Chương 537: Quốc quân cảm kích! Biện phi báo đáp ơn cứu mạng! (2)
Quả nhiên lòng bàn tay và trên người của hai cô bé đều có dấu vết từng bị đánh.
Đại Ân Đình chính là như vậy, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất để tất cả đứa trẻ ngoan ngoãn như nô lệ, cho nên chọn cách quản chế tàn khốc, chỉ cần hơi không vâng lời sẽ đánh đòn hiểm.
Giống như huấn luyện động vật vậy, thậm chí huấn luyện những đứa trẻ này thành phản xạ có điều kiện.
Dù sao nếu có lỡ đánh chết, cũng không có bất luận sai lầm gì.
Dư Hề Hề, Dư Khả Khả mới vừa bị đưa đi vài ngày, đã bị đánh nhiều lần, rõ ràng trong lòng lo sợ.
Thẩm Lãng mới vừa đi vào, hai cô bé lập tức lao tới, ôm lấy hai chân Thẩm Lãng.
- Thúc thúc, sau này tụi con hứa sẽ vâng lời, sau này tụi con nhất định ngoan, thúc thúc đừng đưa tụi con đi nữa.
Cô bé nước mắt lưng tròng cầu khẩn.
Thẩm Lãng ôm lấy hai đứa, cọ mũi thân mật với hai cô bé.
Nỗi ám ảnh trong lòng hai cô bé mấy ngày nay cũng chỉ có thể dùng thời gian để xóa mờ dần dần thôi.
Trác Thị cùng Băng Nhi nhìn Thẩm Lãng đầy vẻ mong chờ.
Bọn họ đã nghe được tin tức, Ninh Chính điện hạ cho truyền máu Biện phi, cứu vớt tánh mạng của bà.
Nhưng vì sao Thẩm Lãng đã trở về, vương tử Ninh Chính lại chưa có trở về?
Thẩm Lãng cười nói:
- Chớ vội, chớ vội!
Đúng là chớ vội.
Có chút phong ba còn chưa có đến.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói rất đúng, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập!
...
Quả nhiên!
Kế tiếp trong kinh đô xuất hiện tiếng đồn.
Nói Thẩm Lãng vì cho Ninh Chính điện hạ tìm chỗ dựa vững chắc nên đã động tay động chân lúc truyền máu.
Rõ ràng máu người khác cũng được, nhưng Thẩm Lãng lại dùng quỷ kế, khiến cho máu của người khác không hợp với Biện phi, hết lần này tới lần khác chỉ có Ninh Chính được.
Đây là nghĩ biện pháp cho Ninh Chính thoát tội.
Rất nhiều người hô to bất công.
Ninh Chính giết quan viên Đại Lý tự, lẽ nào cứ thoát tội dễ dàng đến thế sao?
Ngựa nào cũng là ngựa, vương tử phạm pháp phải cùng tội như thứ dân.
Lẽ nào cũng bởi vì gã cho máu Biện phi, có thể miễn tội giết người à?
Cái này cũng không tránh khỏi quá hoang đường.
Ngay sau đó, một tiếng đồn đáng sợ hơn xuất hiện.
Nói Biện phi vốn không sanh non, cũng sẽ không băng huyết.
Tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng.
Nói Thẩm Lãng cứu người, trước hết giết người.
Bằng không vì sao Biện phi sớm không sanh non, muộn không sanh non, hết lần này tới lần khác lại sanh non vào lúc này?
Hết lần này tới lần khác lại ngay Thẩm Lãng trở về kinh đô, hết lần này tới lần khác khi Ninh Chính bị giam cầm lại sinh non?
Hơn nữa đầu nguồn lời đồn đãi này, là một người hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Cháu của Biện phi: Biện Niên.
Gã chẳng hề kiêng dè, tràn đầy tức giận bất bình.
- Nhất định là Thẩm Lãng xuất thủ hại cô cô của ta sinh non xuất huyết nhiều, người này vô cùng ác độc.
- Các ngươi cũng không biết, Thẩm Lãng này lợi hại dường nào, biết vua Khương Arugan chưa, chính là chết ở trong tay Thẩm Lãng.
- Cô của ta lúc trước đang khỏe mạnh, đứa con trong bụng cũng khỏe, kết quả Thẩm Lãng trở lại một cái, cô của ta liền sanh non, nào có chuyện tình trùng hợp như vậy?
- Chuyện buồn cười nhất các ngươi biết là gì không? Ta là cháu ruột cô cô, chúng ta có quan hệ huyết thống, kết quả máu của ta lại cùng cô của ta chẳng tương dung, hết lần này tới lần khác Ninh Chính có thể? Cái này chẳng lẽ không hoang đường à?
Đối với lời đồn đãi này, giống như không có bất kỳ người nào để ý tới.
Cũng không có bất kỳ người nào đi ra ngăn cản.
Thế là lời đồn đãi này càng truyền càng rộng, lời nói dối truyền vô số lần, liền biến thành sự thật.
Đến tận đây, rất nhiều người bên trong kinh đô tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
Cho rằng Biện phi sở dĩ sanh non xuất huyết nhiều, hoàn toàn là âm mưu của Thẩm Lãng.
Trong cung thân thể Biện phi mỗi ngày đều đang khôi phục.
Thế nhưng Ngũ vương tử Ninh Chính vẫn nhốt ở bên trong ngục giam Tông Chính Tự, mà Thẩm Lãng cũng vẫn sống ở dinh Ngũ vương tử, không có sẽ công khai lộ diện.
Giống như hắn chưa từng có đã cứu Biện phi vậy.
Giống như hết thảy đều không có phát sinh vậy.
Ngày này, cháu trai Biện phi tràn trề tức giận xông vào bên trong dinh Ngũ vương tử.
- Thẩm Lãng ở đâu? Để hắn đi ra gặp ta, để hắn đi ra gặp ta.
Một lát sau, Thẩm Lãng xuất hiện ở trước mặt của gã.
- Biện công tử, có gì chỉ giáo?
Cháu trai của Biện phi Biện Niên chỉ vào Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi đến tột cùng thi triển âm mưu gì? Mau nói ra đây?
Thẩm Lãng cau mày.
Biện Niên lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi không nên giả bộ hồ đồ, lúc truyền máu đến tột cùng ngươi đã động tay thế nào? Ta rõ ràng là cháu ruột cô cô, máu của ta làm sao có thể không cùng cô cô tương dung, rõ ràng chính là ngươi động tay chân, ngươi còn không thừa nhận đi?
- Mặt khác, ngươi là thế nào làm hại cô cô của ta sanh non? Ngươi làm sao hại cô cô của ta xuất huyết nhiều? Ngươi cũng thành thật thừa nhận đi.
- Thật là thủ đoạn, Thẩm Lãng ngươi rõ ràng thật là thủ đoạn, trước hại người sẽ cứu người. Ngươi không phải là muốn để gia tộc họ Biện chúng ta thiếu ngươi một nhân tình à? Ngươi cũng không cần si tâm vọng tưởng, ngươi cho là âm mưu của ngươi không ai nhìn ra được sao?
- Không chỉ có ta đã nhìn ra, tất cả mọi người đã nhìn ra. Ta đã viết thơ cho thúc phụ của ta, hơn nữa ta sẽ báo những gì ta biết cho cô cô của ta, nói cho cô phụ (*) bệ hạ, ta sẽ không để yên chuyện này trôi qua đâu.
(*) dượng.
- Thẩm Lãng ngươi sẽ phải gặp xui xẻo nhanh thôi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Thoạt nhìn, có vẻ như ngươi thật sự đã cứu cô cô của ta, thế nhưng bệ hạ vì sao không có thưởng cho ngươi? Cô cô của ta vì sao không có thưởng cho ngươi? Vì sao Ninh Chính vẫn còn bên trong nhà giam, vì sao công chúa Ninh Diễm ngươi thích vẫn còn bên trong vòng cấm Tông Chính Tự? Chính là cô phụ bệ hạ và cô cô của ta đã đoán được âm mưu của ngươi.
- Thẩm Lãng nhà ngươi sắp tiêu rồi, Hắc Thủy Đài sẽ nhanh chóng đến điều tra vụ ngươi mưu hại cô cô của ta.
Thẩm Lãng nhìn Biện Niên.
Biện Tiêu độc chưởng Diễm Châu, trong tay có mười vạn đại quân.
Thế nhưng họ Biện ở bên trong kinh thành là không có con tin.
Toàn bộ đệ tử xuất sắc của họ Biện đều trong quân đội.
Biện Niên là cháu của Biện Tiêu, cha mẹ của gã trước kia chết vào trong tay Ngô vương, Biện Tiêu xuất phát từ tâm lý mắc nợ, liền đối xử tử tế đứa cháu này.
Nhưng đứa cháu này đặc biệt không nên thân, căn bản trong quân đội không chịu khổ được, thế là đến kinh đô hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tuy rằng chỉ là cháu của Biện Tiêu, thế nhưng quốc quân đã sắc phong gã là Tử tước, hơn nữa còn an bài một chức quan ngũ phẩm hiển quý nhàn nhã.
Thế nhưng Biện Niên trong lòng vẫn thấy chưa đủ, một lòng nghĩ cách leo lên.
Lần này Biện phi sanh non xuất huyết nhiều, cần truyền máu nhiều, Biện Niên tức khắc mừng rỡ.
Gã cảm thấy cơ hội lập công đến rồi, chỉ cần máu của mình cứu cô cô, vậy có thể thăng quan phát đạt.
Mặc dù gã đối với chuyện đổ máu này cũng có chút sợ, nhưng khát vọng thăng chức còn át cả sự sợ hãi.
Trong lòng gã cũng tức.
Cô của gã là phi tử quốc quân sủng ái nhất, chú của gã là đệ nhất quyền thần Việt quốc, vì sao Biện Niên chẳng qua chỉ là Tử tước, hơn nữa còn có một chức quan ngũ phẩm nhàn nhã?
Lần này cứu cô cô Biện phi, cơ hội ngàn năm một thuở.
Kết quả bị Thẩm Lãng phá hủy.
Bị người giựt giây đằng sau, gã càng thêm kiên định đây là âm mưu của Thẩm Lãng.
Cho nên bô lô ba la khắp cả kinh đô.
Gã chính là cháu ruột Uy Vũ Công Biện Tiêu, đương nhiên không sợ hãi.
Gã kêu réo om sòm khắp nơi, người nào lại dám bắt gã? Người nào lại dám ngăn cản gã?
Gã đi khắp nơi đồn đãi chừng mấy ngày, phát hiện không ai ngăn cản gã.
Hơn nữa phát hiện Ninh Chính vẫn đang bị nhốt, Ninh Diễm cũng bị nhốt, cho nên càng thêm mừng rỡ.
Cảm thấy hết thảy đều trong dự tính.
Thế là gã cảm thấy bản thân có cần phải tiến thêm một bước, trực tiếp nhảy vào trong nhà Thẩm Lãng vạch trần hắn.
Thẩm Lãng mặc cho do gã chửi tầm bậy vẫn nhìn gã với nét mặt vui vẻ, không có bất kỳ ý định phản bác nào.
- Không có phản bác, quả nhiên bị ta nói trúng rồi đúng không? Ha ha ha... - Biện Niên mừng rỡ, chỉ vào Thẩm Lãng nói:
- Ngươi chờ đó cho ta, ta đây liền tiến cung, ta đây phải đi hướng bệ hạ cáo trạng, hướng cô cô cáo trạng, ta đây phải đi bóc trần âm mưu của ngươi.
Nhìn thấy Thẩm Lãng cứng họng không trả lời được, Biện Niên mừng rỡ, cảm thấy nhận ra chân tướng, tiếp đó hăng hái bừng bừng tiến cung!
...
Trải qua gần mười ngày tĩnh dưỡng, Biện phi đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy.
Lúc này, Ninh Nguyên Hiến đang mớm canh gà cho bà.
- Ái phi nhân họa đắc phúc, khí này sắc coi như khá, có thể sau đó thân thể khôi phục khoẻ mạnh không chừng. - Ninh Nguyên Hiến cười nói.
Biện phi nói:
- Bệ hạ, hay là thiếp tự mình làm, hay hoặc là để bọn nha đầu làm, ngài bận rộn chuyện quốc sự như vậy, sao lại có thời gian đến đây đút cho thiếp ăn?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lúc trước mắc nợ rất nhiều, hôm nay tối đa cũng chỉ có thể xem như là mất bò mới lo làm chuồng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên một trận hô to.
- Bệ hạ, cô cô, con phải tiết lộ âm mưu của Thẩm Lãng, con phải tiết lộ âm mưu khổng lồ.
Biện Niên xung phong đi ra bên ngoài quỳ xuống.
Bị chặn không vào được, gã liền ở bên ngoài hô to.
- Bệ hạ, cô cô, đây nhất định là âm mưu của Thẩm Lãng.
- Con là cháu ruột của cô cô, máu của con làm sao không hòa được cô cô kia chứ?
- Tại sao lại trùng hợp như vậy? Thẩm Lãng mới vừa trở về, cô cô liền sanh non xuất huyết nhiều? Nhất định là Thẩm Lãng làm hại, tất cả chuyện này đều là âm mưu của hắn.
- Con vừa rồi đi tìm Thẩm Lãng, con tiết lộ âm mưu của hắn, hắn đặc biệt chột dạ, cứng họng không trả lời được.
Quốc quân cùng Biện phi liếc nhau.
Không khỏi thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay, quốc quân tùy ý lời đồn đãi tràn lan, càng ngày càng nghiêm trọng.
Chỉ muốn nhìn xem đến tột cùng sẽ có người nào nhảy ra?
Bởi vì quốc quân cũng hoài nghi, Biện phi sanh non là bị người khác làm hại.
Đương nhiên, ông tuyệt đối không phải hoài nghi Thẩm Lãng, mà là hoài nghi những người khác trong cung gây nên.
Cho nên mượn lời đồn đãi này, ông muốn xem một chút đến tột cùng người nào sẽ lộ ra cái đuôi.
Nhưng thật không ngờ, từ đầu tới đuôi nhảy ra, cũng chỉ có thằng ngu Biện Niên này.
Bên ngoài, Biện Niên gần như hô toáng lên:
- Bệ hạ, ngài phái Hắc Thủy Đài lùng bắt Thẩm Lãng, nghiêm hình tra tấn sẽ ra chân tướng rõ ràng thật nhanh, đây nhất định là âm mưu của hắn, cô của con sanh non xuất huyết nhiều nhất định là Thẩm Lãng làm hại.
Khuôn mặt quốc quân giật một cái thật mạnh.
Ngươi lấy tư cách cháu ruột Biện phi, luôn mồm sanh non xuất huyết nhiều, nói còn thuận miệng đến thế kia à?
Cũng có một chút quan tâm à?
Ninh Nguyên Hiến thản nhiên ra lệnh:
- Lê Chuẩn, đi gọi người Hắc Thủy Đài qua đây.
Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:
- Tuân chỉ.
Sau một lát, võ sĩ Hắc Thủy Đài đi tới ngoài cửa.
Biện Niên nói:
- Bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh, ngài ra lệnh cho Hắc Thủy Đài đi bắt Thẩm Lãng, nghiêm hình tra tấn, nghiêm hình tra tấn!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Hắc Thủy Đài, bắt Biện Niên, thẩm vấn cho kỹ, xem đến tột cùng là người nào ở sau lưng giựt giây hắn bịa đặt sinh sự, lúc cần thiết có thể tra tấn.
- Vâng!
Mấy người võ sĩ Hắc Thủy Đài trực tiếp kéo Biện Niên đi.
Biện Niên tức khắc kinh hãi, hô toáng lên:
- Bệ hạ, ngài bắt lầm người, bắt lầm người! Người ngài nên bắt là Thẩm Lãng...
- Ta không đi Hắc Thủy Đài, ta không đi Hắc Thủy Đài.
- Cô cô cứu con, cô cô cứu con.
- Bệ hạ tha cho ta đi, bệ hạ tha cho ta đi...
Giọng Biện Niên vang lên không ngừng rồi càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn không còn nghe được.
Quốc quân nói:
- Đám người kia đều trở nên gian xảo, sẽ không còn ai dám nhảy ra ngoài nữa.
Biện phi nói:
- Bệ hạ, chuyện kế tiếp liền giao cho ta thế nào?
Quốc quân ngó Biện phi rồi nói:
- Ái phi, nàng nhất định phải kéo vào sao?
Biện phi nói:
- Chỉ lo thân mình tuy tốt, nhưng có chút thời điểm cũng không tránh khỏi quá ích kỷ, quá lo lợi cho mình, hơn nữa đây cũng là duyên phận giữa chúng ta. Sau này thiếp sẽ không thể có con nữa, mà nó dù có mẫu thân nhưng cũng như không, trên người thiếp còn có máu của nó, đây chính là duyên phận giữa chúng ta.
Quốc quân thở dài một tiếng nói:
- Liền y theo ái phi.
...
Buổi tối!
Ngũ vương tử Ninh Chính được mang từ ngục giam Tông Chính Tự ra ngoài.
- Bái kiến Biện mẫu phi!
Ninh Chính quy củ hành lễ.
Ánh mắt Biện phi nhìn Ninh Chính dịu dàng chưa bao giờ có, đây vẫn là lần đầu tiên bà chăm chú nhìn Ninh Chính.
Quả thực chẳng đẹp trai, còn mập lùn, hơn nữa còn đặc biệt đen, cái bớt trên cằm cũng quá rõ ràng.
Từ lúc sinh ra, gã đã bị coi là người mang điềm xấu.
Từ nhỏ đến lớn, gã cũng không nhận được bất kỳ tình mẹ hay tình thân nào cả.
Đây là một đứa trẻ đáng thương.
Ước chừng một lúc lâu, Biện phi nói dịu dàng:
- Chính nhi, con có sẵn lòng nhận ta làm mẫu thân con không? Từ nay về sau, ta sẽ là mẫu thân của con, con có sẵn lòng làm con thừa tự dưới gối của ta được không?
Ninh Chính kinh ngạc, nhìn Biện phi không dám tin.