Chương 544: Bùng nổ! Khổ Đầu Hoan chết đi sống lại! (1)
Sứ đoàn nước Sở đã tiến vào kinh đô hơn một tháng, đàm phán hai nước cũng đã tiến hành một tháng.
Đại biểu hai nước mỗi ngày đều đấu võ mồm, cãi qua cãi lại hơn một tháng, nửa điểm kết quả cũng không có.
Đương nhiên nước Sở lần này phe thua.
Nhưng chính là bởi vì như thế, nước Sở mới có vẻ hung hăng, bày ra dáng vẻ muốn Việt quốc cúi đầu.
Lúc này đây ba nước xung đột, tổn thất lớn nhất đương nhiên là nước Ngô, hai cái chiến trường hao tổn hơn bốn vạn quân đội.
Còn dân chúng thương vong thì hoàn toàn không có công bố.
Còn có hao tổn thuế ruộng, hoàn toàn là một con số khổng lồ.
Nước Sở phía ngoài nhìn qua tổn thất không lớn, nhưng trên thực tế cũng xấp xỉ cũng đủ cho Sở vương hộc máu.
Đầu tiên vì hưởng ứng Tô Nan phản loạn, nước Sở thực sự ở vùng biên giới cùng đánh với Xung Nghiêu, lấy tư cách phe tấn công, tổn thất vĩ đại.
Mặc dù đánh xuống mấy cái pháo đài, hơn nữa đẩy cho đường biên giới hai nước tiến đến bốn trăm dặm sang Việt quốc, thế nhưng thương vong tuyệt đối hơn vạn.
Mấu chốt là mấy cái pháo đài ở bốn trăm dặm này bây giờ phải ói hết về.
Bây giờ Ngô Việt đã kết minh bề ngoài, nước Sở là nhất định phải tạm thời tiến vào trạng thái phòng thủ chiến lược.
Số lượng thương vong hơn một vạn cũng đã đủ lớn, thế nhưng so với Tô Nan diệt vong mang tới chiến lược bị động, vậy hoàn toàn không thấm vào đâu.
Mấy năm nay Tô Nan cùng nước Sở cấu kết, vì để cho Tô Nan mưu phản, vì tách rời Việt quốc, nước Sở, Tô Nan cùng nước Khương vận chuyển bao nhiêu lợi ích?
Xấp xỉ mười năm thầm mua bán thu lợi, tưởng chừng như chính là một con số khổng lồ.
Bây giờ phản quân họ Tô huỷ diệt, số tiền đầu tư hoàn toàn tát nước trôi đi.
Cho nên chân chính tổn thất, Sở vương có thể so với Ngô vương còn lớn hơn.
Mấu chốt là nước Khương bây giờ lại cũng trở thành minh hữu Việt quốc, đây là vấn đề đầu tiên tạo nên áp lực rất lớn cho nước Sở.
Chính là bởi vì như thế, sứ đoàn nước Sở ở trên bàn đàm phán hoàn toàn một bước cũng không nhường.
Nước Sở lui binh, trả toàn bộ pháo đài đã chiếm lĩnh, điểm này đã nói thỏa.
Thế nhưng hai chuyện kế tiếp không thỏa đáng.
Đầu tiên, Việt vương yêu cầu nước Sở công khai xin lỗi nhận sai, thừa nhận một trận chiến này là do nước Sở chủ động khởi xướng.
Thứ hai, Việt vương yêu cầu nước Sở bồi thường ba trăm vạn lượng vàng.
Nghe được điều kiện này Thẩm Lãng cũng muốn phun, quốc quân à, ông mở mồm sư tử hơi to đấy.
Vì đại chiến lần này, Việt quốc hướng hội Ẩn Nguyên mượn hơn hai trăm vạn lượng vàng, bởi vì chiến tranh so với trong tưởng tượng thuận lợi rất nhiều, cũng càng sớm kết thúc, cho nên số tiền này còn chưa có xài hết.
Ý của Ninh Nguyên Hiến muốn đe dọa số tiền này từ trên đầu nước Sở, hơn nữa còn phải kiếm lời một khoản.
Điều này sao được kia chứ?
Sở vương có bị nhũn não cũng chẳng đồng ý đâu.
Ông ta thậm chí tình nguyện sẽ đánh một trận, cũng không muốn đền tiền.
Đương nhiên biện pháp không phải là không có.
Chỉ cần để kỵ binh nước Khương nhảy vào cảnh nội nước Việt cướp bóc quấy rối, để nước Sở cảm giác được áp lực, như vậy ở trên bàn đàm phán nước Sở sẽ xuống thế.
Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến không có làm như vậy.
Dù cho ông là một loại vua thích hư vinh, yêu mạo hiểm và cay nghiệt.
Thế nhưng ông cũng không thiếu tầm nhìn, Khương quốc thật vất vả trở thành Việt quốc minh hữu, vậy cần phải giữ gìn quan hệ thật tốt, củng số quan hệ càng thêm sâu sắc.
Hơn nữa cây đao Khương quốc này phải dành đến thời khắc mấu chốt hẵn dùng, tuyệt đối không nên xem người ta thành đàn em, cứ ba ngày hết hai ngày sai phái, như thế sớm muộn sẽ trở mặt.
Ông cũng biết, vua Khương Arunana thế hệ này là một người tính cách trung kiên, chú trọng cải thiện sinh hoạt của dân chúng Khương quốc hơn.
Cho nên suốt thời gian hơn một tháng này, quốc quân đã điều động hai nhóm sứ đoàn đi Khương quốc.
Đợt sứ đoàn thứ nhất chính thức chúc mừng Arunana trở thành nữ vương Khương quốc, đồng thời trao đổi quốc thư.
Đợt sứ đoàn thứ hai mang đi rất nhiều người, tặng rất nhiều trà, lương thực, tơ lụa, đồng thời đồng ý thu mua da dê, da bò, lông cừu, pho mát v.v…
Hơn nữa đợt sứ đoàn thứ ba cũng chuẩn bị thành hàng, suy nghĩ phái ra vô số người thợ giỏi tay nghề, giúp đỡ Khương quốc xây một đập chứa nước, đồng thời xây dựng một số thành trấn.
Tóm lại chính là không ngừng nhường lợi, gần như không có nói ra bất kỳ điều kiện gì.
Ninh Nguyên Hiến rất nhanh trí, nếu như tại vị chính là kẻ tham lam thành tính như Arugan và Arutai, vậy nhường lợi cỡ nào cũng vô dụng.
Thế nhưng Arunana bị dính chiêu này thật.
Theo Việt vương Ninh Nguyên Hiến chủ động qua lại thân thiết, Khương quốc cùng Việt quốc cũng đang dần dần trở nên thân mật hơn xưa.
Đương nhiên, khi hai nước Việt Sở đàm phán đến chỗ rối rắm nhất, trong cung có người đến hỏi Thẩm Lãng, có đồng ý gia nhập vào nhóm đàm phán hay không.
Kết quả Thẩm Lãng trả lời không rảnh, không muốn đi.
Tức khắc, quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức giận.
Cái thằng nghiệp chướng này, nếu không phải chuyện dính đến mình thì ngươi lại chẳng muốn dây vào.
Nếu sau này ta phải tìm Thẩm Lãng nhà ngươi nữa, Ninh Nguyên Hiến ta đây chính là...
Rơi vào đường cùng, Ninh Nguyên Hiến lại thầm mắng những lời độc địa trong lòng, tiếp đó lại hậm hực coi như thôi.
Ông phải làm thế nào đây? Bắt Thẩm Lãng vào đây đánh mấy roi à?
Thẩm Lãng tạm thời chẳng thèm quản cái chuyện tầm phào như đàm phán Việt Sở, rõ ràng quanh năm suốt tháng cũng sẽ không có kết quả.
Quốc quân người này rất phức tạp.
Bên kia chơi cực đẹp với nước Khương, từng mục một trong quốc sách không biết anh minh đến cỡ nào.
Mà bên này đàm phán với nước Sở lại tràn đầy ảo tưởng, cuối cùng muốn tận lực đe dọa thật nhiều thứ.
Hễ hào phóng lại rất hào phóng, hễ tham lam lại rất tham lam.
Hơn nữa người này quá dễ ngây ngất với thành tựu mình có.
Đương nhiên Lãng gia cũng không khá hơn là bao.
Một nửa thân phận giám sinh võ học bị cướp đi tư cách tham gia khoa thi.
Cái đề tài này, đều đã trở thành đề tài cố định trên triều đình mỗi ngày.
Mỗi ngày đều có người tố cáo.
Không chỉ có như thế, ngay cả lúc đàm phán hai nước Việt Sở, sứ đoàn nước Sở mỗi ngày đều nói tới nói lui mấy lần, trào phúng Việt quốc thi hành biện pháp chính trị hoang đường, châm chọc Việt vương ngu ngốc.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng phiền phức vô cùng.
Nhưng không có cách nào, chuyện này ông vốn đuối lý.
Thẩm Lãng điên, quốc quân nhà ngươi cũng điên theo?
Để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa?
Chuyện này nghe liền vô cùng hoang đường.
Bây giờ thần tử vạch tội, chẳng lẽ ngươi có thể bởi vì chuyện này giáng tội không thành?
Không có biện pháp, Ninh Nguyên Hiến mỗi ngày đều đang giả ngu.
Các ngươi thích chửi thì cứ chửi, dù sao cũng quả nhân chỉ có một câu nói: Bàn lại.
Dĩ nhiên, quốc quân bây giờ cũng có năng lực giả ngu.
Cuối cùng Việt quốc mới vừa đại sát tứ phương, đại hoạch toàn thắng, uy danh của ông đang đứng ở trên đỉnh.
Cho nên thỉnh thoảng đùa giỡn chơi xấu, giẫm lên ranh giới cuối cùng của thần tử một cái, với danh dự tổn thương cũng không lớn.
Nhưng mà quốc quân mỗi ngày đều bị Ngự Sử chửi, hơn nữa còn không thể phản bác, thật sự là khó chịu.
Cho nên, Ninh Nguyên Hiến ở trong lòng không biết hận Thẩm Lãng thành hình dáng ra sao.
Thằng nghiệp chướng, xem ngươi làm chuyện tốt.
Bây giờ ngươi trốn đi khỏe rồi, quả nhân lại phải mỗi ngày đều bị người ta mắng, hơn nữa còn không thể phản bác.
Thật sự là tức chết người.
Ngươi tuyệt đối đừng rơi xuống trong tay ta, bằng không!
...
Chuyện không ngừng lên men, lên men.
Cuối cùng có một ngày bạo phát.
Giám sinh Thái Học, học trò Quốc Tử Giám, còn có đám thư sinh ở kinh đô tụ họp lại bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.
Thúc ép Thẩm Lãng để mười một tên ăn mày khỏi thi.
Rõ ràng buồn cười.
Chúng ta khổ cực đọc sách mười mấy năm, luyện võ mười mấy năm, mới có tư cách tham gia cuộc thi ân khoa văn võ này.
Mười một tên ăn mày các ngươi đây chẳng qua là đầu phục Thẩm Lãng, liền trực tiếp có thể tham gia ân khoa.
Dựa vào cái gì hả?
Như thế thể diện người đọc sách ở đâu?
Thể diện người luyện võ ở đâu?
Thể diện khoa cử văn võ ở đâu?
Thể diện Thánh nhân ở đâu?
Đám thư sinh này cũng những người luyện võ trực tiếp mang hai pho tượng Thánh nhân tới, vây quanh phủ đệ của Ninh Chính.
- Ninh Chính đi ra, Ninh Chính đi ra.
- Thẩm Lãng đi ra, Thẩm Lãng đi ra.
Ninh Chính tính tình chính trực, vừa nghe liền muốn đi ra.
Kết quả bị Thẩm Lãng gọi lại, chuyện này điện hạ ngài cũng không cần xía vào.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đi ra cửa, cùng những thư sinh, quân nhân này gặp mặt.
Nhìn thấy Thẩm Lãng xuất hiện, những người này tức khắc phẫn nộ.
- Thẩm Lãng, cái thứ đầu cơ trục lợi như nhà ngươi rốt cuộc đã tới.
- Thẩm Lãng, phường tôm tép nhãi nhép nhà ngươi rốt cuộc đã tới.
- Thẩm Lãng nhà ngươi không nên quá phận, bản thân không có tham gia bất luận cuộc thi khoa cử gì, kết quả được bệ hạ ban tặng công danh cử nhân. Bây giờ lại muốn cho mười một tên ăn mày tham gia khoa cử, ngươi đặt thể diện thánh nhân ở chỗ nào?
- Thẩm Lãng nhà ngươi hãy nhanh chóng rút mười một tên ăn mày này khỏi vòng thi, đuổi ra phủ Hầu tước Trường Bình, đưa vào ngục giam Đại Lý tự, tiếp đó ngươi hướng thiên hạ thỉnh tội, chuyện này mới được cho qua.
- Những tên ăn mày này tại sao có thể làm quan? Ngươi hoàn toàn xem quốc pháp như trò đùa, xem triều đình Việt quốc như chuồng lợn à? Làm nhục người trí thức, bôi nhọ tôn nghiêm.
Thẩm Lãng buông tay nói:
- Các vị hiển đạt, lúc ta bày sạp nhận người cầu hiền tài như khát nước. Các vị hoàn toàn có thể tới hưởng ứng lệnh triệu tập, hoàn toàn có thể từ mình làm quan viên dưới trướng Ninh Chính điện hạ, các ngươi lúc đó vì sao không đến?
Phía dưới trong đám người tức khắc lan truyền đến lời châm chọc mỉa mai.
- Theo Ninh Chính điện hạ không có tiền đồ chút nào, chức quan phủ Hầu tước Trường Bình đưa cho ta cũng không muốn.
- Cũng không phải là à? Đừng nói là Chủ Bộ, dù cho cái chức quan Trường Sử của Thẩm Lãng nhà ngươi đưa cho ta cũng không thèm.
Thẩm Lãng nói:
- Cái này thú vị, những thứ chức quan này chính các ngươi ghét, bản thân chẳng muốn, còn không cho phép ta cho người khác?
Có thư sinh trả lời:
- Làm sao có thể đồng dạng như vậy được? Ngươi đã đưa những chức quan này cho những tên ăn mày này, chính là coi khinh triều đình, coi khinh quân vương, coi khinh đạo của Thánh nhân.
Kỳ thực, kể cả Lan Phong Tử trong đám mười một người còn chưa có chức quan thực tế nào.
Cần bọn họ ở hơn một tháng sau đậu cuộc thi ân khoa, mới có thể chân chánh phi ngựa thượng vị, nhậm chức quan.
Vũ Liệt hạ giọng nói:
- Công tử, những người này nói năng hoàn toàn không có theo đạo lý nào.
Thẩm Lãng nói:
- Ta không nghĩ phải cùng bọn họ giảng đạo lý.
Vũ Liệt nói:
- Vậy có muốn đuổi bọn họ đi hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Không, càng nhiều người càng tốt, xào nấu càng sôi nổi càng tốt. Đây là một kỳ tích nghịch thiên nên cần phải tô đậm như vậy. Ngày hôm nay bọn họ càng bao vây tấn công lợi hại, hơn một tháng sau yết bảng, nếu như mười một tên ăn mày này đều đậu hết, vậy mang đến lực đánh lại càng lớn, kỳ tích lại càng chói mắt, với Ngũ vương tử tranh ngôi liền càng có lợi.
Vũ Liệt nói:
- Công tử, chẳng phải tranh ngôi khiêm tốn à? Cao tích lương, muộn xưng vương a!
Thẩm Lãng nói:
- Vậy cũng phải nhìn có tư cách khiêm tốn hay không đã.
Thế giới này khó nhất chính là khiêm tốn hiểu không?
Lúc không có thực lực, ngươi ra vẻ khiêm tốn làm cái gì? Sẽ chẳng có tiếng tăm gì, hoàn toàn bị người ta quên lãng.
Nhưng mà vào lúc này!
Một đám thư sinh cùng quân nhân bỗng nhiên rối loạn.
- Vọt vào, vọt vào, đánh chết toàn bộ mười một tên ăn mày này cho ta.
- Đúng, đánh chết chúng nó, để bảo vệ uy nghiêm triều đình Việt quốc, đạo của thần thánh và thánh nhân.
- Vọt vào đánh chết mười một tên ăn mày này!
Tiếp đó, mấy trăm người này liền định vọt vào phủ đệ Ninh Chính, áp dụng bạo lực hành động.
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Một trăm nữ tráng sĩ hùng vĩ vọt ra.
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Hàm Nô, Vũ Liệt, đám người kia có thể vây ở bên ngoài, thế nhưng chỉ cần dám tới gần tường rào, tới gần cổng, các ngươi liền quyết đoán xuất thủ, bóp vỡ trứng bọn họ!
- Vâng!
Một trăm nữ tráng sĩ hô to.
Tức khắc, thư sinh cùng quân nhân bên ngoài bao vây tấn công phát lạnh khắp cả người, chim nhỏ co rụt lại.
Bóp bể trứng?
Thật là đáng sợ, từ nay về sau không chỉ suy sụp, còn có thể có thể sống sống đau chết.
Hơn nữa bị đàn bà bóp trứng, cũng không thể tính là trấn áp võ trang mà chỉ có thể là đánh lộn mà thôi.
...
Suốt nhiều ngày, Thẩm Lãng hết sức bận rộn.
Mỗi ngày đều ở trong hầm làm thí nghiệm, loại thí nghiệm liên quan đến máu và cổ trùng.
Đây đã làm hơn một ngàn lần thí nghiệm.
Bây giờ đã thành công chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm.
Còn kém đạp một bước vào cửa.
Mà Lan Phong Tử, mỗi ngày đều ở học thuộc sách luận và thơ.
Đây là thiên tài trí nhớ đầu tiên kể từ khi Thẩm Lãng đi tới trên thế giới này.
Tưởng chừng như để tất cả mọi người tự ti.
Tất cả văn chương, thật là gặp qua là không quên được.
Nhìn một lần là có thể lưng.
Tưởng chừng như để Kim Mộc Thông đố kỵ hộc máu.
Thậm chí Thẩm Lãng còn phải ganh tỵ.
Vốn tưởng rằng hơn một tháng thời gian, Lan Phong Tử phải học một một ngàn phần sách luận, mấy nghìn bài thơ từ, chắc chắn cực kỳ bận rộn, nhất định là huyền lương thứ cổ (*), ngày đêm không nghỉ.
(*) Huyền lương thứ cổ là 2 điển tích chỉ khát vọng thành công trong học tập của con người. Đầu tiên là chuyện Tô Tần thời Chiến quốc dùng dùi đục đâm vào đùi để tỉnh táo học bài, chuyện thứ hai là Tô Tĩnh thời Hán buộc tóc vào dây thừng nối lên xà nhà, chỉ cần gục xuống là dây thừng kéo dậy tỉnh ngủ học tiếp.
Kết quả...
Người ta mỗi ngày chỉ học có ba canh giờ, thời gian còn lại đều ở đây chơi.
Hoặc là đi ngắm Hàm Nô, hoặc là đi xem những sách vở linh tích, hoặc là theo Kim Mộc Thông cùng nhau viết tiểu thuyết, hoặc đi xem bói cho người ta.
Người so với người rõ ràng phải tức chết.
Bất quá khẩu vị của gã thật đúng là có chút nặng, trong vệ đội của Ninh Diễm, tuy rằng toàn là nữ tráng sĩ, nhưng tốt xấu còn có mấy người cô gái xuất thân đấu nô dáng dấp không tệ.
Hết lần này tới lần khác gã liếc mắt lại trúng Hàm Nô.
Thắt lưng tám thước, thân cao cũng là tám thước, nói thật dù cho hai người có thành đôi, Lan Phong Tử sao mà vào trong Hàm Nô cho nổi.
Vậy còn thế nào làm việc?
Hàm Nô ở phía trên?
Vậy không vượt qua một phút đồng hồ, Lan Phong Tử trực tiếp gãy nát xương, chết bất đắc kỳ tử mà chết.
Tải trọng Hàm Nô còn hơn mụ giết heo kia nhiều lắm.
Có một ngày Kim Mộc Thông thực sự không nhịn được, bèn hỏi:
- Phong Tử, ngươi vì sao lại nhìn trúng Hàm Nô hả? Khẩu vị của ngươi cũng quá nặng đi, ngươi có sở thích đặc biệt gì với đàn bà siêu to vậy?