để cho ngài đến làm đi, ta tiếp tục làm ác nhân vậy!

Tiếp đó, Thẩm Lãng trực tiếp hạ lệnh phong toả toàn bộ quận Bạch Dạ.

Toàn bộ thành trì, cấm đi lại ban đêm, ban ngày cấm.

Toàn bộ thôn xóm, bất luận kẻ nào không được ra ngoài nửa bước.

Hắn phái mấy nghìn võ sĩ từng bị nhiễm bệnh ra ngoài, phong tỏa mỗi một lối đi từ quận Bạch Dạ ra ngoài.

Hoàn toàn phong tỏa dịch bệnh đậu mùa trong phạm vi quận Bạch Dạ.

Bất luận ai khỏi quận Bạch Dạ, giết chết bất luận tội.

Lúc này, nhất định phải có một người đóng vai ác, bằng không căn bản không khống chế được cục diện.

Có chút thời điểm thủ đoạn lôi đình mới có thể hiện ra lòng dạ Bồ Tát.

Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi!

Toàn bộ dịch bệnh đậu mùa quận Bạch Dạ được khống chế hoàn toàn, không có lan sang các quận thành xung quanh.

Tỉ lệ tử vong giảm xuống đến thấp nhất.

Trương Xung vạn gia sinh phật.

Thẩm Lãng ngàn người lên án.

Lúc hắn rời khỏi quận Bạch Dạ muôn người phỉ nhổ.

Hơn mấy ngàn vạn người ghim hình nộm của hắn nguyền rủa cho đến chết.

...

Quốc quân sau khi nhận được tấu chương chi tiết.

Ông phất tay rồi nói:

- Đi, đều đi!

Lê Chuẩn cùng mấy thái giám ra đi hết cả.

Lưu lại mỗi mình Ninh Nguyên Hiến, lúc này mắt ông mới hoe đỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi.

Thẩm Lãng lúc trước lập được nhiều công lao như vậy, sáng lập nhiều kỳ tích như vậy, cũng không có gây chấn động tâm hồn Ninh Nguyên Hiến.

Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt, thật sự có thể nói là ý chí sắt đá.

Liền một tích tắc công sức này, ông đã rõ lòng dạ Thẩm Lãng.

Vừa cảm thông vừa tràn trề kiêu ngạo, không khom lưng mòn gối trước bất kỳ kẻ nào, cũng chẳng bị những quy tắc đạo đức lừa phỉnh, không chịu bất cứ ràng buộc này.

Tất cả từ trái tim, tùy tâm sở dục.

Ninh Nguyên Hiến thậm chí vô cùng hâm mộ.

Ông là vua, chí cao vô thượng, nhưng lại bị vô vàn quy tắc buộc chặt.

Ông cần phải cúi đầu trước nhiều thứ.

Ví như thánh nhân, ví như dân chúng thiên hạ.

Nhưng Thẩm Lãng lại không.

Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều có thể theo con tim.

- Thằng nhỏ này, đến tột cùng giống ai hả? Giống ai hả? - Ninh Nguyên Hiến thở dài.

Đương nhiên ông cũng chẳng dám nói vì sao đây không phải là con trai ta vậy?

Nếu có con trai như Thẩm Lãng sẽ khiến cho người cha tự hào vô cùng, có thể cũng sẽ bị tức hộc máu đi.

Dựa theo tính cách tùy tâm sợ dục, hoàn toàn tiêu tiền như rác.

Ninh Nguyên Hiến đã đủ phá của, nhưng vẫn không bằng thằng khốn Thẩm Lãng này.

Bất cứ thứ gì vào tay hắn cũng có thể bại.

Vàng, bạc, thành trì, quân đội, lòng người.

Hắn bại hoại, hoàn toàn tùy tâm sở dục.

- Nhóc con, ngươi lợi hại, quả nhân phục!

Cái từ lợi hại này, quốc quân vẫn là học từ Thẩm Lãng mà.

- Lê Chuẩn. - Quốc quân nói.

Đại thái giám Lê Chuẩn đi đến.

- Hạ chỉ quở trách Thẩm Lãng, mắng hắn, mắng hắn máu chó xối đầu.

- Tiếp đó để hắn tranh thủ thời gian quay lại cho ta, đừng gây tai họa cho hành tỉnh Thiên Tây nữa, nếu là hắn không trở lại, trực tiếp trói về, trói về!

- Hạ chỉ, sắc phong Trương Xung là Tử tước, phong hào do chính các ngươi nghĩ, nghĩ cho hay một chút.

Lê Chuẩn vừa nghe, tức khắc dập đầu đáp:

- Ôi...tuân chỉ!

Thật đúng là một dấng quân vương cay nghiệt, rõ ràng sắc phong Trương Xung là Tử tước, thế nhưng ngay cả phong hào đều lười tự nghĩ.

Ninh Nguyên Hiến tiếp tục nói:

- Nghe nói ở chỗ Thái tử còn có một pho tượng Kim Mộc Lan hả?

Lê Chuẩn lặng im, không dám trả lời.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đi tịch thu ngay, còn thể thống gì? Lấy về rửa sạch sẽ niêm phong cất vào kho được, đưa đến trong nhà Thẩm Lãng thôi.

Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:

- Tuân chỉ!

- Vội vàng tiếp chỉ, để tên khốn kiếp Thẩm Lãng này về kinh đô, không chịu về thì trói lại!

Lê Chuẩn lẩm bẩm trong lòng: Bệ hạ, ngài đã nói qua một lần.

Nhưng mà vào lúc này.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng hô to.

- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!

- Nước Sở lui binh, nước Sở lui binh!

Ninh Nguyên Hiến nghe được tin tức này, cười khinh thường.

Chỉ có trào phúng, không có vui sướng.

Khi chủ lực Tô Nan huỷ diệt, đại quân nước Sở cũng đã không còn sức nhảy nhót, cái gọi là tiến đánh đại quân Xung Nghiêu chính là đang diễn trò.

Bởi vì hành tỉnh Thiên Tây còn có Trịnh Đà đang quậy, nước Sở trông cậy vào Trịnh Đà có thể làm lớn chuyện hay không, hình thành cát cứ, nên không cam lòng lui binh.

Thật không ngờ Trịnh Đà cũng bị diệt quá nhanh, nước Sở chỉ có thể chán nản lui, cũng không thể thực sự trình diễn hai nước đại quyết chiến.

Mẹ trứng, Thẩm Lãng này rõ ràng một tên yêu nghiệt.

Thiên tài điên rồ như thế, mang theo hai trăm người vào quận Bạch Dạ, không chỉ diệt Tô Nan, còn diệt Trịnh Đà.

Thật sự lợi hại ngất trời.

...

Trong vương cung nước Sở.

Sở vương nhéo mũi, biểu cảm có vẻ rầu rĩ pha lẫn khiếp sợ.

- Bồi thường, bồi thường, hao binh tổn tướng phí công giằng co một trận a

- Thẩm Lãng, Thẩm Lãng thằng này là ai hả? Từ chỗ nào ló đầu ra vậy hả? Lợi hại như vậy? Bằng vào một mình liền tiêu diệt Tô Nan tiêu diệt Trịnh Đà, Việt quốc lại có đại tài thế này? Làm sao lại không ở nước Sở kia chứ?

- Điều động sứ đoàn đi Việt quốc, đàm phán đình chiến đi, chúng ta đã chiếm lĩnh mấy pháo đài không thể ra khỏi, thuận tiện lại để cho Ninh Nguyên Hiến bồi thường mấy chục vạn lượng vàng.

- Thái độ nhất định phải lì lợm, hơn nữa sau khi đến nước Việt, có thể trước đó câu thông cùng nước Ngô một chút, hai chúng ta liên thủ tạo áp lực, không sợ Ninh Nguyên Hiến không thỏa hiệp, vua Ngô lúc này cần chúng ta chống đỡ, thái độ sứ giả đại khái có thể ngạo mạn một chút.

- Thứ trên chiến trường không có được, phải ra sức đe dọa ngay trên bàn đàm phán.

- Vâng!

Sau mấy canh giờ, sứ đoàn nước Sở xuất phát đi nước Việt.

...

Vùng biên giới hai nước Ngô Việt vùng, trong đại doanh trung quân nước Ngô.

Vua Ngô đã bình tĩnh lại.

Nhìn hết phần tấu chương này đến phần tấu chương khác trong tay.

Thẩm Lãng đánh thắng Tô Nan, đánh thắng Trịnh Đà, còn cách mấy ngàn dặm đánh thắng đại quân Ngô Mục.

Nói cách khác một mình hắn đánh thắng ba trận đại chiến.

Người này rõ ràng lợi hại vô biên vô hạn.

- Ôi!

Nước Sở đều lui binh.

Biện Tiêu vẫn ở bên trong nước Ngô ra sức giết điên cuồng, làm cho dân trong nước bàng hoàng, hồn bay phách tán.

Đại quân nước Ngô vẫn mệt mỏi đuổi bắt chặn đường, thế nhưng hiệu quả đặc biệt không tốt.

Ngô vương nhìn bản đồ trên vách tường.

Lần này không có bất kỳ cái gì trông cậy vào.

Tất cả ảo tưởng đều tan vỡ, ngay cả Trịnh Đà đều bị Thẩm Lãng diệt luôn một mạch.

Kế tiếp, muốn để Biện Tiêu lui binh, cũng chỉ có thể dựa vào đàm phán.

Vua Ngô trẻ tuổi cúi đầu.

Chắc phải hướng Việt vương chịu thua thỏa hiệp.

Lúc này đây Ninh Nguyên Hiến sẽ lại mở mồm sư tử ngoạm thế nào để xâu xé nước Ngô đây?

Chiến tranh thất bại thảm hại, mới đưa đến thảm kịch bị động hôm nay.

Ngô vương vô cùng không cam lòng.

Trước đây không lâu gã đã thắng Ninh Nguyên Hiến ở chuyến săn biên giới, nở mày nở mặt đến thế nào, uy danh hiển hách ra làm sao.

Về sau, Ninh Nguyên Hiến nguy cơ tứ phía, nước Việt dường như phải gặp tai họa ngập đầu.

Ngắn ngủi mấy tháng, cục diện hoàn toàn nghịch chuyển.

Nước Việt thắng toàn tập.

Mà nước Ngô, lại phải đối mặt tai hoạ.

Vị vua Ngô anh tư bừng bừng lại trẻ tuổi lại phải như cha mình, khom lưng với nước Việt.

Việt vương sẽ đe doạ cái gì?

Bồi thường tiền khủng à?

Lại một lần nữa cắt nhường đất đai?

- Phái sứ giả đi hành cung Sở vương đi! - Ngô vương thở dài nói.

- Vâng!

Tiếp đó, các thần tử bắt đầu thành lập sứ đoàn, đi cùng Việt vương đàm phán.

Bỗng nhiên, Ngô vương chợt đứng lên nói:

- Không, bản vương tự mình đi hành cung Việt vương, cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán.

Nghe những lời này, toàn bộ thần tử tức khắc hô to.

- Bệ hạ tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể.

- Bệ hạ là vạn thừa chi tôn, đứng đầu một quốc gia, tại sao có thể lấy thân mạo hiểm?

- Nhỡ ra Ninh Nguyên Hiến mất trí, giam cầm bệ hạ đe doạ quốc gia của ta, đó chính là họa khổng lồ.

Ngô vương nhìn sang Ngô Trực

Ngô Trực trong lòng vô cùng lo lắng vạn phần.

Một mặt, gã với quyết định này của Ngô vương đặc biệt vui mừng.

Dù cho một trận chiến này đã thua, đại vương vẫn không mất nhuệ khí, hơn nữa tràn đầy ý khiêu chiến.

Nhưng một người đứng đầu quốc gia tiến vào quốc thổ kẻ địch, thực sự quá mức nguy hiểm.

Ngô vương nói:

- Cứ quyết định như vậy, ta tự mình đi gặp Việt vương, như thế mới có thể làm cho ông tha càng lộ ra vinh quang của kẻ thắng cuộc.

Mọi người kinh ngạc.

Bệ hạ lại đang làm gì vậy?

Tiếp đó Ngô vương càn cương độc đoán, dẫn theo mấy thần tử trực tiếp lướt qua vùng biên giới, hướng hành cung Ninh Nguyên Hiến mà đến.

Trong nháy mắt, làm cho vị thủ tướng nước Việt sợ hãi.

Đây... đây làm gì vậy? Cái này cực kỳ không phù hợp phép tắc.

- Xin đi bẩm Việt vương, tiểu chất Ngô Khải trước tới bái phỏng.

...

Một ngày này, Thẩm Lãng cầm kỵ binh Khương quốc trả cho nữ vương Arunana.

Thuận tiện lại đợi Đại Ngốc cùng Arunana hơn một canh giờ.

Đổi thành những người đàn bà khác chắc chắn sẽ nhắn nhủ, chờ thiếp sinh con, chàng nhất định phải trở về đó.

Thế nhưng Arunana lại không nói, đối với đàn bà Khương quốc mà nói sinh con giống như sinh trứng vậy.

Nàng và Đại Ngốc mới thật sự là tình đôi bên nếu đã dài lâu, há cần phải một hai sớm tối (Thước Kiều Tiên).

Cáo biệt Arunana, cáo biệt Trương Xung.

Thẩm Lãng vẫn suất lĩnh không đến hai trăm người rời khỏi quận Bạch Dạ, trở về kinh đô.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, tối hôm qua liền ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, ngày hôm nay ngồi xe lửa tới Thượng Hải, ở trong khách sạn viết xong chương này buồn ngủ muốn chết! Ta đi nằm một hồi, tiếp đó viết phần 2, nhu cầu cấp bách mong các huynh đệ hỗ trợ, cầu xin mọi người!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch