Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 583: Cứu quốc quân! Tin tức về Cừu Yêu Nhi! (2)

Chương 583: Cứu quốc quân! Tin tức về Cừu Yêu Nhi! (2)


Đầu tiên có hiềm nghi chính là Xung phi, cuối cùng quốc quân vẫn đang phát bệnh trên giường bà.

Xung phi có hiềm nghi, Tam vương tử thì có hiềm nghi, gia tộc họ Xung cũng có hiềm nghi.

Cho nên Thẩm Lãng lúc này thêm một câu đâm chọt, lực sát thương cực lớn.

Thế nhưng Thẩm Lãng lắc đầu đáp:

- Không có, nguyên nhân là thân thể của bệ hạ.

Quốc quân thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Ông tình nguyện là thân thể mình có bệnh, cũng không muốn có người hại mình.

Nếu như đây là có người xuất thủ hại, vậy quá đau lòng.

- Ta, thân thể ta rất tốt mà. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Thân thể Ninh Nguyên Hiến quả thực xem như rất tốt, năm mươi mấy tuổi nhìn qua tối đa bốn mươi, hoàn toàn là dáng vẻ tráng niên.

Thẩm Lãng muốn nói lại thôi.

- Làm sao? - Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, có phải ngài gần đây cảm thấy tay run hay không, lúc đứng im một chỗ, liền bị run không tự chủ. Thế nhưng lúc cầm nắm vật gì đó ngược lại không có việc gì?

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Triệu chứng này, năm ngoái ông liền phát hiện, cho nên lúc không có chuyện gì làm ông liền thích cầm một món đồ thưởng thức, xác định hai tay của mình linh hoạt.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy ngài có cảm thấy tứ chi có chút cứng ngắc hay không?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Rất ngẫu nhiên.

Thẩm Lãng hỏi:

- Vậy gần đây giấc ngủ thế nào?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không tốt lắm.

Lòng Thẩm Lãng trầm xuống.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Thế nào? Có tin tức gì xấu, ta có thể chịu được.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như thần không có chẩn đoán bệnh sai, ngài có thể mắc phải một bệnh cực kỳ hiếm, chứng bệnh cản trở vận động, nó được gọi là hội chứng Parkinson.

Ninh Nguyên Hiến biến sắc, nắm chặt bàn tay.

Nhắm mắt lại.

Tại sao lại như thế?

Thân thể ông rõ ràng rất tốt kia mà.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Có thể trị được không?

Thẩm Lãng nói:

- Có thể giảm bớt, không cách nào trị tận gốc.

Ninh Nguyên Hiến sau này nằm một cái nói:

- Vậy... vậy quả nhân còn có thể sống mấy năm?

Thẩm Lãng nói:

- Cái này bệ hạ xin yên tâm, nếu thần chăm sóc cẩn thận, bệ hạ sống thêm mười mấy hai mươi năm vấn đề không lớn. Thế nhưng... Loại bệnh này sẽ ngày càng phát triển, chứng run tứ chi của ngài sẽ càng ngày càng rõ ràng, đến phía sau có thể bước đi cũng thành vấn đề, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn.

Ninh Nguyên Hiến ngẩng đầu lên, cả người rơi vào trong đau khổ.

Ước chừng một lúc lâu, ông mở miệng nói:

- Vậy khoảng cách thời gian ta không cách nào bước đi, có thể còn có bao nhiêu năm?

Thẩm Lãng nói:

- Có thể sáu bảy năm.

Khóe mắt Ninh Nguyên Hiến ướt, chảy ra nước mắt.

Ông là một người tinh trí, luôn cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh cường tráng.

Ông nghĩ bản thân mình chí ít

có thể khỏe mạnh đến tám chín mười tuổi, sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề.

Thế nhưng bây giờ...

Tin tức này như là sấm sét.

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến mở mắt.

- Nhóc con, một quân vương không thể lộ ra điệu bộ yếu ớt, bằng không thần tử sẽ phải mất đi kính sợ, địch nhân ở chung quanh cũng sẽ lộ ra răng nanh.

- Thời gian của quả nhân không còn nhiều, không nhiều lắm!

- Trước khi quả nhân hoàn toàn yếu ớt, tranh ngôi nhất định phải có một kết quả.

- Nhất định phải có kết quả! - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Bằng không chờ đến khi ta nằm liệt trên giường không thể bước đi, sẽ không thể chấn nhiếp Ninh Kỳ cùng Ninh Dực, cho đến lúc này Việt quốc có thể sẽ bạo phát nội chiến, thậm chí có thể chia rẽ, ta không chịu nổi cái hậu quả này, như vậy cơ nghiệp họ Ninh của ta coi như xong rồi.

Thẩm Lãng lặng im.

Qua một lúc lâu nói:

- Bệ hạ, Thiên Nhai Hải Các nắm giữ không ít văn minh thượng cổ, thần bí khó lường. Có thể bọn họ có biện pháp cứu bệ hạ hoàn toàn.

- Không! Không! - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không tìm bọn họ, không tìm bọn họ, ta thà nằm liệt trên giường, cũng không tìm bọn họ. Nếu là Khương Ly bệ hạ thắng, những thế lực này đã sớm tan thành mây khói.

Lúc này, Ninh Nguyên Hiến không che giấu chút nào sự chán ghét với Thiên Nhai Hải Các.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:

- Thẩm Lãng, ngươi nói xem, hai người Ninh Kỳ cùng Ninh Dực, người nào thích hợp kế thừa ngai vàng của quả nhân?

Thẩm Lãng nói:

- Ninh Chính điện hạ.

Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ nói:

- Quả nhân hỏi ngươi Ninh Kỳ cùng Ninh Dực người nào thích hợp hơn.

Thẩm Lãng im lặng một lúc lâu rồi đáp:

- Bệ hạ, thế lực họ Chúc quá lớn, hơn nữa cùng đế quốc Đại Viêm quan hệ quá mật thiết. Hôm nay tân chính đế quốc Đại Viêm đã tiến vào hồi cuối, một khi nó hoàn toàn hoàn thành trung ương tập quyền, các nước chư hầu chung quanh còn có thể giữ vững độc lập hay không? Đế quốc Đại Viêm có thể nuốt hết chúng ta hay không? Một khi đến ngày đó, gia tộc họ Chúc sẽ trở thành tiên phong của đế quốc Đại Viêm chiếm đoạt Việt quốc của ta.

Quốc quân cũng biết rõ điểm này, thế nhưng lúc trước thân thể ông khoẻ mạnh còn có thể nỗ lực lảng tránh chuyện này.

Ông cảm thấy thời gian của mình còn rất nhiều, có đầy đủ kinh nghiệm cùng thời gian giải quyết vấn đề này.

Chờ Chúc Hoằng Chủ sau khi mất đi, gia tộc họ Chúc liền mất đi cột cờ.

Thế nhưng bây giờ thời gian quốc quân cũng không nhiều.

Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn bệ hạ chính là bởi vì thấy được điểm này, cho nên mới tùy ý Tam vương tử Ninh Kỳ phát triển, chính là vì thoát khỏi cục diện này, là Việt quốc tương lai cung cấp một khả năng khác.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu thừa nhận.

Thẩm Lãng nói:

- Chúc tướng vì để cho ngài tiêu trừ cảnh giác, cho nên trường kỳ dưỡng bệnh ở nhà, hoàn toàn không có điệu bộ quyền thần chút nào. Thế nhưng gần đây, Chúc tướng cũng lộ ra một chút răng nanh, đối với ngài tiến hành chấn nhiếp nhất định.

Bởi do Thẩm Lãng, quốc quân Ninh Nguyên Hiến lần này đại hoạch toàn thắng khỏi tình thế nguy hiểm, danh dự đến đỉnh phong.

Cho nên Tể tướng Chúc Hoằng Chủ lại lộ diện xuất thủ vài lần, áp chế sự kiện thư sinh khóc tThánh miếu, áp chế phe Thái tử tấn công với Trương Xung.

Tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài, lão làm mỗi một việc cũng là vì quốc quân, đều phù hợp tâm ý quốc quân.

Nhưng đây cũng là hướng thiên hạ tất cả mọi người biểu hiện sức mạnh của lão, cũng là muốn quốc quân xem sức mạnh của lão biểu diễn ra thế nào.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy Ninh Kỳ kế thừa ngai vàng thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Cũng không được.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Kỳ vẫn là vô cùng xuất sắc, nó mới có thể trấn áp họ Xung cùng họ Tiết.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng, ta tin tưởng Tam điện hạ có thể trấn áp họ Xung cùng họ Tiết. Thế nhưng, ngài ấy không ngăn cản được văn võ phân liệt. Gia tộc họ Chúc sẽ không dễ dàng tha thứ nếu Tam điện hạ lên ngôi, họ Xung cùng họ Tiết thì sẽ không dễ dàng tha thứ Thái tử thượng vị! Đôi bên mặc dù không có xé rách da mặt, nhưng đã không chết không thôi.

Thẩm Lãng nói tiếp:

- Ngược lại, Ninh Chính điện hạ lên ngôi, đối với đôi bên mà nói, ngược lại một kết quả miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Ninh Nguyên Hiến cau mày nói:

- Không được, ngươi không cần loạn mang theo hàng lậu, Ninh Chính quá yếu.

Thẩm Lãng nói:

- Không, Ninh Chính điện hạ một chút đều không yếu, chẳng qua là quá chính trực!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không được, không được, Ninh Chính không có khả năng trấn được họ Xung, cũng không thể có thể trấn được họ Chúc.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu họ Chúc cùng họ Xung đôi bên lưỡng bại câu thương thì sao? Dưới trướng Ninh Chính có phụ tá là những người có huyết mạch đặc biệt của Khương Ly bệ hạ, tương lai bất khả hạn lượng, có thể xây dựng được một lực lượng cường đại.

Ninh Nguyên Hiến vẫn lắc đầu:

- Ninh Chính quá yếu, quá yếu.

Thẩm Lãng nói:

- Ninh Chính điện hạ tương lai có họ Kim chúng ta, có họ Biện, có Trương Xung phụ tá, sao mà yếu đi được?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Trừ ngươi ra họ Kim ra, không ai sẽ để ý tới Ninh Chính.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy cũng phải trách chính ngài, ngài bình thường với Ninh Chính điện hạ chán ghét coi thường như thế, cho nên thiên hạ quần thần cũng theo coi khinh Ninh Chính điện hạ. Chỉ cần ngài đổi thái độ, chỉ cần Ninh Chính điện hạ biểu hiện ra lực lượng cường đại, họ Biện cùng Trương Xung tự nhiên sẽ dựa vào đây.

Nghe được Thẩm Lãng trách cứ, quốc quân cũng không có tức giận, bởi vì hắn nói là tình hình thực tế.

Tiếp tục Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, ngài căn bản không để cho Ninh Chính điện hạ thử qua, làm thế nào biết Ninh Chính không được?

Quốc quân cau mày không nói, hắn vẫn cảm giác đau đầu, lại lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Thẩm Lãng nói:

- Tuy rằng thời gian ngài lần này nhồi máu não rất ngắn, nhưng đối với thân thể tổn thương vẫn lớn. Tối thiểu nửa tháng phải nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này ngài không thể vào triều, đến lúc đó sẽ phát sinh cục diện gì?

Ninh Nguyên Hiến cho tới nay thân thể đều tốt, một khi bị bệnh, hậu quả chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.

Nửa tháng không thượng triều, cũng đủ để triều cục rung chuyển.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài bị bệnh không thể vào triều, trong khoảng thời gian này cục diện nhất định sẽ chuyển biến xấu. Đến lúc đó Thái tử điện hạ cùng Tam vương tử đều có thể ra tay, bọn họ tranh ngôi sẽ trong nháy mắt trở nên kịch liệt. Quan trọng nhất là chiến cuộc nước Nam Ẩu, còn có nước Sở bên kia, hoàn cảnh bên ngoài chúng ta sẽ lập tức trở nên hiểm ác đáng sợ hơn.

- Nhất là là nước Sở bên kia, tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội lần này, cuối cùng ngài sinh bệnh liền trở nên suy yếu, địch nhân ở chung quanh đương nhiên sẽ lộ ra răng nanh, muốn thừa cơ điên cuồng cắn một cái.

- Cho nên bây giờ muốn phải qua đàm phán để giải quyết Việt quốc cùng nước Sở tranh chấp đã hoàn toàn không thể nào, trừ phi Việt quốc chúng ta thỏa hiệp nhượng bộ.

- Mà chúng ta một khi nhượng bộ, Sở vương chỉ biết càng thêm ỷ thế hiếp người, từng bước ép sát, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng rõ ràng là Việt quốc chúng ta đánh thắng, lại phải ký hiệp ước mất chủ quyền nhục nhã.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Sở vương người này ông hiểu rất rõ, tham lam xảo quyệt, cáo già.

Ở trên bàn đàm phán dù cho Việt quốc có một chút nhượng bộ, mồm sư tử ông ta mở lớn, lúc trước đáp ứng toàn bộ phủ định.

Nói không chừng lại muốn để Việt quốc cắt nhường mười mấy dặm đường biên giới, lại muốn để Việt vương công khai xin lỗi, lại muốn để Việt quốc đền tiền một triệu lượng vàng.

Thậm chí thừa dịp Việt vương sinh bệnh, ông ta còn sẽ làm ra một chút hành động nguy hiểm tiến hành thăm dò.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên đàm phán đã không giải quyết được vấn đề, chúng ta trực tiếp tới một trận chuyến săn biên giới. Người thắng thu được cắt đất, đền tiền!

- Bốn tháng sau đó thân thể ngài đã bình phục, lại một lần nữa tinh thần phấn chấn xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.

- Đến lúc đó ngài chỉ cần ở chuyến săn biên giới hoàn toàn đánh bại Sở vương, vậy Sở vương sẽ hoàn toàn rụt, danh tiếng ngài sẽ lại một lần nữa như mặt trời ban trưa, hoàn toàn trung hoà hiệu ứng xấu sinh bệnh lúc này đây mang lại, bất kể là thần tử còn là địch nhân của ngài, đều có thể đối với ngài một lần nữa trở nên sợ hãi.

- Cho nên chuyến săn biên giới lần này, chúng ta không thể thế lực ngang nhau, đôi bên thế lực phải vô cùng cách xa, để nước Sở cảm thấy tất thắng, như thế ông ta mới có thể hoàn toàn tâm động.

- Thần bắt đầu từ con số không chiêu mộ tân binh, trong vòng bốn tháng đưa bọn họ luyện thành vô địch tinh nhuệ.

- Hai nghìn tân quân đánh bại năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, cái kết quả chiến đấu này tuyệt đối huy hoàng, tuyệt đối chấn động, tuyệt đối kỳ tích!

- Bệ hạ, ngài bây giờ càng cần một trận thắng lợi kỳ tích, với Sở vương, với thần tử quốc nội, với nước Nam Ẩu cũng chấn nhiếp to lớn.

- Thắng lợi như vậy, có được tỉ suất chi phí kinh người, không cần mười vạn đại quân, cũng không cần con số quân phí khổng lồ, thế nhưng lấy được hiệu quả lại là giống nhau.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nếu như thua thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Người trong thiên hạ đều cho là chúng ta thất bại, nhưng thần có thể bảo đảm sẽ không thua! Nếu như thua, ta mang theo Ninh Chính điện hạ bỏ trốn mất dạng, rời bến đi thành Nộ Triều, hoàn toàn bỏ đi tranh ngôi. Nếu như thần thành công, bệ hạ...

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi lại muốn cái gì?

- Ngài chính thức cho Ninh Chính cơ hội tranh ngôi, để Ninh Chính đảm nhiệm Thiên Việt Đề đốc! - Thẩm Lãng nói:

- Hơn nữa, để Ninh Chính điện hạ tăng cường quân bị năm nghìn.

Đề đốc thành Thiên Việt.

Quản lý toàn bộ Thành Vệ Quân kinh đô, tuyệt đối là Đề đốc đệ nhất thiên hạ.

Hơn nữa bây giờ Đề đốc thành Thiên Việt là người của Thái tử, người này nhiều lần mạo phạm Thẩm Lãng.

Ở cửa thành bao vây Thẩm Lãng, muốn bắt người cũng là gã. Vọt vào phủ Ninh Chính, muốn bắt Thẩm Lãng lại đi người cũng là gã. Phái ra mấy nghìn đại quân bao vây người của Thẩm Lãng, vẫn là gã. Một khi cướp đi chức Đề đốc Thiên Việt, chẳng khác nào cho Thái tử một lần đả kích khổng lồ.

Mà đối với Ninh Chính mà nói, hoàn toàn được xưng là một bước lên mây.

Cái này chẳng khác nào quốc quân Ninh Nguyên Hiến hướng thiên hạ tuyên cáo, Ninh Chính chính thức thu được tư cách tranh ngôi.

Thẩm Lãng nói đúng.

Ninh Nguyên Hiến vô cùng cần một trận thắng lợi thế này.

Nếu như Thẩm Lãng thật có thể đủ thành công sáng tạo kỳ tích, vậy thật sự là một mũi tên ba con chim.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến càng nghĩ, vẫn cảm thấy hoang đường.

Bắt đầu từ con số không chiêu binh, chỉ bốn tháng, liền luyện thành thiên hạ vô địch đệ nhất tinh nhuệ?

Điều này sao mà được kia chứ?

Một khi chuyến săn biên giới, nước Sở nhất định sẽ xuất động quân đội tinh nhuệ cường đại nhất.

Lần trước chuyến săn biên giới, Ninh Nguyên Hiến còn bại bởi Ngô vương.

Mà quân đội tinh nhuệ nhất nước Sở so với nước Ngô càng mạnh.

Gần mười mấy năm qua, Việt quốc trên cơ bản không có đánh trận.

Mà nước Sở ở phía tây cùng nước Tân Càn, nước Lương có thể nói là không ngừng xung đột, chiến loạn không ngừng.

Trình độ nào đó, quân đội nước Sở càng thêm dũng mãnh thiện chiến một chút.

Thẩm Lãng mới vừa huấn luyện hai nghìn tân binh bốn tháng, muốn đánh bại năm nghìn quân tinh nhuệ nhất nước Sở?

Nhìn qua thật giống là chuyện Nghìn lẻ một đêm, mơ mộng hão huyền.

Thế nhưng những gì Thẩm Lãng từng chém gió, toàn bộ đều thực hiện.

Cái này nhưng mà lúc này chém gió lớn hơn tất cả trước đó.

Phải làm sao?

Có nên đánh cuộc một cái hay không?

Vào lúc trước, quốc quân là thật không muốn đánh cuộc.

Nhưng đi qua lúc này đây sinh bệnh, ở quỷ môn quan đi một vòng.

Là Thẩm Lãng cứu ông trở về.

Nội chuyện này cũng là kỳ tích.

Có thể thằng nhóc này chính là trời cao ban thưởng cho ông.

Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu rồi nói:

- Thẩm Lãng, ta không tin Ninh Chính, thế nhưng ta tin ngươi. Để cho ngươi bắt đầu từ con số không luyện binh, đồng thời tiến hành chuyến săn biên giới. Nếu như ngươi thua, ngươi lập tức đi, đi xa hải ngoại, càng xa càng tốt! Dựa theo cách ngươi nói, bị mắc cái bệnh Parkinson, thời giờ của ta không nhiều lắm. Một khi ta thực sự yếu ớt sẽ cũng không bảo vệ được ngươi, Ninh Dực cùng Ninh Kỳ là sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Mỗi một chữ trong lời này của Ninh Nguyên Hiến đều tràn đầy đau thương.

Tiếp tục, tinh thần ông lại chấn động:

- Nếu lần này ngươi thắng, ta chính thức cho Ninh Chính cơ hội tranh ngôi, sắc phong hắn là Đề đốc Thiên Việt, tăng cường quân bị năm nghìn.

Thẩm Lãng đưa tay ra nói:

- Một lời đã định!

Quốc quân đưa tay nắm:

- Một lời đã định.

Mặc dù ông vô cùng gắng sức nhịn xuống, nhưng tay vẫn có chút run.

- Bệ hạ, thần sẽ không để cho ngài thất vọng, kỳ tích một trận chiến này, thần không chỉ vì Ninh Chính điện hạ, càng vì ngài!

...

Thẩm Lãng về đến nhà!

Gặp được một người đã lâu quá không gặp, tức khắc vô cùng ngạc nhiên.

Vân Mộng Trạch, vị sứ giả đế quốc chân thật nhiệt tình, vì hắ và Ninh Diễm trở về Viêm Kinh, cầu người nơi nơi, bị người khác khinh bỉ nơi nơi.

- Ca!

- Lãng đệ!

Thẩm Lãng cùng Vân Mộng Trạch ôm nhau!

- Lãng đệ, ta rõ ràng là một người vô dụng, khổ cực bôn ba mấy tháng, còn không bằng nửa phong thư của Ninh Hàn.

Vân Mộng Trạch lại một lần nữa tự giễu, mấy tháng này gã rõ ràng cảm thấy sâu sắc sự bất lực và trào phúng.

Tiếp tục, gã thoáng do dự một chút rồi nói:

- Lãng đệ, chỗ ta có một tin tức, đệ có thể muốn biết, Cừu Yêu Nhi ở hải ngoại lập quốc.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch