Chương 535: Thẩm Lãng cứu sống Biện phi! Thần hồ kỳ kỹ! (2)
Thẩm Lãng tách máu của quốc quân, sau đó rót huyết thanh vào dịch hồng cầu của Biện phi.
Nhưng mà...
Rất nhanh đã xuất hiện phản ứng đào thải, máu đông lại.
Thẩm Lãng thống khổ cau mày.
Tình hình không mong muốn đã xảy ra.
Nhóm máu Biện phi vô cùng đặc biệt
Loài người nhóm máu hợp lại không phức tạp, xác xuất truyền máu lẫn nhau rất cao.
Trên lý thuyết, nhóm máu O có thể truyền cho hầu hết nhóm máu.
Mà A nhóm B huyết dịch lại thêm cơ hồ là vạn năng nhóm máu, trên cơ bản có thể tiếp thu gần như toàn bộ nhóm máu truyền máu, đương nhiên chỉ có thể là khẫn cấp phía dưới, thua máu tốt nhất hay là cùng nhóm máu chuyển vận tốt nhất, nhất là đại lượng truyền máu.
Nhóm máu AB gần như là một nhóm máu chuyên nhận. Về cơ bản, nó có thể nhận được hầu hết nhóm máu, Tất nhiên điều này chỉ dùng trong cấp cứu. Nếu như truyền máu thông thường, tốt nhất vẫn nên sử dụng cùng một loại nhóm máu là hơn.
Quốc quân nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lãng, không khỏi bèn hỏi:
- Thế nào?
Thẩm Lãng đáp:
- Máu Biện phi cực kỳ hiếm, với máu đại đa số người đều có phản ứng đào thải.
Quốc quân hét lớn:
- Đi tìm người, đi tìm người thân thể khỏe mạnh, thân phận cao quý.
Theo ý chỉ của quốc quân truyền xuống.
Trên trăm tên thái giám chạy vội ra hoàng cung.
Trong chốc lát sau đó, cả bọn Thái tử Ninh Dực, Nhị vương tử, Tam vương tử, Tứ vương tử, Lục vương tử cùng đến.
Bởi vì bọn họ đều nghe nói, cần truyền máu vào cơ thể Biện phi.
Mặc dù bọn họ cảm thấy máu quý giá, căn bản không nỡ lấy ra.
Thế nhưng Biện phi là ai?
Đây là người được quốc quân yêu quý nhất, hơn nữa sau bà là Biện Tiêu, là đầu sỏ quân đội lớn nhất Việt quốc.
Bất kể là Thái tử hay là Tam vương tử, chỉ cần lấy được Biện phi hỗ trợ, cân chiến thắng lập tức sẽ chếch đi.
Cho nên đây là cơ hội ngàn năm một thuở, tuyệt đối không thể đánh mất.
Cái này không chỉ có cứu sống Biện phi đơn giản như vậy, một khi máu của ngươi tiến vào trong cơ thể Biện phi, cứu sống tánh mạng của bà, phải chăng sẽ có cảm giác huyết mạch tương liên.
Biện phi không con, hơn nữa sau này cũng không còn khả năng có con nữa.
Như vậy nếu như người nào truyền máu cứu sống bà, có phải chăng sẽ tương đương với con của bà ta sao?
Cho nên mấy vị vương tử đều vô cùng tích cực.
Lúc này, cháu trai cùng cháu gái Biện phi đều tới.
Thẩm Lãng tránh hiềm nghi, không có lấy máu cho đám người Thái tử, Tam vương tử.
Mà là trực tiếp lấy máu cho cháu trai cháu gái Biện phi.
Mặc dù nói có quan hệ huyết thống chưa chắc nhóm máu ăn khớp, nhưng cuối cùng hy vọng vẫn lớn hơn một chút.
Thế nhưng kết quả nhanh chóng có được!
Vẫn không được.
Hồng cầu Biện phi với huyết thanh cháu trai, cháu gái của bà vẫn xuất hiện đào thải, vẫn có kết tủa.
Lúc này đừng bảo là quốc quân, ngay cả Thẩm Lãng cũng muốn điên rồi.
Ngay cả có người thân có quan hệ huyết thống đều không được.
Cái này chứng minh Biện phi thật sự mang nhóm máu hiếm.
Thật sự phải chết, phải chết!
Bởi vì Biện phi vẫn chậm rãi mất máu, nhịp tim cùng hít thở càng ngày càng yếu ớt.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Thẩm Lãng ngươi phải nhanh lên một chút, Biện phi sắp không xong rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Rót canh sâm mớm cho biện phi, thế nhưng chỉ cần một chút xíu, tuyệt đối không cần nhiều, tuyệt đối không cần nhiều.
Kỳ thực lúc này kỳ thực căn bản cũng không thể dùng canh sâm, bởi vì dễ khiến chảy máu kịch liệt hơn.
Nhưng không có cách nào.
Thân thể Biện phi yếu ớt tới cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Trưởng công chúa Ninh Khiết đút canh sâm cho Biện phi một chút xíu, không có thể thấy chuyển biến rõ ràng, nhưng không thể không đút.
Lê Chuẩn rất nhanh lấy máu cho toàn bộ vương tử, tiếp đó giao cho Thẩm Lãng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, đương nhiên là sợ hắn ăn gian.
Rõ ràng máu vương tử có thể cứu Biện phi, nhưng hắn vì chèn ép Thái tử có thể Tam vương tử, cố ý nói không thể, có thể lúc làm thí nghiệm táy máy tay chân.
Bây giờ không chỉ mấy vị ngự y nhìn hiểu, ngay cả quốc quân cũng nhìn hiểu.
Ở dưới ánh mắt mọi người, động tác Thẩm Lãng rất nhanh, tách máu của các vương tử thành hỗn dịch huyết thanh và hồng cầu.
Tiếp đó, đồng thời rót huyết thanh của các vương tử vào hỗn dịch hồng cầu của Biện phi.
Xuất hiện kết quả thật nhanh.
Quốc quân một trận lảo đảo, trước mắt lại một lần nữa biến thành màu đen
Vẫn xuất hiện phản ứng đào thải, vẫn xuất hiện kết tủa, tạo thành một đám bông.
Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu rõ.
Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, máu quá Biện phi đặc thù, ở đây không ai có thể truyền máu cho Biện phi cả.
Quốc quân cất giọng run rẩy:
- Ta cần phải nghĩ ra sớm hơn, nàng từ nhỏ đã không giống người thường, mới vừa sinh ra thiếu chút nữa chết non, sau đó vất vả lắm mới sống được, thế nhưng thân thể vẫn luôn đặc biệt yếu ớt.
Thái tử nói:
- Thẩm công tử, kinh đô có gần một triệu người, làm sao đều có thể tìm ra một người có thể truyền máu cho Biện mẫu phi kia chứ.
Thẩm Lãng lắc đầu.
Nếu như là nhóm máu phổ biến, bất kể nhóm A, B, AB hay O đều có thể tìm được nhiều người phù hợp.
Bây giờ thí nghiệm tầm mười mấy người, toàn bộ đều không được.
Cái này chứng minh Biện phi có nhóm máu hiếm.
Mà một khi là nhóm máu hiếm, vậy cũng có thể là loại trăm triệu người có một.
Muốn tìm được người phù hợp, thực sự như là mò kim đáy bể vậy.
Mấu chốt là không có thời gian.
Biện phi đã hấp hối, hơn nữa còn chậm rãi mất máu, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể tắt thở.
Quốc quân cất giọng run rẩy:
- Thực… thực sự một chút hy vọng cũng không có à?
Nhưng vào lúc này, Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Khiết mắt sáng lên.
Đại Ngốc!
Gã có Hoàng Kim Huyết Mạch, chắc hẳn là vô địch.
Vừa rồi rõ ràng sắp điên, thật không ngờ điểm này.
- Đại Ngốc, Đại Ngốc mau vào!
Đại Ngốc lao vào điên cuồng.
Thẩm Lãng nhanh chóng lấy máu gã, tiếp đó tách ra huyết thanh, nhỏ vào hỗn dịch hồng cầu của Biện phi.
Tức khắc tất cả mọi người ngừng thở.
Quốc quân đương nhiên là khát vọng phát sinh kỳ tích, hy vọng máu Đại Ngốc có thể cứu Biện phi.
Mà đám người Thái tử cùng Tam vương tử thì khát vọng thất bại.
Bởi vì bọn họ tuyệt đối không muốn thấy Thẩm Lãng cứu sống Biện phi, như vậy ân tình quá lớn.
Thẩm Lãng trong lòng run rẩy.
Lần này cần phải có thể chứ, Đại Ngốc là Hoàng Kim Huyết Mạch, vô địch.
Nhưng mà...
Kết quả để hắn thất vọng.
Vẫn không thể.
Huyết thanh Đại Ngốc vẫn gắn kết với hồng cầu Biện phi thành một đám bông.
Quốc quân tức khắc hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông nhất định phải tiếp thu một sự thật, ông có thể phải vĩnh viễn mất đi Biện phi, vĩnh viễn mất đi tình cảm chân thành.
Quốc quân thống khổ nhắm mắt lại, ước chừng một lúc lâu mới mở, nói:
- Thẩm Lãng cám ơn ngươi, ta biết ngươi đã tận lực, có thể tất cả chuyện này cũng là mệnh, tất cả chuyện này cũng là lỗi của quả nhân, là vô số nghiệp chướng của quả nhân, trời cao phải nghiêm phạt quả nhân, trước hết để cho quả nhân mất đi vợ cả, sẽ lại mất đi Biện phi, cũng là lỗi quả nhân...
Nói xong lời cuối cùng, giọng quốc quân trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Lãng cũng thống khổ nhắm mắt lại.
Hắn với Biện phi là không có quá nhiều tình cảm.
Biện phi rất yêu quốc quân, hơn nữa dịu dàng hiền lành, thế nhưng nàng với Thẩm Lãng không có bất kỳ ân tình.
Lần trước lúc Thẩm Lãng bị Hắc Thủy Đài bắt đi, Ninh Chính đi cầu Biện phi xuất thủ.
Lúc đó Biện phi có thể giúp, nhưng hậu cung không được tham gia vào chính sự, nàng vẫn là không có ngoại lệ giúp đỡ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng sở dĩ cảm giác được đau khổ, hoàn toàn là phản ứng bản năng của bác sĩ.
Tuy rằng hắn đã lâu không làm bác sĩ, nhưng khi hắn dốc hết toàn lực đi cứu một người, đương nhiên l hy vọng thành công.
Một khi thất bại, đương nhiên cũng sẽ đau khổ không thể tả.
Thẩm Lãng khom người lạy xuống nói:
- Bệ hạ, xin thứ cho thần vô năng.
Quốc quân lắc đầu nói:
- Ta đã nói rồi, không phải lỗi của ngươi, ngươi đã đặc biệt xuất sắc. Cái này là lỗi của quả nhân, cái này là tội nghiệt quả nhân, báo ứng ở trên người Biện phi.
Có thể thấy được lúc này quốc quân đã đau lòng muốn chết, ông tự phụ đến cỡ nào? Chưa bao giờ nhận sai, càng chưa nói nhận tội.
Mà lúc này lại ngay trước mặt của mọi người nói ra lời như vậy.
Có thể thấy được là bởi vì tuyệt vọng đau khổ mà mất đi kiểm soát.
Nhưng mà như vậy Ninh Nguyên Hiến mới có vẻ chân thực, ông cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng từ một khía cạnh khác mà nói, ông chỉ trút tình cảm xuống một số ít người mà thôi.
Quốc quân phất phất tay nói:
- Các ngươi đều đi ra ngoài đi, quả nhân làm bạn Biện phi một đoạn thời gian cuối cùng.
Thẩm Lãng bước đi thẩn thờ ra ngoài.
Những người khác cũng đều đi ra ngoài.
Ngay đến khi Thẩm Lãng phải đi ra khỏi cửa, quốc quân bỗng nhiên nói:
- Còn có một người chưa thử, còn có một người chưa thử.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Ninh Chính?
Quốc quân nói:
- Lê Chuẩn, mang Ninh Chính đến, nhanh, nhanh lên, nhanh!
Thẩm Lãng muốn nói lại thôi.
Quốc quân nói:
- Biện phi mới vừa sinh lúc đi ra gần như chết non, Ninh Chính cũng vậy. Ninh Chính từ nhỏ giống như bị nguyền rủa, mệnh cách cùng tất cả mọi người không giống nhau, điểm này nó và Biện phi tương tự.
Chuyện này cũng quá gượng ép đi.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, Ninh Chính điện hạ lúc sinh ra có dị trạng là bởi vì bệnh vàng da, hơn nữa ngài ấy lúc mới sinh gặp phải sao chổi rơi xuống phá nhà dân hoàn toàn là tình cờ, thần đương nhiên có thể thử máu của Ninh Chính điện hạ, thế nhưng ngài tốt nhất không nên ôm hi vọng, cái này là không có bất kỳ căn cứ khoa học.
Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:
- Thân thể Ninh Chính điện hạ vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa ngài ấy và người khác cũng không có cái gì bất đồng.
Quốc quân xem Thẩm Lãng một cái, lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu, ngươi tuy rằng vô cùng thông minh, nhưng là có một số việc ngươi không hiểu.
Thẩm Lãng quả thực cảm thấy lý luận này của quốc quân vô cùng hoang đường.
Cũng may Tông Chính Tự rất gần.
Không đến hai khắc đồng hồ, đại thái giám Lê Chuẩn liền mang Ninh Chính đến.
Khi gã đi vào, tất cả mọi người bản năng nín thở.
Bởi vì thân thể Ninh Chính thúi quá.
Không có cách nào, khí trời nóng như vậy, hơn nữa bên trong ngục giam Tông Chính Tự cũng không có chỗ tắm, Ninh Chính bị nhốt chừng mấy ngày, toàn thân đương nhiên bốc ra mùi hôi hám.
Thẩm Lãng xuất ra rượu cồn,lau ở vị trí tĩnh mạch cổ tay Ninh Chính c đến sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, sau đó tiến hành lấy máu.
Sau khi lấy máu sẽ tiến hành phân tách.
Rất nhanh huyết thanh bị tách ra.
Phần lớn huyết thanh là nghiêng về dạng trong suốt, cũng có khi là màu vàng nhạt.
Đương nhiên cái màu vàng nhạt này cũng không phải Hoàng Kim Huyết Mạch.
Mà huyết thanh vương tử Ninh Chính chính là màu vàng nhạt.
Thẩm Lãng nhỏ huyết thanh Ninh Chính vào hỗn dịch hồng cầu của Biện phi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng nín thở.
Lúc này, trong lòng hắn ôm một chút hy vọng, nhưng cũng không dám trông cậy vào.
Bởi vì hắn hiểu về khoa học, biết nhóm máu hiếm ghép thành đôi quá khó khăn, thật như mò kim đáy bể.
Xác xuất trùng nhóm máu của Biện phi cùng Ninh Chính thật sự quá thấp, gần như hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng mà...
Quốc quân lại nín thở.
Trong lòng ông ngược lại có hy vọng to lớn.
Ninh Chính là người mang điềm xấu, giống như bị trời cao nguyền rủa vậy.
Nhưng vô cùng hiếm có.
Ngay sau đó phát sinh một màn, để tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.
Để Thẩm Lãng cũng kinh ngạc sững sờ.
Lại không có xuất hiện bài xích, không có xuất hiện phản ứng kết tủa.
Huyết thanh Ninh Chính hoàn mỹ cùng hòa tan cùng hồng cầu Biện phi.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Cái này đại biểu cho máu trong cơ thể Ninh Chính, có thể đưa vào trong cơ thể Biện phi.
Sẽ không xuất hiện đào thải.
Quốc quân hân hoan, cả người đều run rẩy.
- Thẩm Lãng, cái này có phải chứng minh... có thể hay không?
Thẩm Lãng nhìn mà không tưởng tượng nổi tất cả chuyện này, tiếp đó gật đầu, chuyện cũng quá sức không thể tưởng tượng nổi đi, lại thực sự có thể.
Quốc quân nói:
- Nhanh, nhanh lên, nhanh lên nào!
Thẩm Lãng gật đầu.
Hắn nhanh chóng lấy ra bình thủy tinh đã khử trùng lấy máu Ninh Chính.
Trước tiên lấy bốn trăm ml.
Biện phi mất máu quá nhiều, có thể vượt qua 1000 ml, đưa vào 400 ml tuy rằng vẫn không quá đủ, nhưng mới có thể cứu sống tánh mạng.
Chẳng mấy chốc Thẩm Lãng liền từ trong cơ thể Ngũ vương tử Ninh Chính lấy hai bình máu bự.
Ở đây mấy người thấy hoa mắt.
Lại phải lấy máu nhiều như vậy, đây nhất định làm tổn thương nguyên khí nặng đó.
Sau khi lấy ra bình đầu, Thẩm Lãng bắt đầu truyền máu cho Biện phi.
Quốc quân mở to hai mắt nhìn từng giọt máu của Ninh Chính tiến vào trong cơ thể Biện phi.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Nửa giờ đi qua.
Một giờ đi qua.
Tất cả mọi người thấy rõ ràng.
Khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Biện phi dần dần ửng hồng.
Hơn nữa hít thở cũng càng ngày càng hữu lực.
Nhịp tim cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tuy rằng còn chưa có tỉnh lại, nhưng là dấu vết sự sống càng ngày càng rõ ràng.
Lão ngự y tiến lên bắt mạch Biện phi.
Tiếp đó run rẩy quỳ xuống nói:
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Biện phi được cứu sống, Biện phi được cứu sống, thần hồ kỳ kỹ Thẩm công tử rõ ràng thần hồ kỳ kỹ!