- Trác tiểu thư, ngươi đã từng là sư tỷ của vợ ta, cái thân phận này đối với ta có lực hấp dẫn nhiều lắm, thế nhưng ta sợ ngươi hạ độc ở ngay trong chỗ đó.
Nghe những lời này.
Sắc mặt Trác Chiêu Nhan trong nháy mắt liền thay đổi.
Những lời này rõ ràng ác độc cực kỳ, Trác Chiêu Nhan thậm chí không cách nào tưởng tượng Thẩm Lãng lại sẽ nói ra lời ác độc như vậy.
Đánh người không đánh mặt, mà Thẩm Lãng trực tiếp liền xé da mặt.
Từ khi dựa lưng vào hội Ẩn Nguyên xong xuôi, Trác Chiêu Nhan cho tới bây giờ cũng không có bị sỉ nhục như vậy.
Miệng mồm của Thẩm Lãng, quả thực vượt qua mấy bà chanh chua chửi đổng.
Mà Thẩm Lãng bây giờ gần như có thể xác định, ả đàn bà trước mắt này chẳng qua là ngoại thất trên danh nghĩa của Thái tử mà thôi.
Thái tử Ninh Dực là một kẻ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ phi thường.
Làm sao dễ dàng tha thứ cho người đàn bà của mình ra ngoài cắm sừng cho gã?
Nửa điểm cũng không.
Gã có thể ngoại tình với vợ người khác, hơn nữa còn đặc biệt thích thú.
Nhưng người khác tuyệt đối không thể cắm sừng cho gã.
Thẩm Lãng cùng Thái tử gần như không có bất kỳ tiếp xúc, nhưng cũng đủ hiểu, trong mấy đứa con trai thì gã giống quốc quân nhất.
Giống cái sự tự yêu bản thân thái quá, ích kỷ và ngoan độc như quốc quân.
Thế nhưng, gã lại không có sự lãng mạn ôm ấp tình cảm như Ninh Nguyên Hiến, ngược lại còn có sự bạo ngược.
Đối với Trác Chiêu Nhan, Thẩm Lãng cũng có lý giải nhất định, thậm chí còn coi là tương đối sâu.
Đầu tiên, nàng là người của hội Ẩn Nguyên.
Thậm chí không chỉ là người của hội Ẩn Nguyên, trên người còn gánh vác sứ mệnh bí mật nào đó.
Hít một hơi thật dài, sắc mặt Trác Chiêu Nhan dần dần bình tĩnh lại.
Ngay sau đó lập tức lại đổi lại nụ cười quyến rũ, cất giọng nũng nịu:
- Thẩm công tử, chỗ đó của người ta nào có độc, ngươi nếm thử nhìn chẳng phải sẽ biết à?
Thẩm Lãng nói:
- Trác sư tỷ, không được, quá nhiều người nếm qua, không biết có bao nhiêu nước bọt, thậm chí cũng từng tiểu tiện, quá không vệ sinh.
Lời này thì càng ác độc.
Lần này ngay cả Trác Chiêu Nhan đều không chịu nổi, gương mặt quyến rũ tức khắc lạnh xuống.
Tiếp đó ngồi xổm xuống, nhặt lên váy mặc vào, chậm rãi nói:
- Thẩm công tử, ngươi biết trên cái thế giới này thứ hư vô mờ mịt nhất là cái gì không?
Thẩm Lãng nói:
- Gió! Bởi vì một hồi hướng thổi bên này, một hồi thổi bên kia.
Hai người nói gió, cũng chính là niềm vui của quốc quân.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Sở thích con người cũng là như vậy, ngày hôm nay thích một người, ngày mai có thể liền không thích. Có vài người tình rất lâu dài, mà có vài người hay thay đổi. Ngày hôm nay nhìn này cưng con cún đáng yêu nay, nhưng sẽ chán rất nhanh.
Chuyện này ý là quốc quân hỉ nộ vô thường, Thẩm Lãng nhà ngươi hôm nay được sủng ái, ngày mai chưa chắc.
Thẩm Lãng nhún vai.
Trác Chiêu Nhan cười khanh khách nói:
- Xem ra Thẩm công tử quả nhiên là thoải mái, hy vọng chuyện phát sinh kế tiếp có thể làm cho ngài nhận rõ bản thân.
- Cáo từ Thẩm công tử, chúc ngài mơ một giấc thật đẹp.
Tiếp đó, Trác Chiêu Nhan lượn lờ rời đi.
Thẩm Lãng nói:
- Trác Chiêu Nhan, chuyện ngươi để Khổ Đầu Hoan ám sát nhạc phụ ta, ta sẽ không để yên như vậy, ta sẽ đâm thọt cho bệ hạ… A không phải, ta nhất định sẽ hướng bệ hạ cáo trạng.
Trác Chiêu Nhan thản nhiên cười nói:
- Tùy tiện a, Thẩm công tử dùng tốc độ nhanh nhất để nhanh để về kinh ngay, lúc đi qua quận Lang cũng đừng ở lại, không chừng ở kinh đô sẽ có ngạc nhiên đang chờ ngài đấy.
Đây là một cảnh cáo, cảnh cáo nghiêm trọng.
...
Hai ngày sau!
Thẩm Lãng đi qua quận Lang, hắn không có đi thăm hỏi Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thế nhưng...
Đối phương tới thăm hỏi hắn, đi thẳng tới quan dịch chỗ Thẩm Lãng ở.
Hắn không phải lần đầu tiên gặp Ninh Kỳ, nhưng là lần đầu tiên thật sự tiếp xúc.
Tam vương tử Ninh Kỳ, tướng mạo khí chất đều chẳng giống gì quốc quân.
Ninh Nguyên Hiến là mỹ nam tử tinh xảo, mặc dù có võ công, thế nhưng xem thường võ công, xem như là một văn vương.
Mà Ninh Kỳ thì nghiêm túc ăn nói có ý tứ, văn trong đó có võ, võ trong đó có văn.
Gã từng theo nhiều sư phụ luyện võ.
Sư phụ đầu tiên là đại tông sư Yến Nan Phi, sư phụ thứ hai là Xung Nghiêu, sư phụ thứ ba là chủ của Thiên Nhai Hải Các Tả Từ.
Xem danh sách mấy vị sư phụ này liền biết người này lợi hại dường nào.
Bằng không, như thế nào sẽ trở thành kình địch của Thái tử?
Thậm chí Ninh Nguyên Hiến cũng không cách nào quyết định, rốt cuộc là để Thái tử nối ngôi, hay để cho Tam vương tử nối ngôi.
Chính bởi vì sự do dự của ông nên mới đưa đến tranh ngôi trong triều, hơn nữa thế lực ngang nhau.
Người này chân chánh văn võ toàn tài.
Thẩm Lãng mới vừa tới gần gã, liền có thể cảm giác được khí thế giết người hàng loạt.
Cái khí chất áp bức sinh ra từ vũ lực mạnh mẽ và quyền lực lại được bao bọc bằng loại khí chất văn minh cao quý, khác hẳn bản chất của loại người dùng bạo lực gây kinh hoàng kẻ địch như là vua Khương Arugan.
Đây không phải là một kẻ tự mê say chính mình mà là một người mạnh mẽ đầy tự tin.
- Thẩm Lãng, cô (*) có thể cho ngươi cái gì? - Ninh Kỳ nói.
(*) Cô: từ của đế vương cổ đại tự xưng.
Gã không phải Thái tử, xưng làm vua không được, nhưng gã vẫn làm thế, quốc quân cũng không nói gì thêm.
Thẩm Lãng ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu.
Ninh Kỳ nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Thẩm Lãng nhớ lại một hồi:
- Báo thù.
Mặc dù biết là đáp án này, nhưng trong lòng Ninh Kỳ vẫn bị kinh ngạc.
Thù cái gì oán cái gì hả?
Gia tộc họ Tô đánh lén lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ, kết quả bị ngươi diệt tộc.
Bây giờ ngươi muốn tìm ai báo thù?
Ninh Kỳ nói:
- Ngươi muốn tìm ai báo thù?
Thẩm Lãng nói:
- Người nào từng hại nhà thần, thần sẽ tìm người đấy báo thù.
Hôm nay rõ ràng trò chuyện không nổi nữa.
Người như Thẩm Lãng hoàn toàn không có biện pháp mua chuộc.
Hắn cái gì cũng có, cái gì cũng không muốn.
Tiền tài cùng quyền thế trong mắt hắn như là cứt chó.
Hắn yêu mỹ nhân.
Thế nhưng tự người ta có thể đi thông đồng, không cần ngươi tặng.
- Thù hận của ngươi và gia tộc họ Tiết thật không có cách nào tiêu tan sao? - Ninh Kỳ bèn hỏi.
Thẩm Lãng nhún vai.
Ninh Kỳ nói:
- Vậy ngươi báo thù luôn luôn theo một trật tự đúng không.
Ý tứ này rất rõ ràng, ngươi hãy báo thù Thái tử trước, hai người chúng ta liên thủ lật ngược Thái tử.
Còn thù của ngươi và gia tộc họ Tiết, sau này hãy nói?
Thẩm Lãng nói:
- Tam điện hạ, ngài rất lợi hại, có thể khiến cho thần sinh lòng kính sợ. Đồng bọn của thần có thể là heo nhưng nhất định không thể đồng sàng dị mộng.
Lúc nói ra những lời này, bên trong não Thẩm Lãng hiện ra khuôn mặt của công chúa mông to, nàng trừng mắt: Ngươi nói ai? Nói đồng bọn nào là hẹo vậy? Cẩn thận kẻo ta đánh chết ngươi, cho ngươi khóc lai khóc láng bây giờ.
Cô gái ngốc nghếch này gài bẫy Thẩm Lãng không phải một lần hai lần.
Nhưng... Nàng quả thực toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Thẩm Lãng.
Ninh Kỳ nói:
- Họ Tiết là người của ta, ngươi đối với họ Tiết ra tay, đó chính là địch của ta, do đó phải nghĩ cho kỹ. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, nhất định phải cùng ta là địch à?
Thẩm Lãng thở dài một tiếng rồi nói:
- Tam điện hạ, nhân sinh không thể đắc ý, chỉ có thể đạt tám chín phần mười mà thôi!
Ninh Kỳ nói:
- Vậy được, ta biết rồi. Qua đêm nay lại là kẻ thù, nhưng tối hôm nay chúng ta nhưng có thể uống rượu nói chuyện phiếm.
Thẩm Lãng bưng ly rượu lên nói:
- Tam điện hạ, rượu này của ngài không có độc chứ?
Khuôn mặt Ninh Kỳ biến sắc, hận không thể xốc bàn lên.
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Chỉ đùa, đùa thôi, con người của thần hay đùa lắm.
Tiếp đó, hắn bưng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Ninh Kỳ cũng bưng lên một ly, cũng không kính tặng, liền trực tiếp như vậy uống vào.
Kế tiếp, hai người chẳng nói một câu nào, cứ luôn uống rượu như vậy.
Hai người này đều kính nể đối phương, nhưng chẳng ai thích ai cả.
Uống xong cũng đến đêm tối ập xuống.
Tam vương tử Ninh Kỳ ra đi.
Thậm chí ngay cả tự giải quyết cho tốt cũng không có nói.
Nhưng ý kia đã đặc biệt rõ ràng, từ nay về sau lại là kẻ thù.
Ngày sau khi đồ đao hạ xuống, không nên kêu oan.
...
Tam vương tử Ninh Kỳ đi xong xuôi, Thẩm Lãng lâm vào suy nghĩ.
Nguyên bản Ninh Kỳ cũng không có hy vọng xa vời có thể đưa Thẩm Lãng vào dưới trướng, nhưng hy vọng có thể liên thủ đối phó Thái tử.
Nhưng Thẩm Lãng cự tuyệt.
Như vậy cục diện kế tiếp sẽ trở nên đặc biệt vi diệu.
Nghe tiếng bước chân của Tam vương tử rời khỏi, Thẩm Lãng thậm chí giống như nghe được trống trận vang lên.
Cái gọi là chiến đấu cho tới bây giờ cũng sẽ không chờ ngươi chuẩn bị xong xuôi lại vang lên.
Có thể đã khai hỏa, có thể ở trước đó vài ngày cũng đã vang dội.
Hai bên Thái tử cùng Tam vương tử đến đây lung lạc Thẩm Lãng, mục đích chỉ muốn quan sát có không gian thỏa hiệp với nhau hay không.
Kết quả hoàn toàn không có.
Như vậy thì trực tiếp đánh.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Thái tử cùng Tam vương tử càng đấu bừng bừng khí thế, Thẩm Lãng chen vào một tay không phải vừa vặn có thể quấy cho đục nước à?
Mà ở trong mắt Thái tử cùng Tam vương tử, Thẩm Lãng còn chưa đủ tư cách này.
Khổ Đầu Hoan ám sát Hầu tước Kim Trác, chuyện này càng thêm kích phát mâu thuẫn giữa Thái tử cùng Thẩm Lãng.
Vậy thái tử sẽ tùy ý Thẩm Lãng lấy việc này xem như vũ khí đi công kích gã sao?
Sẽ không.
Phe của Thái tử sẽ khẳng định tiên hạ thủ vi cường, kéo Thẩm Lãng vào chiến trường, từ đó không rảnh quan tâm chuyện khác.
Kinh đô chắc chắn xảy ra chuyện.
Đối phương đã xuất thủ.
Như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
...
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Lãng suất đội trở về kinh đô.
Bởi vì biệt viện họ Kim đã bị đốt, Kim Mộc Thông cùng tiểu Băng đều ở tại phủ Ngũ vương tử Ninh Chính.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cũng không ở kinh đô, vì vụ công chúa Ninh Diễm ly dị nên trở về Viêm Kinh!
Lần trước Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc trở về, lập được công lao không nhỏ.
Lúc chiến thắng trở về, phái có cảnh người ra vào tấp nập, cờ bay phất phới, vạn người chào đón.
Quốc quân sẽ tổ chức một nghi thức hoành tráng riêng đón hắn.
Một lần kia, Thẩm Lãng trở thành đại anh hùng toàn bộ kinh đô.
Mà lần này Thẩm Lãng lập công lao lớn hơn, tiêu diệt họ Tô, tiêu diệt Trịnh Đà, quả thực chính là ngăn cơn sóng dữ, công trạng lớn.
Thậm chí có thể xưng là anh hùng cứu quốc.
Nhưng mà, khi hắn trở về kinh đô, hoàn toàn tĩnh lặng không tiếng động.
Không có bất kỳ sắp hàng hai bên đường đón chào, thậm chí cũng không tổ chức bất kỳ nghi thức vào thành nào.
Hơn nữa lúc này quốc quân vẫn ở hành cung phía bắc, còn chưa có trở về kinh đô.
Thậm chí tiến vào thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng còn cần phải xếp hàng như những người khác, bị kiểm tra thân phận văn điệp.
Tướng thủ cửa thành thậm chí ngó Thẩm Lãng từ trên xuống dưới một hồi rồi hỏi:
- Từ quận Bạch Dạ tới sao?
Thẩm Lãng gật đầu.
Tướng thủ cửa thành lập tức lui về phía sau vài bước, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người lập tức lui ra phía sau, bay đâu, bao vây đội ngũ này lại.
Tức khắc hơn một nghìn tên võ sĩ dũng mãnh tiến ra, bao vây xung quanh hai trăm người của Thẩm Lãng.
Tên tướng thủ cửa thành nói:
- Thật xin lỗi Thẩm đại nhân, hôm nay quận Bạch Dạ nổi bệnh đậu mùa, bất luận kẻ nào tiến vào kinh đô đều cần phải tiếp nhận kiểm ra thân thể, bảo đảm không có bị nhiễm bệnh đậu mùa mới có thể rời khỏi.
Thẩm Lãng cười nói:
- Xin hỏi ai đã ra lệnh như vậy?
Tướng thủ cửa thành nói:
- Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, kinh đô phủ Trung đô đốc liên hợp ra lệnh, bản quan cũng là theo lệnh làm việc, xin Thẩm đại nhân chớ trách.
Tiếp tục, gã lớn tiếng hạ lệnh:
- Ngăn chặn hai bên đường của đội ngũ của Thẩm đại nhân đưa đến đại viện cách ly, tuyệt đối không cho phép bọn họ rời khỏi khu vực ngăn cách nửa bước.
Đoàn người phía sau Thẩm Lãng vô cùng phẫn nộ.
Chúng ta ở quận Bạch Dạ liều sống liều chết, lập được công lao lớn như vậy, gần như cứu vãn tình thế nguy hiểm toàn bộ Việt quốc.
Lúc trở về kinh đô, chẳng những không nhận được đãi ngộ của anh hùng, ngược lại còn phải bị giam?
Rõ ràng muốn cho nhân khí bùng nổ.
Thẩm Lãng nói:
- Xin hỏi các hạ là?
Cái tướng lĩnh nói:
- Phủ Đề đốc Thiên Việt, du kích tướng quân Vương Đống!
Thành Thiên Việt chính là kinh đô!
Thậm chí tên mấy hành tỉnh cũng được đặt theo trên cơ sở lấy kinh đô làm trung tâm, hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Tây.
Kinh đô mặc dù chẳng qua là một tòa thành trì, thế nhưng địa vị và hành tỉnh cùng cấp.
Chẳng những có một phủ Đô đốc Thiên Việt Trung, còn có một phủ Đề đốc Thiên Việt.
Phủ Trung Đô đốc Thiên Việt chịu trách nhiệm toàn bộ quân chính đại sự kinh đô, mà phủ Đề đốc thì chịu trách nhiệm phòng thủ thành thị.