Chương 568: Đại công cáo thành! Chân tướng cuối cùng! (1)
Năm trăm lưu manh côn đồ hôi thối tận trời, đứng trên mặt đất run lẩy bẩy.
Linh hồn cùng thân thể của bọn chúng đều bị tác động mạnh chưa từng có trước đấy.
Kế tiếp trong những người này sẽ có người không ngừng chết đi.
Một khi trên người có vết thương, sau khi ngâm nước phân nước tiểu nhất định sẽ nhiễm trùng không thể nào trị khỏi.
Hơn nữa, thứ đáng sợ nhất trong loại hố phân cỡ lớn này chính là khí, bên trong tràn đầy vô số hydro sulfua, còn có các loại khí amoniac, methane v.v…
Những người này tuy rằng leo lên, nhưng đã hút vào rất nhiều khí độc.
Bọn chúng sẽ chết thêm bao nhiêu người?
Không biết.
Thẩm Lãng che mũi, nhìn bọn chúng từ đằng xa.
- Nói thực sự, ta đây đã hạ thủ lưu tình, các vị tự giải quyết cho tốt.
- Nếu như muốn tới tìm ta báo thù, hoan nghênh bất cứ lúc nào!
Dứt lời, Thẩm Lãng dẫn người nghênh ngang mà đi.
Lưu lại năm trăm lưu manh côn đồ may mắn còn sống sót, nhìn mặt nhau.
Bắt đầu khóc ròng ròng.
Đời này cho tới bây giờ cũng chưa lúc nào thảm như vậy.
Cũng không có lúc nào bị sỉ nhục thế này.
Cả đời khó quên!
Sau khi khóc rống lên, đám lưu manh côn đồ này bắt đầu điên cuồng hối hận.
Ta rõ ràng mỡ heo che tim, vì sao phải đi trêu chọc thánh điên Thẩm Lãng này hả?
Lúc trước hắn ở hành tỉnh Thiên Tây giết bao nhiêu người? Chúng ta cũng không phải không biết.
Rõ ràng hối hận.
Vì sao lại đi trêu chọc cái tay Hỗn Thế Ma Vương này vậy!
...
Chuyện thí sinh thi đến Thánh miếu khóc lóc huyên náo xôn xao, phảng phất như muốn động đến trời.
Nhìn qua giống như hoàn toàn áp chế không nổi nữa.
Nhưng mà lại như là gió cuốn mây tan vậy, hai canh giờ ngắn ngủi liền hoàn toàn giải quyết.
Như là gió thu cuốn hết lá vàng.
Mấy nghìn tên thí sinh thi rớt cùng thư sinh, biến mất sạch sẽ.
Xung quanh Thánh miếu chẳng còn gì cả.
Chỉ có mấy chục xác chết, còn có một bãi máu.
Còn có một chút nước phân, vô số rác rưởi.
Còn mười mấy hoa khôi tranh thủ nổi tiếng kia tuyệt đối là chết chưa hết tội.
Mấy tháng trước, họ liền đã từng điên cuồng lẫn lộn.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên là hai tên gian thần, rõ ràng chẳng lập được một tấc công cán nào, kết quả lại bị những con ả này thổi thành thành lập công lao bất hủ, nói khoác thành cột chống trời ngăn cơn sóng dữ Việt quốc, cũng bởi vì Trịnh Đà không cần tốn nhiều sức mà chiếm được phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Trịnh Đà điều động đại quân giả trang kỵ binh Khương quốc đại khai sát giới, điên cuồng đốt giết cướp giật, đồng thời cầm tội danh vu oan đến trên đầu Thẩm Lãng.
Lại là những thứ hoa khôi này xào nấu phao tin đồn với những người ở kinh đô. Nào là dẫn Man tộc nhập cảnh ra sao, nào là lập lại thảm họa trăm năm trước như thế nào, Việt gian v.v… đủ loại tội danh không kịp chờ đợi mà trút xuống trên đầu Thẩm Lãng.
Mặc dù sau đó chính thức bác bỏ tin đồn, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên đều bị định làm phản thần, Thẩm Lãng cùng Trương Xung mới là đại công thần trấn áp phản loạn họ Tô.
Nhưng khi đó tin vịt đã truyền bá rất lâu rồi.
Lại đi bác bỏ tin đồn, dân chúng đã không để ý tới.
Thẩm Lãng dẫn Man tộc nhập cảnh đốt giết đánh cướp, đã trở thành ấn tượng cố định trong lòng dân chúng.
Lúc Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên chết, còn có người lặng lẽ hoá vàng mã cúng tế, giống như trung thần oan uổng chết đi.
Cái này nói lý lẽ ở đâu?
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vốn đối với những người này đè cơn phẫn nộ xuống.
Nhưng lúc đó ông không ở kinh đô, đến khi ông trở lại, những thứ hoa khôi này đã ngừng mọi hành động.
Kết quả bây giờ khóc thánh miếu, đám hoa khôi các ngươi lại không kịp chờ đợi lao ra ngoài?
Muốn thanh danh không cần mạng sao.
Các ngươi là ruồi à? Chỗ nào có phân thì các ngươi đến đó bu sao?
Cho nên quốc quân cho tiểu Lê công công hạ khẩu dụ, ở đây không quan tâm là hoa khôi, hay là kỹ nữ, giết sạch!
Thế là, mười mấy mỹ nhân này liền hết thảy chết thảm.
Đây cũng đều là tình nhân trong mộng vô số thư sinh, lập tức toàn bộ chết hết.
Mà vụ xử lý sự kiện khóc lóc ở Thánh miếu lần này, chính là quán triệt một câu nói của Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Dùng thủ đoạn lôi đình, hiển tâm địa Bồ Tát.
Trực tiếp giết mấy chục người gây ra họa.
Tước đoạt công danh mười chín người.
Truy cầu trách nhiệm một trăm ba mươi người, suốt đời không được tham gia khoa cử.
Ghi tội một ngàn năm trăm người, đình chỉ thi khoa cử.
Nhưng, phàm những thư sinh nào có mặt tại hiện trường Thánh miếu đã nằm trong hồ sơ đã đăng ký, lưu lại vết nhơ suốt đời.
Một khi tái phạm, trực tiếp cướp đoạt công danh đã có, đeo xiềng xích, đưa đi bên quân làm nô.
Tức khắc, mấy nghìn tên thí sinh run lẩy bẩy, tan tác chim muông.
Cuối cùng, quốc quân hạ chỉ.
Lần này ân khoa văn võ cuộc thi, công bằng công chính, không hề gian lận, thành tích chân thực hiệu quả.
Toàn bộ giám khảo, khen ngợi tất cả.
Đến tận đây, toàn bộ phong ba đã kết thúc triệt để!
...
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ triệu kiến Trương Xung.
- Có người muốn hại ngươi, đã cung cấp một đống chứng cứ! - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Có nói ngươi tham ô, cũng có nói ngươi giết cả nhà.
Giết cả nhà.
Đương nhiên chính là vụ giết cả nhà Từ Quang Doãn.
- Còn có nói ngươi cướp bóc dân chúng, cướp được rừng vàng biển bạc, cũng không nộp trên, đục khoét đút túi riêng.
- Còn có nói ngươi liên thủ với Thẩm Lãng, giết hơn mấy ngàn vạn dân dân chúng vô tội.
Hai chuyện này nói cũng là ở quận Bạch Dạ, Thẩm Lãng liên thủ với Trương Xung gài bẫy mấy nghìn tên dân chúng cướp bóc, lấy được mấy chục vạn lượng vàng.
Số tiền này không có nộp lên trên, toàn bộ dùng để thu mua dân chúng quận Bạch Dạ chống lại phản quân họ Tô.
- Ta đều phủ định tất cả. - Chúc Hoằng Chủ lắc đầu nói:
- Chuyện tranh chấp đảng phái không thể không có, thế nhưng phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.
Trương Xung lạy xuống, tiếp đó không nói tiếng nào.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Có người nói ngươi phản bội phe họ Chúc, nhưng ngươi nói chẳng qua là không muốn cùng Thẩm Lãng là địch, ta tin.
Trương Xung lại một lần nữa lạy xuống.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Trương Xung, nguyên bản ngươi chẳng qua là một cây đao của bệ hạ, chỉ có thể dùng để giết người, bây giờ ngươi đã lột xác, đã có khí độ đại thần. Nhân tài hiếm thấy, vị trí Thượng Thư Đài vẫn là phải lưu cho ngươi. Dù cho không cùng phe họ Chúc với ta, cũng có thể làm Tể tướng được.
Trương Xung không nói, vẫn cúi lạy.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thế nhưng ta có một câu, muốn cùng ngươi nói một chút.
Trương Xung cung kính nói:
- Chúc tướng xin chỉ giáo.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ánh mắt không nên toàn bộ đặt ở phía trên Việt quốc, phải đặt ở toàn bộ đế quốc Đại Viêm.
Trương Xung nói:
- Vâng.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Mặt khác nếu phải né tránh phân tranh, liền hoàn toàn né tránh, hoàn toàn trung lập. Không nên cùng Thẩm Lãng dây dưa không rõ, dễ có đại họa.
Trương Xung không trả lời, mà chỉ nói:
- Cảm ơn Chúc tướng giáo huấn.
Ngày kế triều hội.
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ tiến cử Trương Xung đảm nhiệm Diễm Châu Hạ đô đốc.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thoáng kinh ngạc.
Uy Vũ Công Biện Tiêu chẳng qua là lén lút biểu đạt quá ý tứ này, còn chưa có chính thức tấu lên.
Tể Tướng đại nhân, ngài lại đi trước một bước sao?
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ trường kỳ ở trong nhà dưỡng bệnh không thượng triều, dù cho vào triều cũng không phát biểu.
Mà một khi mở miệng.
Lại miệng rơi thành vàng.
Lúc trước Ninh Nguyên Hiến phải ngự giá thân chinh, quần thần ngăn cản, là Chúc Hoằng Chủ một lời định càn khôn.
Mấy ngày trước văn võ quần thần mượn sự việc thư sinh khóc thánh miếu, muốn mở biến cố kinh thiên, muốn cầm gian lận khoa cử hoàn thành thiết án, muốn mượn cơ hội tiêu diệt Thẩm Lãng thúc ép quốc quân Ninh Nguyên Hiến thỏa hiệp nhượng bộ.
Vẫn Chúc Hoằng Chủ một lời định càn khôn, áp chế quần thần, đã không có triều đình quan viên hỗ trợ, chút thư sinh khóc Thánh miêu không có nửa tác dụng, trực tiếp bị diệt như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, từ biến cố động tời, trong nháy mắt trừ khử chẳng còn gì.
Lần này giống như vậy!
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ một khi mở miệng, liền nhất định phải trở thành sự thật.
Bây giờ gần như không có bất kỳ người nào có thể phủ định Chúc Hoằng Chủ, hậu quả quá nghiêm trọng.
Thế lực gia tộc họ Chúc tung hoành toàn bộ thế giới phương đông, ở đế quốc Đại Viêm cũng là hào môn đỉnh cấp.
Năm đó Khương Ly huỷ diệt, Ninh Nguyên Hiến lấy tư cách người sùng bái ông, cũng gặp phải phiền phức to lớn.
Cái gọi là phiền phức to lớn, rất có thể chính là nguy cơ thoái vị, thậm chí là nguy cơ sống chết.
Bởi vì năm đó sau khi Khương Ly huỷ diệt, có nhiều quốc gia đều bị định là đồng đảng của Khương Ly.
Có vài quân chủ của một nước, trực tiếp bị trục xuất.
Mà có vài quốc gia, trực tiếp bị liên quân đế quốc Đại Viêm phát binh diệt ngay.
Ninh Nguyên Hiến không chỉ sùng bái Khương Ly, hơn nữa còn cùng Khương Ly có hôn ước.
Ở thời khắc mấu chốt, ông phế bỏ vương hậu, lập Chúc thị làm hậu.
Gia tộc họ Chúc ở Viêm Kinh chu toàn, lúc này mới để Ninh Nguyên Hiến dù có hoảng sợ nhưng đã vượt qua nguy cơ trí mạng.
Cho nên hai chữ Tướng phụ của Ninh Nguyên Hiến không phải tùy tiện gọi.
Chỉ bất quá Chúc Hoằng Chủ có thế của quyền thần, cũng không có cử chỉ của quyền thần.
Lão biết mình uy vọng rất cao, quyền lực quá lớn, cho nên trên cơ bản không hiện ra ở trên triều đình.
Cũng một khi lão xuất hiện, một khi mở miệng.
Người nào cũng không ngăn cản được.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Tướng phụ đề nghị này được, các khanh nghĩ sao?
Phía dưới văn võ quan viên đều lạy xuống nói:
- Rất tốt, chúng thần tán thành!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại nói:
- Trương Xung, ngươi có bằng lòng đi hay không?
Trương Xung lạy xuống nói:
- Thần nguyện đi!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tiếp chỉ, sắc phong Trương Xung là Hạ đô đốc Diễm Châu!
Đến tận đây, vết nhơ này coi như quăng bỏ.
Ngày kế, Trương Xung rời khỏi kinh đô, đi Diễm Châu đi nhậm chức.
Nói đến vị trí này xấp xỉ hơn nửa năm trước chính là của ông, kết quả quay qua một vòng, hay là về tới nguyên điểm.
Chỉ bất quá lúc này thân phận Trương Xung đã hoàn toàn thay đổi.
Ông không còn là quan viên phe họ Chúc.
Lúc đầu có người định cho ông phản bội phe Thái tử, nhưng sau khi có sự đề cử của Chúc Hoằng Chủ, tội danh phản bội trên người Trương Xung đã được rửa sạch.
Ông hoàn toàn trở thành phe trung lập.
Đây là một loại quy tắc ngầm.
Nguyên bản Trương Xung đã tới gần phe của Thẩm Lãng cùng vương tử Ninh Chính.
Thế nhưng Chúc Hoằng Chủ vung nhẹ tay một phát.
Từ nay về sau, Trương Xung chỉ có thể bảo trì tuyệt đối trung lập.
Thẩm Lãng đối với ngươi có ơn cứu mạng, vậy Chúc Hoằng Chủ đối với ngươi cũng có ơn không giết, ơn tiến cử.
Trương Xung nhà ngươi hoặc là từ chối chức Hạ đô đốc Diễm Châu.
Ngươi muốn tiếp cái chức quan này, vậy đại biểu cho ngươi đã ngầm thừa nhận cùng phe Ninh Chính phân rõ giới hạn.
Quan hệ cá nhân giữa ngươi và Thẩm Lãng, chúng ta mặc kệ.
Thế nhưng ở trong chính trị, tuyệt đối không thể dây dưa.
Nếu đáp ứng, tương lai vị trí Tể tướng của Thượng Thư Đài vẫn là của ngươi.
Nếu không đáp ứng, liền gặp phải cú đánh toàn diện của phe họ Chúc.
Một khi Chúc Hoằng Chủ quyết định đánh ông, thì có thể nói Trương Xung không còn sức đánh trả chút nào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thẩm Lãng cứu không được ông, Biện Tiêu miễn cưỡng có thể cứu ông.
Nhưng Biện Tiêu không sẽ vì Trương Xung đắc tội họ Chúc, hơn nữa dù cho Biện Tiêu có thể giữ được Trương Xung, lại cũng không giữ được sự nghiệp chính trị của ông.
Trương Xung không có lựa chọn nào khác.
Ông cảm kích Thẩm Lãng, thậm chí cùng Thẩm Lãng xem như là bạn tốt tri kỷ.
Nhưng ông không thể nào vì Thẩm Lãng mà bỏ đi lý tưởng chính trị của bản thân.
Chính là bởi vì nguyên nhân này.
Lúc Trương Xung đi nhậm chức, Thẩm Lãng không có đưa tiễn.
Mà trước khi Trương Xung rời đi, cũng không có cùng Thẩm Lãng cáo biệt.
Quan hệ cá nhân hai người vẫn như cũ nhưng đã trở thành hai vạch song song trên con đường chính trị.
Thẩm Lãng trong lòng thở dài.
Vị tể Tướng đại nhân này mới thật sự là cao thủ a.
Lớn tiếng vô âm, đại tượng vô hình.
Lão xuất thủ nhìn qua giống như không hề có mùi khói lửa, cũng không có tranh phong tương đối, ngay cả đấu mà không phá vẫn chưa nói tới.
Biểu hiện ra bên ngoài, lão thậm chí không có ý nhằm vào Thẩm Lãng chút nào.
Nhưng mà, lão lại dễ dàng cắt đứt đường lui để Trương Xung đầu nhập vào phe Ninh Chính.
Phải biết rằng, người Trương Xung có thể duy nhất thuần phục là Ninh Chính, hơn nữa ông còn là siêu cấp năng thần.
Dựa theo kế hoạch vốn có.
Phe Thái tử điên cuồng công kích Trương Xung.
Thẩm Lãng ở trước mặt quốc quân dùng cái chết giữ lại Trương Xung, thời khắc mấu chốt Ninh Chính đi cầu Biện phi, để Uy Vũ Công Biện Tiêu xuất thủ, chính thức thượng tấu lên quốc quân đòi Trương Xung.
Chuyện thứ nhất này, Trương Xung cùng phe họ Chúc, phe Thái tử hoàn toàn rạn nứt.
Ninh Chính đối với ông có ơn cứu mạng, chức Hạ đô đốc Diễm Châu trình độ nào đó xem như là Ninh Chính ban cho.
Chúc Hoằng Chủ dễ dàng bẻ gãy con đường này.
Then chốt chiêu thức ấy của lão, Thẩm Lãng không cách nào phòng ngự, không cách nào phản kích.
Bởi vì người ta căn bản không coi là ra tay với ngươi.
...
Quốc quân giống như biết sự phiền muộn trong lòng Thẩm Lãng.
Sau khi Trương Xung đi nhậm chức, đến ngày thứ hai thì chính thức hạ chỉ.
Sắc phong Lan Lĩnh là Chủ Bộ phủ Hầu tước Trường Bình, chức quan tòng lục phẩm.
Sắc phong Khổ Nhất Trần là Thiên hộ phủ Hầu tước Trường Bình, mười người Lan Nhất, Lan Nhị... cho đến Lan Thập sắc phong làm Bách hộ phủ Hầu tước Trường Bình.
Đến tận đây!
Ninh Chính coi là là chân chánh mở nha xây phủ.
Toàn bộ cái khung, hoàn toàn ráp xong.
...
Phủ thái tử!
Thái tử Ninh Dực như thường ngày, trong tay luôn luôn thưởng thức một món gì đó.
Lần này thứ đồ chơi mà gã cầm có hơi đặc biệt, dường như là một khúc xương.
Đây coi như là một viên xá lợi tử, là lễ vật mà Huyền Không Tự đưa tới.
Vốn nên cung phụng.
Nhưng Thái tử vẫn thưởng thức nó trong tay.
- Đã điều tra xong à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Đã đã điều tra xong, Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày kia, toàn bộ cũng là người có huyết mạch đặc biệt. Thẩm Lãng nghĩ biện pháp kích hoạt huyết mạch của bọn họ, cho nên bọn họ liền khôi phục bình thường, hơn nữa trổ hết tài năng trong cuộc thi võ. Cũng không phải nói một tháng huấn luyện thì lợi hại như vậy, mà là phóng tích toàn bộ lực lượng huyết mạch suốt mấy thập niên ra ngoài.
Lúc này, Chủ bộ phủ Thái tử bèn hỏi:
- Vậy có thể lợi dụng chuyện này để chèn ép Thẩm Lãng, định những người này là dư nghiệt của Khương Ly hay không?
Trác Chiêu Nhan lắc đầu đáp:
- Không được! Sau khi gia tộc họ Trác huỷ diệt, đế quốc Đại Viêm ngược lại thả toàn bộ chuyện này, những người có huyết mạch đặc biệt không tính là dư nghiệt của Khương Ly, bọn họ ngay cả Chung Sở Khách đều bỏ qua.
Chủ bộ phủ Thái tử nói:
- Hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đại Viêm, lẽ nào liền triệt để tiêu tan như vậy à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Họ Trác nhận nuôi Trác Nhất Trần, bị định vì dư nghiệt của Khương Ly, chịu khổ diệt tộc. Nhưng từ đó về sau, hoàng đế Đại Viêm hạ chỉ, lúc Khương Ly làm phản, những người có huyết mạch đặc biệt còn quá nhỏ, trong lòng không có thị phi, người không biết không có tội, thiên hạ các nước yên tâm sử dụng.
Không chỉ có như thế.
Người đứng đầu Thiên Nhai Hải Các Tả Từ, chủ của Huyền Không Tự v.v… chủ nhân của mấy tổ chức thần thánh khắp thiên hạ đều bảo đảm cho loạt người có huyết mạch đặc biệt này, đồng thời mời chào những người có huyết mạch đặc biệt này.