Người có tư cách xem trò hay này cũng chẳng nhiều, thuần túy là con em quý tộc hết cả bọn.
Bởi vì Xung Sư Sư là quý tộc lâu đời, con gái phủ Hầu tước Trấn Tây.
Thẩm Lãng cũng là quý tộc lâu đời, ở rể phủ Hầu tước Huyền Vũ.
Được rồi, mọi người tuy rằng mỗi ngày đều giễu cợt cái danh người ở rể Thẩm Lãng, cũng không xem hắn như thành viên quý tộc.
Thế nhưng trong lòng người nào đều rõ ràng, người có quyền nói chuyện của phủ Hầu tước Huyền Vũ Thẩm Lãng, thế tử Kim Mộc Thông chỉ là nhân vật qua đường.
Cho nên luận võ giữa Xung Sư Sư cùng Thẩm Lãng, cũng hoàn toàn là trò vui giữa quý tộc với nhau.
Trong nhà từ Bá tước trở xuống, cũng không cần tới gần cái chỗ náo nhiệt này.
Bất kể cha ngươi, ông nội ngươi giữ chức quan gì đều vô dụng, cái gì Thái Thú, thậm chí quan to tam phẩm trên triều đình, đều còn chưa có tư cách đến xem trận náo nhiệt này.
Dĩ nhiên, chân chính đại nhân vật đỉnh cấp cũng không có một ai trình diện.
Đám người Thái tử, Tam vương tử hết thảy sẽ không tới.
Phủ Đế đốc Thiên Việt, phủ Trung đô đốc phái tới mấy trăm tên võ sĩ duy trì trật tự.
Quốc quân phái tới tiểu Lê công công.
Trong dàn con trai của quốc quân, Tứ vương tử Ninh Chân, Ngũ vương tử Ninh Chính, Lục vương tử Ninh Cảnh đến.
Sau khi gia tộc họ Tô huỷ diệt, Tô phi cũng không có như cùng trong tưởng tượng gặp tai họa ngập đầu, thậm chí không có bị đày vào lãnh cung.
Quốc quân giống như chẳng xem có chuyện gì xảy ra, với Tô phi không có đặc biệt tốt, cũng không có đặc biệt không tốt, thỉnh thoảng có lúc còn có thể đi tới sủng hạnh một phen.
Điều này làm cho Tô phi cảm thấy sống sót sau tai nạn, tiếp đó trở nên dịu dàng hiền lành hơn.
Phải biết rằng, bà còn chuẩn bị xong thuốc độc tự sát, vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trải qua lúc này đây, Tô phi ngược lại biết thêm một khía cạnh khác sâu sắc hơn về chồng mình.
Thế nhưng cuộc sống Lục vương tử Ninh Cảnh lại chẳng còn tốt lành như xưa.
Mất đi gia tộc họ Tô làm chỗ dựa vững chắc, địa vị của gã phút chốc liền xuống giá, bây giờ mỗi ngày đều la liếm Thái tử.
Tứ vương tử Ninh Chân là ngựa đầu đàn của Thái tử, hôm nay Ninh Cảnh cũng theo sát phía sau.
Cái sàn đấu vật trên bãi săn Bắc Uyển vốn là không có bất kỳ khán đài.
Nhưng vì Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư lúc này đây luận võ, tạm thời xây dựng một khán đài to lớn, đủ để dung nạp mấy trăm người.
Lúc này, con em quyền quý trong kinh đô ngồi đầy khán đầy.
- Trời có mắt rồi, cái tên tai họa Thẩm Lãng này cuối cùng có người thu thập.
- Não của hắn bị nước vào à? Lại đáp ứng cùng Xung Sư Sư luận võ?
- Muốn chết còn rất khác biệt thế này, bội phục bội phục!
- Then chốt đáp ứng luận võ xong xuôi, lại vẫn suốt đêm bỏ chạy, thật đúng là chẳng biết xấu hổ.
- Ta cá là một nghìn lượng vàng, Thẩm Lãng bị hạ gục nhanh chưa từng có! - Một tay con em quý tộc hô lớn:
- Người nào theo ta đánh cuộc, người nào theo ta đánh cuộc?
- Quỷ tài đánh cược với ngươi đâu, ta áp một vạn lượng vàng ngay đây, đánh cuộc Thẩm Lãng bị miểu sát, có người theo ta đánh cuộc không?
Một quỷ cũng không có.
Ở trong mắt tất cả mọi người, Thẩm Lãng bị hạ gục nhanh chưa từng có là kết quả một vạn phần trăm.
Loại cá cược này hoàn toàn là tiền tát nước trôi, quỷ mới sẽ ngu xuẩn ra đánh ấy.
...
Lục vương tử Ninh Cảnh cười nói:
- Ninh Chính, làm sao Thẩm Lãng nghĩ ra thế này? Gấp gáp muốn chết đến nơi rồi à?
Ninh Chính không để ý tới.
Lục vương tử Ninh Cảnh châm chọc:
- Ồ! Ngũ ca sau khi thu mười một tên ăn mày, có khả năng tranh ngôi kèm thêm giá đỡ lớn hơn, đệ đệ tra hỏi mà ngũ ca chẳng màng trả lời, tứ ca à, chúng ta tránh xa một chút, miễn đừng để cho bá khí của Ninh Chính làm bị thương nha, Ngũ vương tử Ninh Chính chúng ta muốn dựa vào mười một tên ăn mày tranh ngôi mà.
Ninh Chính vẫn mắt điếc tai ngơ.
Tứ vương tử Ninh Chân vốn không muốn phản ứng Ninh Cảnh, nhưng hai người cuối cùng đều thuộc về phe Thái tử, thế là trả lời:
- Ninh Cảnh, Ngũ ca của đệ đang khẩn trương, không có lòng dạ nào mà nói đâu.
Lục vương tử Ninh Cảnh cười nói:
- Đúng, đúng, thiếu chút nữa đệ quên mất, Ngũ ca căng thẳng liền dễ nói cà lăm ấy nhỉ, là đệ không đúng, là đệ không đúng!
- Giá, giá, giá!
Chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng.
Bên ngoài truyền đến bóng dáng Xung Sư Sư, một lát sau cái khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mỹ của nàng xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.
Tấm thân mềm mại trên Thiên Lý Mã có vẻ càng bốc lửa mê người.
Chân chính thiếu nữ đẹp tuyệt sắc.
Mắt Tứ vương tử Ninh Chân, Lục vương tử Ninh Cảnh đều muốn bốc hỏa, thậm chí cái chỗ bí ẩn kia cũng rục rịch.
Bọn họ là con trai của quốc quân nên có kỹ năng lột bỏ hào quang khi ngắm nhìn bất kỳ cô gái nào, trong mắt bọn họ, vẻ đẹp của người phụ nữ càng thêm thuần túy, khắp cả nước Việt, luận về vóc dáng lẫn gương mặt thì khó cô gái nào bì được như Kim Mộc Lan và Xung Sư Sư.
Kim Mộc Lan khiêm tốn, mọi người thấy không nhiều lắm.
Xung Sư Sư lớn họng, mọi người có thể thấy thường xuyên hơn.
Mỗi một lần nhìn thấy nàng, đúng như cùng nhìn thấy một ngọn lửa, trong nháy mắt bốc lên sự đam mê ham muốn trong lòng bên trong tâm tình bốc cháy lên ham muốn tới.
Càng thấy dáng vẻ nàng vênh mặt hất hàm sai khiến bướng bỉnh, hận không thể lập tức lột sạch đè cho nàng khóc.
Đáng tiếc!
Cô gái này không phải Ninh Cảnh cùng Ninh Chân có thể thèm nhỏ dãi.
Thật sự khiến cho người ta tinh thần chán nản.
Ninh Chân cùng Ninh Cảnh mặc dù là vương tử.
Thế nhưng giữa các vương tử không giống nhau, có vài người cao cao tại thượng, có vài người thân trong đống bụi bặm.
Xung Sư Sư mặc dù là con gái Hầu tước, nhưng lại là con gái của quân phiệt lớn nhất, Ninh Cảnh cùng Ninh Chân còn không xứng, đối mặt trang tuyệt sắc như vậy tối đa chỉ có thể trong lòng thầm nhớ mong mà thôi.
Nhưng mà cũng không sao, còn có một vương tử đâu chỉ trong đống bụi, tưởng chừng như bị chà đạp dưới bùn lầy.
Ôi cái thứ cà lăm phế vật Ninh Chính này, ngay cả một quan lục phẩm bé xíu cũng có thể ăn hiếp được.
Chỉ cần có người còn thảm hại hơn thì ta yên tâm rồi.
Cùng nối đuôi theo Xung Sư Sư, chính là thế tử gia tộc họ Tiết -Tiết Bàn.
Xung Sư Sư từ trên chiến mã nhảy xuống.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, tất cả ánh mắt của lũ đàn ông đều rơi vào trên người của nàng.
Trên mặt của nàng, phía trên hông của nàng, trước ngực của nàng, dưới eo của nàng.
Trong lòng nàng đắc ý mà lại khinh thường.
Lũ đàn ông cặn bã này, chẳng qua là xem qua rồi nghiện, nhiều lắm là nổi dâm ý trong đầu một phen.
Xung Sư Sư ta đây há là người các ngươi xứng với ssao?
Nửa đầu ngón tay, các ngươi cũng không xứng để đụng nữa.
Một đám đống cặn bã.
Đương nhiên trong đám người nàng khinh, cũng bao gồm Ninh Chân, Ninh Chính, Ninh Cảnh.
Ở trong mắt nàng, chỉ có rất ít người mới có thể xứng nói với nàng một câu.
Cho dù là trong đám con cái quốc quân, nàng cũng ngó đến Thái tử cùng Tam vương tử, Ninh Hàn.
Còn lại cho dù là Ninh La cùng Ninh Diễm, nàng cũng chẳng thèm coi trọng.
Nhìn thấy Xung Sư Sư xuống ngựa, dù cho phe cánh bất đồng, Tứ vương tử cùng Lục vương tử vẫn đứng dậy nghênh tiếp.
Mấy trăm đứa con nhà quyền quý cũng đều đứng dậy nghênh tiếp toàn bộ.
Xung Sư Sư cũng không hoàn lễ, trực tiếp tiến vào bên trong đại doanh, ngạo mạn vô cùng.
Sắc mặt Ninh Chân cùng Ninh Cảnh đều có chút không dễ xem, mình đường đường là vương tử mà người ta không thèm nhìn.
Đương nhiên, cũng bởi vì đối phương là Xung Sư Sư.
Nếu như đổi thành thế tử Trấn Tây Hầu, nhất định sẽ tiến lên hành lễ.
Cả đám người gia tộc họ Xung đều chấp lễ quá mức cung kính, duy chỉ có Xung Sư Sư ngoại lệ.
Thế tử gia tộc họ Tiết là Tiết Bàn tiến lên, khom người nói:
- Bái kiến Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ, Lục điện hạ.
Ba vị vương tử đáp lễ.
Tiết Bàn nói:
- Ta đi vào dặn dò vài câu.
Lúc này, Thẩm Lãng cưỡi ngựa vào, một đám nương tử quân đi theo phía sau.
Toàn bộ cũng là vệ đội của công chúa Ninh Diễm.
- Ô!
- Xuỵt!
Thẩm Lãng mới vừa vào bàn, mấy trăm tên con em quyền quý đều khen ngược.
Thật chỉnh tề hướng Thẩm Lãng dựng thẳng lên ngón út, tỏ ý coi khinh.
Bây giờ dân chúng bậc thấp không dám trêu Thẩm Lãng, nhưng ở đây cũng là con em quyền quý, tập thể vẫn dám xem thường Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên giao tiếp với đám thiếu gia ăn chơi đàn đúm của kinh đô.
Nhìn thấy tất cả mọi người xem thường hắn, hướng hắn dựng thẳng ngón út, tức khắc hắn dừng lại chiến mã.
- Các vị nhân huynh, hoan nghênh tới cổ động.
Tức khắc trong đám người có vị con em quyền quý hô lên:
- Thẩm Lãng đừng khách khí, chúng ta chính là tới chờ ngươi làm sao bị hạ gục nhanh chưa từng có, làm sao bị thiến.
- Thẩm Lãng, sau khi ngươi bị thiến, có thể không được bao nuôi ăn cơm mềm nữa đâu.
Mọi người chính là không cam lòng với Thẩm Lãng, ăn bám thoải mái thế này.
Ở thành Huyền Vũ trở thành ở rể cho Kim Mộc Lan không nói.
Sau khi đến kinh đô, trực tiếp cùng dính dáng với Tam công chúa Ninh Diễm.
Công chúa Ninh Diễm tốn hao mười mấy năm thời gian mới xây dựng nữ vệ đội, bây giờ biến thành của Thẩm Lãng nhà ngươi.
Cơm mềm này ngươi ăn hơi quá rồi, đi tới đâu ăn tới đấy.
Thẩm Lãng cười nói:
- Người đẹp trai giống như ta, coi như bị thiến cũng không để lỡ ăn bám, ta còn có tay, còn có miệng, có lưỡi kia mà. Chưa kể Thẩm Lãng ta đây được gọi là Đông Phương Bất Bại, trận này luận võ ta tất thắng không thể nghi ngờ.
- Hứ, ngươi nếu không phải là sợ chết, khuya ngày hôm trước ngươi chạy cái gì hả? Nửa đêm bỏ trốn mất dạng, không biết liêm sỉ.
Thẩm Lãng nói:
- Không sai, ban đêm hôm trước ta chạy trốn đấy. Đó là có nguyên nhân, bởi vì ta nghe nói hai ngày này Xung Sư Sư có kinh nguyệt, thứ này rất không may, ngươi nói nếu như ta đánh thắng, để cho nàng từ trên xuống dưới đều chảy máu, không may, không may! Cho nên vừa nghe việc này, liền mau trốn đi thôi.
- Ta giết hắn, giết hắn... - Ở trong doanh phòng, Xung Sư Sư lúc đầu đang làm chuẩn bị, sau khi nghe lời này của Thẩm Lãng, nàng lập tức rút kiếm sẽ phải lao tới bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn.
Cả người đều muốn nổ.
Từ nhỏ đến lớn, còn không ai dám nói nàng như vậy, nhục mạ thế này.
Bên cạnh Tiết Tuyết lập tức ngăn cản nàng.
- Gấp cái gì, lập tức sẽ phải tỷ võ. - Tiết Tuyết nói dịu dàng.
Xung Sư Sư vừa nghe rất có lý, chờ đến khi tỷ võ, trước thiến sau giết Thẩm Lãng, như thế có tức giận gì cũng giải quyết rồi.
Thẩm Lãng ở bên ngoài tiếp tục nói:
- Kỳ thực ta vậy căn bản cũng không phải là bỏ chạy, ta chỉ là muốn buông tha Xung Sư Sư một con ngựa, cô gái này tuy rằng miệng hèn hạ, thế nhưng ngực bự, ngực bự ngốc nghếch thối mồm, không phải bình thường nhất sao? Không nghĩ tới nàng lại không cảm kích, còn điều động đại quân cản ta lại, vậy liền chớ có trách Đông Phương Bất Bại ta đây vô tình, ta nói cho các ngươi biết, con người của ta võ công sâu không lường được, Xung Sư Sư một hồi toàn thân ngươi từ trên xuống dưới đều phun máu, vậy cũng tuyệt đối đừng trách ta a!
Xung Sư Sư lại muốn nổi điên, lại chợt phải lao tới.
Thế là, mấy trăm tên con em quyền quý lại một lần nữa khen ngược, lại một lần nữa hướng Thẩm Lãng dựng lên đầu ngón tay út.
Thẩm Lãng toàn bộ thu hết.
- Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn cảm ơn. - Thẩm Lãng nói:
- Các vị nhân huynh, động tác tay của các vị có hơi lỗi thời, ta sẽ dạy cho mọi người một tư thế tay mới.
Tiếp đó, Thẩm Lãng dựng thẳng lên hai ngón giữa.
- Cái thủ thế này mới khí phách, mới mẻ khác biệt, hai ngón giữa cùng dựng thẳng một lúc.
- Thủ thế kia có ý nghĩa gì? Mọi người hãy đọc theo ta nào, phắc cờ (fuck), bốn lần!
- Chính là ý nghĩa ta X con mẹ ngươi.
Thẩm Lãng cưỡi ngựa, dựng thẳng lên hai ngón giữa, đi dạo quanh cả khu vực, coi như ân cần thăm hỏi tất cả người mẹ mến thương của đám quyền quý này một lần.
Ninh Chính da đầu tê dại, hận mình lẽ ra không nên đến ngày hôm nay.
Đây chính là… người bạn tốt nhất và chỗ dựa lớn nhất của gã.
Có chút thời điểm, thực sự cần dũng khí lớn lao mới có thể cùng hắn đứng chung một chỗ.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Lúc trước ta từng dạy cho các ngươi một từ là "ngu xuẩn". Ngày hôm nay, ta lại dạy cho các ngươi một thủ thế mới, mọi người hãy đọc theo ta đi nào, phắc cờ…
Mấy trăm con em quyền quý ở đây lại bản năng đọc lên chữ kia.
- Không khách khí. - Thẩm Lãng nói:
- Thẩm Lãng ta đây chính là dẫn dắt phong trào kinh đô, thời thượng quá xá quà xa luôn.
Mà lúc này.
Một chất giọng âm lãnh vang lên.
Lục vương tử Ninh Cảnh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, ngươi làm trò hề đủ rồi, còn thích hợp làm một tên lộng thần. Một hồi tiểu thư Xung Sư Sư thiến ngươi cũng vừa vặn để ngươi vào cung trở thành một tiểu thái giám. Nhưng mà đến lúc này đầu ngươi khéo lại mọc sừng rồi, chắc là vợ của ngươi chịu không nổi hiu quạnh nên đi ngoại tình đấy.
Ninh Cảnh thực sự nhịn không được, dựa vào cái gì một tên ở rể nhỏ nhoi như Thẩm Lãng có thể như thế làm mưa làm gió.
Nghe những lời này, mặt Thẩm Lãng tức khắc run lên.
Trực tiếp phóng ngựa liền xông ra ngoài.
Roi ngựa trong tay đánh Ninh Cảnh thật mạnh.
Ninh Cảnh chợt bắt được roi ngựa của Thẩm Lãng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, phường ở rể nhỏ nhoi như ngươi, dám phạm thượng, dám tập kích vương tử, muốn chết sao? Mưu phản à?
Thẩm Lãng nhìn Ninh Cảnh, nhấn mạnh từng chữ:
- Ngu xuẩn, toàn tộc họ Tô đều bị ta giết hết, trên người ngươi cũng chảy máu gia tộc họ Tô. Nếu không phải nể mặt mũi của bệ hạ, ta đã sớm chơi chết ngươi rồi. Ngươi dám nói thêm một chữ nữa, ta cam đoan sẽ cho ngươi tàn, ta cam đoan để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thẩm Lãng chỉ vào Ninh Cảnh, quát to:
- Ninh Cảnh, ngươi nói, ngươi còn dám nói một chữ thử nhìn xem. Ta không cho ngươi tàn, chính là kỹ nữ nuôi ta.
Lục vương tử Ninh Cảnh vừa giận lại sợ, trong lòng rõ ràng hối hận, vừa rồi vì sao không nhịn được, lại chạy đến trêu chọc thằng điên này.
Thế nhưng, ở dưới ánh mắt của Thẩm Lãng, gã còn chẳng dám nói ra lời kế tiếp.
Bởi vì, gia tộc họ Tô quả thực chính là bị hắn tiêu diệt.
Tức khắc, Lục vương tử Ninh Cảnh đưa mắt hướng sang Lê Ân, hét lớn:
- Tiểu Lê công công, ngươi thấy được à? Ngươi thấy được chưa? Thẩm Lãng phạm thượng, công nhiên uy hiếp một vương tử, đây tương đương mưu phản, ngươi xử trí thế nào, xử trí thế nào?
Tiểu Lê công công cất giọng thản nhiên:
- Thẩm công tử, đừng nói lung tung, cẩn thận bệ hạ đánh ngươi.
Nghe những lời này, sắc mặt Ninh Cảnh tái me tái mét.
Thẩm Lãng công nhiên nói phải cho gã tàn, lấy tư cách quốc quân tâm phúc, Lê Ân cũng chỉ là không mặn không nhạt mắng Thẩm Lãng một câu.
Chuyện... Chuyện này chứng minh cái gì.
Chứng minh trong vị trí trái tim của bệ hạ, phân lượng của Ninh Cảnh còn thua kém Thẩm Lãng.
Cho nên, Ninh Cảnh tức khắc ngây người.
- Ngu xuẩn! - Thẩm Lãng đoạt lại roi, trực tiếp vút một phát bên người Ninh Cảnh.
- Bốp...
Ninh Cảnh võ công đương nhiên có thể trốn, thế nhưng gã mới vừa rồi bị Lê Ân công công tỏ thái độ hù dọa, cả người đứng ở đó.
Cho nên, rõ ràng đã trúng một roi của Thẩm Lãng, lưu lại một lằn đầy máu trên người.