Chương 546: Khổ Đầu Hoan thuần phục! Thống soái vô địch (1)
- Sống, sống rồi. - Kiếm vương Lý Thiên Thu hân hoan.
Thẩm Lãng lại thực sự cứu sống Khổ Đầu Hoan.
Thật sự là quá sức tưởng tượng nổi.
Nhưng mà chuyện thứ nhất này, có phải hay không cũng ý nghĩa độc trong cơ thể của thê tử mình cũng giải được sao?
Thẩm Lãng nói:
- Kiếm Vương tiền bối, nếu so sánh núi Phù Đồ cùng Thiên Nhai Hải Các, người nào lợi hại hơn?
Kiếm vương lắc đầu nói:
- So sánh không tốt.
Quả thực so sánh không tốt.
Thiên Nhai Hải Các dường như là một thánh địa tri thức, đặc biệt thần thánh, thiên hạ kính ngưỡng.
Thế nhưng, nó không cho người ta sợ hãi.
Mà núi Phù Đồ đại biểu cho thần bí đáng sợ.
Thiên hạ vậy đều lưu truyền một câu nói, thà đắc tội quân vương, không nên đắc tội Phù Đồ.
Những lời này đã có thể chứng minh toàn bộ.
Dựa theo ấn tượng Thẩm Lãng với núi Phù Đồ, nó chính là chuyên nghiệp chế độc.
Nhưng sự thực cũng không phải là như thế.
Nói cho đúng núi Phù Đồ là chơi thần bí học.
Luyện kim, kịch độc, nội công tâm pháp, núi Phù Đồ đều có cả.
Hơn nữa rất hiếm gặp đến đệ tử núi Phù Đồ đi lại ở thế giới bên ngoài, đều là người ngoài đi đến núi Phù Đồ làm lễ.
Nhưng cái tổ chức này lại không có ranh giới cuối cùng.
Uy lực kịch độc của núi Phù Đồ rất lớn, vốn không nên lưu truyền ra bên ngoài.
Nhưng vẫn còn có vài tổ chức thần thông quảng đại có thể lấy đủ loại kịch độc từ núi Phù Đồ.
Đại tông sư Chung Sở Khách đi núi Phù Đồ đã được mấy tháng, Thần nữ Tuyết Ẩn cũng đi ba bốn tháng rồi.
Bây giờ vẫn bặt vô âm tín, thật sự khiến cho người có chút bận tâm.
- Hiện tại xem ra, loại cổ trùng này này dường như là vật dẫn nào đó. - Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Nó cắn nuốt bất luận thứ vật chất gì cũng không ngừng nhả ra loại vật chất đấy.
Thẩm Lãng gật đầu, loại cổ độc núi Phù Đồ này nhìn qua quả thật sự hơi vạn năng.
Sau khi Thẩm Lãng đi tới thế giới này, đã gặp tất cả sự vật đều bình thường vô cùng, đều không có bao nhiêu khí tức huyền huyễn, thậm chí chủng loài trên cơ bản 99% giống hệt trên địa cầu.
Nhưng cái thứ cổ trùng này, quả thật thế giới trái đất không có, thậm chí lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.
Thẩm Lãng hỏi:
- Kiếm Vương tiền bối, ngài cảm thấy thứ cổ trùng núi Phù Đồ này là từ đâu tới? Tự bọn họ tạo ra sao?
Kiếm vương Lý Thiên Thu lắc đầu đáp:
- Không phải, chắc hẳn là từ thế giới thượng cổ khai thác tới.
Thế giới thượng cổ?
Thảo nào Tả Từ Các chủ ngay cả Thiên Nhai Hải Các cũng không cần, luôn luôn đi xa hải ngoại khai thác di tích thượng cổ.
Thảo nào Đại Kiếp Tự hàng năm cũng vận dụng vô số nhân lực vật lực tìm kiếm văn minh thượng cổ.
Một khi tìm được, vậy hoàn toàn liền mang ý nghĩa một cái thế lực quật khởi. Đương nhiên Tả Từ Các chủ chưa chắc là vì quật khởi, lão ta trầm mê với văn minh thế giới thượng cổ thì đúng hơn.
Kiếm vương Lý Thiên Thu bèn hỏi:
- Hắn lúc nào sẽ tỉnh lại?
Thẩm Lãng nói:
- Cần phải hai ba ngày.
Lúc này, nhịp tim Khổ Đầu Hoan khôi phục, hô hấp cũng khôi phục.
Nhưng vẫn chưa tỉnh.
Thẩm Lãng dùng thị lực X quang quan sát máu của gã, bên trong cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch hoàn toàn bơi lia bơi lịa, không biết mệt mỏi sửa đổi, tái sinh, sinh sôi nẩy nở, phân bào.
...
- Công tử, ngài có thể để ý một chút Lan Phong Tử hay không? - Hàm Nô nói:
- Để cho hắn đừng nhìn chằm chằm ta nữa.
Thẩm Lãng hỏi:
- Thế nào? Là ánh mắt của hắn quá thô bỉ à?
Hàm Nô lắc đầu đáp:
- Không phải.
Nàng kỳ thực không sợ ánh mắt thô bỉ, bởi vì thấy quá nhiều.
Bởi vì rất lâu, các cô gái biểu diễn đô vật trên người là không mặc gì cả.
Đương nhiên mỗi nữ đô vật đều vô cùng béo tốt, thân thể cũng căn bản không có gì đẹp mắt.
Nhưng đàn ông khẩu vị nặng cũng nhiều, dù cho không khẩu vị năng cũng có thể hiếu kỳ.
Thẩm Lãng cười nói:
- Vậy vì sao không cho hắn nhìn ngươi vậy?
Hàm Nô nói:
- Bởi vì ánh mắt hắn nhìn ta như nhìn thấy đại mỹ nhân vậy, nhưng ta từ trên xuống dưới đều xấu, như thế quá quái dị.
Vẫn còn có loại này.
Thẩm Lãng nói:
- Được, ta sẽ cố, thế nhưng việc vặt này ta không thể quản hắn được nhiều đâu.
Hàm Nô muốn nói lại thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi muốn hỏi Ninh Diễm có đúng không?
Hàm Nô gật đầu một cái nói:
- Công chúa điện hạ đã bị Tông Chính Tự bắt được mấy tháng, lẽ ra sớm nên thả ra rồi, vì sao bây giờ đều còn chưa thả. Hơn nữa bệ hạ nuông chiều ngài như vậy, chỉ cần ngài xin tha thứ, bệ hạ nhất định sẽ thả Tam công chúa.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ không phải là không muốn thả Ninh Diễm, thế tử Vân Mộng Trạch đi Viêm đế quốc, tìm Liêm thân vương giải trừ hôn sự, còn tự do của công chúa Ninh Diễm. Hắn bây giờ vẫn chưa về, chứng minh chuyện này không được thuận lợi, cho nên lúc này không thể kích thích Viêm đế quốc. Ninh Diễm lúc này đã đổi viện bên trong Tông Chính Tự, nó và thứ Ninh Chính điện hạ ngồi tù là hoàn toàn khác nhau. Bệ hạ lúc này giam giữ công chúa Ninh Diễm là vì tốt cho nàng, là vì để cho nàng hoàn toàn thu được tự do.
- Ta biết rồi, cảm ơn công tử. - Hàm Nô mừng rỡ.
...
Năng khiếu của Lan Phong Tử, ngay cả Thẩm Lãng đều nhìn không được.
Gã bây giờ mỗi ngày vẫn đọc thuộc lòng sách luận Thẩm Lãng soạn cho gã, tốc độ đọc thuộc lòng càng lúc càng nhanh.
Cái này cũng chưa tính.
Then chốt gã còn có thể vừa đọc thuộc lòng sách luận, vừa xem 《 Đấu Phá Thương Khung 》, vừa thư tịch thượng cổ, hơn nữa đại bộ phận cũng là sách chú giải kinh dịch.
Hơn nữa, còn hoàn toàn không để lỡ.
Thẩm Lãng từng kiểm tra, không chỉ những thứ sách luận này đọc thuộc lòng không có vấn đề, thậm chí 《 Đấu Phá Thương Khung 》 cũng có thể đọc thuộc hoàn chỉnh.
Điểm hao tâm tổn trí duy nhất, dĩ nhiên là những sách chú giải kinh dịch thượng cổ.
Đương nhiên, đây cũng là thứ gã thích nhất.
Lúc Lan Phong Tử biến thành dân chạy nạn chiến tranh đã mười ba tuổi, từ đó về sau gã phiêu bạt, lênh đên khắp các quốc gia.
Nghĩ hết tất cả biện pháp tìm đọc sách.
Tất cả tri thức của gã gần như cũng là tự học.
Lúc này Thẩm Lãng liên tục không ngừng cung cấp các loại sách vở cho gã, thấy gã như mê như say.
Đồng thời một lòng thuộc cả ba thứ, lại vẫn như thường lệ dùng ánh mắt tới khiêu khích Hàm Nô.
Tài hoa như thế, thật sự khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Người so với người, rõ ràng tức chết đi được.
...
Thân thể Biện phi đã khỏi hẳn hoàn toàn.
Trên cơ bản bốn năm ngày trời sẽ cho đòi Ninh Chính vào cung một lần.
Nhưng cho tới bây giờ đều không nói chính sự.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, bà hoàn toàn thực hiện.
Ninh Chính tiến cung, cũng chính là cùng bà ăn cơm mà thôi.
Ngày này, Biện phi cuối cùng không nhịn được.
- Chính nhi, khoảng cách thi văn ân khoa cũng chỉ có ba mươi lăm ngày, khoảng cách võ thuật cũng cũng chỉ có ba mươi chín ngày.
Ninh Chính nói:
- Vâng.
Biện phi nói:
- Có muốn mẹ tìm một đại nho dạy Lan Lĩnh đọc sách, tạm thời nước tới trôn mới nhảy cũng cuối cùng còn hơn không có.
Bà nghe nói, Lan Phong Tử mỗi ngày ở phủ Ninh Chính hoặc là đọc《 Đấu Phá Thương Khung 》, còn có các loại tiểu thuyết, hoặc là đang nhìn sách bói toán, căn bản sẽ không có đi đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.
Khoảng cách cuộc thi ân khoa cũng chỉ có hơn một tháng.
Bây giờ bắt đầu phương diện tri thức học tập khoa cử nhất định là không còn kịp rồi, nhưng ít nhất cũng phải có một thái độ rõ ràng chứ.
Tuy rằng tạm thời nước tới trôn mới nhảy tác dụng không lớn, nhưng là đỡ phải đến lúc thi quá mức khó xử.
Ninh Chính nói:
- Cảm ơn Biện mẫu phi, thế nhưng không cần, Thẩm Lãng tự mình dạy Lan Lĩnh.
Biện mẫu phi không biết nói gì nữa:
- Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này không đáng tin cậy ở chuyện thi cử, nó còn chưa thi cả tú tài, công danh cử nhân là lừa bệ hạ, thế mà còn dạy khoa cử cho người khác nữa?
Cái này là nguyên lời của Ninh Nguyên Hiến.
Không, nguyên lời của quốc quân nói là đe doạ, so với lừa gạt cao hơn một cấp bậc.
Ông thật sự chẳng nói oan cho Thẩm Lãng.
Lúc đó Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc, cấp bậc không thể quá thấp, văn bằng giám sinh Thái Học chắc chắn chưa đủ.
Cho nên Thẩm Lãng lúc đó vẫn hướng quốc quân đòi văn bằng.
Lúc đầu muốn công danh tiến sĩ, nhưng Ninh Nguyên Hiến thực sự không cho được, cố giảm xuống thành cử nhân.
Cho nên Thẩm Lãng là sỉ nhục khoa cử.
Biện phi nói:
- Ta nghe nói suốt mấy ngày nay, mười người chuẩn bị tham gia võ thuật còn chẳng qua một người thầy dạy võ nào, cũng không có học tập cung ngựa, vẫn mỗi ngày ở trong nhà sống phóng túng khoác lác?
Ninh Chính không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì Biện mẫu phi quả thực nói không sai.
Mười tên ăn mày đến trong phủ chừng mười ngày, chẳng luyện võ ngày nào, cũng chẳng cưỡi ngựa được bữa nào.
Đương nhiên, Thẩm Lãng ngược lại khảo nghiệm qua một lần.
Kết quả đặc biệt vô cùng thê thảm.
Mười người đừng bảo là cưỡi ngựa bắn cung, căn bản không ai có thể lên ngựa.
Chiến mã đứng ngoan ngoạn một chỗ, bọn họ ngay cả bò cũng chẳng nổi.
Bởi vì thân thể mỗi người đều bóp méo, có nửa tàn tật.
Còn giương cung, càng là thê thảm không nỡ nhìn.
Đừng nói cung một thạch, coi như là cung nửa thạch, cũng không ai có thể giương.
Mấy ngày nay, mười tên ăn mày vẫn như thường ngày, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Tiếp đó, mỗi ngày đều nằm ở nơi đó khoác lác.
Chém gió đến chóng mặt.
Chém gió đến nỗi người chính trực như Ninh Chính căn bản nghe không nổi nữa.
Từng người đều chém trên trời dưới đất không gì làm được.
Hơn nữa mỗi người đều nói khoác mình và một một mỹ nữ tuyệt sắc có quan hệ gì đó.
Ở quốc gia nào, cái thành trì nào đó có thiên kim tiểu thư coi trọng, suy nghĩ tuyển họ làm người ở rể, kết quả vì một thân cốt khí, bọn họ không đi.
Một bộ vì tự do mà vứt bỏ vinh hoa phú quý.
Nhưng mà trên thực tế, giữa mười một người này, Lan Phong Tử có thể nói là tốt nhất.
Tối thiểu loại đàn bà một lượng bạc làm mười lần, gã ngủ không biết bao nhiêu.
Mà mười người kia, toàn bộ cũng là xử nam, ấy thế mà từng tên đều chém gió như thể mình đầy kinh nghiệm.
Chuyện lên giường nếu như ít hơn một canh giờ, ngươi đều không dám ở trong đám người này. Đương nhiên cái thứ nho nhỏ kia không có cách bịa, bởi vì mọi người quá quen thuộc, xem lẫn nhau chắc cả ngàn lần.
Lan Phong Tử ngủ với đàn bà không có một lần vượt qua năm phút đồng hồ, kết quả gắng gượng nói khoác bản thân kiên trì hai canh giờ.
Biện phi nói:
- Thẩm Lãng cũng không quản sao?
Thẩm Lãng nào chỉ mặc kệ? Hắn mỗi ngày còn phí một canh giờ đi theo mười tên ăn mày cùng nhau khoác lác.
Mà Thẩm Lãng chém gió, càng không thể nào nghe.
Người này còn nói mình đi qua bầu trời, xuống dưới đáy biển, còn nói mình một năm đi xa cách xa vạn dặm (*).
(*) Thẩm Lãng kiếp trước mỗi năm hay sang châu Phi khám bệnh từ thiện nên cũng không thể tính là nói khoác.
Ngươi cho ngươi là Tôn Ngộ Không sao.
Không sai, 《 Tây Du Ký 》 cũng được đại thần Kim Mộc Thông viết ra, đang hot.
Ninh Chính da đầu tê dại đáp lời:
- Thẩm Lãng vẫn kiểm soát mà.
Thẩm Lãng với những tên khất cái này chỉ để ý một việc.
Vệ sinh cá nhân.
Mỗi ngày để nữ tráng sĩ đè bọn họ ra tắm, dùng chổi tre chà.
Mỗi người mỗi ngày đánh răng hai lần.
Nếu ai dám tùy chỗ tiểu tiện, gân thú co giãn kinh người búng vào trứng ba mươi lần.
Nếu ai dám đại tiện bừa? Vậy càng đơn giản hơn, trực tiếp bịt luôn lỗ sau ba ngày.
Ninh Chính nghĩ đến hình ảnh bắn trứng, tức khắc cực sợ, rung lên một cái thật mạnh.
Thực sự quá thảm.
Hai người kia lúc đó hét thảm thiết, cách hai dặm đều nghe được rõ ràng.
- Ôi! Thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này, đến tột cùng muốn làm gì hả? - Biện phi nói.
Hơn một tháng sau thi ân khoa, nhất định là hoàn toàn không có trông cậy vào.
Tiếp tục Biện phi ôn nhu an ủi:
- Chính nhi, không tranh ngôi cũng tốt vô cùng. Bình an cả đời, cứ làm chuyện mình thích, so với cái gì cũng tốt.
Có thể thấy được Biện phi đối với Thẩm Lãng tuyệt vọng.
Tức khắc, Ninh Chính lập tức đều không biết trả lời như thế nào.
Biện phi bèn hỏi:
- Bệ hạ ở đâu? Còn không có qua đây à?
Phía ngoài thái giám nói:
- Bệ hạ vẫn còn phê duyệt tấu chương mà.
Biện phi trong lòng một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Quốc quân vẫn không thích Ninh Chính, mỗi một lần Biện phi muốn tạo cơ hội cho hai cha con cùng ăn cơm trò chuyện.
Nhưng khi Ninh Chính ở chỗ bà, quốc quân cũng sẽ không tới, dù cho đói bụng cũng tự hao tổn trong thư phòng.
Phê duyệt tấu chương?
Phê duyệt cái rắm.
Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi căn bản cũng không phải là dạng vua chúa siêng năng gì, đại đa số tấu chương cũng chỉ là tùy tiện liếc mắt nhìn, tiếp đó liền phái đi Thượng Thư Đài, để cho bọn họ tinh tế thẩm duyệt, cuối cùng chọn lựa ra những thứ quan trọng, nêu ý kiến rồi đưa lên Ninh Nguyên Hiến.
Ông chính là không muốn ở cùng với Ninh Chính.
Ninh Chính sau khi ăn no, đứng dậy cáo từ.
- Mấy ngày sau, con sẽ sang thăm Biện mẫu phi.
- Được! - Biện phi cũng không tiễn, chẳng qua là dùng ánh mắt dịu dàng tiễn đưa.
Theo bà, giữa mẹ con với nhau không cần khách sáo.
Quả nhiên, Ninh Chính mới vừa mới vừa đi không đến một khắc đồng hồ, quốc quân lại tới.
Biện phi dùng ánh nhìn trách móc về phía quốc quân một cái.
Ninh Chính nói:
- Ngại quá, ngại quá, thật sự là quá bận rộn, mới vừa phê duyệt tấu chương mấy canh giờ.
Bận bịu hay thong thả trong lòng ông không biết sao?
Tấu chương vừa rồi, ông bóp trong tay vượt qua nửa canh giờ, cứ như vậy hơn hai trăm chữ vẫn chả đọc xong sao?
Biện phi bất đắc dĩ, đi tới làm mấy phần ăn sáng cho quốc quân.
Bà phát hiện, cái tính vô lại của chồng mình lại y hệt Thẩm Lãng.
...
Sau khi khôi phục nhịp tim, Khổ Đầu Hoan lại hôn mê ba ngày ba đêm.
Mặc dù chìm trong hôn mê.
Nhưng gã cũng không phải không hề hay biết, nói cho đúng cả người giống như đang chìm vào giấc mơ.
Tất cả mọi chuyện lúc trước phát sinh, lại diễn ra rất nhanh trong đầu.
Thậm chí ký ức lúc còn rất nhỏ cũng phá thành mảnh nhỏ dâng lên não.
Đương nhiên rõ ràng hơn chính là sau khi chạy nạn đến Việt quốc, được họ Trác nhận nuôi.