Chương 575: Lãng gia lại muốn nghịch thiên! Thứ đáng sợ nhất từ trước đến nay (2)
Thẩm Lãng nói:
- Tuyệt đối sẽ không có sơ sót gì đâu.
Lê Chuẩn nói:
- Thẩm công tử, ngươi là người làm đại sự, không cần vì một chút việc nhỏ thế này mà mạo hiểm, loại con gái như Xung Sư Sư thế này, hơi nhường một chút cũng không có gì.
Thẩm Lãng nói:
- Lê công công, cho đến tận bây giờ ta nào phải là người làm đại sự gì đâu.
Á!
Lê Chuẩn công công hết chỗ nói rồi.
Cho tới nay, Thẩm Lãng đều ở đây làm đại sự.
Bất kể là vì gia tộc họ Kim chống lại tân chính, hoặc là chiếm lấy thành Nộ Triều, đi sứ Khương quốc, tiêu diệt phản loạn họ Tô.
Chuyện sau càng lớn hơn chuyện trước.
Điều này làm cho Lê Chuẩn thiếu chút nữa quên mất, điểm xuất phát của Thẩm Lãng là vì báo thù.
Mục tiêu cuối cùng của hắn là thiên hạ không thù.
Đối với hắn mà nói, sẽ không có chuyện nào lớn hơn so với báo thù, huống chi là trả thù người làm Kim Mộc Lan làm bị thương.
Nói với hắn cái gì quân tử báo thù mười năm không muộn là vô dụng.
Trừ phi hắn không có năng lực, nếu như có thể, hắn tuyệt đối không chờ cách đêm mới báo thù.
Dùng hơn năm tháng tiêu diệt toàn tộc đối họ Tô với người khác mà nói đã rất đáng gờm, nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói đã là chịu nhục.
Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa cất giọng cường điệu:
- Ngươi xác định không có nguy hiểm?
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn bệ hạ quan tâm, thần xác định không sơ hở tý nào.
Ninh Nguyên Hiến không để ý đến, trực tiếp đi.
Ông đây coi như ngầm thừa nhận!
Từ đó có thể thấy được ở trong lòng ông đã không nhịn nổi với Xung Sư Sư lắm rồi, chỉ có điều cố nhịn mà thôi.
Nhưng mà, đường đường quốc quân, ông đương nhiên sẽ không nói những câu đại loại như là ngươi cứ đi luận võ, đánh cho con bé Xung Sư Sư hộc máu đi.
Ông chỉ có thể giả vờ không biết.
Thậm chí còn phải hạ chỉ quở trách, không ngừng bảo hai đứa ngừng luận võ.
...
Tin tức Thẩm Lãng muốn tỷ võ cùng Xung Sư Sư trong nháy mắt bùng nổ toàn bộ kinh đô.
Tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.
Thẩm Lãng, ngươi có thể yên tĩnh một hồi?hay không
Cuộc thi ân khoa, ngươi giết chết bao nhiêu người? Ngươi gây ra bao nhiêu nhiễu loạn?
Lúc này mới qua vài ngày, ngươi lại đi ra gây sóng gió?
Chỉ bất quá lần này Thẩm Lãng nhà ngươi rõ ràng múa may tìm đường chết.
Xung Sư Sư võ công cao bao nhiêu?
Thẩm Lãng nhà ngươi hoàn toàn phế thải, đại khái lúc ngủ với đàn bà vẫn là bị động, bằng không thì sức lực không đủ.
Ngươi phế thế này, kiếm nặng mười cân đều nâng không nổi.
Ngay cả con nít mấy tuổi ngươi còn đánh không lại, nói chi đến Xung Sư Sư.
Đơn thuần luận võ công mà nói.
Hoàng Phượng cộng thêm Thẩm Thập Tam, thậm chí thêm cả Vũ Liệt, đều không phải là đối thủ của Xung Sư Sư.
Mà Hoàng Phượng có thể đánh một trăm Thẩm Lãng hoặc hơn.
Cho nên một trận chiến này giống như thỏ đánh cọp, hẳn phải chết đứ đừ.
Sau khi vô số dân chúng kinh thành ngạc nhiên thì trở nên mừng rỡ.
Cái thứ rác rưởi Thẩm Lãng nhà ngươi, ngày nào cũng đi chọc chỗ này, trêu chỗ kia.
Bây giờ lại trêu chọc tới Xung Sư Sư, rõ ràng tự tìm đường chết.
Cho dù nàng có giết ngươi, cũng là phí công.
Tiếp đó, vô số người trong lòng cầu nguyện, thời gian mau tới đi, luận võ mau bắt đầu đi.
Xung Sư Sư, ngươi mặc dù là một tai họa.
Thế nhưng nói một cách khách quan, vẫn là Thẩm Lãng càng để cho người ta ghét hơn một chút.
Cô nương mau một kiếm thiến xong giết Thẩm Lãng đi, coi như vì dân trừ hại, giúp chúng ta xả một cục tức.
...
Ban đêm!
Xung Sư Sư không kịp chờ đợi đưa tới thư khiêu chiến.
Ước định ba ngày sau, ở võ đài trên bãi săn Bắc Uyển tiến hành luận võ.
Tuy nói là biết điểm dừng, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu nhỡ ra xuất hiện bị thương tàn phế thậm chí chết, cũng là ý trời, đừng vội trách cứ.
Tuy rằng không phải là giấy sinh tử, nhưng là kém không xa.
Thẩm Lãng không nói hai lời, trực tiếp ký xuống phần thư khiêu chiến này.
Thế là, hai người luận võ chính thức quyết định.
...
Khổ Đầu Hoan nhìn Thẩm Lãng không dám tin, sau một lúc lâu nói:
- Thẩm công tử, may là ngài không phải chủ công, bằng không chúng ta sẽ phát điên.
Trong thiên hạ không có một chủ công nào như vậy cả?
Ba ngày đã hết hai bữa đưa ra quyết định làm người ta hồn phi phách tán.
Hiện tại xem ra Ninh Chính điện hạ vẫn rất tốt, chí ít vô cùng ổn trọng.
Ninh Chính điện hạ cũng đặc biệt bó tay.
Ai cũng biết Xung Sư Sư không trêu chọc được, kết quả Thẩm Lãng vừa ra khỏi cửa liền trêu chọc.
Hơn nữa còn muốn cùng nàng luận võ? Thậm chí còn ký xuống cái gọi là giấy sinh tử.
Ninh Chính nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu nói:
- Ta còn có thể ngăn cản huynh sao?
Thẩm Lãng lắc đầu.
Ninh Chính nói:
- Nếu như, ta bảo người khác trói huynh, đưa về thành Huyền Vũ tránh họa thì sao?
Ninh Chính nghe những lời này.
Khổ Đầu Hoan rục rịch.
- Thật xin lỗi, ta không thể để cho huynh mạo hiểm, ta không thể để huynh chịu chết! - Ninh Chính vung tay lên.
Còn không cần Khổ Đầu Hoan xuất thủ.
Hàm Nô tiến lên, dùng sức lực chưa đến một phần mười liền dễ dàng bắt Thẩm Lãng lại.
- Xin lỗi, công tử, chúng ta không thể mắt mở trừng trừng nhìn ngài chịu chết.
Tiếp đó, có hai người bước vào.
Dĩ nhiên là Băng Nhi cùng Kim Mộc Thông.
Hai người thị nữ tiến lên, dùng tơ lụa trói Thẩm Lãng lại.
- Băng Nhi, chỗ này còn cả nàng nữa à? - Thẩm Lãng cả kinh nói.
Băng Nhi nói dịu dàng:
- Phu quân (*), chàng là bầu trời của thiếp, là cội rễ sự sống của thiếp, thiếp tuyệt đối không cho chàng chịu chết.
(*) Băng Nhi chỉ trong lúc nguy cấp hay mơ ngủ mới gọi Thẩm Lãng là phu quân, bình thường vẫn xưng là cô gia.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu ngay cả đệ còn đánh không lại thì làm thế nào luận võ với Xung Sư Sư? Trong nháy mắt cô ta đã hạ gục tỷ phu nhanh chưa từng có rồi.
Thẩm Lãng thực sự đánh không lại Kim Mộc Thông, thậm chí Thẩm Lãng ngay cả Băng Nhi đều đánh không lại.
Kim Mộc Thông cách Thẩm Thập Tam chênh lệch một trời một vực, Thẩm Thập Tam bị Mộc Lan hạ gục nhanh chưa từng có.
Mấy năm trước, Mộc Lan cản được mười chiêu của Xung Sư Sư đã bị đánh hộc máu.
Bởi vì nguyên nhân huyết mạch, võ công Xung Sư Sư đột nhiên tăng mạnh, chỉ biết càng thêm lợi hại.
Băng Nhi hôn khuôn mặt của Thẩm Lãng nói:
- Cô gia, tủi thân ngài, chúng ta sẽ dùng xe ngựa thoải mái nhất đưa ngài về thành Huyền Vũ tránh họa vài ngày. Tiểu thư chắc chắn nhớ ngài phát điên rồi, nếu như tiểu thư biết chuyện này, cũng nhất định sẽ không đáp ứng.
Thẩm Lãng lớn tiếng:
- Ta sẽ thắng, ta nhất định sẽ thắng. Ninh Chính điện hạ, mau thả ta ra!
Ninh Chính nói:
- Xin lỗi, quá mức nguy hiểm đáng sợ, chúng ta sẽ không để huynh mạo hiểm như vậy.
Tiếp đó, Thẩm Lãng trực tiếp bị nhét vào xe ngựa thoải mái.
Khổ Đầu Hoan tự mình dẫn người hộ tống hắn trở về thành Huyền Vũ tránh họa.
Thẩm Lãng hoàn toàn bất đắc dĩ.
Đồng bọn là heo, những thứ đồng bọn các ngươi là heo hết.
Các ngươi phá hư chuyện tốt của ta.
Các ngươi ngăn cản ta báo thù.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Khổ Đầu Hoan, ta lệnh cho huynh lập tức cởi trói cho ta.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Công tử, vừa rồi Hàm Nô dùng không đến một phần mười sức mạnh đã tróc nã ngài rồi, ngài hoàn toàn không có bất kỳ sức phản kháng nào hết. Thế nhưng mười Hàm Nô cũng đánh không lại Xung Sư Sư, ngài đánh như thế nào?
Dứt lời, Khổ Đầu Hoan điều khiển xe ngựa rời đi.
Vì không cho Thẩm Lãng la to, gã còn đặt biệt tri kỷ điểm huyệt đạo của Thẩm Lãng để hắn không thể vùng vẫy, cũng không thể lên tiếng.
Cứ như vậy, Thẩm Lãng rời khỏi kinh đô, trở về thành Huyền Vũ tránh họa một cách không giải thích được.
Còn khế ước ký kết luận võ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Làm đào binh đương nhiên cảm thấy thẹn, đương nhiên không có thể diện.
Thế nhưng...
Thẩm Lãng vốn là không mặt không da, hắn có thể cũng không chú ý mất mặt.
Lãng gia xuất đạo lăn lộn đến bây giờ, không có bị vua Khương Arugan trấn áp, không có bị Tô Nan trấn áp, kết quả lại bị Kim Mộc Thông cùng Băng Nhi hai người liên thủ trấn áp.
Nhân thế tạo hóa rõ ràng quá… ái chà chà.
...
Lúc nửa đêm!
Khổ Đầu Hoan mang theo Thẩm Lãng chạy ra khỏi kinh đô được hơn hai trăm dặm.
Sức ngữađều đã tiêu hao hết, Khổ Đầu Hoan tạm dừng chỉ chốc lát.
Nhiều nhất một canh giờ sau, gã lại phải chạy một lần nữa, tuyệt đối không thể dừng lại.
Hơn nữa đến thành Huyền Vũ còn chưa đủ, còn muốn trực tiếp rời bến đi đến thành Nộ Triều.
Dù sao cũng Xung Sư Sư cũng ở không được bao lâu, kéo dài lần luận võ này càng lâu càng tốt.
Khổ Đầu Hoan là bậc thầy võ đạo, gã đương nhiên biết tiêu chuẩn của Xung Sư Sư.
Đừng nói là Thẩm Lãng, coi như là Hàm Nô, Thẩm Thập Tam, Xung Sư Sư đều có thể bị hạ gục nhanh chưa từng có trong nửa hơi thở.
Khổ Đầu Hoan nghỉ ngơi chỉ không đến nửa khắc đồng hồ.
Bỗng nhiên, sắc mặt chợt biến đổi!
- Vù vù vù vù...
Mấy chục bóng đen, trong nháy mắt xuất hiện.
Ngay sau đó, là tiếng vó ngựa gấp rút.
Cao thủ gia tộc họ Xung, cao thủ gia tộc họ Tiết, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi liền bao vây đám người Khổ Đầu Hoan.
Một lát sau!
Xung Sư Sư cùng thế tử Tiết Bàn xuất hiện.
- Ký kết khế ước luận võ, còn muốn chạy? Nằm mơ đi!
Thế tử gia tộc họ Tiết là Tiết Bàn mặt tràn đầy trào phúng nói:
- Thẩm muội phu, nếu muốn chạy trốn vậy vì sao phải ký giấy sinh tử vậy?
Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm nói:
- Bảo hộ công tử, chiến đấu đến cùng!
Tức khắc, dưới trướng hắn mấy chục tên võ sĩ cũng chợt rút kiếm.
Đôi bên nhân mã, trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào khai chiến.
Dám võ sĩ gia tộc họ Tiết, gia tộc họ Xung càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng ước chừng hơn mấy trăm người, vượt qua những võ sĩ dưới trướng Khổ Đầu Hoan hơn gấp mười.
Tiết Bàn nói:
- Có chơi có chịu, nếu ký khế ước luận võ, vậy sẽ phải thực hiện. Khổ Nhất Trần, ngươi có hai lựa chọn, hoặc là khai chiến, chém giết sạch sẽ. Hoặc là tống Thẩm Lãng về kinh đô, hắn và Sư Sư tiếp tục luận võ.
Khổ Đầu Hoan ánh mắt co rụt lại nói:
- Đến đây đi, nhìn thử xem ta có thể lấy một địch trăm hay không!
- Giá, giá, giá!
Lại có một nhánh kỵ binh tới rất nhanh.
Là kỵ binh phủ Trung đô đốc thành Thiên Việt, dưới trướng Tam vương tử Ninh Kỳ.
Lần này, họ Tiết, họ Xung, cộng thêm kỵ binh Ninh Kỳ, ước chừng cũng hơn một nghìn người gấp mấy chục lần Khổ Đầu Hoan.
- Động thủ!
Tiết Bàn ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên võ sĩ sẽ phải xông về phía Khổ Đầu Hoan.
Nhưng mà một giây sau!
Hai bóng dáng một cao một thấp nhanh chóng phóng đến.
Là Đại Ngốc cùng kiếm vương Lý Thiên Thu.
Hai người này đại đa số thời gian đều không ở trong kinh đô, bởi vì mỗi một ngày với Đại Ngốc đều vô cùng quý giá, không thể để lỡ thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn Thẩm Lãng một cái, nhịn không được cười lên một tiếng.
Tiếp đó, hắn hướng Khổ Đầu Hoan nói:
- Khổ tướng quân, về kinh đô.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Nhưng mà...
Ý của lời này đặc biệt rõ ràng, Thẩm Lãng về kinh đô chính là muốn chết.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Trở về đi.
Khổ Đầu Hoan bất đắc dĩ, ra lệnh một tiếng.
Hộ tống xe ngựa của Thẩm Lãng, trở về kinh đô.
Khế ước luận võ tiếp tục!
...
Chờ đến khi trở về kinh đô trời đã sáng.
Ở bên trong mật thất dưới đất.
Thẩm Lãng nhìn kiếm vương Lý Thiên Thu mà không thể tức giận.
- Kiếm Vương tiền bối, ngài muốn cười thì cứ việc cười đi.
Kiếm vương Lý Thiên Thu nhịn không được cười ha ha.
Ông chưa từng thấy Thẩm Lãng gây kinh ngạc thế này, đối mặt Băng Nhi thương hắn đến mức tận cùng, đối mặt Kim Mộc Thông cùng Ninh Chính quan tâm hắn đến mức tận cùng.
Thẩm Lãng hoa ngôn xảo ngữ, trí gần như yêu toàn bộ vô dụng.
Trực tiếp bị vũ lực trấn áp.
Lý Thiên Thu nói:
- Ngàikhông nên trách bọn họ, bọn họ thật sự là quá quan tâm ngài. Bọn họ đối với phương diện này không hiểu, bọn họ không biết ngài chắc chắn trăm phần trăm thế nào.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói:
- Ta làm sao có thể bị bắt lại bởi hai tên hồ đồ này?
Hắn quả thực sẽ không trách.
Người khác quan tâm sẽ bị loạn, lúc trước Thẩm Lãng mạo hiểm, bên người đều có cao thủ bảo hộ, chí ít bản thân an toàn không có vấn đề.
Mà lần này, hắn lại tự mình muốn đi cùng Xung Sư Sư luận võ.
Băng Nhi đương nhiên không thể nhẫn nhịn, ngươi cùng nàng giải thích sẽ thắng cũng vô ích, nàng chỉ cần Thẩm Lãng trăm phần trăm an toàn, cái gì khác cũng không để ý.
Lý Thiên Thu nói:
- Cái thứ này của ngài quý như vậy, nhất định phải dùng ở trên người Xung Sư Sư sao?
Thứ này quả thực quý giá, so với thuốc gây ảo giác mạnh nhất thế giới mà hắn điều chế còn quý giá hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn là không thể tái sinh. Nhưng tuyệt đối lợi hại, trong nháy mắt hạ gục nhanh chưa từng có!
...
Ngày kế!
Tiếng đồn Thẩm Lãng trốn chạy lại một lần nữa truyền khắp toàn bộ kinh đô.
Tuyệt đối ăn một chùy.
Lần này tất cả mọi người xác định, Thẩm Lãng dùng hết bài.
Đối mặt chênh lệch vũ lực tuyệt đối, hắn cũng không cách nào trình diễn kỳ tích nữa.
Bằng không tại sao hắn lại bỏ trốn mất dạng?
Hơn nữa còn bị họ Tiết, họ Xung dùng đại quân chặn trở về.
Lần này Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Dù cho nước biển đảo ngược, dù cho núi sông lật úp, cũng không có loại kết cục thứ hai.
Kết quả duy nhất là.
Thẩm Lãng trong nháy mắt bị hạ gục nhanh chưa từng có!
...
Thời gian rất nhanh!
Ngày thứ ba đến.
Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư ước định luận võ đã đến giờ!
Rất nhiều quyền quý đều rời khỏi kinh đô, trùng trùng điệp điệp đi bãi săn Bắc Uyển để hóng cái trò hay này.
Không phải vở kịch lớn, là trò hay.
Trò hay Thẩm Lãng trong nháy mắt bị hạ gục.
Quốc quân không thể giả vờ chẳng quan tâm, trực tiếp hạ ý chỉ.
Hai người Thẩm Lãng cùng Xung Sư Sư luận võ, đến điểm là dừng, tuyệt đối không được tổn thương tính mạng đối phương!
Sau khi Xung Sư Sư nhận được ý chỉ, cười lạnh nói:
- Yên tâm, con tuyệt đối sẽ không giết Thẩm Lãng, tối đa thiến hắn mà thôi.
Còn Thẩm Lãng sau khi nhận được ý chỉ cũng cười lạnh:
- Yên tâm, thần cũng tuyệt đối sẽ không giết Xung Sư Sư, tối đa đá gãy xương sườn, đá nàng ra máu.
Tiếp đó, hai người mang theo đội ngũ rời khỏi kinh đô, đi bãi săn Bắc Uyển tiến hành luận võ vô lý nhất từ trước tới nay!
...
Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm ngàn chữ, các vị đại lão, xuất thủ lôi kéo ta! Lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ!