Chương 538: Thành công phong tước mở phủ! Giết Khổ Đầu Hoan bằng thuốc độc! (1)
Trong phút chốc, trong lòng Ninh Chính gió nổi mây phun, hoàn toàn không thể dẹp loạn.
Toàn bộ trái tim run lên, thậm chí cả người đều đang run rẩy, tiếp đó nóng lên.
Đây chính là khoảnh khắc mà gã từng tha thiết ước mơ.
Từ thuở mới chào đời, trừ thái giám chăm sóc cho gã thì không được nhận sự yêu mến từ bất kỳ ai.
Cha ghét gã, mẹ của gã – Tô phi – cũng coi như không.
Gã từng có vô số lần tưởng tượng có một người mẹ yêu thương mình.
Suốt một thời gian dài, dì Tô Bội Bội trong mắt gã cũng là nhân vật tựa như mẹ vậy.
Chính vì dì cứu gã, bằng không lúc vừa mới sinh ra gã sẽ bị dìm chết luôn.
Nhưng gã từ nhỏ chưa bao giờ thấy Tô Bội Bội, cũng chẳng chung đụng, cho nên cũng chẳng thể nào tưởng tượng gì về người mẹ Tô Bội Bội này.
Khi hơi lớn hơn một chút, tầm sáu bảy tuổi, có một lần trong cung mở tiệc, gã không biết trời cao đất rộng mà tới tham gia.
Kết quả gặp phải sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Phụ vương, thái hậu, mẹ ruột Tô phi, còn có mấy người huynh trưởng, giống như xem gã hoàn toàn không tồn tại vậy.
Thậm chí cũng không có chuẩn bị chỗ ngồi cho gã, ánh mắt nhìn về phía gã cũng đầy vẻ chán ghét lạnh nhạt.
Một thằng bé sáu bảy tuổi làm sao chịu nổi sự lạnh nhạt thế này? Ngay lúc đó Ninh Chính vô cùng buồn, hoàn toàn cảm giác được toàn bộ thế giới đều độc ác với gã, cảm giác được toàn bộ thế giới đều lãnh đạm với mình, chẳng còn một chút nhiệt độ nào.
Cũng chính là vào lúc đó, Biện phi hướng gã vẫy tay:
- Nhóc con, con đi đến chỗ ta nào.
Tiếp đó thái giám ngay bên người Biện phi bỏ thêm một chỗ ngồi.
Ngay lúc đó trong lòng Ninh Chính vô cùng ấm áp, cảm giác toàn bộ tâm hồn trong nháy mắt được cứu vớt.
Lúc đó hắn liền suy nghĩ được, Biện mẫu phi nếu là mẫu thân của mình thì tốt rồi.
Cái ý niệm này gã đã từng suy nghĩ cực kỳ lâu.
Nhưng mà...
Kể từ ngày đó, gã cũng chẳng còn dịp tiếp xúc với Biện phi nữa.
Hơn nữa lễ lộc hàng năm trong cung, gã cũng chẳng còn đi nữa.
Dần dần sau khi lớn lên, trong lòng Ninh Chính đã hiểu.
Biện phi chẳng thích gã, chẳng qua lúc đó bà có thiện tâm, không đành lòng nhìn thấy một thằng bé sáu bảy tuổi bị lạnh nhạt như thế mà thôi.
Trên thực tế, Biện phi gần như quên chuyện này.
Thế nhưng một tiếng gọi dịu dàng của Biện phi đã vĩnh viễn khắc sâu trong tâm linh của Ninh Chính.
Mà lúc này.
Cuối cùng khát vọng thành sự thật, người đàn bà dịu dàng hiền thục hứa trở thành mẹ của gã.
Ninh Chính cảm thấy mình bị hạnh phúc bao phủ.
Trái tim của gần như phải nhảy ra ngoài, hận không thể lập tức đồng ý.
Nhìn thấy Ninh Chính kích động, khuôn mặt đều đỏ ửng lên Biện phi nói dịu dàng:
- Nhóc con, còn đứng ì làm cái gì đấy?
Ý kia là, mau lạy xuống nhận mẹ đi.
Ninh Chính trong lòng vẫn nóng, nhưng là đầu óc của gã nhưng dần dần tỉnh táo lại.
Gã không có lạy xuống nhận mẹ.
Biện phi ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế, con không muốn à? Con đang trách ngày trước lúc con xin ta cứu Thẩm Lãng mà ta thờ ơ sao?
Ninh Chính lắc đầu nói:
- Không, không phải.
Gã quả thực không có nghĩ như vậy, trong lòng gã rất rõ ràng.
Trên cái thế giới này không có bất kỳ người nào mắc nợ ai cả, một người sẵn lòng giúp đỡ là vì tình cảm, không phải vì bản phận của chính kẻ kia.
Biện phi không muốn hậu cung tham gia vào chính sự, nào có lỗi gì?
Hơn nữa Thẩm Lãng lúc đó với Biện phi cũng không có bất luận ân tình gì cả, bà không muốn xuất thủ tương trợ lại có lỗi gì?
Biện phi nói:
- Vậy con vì sao không muốn chứ?
Ninh Chính tức khắc vô cùng khẩn trương nói:
- Con... Con... Con...
Khi căng thẳng, gã liền cà lăm.
Biện phi nói dịu dàng:
- Không nên gấp, từ từ nói.
Ninh Chính hít một hơi thật sâu, lấy một hòn sỏi trong túi ngậm trong miệng.
Cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, tiếp đó Ninh Chính nói chậm rãi từng câu từng chữ:
- Biện mẫu phi, nếu như là lúc trước, con tha thiết ước mơ muốn có một mẫu thân như ngài vậy.
Biện phi hỏi:
- Vậy bây giờ vì sao không thể vậy?
Ninh Chính đáp:
- Bởi vì... con định tranh ngôi.
Nghe những lời này, Biện phi cũng giật mình.
Chuyện này bà thật sự không biết, bởi vì quốc quân cho tới bây giờ vẫn chưa nói với bà.
Ninh Nguyên Hiến làm sao có thể nói ra, bởi vì cái chuyện này mê sảng quá mức, nói ra chẳng phải bị người ta giễu cợt sao?
Hơn nữa ông còn không kịp nói, Biện phi cũng đã xảy ra chuyện.
Biện phi nhìn Ninh Chính mà không thể tin nổi.
Đứa bé này có dã tâm lớn như vậy à? Hoàn toàn không nhìn ra.
Hơn nữa cái dạng này như nó làm sao tranh ngôi hả?
Bệ hạ chẳng ưa nó nửa điểm, hơn nữa hình tượng của nó quá kém, then chốt còn cà lăm, phía sau không có bất kỳ thế lực nào, làm sao tranh ngôi? Tranh ngôi chẳng lẽ là trò đùa à?
Khuôn mặt của Biện phi trở nên nghiêm túc, bà hỏi:
- Ninh Chính, con hãy nói cho ta biết vì sao phải tranh ngôi?
Ninh Chính ngẫm lại một hồi rồi đáp:
- Bảo vệ những người mình muốn, nếu như con không tranh ngôi, bất kể là đại ca lên ngôi hay là tam ca lên ngôi, đều sẽ không bỏ qua Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim.
Nghe những lời này, trái tim Biện phi tức khắc trở nên mềm hẳn đi.
Đây là một đứa bé ngoan, thế nhưng cũng không tránh khỏi quá vô lý.
Biện phi bèn hỏi:
- Là Thẩm Lãng bảo con tranh ngôi, ngươi mới chịu tranh ngôi sao?
Ninh Chính ngẫm lại một hồi rồi đáp:
- Vâng, cũng không phải.
Biện phi nói:
- Con từ từ nói.
Ninh Chính ngậm sỏi, tuy sẽ làm cho gã nói mỗi chữ đều phải cố sức vô cùng nhưng như vậy sẽ không dễ dàng cà lăm.
- Quả thật lúc trước cho đến bây giờ con cũng không nghĩ tới việc tranh ngôi, thậm chí nằm mơ cũng không có nghĩ tới.
- Nhưng khi cùng trò chuyện với Thẩm Lãng, con cảm thấy mình có thể thử.
Biện phi vẫn cảm thấy đặc biệt hoang đường, nhưng vẫn hỏi:
- Nếu con quyết định tranh ngôi, đây chẳng phải là càng thêm cần hỗ trợ à? Vì sao từ chối nhận ta làm mẹ vậy?
Ninh Chính nói:
- Nếu như con không tranh ngôi, vậy nhận ngài làm mẹ, chính là việc riêng. Nếu con muốn giành ngai vàng, vậy nhận ngài làm mẹ, chính là quốc sự, không thể nhân tư phế công.
Biện phi hỏi:
- Lẽ nào con không muốn được ta hỗ trợ à?
Ninh Chính nói:
- Dĩ nhiên con muốn, nhưng hiện tại con chưa có biểu hiện bất kỳ ưu điểm gì, nếu chỉ vì truyền máu cho Biện mẫu phi, khiến cho ngài hỗ trợ cho co, vậy quá đầu cơ trục lợi. Ta khát vọng được gia tộc họ Biện hỗ trợ, thế nhưng cũng muốn họ Biện vì nhìn thấu năng lực và tiềm lực của con, nhìn ra con là người thừa kế đạt tiêu chuẩn, cho nên mới hỗ trợ con mà không phải vì con truyền máu cho mẫu phi. Nếu con nhận ngài làm mẹ, chẳng khác nào cưỡng ép họ Biện kéo lên chiến xa, để họ Biện gánh chịu trách nhiệm vốn không phải của mình, làm như vậy không đúng.
Tức khắc Biện phi kinh ngạc sững sờ.
Bà quan sát Ninh Chính cẩn thận một lúc lâu.
Bà phải thừa nhận, sở dĩ bà muốn làm mẹ của Ninh Chính, một là vì ơn cứu mạng của gã, hai là vì gã đáng thương, ba là vì gã lương thiện.
Nhưng thật không ngờ, đứa bé này lại chịu trách nhiệm được như thế.
Trên cái thế giới này đại đa số người sẽ thấy lợi tối mắt.
Mê hoặc to lớn đặt ở trước mặt, ai có thể ngăn cản được?
Mà Ninh Chính ở trước mặt ích lợi khổng lồ biết áp chế dục vọng của mình, ngược lại bình tĩnh, biết chọn lựa cái nào.
Đương nhiên nhìn qua có chút ấu trĩ, nhưng thực sự rất có phẩm đức, vô cùng có ý chí.
Tay Thẩm Lãng này cực kỳ thông minh, những cũng đặc biệt ngạo mạn, một khi hắn nhìn trúng người nào có lẽ cũng không kém.
Nếu hắn có thể lựa Ninh Chính, vậy chứng minh Ninh Chính nhất định là có chỗ hơn người.
Thế nhưng Biện phi cũng bình tĩnh lại.
Giống như Ninh Chính đã nói, nếu như gã không có lựa chọn tranh ngôi, như vậy Biện phi cho gã làm con thừa tự hoàn toàn không có vấn đề.
Bà tối đa bảo vệ Ninh Chính không bị người ta ăn hiếp, được phải có đãi ngộ là được rồi.
Mà Ninh Chính quyết định tranh ngôi, bà không thể nhận con bừa được.
Như vậy sẽ hướng thiên hạ phát tín hiệu sai lầm, sẽ cho người ta cảm thấy gia tộc họ Biện hỗ trợ Ninh Chính tranh ngôi.
Hậu quả này cũng rất nghiêm trọng.
Chí ít đến tận bây giờ, ở vụ tranh ngôi họ Biện không đứng thành hàng.
Hơn nữa Biện phi cũng không có tư cách đại biểu họ Biện hỗ trợ tranh ngôi, hậu cung không được tham gia vào chính sự, bà thật sự không can thiệp bất luận chính vụ gì.
Người có thể đại biểu gia tộc họ Biện quyết sách chỉ có một người, đó chính là huynh trưởng Biện Tiêu.
Ước chừng quan sát Ninh Chính một lúc lâu, Biện phi nói:
- Chính nhi, con chẳng những là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn để ta nhìn với cặp mắt khác xưa, con biết cách chịu trách nhiệm, có phẩm đức rất tốt, điều này làm cho ta cao hứng vô cùng.
Ninh Chính cúi đầu không nói.
Biện phi nói:
- Nhưng giống như lời con nói, nếu con quyết định muốn tranh ngôi, vậy ta ngược lại không thể biểu đạt lập trường. Thế nhưng...
Bà thoáng dừng lại một chút.
- Thế nhưng, ta càng thêm thích đứa bé như con.
Ninh Chính khom người nói:
- Cảm ơn Biện mẫu phi.
Biện phi nói:
- Được rồi, con đi đi.
...
Quốc quân nghe được Biện phi tường thuật, tức khắc cũng có chút kinh ngạc sững sờ.
Ninh Chính lại cự tuyệt, lại biểu hiện chịu trách nhiệm như thế sao?
Là quân giả, đương nhiên phải tham lam.
Thế nhưng cũng phải bắt chước từ chối mê hoặc.
Bởi vì lợi ích mê hoặc rất có khả năng mang ý nghĩa cạm bẫy.
- Là Thẩm Lãng dạy nó nói như vậy à? - Ninh Nguyên Hiến hỏi.
Biện phi nói:
- Không có khả năng!
Quốc quân cũng nhanh chóng hiểu được, quả thực không có khả năng.
Đêm hôm đó Thẩm Lãng cùng Ninh Chính gặp mặt, có ba người nghe lén đồng thời ghi chép.
Từ đó về sau, Thẩm Lãng không còn gặp Ninh Chính, làm cách nào có cơ hội dạy gã?
Biện phi nói dịu dàng:
- Hậu cung không được tham gia vào chính sự, sự việc tranh ngôi thiếp tuyệt đối không tham dự. Nhưng nếu ai ăn hiếp Chính nhi, thiếp sẽ không đáp ứng.
...
Sau khi Ninh Chính rời khỏi vương cung, lại một lần nữa về tới bên trong ngục giam Tông Chính tự.
Nhưng ngày kế, quốc quân triệu kiến gã.
Đại khái, đây vẫn là lần đầu tiên quốc quân chính thức triệu kiến Ninh Chính.
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Ninh Chính, về chuyện con đã giết mấy quan viên Đại Lý tự, bản thân có ý kiến gì?
Ninh Chính đáp:
- Vương tử phạm pháp phải cùng tội với thứ dân.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến tức khắc cau mày.
Ông không ưa nhất là loại lời nói đại nghĩa lẫm nhiên, học như vẹt, hót như khứu thế này ai không biết.
Tức khắc, Ninh Nguyên Hiến cười lạnh:
- Đã như vậy, ta cần phải chém đầu con sao?
Ninh Chính nói:
- Thế nhưng giết quan viên Đại Lý tự, là vì cứu người.
Quốc quân nói:
- Nói như thế nào?
Ninh Chính nói:
- Lúc đó quan viên Đại Lý tự đi cướp hai bé gái nhà họ Dư, thị thiếp Băng Nhi của Thẩm Lãng không chịu nên cản hai cô bé sau người. Đám quan viên Đại Lý tự âm mưu công kích đứa con trong bụng nàng, vì bảo vệ mình, vì bảo hộ thai nhi, dù cho có giết người, tối đa cũng chỉ là phòng vệ mạ thôi.
Quốc quân nói:
- Người nọ rốt cuộc là con giết, hay là thị thiếp Thẩm Lãng giết.
Ninh Chính do dự suốt một hồi rồi đáp:
- Con giết.
Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này một lúc lâu, tiếp đó gật đầu một cái nói:
- Biết rồi, bay đâu tống Ninh Chính về ngục giam Tông Chính tự. Hạ chỉ Tông Chính tự cùng Đại Lý tự, liên thủ thẩm tra xử lí án này.
...
Ngày kế, Đại Lý tự cùng Tông Chính tự chính thức thẩm tra xử lí vụ án Ngũ vương tử Ninh Chính giết người.
Trải qua ba canh giờ thẩm tra xử lí, tất cả chân tướng rõ ràng.
Quan viên Đại Lý tự chơi trò quan báo tư thù, ý đồ mưu sát đứa bé trong bụng thị thiếp của Thẩm Lãng, Ninh Chính vì cứu người mà giết người, mặc dù vốn có tình, thế nhưng thủ đoạn vô cùng kịch liệt, phán xử tiên hình ba mươi!
Tiếp đó, Ngũ vương tử Ninh Chính bị công khai hành hình, đánh ba mươi roi.
Trực tiếp đánh cho da tróc thịt bong, máu tươi nhễ nhại, đến khi về nhà, đã bất tỉnh!
......
Ba ngày sau!
Quốc quân hạ chỉ, sắc phong Ninh Chính là Trường Bình Hầu, cho phép mở nha xây phủ, cho phép chiêu mộ một nghìn tư quân.
Đồng thời sắc phong cái phủ Hầu tước Trấn Viễn trong kinh đô cho Ninh Chính.
Sau khi nhận được ý chỉ này, Ninh Chính khóc không thành tiếng.
Rõ ràng chẳng dễ dàng chút nào, cách lúc gã trưởng thành đã qua ba năm, huynh đệ khác đều đã được phong công phong hầu, bây giờ cuối cùng đến phiên gã.
Mặc dù so với huynh trưởng khác, tước vị vẫn thấp một bậc.
Nhưng gã đã thỏa mãn.
Đương nhiên đạo ý chỉ này cũng không có khiến cho quá nhiều chấn động.
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng đây là quốc quân thưởng cho chuyện Ninh Chính truyền máu cho Biện phi mà thôi, gã vẫn là đứa con trai chẳng được quốc quân thương yêu, thậm chí chán ghét.
Hơn nữa quốc quân ban phủ Hầu tước Trấn Viễn cho Ninh Chính, nhưng đó là ngôi phủ đệ đã bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Chẳng chọn ngày lành tháng tốt, Ninh Chính trực tiếp ngay ngày thứ hai dọn vào bên trong phủ Hầu tước Trường Bình mới.
Cái phủ Hầu tước Trấn Viễn này mặc dù bị đốt rụi hơn phân nửa, nhưng số phòng ốc còn dư lại vẫn còn rất lớn, ước chừng hơn ba trăm mẫu, so với cái dinh ban đầu của Ninh Chính lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Lúc dọn nhà, chỉ có một người tới cửa chúc, con của Trương Xung Trương Tuân.
Biện phi phái người đưa tới nhiều lễ vật, còn có đồ dùng trong nhà
Cả nhà Ninh Chính, cộng thêm cả nhà Thẩm Lãng dọn sang, cộng lại chỉ có hơn một trăm người mà thôi.
Có vẻ vô cùng trống trải!
Thẩm Lãng chính thức hướng quốc quân từ chức Thành chủ Trấn Viễn đó, biến thành Trường Sử phủ Hầu tước Trường Bình.
Lần này có vài người cuối cùng hơi kinh ngạc.
Đây là ý gì hả?
Thẩm Lãng lại hoàn toàn cùng Ninh Chính trói buộc chung một chỗ?
Đến tận đây bước đầu tiên trong kế hoạch Thẩm Lãng nâng đỡ Ngũ vương tử Ninh Chính, mở nha xây phủ đại công cáo thành.
...
Nhưng mà lúc này phủ Hầu tước Trường Bình của Ngũ vương tử là một cái xác rỗng.
Cần dựng cơ cấu quan văn, còn cần dựng cơ cấu võ tướng, quan trọng nhất là chiêu mộ một nghìn tư quân.
Nói trực tiếp một chút, Hầu phủ Ninh Chính cần chiêu mộ ba Chủ Bộ, một Thiên hộ, mười bách hộ.
Bình thường mà nói đây đều là quốc quân phân phối.
Thế nhưng quốc quân lại không có cho Ninh Nguyên Hiến người nào, cũng không có cho bất kỳ quan viên nào.
Hết thảy đều phải Ninh Chính cùng bản thân Thẩm Lãng chiêu mộ.
Thế là, Thẩm Lãng tự mình đi Võ Học cùng Quốc Tử Giám chiêu mộ.
Không có chút thu hoạch gì.
Tiếp đó, hắn lại ở trên đường lớn Huyền Vũ chiêu mộ.
Vẫn không có chút thu hoạch gì.
Tầm ba ngày, không ai sẵn lòng gia nhập dưới trướng phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.
Loại chuyện đốt bếp lạnh (*) này có người làm.
(*) Thiêu lãnh táo: người có chức nhưng không quyền không thế, nếu là hành động có nghĩa gần như “dội nước lạnh”
Nhưng Ninh Chính ở đây nào chỉ là bếp lạnh, tưởng chừng như chính là cái vực băng tuyết thì có.
Đừng nói là than củi, coi như là dầu hỏa tại đây cũng đốt không nổi.
Nếu ai nhảy vào cái hố này, cam đoan không có tiền đồ nào hết.