Thậm chí tận sâu trong tim, gã căm hận phụ vương Ninh Nguyên Hiến, nếu phụ vương không nuông chiều Thẩm Lãng như thế, hắn làm sao sẽ làm càn ương ngạnh như vậy?
Lẽ nào ở trong lòng phụ vương, đứa con trai này còn thua kém thằng con hoang ở rể Thẩm Lãng kia sao?
Tứ vương tử Ninh Chân nói:
- Lục đệ không nên tức giận, trời cao muốn khiến cho người diệt vong, trước phải để cho người ta điên cuồng. Thẩm Lãng trước khi chết nổi điên, chuyện này không có gì. Chẳng bao lâu hắn lại phải chết, lúc đầu Xung Sư Sư chẳng qua là phải thiến hắn, vừa rồi tên này nhục nhã Xung Sư Sư, cô ta chắc chắn sẽ ra đòn sát thủ.
Ninh Cảnh nói:
- Đúng, đúng, con hoang này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ninh Chân nói:
- Hơn nữa còn là bản thân Thẩm Lãng bị coi thường, tự tìm đường chết, dù cho hắn bị Xung Sư Sư giết cũng là chết vô ích. Đệ cần gì phải cùng một người chết tính toán?
Lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Dù cho hắn chết, đệ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người nhà của hắn, hôm nay bị sỉ nhục bao nhiêu, đệ muốn cả nhà hắn trả giá gấp trăm lần bấy nhiêu.
...
Thẩm Lãng tiến vào doanh trại chuẩn bị lần cuối trước khi luận võ..
Khổ Đầu Hoan giả trang thành một võ sĩ thông thường, canh giữ ở cửa.
Tiểu Lê công công đi đến, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn hắn một cái nói:
- Ninh Cảnh dù sao cũng là con trai ruột bệ hạ, công nhiên đánh Ninh Cảnh như vậy, bệ hạ sẽ tức giận.
Thẩm Lãng nói:
- Con nít đánh nhau, không phải quá bình thường hay sao, chưa kể bản thân hắn thối mồm mà.
Tiểu Lê công công không nói gì.
Trong lòng ông đương nhiên biết, Tô Nan làm phản, quốc quân tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng đối với Lục vương tử Ninh Cảnh vẫn giận chó đánh mèo.
Ninh Cảnh lúc trước khắp nơi ỷ vào họ Tô ra vẻ ta đây, với Thái tử cùng Tam vương tử đều có chút ngạo mạn. Điều này làm cho quốc quân rất không thoải mái, lẽ nào lấy tư cách thân phận con trai của ta còn chưa đủ ngươi uy phong? Lại vẫn muốn mượn uy phong họ Tô?
Cái này chẳng phải là coi thường Ninh Nguyên Hiến ta đây? Đứa con trai này không phải một lòng với ta sao.
Nhưng trên thực tế, Ninh Cảnh quả thực muốn mượn uy phong họ Tô để chèn ép người khác.
Cái thân phận con trai quốc quân đương nhiên cao quý, thế nhưng con trai của quốc quân quá nhiều, phần lớn uy phong bị Thái tử cùng Tam vương tử chiếm hết, đến phiên Ninh Cảnh ta đây còn có bao nhiêu?
Lúc này Ninh Cảnh đối với quốc quân mà nói, chỉ là một con trai có quan hệ huyết thống mà thôi, chẳng hề tri kỷ.
Thêm một đứa không nhiều, thiếu một đứa không ít.
Mà phía sau Thẩm Lãng là phủ Hầu tước Huyền Vũ, còn có toàn bộ hội Thiên Đạo.
Quan trọng nhất là quốc quân cảm thấy Thẩm Lãng một lòng với ông.
Không chỉ có như thế, hắn còn là quốc quân tri kỷ.
Thậm chí quốc quân cảm thấy Thẩm Lãng là một cái hình chiếu của ông, một phiên bản vô câu vô thúc (*).
(*)Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Một năm qua, Thẩm Lãng lập được bao nhiêu công lao, giúp quốc quân làm bao nhiêu chuyện, lại chưa bao giờ cần hồi báo.
Quốc quân trong lòng cảm thấy mắc nợ Thẩm Lãng quá nhiều.
Hơn nữa giống như càng lúc càng thiếu.
Cho nên mặc kệ Thẩm Lãng gây tai họa cỡ nào, trên cơ bản đều không có việc gì.
Tối đa chính là hạ chỉ trách mắng hai câu, cùng lắm mặc áo giáp đánh mười roi, gãi không đúng chỗ ngứa cũng không tính.
Tiểu Lê công công nói:
- Dù sao cũng ngươi cũng phải chờ trở về chịu roi đi.
Thẩm Lãng nói:
- Tiểu Lê công công, lúc trước cũng là đại Lê đánh ta, ông già này không hiểu chuyện gì hết, có một lần đánh ta nửa roi, thiếu chút nữa để ta giật bắn người. Không bằng lần này chúng ta thương lượng một chút, roi lần này là ngài đến đánh ta đi, ta cảm thấy ngài tiểu Lê công công tính tình khá hơn.
Nghe những lời này, tiểu Lê công công thiếu chút nữa xỉu vì tức.
Ca ca của ta tìm mọi cách che chở ngươi, kết quả còn bị đâm thọt, còn nói ông già này không hiểu chuyện.
Tiểu Lê công công nói:
- Vậy ngươi chờ xem, ta cam đoan đánh cho ngươi gần chết, thằng ranh con nhà ngươi thối mồm quá đi.
Tiếp tục Lê Ân nghiêm túc nói:
- Ngươi xác định luận võ không có vấn đề, tuyệt đối không nên lật thuyền trong mương. Vừa rồi ngươi làm tức giận Xung Sư Sư thế này, nàng thực sự sẽ hạ sát thủ, dù cho không giết ngươi, cũng sẽ thiến ngươi. Dĩ nhiên ngươi biến thành thái giám tiến cung ta không ý kiến, nhưng chỉ sợ chính ngươi sẽ sống không bằng chết, cho nên nhất định phải bảo đảm không sơ hở tý nào.
Thẩm Lãng nói:
- Lê công công yên tâm, nhất định không sơ hở tý nào!
Lê Ân công công nhìn chằm chằm Thẩm Lãng một lúc lâu nói:
- Vậy được, ngươi hãy nhớ kỹ, không nên xảy ra chuyện chết người! Nếu Xung Sư Sư chết đi, ai cũng gánh không xuể trách nhiệm này, bất luận kẻ nào đều gánh chịu không được.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Ta hiểu!
Sau khi Lê Ân công công ra khỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Vũ Liệt ngươi vào đây, giúp ta mặc vào cái đũng quần thép vào.
Nghe nói như thế, tiểu Lê công công chạy trốn nhanh hơn.
...
Bên trong doanh trại của Xung Sư Sư!
Nàng thực sự muốn bùng nổ cơn giận, ngay cả uống hai chén nước mật vẫn không thể hạ hỏa.
Ngực không ngừng nhấp nhô dường như muốn phá vỡ nhuyễn giáp, kích thước đó làm cho đàn ông nào kinh tâm động phách.
- Cái tay Thẩm Lãng này vẫn luôn hèn như vậy à? - Xung Sư Sư hỏi:
- Vẫn luôn ương ngạnh thế kia à?
Tiết Tuyết gật đầu.
Không sai, ả chính là Tiết Tuyết, đã từng là đứa con gái nuôi của Kiếm vương Lý Thiên Thu, hạ độc cho vợ của Kiếm Vương, trộm đi bí tịch.
Nữ đệ tử Yến Nan Phi tự mình dạy dỗ, võ công siêu cấp cao.
Bây giờ, ả đã trở thành thiếp thất của Tam vương tử Ninh Kỳ.
Thoạt nhìn ả nhu nhu nhược nhược, đơn giản là mỹ nhân nước vậy.
Ả không như Sư Sư bắn vẻ gợi cảm ra bốn phía mà vóc dáng như dương liễu, gương mặt như lá liễu, mắt như nước hồ thu, lông mi vểnh lên, mắt cong cong.
Giống như mỗi một chỗ toàn thân cũng là mềm mại.
Dịu dàng như nước, dịu dàng tận xương.
Xung Sư Sư nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vậy lát nữa ta sẽ thiến hắn trước, sau đó sẽ chặt đứt một cánh tay, rồi cắt đứt lưỡi của hắn.
Tiết Tuyết nói:
- Bệ hạ đặc biệt nuông chiều hắn, nếu như tỷ thực sự làm như vậy, sẽ không thể ở kinh đô nổi nữa đâu, lập tức trở về thành Trấn Tây, hoặc là đi Viêm Kinh.
Xung Sư Sư nói:
- Cứ quyết định như vậy!
Mà lúc này, tiểu Lê công công cất vang giọng ở bên ngoài.
- Xung Sư Sư tiểu thư, bệ hạ có chỉ, cho đến lúc luận võ, tuyệt đối không nên gây thương tổn tính mạng, lại thêm không nên xuất hiện bị thương tàn phế.
Xung Sư Sư lạnh nhạt nói:
- Ta biết rồi, cút!
Câu cút này, thực sự ương ngạnh đến cực điểm.
Khuôn mặt của tiểu Lê công công hơi hơi run lên, tiếp đó khom người lui đi ra.
Đây là lần đầu tiên ông bị người quở trách cái chữ cút này.
Nhưng mà Tiết Tuyết chẳng ngăn cản loại thái độ này của Xung Sư Sư.
Thậm chí có chút muốn ngồi xem.
Hai đại gia tộc họ Tiết, họ Xung quyền thế huân thiên, thế nhưng vẫn luôn đặc biệt trung thành, thái độ cũng cung kính.
Bây giờ ra một Xung Sư Sư vô pháp vô thiên thế này, cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù cho lấy tư cách tay sai, cũng không thể biểu hiện quá mềm yếu.
Mà Xung Sư Sư là một cô gái, dù cho vô lễ một chút, cũng chỉ có thể xem như không hiểu chuyện, không thể chấp nhặt với nàng.
Xung Sư Sư đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Mặc vào nhuyễn giáp tinh xảo sang quý cực kỳ, làm cho vóc người của nàng nổi bật ma quỷ vô cùng.
Hơn nữa cũng đệm tốt cả khăn di mụ (băng vệ sinh).
Đồ chơi này vẫn do Thẩm Lãng phát minh, tiếp đó hội Thiên Đạo đem bán, đương nhiên chỉ có gia đình quyền quý mới có thể sử dụng.
Một miếng nửa lượng bạc, hoàn toàn là giá trên trời, cửa hàng hội Thiên Đạo bán được phong sinh thủy khởi, lãi kếch sù.
Tiết Tuyết nghiêm mặt nói:
- Sư Sư, võ công của tỷ mạnh mẽ hơn Thẩm Lãng ngàn lần! Nhưng tên khốn kiếp này gian xảo vô cùng, hắn có một loại ám khí gọi là Bạo Vũ Lê Hoa, tỷ nhất định phải cẩn thận.
Xung Sư Sư khinh thường nói:
- Đồ chơi kia ta biết, tốc độ bắn quá chậm, kiếm của ta hoàn toàn có thể ngăn trở. Hơn nữa quy tắc luận võ nói xong rõ ràng, không được dùng ám khí.
Tiết Tuyết nói:
- Thẩm Lãng còn có một loại thuốc độc đặc biệt quỷ dị, chỉ cần uống vào một chút, cả người sẽ thần trí hoàn toàn biến mất. Mặc dù không có chứng cứ cho thấy thứ này ngửi cũng sẽ trúng độc, thế nhưng lúc tỷ võ, tỷ phải ngừng thở, mãi cho đến đánh bại Thẩm Lãng, đồng thời phế hắn xong, mới có thể hít thở.
Xung Sư Sư gật đầu.
Kể từ đó, cần phải không sơ hở tý nào.
Dù cho Thẩm Lãng gian xảo vô cùng, cũng có thể hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
...
Đến giờ!
Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư xuất hiện ở giữa sân luận võ.
Xung Sư Sư mặc nhuyễn giáp như lửa, làm nổi bật vóc người kinh tâm động phách.
Mà Thẩm Lãng không có mặc áo giáp, thế nhưng trên mặt lại mang theo mặt nạ, còn mang găng tay, coi như càng cổ quái
Trời ạ, mới vừa dạy bọn họ, kết quả là dùng ở trên đầu Thẩm Lãng.
Rõ ràng gậy ông đập lưng ông.
Thẩm Lãng nói:
- Xung Sư Sư, bọn đàn ông này la liếm ngươi, bằng không miếng đồ chơi của ngươi sau khi dùng xong ban thưởng cho bọn hắn ngâm nước uống?
Xung Sư Sư trong nháy mắt lại muốn bùng nổ.
Nàng chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy.
Tưởng chừng như chẳng có đường xuống chút nào.
Mặc dù nàng ương ngạnh, nhưng lại là cô gái băng thanh ngọc khiết, cũng phải có thể diện mà.
Loại thô tục này, nàng thậm chí còn không có cách nào về kinh đô.
- Thẩm Lãng ngươi chờ cho ta, ta nhất định sẽ thiến ngươi, tiếp đó chặt đứt cánh tay của ngươi, sẽ cắt mất đầu lưỡi của ngươi, cuối cùng hủy diệt gương mặt trắng nhỏ của ngươi này!
Thẩm Lãng nói:
- Xung Sư Sư, ngươi cũng chờ cho ta, ngươi đã từng đả thương nương tử của ta, để cho nàng thổ một búng máu. Lần này, ta nhất định để cho cả người ngươi từ trên xuống dưới đều phun máu!
- Muốn chết!
Khuôn mặt Xung Sư Sư đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp đều phải đầy máu.
Thế nhưng nàng nhớ kỹ lời Tiết Tuyết tuyệt đối ngừng thở, không thể cho tên Thẩm Lãng gian xảo như quỷ một chút cơ hội thừa dịp.
- Choang!
Tiếng chiêng thứ nhất kêu vang!
Điều này đại biểu luận võ tiến vào thời gian đếm ngược.
Tất cả mọi người chợt mở to hai mắt, thậm chí không dám chớp mắt một cái.
Bởi vì trận này luận võ sẽ rất nhanh, Thẩm Lãng sẽ bị trong nháy mắt hạ gục nhanh chưa từng có.
Nháy mắt, nói không chừng một màn đặc sắc liền đi qua.
Thẩm Lãng rút kiếm, Xung Sư Sư rút kiếm, chỉ đối phương phía xa.
Tiếp tục, chỉ cần tiếng chiêng trống thứ hai vừa vang lên, luận võ sẽ bắt đâu.
Khi đó, Xung Sư Sư sẽ bắn đến nhanh tia chớp vậy, ở 0.5 giây bên trong đánh bại Thẩm Lãng, thiến và hủy dung hắn.
Thậm chí, nửa giây đều không cần.
Tiếng chiêng thứ hai vừa vang lên, Thẩm Lãng nhất định xong đời.
Nhưng mà...
Thẩm Lãng hèn hạ căn bản sẽ không đợi tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Khoảng cách tiếng chiêng thứ hai kêu vang còn có năm giây.
Bốn giây, ba giây đồng hồ...
Lúc này, gió thu thổi tới, bụi bặm tung bay!
Vào thời khắc này, Thẩm Lãng nhấn một cái vào công tắc trên thân kiếm.
- Vù!
Một khí thể im hơi lặng tiếng, chợt bắn ra.
Hoàn toàn không màu trong suốt.
Không nhìn thấy, thậm chí cũng không cảm giác được.
Đây là vật gì.
Ether chẳng qua là vật dẫn!
Sau khi hít vào thật nhiều ether, cả người sẽ rơi vào hôn mê.
Thế nhưng vậy cần duy trì liên tục được mấy phút hút vào, cái loại khí vừa ngửi đã xỉu này là giả, toàn là tin đồn.
Vũ khí bí mật của Thẩm Lãng là loại độc tố thần kinh đã từng ở trong cơ thể Tuyết Ẩn, đây mới là đòn sát thủ.
Chính là độc tố thần kinh cổ trùng núi Phù Đồ tiết ra.
Tuyết Ẩn là đại tông sư, đều không ngăn được.
Huống chi Xung Sư Sư.
Ngươi cho là ngừng thở liền hữu dụng à?
Cái này nhỡ ra trực tiếp bắn đến trên da, chui vào niêm mạc trong lỗ mũi.
Gần như trong nháy mắt!
Cả người liền tê dại.
Thẩm Lãng từ trong vô số cổ trùng mới điều chế ra một chút xíu thế này, loại độc tố thần kinh này so với vàng trân quý ngàn lần hơn.
Mà lần này, Thẩm Lãng đem nó lẫn vào bên trong khí ether, tầm nửa ml.
Ether là loại khí dễ bay hơi, bị Thẩm Lãng đặt bên trong một không gian nhỏ, trong nháy mắt thả ra như là pháo không khí vậy.
Khắp cả mặt mũi,, bắn về phía Xung Sư Sư.
Xung Sư Sư nghe thấy được mùi hơi ngòn ngọt, lập tức nín thở.
Nhưng mà vào lúc này!
- Choang!
Tiếng chiêng thứ hai vang lên.
Luận võ chính thức bắt đầu.
Xung Sư Sư một tiếng quát tháo:
- Giết!
Thẩm Lãng nhà ngươi nhất định phải chết!
Tiếp đó, lợi kiếm trong tay nàng đâm ra như là tia chớp vậy.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt đến mức tận cùng.
Thẩm Lãng hết rồi.
Toàn bộ cũng chờ đợi cảnh hắn bị trong nháy mắt bị hạ gục.
Trong cung có thể lại thêm một tên thái giám.
Nhưng mà...
Xung Sư Sư mới vừa lao ra không đến hai mét, cả người giống như trong nháy mắt bị đọng lại, thân thể mềm mại khẽ đảo về phía trước.
Mà lúc này, Thẩm Lãng xông tới.
- Giết!
Hắn rống to một tiếng.
Nhắm ngay ngực Xung Sư Sư, dùng hết tất cả lực lượng, đá mạnh ra một cước.
Tức khắc, thân thể Xung Sư Sư bị đá ra đi... hai mét.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng lại lên trước, nhắm ngay vị trí bụng dưới của Xung Sư Sư đá mạnh một cước.
- Binh!
Tất cả mọi người tức khắc nhìn hết hồn, chiêu số hạ lưu như vậy? Hơn nữa còn mang giày sắt?
Xung Sư Sư ngã xuống đất.
Thẩm Lãng chợt cưỡi ở vị trí trên ngực của nàng, nhắm ngay gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
- Bốp bốp bốp...
Làm nhiều việc cùng lúc, nắm tay cuồng đập.
Múa may bài quyền con rùa.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tinh xảo vô song của Xung Sư Sư trực tiếp bị đánh máu mũi cuồng phún, sưng thành đầu heo.
- Bốp!
Một quyền cuối cùng bồi vào
Cái mũi cao vút quyến rũ của Xung Sư Sư trực tiếp liền sai lệch.
Quá đã!
Nương tử, ta báo thù cho nàng!
Thẩm Lãng đứng dậy, lui ra phía sau vài bước.
Như là đại sư võ đạo hành lễ lạy xuống nói:
- Tại hạ Thẩm Lãng, người giang hồ xưng Đông Phương Bất Bại, đa tạ đa tạ!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, bởi vì không bản thảo chỉ có thể kéo dài hai ngày về nhà, chí ít cần toàn chương sau bản thảo, lệ rơi đầy mặt.
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lúc rà soát chương phát hiện thiếu chương này, một lần cúp điện tai hại nghiêm trọng.