Chương 596: Đại chiến lại nổ ra! Vương bài quân đại thành! (1)
- Không nghĩ tới, một ngày kia ta lại giống như Tô Nan phải giả già.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến sụt sịt không thôi.
Đầu ông vốn chỉ có một chút bạc, nhưng bây giờ lại phải nhuộm trắng hơn phân nửa.
Không chỉ có như thế, một tháng này ông phải ăn uống đặc biệt thanh đạm, cả người gầy đi chừng mười cân.
Cộng thêm cố ý may trang phục rộng hơn, cả người giống như già thêm mười tuổi vậy.
Ông là người năm mươi mấy tuổi, lúc trước coi như giống ba mươi mấy tuổi, mà hôm nay giống bảy mươi mấy tuổi.
Không có cách nào, người trong thiên hạ chỉ tin tưởng thứ bọn họ muốn tin.
Bất kể là dân chúng hay thần tử, đều tin tưởng vững chắc Ninh Nguyên Hiến trúng gió, hơn nữa còn là trúng gió trên bụng của đàn bà, mạng chỉ còn hắt hiu trước gió.
Bởi vì trúng gió dễ tái phát vô cùng, một khi tái phát thì phải chết đứ đừ.
Lúc này dù cho Ninh Nguyên Hiến đứng ra nói quả nhân không có việc gì cũng chẳng có ai tin.
Đã như vậy, ông liền đơn gian diễn đến mức tận cùng,
Biểu hiện ra bên ngoài yếu ớt đến cực điểm.
Suốt một tháng nay, ông từ đầu đến cuối không có vào triều, vẫn là Thái tử giám quốc.
Dĩ nhiên, chuyện trọng yếu vẫn là phải Ninh Nguyên Hiến bản thân tự mình đến.
- Ai! - Ninh Nguyên Hiến buông tấu chương xuống.
Ông lúc này đã không thèm tức giận, bằng không đã xấp xỉ tức chết rồi.
Người của thế giới này rõ ràng quá thực dụng, bất kể là dân chúng vẫn quan viên cũng là như thế.
Mấy tháng trước bởi vì tiêu diệt phản loạn Tô Nan, đồng thời đánh thắng cuộc chiến Ngô Việt, Ninh Nguyên Hiến nở mày nở mặt đến cỡ nào?
Danh dự lên đến tột đỉnh ra sao?
Vậy thanh danh của ông khi nào thì bắt đầu trở nên kém như vậy?
Cũng là bởi vì Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày.
Lúc đó Ninh Nguyên Hiến đồng ý cho phép bọn họ tham gia ân khoa thi văn thi võ, huyên náo sôi sùng sục.
Mỗi ngày đều có Ngự Sử cùng văn võ đại thần ra sức rủa xả, nói ông xem khoa cử như trò đùa, biểu hiện ra là công kích Thẩm Lãng, nhưng trên thực tế lại chỉ kiếm về phía Ninh Nguyên Hiến.
Kết quả thì sao?
Lan Phong Tử đậu giải Nguyên.
Toàn bộ mười anh em họ Lan tên đề bảng vàng.
Sự thực chứng minh quốc quân này không phải hôn quân, mà là tuệ nhãn thức anh tài.
Ninh Nguyên Hiến lúc đó làm mất mặt khắp thiên hạ, thoải mái vô cùng.
Cũng chính là khi đó, thanh danh của ông ngược lại trở nên kém hơn.
Đám văn võ đại thần này rõ ràng sai rồi cho nên mới bị vả mặt, vô số thư sinh cũng sai rồi.
Thế nhưng người ta căn bản liền không chú ý đúng sai.
Chính là bởi vì bọn họ đã sai, cho nên trong lòng càng thêm ghi hận quốc quân Ninh Nguyên Hiến, thậm chí là căm thù.
Đương nhiên Ninh Nguyên Hiến dù sao cũng là quân vương, thiên hạ thư sinh, còn có một chút văn võ thần tử coi như là căm thù ông cũng không thể tránh được.
Thế nhưng người ta có thể hủy ngươi danh tiếng a.
Mà vừa vặn vào lúc này, Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh.
Trong nháy mắt vô số đồn đại nhảm nhí tuôn ra.
Quốc quân thượng mã phong, quốc quân ngày ngự năm bà, mỗi ngày ra sức chinh phạt, cho nên mới phải trúng gió.
Thậm chí lố đến mức người nói quốc quân sở dĩ nuông chiều Thẩm Lãng, hoàn toàn là bởi vì hắn dáng dấp tuấn mỹ, có quan hệ không thể cho ai biết.
Giữa quân vương cùng thần tử vĩnh viễn là kẻ địch.
Đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Trên cái thế giới này không phải thần tử điều khiển quân vương, chính là quân vương điều khiển thần tử, đương nhiên hầu hết thời điểm là điểu khiển lẫn nhau.
Thời nhà Minh xuất hiện một cao thủ điều khiển thần tử, đó chính là hoàng đế Gia Tĩnh.
Ông ta hoàn toàn điều khiển thần tử sống dở chết dở, không biết bao nhiêu quyền thần bị ông ta chi phối thao túng cho đến chết.
Thế nhưng khi ông trở nên già nua, chó săn Nghiêm Tung chết đi, đến phiên ông bị thần tử thao túng, thậm chí lúc chết đi còn chẳng được một cái thụy hào tốt đẹp.
Túc Tông (*), đại khái là so với Dương Đế khá hơn một chút, nhưng lại là dạng trung hạ. Nói đúng là dạng người đặc biệt cay nghiệt thiếu tình cảm, ác thật sự.
(*) Túc Tông là Đường Túc Tông, Dương Đế là Tùy Dương Đế.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng là một cao thủ điều khiển thần tử, tại vị hai mươi năm qua không biết bao nhiêu thần tử bị ông giết được, cũng tuyệt đối là cay nghiệt thiếu tình cảm.
Nhưng ông có một chút mạnh hơn so với hoàng đế Gia Tĩnh, trọng thần quốc gia trên cơ bản ông sẽ không động đến.
Mặc kệ gây ra huyên náo cỡ nào, tuyệt đối không động đến căn cơ.
Mấy trụ cột triều đình ở Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện từ đầu đến cuối vững chắc. Đương nhiên Tô Nan là một ngoại lệ, ông ta đã phản bội.
Thế nhưng bây giờ, cái căn cơ này cũng có chút buông lỏng.
Căn cơ của phía quan văn, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, căn cơ bên võ tướng, Thái úy Xung Nghiêu.
Hai tháng trước, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ biểu hiện ra hoàn toàn đứng ở bên quốc quân, đè xuống thi rớt thí sinh gây rối, trừ khử trận kịch biến trong trứng nước.
Nhưng cái này cũng phát ra một tín hiệu. Một khi Chúc Hoằng Chủ lên tiếng, giống như hổ gầm sơn lâm.
Thế là, đông đảo quan văn đều dựa vào đó.
- Lan Phong Tử, mười huynh đệ họ Lan đậu cuộc thi ân khoa, quả nhân coi như đã đắc tội hết đám văn võ thần tử này. - Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở dài nói:
- Nhưng buồn cười là chuyện này rõ ràng là chính bọn họ, lại muốn trách tội đến đầu quả nhân, chẳng lẽ nhìn nhân tài không lấy? Chẳng lẽ bọn họ muốn độc quyền chiếm khoa cử văn võ sao?
- Bọn họ chính là dựa vào ý kiến này. - Đại thái giám Lê Chuẩn trong lòng nói, nhưng ngoài miệng không dám buông lời, thái giám không được tham gia vào chính sự.
- Quả nhân chẳng qua là bị bệnh một cái, còn chưa có ngã xuống mà, những thứ thần tử này liền khẩn cấp muốn đi tìm chỗ dựa mới rồi sao? - Quốc quân cười lạnh nói:
- Nhìn xem phe trung lập trước kia trên triều chiếm một phần ba, giờ như chim muông tan tác đi đầu nhập vào chủ tử mới hết rồi.
- Quả nhân đến tột cùng làm cái gì? Để cho bọn họ ghi hận như thế, nguyền rủa với ta như thế?
Mà người để cho quốc quân đau lòng là Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ.
Lúc trước hai người cho dù có đấu tranh, cũng hoàn toàn là đâm thầm, đấu mà không phá, hoàn toàn cũng coi là một loại cạnh tranh lành mạnh.
Mà bây giờ thì sao?
Sau khi Ninh Nguyên Hiến bị bệnh.
Hai người đấu tranh trong nháy mắt kịch liệt.
Vì một chức quan Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, không biết tống cổ bao nhiêu quan viên vào ngục giam, không biết có bao nhiêu người bị đi đày.
Cái tín hiệu này kỳ thực rất nguy hiểm.
Quốc gia một khi tiến vào tranh chấp đảng phái, vậy sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn ác tính.
Phát triển cái gì, ngoại giao cái gì, tất cả đều bị ảnh hưởng, thậm chí bị gác lại.
Đảng phái tranh chấp kịch liệt sẽ như là một cái lỗ đen vậy, cuốn đi tất cả.
Cho đến lúc này không có đen trắng thị phi, chỉ có bè cánh đấu đá.
Mà bây giờ từ khi Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, tranh chấp đảng phái đã bắt đầu.
Không chỉ có như thế, tranh chấp đảng phái còn là một loại khinh thường đối với quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Trước đó Thái tử cùng Tam vương tử cạnh tranh lành mạnh có thể nói là không ngừng biểu hiện, đồng thời để Ninh Nguyên Hiến làm trọng tài, xem ai ưu tú hơn, ai càng thêm thích hợp làm người thừa kế quốc gia này.
Mà bây giờ đôi bên trực tiếp kịch liệt đấu tranh, cơ hồ là trực tiếp vứt trọng tài Ninh Nguyên Hiến sang một bên.
Hai người chúng ta trực tiếp đánh, người nào thắng thì kẻ đó liền kế thừa vương vị.
Ý kia là để quốc quân ta đây cũng ở bên cạnh ngó sao?
Đương nhiên bây giờ còn chưa có đến nước này, nhưng đã có dấu hiệu.
Đôi bên mở bằng vụ án đầu cơ trục lợi quân lương, tham ô quân phí, không chỉ là tranh chấp bắt đầu đảng phái, coi như một dạng thăm dò với Ninh Nguyên Hiến.
Nhìn Ninh Nguyên Hiến đến cùng có áp nổi hay không.
Mà quốc quân một khi lựa chọn áp chế, hoàn toàn dẹp loạn trận đấu tranh này, đó cũng cần uy tín vĩ đại.
Bằng không nhất định sẽ trở thành một nồi cơm sống, bị người cho rằng là vô năng ba phải.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến trong lòng mới thê lương.
Ông mới vừa ngã bệnh một cái, đã bị người ta lãnh đạm như thế, cứ như vậy bị người công kích nói xấu.
Ở trên bụng nữ nhân trúng gió, vì lấy lòng Sở vương không tiếc ký kết khế ước nhục nước mất chủ quyền, dùng danh nghĩa một chuyến săn biên giới hoang đường cắt nhường lợi ích Việt quốc.
Đây không phải là hôn quân vậy là cái gì?
Mà vào lúc này, ông sẽ dùng cái gì mà áp chế nổi hai vương tử trẻ tuổi dã tâm bừng bừng kia?
Thiếu uy nghiêm đầy đủ.
Nếu cưỡng ép áp chết, nhất định sẽ biến thành ba phải, càng làm cho người ta chế nhạo.
Nghĩ đến Ngô vương phía bắc, đại thanh tẩy đang tiến hành được bừng bừng khí thế.
Ninh Nguyên Hiến không khỏi sinh lòng hâm mộ, trẻ tuổi thật tốt.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến cũng là một kẻ hung ác.
Các ngươi không phải cảm thấy quả nhân đã già rồi à? Đã bị bệnh trở nên yếu đi à?
Vậy quả nhân liền hoàn toàn già cho các ngươi nhìn, yếu cho các ngươi nhìn.
Chờ chuyến săn biên giới lúc quân đội Thẩm Lãng một bước lên mây, chính là thời khắc quả nhân trở lại đỉnh phong.
Đến lúc đó Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn xuất hiện ở trước mặt người trong thiên hạ, không hề bệnh tật, trẻ tuổi oai hùng, cầm kiếm tứ phương, mài đao soàn soạt.
Tới khi đó, những nghi vấn của thiên hạ với Ninh Nguyên Hiến đều có thể tiêu tan thành mây khói.
Tất cả mọi người lại sẽ một lần nữa ẩn núp dưới dâm uy của ông ta.
Thế giới này không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.
Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:
- Sau khi vua Khương Arugan chết bất đắc kỳ tử, nếu không có ai đi điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, thậm chí không người nào để ý sẽ thi thể của hắn, tùy ý nằm lên bàn bốc mùi, quả nhân lúc đó còn chế nhạo, hiện tại xem ra mấy đứa con trai này của quả nhân cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lê Chuẩn vẫn không có trả lời.
Mà lúc này, quốc quân trong đầu không khỏi hiện ra một người.
Đứa con trai thứ năm Ninh Chính.
Đứa con trai này kiên nghị nhân hậu, có phải khá hơn một chút hay không?
Trời thấy, đây là Ninh Nguyên Hiến lần đầu tiên ở bên trong trái tim nhìn thẳng vào Ninh Chính.
- Bệ hạ, Diêm Ách đại nhân.
Bên ngoài vang lên giọng của Lê Ân công công.
Một lát sau, Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách tiến vào, quì một gối.
- Bệ hạ, thần... Lại thất bại.
Cái gì thất bại?
Đương nhiên là ám sát vua Căng.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến gần như vận dụng tất cả biện pháp đi ngăn cản vua Căng thống nhất tộc Sa Man.
Kế ly gián, tiền tài thu mua, ám sát v.v...
Toàn bộ thủ đoạn đều dùng.
Nhưng lực lượng Hắc Thủy Đài ở tộc Sa Man vẫn là quá nhỏ, người nào chịu nổi đi đến cái chỗ quỷ quái nằm vùng a.
Cho nên hiệu quả những thủ đoạn này quá nhỏ.
Với vua Căng ám sát, không có một trăm lần cũng có tám mươi lần.
Toàn bộ thất bại!
Thậm chí đại tông sư Yến Nan Phi đều tự mình xuất thủ.
Vẫn thất bại.
Bản thân võ công vua Căng rất cao, cộng thêm bên người có vô số cao thủ tộc Sa Man, còn có cao thủ Đại Kiếp Tự, sát thủ Hắc Thủy Đài phái đi gần như toàn bộ chết hết.
Muốn qua ám sát cải biến đại thế thật sự là quá khó khăn.
Thẩm Lãng cũng lọt vào nhiều lần ám sát.
Thậm chí hắn để kiếm vương Lý Thiên Thu động thủ ám sát Tô Nan, thế nhưng đều thất bại.
Duy nhất một lần gần thành công, có thể chính là Khổ Đầu Hoan ám sát Kim Trác.
Thế nhưng bây giờ Kim Trác có Tuyết Sơn Lão Yêu bảo hộ, ám sát ông cũng gần như không thể nào.
Tuyết Sơn Lão Yêu đã quyết định, dời luôn Tuyết Sơn Cung dđến thành Nộ Triều đi. Bởi vì chỗ đó cuộc sống thoải mái hơn, không lo ăn mặc, còn có thể diễu võ dương oai.
Đương nhiên không có núi tuyết thì Tuyết Sơn Cung sẽ thành cái gì? Không cần để ý những chi tiết này. Chỉ cần Tuyết Sơn Lão Yêu ta đây ở đây, coi như là núi Hỏa Diệm cũng có thể gọi Tuyết Sơn Cung.
Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách nói:
- Bệ hạ, vẫn là chuẩn bị chiến tranh đi, dựa vào thủ đoạn không phải bình thường đã không ngăn cản được vua Căng.
Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại vua Căng.
Thật không nghĩ tới, tay con nuôi này sẽ nghịch thiên đến trình độ như vậy.
Mấy năm trước lúc nó kinh đô ngoan ngoãn, văn nhã cỡ nào?
Không nghĩ tới, dĩ nhiên là kiêu hùng như thế.
Chuẩn bị chiến tranh đi!
Ở hai tháng trước, Trương Xung đã nói cần thêm binh nước Nam Ẩu, hơn nữa thêm binh mười lăm vạn là biện pháp duy nhất.
Lúc đó nghe lời này cứ như chuyện giật gân, mà hiện tại xem ra nửa điểm đều không khoa trương.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến đi đâu đi chuẩn bị mười lăm vạn đại quân?
Dù cho dốc hết toàn bộ, cũng chỉ có thể sẽ phối hợp tám vạn đại quân đi chiến trường nước Nam Ẩu.
Hơn nữa phối hợp tám vạn đại quân này, toàn bộ biên giới phía bắc chỉ còn lại đại quân Biện Tiêu, đại quân Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo, mấy vạn đại quân dưới trướng Tam vương tử Ninh Kỳ, toàn bộ đều phải xuôi nam.
Không chỉ có biên giới phía bắc trống rỗng, ngay cả kinh đô phòng ngự đều có thể trống rỗng.
Một khi cho đến lúc này, mười vạn đại quân trong tay Biện Tiêu sẽ phải đối mặt mấy chục vạn đại quân nước Ngô.
May mà có Thẩm Lãng, hắn sớm tiêu diệt Tô Nan.
Bằng không, phản quân Tô Nan, đại quân nước Khương, đại quân nước Ngô, đại quân nước Sở, đại quân vua Căng, năm cường địch bao vây tấn công Việt quốc, vậy thì thật là có nguy cơ vong quốc.
Thẩm Lãng cùng Trương Xung giải quyết được Tô Nan, biến Khương quốc thành minh hữu. Biện Tiêu cùng Kim Trác cách không liên thủ, đánh bại nước Ngô.
Hôm nay tính toán đâu ra đấy, toàn bộ Việt quốc chỉ còn lại hai tên địch nhân vua Căng cùng nước Sở, có thể còn cộng thêm một nước Ngô.
Tô Nan thật đúng là thời vận không đủ. Ông ta vốn muốn phải chờ tới vua Căng thống nhất tộc Sa Man, đoạt lại nước Nam Ẩu, cuốn tất cả miền nam Việt quốc tái khởi binh mưu phản. Nhưng lại là bị Thẩm Lãng làm cho sớm động thủ, kết quả toàn quân huỷ diệt, cử tộc diệt vong.
- Nếu như ta phối hợp quân đội toàn bộ biên giới phía bắc rời khỏi, đại quân Ngô vương có thể nam tiến hay không? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.