Chương 522: Lãng gia cuồng nhiệt! Cắm sừng cho Thái tử? (1)
Lấy tư cách chủ của một nước, trực tiếp đi đến lãnh địa quốc gia kẻ khác, đây có phải phá vỡ quy tắc hay không?
Đương nhiên!
Hơn nữa còn là loại hành vi làm người ta e dè.
Nói chung, quân vương hai nước nếu như muốn gặp mặt thì cũng sẽ ở trên đường biên giới hai nước dựng một đài cao.
Mà tuyến đường giữa cái đài cao này chính là đường biên giới hai nước, quân vương hai nước vẫn ở trong phạm vi quốc thổ.
Đương nhiên còn có một loại tình huống, đó chính là viếng thăm chính thức, vua nước này sẽ thăm vua nước khác.
Lúc đế chủ Khương Ly tại vị, có rất nhiều thái tử, thậm chí là quốc quân đến thăm vương quốc Đại Càn.
Thế nhưng sau khi Khương Ly chết đi, bầu không khí tất cả các nước phương đông liền thay đổi.
Đừng bảo là giữa quân vương rất ít hỏi thăm lẫn nhau, ngay cả Thái tử thiếu quân cũng rất ít viếng thăm sang nước bạn.
Ninh Nguyên Hiến đang luyện chữ.
Hơn nữa còn là đang vô cùng tức giận mà luyện.
Bởi vì câu nói kia của Thẩm Lãng cũng truyền tới tai ông.
Chữ quốc quân không tệ lắm, nhưng còn chưa đủ quý khí, một ngày kia ta dạy ngài một kiểu thư pháp mới, tuyệt đối quý khí.
Lần này Ninh Nguyên Hiến không cam lòng.
Trẻ con, nói khoác mà không biết ngượng.
Thẩm Lãng nhà ngươi thơ từ tài hoa vô song, điểm ấy ta thừa nhận.
Thế nhưng nếu bàn về thư pháp, ngươi làm sao so sánh được với ta?
Thư pháp Ninh Nguyên Hiến ta đây tuyệt đối là hạng nhất, tự thành một trường phái riêng, trên đời này sợ rằng chữ ai quý khí hơn chữ ta, Thẩm Lãng nhà ngươi miệng còn hôi sữa biết cái gì.
Viết xong bức thư pháp này, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy càng xem càng đẹp.
Hận không thể bắt Thẩm Lãng tới, để hắn mở mắt chó xem thật kỹ.
Lại lấy ra chữ Thẩm Lãng viết, quốc quân khinh thường nói:
- Chữ Thẩm Lãng quá dở hơi, chẳng hề đáng nhắc chút nào, hoàn toàn đáng nhắc đến, cũng không biết tự tin của hắn từ đâu đến mà dám phê bình chữ quả quả nhân, rõ ràng nói khoác mà không biết ngượng, một chút tự mình hiểu lấy cũng không có.
Đại thái giám Lê Chuẩn ở bên cạnh cũng im lặng, dù sao bây giờ quốc quân cũng vui vẻ, ông cũng chẳng cần nịnh hót trái lương tâm.
Theo Lê Chuẩn, chữ quốc quân quốc so với Thẩm Lãng khá hơn một chút.
Thế nhưng chẳng đến mức gọi là đại gia thư pháp, nhiều lắm chính là đẹp mà thôi.
Chữ quốc quân hết sức quý khí, hận không thể mỗi một chữ đều gọt dũa một lần.
Mà chữ Thẩm Lãng thì hoàn toàn như thằng điên, lúc có kiên nhẫn thì còn tinh xảo hơn cả quốc quân, lúc không kiên nhẫn thì thậm chí còn chẳng đến mức cuồng thảo (*), mười chữ thì có năm cần phải chờ đoán, y hệt gà bới.
(*) Thảo thư là loại bút pháp được viết với tốc độ nhanh và phóng khoáng và cũng… rất khó đọc. Những người quen khải thư khó lòng đọc nổi. Đặc biệt là cuồng thảo (nổi bậc là thư pháp gia Trương Húc) chỉ có tác dụng nghệ thuật, không dùng trong sinh hoạt hằng này.
Tóm lại trình độ hai nhà thư pháp này tám lạng nửa cân, đều không thể tiến dần từng bước!
Đương nhiên không người nào dám nói chân tướng, đều tâng bốc chữ quốc quân lên tận mây xanh, điều này làm cho Ninh Nguyên Hiến lâng lâng, thật sự cảm giác chữ mình tầm cỡ đại gia thư pháp, cho nên đặc biệt thích ban chữ cho người khác.
Mẹ của ngươi có đại thọ à, quả nhân ban cho ngươi một bức thư pháp.
Thế tử nhà ngươi thành hôn sao? Ban thưởng cho ngươi một bức chữ.
Nhà ngươi ba đời đơn truyền, giờ mới sinh một cháu trai? Tốt tốt lắm, quả nhân ban thưởng một bức chữ cho ngươi.
Quốc quân ân sủng những thứ thần tử này nhiều đến thế à? Cũng không hẳn, ông ta thấy chữ mình đẹp, thích khoe khoang.
Người nhận chữ có kẻ hết sức phấn khởi treo lên vì đây đại biểu quốc quân ân sủng.
Nhưng có một chút cựu thần cấp độ rường cột nước nhà lại đặc biệt bất đắc dĩ, ví như Tể tướng Thượng Thư Đài Chúc đại nhân, lão vốn là nhà thư pháp lớn, trình độ cực cao.
Hơn nữa quốc quân đối với lão có tình cảm sâu nặng, mặc kệ gia đình lão có chuyện gì cũng phải ban chữ.
Quốc quân đưa cho ngươi chữ thì phải treo lên, bằng không chính là coi khinh quân vương.
Thế là toàn bộ đại sảnh, chi chít chữ của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, tầm hơn mấy chục bức.
Người khác vừa nhìn còn tưởng rằng khả năng giám định thưởng thức thư pháp của Chúc tướng sao có thể thấp như thế, làm sao khắp phòng đều là kiểu chữ hoa hoét thế kia?
Hết lần này tới lần khác quốc quân còn tự thấy hài lòng, động một chút là đi đến đại sảnh gia tộc họ Chúc thưởng thức chữ mình, còn nói thư pháp cũng là diệu thủ ngẫu nhiên đạy được, nhiều chữ đẹp hiện tại ông còn không tả được, muốn xem cũng phải đến nhà họ Chúc, thật tiện nghi cho họ.
Chúc tướng vô cùng bất đắc dĩ, kỳ thực lão muốn nói nếu bệ hạ thích vậy chứ ôm hết về nhà đi.
Đương nhiên lời này cũng chỉ có thể ở trong lòng nhủ thầm.
Chúc tướng với Ninh Nguyên Hiến tình cảm rất sâu, người này chẳng những là học sinh của lão, còn là con rể lão, xem như lão quan sát mà lớn lên, một mặt là vua của lão, về phương diện khác cũng như là thế hệ con cháu vậy, còn là một loại hy vọng gởi gắm.
Mỗi một lần thấy Ninh Nguyên Hiến tự sướng như thế, Chúc tướng thực sự lại là bất đắc dĩ, vừa buồn cười.
- Cầm bức chữ đưa cho Thẩm Lãng, đi tát vô mặt của hắn. - Ninh Nguyên Hiến nói.
- Tuân chỉ! - Đại thái giám Lê Chuẩn trong lòng bất đắc dĩ.
Nhưng mà vào lúc này, tiểu Lê công công chạy vội vào, cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, Ngô vương đến.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc, hoài nghi mình nghe lầm.
Người này không nói quy củ thế kia sao? Dù cho quân vương xuất ngoại, cũng phải trước tiên phái ra sứ đoàn sớm bàn bạc, chờ cho vua bên kia mời, sẽ chọn ngày tốt xuất ngoại.
Ngô Khải nhà ngươi cứ như vậy qua đây?
Ngươi cho đây là đi chợ rau à?
Nhưng mà ngạc nhiên hơn, Ninh Nguyên Hiến vẫn rất cao hứng, thậm chí tràn đầy ngạc nhiên, cái này là ngoại giao thắng lợi to lớn.
Dưới tình hình đó, cũng là quân chủ nước dưới thăm hỏi quân chủ nước trên.
Hai mươi mấy năm trước biến cố Diễm Châu, nước Ngô thất bại thảm hại, thế nhưng lão Ngô vương gia cũng không có chủ động phóng tới Việt quốc, vẫn là ở trên đường biên giới kiến tạo một đài cao, tiếp đó hai quốc vương tiến hành đàm phán.
Kết quả đàm phán đối với nước Ngô mà nói đương nhiên là nhục nước mất chủ quyền.
Nước Ngô ước chừng cắt nhường chín quận.
Sau cơn mừng rỡ, Ninh Nguyên Hiến bản năng sẽ phải triệu tập tất cả thần tử trong hành cung bên, thậm chí còn có tập kết mấy vạn đại quân, thứ nhất dằn mặt Ngô vương, hai là để bọn họ tới chứng kiến thắng lợi ngoại giao huy hoàng này.
...
Vua Ngô trẻ tuổi đã chuẩn bị tư tưởng bị làm nhục.
Ninh Nguyên Hiến chuộng hư vinh mọi người đều biết, lúc trước chuyến săn biên giới thất bại để thể diện ông ta mất hết.
Hôm nay Việt quốc đại hoạch toàn thắng, hơn nữa Ngô vương có việc cầu người, ở thể diện để mặc Ninh Nguyên Hiến muốn gì được nấy.
Ngô Khải dự trù phải nằm gai nếm mật đi cầu gặp Việt vương.
Nếu Ninh Nguyên Hiến sĩ diện, hư vinh vậy Ngô vương liền đơn giản thỏa mãn đến mức tận cùng.
Ta đường đường vua của một nước đều tự mình đến hướng ngươi thỏa hiệp, Ninh Nguyên Hiến nhà người cũng sẽ không phải được voi đòi tiên.
Vua Ngô trẻ tuổi đã quyết định, những chuyện nhục nhã kế tiếp có tệ cỡ nào thì gã cũng sẵn lòng.
Ví như bị vạn người Việt quốc vây xem châm chọc.
Lại ví như tự mình đánh phữu (*) cho Việt vương.
(*) bộ gõ bằng đất sét, vừa ca vừa đánh phữu mang nghĩa xấu.
Hay là châm rượu rót trà cho Việt vương chẳng hạn.
Tư thế của Ngô Khải sẽ hạ đến mức thấp nhất.
Thế nhưng trên bàn đàm phán, gã tuyệt đối một bước cũng không nhường.
Có thể đền tền, thế nhưng không nên vượt qua năm mươi vạn lượng vàng.
Cắt nhường đất đai tuyệt đối không được, nửa quận cũng không được.
Ngô Khải đã quyết định, nếu Ninh Nguyên Hiến không đáp ứng, gã liền ở lì ở hành cung Việt vương.
Dù cho mấy tháng ta cũng có thể ở lì.
Dù sao cũng ta là vua của một nước, ngươi cũng không thể đuổi ta đi chứ?
Thế nhưng tiến vào hành cung Việt vương xong xuôi, tất cả đều chẳng giống tưởng tượng của vua Ngô.
Trong tình trạng vội vàng, Việt vương Ninh Nguyên Hiến nghênh tiếp với nghi thức trang trọng, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ chèn ép nào.
Hơn trăm tên quân nghi trượng, cộng thêm mười mấy trọng thần, Việt vương Ninh Nguyên Hiến tự mình ra nghênh đón, không hề có ý làm nhục.
Ngô vương thoáng kinh ngạc, vội vàng tiến lên khom người lạy xuống nói:
- Tiểu chất Ngô Khải, bái kiến Việt vương.
Thế nhưng hắn còn chưa có lạy xuống đi lập tức đã bị Ninh Nguyên Hiến nâng.
- Ngô vương tuyệt đối không thể, luận bối phận dù cho ngài nhỏ hơn những người đồng lứa, nhưng ngài và ta dù sao cũng là vua một nước, chỉ có thể nói ngang hàng. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nhắc tới cũng rõ ràng buồn cười, tên của Ngô vương cùng vương thúc của ta lại giống nhau.
Tên Ngô vương là Ngô Khải, chú của Ninh Nguyên Hiến là Ninh Khải.
Ngô vương lập tức lại một lần nữa lạy xuống nói:
- Ngô Khải bái kiến vương huynh.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Được, Ngô đệ rõ ràng anh tư bừng bừng phấn chấn, anh hùng trẻ tuổi, hai ngày trước huynh vừa điều động mời đệ đến Việt quốc của ta, ấy thế mà vương đệ hôm nay đã đến rồi, thật sự khiến cho ta mừng rỡ, hành trình có thuận lợi hay không?
Ngô vương đáp:
- Đệ mới vừa nhận được lời mời của vương huynh, trong lòng nôn nao muốn cùng vương huynh gặp mặt lần nữa, phiền vương huynh lo lắng thấp thỏm, dọc theo đường đi bình thản lắm.
Hơn nữa nghe hai người này nói chuyện, thật giống như Ngô vương nghìn dặm xa xôi mà đến vậy.
Kỳ thực chỉ có mười mấy dặm đường, đoạn đường này có đi hay không, trong lòng ngươi chẳng lẽ không thấy ngượng à?
Việt vương nói:
- Vương đệ vừa đến là khách, xin mời đệ đi trước!
Ngô vương lui ra phía sau một bước nói:
- Ngài là vương huynh, đương nhiên mời vương huynh đi trước.
Hai người không ngừng nhường qua nhường lại, cuối cùng Việt vương kéo cánh tay Ngô vương nói:
- Đã như vậy, chúng ta đây liền dắt tay nhau mà đi!
Tiếp đó, hai đại vương liền tiến vào bên trong hành cung!
...
Kế tiếp, Việt vương cử hành tiệc chiêu đãi Ngô vương.
Hai người chỉ nói thi từ ca phú, không nói chuyện quốc sự chút nào.
Ngô vương vài lần tâng bốc khả năng thơ từ của Thẩm Lãng, Việt vương liền vài lần chê Thẩm Lãng.
Cái này giống như hai vị phụ huynh đang tám chuyện với nhau.
Phụ huynh Giáp khen con trai của phụ huynh Ất, thằng nhỏ giỏi thật, đứng đầu lớp trong kỳ thi học kỳ.
Phụ huynh Ất liền ra sức chê, không giỏi không giỏi, thi mới 98 điểm thôi, chẳng biết nó vứt 2 điểm kia chỗ nào, rõ ràng óc heo, chẳng có tương lai.
Tóm lại bữa tiệc này, khách khứa đều vui mừng.
Tiếp đó, tiếp đó đôi bên đổi sang một cung điện khác, thay trang phục trang trọng nhưng không phải là loại lên triều đình.
Chính thức bắt đầu đàm phán.
Số người rất ít, Ninh Nguyên Hiến bên này chỉ dẫn theo hai người, Ngô Khải cũng chỉ dẫn theo hai người.
Ngô vương trầm mặc chốc lát nói:
- Vương huynh, Biện Tiêu thế nào mới có thể lui binh?
Đặc biệt đi thẳng vào vấn đề.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngô vương có thể nỗ lực cái gì?
Ngô vương nói:
- Công khai nhận lỗi, từ nay về sau Việt quốc làm huynh, nước Ngô là đệ, bồi thường chiến tranh hai mươi vạn lượng vàng.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến không nói gì, Việt quốc Lễ bộ Thượng thư lại một trận cười nhạt.
Rõ ràng hoang đường, điều kiện như vậy ngươi cũng nói ra à?
Ngô vương nhà ngươi âm mưu xâm chiếm quần đảo Lôi Châu Việt quốc của ta, điều động ba vạn đại quân tiến đánh thành Nộ Triều của ta, hơn nữa còn là bắt đầu một cuộc chiến không báo trước.
Không chỉ có như thế, ngươi còn tự mình dẫn ba vạn đại quân xuôi nam tiếp cận thành Thượng Dã, ta vẻ muốn quyết chiến với quốc gia của ta, làm cho bệ hạ phải ngự giá thân chinh.
Cũng chính là Việt quốc của ta cường đại, trời cao phù hộ, bằng không lần này e rằng phải gặp tai họa ngập đầu.
Nếu lần này người thua là Việt quốc của ta, Ngô vương nhà ngươi chỉ sợ miệng sư tử mở lớn, không chỉ muốn chúng ta thừa nhận quần đảo Lôi Châu thuộc về các ngươi, hơn nữa còn phải cắt nhường tối thiểu năm quận đi.
Bây giờ nước Ngô của ngươi thua, lại chỉ sẵn lòng đền tiền hai mươi vạn?
Rõ ràng hoang đường, thiên hạ còn có chuyện tiện nghi thế này kia à?
Nằm mơ!
Lễ bộ Thượng thư Việt quốc cười to một trận, định bụng nhào lên rủa xả.
Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến giơ tay.
- Ngô vương, ta không cần đệ đền tiền, cũng không cần đệ cắt đất, Biện Tiêu có thể lui binh. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Ngô vương kinh ngạc nói:
- Vậy vương huynh muốn cái gì?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Minh ước, từ nay về sau hai nước Ngô Việt chấm dứt chiến tranh kết thành nước anh em, không có ai là anh, ai là em, đều là bình đẳng.
Ngô vương ngạc nhiên.
Kết quả này, gã còn chưa nghĩ đến.
Thế nhưng gã nhanh chóng hiểu ra.
Việt quốc lúc này kẻ địch chủ yếu nhất không phải nước Ngô, mà là nước Sở.
Trải qua hai trận đại bại, nước Ngô tạm thời đã mất đi uy hiếp với nước Việt.
Nhưng nước Sở vẫn thế lớn, hung hăng.
Cục diện trước mắt này, liên minh Ngô Sở chống lại Việt quốc cực kỳ dễ hình thành.
Cho nên, Ninh Nguyên Hiến sớm cắt đứt.
Ông không đòi Ngô vương cắt đất, cũng không cần đền tiền, chỉ cần một minh ước.
Thậm chí cái minh ước này có thể chưa chắc là thực sự.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngô vương, ta biết cha con của đệ luôn luôn xem biến động Diễm Châu là sự sỉ nhục to lớn, không ngày nào không muốn đoạt lại chín quận và rửa sạch nhục nhã trước kia.