Chương 566: Tát vô mặt tàn bạo! Chấn động kinh đô! Chết thảm (1)
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, đông đảo lưu manh côn đồ hết hồn cả bọn.
Lúc đó ký kết trận cá cược này, quỷ biết Thẩm Lãng sẽ thắng.
Chuyện nghịch thiên thế này, căn bản cũng không có thể phát sinh.
Kết quả bây giờ thực sự xảy ra.
Vậy làm sao bây giờ?
Đương nhiên là lén lút chạy trốn.
Chẳng lẽ thật sự ăn mười cân à?
Thế là, một đám lưu manh côn đồ đã ký tên và lăn dấu tay đều nhao nhao bỏ trốn.
Nếu chúng ta thắng, đương nhiên là sẽ không bỏ qua Thẩm Lãng nhà ngươi.
Nhưng chúng ta thua, liền đừng hòng chúng ta thực hiện đánh cuộc.
Đám người chúng ta khi mắc nợ gì cũng xù, đừng nói là nợ cá cược, chúng ta ngay cả tiền chơi gái đều quịt.
- Chạy đi đâu?
Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo.
Ngay sau đó, mấy chục nữ võ sĩ lại dũng mãnh tiến ra.
Trực tiếp chặn hai giao lộ, không cho những người này rời khỏi.
Những tên du côn này tức khắc nổi giận.
- Chuyện không liên quan đến ta nhé, ta căn bản không có cùng Tay ở rể họ Thẩm ký bất kỳ giao kèo gì, ta chỉ là tới xem náo nhiệt.
- Ta tới xay đậu nành, xảy ra chuyện gì hả?
- Tránh ra, chó ngoan không cản đường, chó mẹ cũng như vậy.
- Không nhường đường thì lão tử cởi quần.
Những thứ lưu manh vô lại này chuyện gì làm không được, hoàn toàn không có liêm sỉ.
Vũ Liệt chỉ vào một tên lưu manh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi cứ cởi, cởi đi nào!
Vũ Liệt tuy rằng dáng dấp anh tuấn giống đàn ông, nhưng cuối cùng vẫn là nữ, hơn nữa còn là một cô gái vừa có vẻ tuấn tú của nam nhi lại có vóc dáng bốc lửa.
Tay lưu manh côn đồ này nở một tràng cười bỉ ổi, thật sự cởi phăng luôn quần, hét lớn:
- Ta cởi quần, nếu ai dám chặn đường ta, cẩn thận đụng đến thân hèn này đó.
Mặt Vũ Liệt trở nên lạnh lẽo, hạ lệnh:
- Bóp nát.
Tức khắc, một nữ tráng sĩ dưới trướng nàng đeo găng tay, chợt hướng sang tên du côn bóp một cái.
Tay du côn trong nháy mắt biến sắc.
Trong nháy mắt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc.
Cơn đau đớn kia, vượt qua sinh con gấp trăm lần.
- A...
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết gần như xuyên phá tận trời.
Tiếp đó tay du côn này trực tiếp ngã xuống đất, che trứng ra sức quằn quại.
Quá đau đớn.
Cả người đều phải co giật.
Toàn bộ lưu manh côn đồ trong nháy mắt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trứng co rụt lại.
Dựa vào!
Thật đúng là bóp bể.
Lúc trước chẳng qua là luôn mồm uy hiếp.
Bây giờ động thật.
Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Toàn bộ lưu manh côn đồ, phàm những ai cùng công tử từng có đánh cuộc, toàn bộ ở ngay chỗ này không nên cử động, bất luận kẻ nào dám can đảm rời khỏi, trực tiếp bóp vỡ.
Lần này.
Tất cả mọi người bị dọa.
Mẹ trứng, thật là đáng sợ.
Nhưng mà những thứ lưu manh côn đồ này vẫn không lo lắng.
Ngày đó chúng ta là ký tên hơn nữa in dấu tay, thế nhưng viết là tên giả hay viết bậy viết bạ.
Thẩm Lãng nhà ngươi biết ta là ai?
Ta nói là ta chưa ký đấy, ngươi có thể làm gì ta nào?
Muốn lão tử chịu thua?
Nằm mơ đi!
Nhưng một màn kế tiếp vô cùng đáng sợ xuất hiện.
Thẩm Lãng bắt đầu chọn người.
Hắn đứng ở chỗ cao, ngón tay xoay vòng chỉ hướng vào người nào.
Tức khắc, mấy nữ võ sĩ tiến lên, chợt bắt người đó tới.
- Các ngươi làm gì, các ngươi làm gì?
- Ta căn bản không có cùng Thẩm Lãng đánh cuộc, ta không có kí tên, ta cũng không có in dấu tay.
Thế nhưng kế tiếp, Thẩm Lãng trực tiếp tìm chữ ký người này, hơn nữa còn tìm được dấu tay của gã.
Tên này nhất thời ngây người.
Điều này sao mà được kia chứ?
Thẩm Lãng thật đúng là nhận ra gã.
Đã gặp qua là không quên được.
Theo Thẩm Lãng chỉ ra và xác nhận, ngày đó phàm là lưu manh côn đồ từng ký tên đều bị bắt đi từng người một.
Không có một sai lầm, không có một sơ hở.
Thẩm Lãng đương nhiên nhớ kỹ mỗi người.
Hắn chính là có trí não, tương đương với chuyện chụp ảnh từng người lưu vào đầu.
Đến lúc cần thì phối hợp sử dụng những hình ảnh này là được.
Đông đảo du côn tức khắc luống cuống.
Chẳng lẽ thực sự ăn mười cân X sao?
Sẽ chết người đó.
Hơn nữa cả đời đều không ngóc đầu lên được.
Tức khắc có người hô to:
- Gian lận, Thẩm Lãng gian lận.
- Đúng, dưới bàn tay Thẩm Lãng nên cuộc thi khoa cử có gian lận, nhất định gian lận.
Nghe những lời này, lập tức đại đa số người hưởng ứng.
Ở đây vốn là có rất nhiều người thi rớt.
Vừa rồi nhìn bảng danh sách, cũng lười để ý tới mâu thuẫn của Thẩm Lãng và đám lưu manh côn đồ này.
Bây giờ nhìn hết lần này đến lần khác, phát hiện vẫn là không có tên của mình?
Điều này sao mà được kia chứ?
Ta tài hoa hơn người, lúc này đây sách luận và thi phú ta viết được tốt như vậy, làm sao có thể thi rớt?
Quan trọng nhất là Lan Phong Tử, gã chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, một tên ăn mày mà thôi, cho tới bây giờ cũng không có thật sự chính thức lên học đường.
Làm sao có thể đoạt hạng nhất?
Còn có mười tên ăn mày khác, luyện võ một tháng, đậu võ cử nhân?
Điều này sao mà được kia chứ?
Nhất định là gian lận.
- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công.
- Thẩm Lãng gian lận, Thẩm Lãng gian lận!
- Trời tru đất diệt, trời tru đất diệt!
Những đám người thi rớt giơ hô to, lưu manh côn đồ thua cược tức khắc hân hoan, còn sợ rằng thiên hạ bất loạn, tức khắc kêu càng thêm lợi hại.
Thế là, hơn ngàn người ở đây cùng nhau hô vang.
- Khoa khảo bất công, có gian lận, có gian lận!
- Giám khảo đi ra, giám khảo đi ra!
- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt, trời tru đất diệt!
Có mấy chục tên thí sinh thi rớt đi thẳng tới trước mặt Chúc Hồng Bình, lớn tiếng nói:
- Chúc Hồng Bình công tử, lần này ân khoa thi văn ngài vốn là hạng nhất, ai cũng thấy là vậy. Kết quả bởi vì Thẩm Lãng gian lận, để ăn mày Lan Phong Tử đoạt hạng nhất, sao mà bất công đến thế này? Chúc công tử, chúng ta nên vì ngài đòi lại một công đạo.
- Đúng, Chúc công tử hạng nhất, ngài là tôn tử của Tể tướng đại nhân, ngài kêu bệ hạ là cô phụ, làm sao có thể nhịn xuống cục tức này được?
- Đi, đi, đi, chúng ta đi đòi lại một công đạo, Chúc công tử chúng ta đều đứng ở bên phe ngài.
Những thứ này thí sinh thi rớt cảm thấy bản thân thế đơn lực bạc, có cần phải tìm một con chim đầu đàn.
Chúc Hồng Bình đã đánh mất hạng nhất, hơn nữa thân phận cao quý, nếu gã chịu nhận làm con chim đầu đàn này thì quá hay.
Chúc Hồng Bình trong lòng cũng chẳng cam tâm, gã cũng hiểu được bên trong có vấn đề.
Bằng không tại sao gã lại vuột hạng nhất khỏi tay? Hơn nữa còn là bị một tên ăn mày cướp đi?
Nhưng gã là danh môn đệ tử, làm sao có thể bị những tên thí sinh thi rớt này lợi dụng?
- Các vị, cáo từ.
Chúc Hồng Bình không nói hai lời, trực tiếp ra khỏi.
Đông đảo thí sinh thi rớt hoàn toàn thất vọng, nhưng chuyện cứ để như vậy sao?
Không, tuyệt đối không có khả năng!
Có vài người là bởi vì không cam lòng, có vài người là bởi vì đơn thuần phẫn nộ muốn phát tiết, mà có vài người thì chỉ sợ cho thiên hạ không loạn.
Đông đảo lưu manh côn đồ đều nhao nhao tạo thế.
- Giám khảo đi ra, giám khảo đi ra.
- Bằng không thì liền đập trường thi, đập trường thi.
- Đi Lễ bộ, đi Xu Mật Viện, đi Thượng Thư Đài cáo trạng!
- Khẳng định có gian lận, nhất định có gian lận!
- Đập trường thi, đập trường thi.
- Đi đến Thánh miếu khóc lóc! Đến Thánh miếu khóc lóc a!
Ở dưới sự dẫn đường mấy nghìn người lưu manh côn đồ, rất nhiều thí sinh thi rớt lập tức mất đi lý trí.
Thật sự xông vào trường thi bên trong đánh đập.
Toàn bộ cục diện hoàn toàn không khống chế được.
Tầm mấy nghìn người, hoàn toàn mất đi lý trí.
- Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, trường thi bị đập nhừ tử.
Pho tượng thánh nhân trong trường thi cũng bị nâng lên.
- Giết Thẩm Lãng, giết Thẩm Lãng.
- Thẩm Lãng gian lận, đầu sỏ gây nên, đánh chết hắn, đánh chết hắn...
Một bầy lưu manh nho nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn ở trong đám người hô to.
Tiếp đó, thật sự có một hai ngàn người hướng Thẩm Lãng tiến lên, muốn thừa cơ giết chết hắn ngay.
Một nửa là thí sinh thi rớt.
Nội tâm bọn họ vốn là thống hận đố kỵ Thẩm Lãng.
Ngươi vốn là con dân đen, vì sao có thể ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ, vì sao có thể sinh hoạt vinh hoa phú quý, mà chúng ta lại phải tận lực học hành.
Ngươi cũng đọc sách, vì sao ngươi không cần thi liền có thể trở thành là cử nhân, hơn nữa còn có thể làm quan?
Bây giờ còn lộ ra mười một tên ăn mày cưỡi ở trên đầu chúng ta làm mưa làm gió.
Thẩm Lãng nhà ngươi để mười một tên ăn mày đi tham gia cuộc thi ân khoa, vốn là coi khinh chúng ta, bây giờ lại bọn họ đậu cao, mà chúng ta lại rớt xuống.
Một nửa kia chính là lưu manh côn đồ sợ thiên hạ không loạn, muốn cá độ mà chẳng chịu thua
Tên ở rể Thẩm Lãng nhỏ nhoi, lại vẫn muốn để chúng ta ăn phân sao? Nằm mơ đi.
Chúng ta sẽ đánh chết ngươi đó!
- Thẩm Lãng gian lận, đánh chết hắn, đánh chết hắn...
Hơn một ngàn người, cầm gậy gỗ, đá cục, hướng Thẩm Lãng phóng đi.
- Bảo hộ công tử!
Mấy chục nữ tráng sĩ hình thành một vòng tròn, chợt bảo hộ Thẩm Lãng ở chính giữa.
- Đá bất kỳ thứ gì!
Còn dư lại mấy chục nữ võ sĩ ra sức đá.
- Ầm ầm ầm...
Không đá chỗ khác, chỉ đá vào của quý của bọn người này.
Lúc này, mặc kệ ngươi là lưu manh côn đồ, hay là thí sinh thi rớt, đá bể trứng toàn bộ.
Trong nháy mắt, từng người người trực tiếp bay ra ngoài.
Phát sinh từng được kêu rên thảm thiết.
Thương thế hơi nhẹ một chút, che của quý ra sức quằn quại.
Thương thế nặng, sắc mặt tái xanh, trực tiếp đau đến co giật.
Vũ Liệt nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Còn ai nữa? Còn có ai dám xông lên.
Mà lúc này, một tên du côn xuông đến trước mặt nàng, nàng không thể ngăn lại thế vì gã xông lên quá nhanh.
Vũ Liệt sắc mặt phát lạnh.
Hướng giữa hai chân tên lưu manh kia chợt đá một cái.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết của người kia chợt ngừng, tựa như một con ếch bị đạp chết.
Trên không trung máu tươi phun ra.
Lần này không chỉ là gà đánh bể trứng, toàn bộ xương chậu đều bị đá nát.
- Còn ai nữa, còn ai nữa?
Vũ Liệt rống to hơn.
Hàm Nô rống to hơn.
Tất cả đám người ở hiện trường, cũng không dám cố tiến lên, chỉ ở trong đám người hô to.
Hơn một nghìn người chống lại trăm nữ tráng sĩ, không dám tiến lên một bước, chỉ dám vung tay hô to.
- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!
- Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!
- Đi cáo trạng, đi phủ Trung đô đốc cáo trạng, Thẩm Lãng không chỉ gian lận, hơn nữa công nhiên ở phía trên phố xá đánh chết người.
- Đi cáo trạng.
- Đi đến Thánh miếu khóc lóc, đi đến Thánh miếu khóc lóc!
Tiếp đó mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp ra khỏi trường thi.
Một nhóm người đi phủ Trung đô đốc Thiên Việt, cáo trạng Thẩm Lãng khoa khảo gian lận, đồng thời bên đường hành hung giết người.
Một nhóm người khác đi đến Thánh miếu khóc lóc.
Trong nháy mắt, toàn bộ kinh đô đại loạn.
Kêu đánh kêu giết!
...
Đến Thánh miếu khóc lóc, cho tới nay cũng là sát thủ của thư sinh đòn.
Trung Quốc cổ đại cũng là như vậy.
Một khi quan hệ đến án gian lận khoa cử, các thí sinh lập tức mang thánh nhân pho tượng dạo phố nơi nơi.
Tiếp đó quỳ gối trước văn miếu gào khóc.
Thánh miếu của kinh đô mới bị cháy hồi đầu năm, lúc này còn đang sửa xây.
Lúc này trên bãi đất trống trước Thánh miếu, có chừng hai nghìn tên thí sinh quỳ ở nơi đó gào khóc.
- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công.
- Thánh nhân, các ngài mở mắt đi, xem cái thế giới ô trọc không chịu nổi này đi.
- Cái trường thi này không sạch sẽ.
- Thẩm Lãng gian lận, Thẩm Lãng gian lận. Thánh nhân, ngài hãy đánh xuống một đường sấm sét, giết ngay tên súc sinh Thẩm Lãng này đi!
Nguyên bản chỉ có thí sinh thi rớt tới đến Thánh miếu khóc lóc.
Sau đó trào người tới càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều thư sinh không có tham gia khoa khảo cũng vọt tới.
Bởi vì bọn họ đã từng thi rớt, hơn nữa hiện tại xem ra vô vọng khoa cử.
Phát triển đến phía sau, thậm chí có chút người trúng cử cũng tới.
Điên cuồng nhất chính là có hai cái thí sinh, lúc này đây ân khoa rõ ràng trúng cử, lại cũng đã chạy tới đến Thánh miếu khóc lóc.
Đây... Đây là thật đầu óc nông nỗi rồi.
Tối nay chúng ta cũng là người thi rớt.
- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!
- Trời tru Thẩm Lãng, trời tru Thẩm Lãng!
...
Quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang, còn có cái khác năm giám khảo ân khoa thi văn sắc mặt tái nhợt, thậm chí run lẩy bẩy.
Bọn họ đoán được, lần này yết bảng sẽ khiến sóng to gió lớn, nhưng thật không ngờ sẽ huyên náo lớn như vậy.
- Ta cũng biết là kết quả này, ta chỉ biết!
- Lúc đó thật cần phải để Chúc Hồng Bình hạng nhất.
- Mấu chốt là lần này cuộc thi ân khoa không có gian lận, không tin những thứ này thí sinh có thể tới điều tra tất cả bài chấm.
Viện Hàn Lâm Học Sĩ phó chủ khảo một cười lạnh nói:
- Ngươi cho là bọn họ quan tâm chân tướng à? Bọn họ chỉ là muốn gây rối, muốn làm lớn chuyện, tiếp đó muốn thi lại một lần nữa mà thôi.
- Dù cho không còn thi được lần nào, cũng muốn thúc ép bệ hạ thỏa hiệp, trục xuất Lan Phong Tử khỏi hạng nhất, trục xuất mười tên ăn mày kia khỏi thi.
- Bọn họ điên rồi sao? Tính cách của bệ hạ bọn họ sẽ không biết? Vài ngày trước, lúc bọn họ bao vây tấn công Lễ bộ, bao vây tấn công Xu Mật Viện, không phải là bị bệ hạ trực tiếp đuổi đi à?
Phó chủ khảo một nói:
- Lúc đó bọn họ nghĩ ngày kế sẽ phải thi, hơn nữa đám người Lan Phong Tử sẽ không thi đậu, cho nên tạm thời rút lui mà thôi. Bây giờ nếu đã thi rớt, đương nhiên vò đã mẻ không sợ rơi, mượn cơ hội phát tiết với bệ hạ, với Thẩm Lãng bất mãn, ra sức làm lớn chuyện.
- Chúng ta có thể bị hi sinh hay không hả? Nếu như bệ hạ vì trấn an mấy nghìn tên thí sinh này, nói không chừng thực sự sẽ định làán gian lận, sáu người chúng ta đây liền trở thành bia đỡ đạn.
- Đều do Thẩm Lãng, tên tiểu súc sinh này vì sao phải làm việc không nên làm? Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày đều đã i qua có tên trên bảng, ngươi lén lút ở nhà vui vẻ cũng được, vì sao còn muốn đi ra làm mưa làm gió, còn muốn làm tức giận những người này?
Phó chủ khảo một nói:
- Vô dụng, Thẩm Lãng đi ra khiêu khích những người này cũng như lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng nếu như hắn trốn ở trong nhà không lộ diện, cũng sẽ bị người coi là có tật giật mình, tóm lại nếu người ta muốn gây chuyện thì sẽ phá thôi.
- Vậy làm sao bây giờ? Phải làm sao?
Chủ khảo Lễ bộ Thị lang nói:
- Bây giờ then chốt nhìn gia tộc họ Chúc, nếu như Chúc tướng cho đám này thư sinh chỗ dựa thì kia bệ hạ cũng phải nhượng bộ, cũng phải nghiêm phạt Thẩm Lãng.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, là cột chống trời trong quan trường Việt quốc, chân chính văn đảm.
...
Bên trong gia tộc họ Chúc!
Chúc Hồng Bình ở trước mặt ông nội lộ ra tính tình thật.
- Ông nội, tôn nhi không phục, tôn nhi nuôi hy vọng bốn năm, với cuộc thi ân khoa lần này nhất định phải được hạng nhất, tôn nhi muốn thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, bây giờ lại bại bởi một tên ăn mày, điều này làm cho tô nhi làm sao chịu nổi.
- Phương diện này khẳng định có gian lận, xin tổ phụ tra rõ.
Ánh mắt Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nhìn phía cháu mình vô cùng ôn hòa.
- Tình hình bên ngoài như thế nào? - Chúc tướng bèn hỏi.
Quản gia nói:
- Mấy nghìn người đi phủ Trung đô đốc cáo trạng, nói Thẩm Lãng gian lận khoa khảo. Mấy nghìn người khác đến Thánh miếu khóc lóc, người càng ngày càng nhiều, chuyện huyên náo càng lúc càng lớn.
Chúc tướng nói:
- Trong cung có phản ứng gì?
Quản gia nói:
- Không phản ứng chút nào, bệ hạ giống như hoàn toàn không biết việc này vậy.
Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:
- Biết rồi.
Quản gia nói:
- Chủ nhân, bệ hạ đây là ý gì? Bệ hạ muốn hi sinh Thẩm Lãng à? Hướng mấy nghìn người thư sinh thỏa hiệp à?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:
- Không, bệ hạ chẳng qua là đang đợi phản ứng của ta mà thôi.
Cục diện dưới mắt đã vô cùng sáng suốt.
Ánh mắt mọi người đều đang ngó chừng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Nếu như khoa cử có gian lận, Chúc Hồng Bình chính là người bị hại nhiều nhất.
Hơn nữa Chúc Hoằng Chủ còn là lãnh tụ của đám văn nhân.
Một khi lão quyết định đứng về phía đám thí sinh thi rớt, đương nhiên thu mua vô số nhân tâm.
Cho đến lúc này, Thẩm Lãng chắc chắn đỡ không được vị Tể tướng già này.
Thậm chí Ninh Nguyên Hiến cũng có thể phải nhượng bộ.
- Chủ nhân, đã có rất nhiều thư sinh đi tới cửa nhà của chúng ta quỳ xuống.
- Càng ngày càng nhiều.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nhắm mắt lại, vễnh tai lắng nghe.
Quả nhiên nghe được.
- Chúc tướng, xin vì thư sinh thiên hạ làm chủ.
- Chúc tướng, xin ngài ngăn cơn sóng dữ, cho khoa cử thần thánh một sự trong sạch.