Chương 525: Lãng gia chiến thắng trở về! Uy chấn kinh đô! (2)
Du kích tướng quân, vị trí ở phủ Đề đốc đã không thấp.
Lẽ ra tướng lĩnh thủ vệ cổng Huyền Vũ, một Thiên hộ đã đủ rồi.
Đối phương lại phái tới một du kích tướng quân, số lượng đối phương thật to.
Thẩm Lãng nói:
- Đoàn người chúng ta đã chủng ngừa đậu mùa từ sớm nên hoàn toàn không thể nhiễm được nữa. Hơn nữa ta có thể dẫn họ vào quý phủ của Tam công chúa cách lý, phủ Trung đô đốc chỉ cần phái thầy thuốc đến kiểm tra, sau khi xác định không có gì thì đi.
- Không thể! - Du kích tướng quân Vương Đống nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, đây là công văn Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc liên hợp truyền xuống, xin ngài xem qua!
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua.
Phía trên quả thực viết rõ ràng, bất luận kẻ nào, mặc kệ chức quan bao lớn, từ hành tỉnh Thiên Tây tiến vào kinh đô đều phải tiếp nhận cách ly.
Mà người từ quận Bạch Dạ chạy về càng không được tiếp xúc với bất luận kẻ nào, nhất định phải bóp chết dịch bệnh đậu mùa từ trong trứng nước.
Bất luận kẻ nào chỉ cần chống lại lệnh này, lập tức bắt.
Nếu dám tiến hành chống lại có vũ trang, giết chết bất luận tội.
Chính lệnh này viết đằng đằng sát khí, phía trên đóng bốn đại ấn đỏ tươi.
Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc Thiên Việt, phủ Đề đốc Thiên Việt.
Dĩ nhiên, bởi vì phủ Đề đốc Thiên Việt không thể cùng đánh đồng với ba thế lực trên, cho nên du kích tướng quân luôn luôn nói là ba phương liên hợp hạ lệnh.
Chính lệnh này, gần với ý chỉ của quốc quân.
Nhìn qua hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Nhưng Thẩm Lãng lại biết, đây chính lệnh hoàn toàn chính là ghim hắn.
Thẩm Lãng nhà ngươi không phải lợi hại à?
Mới vừa diệt Tô Nan, lại diệt Trịnh Đà, lập được công trạng lớn.
Bây giờ liền giết bớt một chút uy phong của ngươi.
Thậm chí ở trên mặt ngươi đánh một bạt tai.
Nhưng mà, chúng ta đánh cho danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.
Có bốn đỉnh cấp nha môn học thuộc lòng, ngay cả quốc quân đích thân đến, cũng sẽ không phủ quyết, huống chi quốc quân lúc này vẫn còn hành cung phía bắc, còn chưa có về đô.
Lẽ nào phòng dịch bệnh đậu mùa không trọng yếu à?
Lẽ nào an nguy tính mạng của một triệu con dân kinh đô không trọng yếu à?
Thẩm Lãng nhà ngươi đừng nói chẳng qua là chính là một thành chủ Trấn Viễn, coi như là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, cũng phải tiếp nhận cách ly kiểm tra.
Ngươi lập được đại công có thể muốn làm gì thì làm, có thể bất chấp an nguy một triệu con dân kinh đô à?
Mà Thẩm Lãng một khi đáp ứng bị cách ly.
Như vậy thì coi như là khoanh tay chịu trói, rõ ràng bị giam ở một bên trong một đại viện bỏ hoang, giam lỏng mấy ngày mấy đêm.
Cái này chẳng khác nào đưa mặt ra cho đối phương xáng một bạt tai thật manh.
Chuyện thứ nhất này, uy phong Thẩm Lãng diệt Tô Nan mang tới liền trong nháy mắt bị diệt được sạch sẽ.
Tất cả mọi người sẽ thấy, Thẩm Lãng ở bên trong kinh đô, cũng chỉ là một con côn trùng nho nhỏ mà thôi.
Đối phương quả nhiên thật là thủ đoạn.
Con dao chính trị, giết người không thấy máu.
Thẩm Lãng chậm rãi nói:
- Tướng quân Vương Đống, nếu chúng ta không muốn bị cách ly, không muốn bị giam lỏng, như vậy thì như thế nào ở đâu?
Du kích tướng quân Vương Đống nói:
- Thẩm đại nhân, ta đây cũng là thực hiện quân lệnh, ngài không để cho ta khó xử.
Thẩm Lãng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như ta kháng mệnh, như vậy sẽ như thế nào?
Vương Đống tay cầm ở trên chuôi đao, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bản tướng nói rõ ràng, công văn phía trên cũng viết rõ ràng. Từ quận Bạch Dạ tới bất luận kẻ nào chờ, nếu không phải tiếp thu cách ly, thậm chí có hành vi vũ trang phản kháng, vì an nguy một triệu con dân ở kinh đô, giết chết bất luận tội.
- Giết chết bất luận tội!
Hơn trăm người hô to, tức khắc dân chúng chung quanh đều thối lui.
Thế nhưng lui ra phía sau mấy trăm mét, bọn họ lại bắt đầu chen lấn vây xem.
- Các vị kinh đô phụ lão hương thân, vị này chính là Thẩm Lãng đại nhân! - Du kích tướng quân Vương Đống lớn tiếng nói.
Tức khắc, vô số ánh mắt của dân chúng trông về phía Thẩm Lãng, tràn đầy sợ hãi, lại tràn đầy địch ý mơ hồ.
Bởi vì lúc trước cái tin vịt đã dẫn bạo toàn bộ kinh đô.
Thẩm Lãng dẫn đầu kỵ binh Khương quốc nhập cảnh, ở quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật, tàn sát hơn vạn, mười nhà hết chín sạch trơn, mọi nhà đều có tang.
Lúc đó Thẩm Lãng hoàn toàn bị ngàn người lên án, biến thành kẻ địch của muôn người.
Hơn nữa Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên trở thành tiêu diệt Tô Nan phản quân, trở thành đại anh hùng ngăn cơn sóng dữ nguy nan của Việt quốc.
Ngay sau đó Thẩm Lãng công nhiên chém giết hành tỉnh Thiên Tây Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên, công nhiên dẫn đầu kỵ binh Khương quốc tàn sát quan quân Việt quốc, càng là dẫn bạo toàn bộ Việt quốc.
Đương nhiên!
Sau đó nhanh chóng chính thức đứng ra bác bỏ tin đồn.
Tuyên bố Lương Vĩnh Niên là kẻ phản bội họ Tô, Bình tây tướng quân Trịnh Đà cãi lời thánh chỉ tương đương mưu phản.
Không chỉ có như thế, quốc quân hạ chỉ tru diệt toàn tộc Lương Vĩnh Niên.
Bắt toàn tộc Trịnh Đà.
Đồng thời, trong chiếu thư quốc quân đã nói rõ, Thẩm Lãng cùng Trương Xung mới là công thần lớn nhất tiêu diệt phản quân họ Tô.
Thế nhưng bác bỏ tin đồn vô dụng.
Dân chúng sau khi phát tiết hết nội tâm phẫn nộ, liền không chú ý chân tướng.
Trong dư luận hậu thế, ví dụ như vậy nhiều không kể xiết. Ai thèm lo sự thật là gì? Phẫn nộ thì xong rồi, cứ chửi sa sả là được.
Hơn nữa vào trước là chủ, người xấu liền là người xấu, cho nên bởi vì bác bỏ tin đồn liền thay đổi quan điểm của mình, chẳng phải là có vẻ ta rất ngu?
Du kích tướng quân Vương Đống lại rống to:
- Mọi người đều biết, quận Bạch Dạ bạo phát dịch bệnh đậu mùa trước nay chưa từng có, thây phơi khắp nơi, như là địa ngục nhân gian. Vì bảo hộ kinh đô một triệu con dân, Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện cùng phủ Trung đô đốc lúc này mới hạ đây chính lệnh, phàm là người từ quận Bạch Dạ tới đều cần tiến hành cách ly kiểm tra.
- Các vị con dân kinh đô, xin hỏi làm như vậy có sai lầm hay không?
- Không có! - Tất cả dân chúng đều tất cả đồng thanh.
Hơn nữa bọn họ bản năng rời khỏi Thẩm Lãng đoàn người xa hơn.
Bệnh đậu mùa, đáng sợ đến bực nào?
Nhỡ ra lây bệnh phải làm sao? Đây chính là sẽ chết người.
- Tướng quân, vội vàng bắt bọn họ lại, cách ly ngay.
- Tướng quân, cản mau ra tay, tuyệt đối không nên đem bệnh đậu mùa truyền tới kinh đô.
Vô số dân chúng đều hô to.
Thật đúng là buồn cười.
Thẩm Lãng ở quận Bạch Dạ cứu vớt vô số tính mạng bệnh nhân bệnh đậu mùa, thậm chí phương án của hắn cứu vớt toàn bộ quận Bạch Dạ, hoàn toàn ngăn cách bệnh đậu mùa bên trong, không có lan tràn ra bên ngoài.
Hắn vận dụng mấy nghìn quân đội, phong toả toàn bộ quận Bạch Dạ, không biết bị đều bao nhiêu người chửi bới.
Nói trắng ra là, kinh đô bây giờ còn không có bất kỳ người nào bị nhiễm bệnh đậu mùa, gần như hoàn toàn là công lao Thẩm Lãng.
Trước mắt những dân chúng này không có bị che phủ trong bóng ma tử thần bệnh đậu mùa, hoàn toàn là công lao Thẩm Lãng.
Mà bây giờ, bọn họ lại muốn cách ly giam lỏng đám người Thẩm Lãng.
Du kích tướng quân Vương Đống nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài cũng nhìn thấy, cái này không chỉ là Thượng Thư Đài chính lệnh, cũng là tiếng lòng vạn dân kinh đô.
Tiếp đó, gã chợt lạy xuống, lớn tiếng nói:
- Thẩm đại nhân, vì an nguy vạn dân kinh đô, xin ngài tiếp thu cách ly, xin ngài tiếp thu kiểm tra, xin quân đội ngài bỏ vũ khí xuống, đi cách ly sắp hàng hai bên đường.
Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.
Nếu là lo lắng bệnh đậu mùa, Vương Đống nhà ngươi như thế nào dám gần ta như vậy?
Trong lòng ngươi so với ai khác đều rõ ràng, đoàn người chúng ta đã hoàn toàn miễn dịch bệnh đậu mùa, không có bất kỳ mạo hiểm.
Hơn nữa dù cho cách ly, cũng không cần tước vũ khí, tự chúng ta đi phủ đệ Tam công chúa, đóng kín cổng bản thân cách ly, các ngươi tiến hành giám sát cũng không sai.
Vì sao còn muốn tước vũ khí? Vì sao còn muốn đi đến con hẻm cách ly?
Khi chúng ta là ăn mày à?
Đây không phải là làm mất mặt vậy là cái gì?
Đây không phải là hãm hại vậy là cái gì?
Nhìn thấy Thẩm Lãng thờ ơ, vị du kích tướng quân kinh đô Vương Đống trực tiếp quỳ xuống, buồn rầu nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, ta biết ngài lập được đại công, luận chức quan ta cao hơn ngài hai tam cấp, nhưng là vì kinh đô vạn dân, ta cho ngài quỳ xuống, ta cho ngài quỳ xuống.
Trong nháy mắt, dân chúng xung quanh đứng ngoài quan sát đều cảm động.
- Vị tướng quân này rõ ràng quan tốt.
- Vị tướng quân này gọi Vương Đống, ta nhớ kỹ, rõ ràng quan tốt, vì chúng ta dân chúng, lại phải quỳ trước Thẩm Lãng quỳ.
- Thẩm Lãng rõ ràng quá bướng bỉnh, chẳng lẽ có công lao có thể muốn làm gì thì làm, có thể bất chấp chúng ta dân chúng chết sống à?
- Đúng vậy, quá bướng bỉnh vô lý. Lúc trước bọn họ nói không sai, người này sớm muộn biến thành tai họa.
Du kích tướng quân Vương Đống nói:
- Thẩm Lãng đại nhân, xin ngài tiếp thu tước vũ khí, xin ngài tiếp thu cách ly kiểm tra đi, vì kinh đô vạn dân, vì lê dân bách tính, xin ngài tước vũ khí, xin ngài cách ly.
Lại là vì lê dân bách tính.
Đạo đức đỉnh cao làm sao thời thời khắc khắc đều có người chiếm lĩnh ở đâu?
Thẩm Lãng lớn tiếng:
- Tướng quân Vương Đống, nếu như ta không tiếp thu.
Du kích tướng quân Vương Đống hô to nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài lại đưa an nguy vạn dân kinh đô với bất chấp à? Ngài liền hoàn toàn mặc kệ thiên hạ lê dân chết sống à?
Nghe những lời này, vô số dân chúng từ đằng xa vây xem đều hô to.
- Tước vũ khí, tước vũ khí!
- Cách ly, cách ly!
- Tước vũ khí Thẩm Lãng, cách ly Thẩm Lãng.
Trong nháy mắt, phía sau Thẩm Lãng, Vũ Liệt cùng Hàm Nô đều muốn bùng nổ cơn giận.
Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng phát sinh một tiếng thở dài.
Đều nói thiên hạ vạn dân vô tội.
Nhưng thiên hạ căn bản sẽ không có người vô tội, giống như một trận tuyết lở Đại Kiếp Cung vậy, không có một bông tuyết vô tội.
Thẩm Lãng chậm rãi nói:
- Tướng quân Vương Đống, ta vẫn là câu nói kia, nếu như ta không tước vũ khí, không cách ly, ngài định làm như thế nào hả?
Ánh mắt Vương Đống nhanh chóng lướt qua vẻ đắc ý, tiếp đó vô cùng bi phẫn nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, vậy xin lỗi, vì an nguy vạn dân kinh đô, ta chỉ có thể thực hiện quân lệnh, hy vọng ngài không lấy làm phiền lòng!
Tiếp đó, Tướng quân Vương Đống đứng dậy, hô to nói:
- Các vị kinh đô con dân, các ngươi phải chứng kiến cho ta, ta đã hết lòng với Thành chủ Thẩm Lãng, nếu kế tiếp có chỗ nào vô lý, hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Vô số dân chúng đều khua tay nói:
- Chúng ta chứng kiến, chúng ta chứng kiến!
Du kích tướng quân Vương Đống hét lớn:
- Toàn bộ quân đội, chuẩn bị!
- Ầm ầm ầm rầm...
Tức khắc, một nghìn quân đội dưới trướng gã bao vây xung quanh hai trăm người Thẩm Lãng!
Du kích tướng quân Vương Đống nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, xin ngài tước vũ khí, xin ngài theo chúng ta đi đại viện cách ly.
- Tước vũ khí, cách ly!
- Tước vũ khí, cách ly!
Muôn người kêu gào.
Thẩm Lãng vung tay lên.
Tức khắc, phía sau hai trăm võ sĩ tiến vào trạng thái chiến đấu!
Du kích tướng quân Vương Đống với chất giọng tràn đầy nghiêm khắc, hét lớn:
- Thành chủ Thẩm Lãng, ngài đây là muốn tiến hành vũ trang chống lại à? Ngài đây là muốn cãi lời chính lệnh Thượng Thư Đài à?
- Ta đếm ngược năm con số, nếu như ngài còn không tước vũ khí thì chúng ta liền coi là vũ trang phản kháng, căn cứ chính lệnh, giết chết bất luận tội!
- Năm!
- Bốn!
- Ba!
- Chuẩn bị!
Theo du kích tướng quân Vương Đống ra lệnh một tiếng.
Một nghìn tinh nhuệ kinh đô chỉnh tề rút đao, chiến ý tận trời.
Du kích tướng quân Vương Đống tiếp tục đếm ngược:
- Ba, hai, một!
- Đã đến giờ!
- Tướng quân Thẩm Lãng, ta đã đã cho ngươi cơ hội, ngươi ngu đần mất trí, đừng trách quân pháp ta vô tình!
- Chuyện này dân chúng cả thành cũng có thể vì ta làm chứng, ta là vì lê dân bách tính, là vì an nguy kinh đô!
- Động thủ!
Tức khắc, kinh đô phủ Đề đốc hai nghìn tinh nhuệ, giơ chiến đao, từng bước tiếp cận.
Ở trong đám người che chắn, du kích tướng quân Vương Đống hơi hơi cười gằn nói:
- Thành chủ Thẩm Lãng, đây chính là ngài tự tìm.
- Chúng ta có một nghìn người, ngươi chỉ có hai trăm người.
- Nếu như ngươi dám động thủ, đó chính là mưu phản.
- Thành chủ Thẩm Lãng, ngươi dám động thủ, chính là mưu phản...
Nơi này là kinh đô, không phải thành Huyền Vũ của ngươi, cũng không phải quận Bạch Dạ, coi như là hàng rồng rắn ngươi cũng đi vòng cho ta.
Thẩm Lãng nhìn Vương Đống một cái, thản nhiên nói:
- Ngu ngốc!
- Đại Ngốc, nhắm mắt, giết!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Đại Ngốc nhắm mắt lại, giơ lên trong tay huyền thiết trọng bổng nệnh xuống thật mạnh.