Loại cường cung này, khoảng cách cực hạn có thể bắn ra hai trăm năm chục mét trở lên, nhưng khoảng cách chân chính gây hiệu quả sát thương, cũng chỉ có chừng một trăm mét.
Khoảng cách bắn di động của cuộc thi là một trăm hai mươi bước, có thể tầm tám mươi năm mét.
Mà Khổ Đầu Hoan với mười người này yêu cầu càng cao, trực tiếp bắt đầu từ một trăm năm mươi bước.
Hình dung như thế nào về sự tiến bộ của những người này?
Tưởng chừng như chính là đột nhiên tăng mạnh!
Với huyết mạch bình thường, mỗi ngày luyện tập bắn tầm một trăm mũi tên.
Bởi vì loại cường cung như vậy sẽ tiêu hao thể lực phi thường.
Mà đám người kia liền không ngừng giương cung, không ngừng bắn.
Nửa ngày, phải bắn ra chừng năm trăm mũi tên.
Mấy con số này tưởng như nghịch thiên.
Nếu người bình thường gặp phải cường độ huấn luyện cao như vậy, e rằng gân cốt sẽ vặn vẹo, xương sống thắt lưng cũng hoàn toàn biến hình.
Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, chỉ là có chút đau nhức mà thôi, buổi tối ngâm thuốc, ngày thứ hai lại sinh long hoạt hổ, trong thân thể và gân mạch, giống như có sức mạnh vô hạn vậy.
Buổi sáng bắn tên, buổi chiều cưỡi ngựa.
Bắn tên đối với bọn họ mà nói, còn có một chút độ khó.
Cưỡi ngựa đối với bọn họ mà nói, gần như không phí nhiều sức.
Khi bọn họ được kích hoạt huyết mạch, lực lớn vô hạn, tứ chi cường tráng, cảm giác đặc biệt nhạy.
Nhanh chóng có thể tìm tới cảm giác nhân mã hợp nhất.
Vẻn vẹn ba ngày, những người này chẳng những có thể ở trên lưng ngựa ung dung như thường, hơn nữa còn có thể tự do lên xuống lưng ngựa, cưỡi ngược khi phi nước đại.
Lẽ nào cưỡi ngựa cũng có thể dựa vào năng khiếu võ đạo?
Đến ngày thứ tử, hoàn toàn không cần hai tay, dựa vào hai chân hai chân, là có thể ung dung khống chế những thứ Thiên Lý Mã này.
Hai tay trống trải, có thể dễ dàng giương cung bắn tên.
Tiến độ bắn tên sẽ hơi chậm một chút.
Nhưng vẫn vô cùng kinh người.
Ngày đầu tiên, trên cơ bản toàn bộ có thể trúng bia.
Ngày thứ hai, trên cơ bản toàn bộ đều có điểm số.
Ngày thứ ba, trên cơ bản đã có thể bắn trúng ở hồng tâm.
Ngày thứ mười thời gian, kỹ thuật bắn tên của những người này hình như tiến vào trạng thái bình cảnh.
Khổ Đầu Hoan giảm bớt thời gian huấn luyện điên cuồng.
Bắt đầu truyền thụ tu luyện nội công.
Đương nhiên cái gọi là nội công, hoàn toàn là tăng lên tinh thần, tăng lên cảnh giới yên tĩnh như nước.
Sau khi học tập được hai cuốn bí tịch.
Xạ thuật của đám người này, lại một lần nữa đột nhiên tăng mạnh.
Nữ võ sĩ dưới trướng Vũ Liệt, võ sĩ gia tộc họ Kim dưới trướng Thẩm Lãng đều nhìn ngạc nhiên.
Nhất là Thẩm Thập Tam, gã lại một lần nữa rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Ta có cần luyện võ không vậy?
Thế giới này cũng không tránh khỏi quá không công bằng đi.
Có huyết mạch thiên phú, lại thực sự có thể như thế muốn làm gì thì làm.
Những thiên tài các ngươi đây tiến triển cực nhanh, có nên cân nhắc cảm nhận của người có năng khiếu bình thường như chúng ta không vậy?
Lúc trước một Đại Ngốc, để cho gã hoài nghi nhân sinh.
Bây giờ lập tức bùng nổ mười thiên tài, đương nhiên so với cấp bậc Đại Ngốc vẫn rất xa, thế nhưng so với người thường mà nói, tưởng chừng như chính là nhất kỵ tuyệt trần (*).
(*) Nguyên văn: Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai, nghĩa là thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới. Đây là điển tích nói về Dương Qúy Phi thích ăn vải, hoàng đế sai người cưỡi ngựa vận chuyển thật nhanh đến mức người đằng sau chỉ thấy khói bụi mù mịt chứ không thấy bóng ngựa. Ngày nay có nghĩa chỉ về những người có năng lực hơn hẳn người thường ở một phương diện nào đó nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi!
Cái này giống như người thường đi đường, cưỡi rùa chạy thi.
Người có thiên phú cao, cũng chính là cưỡi một con lừa nhỏ.
Mà đám người kia, chính là cưỡi Thiên Lý Mã lao điên cuồng.
Người như Đại Ngốc còn tồi tệ hơn, tưởng chừng như chính là cưỡi chim đại bàng bay đi.
Có những thiên tài này như các ngươi, người thường chúng ta không có đường sống.
Ngũ vương tử Ninh Chính cũng hoàn toàn nhìn ngây người.
Trên cái thế giới này có nhiều thiên tài như vậy à?
Cái tiến độ này cũng không tránh khỏi quá... Đáng sợ.
Cái thứ như bắn tên vốn là mười năm như một ngày, tích lũy theo tháng ngày.
Thế nhưng những người này, tiến bộ hoàn toàn bằng mắt thường có thể thấy được.
Cái này giống như cây mọc lá, chậm chạp được lặng yên không một tiếng động, cần vài ngày sau, mới có thể thấy chúng mọc ra.
Lại giống như nuôi heo, ít nhất phải nuôi một hai tháng, mới có thể nhìn ra biến hóa rõ ràng.
Mà đám thiên tài này giống như chiếu phim tốc độ cao, trực tiếp tăng nhanh gấp mấy chục lần trở lên, lá cây đâm chồi nẩy lộc mọc ra, cánh hoa chỉ thoắt cái liền nở bung xòe.
Đối với người thường mà nói, bọn họ chẳng khác gì đang bay.
Lúc đầu Ninh Chính còn cảm thấy, bắt tập võ đầu từ con số không, trong một tháng thi đậu võ thuật là chuyện Nghìn lẻ một đêm.
Cuối cùng cuộc thi võ thuật kinh đô cường giả như mây, tinh anh vô số.
Thế nhưng cái gọi là tinh anh ở trước mặt thiên tài, hoàn toàn là mây trôi vậy.
Bốn môn thi võ, cũng chỉ có thời gian một tháng học tập, nguyên bản cảm thấy khó như lên trời, ngay cả chỉ có thể đều không học hết.
Hiện tại xem ra, thời gian lại dư sức.
Thật là đáng sợ!
Thế giới này quá điên cuồng.
Tiếp đó, trong lòng Ninh Chính thở dài.
Ninh Chính ta đây có tài đức gì, lại có thể được mười một thiên tài này thuần phục?
Thời gian mười một người lưu lạc thiên hạ mười mấy năm, không ai phát giác.
Mà Thẩm Lãng chỉ liếc mắt một cái đã khai thác ra bọn họ.
Như thế xem ra, Thẩm Lãng càng thêm lợi hại.
Đúng là thường có Thiên Lý Mã, mà không thường có Bá Nhạc.
Hơn nữa Thẩm Lãng đã kích hoạt sức mạnh từ trong huyết mạch bọn họ, cái này càng thêm nghịch thiên.
Ninh Chính ta đây có tài đức gì, lại lấy được Thẩm Lãng giúp đỡ.
Trong lòng gã nói là giúp đỡ, mà không phải phụ tá!
...
- Thế giới này không công bằng quá đi, không công bằng quá đi! - Thẩm Thập Tam thở dài nói.
Bởi vì xạ thuật của mười thiên tài họ Lan đã vượt qua gã.
Đâu chỉ vượt qua gã, hơn nữa còn vượt qua tất cả mọi người dưới trướng Vũ Liệt.
- Người thường không có cách nào sống!
Vũ Liệt nói:
- Tại sao ngươi nhất định phải chằm chằm những thiên tài vậy? Ngươi hoàn toàn có thể so sánh với người khác kia mà.
Thẩm Thập Tam bèn hỏi:
- Cùng so sánh với ai?
Vũ Liệt nói:
- Cùng so với công tử nhà ngươi, Thẩm Thập Tam nhà ngươi cũng là thiên tài tuyệt đỉnh.
Á!
Trong lòng Thẩm Thập Tam đồng ý cả hai tay hai chân, nhưng lại là không dám gật đầu.
Thứ gà siêu yếu xìu như chủ nhân, năng khiếu võ đạo đơn giản là đệ nhất thiên hạ cặn bã.
Trong đám người tùy tiện chọn một người, sợ rằng đều tìm không ra người nào còn nát hơn cả chủ nhân.
Thắng chủ nhân củi mục như vậy, thắng không anh hùng!
Vũ Liệt nói:
- Năng khiếu của Thẩm công tử chắc hẳn đi lệch mất rồi, toàn bộ đều tập trung ở trí khôn và khoản đẹp trai thôi.
Hàm Nô ở bên cạnh gật đầu nói:
- Đúng, đúng, đối với chúng ta công tử tuy rằng võ đạo cặn bã đệ nhất thiên hạ, thế nhưng tướng mạo đẹp trai đệ nhất thiên hạ. Vũ Liệt à, tỷ đã thấy nhiều người, cũng có từng thấy có người nào đẹp trai như công tử chưa?
Vũ Liệt không nói lời nào.
Thẩm Thập Tam nói:
- Thế tử Vân Mộng Trạch, phải đẹp trai tương đương chủ nhân kia chứ.
Hàm Nô lắc đầu nói:
- Không được, không được, Vân Mộng Trạch quá hèn hạ.
Thẩm Thập Tam nhủ thẩm:
- Nhưng mà, chủ nhân cũng vô cùng hèn hạ.
Đương nhiên, gã cũng chỉ dám nhủ thầm trong lòng, chẳng dám buông nửa chữ ra khỏi miệng, thậm chí biểu cảm cùng ánh mắt cũng không dám toát ra nửa điểm, nếu không gã thực sự sẽ gần chết.
Vũ Liệt nói:
- Chúc Hồng Tuyết.
Hàm Nô nói:
- Ta chưa từng thấy qua Chúc Hồng Tuyết, hắn đẹp trai cỡ công tử không vậy?
Vũ Liệt gật đầu.
Chúc Hồng Tuyết đúng là thiên hạ tuyệt đỉnh mỹ nam tử.
Hơn nữa mỹ nam đỉnh cấp, càng chủ yếu dựa vào là khí chất, mà không phải tướng mạo đơn thuần.
Bỗng nhiên Thẩm Thập Tam nói:
- Hàm Nô, ngươi gầy một chút rồi.
Hàm Nô tức khắc mặt mũi đỏ gay, ra sức lắc đầu nói:
- Không có, không có, ngươi không nên nói bậy...
Tiếp đó, nàng chạy vội trốn.
Thẩm Thập Tam kinh ngạc.
Tại sao gầy không muốn thừa nhận nhỉ?
Rõ ràng gầy rất nhiều, tầm hai mươi cân đó.
...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống không thể khoe mẽ lại qua đi rất nhanh!
Bất tri bất giác, trôi qua hai mươi mấy ngày.
Khoảng cách cuộc thi văn cử ân khoa, cũng chỉ có hai ngày.
Khoảng cách cuộc thi võ thuật, cũng cũng chỉ có sáu ngày.
Như vậy mười một huynh đệ họ Lan đến cùng chuẩn bị được như thế nào đây?
Lan Phong Tử đã học thuộc hết sách luận và thơ từ Thẩm Lãng chuẩn bị sớm hơn mười ba ngày.
Đọc làu làu.
Không chỉ có như thế, mỗi ngày gã còn viết mười phần sách luận, hai mươi bài thơ từ.
Quá kinh khủng.
Năng lực sản xuất cao như vậy tưởng chừng như có thể so với thập toàn lão nhân (*).
(*) Càn Long
Một thập toàn lão nhân nào đó sáng tác thơ văn chẳng cần thể diện, Lan Phong Tử cũng chẳng biết xấu hổ, chả cần cảm hứng gì cả.
Những thứ sách luận gã thuộc lòng chính là thiên cổ danh thiên, danh tác bất hủ của Trung Hoa suốt chiều dài lịch sử.
Gã hoàn toàn tùy tâm sở dục, không có dấu vết cóp nhặt sao chép vụng về nào.
Tất cả điển cố danh ngôn, hạ bút thành văn.
Nói như thế!
Nếu như làm không tệ thì trình độ sách luận của Lan Phong Tử đã vượt xa Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đã mất đi năng lực phê chữa sách luận của gã mất rồi.
Một là bởi vì Lan Phong Tử viết quá tốt.
Hai là bởi vì gã viết bất chấp, gần như mỗi một câu đều có thể tìm thấy xuất xứ trích dẫn từ thiên cổ danh thiên mà gã học thuộc lòng.
Nói trắng ra là.
Sách luận của Lan Phong Tử kỳ thực không có linh hồn chân chính.
Cũng chỉ là một thể xác hoàn mỹ vô song.
Thế nhưng...
Thế giới này sách luận có linh hồn được bao nhiêu?
Đầu đề viết văn mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại có ai có thể đủ viết ra tác phẩm trực tiếp tác động linh hồn?
Cái này giống như những người nhân tạo trong bộ phim truyền hình Mỹ《 Westworld 》, họ hoàn toàn giống hệt người thật, hơn nữa lại tuyệt đẹp.
Mỹ nhân như vậy đặt ở trước mặt ngươi, không nói cho ngươi biết là người nhân tạo vừa phục chế ra.
Ngươi sẽ đè xuống hay là không?
Sách luận của Lan Phong Tử chính là như vậy, kinh ngạc vô song.
Như là những trang tuyệt sắc ở trên màn ảnh, đẹp là được, có thể cứng là được, còn quản linh hồn mất linh hồn cái gì.
Lại nói cuộc thi khoa cử, cũng không phải là một việc buôn bán sao.
Ninh Chính đọc sách mười mấy năm, học vấn rất tốt.
Gã xem qua sách luận của Lan Phong Tử, nói một câu:
- Liên tục nhìn mười phần, cảm giác có chút chết lặng. Thế nhưng chỉ nhìn một phần, cực kỳ đặc sắc!
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Có thể đậu ba hạng đầu không vậy?
Ninh Chính ngẫm lại một hồi nói:
- Những sách luận ba hạng đầu ở mỗi khoa thi kinh đô ta đã đọc rồi, luận mức độ kinh ngạc thì kém xa Lan Lĩnh, những câu hắn dùng thực sự rất hay, đám điển cố hắn dùng cũng thực sự quá chính xác.
Có thể không chính xác à?
Từng câu từng chữ mà Lan Phong Tử dùng đều từ hơn một nghìn tác phẩm bất hủ lấy ra, hơn nữa còn vận dụng linh hoạt nữa.
Dĩ nhiên, sách luận và thi từ đều khá duy tâm.
Trừ phi là tác phẩm chân chính kinh điển bất hủ, mới có thể có lực tuyệt sát trí mạng.
Thế nhưng Lan Phong Tử ở trên con đường đó hoàn toàn dùng đến cực hạn.
Cho nên cuộc thi ân khoa ba hạng đầu, không nói nắm chắc, nhưng hạng từ bảy đến mười vẫn ổn.
Huống hồ quốc quân từng nói, chỉ cần đậu hạng cao là được, không bắt buộc ba hạng đầu.
Bằng vào những thứ sách luận thơ từ này của Lan Phong Tử, có tên trên bảng tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền.
Câu cú kinh diễm tuyệt luân như vậy, vận dụng điển cố thượng cổ tuyệt diệu chuẩn xác thế này, nếu không đậu hạng cao mới có quỷ.
Lan Phong Tử bên này không có vấn đề.
Còn võ thuật của mười thiên tài họ Lan võ thuật, có vấn đề à?
...
Khổ Đầu Hoan vẫn điên cuồng thao luyện mười thiên tài này.
- Công tử, ngài mang theo Lan Phong Tử trước về quốc đô tham gia cuộc thi, cuộc thi võ thuật phải chậm hơn bốn ngày, ba chúng ta ngài mai xuất phát trở về kinh đô.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Là trình độ hỏa hậu bọn hắn còn chưa đủ sao?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Công tử nói trình độ là chỉ cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Có tên trên bảng, đậu Cử nhân võ.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Vậy làm sao mà được? Ta muốn không chỉ có riêng đậu cao, ta phải bọn họ đè bẹp mọi người, ta phải bọn họ kinh ngạc tứ phương. Nếu là có huyết mạch thiên phú như vậy còn không đậu được võ cử nhân, vậy còn không bằng tự sát cho chết luôn.
Các ngươi lợi hại.
Đám thiên tài các ngươi nói chính là cuồng, chính là ngạo.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Tiếp đó, Khổ Đầu Hoan một khắc đồng hồ đều không để lỡ.
Tiếp tục điên cuồng thao luyện.
Mười thiên tài họ Lan ngồi trên lưng ngựa.
Cách đó trăm mét, mười con chuột chạy trốn thật nhanh.
Khổ Đầu Hoan hét lớn:
- Bắn, bắn, bắn!
- Nếu như bắn không trúng những con chuột này, nếu như có con nào chết, ta sẽ đánh các ngươi gần chết!
- Các ngươi là phế vật à? Đều luyện một tháng, ngay cả một con chuột cách một trăm năm mươi bước đều bắn không trúng? Nếu như ta các ngươi, lập tức cắt cổ tự sát, còn mặt mũi nào sống trên thế giới này? Còn mặt mũi nào ăn bổng lộc chủ quân?
Có ba người không có bắn trúng, để chuột chạy mất.
Khổ Đầu Hoan chợt xông lên, roi trong tay hạ xuống như mưa rền gió dữ.
- Sỉ nhục, sỉ nhục, sỉ nhục!
- Phế vật, phế vật, phế vật!
- Suốt một tháng nay, các ngươi mộng du à?
- Hồ ở ngay đây, các ngươi nhảy hồ tự sát đi!
Dứt lời, Khổ Đầu Hoan thực sự bắt lại ba người, trực tiếp ném tới trong hồ nước.
Trực tiếp nhận chìm bà người trong nước mấy phút, không cho đứng dậy, để cho bọn họ hưởng thụ cảm giác hít thở không thông.
- Bộ óc yên lặng một chút, yên lặng một chút cho ta!
- Một đám phế vật, một đám phế vật!
Đám người Thẩm Lãng thấy mà da đầu tê dại.
Hàm Nô cất giọng run rẩy:
- Vũ Liệt tỷ tỷ, Khổ tướng quân luyện binh đáng sợ như vậy à? Dựa theo phương pháp luyện thế này, dưới tay hắn chắc hẳn chết sạch.
Vũ Liệt nói:
- Bởi vì khác đối tượng, những người này đều là thiên tài, cho nên Khổ Đầu Hoan tướng quân dùng tiêu chuẩn thiên tài yêu cầu bọn họ, chèn ép bọn họ đến mức tận cùng.
Tiếp tục Vũ Liệt lại nói:
- Vài ngày sau cuộc thi võ thuật, chúng ta thực sự sẽ khiến cho cả nước bùng nổ.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng mang theo Lan Phong Tử ra đi, trở về kinh đô, tham gia cuộc thi ân khoa.
Quốc quân, Biện phi, Thái tử, Tam vương tử, còn có tất cả mọi người kinh đô.
Các người chờ đó.
Thẩm Lãng ta đây lập tức sẽ phải trình diễn một kỳ tích càng thêm kinh ngạc.
Các ngươi sẽ chờ bị nổ mắt đi.
Còn có đám ngu ngốc kinh đô.
Nhớ kỹ màn cá cược của các ngươi, nếu Thẩm Lãng ta đây thành công, nếu mười một người này tên đề bảng vàng ở cuộc thi ân khoa.
Các ngươi sẽ phải ăn hết mười cân phân.
Hố phân của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó các ngươi không ăn, ta sẽ tọng hết vào họng các ngươi.