Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 542: Thiên tài tuyệt đỉnh đè bẹp tất cả! Cứu Khổ Đầu Hoan (1)

Chương 542: Thiên tài tuyệt đỉnh đè bẹp tất cả! Cứu Khổ Đầu Hoan (1)





Mỗi kỳ thi hương đều vào mùa thu, cho nên được gọi là thi Hương, mà thi hội đều vào mùa xuân.

Đụng tới thứ khánh điển cỡ lớn gì đều có thể thêm ân khoa.

Tiên vương tại vị hai mươi mấy năm, chưa từng thêm một lần ân khoa.

Mà Ninh Nguyên Hiến tại vị chừng hai mươi năm, cộng thêm lúc này đây đều đã trải qua ba lần ân khoa.

Lần đầu tiên là chúc mừng bản thân lên ngôi làm tân vương.

Lần thứ hai là chúc mừng ông lên ngôi mười năm.

Mà lần này lần ân khoa thứ ba là chúc mừng ông lên ngôi làm vua hai mươi năm.

Lúc đầu rất nhiều người còn tưởng rằng năm nay ân khoa hỏng bét, năm nay tình hình tất cả mọi người thấy được, Việt quốc nguy cơ tứ phía.

Phía bắc cùng nước Ngô xung đột khai chiến, biên giới tây bắc khai chiến cùng nước Sở, phía tây họ Tô phản loạn, phía nam cùng nước Nam Ẩu khai chiến.

Mùa xuân năm nay, quốc quân nhiều lần bị vả mặt, nào còn lòng dạ để chúc mừng, hận không thể làm cho tất cả mọi người quên chuyện lên ngôi hai mươi năm này, cái gọi là ân khoa cũng bị kéo dài.

Ai biết cục diện lại phát triển nhanh như vậy.

Chỉ chưa tới thời gian nửa năm, cục diện liền phát sinh nghịch chuyển.

Việt quốc lại một lần nữa thu được thắng lợi huy hoàng, tiêu diệt Tô Nan phản loạn, cùng Khương quốc kết làm minh hữu, Ngô vương phía bắc chịu thua kết minh, nước Sở phía tây ảo não rút đi, hiện tại đang đàm phán.

Uy danh Ninh Nguyên Hiến tức khắc đưa lên đến một độ cao toàn mới.

Vị quốc quân này tùy hứng rất nhiều, năm mươi ngày trước khi những tin tức tốt lành truyền tới, ông liền lập tức tuyên bố, ân khoa tiến hành như thường.

Hơn nữa một khi thêm ân khoa, thì không thể chỉ thêm thi văn, còn phải thêm thi võ.

Mùa thu năm nay tiến hành thi hương, mùa xuân sang năm tiến hành thi hội.

Hơn nữa những học trò này vui vẻ còn không kịp, thêm một lần ân khoa chẳng khác nào thêm một lần cơ hội, có thể giảm thời gian chờ đợi đến hai năm.

Chú thích của Bánh: chương trước có sai lầm, sau nửa tháng tiến hành chắc chắn là ân khoa thi hương chứ không phải thi hội, nên giờ phải sửa lại.

...

Nghe lời Thẩm Lãng nói xong, quốc quân không khỏi cau mày.

Cái thằng nghiệp chướng trước mặt này lại lần nữa giẫm nát ranh giới.

Cái tay Lan Phong Tử là ai?

Chính là một tên ăn mày, một tên có tiếng xấu tới cực điểm.

Ngươi mời gã là Chủ Bộ phủ Hầu tước của Ninh Chính thì thôi, ngươi lại còn cho gã tham gia ân khoa?

Điều này làm cho người trong thiên hạ nhìn ta thế nào?

Thi hương là cần tư cách, siám sinh Quốc Tử, giám sinh Thái Học tuy rằng không đáng giá, rất nhiều thương nhân đều có, lẽ nào bây giờ phải ban cho cho một tên ăn mày à?

Không, không phải một tên ăn mày, mà là mười mấy ăn mày.

Thiên Việt là kinh đô, cộng thêm phía dưới cai quản mấy thành, có chừng mấy triệu dân cư.

Có thể nói nhân tài đông đúc, mỗi một lần thi hương cũng là đất chết.

Văn khoa thi khó, thi khoa võ càng khó.

Bây giờ Thẩm Lãng lại muốn lập tức để mười một người trúng cử.

Tưởng chừng như điên rồi.

- Người nghiêm túc ấy à? - Quốc quân nhìn Thẩm Lãng nói.

Thẩm Lãng gật đầu nói:

- Đương nhiên, thần nghiêm túc tới mức trước nay chưa từng có.

Quốc quân vẫn cảm thấy hết sức không đáng tin cậy.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, từ năm trước đến bây giờ, thần nói qua mỗi một việc, tuy rằng ngay từ đầu nghe vào đều tầm phào, nhưng cuối cùng mỗi một chuyện đều thực hiện.

Như thế, nhưng chuyện này vẫn quá hoang đường.

Thẩm Lãng nói:

- Hơn nữa, thần sẵn lòng lập quân lệnh trạng.

Quốc quân nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu nói:

- Được rồi, ngươi viết ra đi.

Thẩm Lãng vung lên tuyệt bút.

Viết xuống quân lệnh trạng.

Lần này ân khoa thi hương, Lan Phong Tử tham gia văn cử, mười người khác tham gia võ thuật.

Nếu Lan Phong Tử không thể vào được ba hạng đầu, mười người khác không thể trúng cử, Thẩm Lãng chính thức trở về thành Huyền Vũ, cái gọi là sự việc giúp Ngũ vương tử tranh ngôi, vì vậy kết thúc!

Tiếp đó, Thẩm Lãng ký tên vào.

Quốc quân nói:

- Cái tay Lan Phong Tử không cần trước ba, có tên trên bảng là được.

Nhìn xong quân lệnh trạng của Thẩm Lãng, quốc quân vẫn cảm thấy như đùa.

Không sai, cái này nhìn qua quả thực trò đùa. Thế nhưng Ninh Chính tranh ngôi nhìn qua vốn là vô cùng hoang đường.

Hơn nữa lần này ân khoa văn võ, Lan Phong Tử cùng mười người kia nếu không thể trúng hạng cao thì vậy Ninh Chính tranh ngôi cũng liền hoàn toàn không có trông cậy vào.

Cái này vốn là sáng tạo kỳ tích nghịch thiên. Đậu hạng cao cuộc thi ân khoa, cũng chỉ là bước đầu tiên sáng tạo kỳ tích mà thôi.

Quốc quân nói:

- Nến ngay trước mắt ta, nếu như ngươi suy nghĩ lại, ta có thể đem nó thiêu hủy, coi như chẳng có xảy ra chuyện gì. Tiếp đó ngươi chỉ cần đuổi những tên ăn mày kia đi, ta sẽ phải người đi đảm nhiệm Chủ bộ và Bách hộ của bên Ninh Chính.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, cảm ơn ân đức của ngài, nhưng con người của thần thích nhất sáng tạo kỳ tích, nhất là loại kỳ tích không có khả năng hoàn thành.

Quốc quân vẫn cảm thấy vô cùng điên cuồng.

Cũng chỉ có hơn thời gian một tháng, muốn để mười một tên ăn mày đậu hạng cao?

Việt quốc của ta khoa cử văn võ dễ dàng như vậy sao? Hàng năm có bao nhiêu tinh anh tài tử thi rớt hả?

Nước Việt, nước Sở, nước Ngô khoa cử đều rất khó.

Liền thi hương kinh đô mà nói, hàng năm có thể hơn ba ngàn người tham gia, như vậy có mấy người có thể đậu vậy?

Thời điểm nhiều nhất không vượt qua một trăm ba mươi người, xác suất trúng cử không đến năm phần trăm.

Hơn nữa hơn ba ngàn người trừ đám ăn chơi từ Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học ra, cũng đều là tinh anh.

Thi hội thoáng khá hơn một chút.

Việt quốc gần hai chục triệu dân cư, hàng năm tham gia sẽ có thể chừng một ngàn người, hàng năm trúng tuyển tiến sĩ có thể một chừng trăm người, tỷ số trúng tuyển 10%.

Thi hương ở nước Việt có năm địa điểm thi, hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Tây, kinh đô, Diễm Châu.

Trong đó hành tỉnh Thiên Tây dễ dàng nhất, kinh đô khó nhất.

Không có biện pháp, nhân tài kinh đô quá nhiều.

Thậm chí trúng cử thi hương ở kinh đô so với đậu Tiến sĩ còn khó hơn.

Người ta đọc đủ thứ thi thư vài thập niên, luyện võ mười mấy hai mươi năm cũng không thể đậu.

Quốc quân nói:

- Lại thêm một chuyện, nếu là bọn họ trúng cử thất bại, quả nhân chính là phải bí mật xử tử toàn bộ bọn họ. Bởi vì càn quấy chính là ngươi, mất mặt chính là quả nhân.

Miệng Thẩm Lãng chợt há.

- Cứ quyết định như vậy! - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lê Chuẩn, ban thưởng cho tên Lan gì...

- Lan Lĩnh!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ban thưởng Lan Lĩnh xuất thân giám sinh Thái học, chấp thuận tham gia cuộc thi văn ân khoa cuối thu,

- Ban thưởng cho mười tên kia xuất thân giám sinh võ học, cho phép mười người xuất thân giám sinh võ học, cho phép tham gia thuật cuộc thi ân khoa võ cuối thu.

- Mặt khác, bảo những tên Hắc Thủy Đài chạy về đi, tạm thời bỏ qua mạng chó những tên ăn mày này!

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Vâng!

Thẩm Lãng khom người nói:

- Bệ hạ, nếu như thần thành công, thực sự sáng lập kỳ tích thì sao?

Quốc quân ngẫm lại một hồi nói:

- Ngươi nghĩ cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ninh Chính điện hạ mở rộng đến hai nghìn tư quân.

Hai nghìn tư quân không coi là nhiều, nhưng là không tính là ít.

Quốc quân giật cả chân mày, cũng có mỗi Thẩm Lãng nhà ngươi dám theo ta nói điều kiện, đổi thành người khác sớm đã bị đánh chết.

Ninh Nguyên Hiến chau mày nói:

- Được!

- Hơn nữa đến lúc đó nguồn mộ lính tùy ngươi chọn, thế nhưng không thành công, hậu quả chính ngươi nhớ kỹ, ta cũng không sẽ lập lại.

...

Thẩm Lãng mới vừa vừa ra khỏi, quốc quân liền hối hận!

Thậm chí gắng sức vỗ vào đầu của mình.

Quả nhân rõ ràng đầu óc mê muội, lại đáp ứng điều kiện vô lý thế này của Thẩm Lãng.

Lại ban tặng mười một tên ăn mày giám sinh văn võ, còn để cho bọn họ tham gia cuộc thi ân khoa.

Lần này quả nhân nhất định là phải làm trò hề cho thiên hạ.

Thẩm Lãng láo toét!

...

Phủ Trường Bình Hầu của Ninh Chính.

Bên ngoài cao thủ Hắc Thủy Đài đã đi rồi, mười một tên ăn mày này tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng.

Hơn nữa trong cung đã phái người đưa tới mười một văn điệp thân phận, ban tặng Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày thân phận văn võ giám sinh.

Người tới là một thái giám nhỏ, đại thái giám Lê Chuẩn hoàn toàn gánh không nổi.

Ban phát không phải ý chỉ, ngay cả khẩu dụ cũng không.

Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày này tắm sạch sẽ toàn thân.

Có thể không sạch sẽ à?

Hoàn toàn là cách tắm như cạo lông heo.

Còn thiếu chút nữa đã chà đổ máu, thậm chí rướm máu toàn thân.

Trừ Lan Phong Tử ra, mười người còn lại bị cạo đầu sạch bách.

Tắm xong, chải răng thật sạch, gội đầu, thay quần áo mới hoàn toàn.

Mười một người rực rỡ hẳn lên.

Nhưng vẫn... Dưa méo táo nứt như cũ.

Ngoại trừ Lan Phong Tử.

Lan Phong Tử lúc mặt mày còn dơ bẩn rất xấu, lúc tắm rửa sạch sẽ hóa ra là một mỹ nam trung niên, hơn nữa còn là loại siêu đẹp trai.

Đáng tiếc, ánh mắt quá mức bỉ ổi, thần sắc quá thấp hèn.

Mười người kia, gần như đều là nửa tàn tật, dù cho tắm sạch thay quần áo mới, cũng là ngã trái ngã phải.

- Lan Phong Tử ở lại, còn lại tất cả mọi người đi ngủ!

...

Bên trong thư phòng chỉ còn lại Ninh Chính, Thẩm Lãng, Lan Phong Tử ba người.

Thẩm Lãng nói:

- Ta hướng bệ hạ lập quân lệnh trạng, nửa tháng sau, Lan Phong Tử tham gia thi khoa văn, mười người kia tham gia thi khoa võ.

- Mười một người các ngươi phải đậu, Lan Phong Tử còn phải ở trong ba hạng đầu.

- Nếu như thành công, chức quan các ngươi cứ quyết định như vậy, hơn nữa bệ hạ sẽ cho chúng ta hai nghìn quân đội.

- Nếu như thất bại, sự việc Ngũ vương tử tranh ngôi vì vậy kết thúc, ta chán nản trở về thành Huyền Vũ, mười một người các ngươi toàn bộ bị bí mật xử tử!

Nghe những lời này, Ninh Chính kinh hãi!

Mà thân thể Lan Phong Tử vặn mạnh, nhìn Thẩm Lãng không dám tin.

Điều này sao mà được kia chứ?

Thẩm công tử, đến tột cùng ta là người điên? Hay là ngài là người điên hả?

Thẩm Lãng nói:

- Lan Phong Tử, ngươi không phải tự cao tài hoa hơn người à? Làm sao ngay cả hạng ba đều không thi nổi à?

Lan Phong Tử nói:

- Ta nhất định là không có vấn đề, ta tài trí hơn người, thiên hạ vô song. Thế nhưng mười người kia không được, luyện võ cũng là công sức mười năm, chỉ có nửa tháng, muốn bọn họ đậu võ, so với lên trời còn khó hơn.

Ninh Chính nghiêm túc nói:

- Lan tiên sinh, không nên đùa, ngươi đến tột cùng có được hay không?

Lan Phong Tử vỗ vào bộ ngực nói:

- Được, làm sao không được? Nếu như không có chuyện gì hạ quan liền cáo lui trước, Ngũ điện hạ chúc ngủ ngon, Thẩm công tử chúc ngủ ngon.

Tiếp đó, Lan Phong Tử lui ra ngoài.

Sau khi gã đi, Ninh Chính nói:

- Thẩm Lãng, ta xem người này không đáng tin cậy vô cùng.

Thẩm Lãng nói:

- Chờ xem.

...

Một lúc lâu sau!

Lan Phong Tử mang theo mười tên ăn mày leo tường bỏ chạy, bị Hàm Nô cùng Vũ Liệt bắt được toàn bộ, tiếp đó ném ở trước mặt Thẩm Lãng.

Lan Phong Tử ôm chân Thẩm Lãng, khóc lớn:

- Thẩm công tử, ta không được, ta thực sự không được! Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, nhưng thật không ngờ sẽ chết, mọi người nể tình giang hồ, hôm nay tha ta một mạng, đại ân đại đức của Thẩm công tử ta suốt đời khó quên, suốt đời khó quên!

Mỹ nam trung niên này ôm Thẩm Lãng khóc rống trông càng thêm thô bỉ, để Hàm Nô càng thêm coi thường.

Ninh Chính cũng nổi giận.

Hôm nay kẻ luôn mồm khoe khoang tài năng kinh thiên vĩ địa cũng là ngươi, bây giờ dẫn người trốn chạy cũng là ngươi.

Ngươi xem Ninh Chính ta đây trở thành cái gì?

Một mình tên ăn mày lang thang như ngươi, Thẩm Lãng cùng ta như thế nhìn trúng ngươi, chẳng những ngươi không quý trọng, ngược lại xem chúng ta như kẻ ngu si à?

Nguyên bản Ninh Chính với Thẩm Lãng còn có hi vọng, nhưng thấy đến bộ dáng này của Lan Phong Tử, liền hoàn toàn không dám trông cậy vào.

Hơn nữa, gã cũng không muốn mười một người vô tội chết đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch