Mười tên ăn mày này xin thề, hai ngày hai đêm này bọn họ sở gặp phải đau đớn và dằn vặt, vượt qua nửa đời người cộng lại.
Gần như mỗi một phút mỗi một giây đều đắm chìm trong đau khổ như địa ngục.
Hơn nữa giống như vĩnh viễn nhìn không thấy phần cuối.
Loại đau đớn này từ tủy xương tuôn ra, từ bên trong mạch máu tuôn ra, hoàn toàn không cách nào chống lại, không cách nào áp chế.
Quả thực muốn để người ta hồn phi phách tán.
Thật sự có một loại cảm giác như thể đánh tan cơ thể bọn họ rồi tổ hợp lần nữa.
Bọn họ thực sự hận không thể lập tức chết đi.
Hoặc là bất tỉnh đi cũng tốt.
Nhưng hoàn toàn không có, đau đớn vẫn vọt tới như là dời núi lấp biển vậy.
Mà Thẩm Lãng cũng gặp được một màn trước nay chưa từng có.
Đồng dạng là một màn không phù hợp khoa học hiện đại, y học hiện đại.
Mười tấm thân ăn mày vặn vẹo tàn tật giống như bị hoàn toàn kéo dài kéo thẳng ra vậy.
Từ dưa méo táo nứt, biến thành bộ dạng người bình thường.
Chuyện này không khỏi để Thẩm Lãng nhớ lại Bàn đầu đà (đầu đà mập) và Sấu đầu đà (đầu đà ốm) trong《 Lộc Đỉnh Ký 》, một người vốn cao ngang nhiên bị ép cho béo lùn, một người từ lùn bị kéo dài ra như cây tre.
Hắn chỉ ở trong mật thất dưới đất nửa canh giờ, tiếp đó ra khỏi.
Bởi vì những tiếng kêu này thật sự là quá thảm thiết.
Hơn nữa mười người này cứ như vậy mãi hét thảm hai ngày hai đêm.
....
Lúc Thẩm Lãng cải tạo huyết mạch cho mười tên ăn mày này, Lan Phong Tử lần đầu tiên không có đùa giỡn Hàm Nô, cũng không xem tiểu thuyết. Mà là cầm lên một quyển kinh Phật, xem cẩn thận.
Bộ dạng hèn hạ trên mặt, cũng đã biến mất rất nhiều, ánh mắt càng phức tạp.
Thẩm Lãng nói:
- Lan Phong Tử, hình như ngươi không nỡ gặp một màn này sao?
Lan Phong Tử nói:
- Sao dám, sao dám.
Quả thật gã có chút không muốn nhìn thấy một màn này, gã hao tốn gian mười mấy năm thời, cuối cùng tìm được đám đồng bọn trôi dạt khắp nơi này.
Nhưng sau khi tìm được, gã cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng trong lòng vẫn muốn ẩn núp như cũ.
Ẩn núp tới khi nào?
Gã hoàn toàn không biết, cũng không có đáp án.
Khi kịch biến xảy ra, tuổi gã còn quá nhỏ, trong lòng căn bản cũng không có cảm xúc sứ mệnh gì cả.
Cũng chỉ muốn tìm những người bạn thuở ấu thơ, tiếp đó bảo vệ.
Gã đi tới quý phủ Ninh Chính, chủ yếu cũng chỉ là muốn ăn nhờ ở đậu, cho các huynh đệ tìm nơi đặt chân.
Nhưng cứ như vậy trổ hết tài năng, gã thật sự là không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thẩm Lãng hỏi:
- Chuyện lúc còn nhỏ, ngươi còn nhớ không?
Lan Phong Tử đáp:
- Chuyện chúng ta lúc còn nhỏ kỳ thực không có ký ức gì, từ nhỏ lớn lên ở trên một ngọn núi, trải qua sinh hoạt chẳng buồn cũng chẳng lo.
- Không buồn không lo? - Thẩm Lãng hỏi.
Lan Phong Tử đáp:
- Đúng vậy, không buồn không lo, chơi thỏa thích. Đương nhiên cũng ở đây học tập, nhưng học mà chơi, chơi mà học.
Thẩm Lãng hỏi:
- Phụ mẫu các ngươi ở đâu?
Lan Phong Tử nói:
- Phụ mẫu cũng ở trên núi, có người dạy học, có người dạy võ, có ngưới vá áo, nấu cơm, cày cấy.
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.
Thoạt nghe dường như là một xã hội không tưởng tồn tại, đối với người cao thượng mà nói, quả thực vô cùng tốt đẹp.
Thẩm Lãng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lan Phong Tử nói:
- Sau đó liền xảy ra chuyện, đại nhân liền mang theo chúng ta bỏ chạy, chạy mãi về phía đông, muốn rời biển đi xa. Thế nhưng chạy ra khỏi vài trăm dặm liền liên tiếp bị truy sát rất nhiều lần.
Thẩm Lãng hỏi:
- Bên nào truy sát?
Lan Phong Tử đáp:
- Không biết, toàn bộ cũng là cao thủ võ đạo đỉnh cấp.
Thẩm Lãng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lan Phong Tử đáp:
- Những phụ mẫu vì bảo hộ chúng ta, liền xông ra cùng kẻ địch chiến đấu, thúc thúc mù lòa mang theo chúng ta bỏ chạy. Cứ mãi trốn tránh, chạy mãi, lại bị đuổi giết. Hơn nữa khắp nơi đều có binh hoang mã loạn, khắp nơi đều có dân chạy nạn trôi dạt khắp nơi, thế là chúng ta bị tách nhau ra hoàn toàn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Tiếp đó ngươi liền tốn thời gian mười mấy năm tìm được bọn họ sao?
Lan Phong Tử đáp:
- Chúng ta tổng cộng có ba mươi mấy người, nhưng ta chỉ tìm được mười, còn dư lại cũng không tìm được nữa.
Thẩm Lãng nói:
- Lúc đó ngươi là đứa trẻ lớn nhất à?
Lan Phong Tử lắc đầu:
- Không phải, huynh trưởng Lan Ma lớn nhất, năm đó huynh ấy đã mười ba tuổi, còn có Lan Mê tỷ tỷ, thế nhưng hai người kia đều không thấy, ta liền trở thành người lớn tuổi nhất, cho nên ta có nghĩa vụ bảo hộ đệ đệ này.
Thẩm Lãng nhắm mắt lại suy tư, bèn hỏi:
- Khổ Đầu Hoan, Lam Bạo cũng là dân chạy nạn chiến tranh có huyết mạch đặc biệt xuất sắc, bọn họ là huynh đệ của các ngươi à?
Lan Phong Tử lắc đầu đáp:
- Không phải.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy Đại Ngốc thì sao?
Lan Phong Tử nói:
- Càng thêm không phải.
Thẩm Lãng lúc này với nghiên cứu võ đạo huyết mạch đã đặc biệt sâu.
Hiểu càng nhiều, thì càng khiếp sợ.
Hoàng Kim Huyết Mạch của Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi, tuyệt đối độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.
Huyết mạch thiên phú Khổ Đầu Hoan rất cao, Thần nữ Tuyết Ẩn cũng vậy, nhưng khoảng cách Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi vẫn có một đoạn khoảng cách rất xa.
Huyết mạch Đại Ngốc cùng Cừu Yêu Nhi, thực sự cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Thẩm Lãng nói:
- Mười người này đều xem như là đệ đệ của ngươi đúng không?
Lan Phong Tử gật đầu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Ngươi không muốn nhìn thấy bọn họ trở nên nổi bật à?
Lan Phong Tử nói:
- Quá nguy hiểm.
Thẩm Lãng nói:
- Sẽ không, nguy cơ trí mạng về huyết mạch đã qua. Lam Bạo, Trác Nhất Trần đều bình an vô sự, Thiên Nhai Hải Các đã bảo đảm cho đám người huyết mạch thiên phú cực cao các ngươi, các ngươi thoải mái mà kiến công lập nghiệp.
Tiếp tục Thẩm Lãng nói:
- Hàm Nô cũng là một thành viên trong các ngươi à?
Lan Phong Tử lắc đầu đáp:
- Không phải.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi vì sao nhìn chằm chằm vào nàng?
Lan Phong Tử nói:
- Chúng ta từ nhỏ liền không nhà để về, lênh đênh phiêu bạt, bản năng muốn tìm được đồng loại ôm nhau sưởi ấm, Hàm Nô có quá khứ bi thảm giống như ta, trái tim của chúng ta mới có thể cận kề cùng một chỗ.
Mà ngay tại lúc này.
Hàm Nô nổi giận đùng đùng vào đây, chợt chỉ một cái vào Lan Phong Tử.
- Công tử, cái tay hèn hạ bại hoại nhìn lén ta tắm.
Lan Phong Tử nói:
- Không, không, không, Hàm Nô cô nương, ta căn bản cũng không phải là nhìn lén cô nương tắm. Ta chỉ là phải nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của cô nương, bởi vì mỗi một ngày kế tiếp cô nươngđều có thể trở nên vô cùng xinh đẹp, cho nên hình dáng mỗi ngày của cô nương đáng giá kỷ niệm lắm đó.
Hàm Nô không nói hai lời, trực tiếp xông lên, một tay lấy gã đập xuống đất.
Cầm lấy một cây trúc nhỏ, hướng về phía quần Lan Phong Tử đánh lia lịa.
- A... A... A...
Lan Phong Tử phát ra tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết.
Thẩm Lãng thấy da đầu tê dại, vội vàng lui ra.
Cái này là một khoản sổ sách lung tung.
Hàm Nô ra tay cũng rõ ràng tinh chuẩn, bảo đảm có thể làm cho Lan Phong Tử đau muốn chết, nhưng vừa đủ lực để không bị hỏng.
Giữ chừng mực thế này, quá khó khăn.
Bất quá mười huynh đệ của gã lúc này đều bị tra tấn như địa ngục, Lan Phong Tử cũng cần phải cùng bọn họ đồng cam cộng khổ.
…
Hai ngày hai đêm trôi qua.
Tiếng kêu thảm thiết dưới tầng hầm cuối cùng kết thúc.
Mười tên ăn mày này đã ngủ say.
Vũ Liệt mang theo mười mấy người nữ võ sĩ đi vào, tắm rửa thân thể cho mỗi người, tiếp đó đắp lên thuốc mỡ, mớm canh vào.
Cứ như vậy, đám người kia mãi ngủ.
Tầm ngủ năm mươi tiếng đồng hồ, tiếp đó mới theo thứ tự tỉnh lại.
Mở mắt!
Tức khắc cảm nhận được một loại kỳ diệu trước nay chưa từng có.
Ở trong thân thể giống như có gió thổi, cả người dường như bay lâng lâng vậy.
Cái loại cảm xúc đầy sức mạnh, cái loại cảm giác khỏe mạnh này.
Cái loại cảm giác tùy tâm sở dục tự do này.
Chỉ cần dùng lực nhẹ thôi.
Cả người tức khắc trực tiếp bắn lên, tiếp đó rơi trên mặt đất.
Những tên ăn mày này tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Lúc trước thân thể của bọn họ vặn vẹo, còng xuống, như là tàn tật vậy.
Đừng nói đứng, ngay cả ngồi đều vô cùng khổ cực, cho nên đại đa số thời điểm bọn họ đều nằm.
Bước đi, vậy càng là căm thù đến tận xương tuỷ.
Bởi vì không có sức, hơn nữa thân thể không cân bằng, xiêu xiêu vẹo vẹo, quá đau khổ khó chịu.
Rõ ràng thân thể hơn một trăm cân, lại giống như nặng như nghìn cân vậy, tùy tiện đi vài bước đều dường như muốn té ngã trên đất.
Mà bây giờ.
Toàn thân đều nhẹ bỗng, dường như muốn bay lên vậy.
Lúc này, Khổ Đầu Hoan nói:
- Trước mặt các ngươi có gương đấy, mỗi người xem tường tận hình dáng mới mẻ của mình chút đi.
Những người này ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên có mấy cái gương, loại cao hơn cả người.
Chỉ nhìn thoáng qua, những người này đều kinh ngạc sững sờ.
Thân thể xấu xí méo mó lúc trước đâu rồi? Thân thể nửa tàn tật lúc trước đâu vậy?
Toàn bộ đều không thấy nữa.
Mỗi người đều khôi phục thân thể bình thường, trở nên thẳng tắp vô cùng.
Thậm chí so với người bình thường còn thẳng hơn, như là trường thương vậy.
Hơn nữa khuôn mặt cũng thay đổi, lúc trước khuôn mặt mỗi người ít nhiều gì đều có biến dạng.
Hoàn toàn xấu xí không thể tả.
Mà bây giờ hết thảy đều khôi phục bình thường.
Tức khắc, mười người trào nước mắt.
Ngay từ đầu vẫn cố nhịn, sau đó bắt đầu gào khóc.
Mười mấy năm.
Gần như kể từ lúc bắt đầu có ký ức, thân thể của bọn họ liền dần dần không bình thường, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng biến thành bất thường.
Bọn họ vốn tưởng rằng đời này cứ như vậy, hoàn toàn phế đi.
Cuộc sống không có tia hy vọng, nhất định là chán chường sa đoạ.
Cho nên bọn họ mới có thể thời thời khắc khắc nằm trên mặt đất khoác lác, bởi vì chỉ có cuộc sống như vậy mới vui vẻ, không cần đối mặt hiện thực.
Thế nhưng, bây giờ tất cả mọi người thu được tân sinh.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Từ giờ trở đi, từ giờ khắc này, các ngươi thu được tân sinh.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là ăn mày, không còn là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, mà là quan quân Bách hộ dưới trướng Ngũ vương tử.
- Hy vọng các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, vĩnh viễn nhớ kỹ là ai cho các ngươi tân sinh.
- Từ nay về sau, nếu ai dám can đảm phản bội, trời tru đất diệt.
- Người nào dám can đảm ham ăn biếng làm, trời tru đất diệt.
- Kẻ tham lam gian trá, trời tru đất diệt!
Lúc này, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đi đến!
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Lúc trước thân thể không tốt nên quỳ không nổi, bây giờ nhìn thấy chủ quân, các ngươi chẳng lẽ còn không quỳ à?
Tiếp đó gã quì một gối:
- Bái kiến điện hạ, bái kiến Thẩm công tử.
Thế là mười tên ăn mày quỳ xuống chỉnh tề nói:
- Bái kiến điện hạ, bái kiến Thẩm công tử.
Thẩm Lãng xem mười người này cho kỹ, chậm rãi nói ra:
- Lúc trước các ngươi cũng là ăn mày, cũng là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, cho nên cũng không có tên. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là quan quân Bách hộ dưới trướng Ninh Chính điện hạ, tương lai sẽ biến thành Thiên hộ, du kích tướng quân, tham tướng, thậm chí trở thành Đề đốc một phương, phong tước bái tướng, cho nên các ngươi cần phải có một cái tên.
- Lan Phong Tử là đại ca của các ngươi, vậy các ngươi đều theo hắn họ Lan, khác nhau gọi Lan Nhất, Lan Nhị, Lan Tam... Mãi cho đến Lan Thập.
Ninh Chính không khỏi nhìn phía Thẩm Lãng một cái.
Tên đơn giản thế này kia à? Có phải quá tùy ý hay không, sao mà như con mèo con chó vậy.
Không có gì không tốt, gọi danh tự như vậy, sẽ thời thời khắc khắc đều nhắc nhở bọn họ là huynh đệ. Vĩnh viễn cũng là một thể, vĩnh viễn không phản bội lẫn nhau.
Thẩm Lãng nói:
- Không nói lời thừa thãi nữa, còn có hai mươi chín ngày, cuộc thi võ thuật ân khoa bắt đầu!
- Nếu các ngươi thi đậu, như vậy thì một bước lên mây, Ninh Chính điện hạ chính thức có vốn liếng tranh ngôi.
- Nếu các ngươi thi không đậu, bệ hạ sẽ chém giết sạch sẽ bọn ngươi, chuyện Ninh Chính điện hạ tranh ngôi hoàn toàn biến thành trò cười, mà ta cũng ảo não trở lại thành Huyền Vũ.
- Ta hy vọng một màn này không nên phát sinh.
- Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng sinh cùng tử, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
- Trác tướng quân, kế tiếp tất cả giao cho huynh.
Khổ Đầu Hoan dập đầu nói:
- Vâng!
- Tất cả mọi người, toàn bộ mặc quần áo, ra đi ăn cơm!
- Sau nửa canh giờ, bắt đầu huấn luyện.
- Cuộc thi võ thuật chia thành bốn môn: cử trọng, bộ xạ, kỵ xạ, mã chiến (*)!
(*) cử tạ, bắn bia di động, cưỡi ngựa bắn cung, cưỡi ngựa chiến đấu!
- Những người khác phải luyện tập mười mấy năm, mới có thể tham gia cuộc thi võ thuật.
- Mà các ngươi, cũng chỉ có hai mươi tám ngày.
- Cũng chỉ có hai mươi tám ngày, nếu có thể đủ hoàn thành, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông. Nếu không thể hoàn thành, toàn bộ đều chết hết đi!
- Lập, đi!
...
Kế tiếp, mười tên ăn mày này, bắt đầu điên cuồng huấn luyện.
Không, đã không thể gọi bọn họ là ăn mày.
Cần phải xưng là huynh đệ họ Lan, có thể người có dòng máu họ Lan, thiên tài họ Lan.
Khổ Đầu Hoan một mình huấn luyện mười người.
Mỗi ngày huấn luyện chín canh giờ!
Từ sáng đến tối mười hai canh giờ, lại huấn luyện chín canh giờ, còn lại ăn uống ngủ nghỉ đi ngủ cộng lại mới sáu giờ (ba canh giờ).
Tưởng chừng như chính là huấn luyện vào chỗ chết.
Mà kết quả huấn luyện...
Tưởng chừng như để Thẩm Lãng không đành lòng nhìn thẳng.
Không phải là bởi vì quá kém.
Mà là bởi vì quá... ngầu.
Để loại gà xìu như Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn không được, đồng thời bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Võ đạo thế giới này thực sự quá không công bằng.
Người có thiên phú cao, tưởng chừng như chính là muốn làm gì thì làm.
Thật là đáng sợ.
Cuộc thi võ thuật, phần thi đầu tiên, cử tạ.
Mười người này hoàn toàn không cần luyện.
Sau khi Thẩm Lãng dùng cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch kích hoạt sức mạnh huyết mạch của bọn họ, bọn họ trong cơ thể trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại.
Khi lần đầu tiên giơ tạ đã vượt xa yêu cầu của cuộc thi rồi.
Một khắc đồng hồ đều không cần luyện, trực tiếp vượt qua.
Kế tiếp là bắn tên.
Dựa theo nhận định của Thẩm Lãng xem ra, bắn tên cùng huyết mạch thiên phú quan hệ cũng không lớn.
Nhưng mà hoàn toàn không phải như thế.
Bắn tên đầu tiên dựa vào lực, hai là dựa vào ổn định, ba dựa vào mắt, bốn dựa vào tinh thần.
Dĩ nhiên người hiện đại bắn tên còn cần dựa vào tĩnh, dựa vào cảm giác.
Thế nhưng đối với những người có thiên phú huyết mạch cực cao như thế này liền hoàn toàn không tồn tại.
Đầu tiên bọn họ lực lớn vô hạn, tiêu chuẩn cuộc thi võ thuật là cung một thạch. Thế nhưng đối với cao thủ mà nói, chọn cung càng mạnh càng chuẩn.
Cho nên Khổ Đầu Hoan trực tiếp bắt đầu huấn luyện chính là một thạch rưỡi, cái này thì tương đương với siêu cường cung 200 pounds của thế giới hiện đại.
Người có thể giương được cung cỡ đó cực kỳ ít. Năm đó cung của Henry VIII chỉ có 180 pounds mà thôi.
Thế nhưng cường giả huyết mạch như huynh đệ họ Lan, không cần tốn nhiều sức trực tiếp giương ra.
Sau khi giương cung, còn có thể ngắm giữ ổn định không nhúc nhích.
Đương nhiên, nếu cứ mãi giương cung thời gian dài mà không bắn như vậy sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cây cung.
Thế nhưng không hề gì.
Có hội Thiên Đạo.
Cường cung một thạch rưỡi bọn họ chuẩn bị mấy trăm cái, chuyên để huynh đệ họ Lan dùng luyện tập.