Thẩm Lãng từng sáng tạo kỳ tích rất nhiều lần, nhưng theo Ninh Nguyên Hiến, tất cả kỳ tích cũng không bằng lúc này đây.
Thật sự làm cho người ta không thể tin nổi.
Mười tên ăn mày, lúc trước vẫn là nửa tàn tật, chỉ thời gian một tháng, liền bồi dưỡng chúng thành tinh anh võ đạo tuyệt đối, hơn nữa ở cuộc thi võ thuật đậu cao?
Chuyện này nghe vào thực sự như mê sảng vậy.
Kết quả, Thẩm Lãng lại thực sự làm được
Thằng nghiệp chướng này, thằng nghiệp chướng này.
Thật sự không tầm thường.
Nhưng mà cái thằng lỏi con vô liêm sỉ kia, nếu như có thể làm được, vì sao không nói trước với ta kia chứ?
Hơn nữa mấy ngày hôm trước, lúc mười huynh đệ họ Lan trở về kinh đô, ông đã rõ ràng sai người cưỡi ngựa dò trước, Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn để cho bọn họ buộc chặt ở trên lưng ngựa hô to gọi nhỏ tiến vào kinh đô, chính là vì để thiên hạ vạn dân xem thường bọn họ, ngươi đây quá ranh mãnh, thích giở trò đùa tai quái.
- Thẩm Lãng này là loại vô liêm sỉ, hắn chẳng những là muốn lừa gạt người trong thiên hạ, hắn ngay cả quả nhân đều muốn gạt, muốn lường gạt.
- Tội khi quân, tội khi quân, cẩn thận ta lột da hắn bây giờ.
Lê Chuẩn cùng Lê Ân lại một lần nữa bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
Bệ hạ, chúng ta có thể dọa được sao? Ngài nói mãi không chán nhưng chúng ta đều chán nghe rồi.
Lê Ân nói:
- Hai vị chủ khảo đại nhân không nắm được chủ ý, cũng đành nhờ bệ hạ càn cương độc đoán.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:
- Có cái gì không nắm được chủ ý? Lúc này đây cuộc thi ân khoa, mặc kệ thi văn cùng thi võ, đều công bằng công chính đi, không có nửa điểm gian lận đi, đã như vậy lại có cái gì không thể công bố sao?
Lê Ân nói:
- Bọn họ là lo lắng bảng danh sách công bố sau đó khiến cho sóng to gió lớn, bọn họ không chịu nổi.
- Đúng là thứ không có tiền đồ. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lẽ nào cũng bởi vì quá mức sợ hãi, ta sẽ phải trục xuất Lan Phong Tử cùng mười người kia à? Lẽ nào quả nhân còn phải nhượng bộ cho cái lũ kém tài hèn hạ kia sao?
Ninh Nguyên Hiến trong lòng thật cao hứng.
Quá mức nghiện.
Suốt hơn một tháng nay, ông thật sự bị mắng đến muốn nổi đóa.
Mấy tên Ngự Sử mỗi ngày tố lên, biểu hiện ra là tố cáo Thẩm Lãng, trên thực tế kiếm của bọn họ chỉ ngay vào Ninh Nguyên Hiến.
Chỉ thiếu chút nữa chỉ vào mũi ông chửi hôn quân.
Thế nhưng ở chỗ riêng tư, không biết có bao nhiêu quan viên cùng thư sinh mắng Ninh Nguyên Hiến là hôn quân.
Bây giờ cuối cùng mở mày mở mặt.
Làm mất mặt khắp thiên hạ, quá sung sướng!
Ninh Nguyên Hiến ta đây chẳng những không phải hôn quân, ngược lại tuệ nhãn biết anh tài.
Mà đám người các ngươi, mới là những tên mắt mù tầm thường.
- Lê Chuẩn, ngươi đi Xu Mật Viện, Lê Ân ngươi đi trường thi, giao trách nhiệm bảo bọn hắn lập tức yết bảng.
- Không chỉ có như thế, còn phải dán cả hai bảng văn võ cùng một lượt
- Tuân chỉ!
Lê Chuẩn cùng Lê Ân nhanh đi ra ngoài làm việc, quốc quân muốn vả mặt, bọn họ đương nhiên phải giành giật từng giây.
...
Ngoài trường thi, hơn hai ngàn tên thi văn thí sinh ngẩng đầu mà đợi.
Xu Mật Viện bên ngoài, chỉ có mấy trăm người đang chờ đợi yết bảng, bởi vì thi hành chính là chế độ đào thải, bản thân có đậu hay không kỳ thực cũng sớm đã biết rồi, duy nhất lo lắng chính là hạng.
Sở dĩ có mấy trăm người đến xem bảng, một là bởi vì những người đậu cao muốn tới khoe khoang.
Thứ hai, những người không đậu cũng có bạn bè thân tích, bọn họ cũng tới xem bạn bè mình có đậu cao không?
Nếu như bọn họ đậu, đó chính là tin dữ. Nếu như bọn họ cũng không đậu, vậy những người này yên tâm
Biết ngươi cũng thảm như ta, mới có thể cân bằng dễ chịu tâm lý.
Trừ lần đó ra, còn có mấy nghìn người cũng đang chờ đợi xem bảng, trừ gia nô hào môn quý tộc ra, còn có lưu manh côn đồ, bởi vì bọn họ cùng Thẩm Lãng có đánh cuộc.
Lần này Thẩm Lãng phải thua không thể nghi ngờ, tất cả mọi người chờ hướng trên mặt Thẩm Lãng nhổ nước miếng mà.
Mặt trời chiều ngã về tây!
Đám người càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng không nhịn được.
Làm sao còn chưa có yết bảng hả?
Lần này so với năm rồi chậm hơn một canh giờ.
Sẽ không phải xảy ra chuyện đi?
Có phải có gian lận hay không?
Cho dù có gian lận cũng không quan hệ, cứ yết bảng cái đã, chỉ cần chúng ta xác định Lan Phong Tử cùng kia mười tên ăn mày không có đậu là đủ rồi, chúng ta là có thể đi phun nước miếng vô mặt Thẩm Lãng.
Đột nhiên.
Đám người đều tản ra.
Bởi vì một đại nhân vật đến.
- Chúc công tử, Chúc công tử!
Tất cả mọi người đều khom mình hành lễ.
Bởi vì tới là Chúc Hồng Bình, chân chính thiên chi kiêu tử.
- Chúc công tử, ngài còn tự mình đến nhìn bảng hả?
- Chúc công tử, ngài căn bản không cần phải tới, chắc chắn hạng nhất rồi.
- Đúng, Chúc công tử nếu không phải hạng nhất, vậy ngày mai mặt trời sẽ phải mọc đằng tay.
Mọi người nói những lời này chủ yếu là nịnh hót, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Có thể thấy được gia tộc họ Chúc thao túng dư luận vẫn là vô cùng thành công, Chúc Hồng Bình giành được hạng nhất vẫn chẳng khiến người ta đỏ mắt, ngược lại đều là thứ mọi người hy vọng.
- Chúc công tử mấy năm trước đáng lý hạng nhất, Chúc tướng rõ ràng đè ép hắn đến hai kỳ thi, lấy tư cách danh môn hậu bối danh môn cũng chẳng đễ dàng gì.
- Đúng vậy, đúng vậy, lần này Chúc công tử nếu không được hạng nhất, ta liền móc mắt ra.
- Đúng, nếu như Lan Phong Tử có thể đậu thì vậy ta móc mắt xuống.
Chúc Hồng Bình rụt rè mà cười, tiếp đó cũng đứng ở phía dưới chờ yết bảng.
Hành động này của gã quả thực thu hoạch hảo cảm rất nhiều người.
Cháu của Tể tướng, cháu của vương hậu mà cũng tự đến nhìn bảng, hơn nữa chẳng có ra vẻ chút nào.
Quả nhiên là kinh đô hạng nhất tài tử.
- Thẩm Lãng thì sao? Thẩm Lãng thì sao? - Bỗng nhiên có người bèn hỏi.
- Cái thứ tai họa trần gian Thẩm Lãng nào dám lại đây? Hắn phải thua không thể nghi ngờ, nếu đã tới, chẳng phải là bị nước bọt chúng ta cho chết đuối sao?
- Giấy trắng mực đen đánh cuộc viết rõ ràng, hơn nữa còn ký tên in dấu tay, chẳng lẽ Thẩm Lãng còn dám nuốt lời ấy à?
- Ta đây đã cố nhịn phun đờm ba ngày, định bụng chờ phun trên mặt Thẩm Lãng, nếu như hắn không tới nên làm cái gì bây giờ?
- Bảng danh sách sau khi ra ngoài, chúng ta trực tiếp phóng đi phủ đệ Ninh Chính, đi bao vây Thẩm Lãng, chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, chúng ta lập tức tới phun nướ cbọt, dù sao cũng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, kiện cáo dù cho đánh tới trước mặt quốc quân chúng ta cũng có lý lẽ.
Lúc này có người cười lạnh nói:
- Bệ hạ sẽ không bảo vệ hắn, lần này Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày không trúng, hơn nữa còn ở đi ngủ phía trên trường thi, ném vào chính là thể diện bệ hạ, Thẩm Lãng phạm vào tội khi quân. Chỉ cần bảng danh sách kia một khi được ban ra, mười một tên ăn mày kia nhất định đầu rơi xuống đất, tử tội Thẩm Lãng cũng có thể miễn, nhưng mang vạ khó thoát, hắn phải xui xẻo.
Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy có lý.
Nhưng mà vào lúc này, đám người lại một lần nữa oanh động.
- Thẩm Lãng đến, Thẩm Lãng đến!
- Tên ở rể này thật đúng là dám đến a!
- Tên tiểu súc sinh này còn thật không biết chữ chết viết như thế nào hả?
- Nói không chừng hắn đói khát khó nhịn thì sao? Chờ đờm dãi chúng ta nhiều năm.
Tiếp đó, toàn bộ trường thi đầy tiếng khụ khụ.
Có ít nhất mấy nghìn người ra sức khụ đờm ra.
Mà bên người Thẩm Lãng, có chừng trên trăm nữ tráng sĩ bảo hộ.
Có một chỗ bĩ hét lớn:
- Thẩm Lãng, trước đánh cuộc tính sao đây?
Thẩm Lãng cười nói:
- Đương nhiên chắc chắn.
Chúng sinh vui mừng.
- Thẩm Lãng, đây chính là ngươi nói, tất cả mọi người đều nghe được, Thẩm Lãng nói đánh cuộc chắc chắn.
- Kia một hồi chúng ta phun nước miếng vào, Thẩm Lãng nhà ngươi không thể tránh né, cũng không thể phản kháng!
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi yết bảng, nếu như ta thua, tùy ý các ngươi phỉ nhổ. Nhưng nếu như ta thắng, mời các ngươi cũng nhớ kỹ đánh cuộc, ăn mười cân phân.
Nghe những lời này, vô số người cười rần rần.
Thẩm Lãng làm sao có thể thắng?
Tin tức đã sớm truyền tới, Lan Phong Tử ở phía trên trường thi ngủ ngon.
Mặt khác mười họ Lan ăn mày ở trường thi võ, ngày đầu tiên liền cút ra teo héo.
Dù cho mặt trời mọc từ đằng tây, Thẩm Lãng cũng tuyệt đối không thể nào thắng.
Thẩm Lãng lại một lần nữa cất giọng cường điệu.
- Ta giữ lời, vậy các ngươi giữ lời chứ?
Mọi người rối rít nói:
- Chắc chắn, chắc chắn! Nếu là Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày đậu cao thì tất cả chung ta ăn mười cân phân.
- Ta hứa!
- Ta hứa!
Chúc Hồng Bình hạng nhất thiên tài kinh đô sau khi nghe nói như thế, không khỏi cau mày.
Đối với Thẩm Lãng, gã cũng nghe tiếng đã lâu, thật không ngờ dĩ nhiên thô bỉ không thể tả đến nước này để lòe người, thật sự khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng.
Nhưng gã tôn trọng quân tự trong miệng không ra ác ngôn nên xem Thẩm Lãng như thành không khí vậy.
Sau khi Thẩm Lãng đến, tâm trạng mọi người càng thêm nôn nóng.
Làm sao chưa yết bảng vậy?
Cái này đã so với mọi khi chậm một nửa canh giờ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Mà ngay tại lúc này.
Cách đó không xa truyền đến từng đợt chiêng kêu vang.
Mấy người lớn cuống họng hô to:
- Yết bảng, yết bảng.
Lúc trước là không có quy củ này, yết bảng chính là lặng yên yết bảng.
Tất cả mọi người không khỏi một phen phấn chấn.
Rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới.
Mấy nghìn người ùa lên.
Mấy tên võ sĩ cũng không có tận lực làm cho người ta nôn nóng, mấy người cùng tiến lên, trực tiếp dán toàn bộ bảng danh sách.
Không chỉ có có bảng danh sách ân khoa thi văn.
Kể cả bảng danh sách ân khoa thi võ cũng cùng nhau dán ra.
Mọi người kinh ngạc, lúc trước cũng không có quy củ này, trường thi dán chính là bảng danh sách thi văn.
Nhưng mà như thế cũng tốt, cũng không cần chạy đến bên ngoài Xu Mật Viện.
Chúc Hồng Bình biết mình nắm chắc hạng nhất, gã sở dĩ đến xem bảng, không phải là vì khoe khoang, mà là vì lễ phép, vì để tránh cho khiến người ta tạo thành ấn tượng cùng người khác bất đồng.
Cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn tượng trưng gã sẽ rời đi.
Thế nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trái tim không khỏi run lên.
Phát hiện người hạng nhất không phải là mình, mà là một cái tên Lan Lĩnh.
Lại nhìn tên thứ hai, mới là tên của gã Chúc Hồng Bình.
Điều này, điều này sao mà được kia chứ?
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ta nắm chắc hạng nhất, tại sao rơi xuống hạng nhì?
Cuộc thi lần này Chúc Hồng Bình ta đây phát huy vô cùng tốt, làm sao xuất hiện văn chương của ai so với ta càng thêm ưu tú?
Chẳng lẽ là bởi vì thân phận bối cảnh của ta, cho nên mới phải tận lực chèn ép à?
Không phải, gia gia cũng không nói gì về chuyện đè ép ta mà?
Còn nữa, cái tay Lan Lĩnh này là ai hả?
Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói.
Không chỉ là Chúc Hồng Bình, tất cả mọi người xem bảng danh sách xong xuôi, đầu tiên là ngạc nhiên.
Hạng nhất lại không phải Chúc Hồng Bình?
Gặp quỷ à?
- Trên bảng danh sách không có Lan Phong Tử, không có Lan Phong Tử, Thẩm Lãng thua, mọi người hướng hắn nhổ nước miếng đi!
Đông đảo du côn oanh động.
Đều hướng Thẩm Lãng vọt tới, chuẩn bị thực hiện đánh cuộc, ra sức nhổ nước miếng.
Chúc Hồng Bình có được hạng nhất hay không bọn họ không chú ý, chỉ cần trên bảng danh sách không có tên Lan Phong Tử là được rồi.
- Thắng, thắng, phun vào Thẩm Lãng đi.
Nhưng mà vào lúc này.
Có người buồn bã nói:
- Lan Phong Tử chẳng qua là biệt hiệu mà thôi, tên của hắn gọi là Lan Lĩnh.
Nghe những lời này, mọi người khiếp sợ.
Không thể nào, vẫn còn có việc này?
- Không sai, tên Lan Phong Tử gọi là Lan Lĩnh!
- Mặt khác mười tên ăn mày tên gọi Lan Nhất, Lan Nhị, mãi cho đến Lan Thập, tất cả toàn bộ đều đậu cao, thi võ hạng thứ ba đến hàng thứ mười chín.
- Lan Phong Tử ân khoa thi văn hạng nhất, đoạt giải Nguyên kinh đô.
- Mười tên ăn mày họ Lan, thi võ toàn bộ có tên trên bảng.
- Thẩm Lãng thắng!
- Hắn thắng!
Mọi người ngẩng đầu, nhìn trên bảng danh sách.
Cũng không phải sao, mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng toàn bộ đậu cao.
Chúng sinh da đầu từng đợt tê dại.
Đầu tiên là yên tĩnh như chết.
Tiếp đó, giống như mặt hồ tĩnh lặng có một tảng đá ném vào.
Dấy lên sóng to gió lớn.
Điều này, điều này sao mà được kia chứ?
Mặt trời không có mọc từ phía tây kia chứ?
Ta không có ảo giác mà.
Thế giới này chưa hủy diệt kia mà.
Thế tại sao lại xuất hiện chuyện vô lý như vậy?
Mười một tên ăn mày huấn luyện một tháng sau, không chỉ tham gia cuộc thi khoa cử, hơn nữa còn tên đề bảng vàng.
Ở nơi này là kỳ tích hả?
Thẩm Lãng là người hay là quỷ?
Hắn căn bản là yêu quái đi.
Điên rồi, thế giới này quá điên cuồng!
Mà lúc này, giọng của Thẩm Lãng vang lên yếu ớt.
- Các vị chịu thua đi, ta thắng, các vị nên ăn mười cân phân rồi.
Tiếp đó, hắn chợt lấy ra một cuộc giấy thật dài ghi danh sách đánh cuộc trước kia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Tầm hơn mấy trăm ngàn người kí tên, còn có vân tay.
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay ở bên ngoài làm việc, một chương này là vùi ở trên ghế viết ra, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, đa tạ các huynh đệ!