Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 539: Thành công phong tước mở phủ! Giết Khổ Đầu Hoan bằng thuốc độc! (2)

Chương 539: Thành công phong tước mở phủ! Giết Khổ Đầu Hoan bằng thuốc độc! (2)


Thẩm Lãng nhà ngươi ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, đã không thiếu vinh hoa phú quý, nhưng chúng ta không được.

Người có tài hoa đã sớm đi đầu nhập vào Thái tử hay Tam vương tử mất rồi.

Tới quý phủ Ngũ vương tử nhà ngươi sẽ bị ghẻ lạnh tới chết à?

Tầm tám ngày.

Thẩm Lãng vẫn không có thành công chiêu mộ đến nửa người.

Bởi vì hắn có yêu cầu.

Ngũ vương tử phủ Hầu tước chiêu mộ ba Chủ Bộ, cần cử nhân hoặc tương đương công danh cử nhân, ví như Quốc Tử Giám sinh.

Mà chiêu mộ Thiên hộ, nhất định phải có công danh võ tiến sĩ, mười bách hộ cũng cần có công danh võ cử nhân.

Ma nào có công danh mà sẵn lòng lại đây chứ?

Đừng nói văn võ cử nhân, coi như là văn võ tú tài cũng không có một cọng lông sẵn lòng tới!

Thế nhưng Thẩm Lãng ngược lại nổi tiếng.

Bởi vì hắn mỗi ngày đều ở đây bày sạp nhận người.

Lúc ngày thứ chín!

Thẩm Lãng càng là khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Bởi vì hắn trải ra một tờ tranh chữ.

- Chiêu mộ tòng long chi thần (*)!

(*) thần tử phò tá vua chúa

- Chiêu mộ tiềm để chi thần (*)!

(*) thần tử ở trụ sở trước kia của vua chúa, tức là cận thần cho người sẽ thành vua trong tương lai.

Không chỉ có viết chữ lớn, hơn nữa hắn còn để Đại Ngốc rống to hơn hai câu này.

Toàn bộ người ở kinh đô tức khắc bị sấm sét đập đến sững sờ.

Thẩm Lãng nhà ngươi dốt nát, ngươi biết tòng long chi thần là ý gì à? Ngươi biết cái tiềm để chi thần này là ý gì à?

Chỉ có chỗ của Thái tử ở, mới có thể được gọi là tiềm để.

Đương nhiên lời này cũng không đúng.

Nói cho đúng, chỉ có cái dinh của quân vương trước khi lên ngôi có thể được gọi là tiềm để), bởi vì Thái tử chưa chắc có thể làm vua.

Ngày này Thẩm Lãng ở Quốc Tử Giám công khai chiêu mộ.

Kết quả có một giám sinh cười lạnh nói:

- Thẩm Lãng, ngươi biết cái gì là tiềm để à? Lẽ nào Ngũ vương tử còn chuẩn bị tranh ngôi sao?

Thẩm Lãng tức khắc cười đáp lời:

- Ồ? Làm sao ngươi biết? Ngũ vương tử chúng ta chính là chuẩn bị tranh ngôi mà!

Nghe những lời này, Quốc Tử Giám sinh tức khắc sợ vãi đái, tiếp đó cười ha ha.

Ngay sau đó, một đám Quốc Tử Giám sinh chen chúc ra, vây quanh Thẩm Lãng nói:

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử thực sự muốn tranh ngôi sao?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, Ngũ vương tử thực sự muốn tranh ngôi.

Tiếp đó, tất cả mọi người cười rần rần, hoàn toàn nhìn Thẩm Lãng như là kẻ ngu si vậy.

Không chỉ là những thứ học trò Quốc Tử Giám này, ngay cả những ông thầy ở đây cũng cười đau bụng.

Thật là quá buồn cười.

Ninh Chính muốn tranh ngôi?

Cái tên Ninh Chính vừa mập vừa xấu vừa cà lăm, Ninh Chính quốc quân ghét nhất, Ninh Chính chẳng có căn cơ chút nào, lại muốn tranh ngôi?

Trò cười lớn vô cùng.

Đây quả thực không thể dùng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga để hình dung.

Nếu như nói cái ngai vàng này là thịt thiên nga thì vậy Ninh Chính ngay cả con cóc cũng không bằng.

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử dựa vào cái gì tranh ngôi hả? Chẳng lẽ dựa vào Thẩm Lãng nhà ngươi à? - Có người bèn hỏi.

Thẩm Lãng nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chính là dựa vào ta.

Tức khắc, lại là một trận cười to ồn ào.

- Thẩm Lãng bị khùng rồi!

- Thẩm Lãng, người thành công đi sứ Khương quốc đến tột cùng có phải là ngươi hay không hả? Đại nhân thành công tiêu diệt họ Tô chủ lực có phải là ngươi hay không hả?

- Thẩm Lãng nhà ngươi là người điên? Hay là ngu hả?

Coi như là thế giới hủy diệt, Việt quốc hủy diệt, Ninh Chính cũng không thể tranh ngôi.

Trong nháy mắt.

Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử Ninh Chính trở thành toàn bộ trò cười kinh đô.

Những kẻ giễu cợt Thẩm Lãng cùng Ninh Chính càng ngày càng nhiều.

Trong sự trào phúng và cười nhạo, hào quang Thẩm Lãng trước kia mỗi ngày đều rút đi.

Lâu ngày, tất cả mọi người gần như đều quên hắn sáng tạo kỳ tích, đều quên hắn đã từng đi sứ Khương quốc, đều quên hắn đã từng tiêu diệt chủ lực Tô Nan.

Thế giới này là lấy thành bại luận anh hùng.

Mặc kệ ngươi đã từng có thành công thật sự, chỉ cần ngươi thất bại, ngươi liền trở thành ngu ngốc.

Ví như lần đầu tiên phá sản gầy dựng lại, lại ví như đã từng sáng tạo kỳ tích, trở thành giàu nhất cuối cùng bị bắt bỏ vô tù, tất cả đều trở thành trò cười của thiên hạ.

Mà Thẩm Lãng bây giờ liền trở thành cái đồ ngu cỡ bự này.

Hắn trở thành ếch ngồi đáy giếng, trở thành con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Sau khi cười thỏa thích, Quốc Tử Giám liền đuổi hắn ra ngoài, không cho hắn sẽ đi vào chiêu mộ nhân tài.

Tiếp đó, trường thái học cũng treo ra bảng hiệu.

Không cho phép Thẩm Lãng đi vào.

Cuối cùng, mấy học viện dạy võ cũng treo ra bảng hiệu, không đcho Thẩm Lãng đi vào.

Hơn nữa trường thái học buông lời, không thừa nhận có người học sinh như Thẩm Lãng này, quá hổ thẹn.

Không có biện pháp, Thẩm Lãng ngay đường lớn Huyền Vũ, Chu Tước, thậm chí ở trên đường cái tưng bừng nhộn nhịp bắt đầu chiêu mộ nhân tài.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

- Chiêu mộ ba Chủ Bộ, yêu cầu thấp nhất có công danh cử nhân.

- Chiêu mộ một Thiên hộ, yêu cầu thấp nhất công danh võ tiến sĩ.

- Chiêu mộ ba bách hộ, yêu cầu thấp nhất công danh võ cử nhân.

Thẩm Lãng mỗi ngày đều đi ra bày sạp, Đại Ngốc mỗi ngày đều cùng ở bên ngoài kêu.

Người khác có thể cảm thấy quê, nhưng Đại Ngốc cũng không cảm thấy như vậy, gã cảm thấy chơi vậy rất vui.

Thẩm Lãng nổi tiếng!

Nổi phừng phừng.

Đương nhiên, cách mà hắn nổi tiếng hơi giống như Phượng tỷ và Phù Dung tỷ tỷ (*) vậy.

(*) Đây đều là 2 nhân vật nổi tiếng trên mạng với ngoại hình kém xinh nhưng phát ngôn điên rồ. Riêng Phù Dung tỷ tỷ còn có điệu nhảy phô trương khó đỡ. Sau khi nổi tiếng, nhờ tiền đi event, rốt cục cô này cũng phẫu thuật thẩm mỹ.

Bị vô số người chế nhạo.

Bởi vì xấu mặt mà nổi danh.

Thanh danh của hắn giống như mọc cánh, bay ra kinh đô, bay khắp toàn bộ Việt quốc, cuối cùng bay về phía toàn bộ thế giới phương đông.

Chả mấy chốc mấy quốc gia xung quanh đều biết, Việt quốc ra một tên kỳ quặc Thẩm Lãng, lại muốn giúp Ninh Chính tranh ngôi, hơn nữa mỗi ngày bày sạp chiêu mộ nhân tài.

Với là một số người hỏi.

- Thẩm Lãng nào vậy? Sẽ không phải là Thẩm Lãng kia!

- Đúng, chính là Thẩm Lãng đó đó?

- Sao lại thế? Hắn rất lợi hại, tên này bị điên thật sao?

- Cũng không phải sao? Thì điên rồi đó!

...

Tầm hai mười mấy ngày trôi qua.

Thẩm Lãng vẫn không có chiêu mộ được một mống, Ngũ vương tử phủ Hầu tước vẫn là một cái thùng rỗng.

Ngay cả quỷ cũng không muốn đầu nhập vào Ninh Chính.

Nói thật, nếu như Ninh Chính chỉ nhận người bình thường, có lẽ sẽ có một số cử nhân thê thảm cá biệt đến đầu nhập vào ăn không ngồi rồi.

Nhưng Thẩm Lãng nói ra muốn tranh ngôi.

Cái này khiến cho người sợ vãi đái.

Lần này chẳng những không được ăn cơm nhàn, ngược lại có thể sẽ liên lụy tính mạng.

Miệng ngươi nói tranh ngôi đã lắm, thế nhưng tương lai Thái tử có thể Tam vương tử sau khi lên ngôi, là sẽ giết ngươi, đến lúc đó tất cả mọi người theo Ninh Chính sẽ chết.

Hơn nữa buồn cười ở chỗ, người nào sẽ kêu khắp thiên hạ ta muốn tranh ngôi?

Tam vương tử Ninh Kỳ lợi hại cỡ nào?

Lấy được họ Tiết cùng họ Xung hỗ trợ, đã có thể cùng Thái tử đứng ngang hàng, nhưng người ta cũng không dám công nhiên hô lên muốn tranh ngôi, chỉ dám nói giúp đỡ phụ vương.

Thẩm Lãng nhà ngươi lợi hại thế này?

Dưới trướng Ngũ vương tử Ninh Chính ngay cả một con chim nho nhỏ cũng chả có, thế mà nói bậy nói bừa muốn tranh ngôi?

Biết chữ xấu viết thế nào?

Biết ngu ngốc viết như thế nào sao?

Mỗi một ngày Thẩm Lãng ở trên đường cái bày sạp nhận người mới, xung quanh người ta tấp nập.

Cũng toàn là phường rảnh rỗi vô lại tới xem náo nhiệt.

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử khi nào tranh ngôi hả?

Thẩm Lãng hồi đáp:

- Ngay hôm nay, ngay hôm nay!

- Thẩm Lãng, Ngũ vương tử khi nào biến thành thiếu quân hả?

Thẩm Lãng hồi đáp:

- Liền vào ngày mai, liền vào ngày mai!

Tức khắc mọi người ồn ào cười to, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng vẫn như là tên hề vậy.

...

Bên trong vương cung!

Quốc quân thực sự muốn bùng nổ cơn giận.

Có xấu hổ hay không hả?

Có còn thể diện hay không hả?

Thẩm Lãng nhà ngươi không sợ mất mặt, Ninh Chính không sợ mất mặt, quả nhân còn sợ mất mặt.

Hơn nữa luôn mồm tranh ngôi, chuyện này do ngươi là tìm đường chết à?

Hai chữ tranh ngôi có thể kêu à?

Có thể làm không thể nói.

Ngươi ngược lại hay lắm, kêu khắp thiên hạ đều biết, chuyện này chẳng phải ngươi lo cho người trong thiên hạ không biết Việt quốc của ta có tranh ngôi à?

Đã từng có rất nhiều lần, quốc quân muốn phái người đập quầy của Thẩm Lãng, bắt hắn vào cung, đập cho mấy chục hèo.

Nhưng... ông vẫn nhịn.

Bởi vì ông thiếu Thẩm Lãng hai nhân tình.

Nhân tình đầu tiên, Thẩm Lãng tiêu diệt phản quân chủ lực họ Tô.

Nhân tình thứ hai, Thẩm Lãng cứu sống Biện phi.

Cho nên Ninh Nguyên Hiến cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Thế nhưng, như thế với uy danh của ông cũng có tổn thương, hiện tại người ở mấy quốc gia chung quanh đều chế nhạo Ninh Nguyên Hiến.

Không chỉ có Thẩm Lãng biến thành trò cười, Ninh Nguyên Hiến cũng phải trở thành trò cười.

Cho nên, vị bệ hạ này rõ ràng nhẫn nhục đến khổ.

Những ngày này trong lòng quốc quân nói nhiều nhất một câu chính là, may mắn Thẩm Lãng không phải con của ta, không phải ta thật sự sẽ đánh chết hắn.

Những kẻ vô liêm sỉ trong thiên hạ quả nhiên là giống nhau.

Lợi hại cỡ nào, sẽ khiến người ta đau đầu cỡ nấy.

Khán giả xem Shin Cậu Bé Bút Chì(*) cảm thấy thật là đáng yêu. Nhưng nếu cha mẹ có một thằng con như Shin-chan chắc chỉ muốn nhét nó trở lại vào bụng rồi đẻ lại đứa khác.

(*) một bộ truyện tranh do cố mangaka Yoshito Usui sáng tác, dựa trên hình tượng của ông lúc bé pha lẫn với những ước mơ thuở nhỏ chưa thành hiện thực của chính ông.

Cuối cùng ngay cả đại thái giám Lê Chuẩn đều nhìn không được.

- Bệ hạ, bằng không nô tài phái người đập quầy của Thẩm Lãng, bắt hắn vào đây?

Lê Chuẩn có thể xem là người vô cùng thích Thẩm Lãng, ngay cả ông đều nhịn không được.

Quá mất mặt!

Chuyện này do ngươi thông báo tuyển dụng nhân tài, hay là đang làm thầy tướng số hả?

Còn bày sạp?

Biện phi cũng nhìn không được, cho tới bây giờ đều không tham gia vào chính sự, có một ngày nhịn không được nói một câu.

- Bệ hạ, bằng không bệ hạ hãy sai người phối tề cho Chính nhi được không? Để nó dựng giá đỡ cho phủ Hầu tước, đỡ để thằng nhóc quậy quạng Thẩm Lãng ở bên ngoài mỗi ngày làm mất mặt?

Xem, ngay cả người Biện phi dịu dàng hiền thục đều nhịn không được.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nếu như lúc trước, ta còn có thể yên lặng phối tề cho Ninh Chính, bây giờ không được.

Bây giờ quả thực không được.

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đều cơ hồ trở thành trò cười, phủ Ngũ vương tử cũng trở thành hố lửa.

Dù cho quốc quân hạ chỉ cũng không dừng.

Những người này sau khi đi, cam đoan lập tức cáo ốm, thậm chí bỏ trốn mất dạng.

Sau khi đi đừng nói tiền đồ không có, dù cho tính mạng cũng có thể có thể quăng.

Cuối cùng quốc quân thả một câu lời độc địa.

- Theo hắn đi, theo hắn đi.

- Cái thằng nghiệp chướng này, sau đó tuyệt đối không phải rơi vào trong tay của ta, bằng không ta đánh chết hắn.

Biện phi nghe, nhịn không được cười phùn phụt.

Duyên phận giữa bệ hạ cùng Thẩm Lãng cũng thật thú vị.

Vị bệ hạ này căn bản là rất không có kiên nhẫn, cũng không có lòng dạ khoan dung nào, bây giờ lại phải nhẫn nhịn Thẩm Lãng vất vả như vậy, tới mức luân lạc cũng không ngoa.

...

Trong khoảng thời gian kế tiếp!

Thẩm Lãng vẫn mỗi ngày bày sạp nhận người mới.

Ngay từ đầu, mỗi ngày đều có người xung quanh tấp nập.

Càng về sau, người càng ngày càng ít.

Bởi vì tấu hài đến đâu cũng sẽ chán, bọn hề quậy tưng bừng đến đâu cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngán ngẩm, bội thực nghệ thuật.

Dần dần, ngay cả vô lại rảnh rỗi cũng không muốn phản ứng Thẩm Lãng.

Ngu ngốc nhìn vài ngày còn thú vị, mỗi ngày ngó thì nhàm chán.

Bởi vì mỗi ngày đều phơi gió nắng, hai tấm tranh chữ Thẩm Lãng treo đều có chút phai màu.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

Vẫn là Đại Ngốc lợi hại.

Những lời này gã hô mấy vạn lần, mười mấy vạn lần đều không chán.

Gã làm sao có thể sẽ chán, gã chính là đệ nhất thiên hạ tương lai.

Gả chính là người bị hai đại tông sư đánh lén mấy triệu lần, gã chính là người đỡ kiếm mấy triệu lần.

Thế nhưng dân chúng kinh đô đã chán nghe rồi, thậm chí nghe đế phát rồ, muốn nổi điên.

Giọng của Đại Ngốc hoàn toàn như là sấm sét vậy, một khi hô lên, xung quanh hai dặm đều nghe thấy.

- Chiêu mộ tòng long chi thần, chiêu mộ tiềm để chi thần.

Toàn bộ vô số người kinh đô, mỗi ngày đều phải nghe vô số lần, thực sự muốn ói.

Mà câu thần thánh không gì sánh được này cũng trở thành câu nói cùng cấp bậc như những chiếc xe ba bánh kèm theo cái loa rao khắp các con phố thời hậu thế:

Mua máy lạnh, máy hàn, máy phát điện. Mua TV, tủ lạnh. Mua bàn ủi, quạt máy. Mua điện thoại di động, mua đồng hồ điện, mua bình ắc quy, mua đầu đĩa ampli…

Bây giờ Thẩm Lãng mang theo Đại Ngốc đi chiêu mộ nhân tài, đi kêu gọi khắp nơi.

Người chung quanh thậm chí sẽ rống giận.

- Con mẹ mày đừng kêu, nghe muốn ói!

- Con mẹ mày đừng hô, kêu mãi làm tao đi ị cũng không được.

- Đ* mẹ mày đừng hô, kêu đến độ tao đều không cứng nổi.

Tầm thời gian một tháng đi qua!

Thẩm Lãng vẫn không có chiêu mộ đến nửa con quỷ.

Hắn và Ninh Chính từ tên hề nho nhỏ hoàn toàn trở thành loại hề vô dụng chẳng ai chú ý.

Phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, vẫn là cái thùng rỗng một, trừ Thẩm Lãng ra, ngay cả một con mèo nhỏ cũng không có.

Ngày thứ ba mươi mốt!

Bỗng nhiên có một người xuất hiện ở trước quầy của Thẩm Lãng.

- Các ngươi nhận người đúng không?

Thẩm Lãng đáp:

- Đúng!

- Tuyển người nào? – Người kia hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Đại thần triều đình tương lai, tòng long chi thần.

Người kia nói:

- Vậy là được rồi, nguyên bản đời này của ta không muốn xuất sơn, nhưng thấy đến các ngươi có thành ý như vậy, ta liền đi ra, nói trước giá của ta cao lắm đấy.

Thẩm Lãng nói:

- Giá cỡ nào.

Người kia nói:

- Tể tướng tương lai.

F*ck, người này so với Thẩm Lãng còn khoác lác hơn.

...

Trác Chiêu Nhan phóng xuất tin tức đã một tháng.

Cuối cùng!

Ả lại một lần nữa liên lạc với Khổ Đầu Hoan, hẹn nhau ở một khu đất trống.

Sự kiên trì của Thái tử với Khổ Đầu Hoan đã tiêu hao hết.

Trác Chiêu Nhan nhìn một chút rượu trong tay hồ, cái này là rượu độc.

Sau khi uống vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù cho ả không tình nguyện, thế nhưng mệnh lệnh Thái tử, ả vẫn phải nghe.

Khổ Đầu Hoan mặc dù tốt dùng, võ công hiếm thấy.

Thế nhưng tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh quá buồn cười.

Hơn nữa chung quy chẳng qua là một con chó liếm mà thôi.

Hình bóng lóe lên.

Tuyệt đỉnh cao thủ Khổ Đầu Hoan xuất hiện.

Võ trạng nguyên mười tám tuổi truyền kỳ khắp thiên hạ lại một lần nữa lộ diện.

Trác Chiêu Nhan cười, rót một chén rượu nho, đưa tới nói:

- Ca, trời nóng nực, uống một chén rượu giải khát.

Khổ Đầu Hoan vẫn vô cùng si tình, vô cùng cuồng nhiệt mà nhìn Trác Chiêu Nhan.

Tiếp đó tiếp nhận rượu nho trong tay ả, uống một hơi cạn sạch.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch