Chương 567: Tát vô mặt tàn bạo! Chấn động kinh đô! Chết thảm (2)
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ phất phất tay.
Những người khác đều lui xuống chỉ để lại đứa cháu trai Chúc Hồng Bình.
- Cháu ngoan, cháu vô cùng kiêu ngạo tự phụ, đây là chuyện tốt, trẻ con nhà họ Chúc chúng ta phải có ngạo khí như thế này. - Chúc Hoằng Chủ ôn hòa nói:
- Thế nhưng kỳ này cháu hạng nhì, ông nội kỳ thực thật cao hứng.
Nghe những lời này, Chúc Hồng Bình kinh ngạc.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cháu ngoan, hôm nay tổ phụ sẽ dạy cháu một câu nói, phàm là việc gì cũng không nên theo đuổi hoàn hảo tuyệt đối.
Chúc Hồng Bình nói:
- Không phải là kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu (nếu kiêu hãnh, hối hận không kịp), tôn nhi đã đọc hơn trăm lần!
Chúc Hồng Bình này trước mặt người khác coi như là nhã nhặn lễ độ, thế nhưng ở trước mặt ông nội không che giấu chút nào, nói chuyện thẳng tuốt tuồn tuột.
- Cũng phải, cũng không phải. - Chúc Hoằng Chủ nói.
Chúc Hồng Bình nói:
- Bản thân tôn nhi tới có thể được hạng nhất, lẽ nào cũng bởi vì thân phận của tôn nhi mà xếp cho tôn nhi hạng nhì? Cái này cũng không tránh khỏi quá dối trá, tôn nhi không phục, làm người sợ hãi rụt rè như thế còn có ý gì nữa?
- Ha ha ha... - Tể tướng Chúc Hoằng Chủ cũng không tức giận, đưa tới vài tờ giấy rồi cười nói:
- Cháu ngoan của ta xem thật kỹ một chút, xem phần sách luận, còn có thi phú trên bài thi này viết thế nào? So với cháu thế nào?
Chúc Hồng Bình nhận lấy vừa nhìn.
Trước tiên đọc một lần thật nhanh, tiếp tục lại đọc thật kỹ hai lần.
Tức khắc mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ không ngớt.
Chúc Hoằng Chủ càng cao hứng hơn nói:
- Cháu ngoan, sách luận và thi phú này, so với cháu thế nào?
Chúc Hồng Bình cúi đầu nói:
- Viết hay hơn tôn nhi.
Chúc Hoằng Chủ hỏi:
- Hơn bao nhiêu?
Chúc Hồng Bình đáp:
- Tốt hơn rất nhiều rất nhiều.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bây giờ cháu còn cảm thấy có người chèn ép cháu sao?
Chúc Hồng Bình lắc đầu.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cháu ngoan của ta tuy rằng xuất sắc, thế nhưng khó tránh khỏi xuất hiện một tên yêu nghiệt, không thể so được.
Chúc Hồng Bình trong lòng lại vùng lên sự không cam lòng.
Cho thêm ta mười năm, ta chưa chắc không bằng người này.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Kỳ thực nói lần này khoa khảo có gian lận cũng được, cái phần sách luận, còn có thi phú này căn bản không phải cái Lan Phong Tử làm, mà là Thẩm Lãng làm.
- Thẩm Lãng? - Chúc Hồng Bình hết hồn nói:
- Hắn sao?
- Đúng vậy! - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Hắn năm nay cũng mới hai mươi tuổi, lớn hơn cháu ngoan không được ba tuổi. Vì cuộc thi ân khoa kỳ này, hắn đã viết rất nhiều rất nhiều sách luận và thi phú để Lan Phong Tử học thuộc lòng, kết quả thật sự trúng tủ.
Chúc Hồng Bình nói:
- Tổ phụ, ngài làm sao biết?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Đương nhiên là bệ hạ nói cho ta biết, loại chuyện này hắn sẽ không lừa gạt ta.
Tiếp tục, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cháu ngoan, bây giờ cháu còn muốn đi lấy lại công đạo à? Lan Phong Tử giành được hạng nhất, quả thực không dựa vào bản lĩnh thật sự, văn chương của hắn thật sự không tốt bằng cháu.
Chúc Hồng Bình lắc đầu nói:
- Khoa khảo vốn cũng không cấm đoán tủ, tôn nhi cho là có người chèn ép mới không cam lòng. Bây giờ... Tâm phục khẩu phục.
Tiếp tục, Chúc Hồng Bình nói:
- Tổ phụ, ta xem Thẩm Lãng này bạ đâu nói đấy phóng đãng cực kỳ, sợ thiên hạ bất loạn, hoàn toàn không giống như là một đại tài.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Người này, chính là một Hỗn Thế Ma Vương, không phải vạn bất đắc dĩ, chớ trêu chọc hắn.
Tiếp tục, ánh mắt Chúc Hoằng Chủ chuyển qua nơi khác nói:
- Thế nhưng cũng không cần đi quá gần, đỡ phải tuyển họa!
...
Trời tối!
Nhưng cả kinh đô vẫn không yên.
Giống như sôi trào vậy.
Bên ngoài phủ Trung đô đốc Tam vương tử, mấy nghìn người quỳ ở nơi đó, không ngừng gõ trống.
- Đô đốc đại nhân, chúng ta cáo trạng.
- Đô đốc đại nhân, Thẩm Lãng bên đường giết người, tội không thể tha!
Mà ngoài Thánh miếu.
Mấy nghìn tên thư sinh, cộng thêm đám vây xem xem náo nhiệt, có chừng hơn vạn người.
Đốt vô số ngọn nến, chi chít như là ngôi sao vậy.
Vô số thư sinh bắt đầu tuyệt thực.
Hơn nữa thay phiên khóc thét.
Thế là đám người khóc thét thực sự cuống họng chịu không nổi.
Một lần một nghìn người, thay phiên khóc.
Hơn nữa khóc có vần có điệu, như thế khóc lên mới có thanh thế.
Ngay từ đầu kể lể rất nhiều câu, sau đó phát hiện vẫn là một câu có hiệu quả tốt, không ngừng lặp lại cũng được.
- Thiên đạo bất công, thánh nhân hổ thẹn, Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!
Các thí sinh đập trường thi, vừa đến Thánh miếu khóc lóc, huyên náo lớn như vậy, bên trong vương cung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này làm cho các thư sinh thấy được hy vọng.
Bệ hạ chỉ sợ là phải thỏa hiệp, mọi người không ngừng cố gắng, sẽ làm lớn chuyện lên.
Người sẽ nhiều hơn chút.
Như thế Thẩm Lãng liền hẳn phải chết chắc rồi.
Lần này cuộc thi ân khoa dù cho không có gian lận cũng muốn trở nên có gian lận.
Chuyện đầu tiên, nhất định phải thi lại.
Mà một số ít thí sinh đã đậu trong đại bộ phận thí sinh đương nhiên không muốn làm việc không nên làm.
Nhưng lúc này người nào dám mở miệng, ngươi phải mở miệng chính là kẻ thù chung của thư sinh, ngươi chính là cùng Thẩm Lãng một phe.
Thẩm Lãng gian lận, các ngươi cũng gian lận, bằng không làm sao các ngươi thi đậu?
Mà lúc này, lũ hoa khôi kinh đô lại không muốn làm người ngoài cuộc.
Tầm mười mấy hoa khôi đều tới lên tiếng ủng hộ các thí sinh.
Thứ những ả này có thể làm đương nhiên là miễn phí.
Nhưng mà, bán không phải thân thể, mà là giọng hát.
Những con ả này không biết mệt mỏi ở ngoài Thánh miếu, hát khúc cổ vũ cho đám thí sinh thi rớt.
Hơn nữa hát cũng là thơ từ của thánh nhân.
Hơn nữa còn sáng tác tạm thời.
Hơn nữa sáng tác mỗi một bài hát, đều bao hàm cái này mười sáu chữ.
- Thiên đạo bất công, thánh nhân hổ thẹn, Thẩm Lãng gian lận, trời tru đất diệt!
Đương nhiên vì đạt được hiệu quả hút mắt kẻ khác, họ tăng thêm rất nhiều từ ngữ kinh người hơn.
Ví như trời khóc gào.
Lại ví như thiên liệt mà khóc, đất nứt mà tê.
Đám hoa khôi này không muốn bỏ qua bất cứ sự kiện nóng hổi nào, kiểu thời khắc như vầy là cơ hội tốt nhất tăng danh tiếng, danh tiếng chính là giá trị con người.
Hơn nữa họ cũng không thích Thẩm Lãng.
Vì sao?
Bởi vì Thẩm Lãng chưa từng có đi tìm họ, cũng không có tới nâng niu họ.
Ngược lại, hắn còn dấu đầu lộ đuôi lén lút đi thanh lâu tìm mấy con thanh quan nhi thấp hèn.
Thẩm Lãng nhà ngươi dầu gì cũng là tài tử phong lưu, không tới tìm những thứ hoa khôi tiếng lành đồn xa như chúng, ngược lại đi tìm những con tiện nhân bán thân kia, ngươi có ý gì hả?
Coi thường chúng ta à?
Thẩm Lãng quả thật không có coi thường họ, đơn thuần chính là không muốn trêu chọc.
Quá phiền toái.
Ta còn muốn ngâm thơ đối đáp mới có thể được sự ưu ái của ngươi, tiếp đó đi đến lầu của người uống một chén rượu, còn cảm thấy quang vinh vô cùng.
Thẩm Lãng ta đây cũng không phải ngu ngốc? Chạy đến đó để bơm hơi cho ngươi à?
Mọi người giản đơn trực tiếp một chút không tốt sao?
Một tay giao tiền, một tay giao thân.
Quả thật Thẩm Lãng ta đây cố tình nhát gan, không có chân chính đi giao dịch, nhưng chính là nghĩ như vậy.
Thế nhưng nếu ta cùng những thứ hoa khôi các ngươi ngâm thơ đối đáp, ra vẻ gian tình cuồng nhiệt, chẳng phải là có lỗi với nương tử ta sao?
Ta yêu cục cưng Mộc Lan vô cùng, tinh thần tuyệt đối không chệch hướng.
Chính là bởi vì loại đối đãi lạnh nhạt này, Thẩm Lãng cũng trở thành kẻ thù chung của giới hoa khôi.
...
Triều hội ngày kế!
Rất nhiều Ngự Sử, rất nhiều quan viên văn võ đều mài đao soàn soạt.
Hôm nay kinh đô đại loạn.
Mọi người vừa lúc thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhất định phải thừa cơ phế bỏ công danh mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng kia.
Nhất định phải thừa cơ bắt Thẩm Lãng.
Đám người kia cứ như vậy hận Thẩm Lãng à?
Có lẽ đúng như vậy!
Nhưng mục tiêu của bọn họ cũng không phải Thẩm Lãng, mà là muốn mượn Thẩm Lãng để quốc quân cúi đầu mà thôi.
Quốc quân để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa, quả thực chọc giận những thứ quan viên văn võ này.
Chúng ta đọc sách mười năm, luyện võ mười năm, mới có tư cách đến trường thi, mới có tư cách có chức vị.
Bây giờ Thẩm Lãng cũng bởi vì được bệ hạ ân sủng, hắn tùy tiện tìm mười một tên ăn mày là có thể tham gia cuộc thi khoa cử?
Thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
Như thế thể diện của chúng ta đâu còn?
Không, như thế đạo của thánh nhân đâu còn?
Lúc đầu mười một tên ăn mày không thi đậu thì thôi.
Hết lần này tới lần khác mười một người thi đậu, hơn nữa cái Lan Phong Tử lại vẫn đoạt hạng nhất.
Đây là sao?
Đám quan viên văn võ chúng ta đây chẳng phải là bị mất mặt à?
Chứng minh chúng ta lúc trước tố cáo Thẩm Lãng cũng đố kỵ, cũng là càn quấy?
Chứng minh bệ hạ là tuệ nhãn thấy anh tài, những thứ thần tử chúng ta đây đã bị mỡ heo che tim?
Chuyện này sao được?
Bây giờ mấy nghìn tên thí sinh rớt, mấy nghìn tên thư sinh đứng dậy nháo sự.
Vừa lúc cho chúng ta cơ hội.
Mọi người nhân dịp lửa cháy đổ thêm dầu, nhất định phải đưa cái án gian lận này làm cho ván đã đóng thuyền.
Quốc quân dù cho có ân sủng Thẩm Lãng, cũng đỡ không được mấy nghìn tên thư sinh, cũng đỡ không được trên trăm quan viên văn võ đâu.
Cho nên, trên trăm tên quan viên bên trong tay áo đều giấu tố chương tấu cáo.
Chờ triều hội bắt đầu, tiếp đó giáng một gậy chết tươi Thẩm Lãng.
Còn chân tướng?
Hoàn toàn chẳng còn quan trọng nữa.
Trên đại điện.
Trên trăm quan viên văn võ xoa tay.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên một trận ồn ào xôn xao.
Tiếp đó nhìn thấy tất cả mọi người đều lạy xuống.
- Chúc tướng!
- Lão sư!
- Chúc sư phụ!
Chúc Hoằng Chủ đến, nơi lão đi qua, mặc kệ văn võ đại thần đều lạy xuống.
Chúc tướng đều tới.
Mọi người có điểm tựa.
Trận chiến này tất thắng!
Chúc tướng khẽ động, bệ hạ đều phải thỏa hiệp.
Mọi người ôm lấy Chúc Hoằng Chủ.
Một vị đại thần nhiệt lệ chứa chan trong mắt:
- Chúc tướng, ngài là lãnh tụ chúng ta, ngài nên vì thư sinh chúng ta làm chủ.
- Những thư sinh này thê thảm làm sao, mấy nghìn người quỳ gối trước Thánh miếu khóc thét, cuống họng đều đổ máu.
- Hơn nữa cũng bắt đầu tuyệt thực.
- Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng nhìn không được, đều lên tiếng ủng hộ những thí sinh thi rớt này.
- Chúc tướng, lần này khoa khảo có thể thật sự có gian lận, mười một tên ăn mày, toàn bộ đậu cao, điều này sao mà được kia chứ hả?
- Chúc tướng à, Thẩm Lãng người này làm mưa làm gió, là một tai họa.
- Chúc tướng, văn võ khoa cử liên quan đến mạch máu quốc gia, nếu khoa cử có gian lận, vậy cả gốc rễ quốc gia phải thối rữa.
- Vì thánh nhân tôn nghiêm, vì sự nghiệp thiên thu Việt quốc của ta, xin Chúc tướng vì thiên hạ thư sinh làm chủ, mở ra một càn khôn tươi sáng cho thiên hạ.
Tiếp đó, trên trăm tên quan viên lạy xuống chỉnh tề nói:
- Xin Chúc tướng làm chủ văn võ thí sinh, chúng ta sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ gật đầu nói:
- Được, một hồi các ngươi đều chớ nóng vội tấu lên, ta lên trước!
Đông đảo quan viên hân hoan.
Vậy tốt nhất rồi, Chúc Hoằng Chủ là thiên hạ văn đảm, quần thần lãnh tụ, quốc quân lão sư kiêm nhạc phụ.
Có lão xuất thủ, Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, quốc quân cũng phải thỏa hiệp.
Mọi người theo sát phía sau, cũng sẽ không có mạo hiểm làm tức giận quốc quân!
Một lát sau!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến giá lâm.
- Có bản khải tấu, không có bãi triều!
Tức khắc, toàn bộ đại thần toàn bộ nhìn phía Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Chúc tướng ra khỏi hàng, khom người nói:
- Bệ hạ, thần có bản.
Quốc quân ôn hòa nói:
- Tướng phụ mời nói.
Chúc Hoằng Chủ trong lòng run lên.
Cái từ tướng phụ này, quốc quân đã cực kỳ lâu không có hô qua.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Có người nói lần này cuộc thi ân khoa văn võ có gian lận, cựu thần đã đi điều tra qua, cái gọi là gian lận hoàn toàn giả dối hư ảo, hoàn toàn là một đám người đang gây sóng gió, kích động thí sinh thi rớt tác loạn, xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc.
Nghe những lời này.
Tất cả văn võ quan viên khiếp sợ.
Chúc tướng, ngài... ngài đây là ý gì hả?
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy theo ý kiến tướng phụ, rõ ràng nên như thế nào trừng phạt nghiêm khắc?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Lấy thủ đoạn lôi đình, lộ lòng dạ Bồ Tát. Đối với một đám người gây chuyện dụng ý khó dò này thì người nên giết thì giết, nên tước bỏ công danh thì tước, nên đày thì đày, nhưng đối với đại đa số thí sinh hồ đồ, hơi phạt cảnh cáo là được.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Gia có một người già, như có một bảo vậy, tướng phụ rõ ràng lão thành mưu quốc, liền y theo ý tướng phụ. Chư vị thần công, các ngươi cũng còn có ý kiến gì không?
Đám văn võ đại thần lúc đầu muốn tố cáo đều khom người lạy xuống nói:
- Bệ hạ anh minh, bọn thần tán thành.
Quốc quân cùng Chúc tướng đề uthống nhất ý chí, chúng ta nơi nào còn dám có thành kiến hả?
- Ninh Kỳ, con là Trung đô đốc Thiên Việt, chuyện này liền giao cho con. - Quốc quân cười nói.
Tam vương tử Ninh Kỳ khom người nói:
- Nhi thần tuân chỉ!
Quốc quân lại nói:
- Ninh Chính, con theo Tam ca của con cùng hành động đi!
Ninh Chính bước ra khỏi hàng nói:
- Nhi thần tuân chỉ!
Trong lòng mọi người ngạc nhiên.
Bệ hạ đây là ý gì hả? Tên vương tử phế vật Ninh Chính cũng có cơ hội ban sai sao?
Chỉ có trong lòng mấy đại nhân vật mới rõ ràng.
Quốc quân đây là muốn trút giận giùm Thẩm Lãng. Chẳng qua là mượn tay Ninh Chính mà thôi.
Mọi người không cam lòng.
Dựa vào cái gì hả?
Gây nhiễu loạn lớn như vậy chính là Thẩm Lãng chọc lên, ngài chẳng những trừng phạt, còn muốn trút giận cho hắn?
- Lê Ân, ngươi mang theo cấm quân cũng cùng theo.
...
Một lúc lâu sau!
Phủ Trung đô đốc của kinh đô xuất động đại quân.
Trực tiếp nhào đến Thánh miếu!
Lúc này, mười mấy hoa khôi vẫn còn làm điệu bộ tao nhã mà hát khúc, động viên các thí sinh.
Tiểu Lê công công xem họ một cái, tức khắc cau mày chán ghét.
- Giết!
Tức khắc, mấy chục tên lính như lang như hổ liền xông ra ngoài.
Giơ tay chém xuống, chém chết tất cả mười mấy hoa khôi.
Tan hương nát ngọc, máu tươi giội tung tóe.
Trong phút chốc!
Toàn bộ Thánh miếu tĩnh lặng.
Mấy nghìn tên thí sinh thi rớt vốn khóc thét tiếng như vịt bị bóp cổ, trong nháy mắt im bặt.
...
Tam vương tử Ninh Kỳ chịu trách nhiệm thí sinh thi rớt bên Thánh miếu.
Mà Ninh Chính thì chịu trách nhiệm lưu manh côn đồ gây chuyện.
Đương nhiên, cái gọi là Ninh Chính chịu trách nhiệm, kỳ thực chính là Thẩm Lãng.
Hắn lấy ra một cái danh sách thật sài.
Tầm hơn một nghìn người, toàn bộ cũng lưu manh côn đồ từng cá độ với hắn, nhưng là vì không tuân thủ ước định mà châm ngòi thổi gió, thừa cơ gây chuyện
Hắn có trí não, bất luận kẻ nào đều đừng hòng tránh được pháp nhãn của hắn.
Sau khi có được ý chỉ của quốc quân, Vũ Liệt, Khổ Đầu Hoan, còn có Lan Nhất, Lan Nhị đám người, mang theo mấy trăm tên cấm quân, như lang như hổ nhảy vào trong từng căn nhà.
Bắt hết những tên lưu manh côn đồ từng gây chuyện.
Các ngươi cho rằng trốn đi liền hữu dụng à?
Các ngươi cho rằng trốn trong nhà, đóng kín cửa phòng sẽ không sao?
Chỉ hai ngày ngắn ngủi!
Mấy trăm tên lưu manh côn đồ toàn bộ bị bắt lại, bị giải đến một doanh địa bỏ hoang ở kinh đô.
Thẩm Lãng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đám lưu manh côn đồ này đều quỳ xuống.
- Công tử Thẩm Lãng, mặc kệ chuyện của chúng ta, ngài bắt lầm người.
- Công tử Thẩm Lãng, chúng ta biết sai rồi, van cầu ngài buông tha chúng ta đi.
- Công tử Thẩm Lãng, trời cao có đức hiếu sinh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
- Công tử Thẩm Lãng, ngài chỉ cần lần này buông tha chúng ta, sau đó chúng ta mỗi ngày đều nói ngài thật tốt.
Đám du côn này đáng thương vô cùng, một bên chảy nước mắt, một bên chảy nước mũi.
Thẩm Lãng che mũi, nói:
- Phía trước có một hố phân to lớn, bên trong mấy chục vạn cân phân và nước tiểu đó, bởi vì đây là nơi ủ phân, ăn mười cân cái gì, tiêu hóa không tốt đâu! Ta chỉ có một yêu cầu, các ngươi chỉ cần nhảy vào trong hố phân này nửa khắc mà không chết, sẽ tạm tha cho các ngươi!
Theo một tiếng ra lệnh!
Cấm quân bắt đầu đẩy mấy trăm tên lưu manh côn đồ gây chuyện.
Mấy trăm người quỷ khóc sói gào, do dự không tiến lên.
Cấm quân rút đao, ở phía sau chém.
Thế là mấy trăm lưu manh côn đồ buộc phải nhào đến cái hố phân khổng lồ to như cái hồ, tiếp đó như gà trống rơi xuống nước.
Ra sức chòi đạp, mùi thúi xông lên tận trời.
Màn này, hoàn toàn vô cùng thê thảm!
Sau nửa khắc!
Kẻ sống sót bò lên, cũng chỉ có không đến năm trăm người.
Gần một nửa lưu manh côn đồ, chết chìm ở bên trong, tử trạng vô cùng thảm!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn sáu, chư vị đại nhân lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, bánh điểm tâm dập đầu bái tạ đó!