Chương 597: Đại chiến lại nổ ra! Vương bài quân đại thành! (2)
Diêm Ách lặng im chốc lát nói:
- Bây giờ chắc chắn sẽ không, chỉ khi nào vua Căng thống nhất tộc Sa Man, đoạt lại nước Nam Ẩu, đại quân lên bắc, Ngô vương chắc là sẽ không bỏ lỡ cái cơ hội tốt này, hắn bây giờ là cự tuyệt yêu cầu hiệp ước của nước Sở, nhưng hợp lại không phải là bởi vì đối với nước ta nói uy tín, mà chẳng qua là thời điểm không đến, hỏa hậu chưa đủ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi nói quả nhân nếu giao toàn bộ phòng ngự biên giới phía bắc giao cho Công tước Biện Tiêu, hắn chống đỡ được không?
Diêm Ách lặng im một lúc lâu nói:
- Thần không biết, nhưng Công tước Biện Tiêu am hiểu tiến công, không am hiểu phòng thủ.
Ninh Nguyên Hiến đối mặt một nan đề to lớn.
Một khi phối hợp năm vạn đại quân Nam Cung Ngạo, người nào tới trấn thủ phòng tuyến hành tỉnh Thiên Bắc?
- Đại quân của Nam Cung Ngạo một khi tiến vào nước Nam Ẩu, người nào tới chấp chưởng phủ Đại tướng quân Trấn Bắc? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Diêm Ách, ngươi cảm thấy người nào thích hợp hơn?
Hôm nay vị Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc này, xem như là một quan văn, hơn nữa còn là một vị vương tộc, Ninh Cương.
Đây cũng là là một nhân vật truyền kỳ, so với Ninh Nguyên Hiến lớn hơn một đời, người này trấn thủ hành tỉnh Thiên Bắc đã hơn mười năm rồi.
Để lão làm hậu cần, nội chính tuyệt đối hạng nhất.
Thế nhưng giữ thành, lão thật sự không được.
Nhưng chức đại tướng quân Trấn Bắc, Diêm Ách lấy tư cách Đại đô đốc Hắc Thủy Đài, quả thực không có quyền đề cử.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến chính là như vậy, lúc đặt câu hỏi rất tùy ý.
Ninh Nguyên Hiến lại nói:
- Xung Ngạc, Tiết Triệt, Ninh Kỳ ba người, ngươi cảm thấy người nào thích hợp hơn?
Ba người này cũng là một phe phái.
Diêm Ách vẫn là không có mở miệng, ba người này mặc kệ ông ta đề cử cái nào, đều càng thêm không thích hợp.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Xu Mật Viện, bộ binh cùng hộ bộ coi là xong chưa? Nếu như điều binh tám vạn tiến vào nước Nam Ẩu, rõ ràng cần bao nhiêu quân phí?
Đại thái giám Lê Chuẩn lập tức tìm được tấu chương liên quan, đưa cho Ninh Nguyên Hiến.
Ninh Nguyên Hiến mở ra nhìn thoáng qua, tức khắc tay vặn mạnh.
Tám vạn đại quân tiến vào nước Nam Ẩu, cần lương thảo, binh khí, chiến mã, quân lương v.v... quy ra thành quân phí, hơn nữa chi phí cho mấy vạn đại quân Chúc Lâm, tổng cộng sẽ vượt qua ba trăm năm mươi vạn lượng vàng.
Gần như vượt qua cả năm thuế má của Việt quốc.
Đương nhiên lập tức tới ngay cuối năm, thuế má khắp cả nước sẽ phải thu hết.
Nhưng số tiền này đều có tác dụng.
Lại phải hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền.
Chính là khoản nợ cũ chưa trả xong, khoản nợ mới lại thiếu?
- Bệ hạ, trưởng công chúa Ninh Khiết cầu kiến. - Bên ngoài vang lên giọng của tiểu Lê công công.
Quốc quân phất phất tay, Diêm Ách thối lui.
Ninh Khiết tiến vào.
- Hội Ẩn Nguyên sẵn lòng cho mượn bao nhiêu tiền? - Ninh Nguyên Hiến gọn gàng dứt khoát bèn hỏi.
Mỗi một lần mượn tiền, ông cũng là trước phái người tâm phúc đi nói, sau khi nói xong lại do Thượng Thư Đài cùng hộ bộ ký hợp đồng.
Lần này người phái đi cùng hội Ẩn Nguyên mượn tiền là trưởng công chúa Ninh Khiết.
- Hội Ẩn Nguyên sẵn lòng cho mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói.
Tức khắc Ninh Nguyên Hiến không thể tin nổi.
Không thể nào?
Ẩn Nguyên sẽ rộng rãi như vậy?
Lúc trước ông cũng đã thiếu hội Ẩn Nguyên số nợ khổng lồ, mấy tháng trước mới vừa lại mượn hơn hai trăm vạn lượng vàng, bây giờ còn chưa có trả kia mà.
Không chỉ có như thế, vì để cho nước Ngô chiếm lấy thành Nộ Triều, hội Ẩn Nguyên ứng ra một trăm vạn quân phí cho nước Ngô, số tiền này hoàn toàn trôi xuôi.
Đối mặt hội Thiên Đạo hung hăng, cuộc sống gần đây của hội Ẩn Nguyên cũng không quá tốt.
Trưởng công chúa Ninh Khiết lại nói:
- Thế nhưng, hội Ẩn Nguyên trưởng lão Thư Bá Đảo muốn cùng nói chuyện với ngài.
Ninh Nguyên Hiến nhíu mày, tiếp đó gật đầu.
Sau nửa canh giờ.
Đầu sỏ hội Ẩn Nguyên ở Việt quốc Thư Bá Đảo tiến vào bên trong vương cung.
- Bái kiến đại vương. - Thư Bá Đảo cung kính quỳ xuống hành lễ.
Người này bảy mươi mấy tuổi, chấp chưởng phân hội của hội Ẩn Nguyên ở Việt quốc, đã hai mươi mấy năm.
Năm đó Bá tước Kim Vũ, coi như là bị lão ta bẫy chết.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến giơ tay lên, run nhè nhẹ nói:
- Thư trưởng lão xin đứng lên, ngươi so với ta lớn tuổi mười mấy tuổi, ta không đảm đương nổi.
Lúc có việc cầu người, quốc quân chỉ có thể xưng “ta”.
Thư Bá Đảo vẫn cẩn thận quỳ xuống, sau khi hành lễ hoàn tất cũng không muốn ngồi xuống, mà là khiêm tốn đứng.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Nghe nói hội Ẩn Nguyên sẵn lòng sẽ cho chúng ta mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng, quả nhân rõ ràng cảm kích.
Thư Bá Đảo nói:
- Ta tuy rằng không phải người Việt quốc, thế nhưng ở Việt quốc thời gian quá dài, hoàn toàn xem mình làm Việt thần, thuần phục bệ hạ là chuyện đương nhiên.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy không biết con số tiền cho vay này, hội Ẩn Nguyên có điều kiện rõ ràng nào không?
Thư Bá Đảo nói:
- Công thức gương thủy tinh.
Người này đặc biệt gọn gàng dứt khoát.
Nghe nói như thế, lông mày Ninh Nguyên Hiến run lên.
Thư Bá Đảo nói:
- Bệ hạ, Thẩm Lãng đối với ngài vô cùng trung thành, hơn nữa vận mệnh nắm giữ trong tay ngài. Nếu như ngài mở miệng, hắn nhất định sẽ cho cái bí phương rương thủy tinh. Chỉ cần lấy được bí phương, ta hội Ẩn Nguyên không chỉ sẵn lòng cho mượn ba trăm năm mươi vạn lượng vàng, hơn nữa sẵn lòng miễn trước khi đi hai trăm vạn lượng vàng nợ nần trước đó.
Số lượng thật to.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại.
Thư Bá Đảo nói:
- Việc này không cần Việt quốc nỗ lực bất kỳ giá nào, cũng không cần bệ hạ nỗ lực bất kỳ giá nào, sao lại không làm?
Quốc quân trong lòng cười nhạt.
Biểu hiện ra phải không dùng nỗ lực bất kỳ giá nào, nhưng miễn phí chính là quý nhất.
Nỗ lực cũng là tín nhiệm giữa ta và Thẩm Lãng.
Ở góc độ quốc quân Ninh Nguyên Hiến xem ra, tín nhiệm của ông và Thẩm Lãng, vượt xa hơn ba trăm vạn lượng vàng.
Mặt quốc quân tức khắc lạnh xuống, cất giọng thản nhiên:
- Vậy cũng không cần, cảm ơn Thư trưởng lão, tiễn khách.
Thư Bá Đảo cũng không nói nhiều, khom mình hành lễ tiếp đó rời đi.
Sau khi lão đi, quốc quân Ninh Nguyên Hiến cất tiếng cười lạnh lẽo thê lương:
- Cũng cảm thấy quả nhân đã già, cũng cảm thấy quả nhân không được, ai cũng muốn tới chèn ép ta. Đi nói cho Thẩm Lãng, để hắn nhất định phải không chịu thua kém, đỡ phải cho hai nhà chúng ta bị người ta coi khinh.
Tiểu Lê công công nghe đó, lập tức nhích người đi.
- Quên đi, không cần chuyên đi nói với hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Ninh Nguyên Hiến lại ngăn trở.
- Lê Chuẩn, tiếp chỉ, để Nam Cung Ngạo tập kết năm vạn đại quân, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuôi nam đi chiến trường nước Nam Ẩu!
- Vâng!
Thẩm Lãng Ninh Chính, quả nhân liền chờ các ngươi bỗng nhiên nổi tiếng, uy chấn thiên hạ.
Cho đến lúc này, quả nhân lại một lần nữa gầm sơn lâm.
...
Bãi săn Bắc Uyển.
Ở đây mỗi ngày đều phải tiêu hao con số khổng lồ lương thực cùng thịt.
Đám người huyết mạch số không này sau khi được cải tạo huyết mạch sức ăn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Không có cách nào.
Mỗi ngày lượng huấn luyện quá kinh người, gần như vượt qua quân đội bình thường gấp năm lần trở lên.
Mỗi người mỗi ngày đều phải ăn mất hai cân lương thực, ba cân thịt, năm cân rau dưa trái cây.
Hơn nữa ăn vào bụng, trên cơ bản không thêm thịt.
Lúc trước vô cùng gầy, bây giờ nhìn lại vẫn vô cùng gầy.
Nhưng chỉ cần vừa chạm vào, bắp thịt mỗi người y chang cục sắt vậy.
Hôm nay chiến đao mỗi người sử dụng, đã vượt qua hai trăm sáu mươi cân.
Tuyệt đại đa số binh sĩ căn bản đều nâng không nổi, càng chưa nói huy động, người nào cũng sẽ không biến thái như vậy, dùng đao nặng như vậy.
Mà những thứ người đột biến huyết mạch này, mỗi ngày phải múa chém hai vạn lần.
Đương nhiên, hôm nay cuối cùng là đổi tư thế.
Lúc đầu vẫn là từ trên xuống dưới chém thẳng vào, bây giờ còn có nghiêng chém cùng cong lên.
Hôm nay không chỉ ban ngày huấn luyện, buổi tối cũng muốn huấn luyện ba canh rưỡi.
Buổi tối huấn luyện càng thêm giản đơn.
Phụ trọng leo núi.
Phụ trọng ba trăm năm mươi cân, ở trong ba canh rưỡi, qua lại hành quân một trăm năm mươi dặm.
Bình quân mười hai cây số mỗi tiếng đồng hồ.
Cái này rèn luyện là sự chịu đựng.
Loại cường độ huấn luyện này, tưởng chừng như trước đó chưa từng có.
Luyện tưởng chừng không phải là binh, mà là ma quỷ.
Không có lực ý chí tuyệt đối, căn bản cũng không có thể hoàn thành.
Thế nhưng...
Hơn hai nghìn ba trăm người, không có một người tụt lại phía sau.
Gần như dùng phương thức tự mình hại mình, hoàn thành lần này đến lần khác phụ trọng huấn luyện.
Tiếp đó Thẩm Lãng tiêu hao không chỉ có lương thực cùng thịt, còn có vô số kể dược liệu.
Mỗi ngày huấn luyện hoàn tất, sau đó đều phải ngâm dược thang nửa canh giờ, khôi phục gân mạch.
Cho nên nhánh quân đội này, căn bản là dùng vàng tạo ra.
Đám người kia không nhận quân lương, thế nhưng điên cuồng huấn luyện mấy ngày nay, Thẩm Lãng bình quân mỗi ngày tổng chi vượt qua hai nghìn lượng vàng.
Suốt ba tháng, nội huấn luyện hơn hai ngàn người sẽ phải tiêu hao gần hai mươi vạn lượng vàng.
Còn có trang bị trên người bọn họ, bất kể là siêu cấp Mạch Đao, vẫn siêu cấp trọng giáp, cũng là dùng sắt thép tốt nhất luyện thành, mỗi một món đều cần chi phí kếch xù.
Cái này không chỉ là quân đội cường đại nhất, hơn nữa cũng nhất định là quân đội cao quý nhất.
Thẩm Lãng hào phú đến nước này, cũng tối đa chỉ có thể nuôi được một ngàn cái bàn nhỏ.
...
Người đột biến huyết mạch Vương Đại.
Tối ngày nào gã đều có chút muốn ngủ cũng không được.
Không phải là bởi vì quá mệt mỏi, mà là bởi vì quá hưng phấn.
Gã mặc kệ làm chuyện gì đều hết sức chuyên chú, luyện đao cũng giống như vậy.
Tổng cộng liền ba chiêu, gã đã luyện tập trên trăm vạn lần.
Thế nhưng giống như mỗi một lần, đều có cảm ngộ mới.
Với lực lượng, tốc độ, góc độ đều có cảm ngộ hoàn toàn mới.
Thậm chí, ở trong não, gã cũng có thể hình thành tương quan ánh đao quỹ tích, còn có sức mạnh và tốc độ mỗi một vị trí trên thân đao.
Không chỉ có như thế!
Gã và tất cả các huynh đệ còn mỗi ngày đều ở học tập cấu tạo, cơ thể người học tập mật độ các loại kim loại, độ cứng, còn có cấu tạo chiến mã, độ cứng của xương v.v....
Những kiến thức học tập này, cũng chỉ có một mục đích.
Dùng tốc độ nhanh nhất, sức lực nhỏ nhất, chém kẻ địch ra làm đôi
Chém chiến mã địch nhân thành hai khúc.
Hôm nay thời gian huấn luyện mỗi ngày vượt qua chín canh giờ.
Lẽ ra đã kiệt sức.
Nhưng lúc gã ngủ, vẫn là không nhịn được ở trong đầu hết lần này đến lần khác mà luyện.
Đổi thành những người khác, huấn luyện khô khan thế này đã sớm tiến hành không nổi nữa, cùng đừng bảo là bên trong chiêu thức đơn giản lĩnh ngộ chân lý chiến đấu.
Thế nhưng đám người đột biến huyết mạch này có thể.
Bọn họ lúc trước chỉ cần nhìn mây trên trời, là có thể nhìn cả ngày.
Càng chưa nói luyện đao!
Ai!
Nếu như người không cần đi ngủ thì tốt rồi.
Vậy ta có thể mỗi thời mỗi khắc đều huấn luyện, ta đơn giản là quá ngu ngốc, thành tích của ta đơn giản là quá tệ.
...
Thành tích đám người kia thực sự quá tốt.
Chân chính đột nhiên tăng mạnh.
So với lúc mới lột xác huyết mạch, mỗi một người đều có tiến bộ to lớn.
Hơn nữa không giống như là kiểu đột nhiên tăng mạnh của mười huynh đệ thiên tài họ Lan mà là tiến bộ phi thường thật sự.
Mỗi một dấu chân để lại, tràn trề tiến bộ của mồ hôi và máu.
Mười huynh đệ họ Lan phải ở phía dưới roi da của Khổ Đầu Hoan mới có thể ra sức huấn luyện.
Mà hơn hai ngàn ba trăm người đột biến huyết mạch, hoàn toàn là sự liều mình giữa chính bản thân và khả năng tự phân cao thấp.
Khổ Đầu Hoan cần thời thời khắc khắc áp chế bọn họ.
Bằng không, đám người kia sẽ ra sức không ngủ được, cứ như vậy luôn luôn luyện tiếp.
Ở trong mắt người khác, bọn họ giống như kẻ ngu si vậy, chỉ cần động tác chém nghiêng, bọn họ có thể luyện tập mấy chục vạn lần đều không chán.
Mặc dù chỉ có ba tháng.
Nhưng lượng bọn họ huấn luyện, lại vượt qua phổ thông quân đội hai năm.
Dù cho sau khi qua quá trình huyết mạch lột xác, bọn họ vẫn không phải thiên tài, nhưng tuyệt đối là một đám người rất liều mạng.
...
Thời gian như thoi đưa, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống không thề dằn mặt người ta, rất nhanh mà qua.
Thời gian ba tháng trôi qua.
Khoảng cách chuyến săn biên giới cũng chỉ có mấy ngày.
Huấn luện của hơn hai ngàn người đột biến huyết mạch ở bãi săn Bắc Uyển phải kết thúc.
Hôm nay là ngày cuối cùng!
Tất cả mọi người phải đối mặt sát hạch sau cùng.
Khảo hạch nội dung rất đơn giản!
Mỗi người dùng siêu cấp Mạch Đao trăm cân chặt.
Cây đại thụ đường kính tầm một thước.
Chặt nghiêng xuống, nhất đao lưỡng đoạn.
Mỗi người đều chỉ có cơ hội một đao.
- Chuyến săn biên giới lần này, chúng ta chỉ phái hai ngàn người tham gia, có hơn ba trăm người sẽ bị loại bỏ, không thể vì nước vẻ vàng.
- Mỗi người các ngươi, đều chỉ có cơ hội một đao, chỉ cần không có chém đứt cái cây đường kính một thước này, coi như là thất bại, cũng sẽ bị loại bỏ.
Cái khảo hạch này coi là là phi thường nghiêm khắc.
Cây đường kính một thước, muốn một đao chém đứt?
Khó khăn như thế nào?
Đây đối với lực lượng, tốc độ, góc độ đều có yêu cầu cao nhất.
Hơn nữa nếu có thể một đao chặt đứt đại thụ.
Như vậy mặc kệ kẻ địch nào, mặc kệ chiến mã gì, đều tuyệt đối có thể nhất đao lưỡng đoạn.
Ba tháng, đám người kia vung vẩy siêu đại đao nằng hai trăm cân, ước chừng múa chém hơn một trăm vạn lần.
Bây giờ là lúc thử thách thành qu.
Vương Đại sát hạch đầu tiên.
Giơ lên đại đao, hít sâu một hơi.
- Chặt!
Chợt chém xuống.
Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Cây đại thụ đường kính một thước, trực tiếp bị chém thành hai đoạn.
Người thứ hai lên sân khấu chính là Lý Cẩu Tử.
- Chặt!
Nhất đao lưỡng đoạn!
Người thứ ba, người thứ tư, thứ năm...
Sau mấy canh giờ!
Thẩm Lãng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Hơn hai ngàn ba trăm người, toàn bộ thành công, nhất đao lưỡng đoạn.
Ta... Đ*!
Đám người kia, quá nghịch thiên!
Chuyến săn biên giới lần này, thật sự nhắm mắt lại đều phải thắng!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn tô mì tiếp đó trở về gõ chữ, các huynh đệ đừng có ngừng hỗ trợ, bánh điểm tâm phải dựa vào cái này chống đỡ.