Chương 541: Lãng gia phát đạt! Quốc quân run rẩy (2)
Một tay chống nạnh, một tay che mũi, gầm lên như sư tử cái:
- Toàn bộ đứng lại!
Lan Phong Tử và mười tên ăn mày tức khắc run lẩy bẩy.
Băng Nhi nổi giận:
- Tất cả mọi người phải tắm hết, dùng chổi tre (*) chà lên thân thể, nếu trên người có vết bẩn nào, đều không cho phép tiến vào viện.
(*) trúc xoát tử: loại chổi nhỏ bằng nan tre trúc vót mảnh, bên Trung Quốc hay dùng để chà nồi.
- Tất cả mọi người cạo sạch tóc cho ta, nếu như mang một con chấy rận nào vào đây, đừng trách ta lột da sống các ngươi đó.
- Toàn bộ quần áo đốt sạch cho ta.
- Mỗi một tên phải đánh răng ba mươi lần, nếu còn hôi chút nào, ta bẻ hết hàm các ngươi.
- Hàm Nô, nấu nước sôi mang đến đây.
- Nếu như có ai không dám tắm, đánh hắn gần chết cho ta!
Nữ tráng sĩ Hàm Nô hét lớn:
- Vâng!
Tiếp đó, mấy chục nữ tráng sĩ vọt ra.
Mười một tên ăn mày bị xách như gà con vào cái sân sát đấy, bị lột sạch sành sanh, tiếp đó bị ném vào cái thùng nước nóng to tướng.
Nhiệt độ nước quá nóng, đủ để cạo lông heo.
Tức khắc, mười một tên ăn mày quỷ khóc sói gào, vô cùng thê lương.
Nhưng mà, cái này chỉ là bắt đầu!
Những nữ tráng sĩ này lấy kéo ra, cắt sạch tóc của mấy tên ăn mày.
Sau đó dùng chổi tre, ra sức chà xát ghét bẩn trên người bọn họ. Xong lại xối nước nóng, trình tự chẳng khác gì cạo lông heo.
- A... A... A...
- Tha mạng, tha mạng...
- Cô nãi nãi, nhẹ một chút, nhẹ một chút...
- Chức quan này ta không làm, ta không làm được chưa?
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết này, tưởng chừng như để cho người ta rợn cả tóc gáy!
...
Ninh Chính nhìn Thẩm Lãng.
- Ngươi, có thâm ý đúng không?
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không, không có!
Ninh Chính nói:
- Ngươi, ngươi thực sự muốn chiêu mộ bọn họ? Muốn cho cái Lan Phong Tử biến thành Chủ Bộ, để mười tên ăn mày làm Bách hộ?
Thẩm Lãng gật đầu.
Ninh Chính hoàn toàn không thể tin nổi.
- Ngươi tùy ý chọn bừa, hay là chọn kỹ lựa khéo?
Thẩm Lãng hồi đáp:
- Chọn kỹ lựa khéo, tầm chọn lựa một tháng, mới tìm được những người này.
Ninh Chính nhếch miệng.
Chọn lựa hơn một tháng, mới... mới chọn những thứ dưa méo táo nứt này hả?
Nhưng mà, đám lạ lùng này cũng quả thực rất khó tìm, một cũng không dễ dàng, huống chi là lập tức tìm tới mười.
Ninh Chính cẩn thận bèn hỏi từng li từng tí:
- Ta, ta có thể hỏi tại sao không?
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì bọn họ cũng là nhân tài.
Ninh Chính rất muốn hỏi một câu, Thẩm Lãng nhà ngươi nghiêm túc à?
Nhưng cái dạng này khá phũ.
Thế nhưng xin thứ cho Ninh Chính ta đây mắt vụng về, những thứ này là nhân tài nổi sao?
Mỗi một tên đều dưa méo táo nứt không bình thường, mỗi một tên cũng là nửa tàn tật.
Những người này rõ ràng chình ình là loại ăn mày, lang thang đầu đường xó chợ bét nhè nhất.
Đừng nói là nhân tài, bọn họ ngay cả tự nuôi sống bản thân cũng làm không được, ngay cả sống một cách bình thường cũng không làm được.
Đương nhiên Ninh Chính không có cay nghiệt như vậy.
Nhưng gã cảm thấy mười người này, rõ ràng giống như từng bị trời cao nguyền rủa vậy.
Hoàn toàn là loại bị quăng vào đống rác không phải người bình thường.
Thẩm Lãng hỏi:
- Điện hạ, ngài có tin thần không?
Ninh Chính đáp:
- So với tin chính mình, ta còn tin ngươi hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thần sẽ nói rõ ràng với điện hạ, bọn họ thực sự cũng là nhân tài, nhân tài mười triệu người có một. Người đã tạo ra bọn họ còn chưa kịp dùng tới đã bị hủy diệt rồi, thế là đám người kia liền phế đi, biến thành thứ rác rưởi be bét nhất của thế giới này! Suốt hơn một tháng bày sạp nhận người, biến thành trò cười khắp thiên hạ, kỳ thực chủ yếu là đang chờ đợi những người này. Bây giờ thần đã chờ đến được, hơn nữa còn lập tức đến mười một người, lòng của thần mừng như điên...
Ninh Chính run lên.
Gã từng nói, gã tuyệt đối tín nhiệm Thẩm Lãng, thậm chí so với tín nhiệm bản thân còn tin cậy hơn.
Nếu hắn nói là nhân tài, vậy nhất định chính là nhân tài.
Ninh Chính nói:
- Vậy, vậy những người này có biết mình là nhân tài như vậy à?
Thẩm Lãng nói:
- Chỉ có một người biết, hắn dùng thời gian mười mấy năm để hội tụ những người này với nhau, hắn là người vô cùng giỏi. Những người khác hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ thực sự đã xem mình mình làm ăn mày cùng kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Ninh Chính nói:
- Người kia là Lan Phong Tử à?
Thẩm Lãng gật đầu, nói:
- Đúng, chính là hắn! Điện hạ kế tiếp còn thiếu một thống soái vô địch!
...
Mà lúc này, ở cái sân gần đó!
Lan Phong Tử khóc rống lên, quỳ trên mặt đất tận lực cầu khẩn.
- Cô nương, cô nương, xin cô nương khai ân, ta nuôi mái tóc dài phiêu dật đến bây giờ không dễ dàng gì, tuyệt đối không thể cạo trọc.
- Tương lai ta phải trở thành tể tướng, không có tóc, không thể gặp người.
- Cô nãi nãi à, chỉ cần cô nãi nãi để tóc lại thì sau này sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của ta.
- Ân nhân nãi nãi, xin hãy chừa tóc lại cho ta với!
Hàm Nô nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Cái đống cỏ dại trên đầu ngươi không biết có bao nhiêu chấy rận, nhỡ ra nhảy đến trên người Băng phu nhân phải làm sao? Nhỡ ra nhảy đến trên người Thẩm công tử phải làm sao? Đây chính là nhân vật thần tiên đó.
Lan Phong Tử nói:
- Bằng không, dùng nước sôi giết rận vậy?
Hàm Nô nói:
- Đổ nước sôi, da đầu ngươi chịu được à?
Lan Phong Tử cắn răng nghiến lợi nói:
- Cứ thử xem sao.
Một lát sau!
- A... A... A...
Lan Phong Tử phát ra tiếng hét thảm thiết trước nay chưa từng có.
- Chín, chín...
Cái tiếng kêu thất thanh này trực tiếp để cho chủ cái quán nhỏ ngoài phủ sợ đến nằm liệt trên đất.
Trực tiếp để cho đám ăn mày đang thay quần áo bên cạnh gần như sợ vãi đái.
Tầm một khắc đồng hồ sau đó.
Trên chậu nước nóng này nổi lên mấy trăm cái xác chấy rận.
Da đầu của Lan Phong Tử thực sự gần như phải nóng chín.
Tóc của gã lần đầu tiên sạch sẽ như vậy, nhẹ nhàng hất tóc dài một cái, lấy tay vuốt ve râu mép của mình, thân thể hơi dựa vào cây cột, hướng mắt về phía Hàm Nô nói dịu dàng:
- Hàm Nô cô nương, có người nào từng nói là cô nương đặc biệt quyến rũ động lòng người hay không?
- Cô nương quê quán ở đâu? Có kết hôn chưa?
...
Nếu như nói Thẩm Lãng lúc trước bày sạp nhận người, trở thành trò cười thiên hạ.
Vậy hôm nay cử động của hắn, giống như ném một tảng đá to vào bể hồ nước xong xuôi, dấy lên sóng lớn ngập trời.
Thẩm Lãng chiêu mộ tên Lan Phong Tử rác rưởi trở thành thất phẩm Chủ Bộ phủ Hầu tước Ngũ vương tử.
Cái này đã cũng đủ sợ hãi.
Mấu chốt là Thẩm Lãng còn chiêu mộ mười tên ăn mày nửa tàn tật lang thang đầu đường xó chợ thành mười Bách hộ.
Tin tức này trong nháy mắt cho toàn bộ kinh đô một ngòi nổ.
Gần như mỗi người đều đang điên cuồng đàm luận.
Thẩm Lãng hoàn toàn từ trò cười trở thành thằng điên, trở thành coi khinh quân vương, bụng dạ khó lường.
Cuối cùng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng không nhịn được nữa.
Trực tiếp phái Lê Chuẩn lôi Thẩm Lãng vào bên trong vương cung!
Tiếp đó, nổi lên cơn giận sấm sét chưa từng có!
...
- Thẩm Lãng, ngươi đây là ý gì? Ngươi đây là ý gì?
- Ngươi đang gây hấn với quả nhân? Nhục nhã quả nhân à?
- Chuyện này ngươi đang trách ta sao? Trách ta không có phối tề nhân mã cho Ninh Chính, cho nên ngươi tìm mười một tên ăn mày tới tát vô mặt ta sao?
- Ngươi, ngươi thích làm nhục ta như vậy à?
- Ngươi, ngươi rõ ràng làm lòng ta phải lạnh lẽo.
- Lúc trước ngươi bày sạp chiêu mộ nhân tài, cũng đã để ta trở thành trò cười, quả nhân cũng ráng mà nhịn, bây giờ ngươi ngược lại mất hết mặt mũi.
- Ngươi cho ta một lời giải thích, cho ta một lời giải thích...
Quốc quân tức giận đến toàn thân run, khuôn mặt trắng bệch.
Ninh Nguyên Hiến ta đây có lẽ đối với Ninh Chính không tốt, thế nhưng ta đối với Thẩm Lãng nhà ngươi thiên vị cỡ nào?
Hoàn toàn tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm.
Ngươi lại nhục nhã ta như vậy sao?
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa cảm giác được mình bị người ta phản bội.
Uống một ngụm trà, Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngày hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích, ta đã phái cao thủ Hắc Thủy Đài ở ngoài phủ đệ Ninh Chính, trong nửa canh giờ, nếu như không có hạ chỉ ngăn cản, bọn họ sẽ vọt vào vào giết sạch mười một tên ăn mày ngươi mang tới. Thẩm công tử nhà người cũng cút cho ta trở về thành Huyền Vũ đi, đại tài như ngươi vậy, Ninh Nguyên Hiến ta đây dùng không nổi.
Ở trong bóng đêm, mấy trăm tên cao thủ Hắc Thủy Đài ở ngay bên ngoài phủ Hầu tước Ninh Chính.
Thời gian vừa đến, chỉ cần không có ý chỉ mới, bọn họ sẽ vọt vào giết sạch những tên ăn mày kia.
Như thế cũng đỡ phải quốc quân thành trò cười của thiên hạ.
Được rồi, có thể đã bị chê cười mất rồi, nhưng tối thiểu có thể dừng tổn hại.
Thẩm Lãng nghiêm túc nói:
- Bệ hạ, thần nghiêm túc.
Ninh Nguyên Hiến giận dữ hét lên:
- Ngươi nghiêm túc nhục nhã ta thì có! Ninh Nguyên Hiến ta đây có lỗi với ngươi? Ngươi liền thống hận ta như vậy?
Quốc quân càng nghĩ càng tức giận.
Ông trực tiếp phất tay nói:
- Lê Chuẩn, hạ chỉ, hạ chỉ, để Hắc Thủy Đài sớm động thủ, giết sạch mười một tên ăn mày này cho ta. Ngươi suốt đêm tiễn cái tên Thẩm Lãng đuổi về thành Huyền Vũ đi, trả lại cho Kim Trác, người này quá thần kỳ, ta dùng không xuể, dùng không được!
Ông thương tâm thật sự.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, nghe nói năm nay phải thêm ân khoa?
Năm ngoái đã tiến hành thi hội, lẽ ra thi hội tiếp theo chính là năm sau.
Thế nhưng năm nay Việt quốc xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa lấy được thắng lợi trước nay chưa từng có.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến vì đề chấn sĩ khí quốc gia, quyết định thêm ân khoa.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, Lan Phong Tử này, còn có mười tên ăn mày này, toàn bộ cũng là nhân tài, hơn nữa còn là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một.
- Ha ha ha... - Quốc quân giận cười.
Thẩm Lãng nói:
- Tên Lan Phong Tử này năm nay ba mươi mấy tuổi, từ mười mấy tuổi bắt đầu lưu lạc thiên hạ, tuy rằng cũng không thật sự đã học ở học đường nào, càng thêm không chưa từng tham gia khoa cử nào cả! Hôm nay khoảng cách ân khoa thi hội còn thời gian hơn một tháng, nếu như bệ hạ có thể tặng cho hắn danh giám sinh Thái Học, để hắn tham gia khoa thi mới kỳ này, thần cam đoan hắn có thể tên đề bảng vàng.
Quốc quân càng thêm rầu rĩ.
Lan Phong Tử này từ nhỏ đã lưu liền thiên hạ lưu lạc, sống hoàn toàn dựa vào lừa gạt hãm hại, căn bản chẳng có một ngày ở học đường, cũng chưa từng trải qua huấn luyện khoa cử khảo thí, ngay cả tú tài còn thi không đậu, nói chi đến tiến sĩ.
Hôm nay khoảng cách thi hội ân khoa chỉ còn thời gian hơn một tháng.
Thẩm Lãng lại nói:
- Bệ hạ, mười tên ăn mày là nhân tài võ đạo, tuy rằng bọn họ gần như chưa từng luyện võ, gần như từ nhỏ làm ăn mày, hơn nữa còn cũng là nửa tàn tật, võ đạo cơ sở hoàn toàn là số không, nhưng bọn hắn thực sự triệu người có một. Khoảng cách cuộc thi võ thuật cũng chỉ có hơn một tháng, thần sẽ dùng một tháng này huấn luyện bọn họ, nhất định để cho bọn họ thi đậu Cử nhân võ toàn bộ.
Nghe những lời này, quốc quân càng nhìn Thẩm Lãng như là người điên vậy.
Người này nhất định là điên rồi, bằng không chính là ở trước mặt ta giả ngây giả dại.
Bình thường anh tài cũng muốn chăm học khổ luyện mười mấy năm, mới có thể đậu võ cử.
Xem Trương Tấn, xem Lâm Chước, tên nào đậu võ cử nhân mà không nếm muôn ngàn cay đắng, người nào không phải vừa nghe gà gáy đã múa võ?
Võ đạo của thế giới này còn cường thịnh vượt xa Trung Quốc cổ đại.
Cho nên địa vị võ thuật vượt qua Trung Quốc cổ đại, gần như đại bộ phận võ tướng đều phải xuất thân võ cử nhân, võ tiến sĩ.
Thế giới này võ cử nhân, võ tiến sĩ, địa vị không thua gì văn cử nhân, văn tiến sĩ bao nhiêu.
Cho nên võ thuật thế giới này, cũng là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Nhất là thành Thiên Duyệt là kinh đô, người mới ở đây xuất hiện lớp lớp, mỗi một kỳ thi võ hoàn toàn là bảng tử thần.
Nói cho rõ ràng hơn một chút, cao thủ giống như Thẩm Thập Tam vậy, xác suất đậu thi võ rất thấp, cấp bậc cỡ Kim Trình khoảng chừng có thể đậu võ cử.
Mà mười tên ăn mày nửa tàn tật này, không hề võ đạo cơ sở, muốn qua hơn một tháng luyện tập tiếp đó thi đậu võ cử?
Hoàn toàn là người si nói mộng!
Thậm chí căn bản chính là người điên mê sảng.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần sẵn lòng lập quân lệnh trạng. Sau hơn một tháng thi hộu, nếu Lan Phong Tử không đậu Tiến sĩ. Nếu mười tên ăn mày này không đậu Cử nhân võ, thần sẽ trở về thành Huyền Vũ, vĩnh viễn rời khỏi kinh đô, vụ Ninh Chính điện hạ tranh ngôi, cũng không đề cập tới nữa.
...
Trong đình!
Khổ Đầu Hoan uống xong rượu nho, ánh mắt nhìn phía Trác Chiêu Nhan có chút phức tạp cùng xấu hổ.
- Nhan muội, thật... Thật xin lỗi!
Trác Chiêu Nhan nói:
- Vì cái gì thế? Nếu như huynh không giết được Kim Trác thì thôi, hơn nữa còn đi thẳng một mạch khiến cho muội bị động đến cỡ nào biết không?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Ta, ta không hạ thủ được, Hầu tước Kim Trác là người chính trực có phẩm đức cao thượng.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Ông ta phẩm đức cao thượng sao? Vậy Trác Chiêu Nhan muội đây chính là đồ hèn hạ sao?
Khổ Đầu Hoan lo lắng nói:
- Nhan muội, ta có thể đền bù, ta có thể đền bù chuyện xảy ra trong vòng một tháng trước đó. Muội không phải muốn biết nguyên nhân gia tộc họ Trác sao? Ta giúp muội phối hợp điều tra.
- Nhan muội, ta đây sẽ đi báo thù cho muội.
- Ta sẽ vì muội giết sạch tất cả kẻ thù, người kia mặc dù quyền thế rất cao, võ công rất mạnh, nhưng ta không sợ, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.
- Nhan muội, vì muội bất cứ điều gì ta cũng tình nguyện làm, vì muội ngay cả chết ta cũng không sợ.
- Kẻ thù hại họ Trác có võ công cao cường đến đâu, có thể cùng cấp bậc tông sư, nhưng ta không sợ hãi chút nào.
Trác Chiêu Nhan thở dài nhẹ nhàng một tiếng nói:
- Không cần, muội đã biết người kia là ai? Nhưng muội không cần báo thù, muội cũng không dùng được huynh nữa.
Khổ Đầu Hoan cất giọng run rẩy:
- Nhan muội, muội đừng giận, đừng giận mà. Làm sao muội mới tha thứ cho ta đây? Muội nói, muội nói đi, ta nhất định vì muội làm được, ta nhất định mà!
Tiếp đó!
Khổ Đầu Hoan phát hiện mũi và miệng mình có gì đó trào ra.
Khi đưa tay quẹt một cái, máu đen đầy tay.
- Nhan muội, muội hạ độc trong rượu sao? - Khổ Đầu Hoan cất giọng run rẩy.
- Ta, ta vì muội làm nhiều chuyện như vậy, vì muội giết nhiều người như vậy, vì muội sẵn lòng nỗ lực tất cả, muội… muội lại hạ độc hại ta sao? Muội… muội nói yêu ta cũng là giả sao?
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Đương nhiên là giả, ngươi chỉ là một người dân chạy nạn chiến tranh hèn mọn mà thôi, phụ thân ta thu ngươi làm con nuôi, ngươi thật sự xem mình làm ca ca của ta, ở trong mắt ta ngươi chỉ là một nô tài mà thôi!
Khổ Đầu Hoan như bị sét đánh.
Từng ngụm máu đen không ngừng tuôn ra.
Ước chừng một lúc lâu, mắt của gã chảy ra huyết lệ.
- Trác Chiêu Nhan, muội muốn giết ta, vì sao phải dùng độc, vì sao phải dùng độc, muội có thể dùng kiếm giết ta, sử dụng kiếm giết ta kia?
Khổ Đầu Hoan chợt xé mở quần áo, lộ ra lồng ngực đầy cơ bắp, hét lớn:
- Chính tay muội giết ta, chính tay giết ta đi! Ta tuyệt đối không né, tuyệt đối không né!
Khuôn mặt của Trác Chiêu Nhan phát lạnh, chợt rút kiếm, bay thẳng đâm vào ngực Khổ Đầu Hoan.
- Phụt!
Tức khắc, lồng ngực Khổ Đầu Hoan bị đâm thủng.
Tuy rằng gã trúng độc, tuy rằng võ công Trác Chiêu Nhan rất cao.
Thế nhưng ở trước mặt Khổ Đầu Hoan, mấy Trác Chiêu Nhan cũng không làm gì được.
Bây giờ Khổ Đầu Hoan dùng một đầu ngón tay đều có thể nghiền chết ả.
Tiếp đó, tiếp đó chợt rút ra lợi kiếm, một chân đá ra ngoài.
Khổ Đầu Hoan thất khiếu chảy máu, thân thể ngửa ra sau, rơi vào bên trong nước sông cuồn cuộn.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, cái cổ lại đau đến mức chịu không nổi cần phải đi xoa bóp, nhưng không có thời gian! Lạy xin tất cả mọi người hỗ trợ, cho ta sức mạnh!