Chương 549: Không thành công thì thành nhân! Lại sáng tạo kỳ tích! (2)
Tên ăn mày kia ra sức vùng vẫy, khuôn mặt đỏ lên, đồng tử tản ra, lưỡi lè ra.
Còn lại chín tên ăn mày hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Trực tiếp hồn phi phách tán.
Đây... đây là một Diêm Vương.
Nói giết là giết.
Nói treo cổ liền treo cổ.
- Ngươi lại dám giết người? Các huynh đệ sẽ liều mạng với ngươi!
Mười tên ăn mày này mỗi ngày đều sớm chiều ở chung, đương nhiên tràn đầy tình cảm, hễ ai mất đi sẽ không chịu nổi.
Tức khắc, còn lại chín tên ăn mày trực tiếp xông lên, phải cứu tên ăn mày bị phạt treo cổ kia.
Thế nhưng, Khổ Đầu Hoan ngăn cản ở phía trước.
Thế là chín tên ăn mày này đều nhào đến Khổ Đầu Hoan, muốn cùng gã đồng quy vu tận.
Thế nhưng, Khổ Đầu Hoan đá một cước.
Trực tiếp đá toàn bộ bọn họ ra ngoài.
Từng người một bay hơn mười mét, nện thật mạnh ở trên vách tường, phun ra nửa miệng máu.
Đầu nện ở góc tường, máu tươi nhễ nhại.
Mà cái tên ăn mày bị treo cổ kia, liều mạng giãy dụa, giãy dụa, giãy dụa.
Tiếp đó, cường độ giãy dụa càng ngày càng nhỏ.
Lưỡi lè ra dài thòng, mắt sung huyết, cứt đái chảy ra.
Ninh Chính không đành lòng, tiến lên phía trước nói:
- Khổ tướng quân, coi như hắn vi phạm lần đầu, tha cho hắn một mạng đi.
Tức khắc, còn lại chín tên ăn mày quỳ trên mặt đất, gào khóc nói:
- Đúng vậy, tướng quân, tha huynh đệ ta một mạng đi.
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Quân pháp vô tình.
Ninh Chính lạy xuống nói:
- Bọn họ do ta đưa tới, lúc trước không để ý dạy dỗ, cho nên lúc này mới nói là từ giải thể. Tục ngữ nói không dạy không thành, chúng ta không thể không dạy mà giết được!
Khổ Đầu Hoan nói:
- Điện hạ, nếu vào trong quân, vậy liền phải hiểu quân pháp. không thể bởi vì không dạy cũng không đi học, nếu ta là Thiên hộ, vậy chuyện luyện binh liền giao cho ta, điện hạ coi như là chủ quân, cũng không cần can thiệp quá nhiều.
- Ừ! - Ninh Chính càng thêm cong người xuống hơn mà nói:
- Khổ tướng quân, tất cả chuyện này cũng là quyền lực của ngươi. Thế nhưng ta không có thể dạy được bọn họ, ta cũng có tội!
Thẩm Lãng nói:
- Khổ tướng quân, như vầy được không? Điện hạ lấy tóc thay thế, đổi một mạng của tên Bách hộ này được không?
Ninh Chính không nói hai lời, rút ra dao găm, cắt đứt mái tóc dài của mình.
Cũng không giống như là Tào Tháo, cắt một nhúm mang tính tượng trưng, mà là trực tiếp cắt hết toàn bộ để lại một mái tóc ngắn ngủn.
Mà lúc này, cái tên ăn mày treo trên cây đã bất động,
giống như đã chết.
Khổ Đầu Hoan tiến lên, một tay lấy tên ăn mày kia để xuống.
Nghe nhịp tim của gã, đã không có, hít thở cũng không có!
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo, làm tim phổi khôi phục.
Tiếp đó, hắn hướng dẫn biện pháp hô hấp nhân tạo khôi phục tim phổi cho Khổ Đầu Hoan.
Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, với cái tên ăn mày này tiến hành hô hấp nhân tạo.
Nén ngực của gã
Cái tên ăn mày này mồm đầy nước miếng, lưỡi lè ra, miệng đầy tanh hôi.
Nhưng Khổ Đầu Hoan giống như không cảm giác chút nào.
Không ngừng miệng đối miệng hô hấp nhân tạo, không ngừng nén ngực.
Tầm mười phút sau đó!
Cuối cùng, người này khôi phục hít thở, khôi phục nhịp tim.
Còn lại chín tên ăn mày, tức khắc nằm liệt trên đất, mừng đến chảy nước mắt.
Lại thực sự sống lại.
Rõ ràng đã chết, lại cứu về rồi.
Quá thần kỳ!
Sau khi cứu sống tên ăn mày kia, khuôn mặt Khổ Đầu Hoan trở nên lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ:
- Lần này là Ninh Chính điện hạ lấy tóc thay mạng, nhưng điện hạ cũng chỉ có một mái tóc, chẳng lẽ các ngươi muốn điện hạ chém đầu thế mạng sao? Đây là một lần duy nhất, cũng là một lần cuối cùng, còn làm nữa, giết không tha!
- Có nghe hay không?
Tức khắc, chín tên ăn mày lanh lợi đáp:
- Vâng.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Bây giờ tất cả mọi người đứng thẳng cho ta, kiên trì một canh giờ không cử động. Dù cho ngã xuống, cũng lập tức đứng lên cho ta, nếu ai động, đừng trách roi của ta vô tình! Con người của ta thủ đoạn độc ác, nếu ngươi lòng chết, ta cũng sẵn lòng vùi, bất kỳ ai không nghe, ta vẫn đánh, hoặc là đánh tới nghe lời, hoặc là đánh chết mới thôi!
Tiếp đó, chín tên ăn mày còn sót lại liền cong vẹo đứng ở nơi đó không dám động.
Nhưng là bọn họ làm sao chịu nổi, không đến mấy phút liền động.
Khổ Đầu Hoan xông lên, roi trong tay điên cuồng mà đánh tiếp.
Tư thế kia rõ ràng đánh cho vào chỗ chết.
Một tên ăn mày bên cạnh run rẩy mãnh liệt, mắc tiểu đến nơi, gã muốn giơ tay xin đi tiểu.
Khổ Đầu Hoan chợt quay người lại, ánh mắt như điện phóng về phía gã.
Tên ăn mày kia rùng mình.
Không cần đi cầu tiêu, bởi vì đã tiểu ra mất rồi.
Khổ Đầu Hoan không thèm để ý chút nào, liền theo dõi gã.
Ngươi tiểu không hề gì, nhưng cũng không thể động.
...
Mặc dù khoảng cách kỳ thi võ thuật đã càng ngày càng gần, lẽ ra cần phải giành giật từng giây lập tức kích hoạt huyết mạch mười tên ăn mày này.
Thế nhưng Khổ Đầu Hoan không vội, vậy Thẩm Lãng hiển nhiên cũng không thể gấp.
Ở phủ Ngũ vương tử, tất cả mọi người phải tôn trọng quyền uy tuyệt đối của Khổ Đầu Hoan.
Ở phương diện quân sự võ đạo, chỉ cần gã quyết định, không có bất kỳ người nào có thể nghi vấn, không có bất kỳ người nào đi phủ định.
Chỉ dùng người mình biết, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi ngờ.
Muốn tiền cho tiền, muốn cái gì cho cái đó.
Ninh Chính không có tiền, Thẩm Lãng cũng không có tiền, thế nhưng hội Thiên Đạo có.
Sau khi Ninh Chính quyết định tranh ngôi.
Hội Thiên Đạo lập tức ở kinh đô chuyên thành lập một cơ quan làm việc.
Cái cơ quan này chỉ phụ trách một việc, chuyên trả tiền!
Thẩm Lãng muốn bao nhiêu tiền, cho bấy nhiêu.
Chỉ cần Thẩm Lãng tự tay viết thư, gặp thư sẽ đưa tiền.
Không chỉ là tiền, còn có bất kỳ vật tư nào.
Hội Thiên Đạo không thể tin Ninh Chính có thể tranh ngôi, nhưng bọn họ tin tưởng Thẩm Lãng, Thẩm Lãng nói phải đầu tư, vậy bọn họ liền đầu tư.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, Thẩm Lãng sáng tạo toàn bộ kỳ tích, hội Thiên Đạo lấy tư cách minh hữu chiến lược, thấy rõ ràng nhất, thậm chí so với Trương Xung còn rõ hơn.
Hơn nữa nhỡ ra Ninh Chính tranh ngôi thành công.
Vậy... quyền mua bán của toàn bộ Việt quốc quyền trong nháy mắt liền thay đổi, hội Thiên Đạo trực tiếp có thể nghịch chuyển, đặt hội Ẩn Nguyên dưới thân.
Thậm chí hội Thiên Đạo bên trong đã bắt đầu thanh toán nợ nần.
Muốn xem quốc khố Việt quốc đến tột cùng thiếu hội Ẩn Nguyên bao nhiêu nợ, nhỡ ra Ninh Chính nối ngôi muốn đè ép hội Ẩn Nguyên, hội Thiên Đạo phải tùy thời chuẩn bị tiếp quản món nợ này.
Cái gì gọi là tiếp quản món nợ này?
Chính là trước bỏ tiền thay số tiền này vào quốc khố Việt quốc, tiếp đó biến thành Việt quốc thiếu hội Thiên Đạo món nợ này.
Cơ bản kết toán xong xuôi, hội Thiên Đạo sắc mặt cũng thay đổi!
Ninh Nguyên Hiến, ngươi đến tột cùng thật sự sẽ phá sản hả?
Ngươi thiếu nhiều tiền như vậy, buổi tối ngủ ngon được sao?
Thế là, hội Thiên Đạo thành lập một tổ chức.
Cái tổ chức này cũng chỉ có một chức năng, chuyên môn chịu trách nhiệm tích lũy tiền, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiếp quản nợ nần Việt quốc với hội Ẩn Nguyên.
Món nợ này thực sự quá lớn, hội Thiên Đạo lại ở vào lúc mở rộng kịch liệt, đây là thời kỳ thu phục chiến lược cần vô số vàng. Cho nên muốn lấy ra khoản tiền này, dù cho lấy sức mạnh của hội Thiên Đạo cũng phải tích cóp từng tí một trong suốt nhiều năm.
Nhưng bây giờ Ninh Chính tranh ngôi mới vừa bắt đầu mà thôi, còn chẳng được bao nhiêu tiền.
Cũng tỷ như lúc này đây, Thẩm Lãng đòi hai mươi con Thiên Lý Mã, cũng chính là hai vạn lượng vàng mà thôi.
Hội Thiên Đạo không nói hai lời, trong vòng vài ngày liền cho quý phủ Ninh Chính đưa tới hai mươi lăm con tuấn mã nghìn dặm có một.
Trải qua năm ngày dạy dỗ!
Mười tên ăn mày này hoàn toàn khá hẳn lên, tuyệt đối kỷ luật nghiêm minh.
Dù cho thân thể bóp méo tàn tật, đứng cong vẹo.
Thế nhưng mỗi người cũng có thể đứng bất động hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích.
Hơn nữa chỉ cần Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng.
Bất cứ chuyện gì cũng phải làm.
Ra lệnh ngã xuống, dù cho phía trước là đống phân, ngã xuống sẽ dính vô mặt.
Nói đứng bất động, liền vẫn không nhúc nhích, dù cho có một con rắn đang chui trong ngực bọn họ.
Hơn nữa lúc ngủ, cũng tuyệt đối không dám nói một câu.
Bởi vì một khi rù rì, lập tức sẽ bị vá miệng lại.
Đúng là dùng chỉ may lại trong vòng ba ngày.
Ba ngày nay chỉ có thể dùng ống nuốt thức ăn lỏng, sẽ không chết đói.
Khổ Đầu Hoan luyện binh ác đến mức ngay cả Thẩm Lãng đều rợn cả tóc gáy.
Mười tên ăn mày nhìn thấy Khổ Đầu Hoan, thực sự như là nhìn thấy Diêm Vương, nhìn thấy quỷ dữ vậy.
Thậm chí gặp ác mộng, Khổ Đầu Hoan cũng là nội dung duy nhất.
Thẩm Lãng đã từng bí mật tìm Khổ Đầu Hoan nói qua.
- Trác huynh, luyện binh không đều chú ý vừa đấm vừa xoa sao? Muốn để người ta kính sợ đan xen, mà bây giờ những người này sợ huynh như quỷ mà cũng hận huynh tận xương đó. - Thẩm Lãng là nghi ngờ mà không phải chất vấn.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Công tử, cái gọi là vừa đấm vừa xoa là muốn ở trên chiến trường cùng sinh cùng tử mới có thể chân chánh thổ lộ tình cảm. Bình thường dựa vào cởi áo, nhường đồ ăn chỉ có thể thu mua nhân tâm đơn giản, chưa đủ sâu xa cùng chấn động. Bây giờ để cho bọn họ sợ hãi, như vậy đủ rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Tất cả ngươi nói, vậy bây giờ tiến độ thế nào?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Đám người kia đã có kỷ luật, có thể rời khỏi kinh đô, đi huấn luyện ở nơi hẻo lánh bí mật, đồng thời kích hoạt huyết mạch của bọn họ.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng, Khổ Đầu Hoan, Vũ Liệt dẫn đầu một trăm nữ tráng sĩ, mang theo mười tên ăn mày rời khỏi phủ Hầu tước Trường Bình, rời khỏi kinh đô.
Khổ Đầu Hoan mang theo mặt nạ bạc.
Toàn bộ dân chúng kinh đô lại một lần nữa gặp được một màn vô cùng lạ lùng.
Tầm hai mươi lăm con tuấn mã, là loại ngựa siêu tốt nghìn dặm có một, để cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước.
Thế nhưng...
Mười tên ăn mày, cưỡi mười con ngựa tốt này khó coi quá chừng
Bởi vì bọn họ không phải cưỡi ở phía trên, mà là bị trói ở trên lưng ngựa.
Những người này căn bản liền không biết cỡi ngựa, hơn nữa thân thể bóp méo tàn tật, cũng căn bản cưỡi không xuể.
Cũng chỉ có thể dùng sợi dây buộc.
Đám ngựa chạy băng băng.
Những tên khất cái này vốn là phải khóc toáng lên, thế nhưng vừa nghĩ tới Khổ Đầu Hoan đáng sợ, tức khắc ngậm miệng.
Dù cho sợ đến cứt đái đều xuất hiện, cũng tuyệt đối không kêu lên tiếng, bằng không thì sẽ bị vá mồm lại, thậm chí thảm hại hơn.
Thế nhưng Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng:
- Có thể la hét!
Thế là, mười tên ăn mày thét chói tai liên tục, cực kỳ bi thảm.
Trên đại lộ Huyền Vũ, vô số dân chúng đều dừng lại xem náo nhiệt.
Quá hoang đường.
Quá buồn cười!
Khoảng cách cuộc thi võ thuật cũng chỉ có chừng một tháng, Thẩm Lãng nhà ngươi bây giờ mới bắt đầu huấn luyện những người này cưỡi ngựa, có phải hơi trễ hay không?
Hơn nữa ngươi là luyện cưỡi ngựa như thế này sao?
Chính là trói người ta trên ngựa như bánh chưng vậy à?
Rõ ràng mở rộng tầm mắt.
Năm nay nhiều hề ghê, nhưng không ai vượt qua Thẩm Lãng nhà ngươi.
Ngựa tốt thật đó, đáng tiếc bị một đám phế thải cưỡi.
Tóm lại, Thẩm Lãng dẫn người ra khỏi thành một màn này, tưởng chừng như để cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Quá thảm thiết, quá tệ.
Chỉ với mười phế vật này, còn muốn tham gia cuộc thi võ thuật một tháng sau à?
Đơn giản là điên rồi.
Đừng nói một tháng, dù cho mười năm cũng không được đâu.
Chỉ với cái đám cặn bã này của ngươi, còn muốn bí mật huấn luyện ấy à?
Tiếp đó, đám Ngự sử vốn hơi lặng lẽ
lại một lần nữa đều tố cáo.
Thỉnh cầu quốc quân tước thân phận văn võ giám sinh của đám người kia, tước tư cách tham gia cuộc thi ân khoa.
Lại một lần nữa muốn cho Thẩm Lãng hướng thiên hạ tạ tội.
Quỳ gối trước Thánh miêu ba ngày ba đêm.
Một màn mười tên ăn mày cột vào trên lưng ngựa ra khỏi thành này, quốc quân cũng nhìn thấy, ông ở chỗ cao nhất hoàng cung nhìn ra xa.
Tiếp đó, cả người giận điên lên.
Mất mặt, chả coi ai ra gì.
Dựa vào cái gì hả?
Thẩm Lãng nhà ngươi làm xằng làm bậy, lại khiến cho Ninh Nguyên Hiến ta đây mất mặt xấu hổ?
Ông cố nhẫn nhịn khổ lắm mới không có phái người xông ra chém sạch mười tên ăn mày này.
Mấy ngày triều hội kế tiếp, cũng không thể yên tĩnh.
Đám Ngự Sử này lại muốn mỗi ngày rủa xả.
Ninh Nguyên Hiến lại chỉ có thể kiên trì giả ngu, coi như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng ông đã ở trong lòng thề thốt.
Chờ cuộc thi ân khoa kết thúc, mười một tên ăn mày Thẩm Lãng tìm toàn bộ thi rớt, ông nhất định sẽ hạ lệnh chém mười mấy mảnh mới có thể giải mối hận trong lòng.
...
Cái chỗ bí mật Thẩm Lãng tìm ra này cách kinh đô hơn một trăm dặm.
Là một cái hồ nước rất lớn, ở giữa có một hòn đảo nhỏ.
Phía trên có một trang viên bỏ hoang.
Cái trang viên này cũng là hội Thiên Đạo cung cấp.
Tập huấn bí mật có thể tuyệt đối chắc chắn.
Bởi vì bên trong trang viên có tường rào, xung quanh cũng là mặt hồ, bất luận kẻ nào cũng không thể rình.
Đương nhiên!
Thẩm Lãng cũng có chút suy nghĩ nhiều.
Chỉ với mười một tên ăn mày cặn bã thế này, quỷ mới đến rình ngươi tập huấn bí mật.
Cái này buồn cười như thể đội bóng đá Somalia lo lắng đội Brazil tới rình xem mình huấn luyện vậy.
Nghĩ rằng chúng ta muốn rình xem chiến thuật của người, tối thiểu phải vào World Cup hẵn nói, đội bóng Somalia ngay cả cúp bóng đá Châu Phi (African Nation"s Cup) còn chẳng tham gia kia mà.
...
Trong mật thất dưới đất trong trang viên trên hòn đảo giữa hồ!
Mười tên ăn mày thấp thỏm lo âu.
Bọn họ nằm ngay ngắn trên giường đá, hơn nữa toàn thân đều bị trói chặt.
Kế tiếp, Thẩm Lãng phải cho tiêm vào cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cho tập thể bọn họ, phải kích hoạt huyết mạch lực lượng của bọn họ, thậm chí sửa đổi tăng lên cấp bậc huyết mạch.
Lúc trước hắn thành công trên người Khổ Đầu Hoan.
Thế nhưng có thể thành công trên người mười tên ăn mày này không?
Có tự tin, không chắc chắn.
Nhưng chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Một khi thất bại!
Vậy hết thảy đều thả luôn xuống sông.
Hơn một tháng sau, cuộc thi ân khoa bị nhỡ.
Cái gọi là Ngũ vương tử tranh ngôi, hoàn toàn trở thành một trò cười.
Thẩm Lãng cùng quốc quân đánh cuộc, cũng hoàn toàn thất bại.
- Haiz...
Thẩm Lãng thật dài thở ra một hơi.
Tiếp đó chuẩn bị bắt đầu!
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Kế tiếp, mặc kệ chuyện gì xảy ra, bất luận kẻ nào không được ra, bằng không cắt lưỡi hết!
Tức khắc, mười tên ăn mày cắn chặt răng, kẹp chặt cái mông, sợ phát sinh một chút động tĩnh nào.
Cái tay Khổ Diêm Vương nói được thì làm được, gã nói phải cắt lưỡi, liền nhất định sẽ cắt.
Thẩm Lãng xuất ra mười ống tiêm, bên trong mỗi một ống tiêm chỉ có chừng một ml cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch.
Phải bắt đầu!
Thẩm Lãng động tác thần tốc!
Từng bước từng bước liên tiếp tiêm vào.
Trong hai phút ngắn ngủi, toàn bộ tiêm xong.
Một ml cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch, toàn bộ rót vào trong cơ thể mười tên ăn mày.
Tiếp đó, là hoàn toàn yên tĩnh!
Ngay sau đó tiếng tim đập như là trống trận vậy.
Nhịp tim những người này ít nhất gia tốc gấp hai ba lần, hơn nữa đặc biệt vang dội.
Ở bên trong mật thất này, tiếng tim đập của người ta thực sự giống như tiếng trống.
Ngay sau đó...
- Phụt phụt phụt...
Mỗi người bắt đầu phun máu.
Máu tươi như là suối phun vậy, từ trong miệng trực tiếp bắn ra.
Tiếp đó...
Da toàn thất bắt đầu nứt nẻ.
Máu tươi không ngừng tuôn ra.
- Có thể kêu la... - Khổ Đầu Hoan hạ lệnh.
Tức khắc, mật thất dưới đất truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Tê tâm liệt phế.
Để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Tiếp đó, Thẩm Lãng gặp được một màn đáng sợ.
Thân thể vặn vẹo của đám ăn mày rõ ràng bị kéo thẳng.
Không chỉ có như thế, mạch máu đám người kia bắt đầu trồi lên, giống như bất cứ lúc nào đều có thể phồng lên nổ tung.
- A... A... A...
Vô biên vô tận đau đớn!
- Ầm ầm ầm rầm...
Tiếp đó đám dây thừng buộc chặt bọn họ đều thi nhau đứt!
Không thành công thì thành nhân!
Hoặc là thu hoạch mười xác chết!
Hoặc là thu hoạch mười siêu cấp cường giả, sáng tạo kỳ tích trước đó chưa từng có, làm nổ mắt tất cả mọi người
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn cơm tiếp đó viết phần 2! Các vị đại lão, xin hỗ trợ xin vé tháng a, lạy mọi người đó!