WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 536: Quốc quân cảm kích! Biện phi báo đáp ơn cứu mạng! (1)

Chương 536: Quốc quân cảm kích! Biện phi báo đáp ơn cứu mạng! (1)





Vị ngự y trước mắt này không có nửa phần khoa trương, lão cảm thấy thần hồ kỳ kỹ thật sự.

Quá thần kỳ.

Thủ đoạn này của Thẩm Lãng hoàn toàn có thể gọi là hồi sinh người chết.

Lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.

Biện phi gần như đã chết, lại vẫn được Thẩm Lãng cứu về rồi.

Hơn nữa kỹ thuật truyền máu đó, quả thực quá thần kỳ.

Trong thiên hạ, còn ai có thủ đoạn như vậy kia chứ?

Không chỉ có như thế, trong lòng lão ngự y với Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích.

Ninh Nguyên Hiến là người cay nghiệt ra sao, nếu như lần này Biện phi chết, quốc quân sẽ giết chết bao nhiêu người?

Có thể tưởng tượng được.

Chí ít đám ngự y tham gia trị liệu toàn bộ đều không sống nổi.

Có chút thời điểm, mạng người giống như chuyện vặt vậy, nói giết liền giết.

Đương nhiên lão ngự y tuổi quá cao, cao đến mức không sợ chết.

Nhưng là đồ tử đồ tôn của lão còn rất trẻ, tại sao có thể liền chết như vậy?

Bây giờ Thẩm Lãng không chỉ có cứu tính mạng Biện phi, cũng hoàn toàn cứu vớt tính mạng của đám ngự y ở đây.

Ninh Nguyên Hiến tiến lên chủ động đi cảm nhân hô hấp và mạch đập của Biện phi.

Quả thực mạnh mẽ có lực hơn, mặc dù bây giờ vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng đã không còn nguy hiểm tánh mạng gì nữa.

Thẩm Lãng dùng mắt X quang quan sát, phát hiện vết thương trong cung nội Biện phi cuối cùng dần dần hoàn toàn cầm máu.

Không bao lâu liền có thể rút kim bạc ra.

Thẩm Lãng không khỏi thở phào.

Bệnh rối loạn đông máu rất nguy hiểm, nhưng nó sẽ tự đông lại, và cuối cùng không cần thiết phải cắt bỏ tử cung.

Nói thật, một khi cắt bỏ tử cung thì dù cho lấy y thuật Thẩm Lãng thì Biện phi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đầu tiên chảy máu rất nhiều, dựa vào máu mỗi vương tử Ninh Chính sẽ không đủ, mà nhóm máu người khác hoàn toàn không ăn khớp.

Thứ nhì, thân thể Biện phi quá suy yếu, ở điều kiện lúc này này, căn bản chịu không nổi loại giải phẫu đó.

May là...

Tình trạng xấu nhất không có phát sinh.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tất cả những người khác đều về đi, Thẩm Lãng, Ninh Khiết, Ninh Chính, lão ngự y lưu lại.

Thẩm Lãng nói:

- Tiểu Lê công công, ngài mang theo Ninh Chính điện hạ đi tắm.

- Được. - Tiểu Lê công công thậm chí không chờ quốc quân, trực tiếp mang theo Ninh Chính tắm rửa thay quần áo.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, chúng ta liền ở ngoài cửa.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lui đi ra, lão ngự y cũng cùng lui ra.

...

- Vân Hoa, bái tạ ơn cứu mạng của Thẩm công tử. - Lão ngự y hướng Thẩm Lãng lạy xuống.

Thẩm Lãng vội vàng nâng lão dậy:

- Trưởng lão, không dám nhận, không dám nhận.

Lão ngự y sang bên cạnh ngồi xuống, thở dài nói:

- Y thuật này của Thẩm công tử thật sự khiến cho lão hủ nhìn mà than thở, không thể tin nổi. Trong cả sách thuốc thượng cổ lão hủ từng đọc, đều chưa từng có gặp qua thủ đoạn như vậy, rõ ràng quá thần kỳ.

Thẩm Lãng cười cười nói:

- Thuật nghiệp có chuyên về một môn, ở bản lĩnh phương diện khác, Thẩm Lãng kém trưởng lão rất nhiều.

Lão ngự y nói:

- Đại phu An Tái Thế nhà công tử, hắn và lão phu là bạn tốt, mặc dù lão phu lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi, thế nhưng luận y thuật hắn lại vượt qua ta.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Lão ngự y nói:

- Thẩm công tử có chỗ không biết, chân chính y thuật tốt đều ở bên ngoài. Những kẻ có bản lĩnh đều không chịu nổi ở trong vương cung, phép tắc quá nhiều, ràng buộc cũng nhiều lắm, không cẩn thận còn phải rơi đầu, thà rằng vô công, cũng không thể xảy ra chuyện gì, cho nên cho dù có bản sự mười phần tối đa chỉ có thể xuất ra ba phần.

Lão ngự y lớn tuổi, thật đúng là cái gì cũng dám nói, dù là cùng quốc quân cách một cánh cửa cũng chẳng ngại.

Đại thái giám Lê Chuẩn cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Vị lão ngự y này cả đời không lập gia đình, không có người nhà, bản thân cũng không sợ chết, còn có lời nào không dám nói.

Lúc nãy đám ngự y mới bị quốc quân dọa giết chết, vị lão ngự y này liền mượn cớ phát tiết hai câu.

Lúc này trong lòng quốc quân mừng rỡ không thôi, người yêu tưởng chừng mất đi mà sống lại, dù cho có lời nào khó nghe cũng làm như điếc.

Thẩm Lãng nói:

- Cũng không phải sao, làm thầy thuốc phải thuần túy, một khi cùng quyền thế hòa cùng một chỗ, sẽ trở nên phức tạp.

Lão ngự y Vân Hoa không khỏi kinh ngạc.

Lão đã cũng đủ già rồi, hoàn toàn không sợ chết, cho nên có càu nhàu không có gì.

Thật không ngờ Thẩm Lãng lại sẽ đón ý nói hùa, không có một chút ý định lấy lòng bệ hạ.

Lão ngự y nói:

- Thẩm công tử có y thuật thần hồ kỳ kỹ như vậy, sau này định làm như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ cứu nghĩ cứu người, ta cũng không phải đại phu chuyên nghiệp, chỉ cần ta không muốn, người nào cũng đừng mong ta đi cứu ai.

- Ôi chao, vậy là được rồi! - Lão ngự y Vân Hoa nói:

- Thẩm công tử phải nhớ kỹ những lời này, tuyệt đối đừng làm đại phu, quá hèn mọn.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng, đời này ta định ở rể gia tộc họ Kim, cơm ngon rượu say, vinh hoa phú quý, đắc ý.

Lão ngự y Vân Hoa cười nói:

- Thẩm công tử rõ ràng một diệu nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Trưởng lão lớn tuổi, không bằng ngủ chỗ này một giấc, có chuyện gì ta sẽ gọi ngài vậy được không?

- Được! - Lão ngự y gật đầu, tiếp đó liền nằm xuống bên cạnh giường, co lại thành một đám.

Đại thái giám Lê Chuẩn phất tay.

Tức khắc một tiểu thái giám đi đến, tìm một cái cái mền, đắp lên trên người lão ngự y này.

Sau một lát, lão ngự y liền ngủ mất.

Rõ ràng trong lòng vô tư trời đất rộng, ở loại địa phương này, lúc này cũng có thể ngủ.

Kỳ thực y thuật lão ngự y có thể tính là rất cao, vừa rồi Biện phi băng huyết, lão không có cách tự mình động thủ, mà là chỉ huy nữ y hoàn thành bóc nhau thai khi sanh non, độ hoàn thiện cao phi thường.

Còn xuất huyết nhiều, đó là bởi vì nguyên nhân thể chất Biện phi, chứng rối loạn đông máu, hơn nữa chảy máu bên trong.

Lão ngự y đã nghĩ biện pháp cầm máu, dùng tay không ép cung cầm máu, nhưng dùng không được.

Lão không giống Thẩm Lãng có thị lực X quang.

Thẩm Lãng một mình lười biếng nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên, đại thái giám Lê Chuẩn qua đây đá Thẩm Lãng, tiếp đó đi ra bên ngoài.

Thẩm Lãng tranh thủ thời gian đi theo..

...

Đi tới một nơi hẻo lánh.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Tiểu tử tối hôm nay coi như ngươi lợi hại, thế nhưng họa hề phúc sở ỷ phúc hề họa sở phục (*), ngươi hiểu không?

(*)Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập

Thẩm Lãng gật đầu.

Lê Chuẩn nói:

- Vừa rồi ngươi ra sức cứu chữa, hết thảy đều ở dưới tất cả con mắt mọi người tiến hành, căn bản không có bất luận gian lận gì. Nhưng vẫn là quá trùng hợp, vì sao máu của người khác đều không thể, hết lần này tới lần khác máu Ninh Chính có thể, có người sẽ nghĩ có phải là Thẩm Lãng nhà ngươi động tay chân hay không? Rõ ràng máu của người khác cũng được mà, nhưng ngươi vì cứu vương tử Ninh Chính, ngươi vì cho Ninh Chính tìm chỗ dựa vững chắc, cho nên lúc người khác thử máu đều ăn gian, chẳng qua là muốn đẩy công lao cứu Biện phi cho Ninh Chính điện hạ.

Thẩm Lãng nói:

- Còn không chỉ có thế đâu, có người còn đâm thêm, làm sao trùng đến thế? Vương tử Ninh Chính mới vừa bị bắt vào ngục giam Tông Chính Tự, Biện phi liền sanh non xuất máu nhiều, là có người hãm hại hay không? Có phải Thẩm Lãng hãm hại hay không, thủ đoạn của hắn như thần như quỷ. Nói không chừng là Thẩm Lãng vì cứu Ninh Chính, cho nên trước hại Biện phi rơi vào tử địa, sau đó sẽ xuất thủ cứu giúp, như thế liền có ân đức lớn lao.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Thằng lỏi con nhà ngươi trong lòng hiểu là tốt rồi, ngươi cũng có lời gì muốn cho ta chuyển cáo bệ hạ sao?

Thẩm Lãng lắc đầu.

Lê Chuẩn nói:

- Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh bệ hạ, có người gièm pha thì ta sẽ cố hết sức, thế nhưng ngăn cản không xuể.

- Được. - Thẩm Lãng nói:

- Cảm ơn Lê công công.

Lê Chuẩn thở dài nói:

- Nhân tâm hiểm ác đáng sợ.

Tiếp đó ông liền về đến tại chỗ, đứng ở ngoài cửa phòng.

Thẩm Lãng cũng trở về đến trên ghế ngồi xuống, sau một lát cũng ngủ mê mệt.

...

Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Bệ hạ bảo ngươi đi vào, khám lại Biện phi.

Thẩm Lãng đi vào.

Trưởng công chúa Ninh Khiết hỏi:

- Có thể rút kim ra chưa?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Có thể, nhưng nên rút từ từ từng cây một ra, không nên rút toàn bộ một lượt.

Trưởng công chúa Ninh Khiết căn cứ lời Thẩm Lãng nói, rút từng cây kim từ từ.

Vết thương nội tử cung của Biện phi đã hoàn toàn cầm máu.

Kế tiếp Thẩm Lãng phải bổ sung thuốc tiêu viêm.

Đương nhiên còn cần phải lấy hết máu cục trong cung nội

phương diện này lão ngự y Vân Hoa kinh nghiệm càng có kinh nghiệm, liền không cần Thẩm Lãng.

- Biện phi vì sao vẫn chưa có tỉnh lại? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Ông có vẻ đặc biệt mệt mỏi rã rời, mắt đỏ ngầu, hốc mắt có chút lõm xuống.

Thẩm Lãng còn ngủ mấy canh giờ, Ninh Nguyên Hiến cũng không có chợp mắt được chút nào.

Thẩm Lãng nói:

- Lúc trước não bộ thiếu dưỡng khí dẫn đến hôn mê, cần thời gian dài nghỉ ngơi, nhưng mà bệ hạ yên tâm, không vượt qua hai ba ngày Biện phi sẽ tỉnh lại.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Biện phi mất máu quá nhiều, ta nghe lời ngươi nói, đưa máu vào trong cơ thể nàng chỉ có một nửa lượng máu mất đi, có cần phải truyền thêm chút máu nữa không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không cần, Ninh Chính điện hạ đã bị rút một cân máu, nếu như rút nhiều máu hơn sẽ làm tổn thương thân thể. Hơn nữa một cân máu này đã đủ cho cơ thể Biện phi, kế tiếp chính cơ thể của Biện phi sẽ tự sinh ra máu mới.

Ninh Nguyên Hiến lúc đầu muốn nói thân thể Ninh Chính có tổn thương càng tốt.

Nhưng Thẩm Lãng một tiếng cự tuyệt, ông cũng không thể nói cái gì nữa.

Bắt đầu từ đêm qua, Thẩm Lãng uy phong vô cùng, lời nói ra giống như thánh chỉ vậy, người khác không thể phản bác.

Nói cho đúng là ở trong phòng bệnh, lời của bác sĩ đang cứu người như Thẩm Lãng chẳng khác gì thánh chỉ.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Xác định là không cần truyền máu cho Biện phi nữa đúng không?

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đúng.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lê Chuẩn, phái người đuổi Ninh Chính về đến nhà giam Tông Chính Tự

Lê Chuẩn khom người:

- Vâng!

Lẽ ra cái ý chỉ này hoàn toàn chả có nhân tình chút nào.

Ninh Chính mới vừa truyền máu cho Biện phi, mới vừa cứu bà ta, ấy thế mà Ninh Nguyên Hiến tống về ngục giam?

Thế nhưng Thẩm Lãng không nói gì thêm dù chỉ nửa câu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tìm một cái phòng gần đây cho Thẩm Lãng để hắn ở trong cung nghỉ ngơi đi.

Tiểu Lê công công gật đầu đáp:

- Tuân chỉ.

Thế là, Thẩm Lãng ở lại ngay trong cung, dù sao hắn cũng chẳng phải là lần đầu tiên ở chỗ này.

...

Hôm nay quốc quân không có lên triều.

Thế nhưng thời gian vào triều rất ngắn, cũng chỉ có chưa tới một canh giờ.

Kỳ thực sự vụ triều đình rất nhiều.

Cuối cùng Việt quốc mới vừa yên ổn vượt qua nguy cơ tứ phía, hơn nữa còn thắng lớn.

Hơn nữa sứ đoàn nước Sở sắp tới rồi, phải đàm phán thế nào đây.

Còn có chiến cuộc nước Nam Ẩu, phải làm thế nào tiếp tục nữa?

Còn có tên phản đồ Cừu Hào trên quần đảo Lôi Châu phải làm gì?

Còn có cả đống việc cần hoàn thành ở hành tỉnh Thiên Tây, cần phải điều động loại quan viên gì đây?

Những việc này đều cần thương nghị.

Nhưng quốc quân vẫn rất nhanh kết thúc triều hội, tiếp đó trở lại trong hậu cung, cùng Biện phi.

Ít nhất phải nhìn tận mắt bà tỉnh lại.

Đây coi như là một loại đền bù, món nợ với người vợ đã mất, còn có sự cảm kích khi đối diện với tai ưng.

Trời xanh cuối cùng hạ thủ lưu tình với ông, không có mang Biện phi ra đi.

...

Khoảng chừng ban đêm.

Biện phi yếu ớt tỉnh lại.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vành mắt đỏ lên, tiếp đó lộ ra một nụ cười.

Biện phi hai hàng nước mắt chảy xuống, vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng có vẻ đặc biệt đau khổ.

Thật vất vả mới có con, nhưng cuối cùng không giữ được, đương nhiên tim bà như dao cắt.

Thế nhưng bà lại có chút ngượng ngùng.

Bởi vì hôm qua cho là mình đã chết, cho nên thông báo di ngôn.

Trong lời trăn trối, rất nhiều từ ngữ bình thường không nói ra được, hiện tại sực nhớ mình chưa chết vì thế những di ngôn đã nói kia có vẻ càng kiểu cách, cho nên cảm thấy ngượng ngùng.

Tiếp đó hai người chẳng nói gì cả.

Ninh Nguyên Hiến nắm chặt tay Biện phi.

Ước chừng một lúc lâu, Biện phi nói dịu dàng:

- Thiếp có lỗi với Thẩm Lãng.

Quốc quân ra sức lắc đầu nói:

- Lúc đó nàng không mắc nợ gì hắn, nàng không muốn hậu cung tham gia vào chính sự, cho nên từ chối cũng cần thiết.

Biện phi lại không nói gì thêm.

Quốc quân nói:

- Cái thằng Thẩm Lãng này rất kiêu ngạo, một hồi nàng gặp hắn, đừng nói câu cảm ơn nào cả, người ta không lạ gì đâu.

Biện phi chẳng qua là mỉm cười.

Một lát sau, Thẩm Lãng cùng lão ngự y Vân Hoa đi đến.

Sau khi Thẩm Lãng bắt mạch, kiểm tra cẩn thận, đo thân nhiệt của bà.

- Trên cơ bản không còn gì đáng ngại, kế tiếp tịnh dưỡng là được. - Thẩm Lãng nói:

- Điều trị tu dưỡng thân thể, Vân lão tiên sinh so với thần còn xuất sắc hơn, chuyện kế tiếp không cần đến thần nữa.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy được, ngươi trở về đi.

Thẩm Lãng khom người nói:

- Bệ hạ, Biện phi, thần cáo từ.

Biện phi hướng hắn dịu dàng cười nói:

- Thẩm Lãng, cảm ơn ngươi.

...

Thẩm Lãng về đến nhà.

Lập tức nghe được tiếng nói ríu rít của hai cô bé con.

Vừa nói còn vừa khóc, xong lại tiếp tục cười.

Là hai cô bé Dư Hề Hề cùng Dư Khả Khả, vừa được đưa ra từ Đại Ân Đình.

Bé chị đang miêu tả độ đáng sợ của Đại Ân Đình như thật, còn đưa tay ra cho Băng Nhi nhìn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.