Chương 560: Quốc quân chấn động hân hoan! Thẩm Lãng là tri kỷ của quả nhân (1)
Vị phó chủ khảo một đến từ viện Hàn Lâm Học Sĩ này cất giọng quá kích động, cơ hồ làm mọi người xung quanh sợ hãi.
Lúc này, phía ngoài tiếng báo canh vang lên.
- Boong... boong, boong!
Một chậm hai nhanh.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
Canh ba, tất cả mọi người cần phải đi ngủ.
Mấy giám khảo cau mày, hạng nhất này không phải đã định rồi sao? Chính là Chúc Hồng Bình đó.
Chúng ta cũng không tin, sách luận và thi phú thí sinh ở đây sẽ vượt qua Chúc Hồng Bình.
Nếu như tương xứng, mọi người cũng nhất định sẽ lấy Chúc Hồng Bình hạng nhất, bởi vì gã nuôi hy vọng đã đã nhiều năm.
Chủ khảo đại nhân cau mày:
- Đã canh ba, bằng không ngày mai hẵn đọc?
Phó chủ khảo một nói:
- Không được, không được, bây giờ phải đọc, bằng không thì các vị sẽ hối hận.
Mọi người càng cảm thấy thấy sai, nhưng vẫntiến lên trước đi.
Hơn nữa lúc này đây, phó chủ khảo một cũng không có cầm bài thi chủ động đưa đến trước mặt chủ khảo đại nhân.
Mấy người giám khảo đang muốn ngủ, tức khắc mang theo ánh mắt trêu chọc mà đọc.
Tiếp đó, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng.
Tất cả mọi người đều buồn ngủ hết sao.
Không phải đâu?
Điều này sao mà được kia chứ?
Đề thiếp kinh chín mươi câu hoàn toàn đúng, đây là muốn điên hả?
Chúc Hồng Bình mới vừa sáng tạo kỷ lục, không đến mấy canh giờ liền bị đánh vỡ.
Kế tiếp thấy ba mươi câu đề minh toán hoàn toàn đúng.
Mọi người nhất thời hoàn toàn kinh ngạc.
Suốt những kỳ khoa khảo tới nay, từng xuất hiện người đáp thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng à?
Giống như không phải thật vậy?
Vị thí sinh này là muốn vô tiền khoáng hậu à?
- Đây thật là xưa nay chưa từng có, sau này không còn ai.
- Đề thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, quá điên cuồng, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe!
- Ngày hôm nay rõ ràng kỳ diệu, mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.
Quan chủ khảo nghe xong, không khỏi giải trừ cái mặt hậm hực kia đi tới.
- Nhưng mà dù cho thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, cũng không có nhiều tác dụng, khoa khảo nặng nhất sách luận và thi phú.
Phó chủ khảo một nói:
- Các vị tiếp tục đọc sách luận và thi phú của hắn.
Mấy người giám khảo tiếp tục đọc.
Sau khi xem《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》 của Lan Phong Tử, tức khắc hoàn toàn nín thở.
Trao đổi ánh mắt khiếp sợ lẫn nhau.
Mà đến khi đọc Thu Nhạn Thi đã nổi hết gai ốc cả toàn thân.
Đến khi đọc đến 《 Bằng Điểu Phú 》hoàn toàn là tê cả da đầu, trái tim run rẩy.
Cơn buồn ngủ thật sự biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bên trong viện tĩnh lặng không tiếng động.
Thật… đáng sợ quá đi.
Tại sao khoa thi này lại xuất hiện tên biến thái như vậy kia chứ?
Văn hay thiên cổ.
Thảo nào phó chủ khảo này nói thủ khoa của Chúc Hồng Bình đã đánh mất.
Chủ khảo đại nhân cầm lấy bài thi Chúc Hồng Bình, cùng so sánh hai bài.
Tức khắc càng thêm phân rõ cao thấp
Chúc Hồng Bình nhiều lắm là loại văn chương hay ho nhiều năm không gặp.
Mà bài thi của thí sinh không biết là ai rồi, sách luận là hiếm có, thi phú tcàng thêm không còn cách nào diễn tả, nhất định lưu danh bách thế.
Thậm chí hoàn toàn được xưng là tài văn chương bẩm sinh, kỹ xảo tự nhiên có.
Chủ khảo đại nhân không khỏi mặc niệm cho Chúc Hồng Bình.
Tể Tướng đại nhân đè ép Chúc Hồng Bình hai kỳ khoa khảo không cho gã tham gia, cuối cùng nén mười bảy tuổi chờ hỏa hậu đến, kết quả hạng nhất phải vuột mất.
Rõ ràng bi kịch.
Bỗng nhiên, có một giám khảo yên lặng nói:
- Vị thí sinh này là ai hả? Có nên mở ra niêm phong tên hay không?
Mấy giám khảo hơi rục rịch.
Bọn họ vô cùng bức thiết muốn biết tên thí sinh này.
Xem đến tột cùng là quái tài nào lại lợi hại đến cỡ này?
Nhưng phép tắc chính là phép tắc.
Nhất định phải đến thời gian cuối cùng mới có thể mở ra niêm phong che tên, khi đó thứ tự đã định rồi.
Thậm chí trên triều đình đã thương nghị, sau thi tỉnh và thi hội không chỉ phải niêm phong che tên, hơn nữa còn sẽ đối tất cả bài thi viết lại một lần nữa.
- Có phải là lộ đề hay không? - Có một giám khảo cất giọng yếu ớt.
Tức khắc, mấy giám khảo nhìn sang ông ta với ánh mắt như dao sắc.
Ngươi muốn chết à?
Khoa khảo quan trọng như thế nào?
Nếu như lộ đề, toàn bộ mấy vị giám khảo ở đây đều kết thúc, sẽ tội liên đới.
Lại nói làm sao có thể sẽ lộ đề?
Đề sách luận và thi phú do quốc quân tự mình định ra, trước khi thi đã niêm phong bằng sáp, ngay cả mấy người giám khảo cũng không biết.
Đề thiếp kinh cùng minh toán sáu giám khảo cho ra, nhưng sau khi ra đề bọn họ sẽ không có rời đi trường thi.
Dù cho muốn lộ đề, cũng không có cơ hội.
Án gian lận thi cử không phải là không có, nhưng vậy đều sẽ dính dấp đến cao tầng.
Lần này Chúc Hồng Bình tham gia khoa khảo, tể tướng Chúc Hoằng Chủ vô cùng coi trọng, hận không thể tìm hết những người chính trực trong triều đình làm giám khảo, nào dám có một chút gian lận, muốn tìm chết à?
- Phía bên chúng ta đương nhiên là không có lộ đề, thế nhưng phần bài thi này cũng quá khiếp đảm, đề thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, trước đó chưa từng có. Hơn nữa sách luận, thi phú này, căn bản cũng không như là chỉ phát huy tạm thời trên trường thi.
- Tưởng chừng như không phải là người phàm, như tiên giáng trần!
- Đúng, chính là cái ý kiến này.
- Then chốt chúng ta căn bản không biết người này là ai, không có nghe nói bên trong thí sinh kinh đô có một tên thiên tài biến thái như vậy.
- Hơn nữa lần này Chúc Hồng Bình nhất định phải được hạng nhất, chúng ta cho hắn hạng nhì, chỉ sợ sẽ khiến cho sóng to gió lớn.
Phó chủ khảo một nói:
- Các vị có ý gì? Chẳng lẽ muốn phải kiên trì đưa Chúc Hồng Bình định là hạng nhất sao? Vậy ta kiên quyết không đồng ý, các vị làm như thế này, ta lập tức liền rời khỏi khoa khảo lần này, chính thức hướng bệ hạ từ giã.
Nghe những lời này, mấy vị giám khảo trong lòng càng thấy sai.
Mẹ trứng, ngươi có ý gì hả?
Làm như chỉ có mỗi mình ngươi có cốt khí vậy.
Một giám khảo nói:
- Bệ hạ với Chúc Hồng Bình cũng vô cùng ưu ái, hay nói nhà ta như có ngựa nghìn dặm, nếu lChúc Hồng Bình đánh mất hạng nhất, chỉ sợ cũng sẽ kinh động bệ hạ. Cho nên...
Chủ khảo đại nhân nói:
- Có gì nói đi.
Cái giám khảo nói:
- Dựa theo phép tắc, chúng ta vẫn không mở ra niêm phong che tên, trực tiếp dự viết hai phần bài thi, hoàn chỉnh mà giao cho bệ hạ, tiếp đó do bệ hạ tới định ai cao ai thấp?
Nghe những lời này, ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta biến thành tán thưởng.
Không tệ, không tệ.
Tiếp đó, phó giám khảo một sao chép lại bài thi của Lan Phong Tử.
Một phó giám khảo khác sao lại bài thi Chúc Hồng Bình.
Sau hơn một canh rưỡi, cuối cùng đã sao chép lại hai phần bài thi.
Lúc này, đã xấp xỉ hừng đông hai ba giờ sáng.
Mấy người giám khảo lại một phen kêu rên, lần này tối đa chỉ có thể ngủ hai canh giờ, sáng mai rời giường tiếp tục phê duyệt bài thi.
Còn có hơn hai ngàn phần mà.
Dựa theo phép tắc, toàn bộ công việc chấm bài thi phải duy trì liên tục tầm ba ngày, ngày thứ tư cầm danh sách trúng tuyển, còn có thứ tự xếp hạng phải quyết định xong.
Tiếp đó ở dán yết bảng.
Mà cuộc thi võ thuật ngày mai chính thức bắt đầu.
Cho nên đến lúc đó, thi văn lẫn thi võ của ân khoa sẽ được dán yết bảng.
Bởi vì cuộc thi võ thuật cơ hồ là lập tức ra thành tích, không cần phê chữa.
Thi võ cấp tình đã từng có phần thi viết, cũng chính là thi binh pháp, nhưng chỉ tiến hành hai kỳ liền hủy bỏ.
Bởi vì phong chức quan võ cử nhân cũng chính là một Bách hộ, không cần học tập binh pháp.
Thế nhưng thi hội võ thuật, thi võ tiến sĩ liền cần học tập binh pháp, hơn nữa tỉ lệ phần bài viết còn rất lớn. Bởi vì võ tiến sĩ cũng là nhân tài cao cấp, ngày sau phải trở thành tướng soái.
Xấp xỉ chừng ba giờ sáng, mấy người giám khảo mới đi ngủ, vẫn ở trong trường thi, không thể đi ra ngoài một bước.
Nằm ở trên giường, những người này vẫn lăn lộn khó ngủ.
Cái tên yêu nghiệt này đến tột cùng là người nào vậy? Thật là đáng sợ.
Bỗng nhiên xông ra, tiêu diệt luôn kinh đô hạng nhất tài tử Chúc Hồng Bình.
Thật sự là quá quỷ dị.
...
Sáng sớm hôm sau, tiểu Lê công công lại tới trường thi.
Không có biện pháp, quốc quân hối thúc quá.
- Chư vị đại nhân, có chấm đến phần giấy trắng nào chưa?
- Không có!
Tiếp tục chủ khảo đại nhân nói:
- Tiểu Lê công công, nơi này có hai phần bài thi đều đặc biệt xuất sắc, tuyệt đỉnh xuất sắc, nếu như không có gì ngoại lệ thì đây phải là hạng nhất, hạng nhì của kỳ thi ân khoa này, thế nhưng ai nhất, ai nhì, chúng ta vẫn còn do dự, xin bệ hạ càn cương độc đoán.
Lê Ân khẽ cau mày, đây cũng không phải thi đình, vì sao phải để bệ hạ định đoạt?
Bất quá nghĩ đến kỳ thi này còn có Chúc Hồng Bình, lẽ nào gã thi rớt, hay là có một thiên tài xuất thế ngang trời?
Sau khi hơi do dự, Lê Ân vẫn nhận lấy hai phần bài thi này.
Tiếp đó, ông lại hỏi:
- Chư vị đại nhân, kết thúc phê duyệt rồi sao?
Quan chủ khảo nói:
- Nào có nhanh như vậy, còn có gần hai nghìn phần mà.
Lê Ân nói:
- Vậy chư vị đại nhân vì sao chắc chắc rằng hạng nhất và hạng nhì trong hai phần bài thi này.
Quan chủ khảo nói:
- Ấy là do chúng ta lỡ lời, hai phần bài thi này chúng ta không cách nào phán định ai cao ai thấp, đành phải nhờ pháp nhãn của bệ hạ..
Lê Ân gật đầu, cầm hai phần bài thi này đi, đưa vào trong cung.
...
Lúc gặp phải nghịch cảnh, trong lòng quốc quân Ninh Nguyên Hiến có thể cất giấu rất nhiều chuyện.
Cho đến khi thuận lợi, lòng dạ Ninh Nguyên Hiến lập tức sẽ trở nên nông cạn, chuyện vặt có chút xíu cũng chẳng muốn giấy, lập tức muốn có đáp án.
Tối hôm qua ngủ, sáng sớm ngày hôm nay ông đã thức.
Chính vì ông chờ một đáp án, Lan Phong Tử đến tột cùng có nộp giấy trắng hay không, đến tột cùng có khinh thường quân vương hay không.
Ông không thèm để ý Lan Phong Tử, người này ở trong lòng ông như là con mèo con chó vậy.
Ông để ý Thẩm Lãng, người này có thật sự tát vô mặt Ninh Nguyên Hiến không thôi? Nếu như Thẩm Lãng nhà ngươi cùng quả nhân một lòng, vậy thì không nên cho quả nhân khó xử.
Chỉ cần xác định Lan Phong Tử nộp giấy trắng, ông liền lập tức giết người này, tiếp đó lập tức lôi Thẩm Lãng vào hỏi rõ ràng.
Nếu như Thẩm Lãng nhà ngươi chẳng cho ra đáp án khiến người ta tin phục, vậy đừng trách quả nhân ra tay vô tình.
Nhưng vào lúc này, giọng của Lê Ân công công vang lên bên ngoài.
- Vào đi. - Quốc quân bèn lạnh giọng hỏi:
- Lê Ân, trường thi bên kia tìm được giấy trắng của Lan Phong Tử?
Lê Ân đi đến rồi nói:
- Thật sự không có, chỉ có điều giám khảo phát hiện hai phần bài thi đặc biệt xuất sắc, hơn nữa kết luận hạng nhất hạng nhì liền ở trong đó, trong lúc nhất thời không cách nào phán đoán ai cao ai thấp, cho nên xin bệ hạ càn cương độc đoán.
- Không rảnh. - Ninh Nguyên Hiến trực tiếp nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Đây cũng không phải thi đình, bọn họ làm ăn cái gì? Còn bảo quả nhân phải xét hạng nhất sao.
- Vâng. - Lê Ân cầm hai phần bài thi lui ra ngoài.
Nhưng mà, quốc quân chẳng bao lâu liền nghĩ đến một khả năng.
Chẳng lẽ là thằng bé Chúc Hồng Bình này thua sao?
Chưa từng nghe nói chuyện này, vương hậu đã nói, lần này cháu của vương hậu phát huy rất khá mà.
- Mang lên đi.
Lê Ân vội vàng đưa lên hai phần bài thi.
Bài thi thứ nhất, quốc quân cầm lên vừa nhìn.
Trước mặt đề thiếp kinh và minh toán, ông chỉ đọc lướt qua một cái, trực tiếp nhìn sách luận và thi phú.
Mặc dù đây là một bản sao chép, nhưng Ninh Nguyên Hiến liếc mắt nhìn ra văn chương của Chúc Hồng Bình.
Chúc Hồng Bình gọi ông là cô phụ (dượng), quốc quân đặc biệt yêu thích gã, hoàn toàn xem như con cháu trong nhà, cho nên đối với văn phong của gã cực kỳ quen thuộc.
Sau khi đọc xong sách luận, sau khi đọc xong thi phú.
Quốc quân mừng rỡ.
Thằng bé Chúc Hồng Bình này phát huy rất tốt.
Cái phần sách luận này, còn có hai phần thi phú này, tham gia thi hội thi đình đều dư sức.
Nhất là 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, hoàn toàn giống với nhận xét của Ninh Nguyên Hiến.
Thằng bé này khá, khá lắm.
Viết thật tốt, thật tốt.
Hạng nhất xem ra là ổn.
Đám này giám khảo làm ăn cái gì, ngay cả chịu trách nhiệm có tí ti cũng không được à?
Cũng bởi vì Chúc Hồng Bình là cháu trai vương hậu, là cháu Chúc tướng, hạng nhất mà các ngươi không dám cho à?
Chẳng lẽ bởi vì nó xuất thân cao quý, phải chèn ép nó sao?
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến cầm lên một phần bài thi khác.
Mới vừa xem không đến hai phút.
Ông trực tiếp sững sờ.
Thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng?
Một trăm hai mươi câu hoàn toàn đúng?
Đây là người sao? Đây là biến thái hả?
Ngay sau đó nhìn sách luận 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, tức khắc thân thể quốc quân giật nẩy người, trong nháy mắt ngồi thẳng đứng dậy.
Hay, hay, hay lắm!
Mỗi một đoạn văn này gần như đều viết đến trong lòng Ninh Nguyên Hiến.
Mấu chốt là những lời trích dẫn từ thánh nhân lại dẫn chứng cho lý do thần thánh của tân chính.
Cái phần sách luận này đã không phải là hiểu sâu, hoàn toàn là nhìn xa trông rộng, mạnh như thác đổ.
Thậm chí có thể thay thế được phong Chiếu Thư Tân Chính trước kia, chiêu cáo thiên hạ.
Những nội dung quốc quân Ninh Nguyên Hiến nghĩ tới cái phần sách luận này có toàn bộ.
Thậm chí nội dung Ninh Nguyên Hiến chưa nghĩ tới, bên trong cái phần sách luận này cũng có.
Khách quan mà nói, sách luận Chúc Hồng Bình vẫn còn non nớt.
Lại nhìn《 Thu Nhạn Thi 》 cùng 《 Bằng Điểu Phú 》kế tiếp, mắt quốc quân không khỏi nóng lên.
Đây nào chỉ viết đến trái tim mà hoàn toàn thấu tận linh hồn của ông rồi.
Linh hồn của ông giống như có một dây cung, hai bài thi phú này điên cuồng kích thích dây cung linh hồn, để ông run rẩy rồi rùng mình từng cơn.
Kẻ viết ra bài thơ, bài phú này tưởng chừng như là tri kỷ của quả nhân đó.
Linh hồn tri kỷ.
Trên cái thế giới này, tri kỷ khó tìm!
Cả người quốc quân đắm chìm vào loại tình cảm chứa chan mà không cách nào kìm chế được.
Thảo nào những tên giám khảo tiễn hai bài này qua đây, bọn họ kỳ thực đã có đáp án, nhưng chính là không dám định cho Chúc Hồng Bình định hạng nhi, cho nên đẩy vấn đề khó khăn này cho Ninh Nguyên Hiến.
Mà trong lòng Ninh Nguyên Hiến sớm có đáp án.
Hạng nhất, hạng nhất tuyệt đối.
Dù cho Chúc Hồng Bình là đứa trẻ ông thích, cũng chỉ có thể hạng nhì.
Tác giả của phần văn chương thứ hai, tưởng chừng như không giống như là người phàm viết.
- Phần bài thi này là của ai? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Quốc gia của ta lúc nào lại một tài năng kinh thiên vĩ địa ra thế này?
Lê Ân nói:
- Dựa theo phép tắc, chấm bài thi chưa kết thúc, không thể mở ra niêm phong che tên.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng kinh nghi.
Điều đó không có khả năng, toàn bộ thí sinh kinh đô, căn bản không có nghe nói có thiên tài như vậy.