Chương 561: Quốc quân chấn động hân hoan! Thẩm Lãng là tri kỷ của quả nhân (2)
Ninh Nguyên Hiến trong lòng vừa khiếp sợ, lại là tràn đầy mong đợi.
- Đi, đi quý phủ Ninh Chính, bắt cái tên Lan… Phong Tử này vào, ta có lời muốn hỏi hắn.
Mặc dù đã rất nhiều lần, nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn không nhớ được tên người này, thứ phổ thông con mèo con chó nên chẳng cách nào nhớ nổi.
- Vâng!
Lê Ân vội vội vàng vàng đi ra.
...
Hơn nửa canh giờ sau đó.
Lan Phong Tử xuất hiện ở bên trong vương cung, hai chân run lẩy bẩy.
Tiếp đó trực tiếp quỳ trên mặt đất:
- Thảo, thảo dân bái kiến bệ hạ.
Tiếp tục, gã giống như nằm liệt trên đất không đứng dậy nổi.
Người này chuộng diễn xuất, ngươi đây dám ở trường thi ân khoa làm ra vụ tự sướng cặn bã đến thế còn có thể bị dọa đến toàn thân run rẩy sao?
Quốc quân nhìn thoáng qua, lập tức liền đối với người này có phán đoán.
Chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, từng trải phức tạp, to gan lớn mật, dối trá, thích đóng kịch khoe tài.
Trong đám ăn mày lang thang đầu đường xó chợ coi như là tinh xảo.
Nhưng quốc quân vẫn cách khá xa xa, mặc dù Lan Phong Tử bây giờ đã không phải là ăn mày, nhưng ở trong mắt Ninh Nguyên Hiến, một ngày là ăn mày, cả đời cũng là ăn mày, ông không muốn tới gần, không muốn đụng vào, không muốn cùng với gã hít thở một bầu không khí.
Cái phẩm chất này rất có tư duy của chủng tộc cao cấp.
- Cho hắn xem.
Lê Ân công công tức khắc đưa một phần bài thi sao chép lại cho Lan Phong Tử.
Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Đây là bài thi của ngươi à?
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Vâng, là của thảo dân.
Nghe những lời này, quốc quân cùng Lê Ân đều kinh ngạc sững sờ.
Hóa ra thật sự là bài thi của ngươi hả.
Tất cả mọi người nghĩ đến ngươi nộp giấy trắng, thật không ngờ ngươi... lại đáp thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, hơn nữa còn viết ra sách luận và thi phú bất hủ?
Ngươi đây là muốn chơi trò một tiếng hót lên làm kinh người sao?
Quốc quân trong lòng vốn nên mừng như điên, bởi vì Lan Phong Tử bỗng nhiên nổi tiếng thì người được lợi lớn nhất là Ninh Nguyên Hiến.
Mấy ngày này mỗi ngày đều có Ngự Sử tố ông, mấy nghìn tên thí sinh còn đi bao vây tấn công Lễ bộ. Tuy rằng ngoài miệng cũng không nói gì, nhưng vô số người đều chế nhạo quốc quân, nói ông hoang đường, lại để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa.
Bây giờ Lan Phong Tử thi tốt như vậy, chính là lúc Ninh Nguyên Hiến đại phát uy long, đại biểu cho ông có tuệ nhãn phát hiện anh tài.
Ông vốn vui mừng không thôi, vô cùng kích động.
Thế nhưng không biết vì sao, quốc quân không có kích động, trong lòng thậm chí vô cùng khó chịu.
Thế nhưng lập tức có tìm không được nguyên nhân trong lòng không thoải mái.
Chẳng bao lâu ông hiểu ra.
Chỉ bằng Lan Phong Tử nhà ngươi, cũng xứng viết ra sách luận như vậy, cũng xứng viết ra thi phú như vậy, cũng xứng biến thành tri kỷ của quả nhân?
Đúng, đúng, đúng!
Chính là vì nguyên nhân này.
Cho nên hầu hạ người này khó khăn biết bao nhiêu, cay nghiệt quá đi.
Người mà ông không thích, vẫn không thể cùng ông cộng hưởng, ngươi không xứng.
Chuyện này giống như một cô gái mang thai bị đàn ông ruồng bỏ, có một tên chó liếm sẵn lòng đổ vỏ, ấy thế mà cô gái kia lại nói: Muốn đổ vỏ của anh ấy sao, anh còn không xứng nhận đâu.
Mặt của quốc quân phát lạnh:
- Lan... Lĩnh nhà ngươi khai thật ra mau, cuộc thi ân khoa lần này, ngươi có gian lận hay không?
Tiểu Lê công công phất phất tay, tức khắc tất cả mọi người xung quanh thối lui toàn bộ.
Lan Phong Tử trong lòng thở dài một tiếng.
Vị quốc quân này quả nhiên cùng trong tưởng tượng y chang.
Trừ người ông ta thích ra, những người còn lại cũng là không bằng heo chó, đương nhiên cũng kể cả bản thân Lan Phong Tử.
Quốc quân cất giọng lạnh nhạt:
- Lan Phong Tử, kế tiếp nếu như ngươi dám nói láo một chữ, quả nhân liền thiên đao vạn quả ngươi ngay.
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Bệ hạ, từ mặt pháp lý tiểu dân không có bất kỳ gian lận nào. Nhưng từ trên thực tế, thảo dân quả thực gian lận.
Lông máy của quốc quân giương lên, ông nói:
- Nói thật hết đi.
Lan Phong Tử cất giọng run rẩy:
- Cái phần 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, còn có 《 Thu Nhạn Thi 》, 《 Bằng Điểu Phú 》 kỳ thực cũng là công tử Thẩm Lãng trước đó viết xong, tiếp đó để tiểu dân học thuộc lòng, ở trên trường thi tiểu dân chỉ là rập khuôn mà thôi.
Nghe những lời này.
Quốc quân hân hoan.
Ha ha ha ha ha!
Quả thế, quả thế!
Quả nhiên là thằng nghiệp chướng này.
Trên cái thế giới này cũng chỉ có hắn mới xứng làm tri kỷ của quả nhân.
Quả nhiên chỉ có hắn mới có thể viết đến tận đáy lòng quả nhân, mới có thể tác động linh hồn của quả nhân.
Bởi vì hai người chúng ta ngạo mạn, thông minh tuyệt đỉnh, tinh xảo thế này.
Lan Phong Tử nhà ngươi cũng xứng sao?
Người khác cũng không xứng.
Quả nhiên là Thẩm Lãng viết, quả nhân không có đoán sai.
Khi hưng phấn, những khó chịu trong lòng quốc quân biến sạch, tiếp đó rót cho mình một ly trà, từ từ uống.
Trong lòng Lan Phong Tử cùng Lê Ân công công đều vô cùng bất đắc dĩ.
Tiếp tục một lúc lâu, quốc quân mới nhớ tới một chuyện trọng yếu.
- Thẩm Lãng vì sao có thể sớm viết ra cái phần sách luận này, còn có những bài thi phú này? Lẽ nào lộ đề? - Quốc quân bèn hỏi.
Lan Phong Tử nói:
- Thẩm công tử chuẩn bị hơn một ngàn phần sách luận, ba nghìn bài thi phú.
Nghe những lời này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức khắc ngây người.
Hơn một ngàn phần sách luận, ba nghìn bài thi phú?
Cái này, cái này cao sản như heo nái à? Thằng nghiệp chướng Thẩm Lãng này, lại lợi hại như vậy sao?
Lan Phong Tử nói:
- Đương nhiên, sách luận và thi phú khác không có xuất sắc như vậy, nhưng Thẩm công tử cảm thấy đề bài có thể thi, liền viết đặc biệt xuất sắc, hơn nữa ý ở trong lời, Thẩm công tử như thần nhân, có thể cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần suy nghĩ trong lòng, văn chương liền tuôn ra.
Đây là lời thật lòng của Lan Phong Tử, gã thật sự cảm thấy toàn bộ những thứ sách luận và thơ từ này là Thẩm Lãng một mình viết ra.
Lúc nói đến chết, khóe miệng có thể không nhếch lên hay không?
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến mới nhớ tới một vấn đề có tính then chốt khác.
Lan Phong Tử chỉ có thời gian một tháng, lẽ nào gã đều thuộc đến hơn một ngàn phần sách luận này?
Hơn nữa, thiếp kinh cùng minh toán gã đáp hoàn toàn đúng.
- Ngươi đã thuộc hết Tứ Thư Ngũ Kinh và mười mấy cuốn sách minh toán kia hết sao? - Quốc quân bèn hỏi.
Lan Phong Tử gật đầu.
Quốc quân lại hỏi:
- Trong vòng một tháng này, ngươi đã học thuộc hết hơn một ngàn phần sách luận hả?
Lan Phong Tử lại gật đầu một cái.
Quốc quân tức khắc tê cả da đầu, trên cái thế giới này thật sự có thiên tài đã gặp qua là không quên được à?
- Lê Ân, tìm một quyển sách cho hắn, cho hắn một nén nhang, hắ thuộc hết năm nghìn chữ.
Tiểu Lê công công lập tức đi tìm một quyển sách, đưa cho Lan Phong Tử, tiếp đó đốt một nén nhang.
Sau một khắc, nhang này cháy hết
Tiểu Lê công công lấy quyển sách từ trong tay Lan Phong Tử về, tiếp đó để cho gã trả bài năm nghìn chữ đã thuộc.
Kết quả!
Lan Phong Tử đọc thuộc hết chẳng sót một chữ.
Lê Ân nhìn mà than thở.
Quốc quân nhìn mà than thở.
Nhân tài!
Lợi hại!
Nhưng mà Thẩm Lãng càng thêm lợi hại, Lan Phong Tử này rong chơi nhiều năm như vậy, chẳng ai phát hiện gã nhân tài, kết quả Thẩm Lãng đào một cái đã móc lên.
Không có Thiên Lý Mã Bá Nhạc vẫn vô cùng giỏi.
Thế nhưng Thiên Lý Mã không có Bá Nhạc, cũng chẳng là gì
Kế tiếp, quốc quân đối mặt một nan đề.
Lần này thứ hạng ân khoa thi văn hạng phải làm sao?
Đưa Chúc Hồng Bình làm hạng nhất ấy à?
Nhưng sách luận và thi phú của Lan Phong Tử xuất sắc như thế, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhận ra của gã tốt hơn.
Nếu như định Lan Phong Tử hạng nhất?
Vậy nhất định sẽ khiến sóng to gió lớn.
Then chốt sách luận và thi phú của Lan Phong Tử là sao chép, tác giả vốn là Thẩm Lãng.
Không có chân tài thực học, định hạng nhất cho gã thì sẽ bị vạch trần, đến lúc đó không chỉ có mất thể diện, hơn nữa còn sẽ diễn biến thành là gian lận khoa án.
Trong nháy mắt, quốc quân cũng thấy khó khăn giải quyết ổn thỏa vô cùng.
- Lan Lĩnh, trình độ sách luận và thi phú của ngươi thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lan Phong Tử nói:
- Tạm được, bệ hạ có thể tạm thời ra đề mục, thảo dân có thể trả lời tại đây.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu, dù sao ông cũng là người cuồng ra đề, thích nhất khoe khoang kiến thức.
Chỉ một lát sau liền ra một đề sách luận và một đề thi phú.
《 Luận Kết Đảng 》 là đề sách luận.
Trong 《 Thất Nguyệt 》(tháng bảy) của Kinh Thi có hai câu, thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y (*) dùng hai câu này làm một bài thơ, một bài phú khác nhau.
(*)Tháng 7 thì sao Đại Hoả hạ thấp (đã hết mùa hè, khí nóng đã dứt), Tháng 9 thì trao áo ấm cho mặc (để chống khí lạnh),
- Cho hắn một cái bàn, giấy và bút mực.
Lan Phong Tử ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn, gần như không có ngẫm nghĩ gì cả, liền lập tức viết.
Chỉ chưa tới một canh giờ, liền viết ra một phần sách luận hơn một ngàn chữ, viết ra một bài thơ, một phần phú.
Toàn bộ là tác phẩm của chính gã, mặc dù tại não gã có sách luận và thi phú tương quan, thế nhưng Lan Phong Tử không có rập khuôn, trong lòng gã biết mong muốn quốc quân là gì.
Cũng đủ xuất sắc, nhưng lại không thể quá xuất sắc.
Tiểu Lê công công đưa văn chương cùng thi phú cho Ninh Nguyên Hiến.
Quốc quân hơi do dự một cái, ông không muốn đụng vào bất cứ thứ gì của Lan Phong Tử, không muốn cùng gã tiếp xúc gián tiếp.
Thế nhưng người này dù sao cũng là Thẩm Lãng nhìn trúng, dù là ăn mày, coi như là nhân tài hiếm thấy.
Mà thôi mà thôi, quả nhân chỉ thoáng đụng thơ từ văn chương, sau đó chỉ cần rửa tay cho sạch là được.
Quốc quân đọc nhanh như gió xem cái phần sách luận này, lại nhìn thơ và phú.
Tiếp đó, lại một lần nữa nhìn mà than thở.
Lại đọc thật kỹ lần thứ hai.
Viết rất khá, đương nhiên cùng so trình độ với Thẩm Lãng vẫn có chênh lệch, hơn nữa là chênh lệch rất lớn.
Thế nhưng câu từ hoa mỹ, dùng điển cố tinh chuẩn, có thể coi là văn chương nhất đẳng, chính là thiếu sót một chút linh hồn.
Phảng phất như là một loại tô đắp nên.
Nhưng mà, thứ văn chương đó trên trường tri khoa cử rất nhiều, phần lớn thư sinh viết cũng là loại này.
Nhưng tài hoa Lan Phong Tử vẫn để cho quốc quân nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chỉ thời gian một tháng, thì có trình độ này, tuyệt đối coi là thiên tài.
Nếu dựa vào trình độ của tên Lan Phong Tử, cuộc thi ân khoa lần này đậu cao cũng không có vấn đề.
Nhưng muốn đoạt ba hạng đầu, liền cần vận may rất lớn.
Nói cách khác tài hoa Lan Phong Tử đã trải qua cân nhắc, chí ít không cần lo lắng bị người khác vạch trần.
Đổi thành những quân vương khác, vì không muốn mạo hiểm, sẽ định Lan Phong Tử thành á khoa.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến không giống, ông theo đuổi hoàn mỹ tất cả mọi việc.
Hơn nữa ở trong lòng ông, lúc này tham gia cuộc thi ân khoa chính là bản thân Thẩm Lãng, Lan Phong Tử chỉ là một con rối mà thôi.
Ông không muốn Thẩm Lãng hạng nhì.
Chợt cắn răng một cái.
Hạng nhất cho ngươi!
Gây sóng to gió lớn liền sóng to gió lớn đi, quả nhân có sợ gì?
Quốc quân phất tay nói:
- Lan Lĩnh, ngươi trở về đi.
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Thảo dân xin cáo lui!
Sau khi gã đi, quốc quân hoàn toàn cũng không che giấu.
Hưng phấn ở thư phòng đi tới đi lui.
Ông tưởng tượng, khi bảng danh sách công khai, người trong thiên hạ khiếp sợ đến cỡ nào.
Lúc trước mấy tên Ngự Sử mỗi ngày mắng ông, còn có mấy tên thí sinh chẳng biết xấu hổ kia, sẽ bị tát vô mặt đến cỡ nào
Ngẫm lại một màn này, cũng cảm thấy thoải mái, đã ghiền!
- Lê Ân, ngươi đi đến trường thi, đã nói chuyện ta biết rồi, đồng thời nói cho bọn họ biết, cuộc thi khoa cử công bằng công chính quan trọng nhất, người nào nên hạng nhất thì hạng nhất, không quan tâm tâm thân phận thí sinh, lấy văn chương thơ từ luận trên dưới.
Ý kiến trong lời nói này đã rất rõ ràng.
Lê Ân khom người nói:
- Vâng!
Quốc quân nói:
- Chuyện này nhất định phải bảo mật, trước khi công khai bảng danh sách, không thể tiết lộ ra một chút xíu hơi hám gì, ngay cả gia tộc họ Chúc cũng không thể biết, phái võ sĩ Hắc Thủy Đài đi giữ trường thi, không để lộ bất kỳ tin tức gì.
Lê Ân trong lòng không nói gì.
Chủ tử của ông xấu tính ghê.
Tất cả cũng là vì một khắc làm mất mặt khi công khai bảng danh sách.
Lần này bệ hạ là muốn liên thủ với Thẩm Lãng, đánh vô mặt người trong thiên hạ bôm bốp.
- Vâng!
Sau khi Lê Ân đi.
Quốc quân không khỏi tưởng tượng.
Trên ân khoa thi văn, Thẩm Lãng sáng lập kỳ tích.
Như vậy cuộc thi võ thuật thì sao?
Thẩm Lãng có thể sáng tạo kỳ tích hay không?
Mặc dù nghe vào không thể tưởng tượng nổi.
Lan Phong Tử cuối cùng còn đọc sách, hơn nữa có năng khiếu gặp qua không quên, còn có thể học thuộc sách luận và thi phú của Thẩm Lãng.
Thế nhưng tham gia cuộc thi võ thuật chính là mười tên ăn mày nửa tàn tật, muốn sáng tạo kỳ tích thực sự so với lên trời còn khó hơn.
Luyện võ là công sức mười năm, cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng quốc quân vẫn tràn đầy mong đợi vô hạn.
Nếu như Thẩm Lãng cũng có thể sáng tạo kỳ tích ở thi võ thì sao?
Vậy mấy cái mặt mo kia sẽ bị đánh cho rung trời.
Vậy thì quốc quân cũng sẽ trờ thành người có tuệ nhãn thức thời, danh tiếng tăng vọt.
- Lê Chuẩn, ngày mai ở trường thi võ thuật, ngươi phái người quan sát cẩn thận, tuyệt đối không thể xảy ra sự việc gian lận bất công nào.
Đại thái giám Lê Chuẩn khom người nói:
- Vâng!
Đương nhiên!
Sự hy vọng trong luốc quân Ninh Nguyên Hiến khoảng chừng một khắc đồng hồ sau đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Mười tên ăn mày tham gia thi võ dưới trướng Thẩm Lãng trở về kinh đô.
Bọn họ vẫn là bị trói ở trên lưng ngựa, kêu gào thảm thiết trở về.
Nói cách khác tầm một tháng trôi qua, bọn họ ngay cả cưỡi ngựa còn chưa có học được.
Vậy võ thuật còn thi cái rắm á?
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng lại một lần nữa trở thành trò cười cả kinh đô.
Tin tức Lan Phong Tử nộp giấy trắng mới vừa bộc phát ra ngoài.
Bây giờ mười tên ăn mày lại đi ra mất mặt xấu hổ.
Ninh Nguyên Hiến tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hận không thể lại bắt Thẩm Lãng vào hỏi rõ ràng.
Thế nhưng trong lòng ông lại tràn đầy khao khát.
Có thể, nói không chừng Thẩm Lãng lại diễn trò mà.
Có thể thằng nghiệp chướng này, ngày mai thật sự có thể sáng tạo kỳ tích thì sao?
Thứ con nít quỷ, gian xảo gian xảo quá đi mất.
...
Ngày kế!
Cuộc thi võ thuật ân khoa, chính thức bắt đầu!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, cuộc thi võ thuật tranh thủ chương sau viết xong! Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, khấu tạ mọi người!
Ngày hôm nay sinh nhật vợ, chúc cục cưng sinh nhật vui vẻ!