Chương 599: Vở kịch lớn mở màn! Trận đầu chuyến săn biên giới! (2)
Một nhánh quân đội cường đại, từ trên người bọn họ là có thể ngửi ra sát khí. Thế nhưng, cấm quân ở trên người tân quân của Thẩm Lãng hoàn toàn không có ngửi được bất luận sát khí gì. Chỉ có khô khan cùng chất phác.
...
Đại quân rời khỏi phạm vi kinh đô, tiến vào trong khu vực hành tỉnh Thiên Tây!
Sau khi ra khỏi quận Lang, lại hướng về phía tây bắc tiến vào khu vực phòng thủ của gia tộc họ Xung!
Việt quốc Thái úy, Trấn Tây Đại đô đốc, Trấn Tây hầu Xung Nghiêu tự mình ra nghênh đón vài trăm dặm, dẫn đầu tám ngàn đại quân bảo hộ quốc quân.
- Xung Nghiêu huynh, chúng ta có thể mười mấy năm chưa gặp. - Quốc quân chậm rãi nói.
Xung Nghiêu ngồi ở bên trong xe ngựa, thân thể hơi nghiêng về phía trước tỏ ý cung kính nói:
- Thần sợ hãi.
Lấy tư cách đầu sỏ quân đội Việt quốc, ông ta tầm mười mấy năm không có vào kinh đô bái kiến quân vương, quả thực đặc biệt thất lễ.
Mà Ninh Nguyên Hiến có thể dễ dàng tha thứ hành vi đến nước này của đối phương, cũng có thể xưng là vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.
Xung Nghiêu năm đó ủng hộ Ninh Nguyên Vũ, bản thân ông ta cũng thích loại vua anh tư bừng bừng như Ninh Nguyên Vũ, đối với ông Ninh Nguyên Hiến người này mới quá âm nhu.
Thế nhưng mấy năm nay, Xung Nghiêu mặc dù cùng quốc quân quan hệ cá nhân không tốt, nhưng đối với mỗi một đạo ý chỉ của quốc quân, ông ta vô cùng chấp hành.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Sau khi kết thúc chuyến săn biên giỡi, nhỡ ra phía nam có biến, nước Sở đại cục tiến công, có thể đỡ nổi không?
Xung Nghiêu nói:
- Thần quyết dốc hết toàn lực.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu một cái nói:
- Lần này Sư Sư ở kinh đô bị thương, là ta chiếu cố không chu toàn, muốn đi gặp ngươi tạ lỗi.
Xung Nghiêu nói:
- Thần không dám.
Tiếp đó, hai người lâm vào yên lặng.
Rõ ràng lời không hợp ý nửa câu thấy cũng thừa.
Đôi bên người nào đều chẳng ưa đối phương, ở cùng một chỗ quả thực khó chịu.
Xung Nghiêu có thể vẫn còn trong lòng thấy sai, chuyến săn biên giới lần này rõ ràng là tặng thịt cho nước Sở, quốc quân còn tới làm gì?
Quốc quân đến lúc này, làm hại ta phải nghìn dặm xa xôi ra nghênh đón hộ tống, ngược lại ảnh hưởng quân vụ bình thường của ta thì có.
Xung Nghiêu là có tư cách xem thường quốc quân.
Mấy năm nay vì kiềm chế cùng giám sát Xung Nghiêu, chính là tâm phúc Trịnh Đà quốc quân phái tới.
Kết quả thì sao?
Trịnh Đà tự làm phản.
Xảy ra chuyện như vậy, cũng khó cho Ninh Nguyên Hiến gắng chịu nhục.
- Được rồi, quả nhân mệt mỏi. - Ninh Nguyên Hiến phất phất tay.
Xung Nghiêu đứng dậy:
- Thần xin cáo lui!
Tiếp đó, ông ta rời khỏi xe ngựa của quốc quân, trở lại trong đại quân.
Từ ngày này trở đi, Xung Nghiêu thực hiện nhiệm vụ phòng vệ quốc quân cũng coi là cẩn thận, thế nhưng không còn có tới cùng quốc quân lén lút gặp.
Ninh Nguyên Hiến hướng Lê Chuẩn cười nói:
- Biện Tiêu ngạo, Xung Nghiêu cũng ngạo. Thế nhưng Biện Tiêu ngạo là chỉ lo thân mình, không giỏi nói năng, mà Xung Nghiêu ngạo là ngạo mạn thật, cũng không phải thật.
Lê Chuẩn mỉm cười.
Tán đồng lời quốc quân nói.
Sự ngạo mạn của Xung Nghiêu, đầu tiên tại với tự phụ.
Dù cho đối mặt quốc quân, cũng biểu hiện tuyệt đối đúng mực.
Đối mặt đồng liêu thời thời khắc khắc đều phải đánh phủ đầu người khác.
Nhưng kẻ kiêu ngạo chân chính, chắc hẳn là khinh thường lấy lòng nịnh bợ bất luận kẻ nào.
Giống như Thẩm Lãng vậy, hắn chỉ nịnh bợ người nào hắn quan tâm, ví như vợ hay mẹ vợ, còn với quốc quân cũng không thèm nịnh.
Mà Xung Nghiêu nếu như ngươi thực sự ngạo, vì sao còn muốn cùng vương tộc đế quốc Đại Viêm thông gia?
Có thể thấy được trong lòng ngươi vẫn phân ba bảy loại.
...
Tầm đi hơn mười ngày!
Đại quân cuối cùng đã tới biên cảnh Sở Việt!
Dù sao cũng là bốn tháng trước liền ước định chuyến săn biên giới, hành dinh đã hoàn toàn dựng hoàn tất.
Đài cao chín mươi bậc, cũng đã dựng xong rồi.
Ở khu vực săn bắn biên giới, cờ sao phấp phới.
Ninh Nguyên Hiến hộ tống mấy chục tên quan viên, trên trăm thái giám, trên trăm cung nữ, cộng thêm Xung Nghiêu hộ vệ đại quân, tổng cộng hơn một vạn người.
Giống như để tỏ lòng tương đối thấp điệu bộ, Ninh Nguyên Hiến sớm chạy tới ba ngày.
Sở vương cảm thấy là người thắng, biểu hiện đặc biệt thận trọng, lúc Ninh Nguyên Hiến đến biên cảnh thì ông ta vẫn chưa đến.
Lúc Ninh Nguyên Hiến chạy tới biên giới sang ngày thứ hai.
Sứ thần các nước, đều đến!
Nước Ngô, nước Tân Càn, nước Lương, nước Tấn v.v..., mấy trăm sứ thần trình diện.
Sau đó là sứ đoàn đế quốc Đại Viêm đến, cầm đầu chính là Liêm thân vương của đế quốc Đại Viêm.
Sứ đoàn đế quốc Đại Viêm, không chỉ là người quan sát chuyến săn biên giới, hơn nữa còn là nhân chứng, trọng tài.
Liêm thân vương của đế quốc Đại Viêm cùng Ninh Nguyên Hiến đã từng là thông gia, quan hệ mật thiết.
Hai người tiến hành hội đàm hai canh giờ.
Nội dung nói chuyện với nhau không quan hệ chuyến săn biên giới, bởi vì ở Liêm thân vương xem ra lần này Việt quốc phải thua không thể nghi ngờ, liền không có cần thiết nói tới.
Hai người trò chuyện cũng là vua Căng.
- Đế quốc với vua Căng thái độ đặc biệt mờ ám, hắn có một nhóm người ủng hộ. - Liêm thân vương nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chính là vua Căng cùng Đại Kiếp Tự dây dưa không rõ, hoàng đế bệ hạ không phải rất phản cảm Đại Kiếp Tự sao?
Liêm thân vương nói:
- Chính là rất nhiều người cảm thấy, vua Căng một khi thống nhất tộc Sa Man, nhất định sẽ tiến hành vương hóa, đến lúc đó ranh giới vương triều Đại Viêm chúng ta lại một lần nữa khuếch trương mấy ngàn dặm về phía nam.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng cười nhạt, đế quốc Đại Viêm đại khái là không hy vọng phía nam xuất hiện chúa tể chân chính, càng chia năm xẻ bảy càng tốt sao.
Vua Căng làm một làm con rối, với lợi ích của đế quốc sẽ phù hợp hơn.
- Cho nên Việt vương chuẩn bị tư tưởng cho tốt, nhỡ ra vua Căng thống nhất tộc Sa Man, dâng tấu chương hoàng đế bệ hạ, đế quốc có thể thực sự sẽ thừa nhận quốc gia của hắn, thậm chí đối với hắn tiến hành sắc phong. - Liêm thân vương nói:
- Còn có chuyến săn biên giới lần này, khẩu vị Sở vương có thể cũng sẽ không thỏa mãn, Việt vương ngài...
Ông ta lúc đầu muốn nói chuyến săn biên giới lần này của Ninh Nguyên Hiến có chút không khôn ngoan, nhưng suy nghĩ một chút những lời này vẫn không thích hợp nói ra.
Ông ta và Ninh Nguyên Hiến tuy rằng đã từng là thông gia, hơn nữa cũng là bạn tốt.
Nhưng cuối cùng ông ta là đế quốc thân vương, mà Ninh Nguyên Hiến là vua của Việt quốc.
Lúc rời đi, Liêm thân vương vẫn nói ra.
- Việt vương, chuyến săn biên giới lần này thua, có phải ngươi sẽ đẩy Ninh Chính cùng Thẩm Lãng đi lưu đày sao?
Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:
- Đương nhiên như thế!
Liêm thân vương nói:
- Lưu đày tốt, lưu đày tốt, nếu lưu đày vậy cũng không cần sẽ cho đòi đã trở về, đế quốc có rất nhiều người không thích Thẩm Lãng, chẳng quen nhìn chút nào.
Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Cảm ơn hảo ý vương huynh.
Thế nhưng trong lòng ông lại cười nhạt.
Đế quốc Đại Viêm các ngươi mà ưa nổi ai?
Nếu không phải hành động của vua Căng phù hợp lợi ích của các ngươi, các ngươi cũng không ưa nổi vua Căng.
Tóm lại, các ngươi chính là không quen nhìn bất kỳ thiên tài xuất sắc nào, các ngươi thích nhất chính là dạng người theo khuôn phép cũ kỹ.
Tốt nhất tất cả mọi người ở phía dưới khuôn phép sáo rỗng của đế quốc Đại Viêm các ngươi, tuyệt đối không cần có cử chỉ gì vượt qua.
...
Khoảng cách chuyến săn biên giới còn có một ngày.
Sở vương cuối cùng thong dong tới muộn.
Lấy tư cách người thắng, ông ta nhất định phải cẩn thận.
Mặc dù ở ngay chỗ này có Liêm thân vương của đế quốc, nhưng Sở vương tuổi lớn hơn, tư cách già hơn, để Liêm thân vương chờ một chút cũng không có cái gì.
Vào lúc ban đêm.
Liêm thân vương làm chủ, tìm được hai vị đại vương.
Sở vương nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến già không thể tả như vậy, trong lòng tức khắc mừng rỡ.
Hơn nữa ông ta còn chú ý tới, Ninh Nguyên Hiến luôn luôn dùng tay trái, tay phải không đưa ra.
Vô cùng hiển nhiên là tay phải hành động bất tiện.
- Nguyên hiến ngô đệ, mấy năm không gặp, khí sắc cũng tốt.
Ninh Nguyên Hiến chậm rãi nói:
- Vương huynh rõ ràng chê cười, ta so với vương huynh nhỏ mười mấy tuổi, nhưng nhìn đi tới lại so với vương huynh còn già nua hơn, rõ ràng tạo hóa trêu người.
Sở vương thở dài nói:
- Chúng ta cũng già rồi, giang sơn rộng thì có nhiều nhân tài. Nhưng mà ta ngược lại hâm mộ vương đệ, có mấy người con trai xuất sắc như vậy, không giống Thái tử của ta, vô cùng bất thành khí. Thái tử, còn chưa bái kiến hai vị thúc thúc?
Những lời này của Sở vương cũng là châm chọc Việt vương.
Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi từng uy phong thế này.
Sở vương cười nói:
- Hai quân chém giết đối chọi, cần thời gian chuẩn bị, đây cũng khá nhàn rỗi, ta nghe nói hiền đệ là đại quốc thủ, để chúng ta lót dạ một ván cờ, đỡ phải chư quân đợi quá mức nhàm chán.
Chuyến săn biên giới điếm trận cũng vô cùng bình thường, Ninh Nguyên Hiến liền thích nhất chơi cờ đánh cờ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Chính là thân thể đệ có chút khó chịu, không bằng vì vậy kết thúc.
Thái độ này giống như hoàn toàn cam chịu, hận không thể lập tức kết thúc chuyến săn biên giới, kết thúc nhục nhã, trở về trong nước.
Sở vương nói:
- Không vội không vội, kỳ nghệ của Việt vương hiền đệ vượt qua ta đâu chỉ gấp mười lần? Đệ nhất định là nhất định thắng, ta gần đây lấy được một tàn cuộc, tìm tất cả cao thủ cờ vây trong nước Sở lại không ai nào có thể phá giải, ta muốn nhờ đến Việt vương hiền đệ là danh thủ quốc gia, ta đây lại hướng đệ thỉnh giáo!
Tiếp đó, Sở vương lớn tiếng nói:
- Mở cục!
Tức khắc, một ván cờ xuất hiện ở trước mặt Ninh Nguyên Hiến.
Một bàn cờ khác to lớn xuất hiện ở giữa sân, diện tích có chừng mấy chục mét.
Phía trên mỗi một con cờ, đều lớn vô cùng, khiến cho hơn một nghìn tên sứ thần các nước ở đây cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Việt vương Ninh Nguyên Hiến chỉ nhìn thoáng qua, lại da đầu tê dại.
Đây là thiên tàn cuộc, ông căn bản giải không được, đã thử qua đã nhiều năm.
Mà sứ thần nhiều nước tại trân cũng không khỏi được trong lòng trong lòng thấy sai.
Sở vương rõ ràng đắc thế không buông tha kẻ khác.
Không chỉ phải ở quân chiến đè bẹp tàn sát Việt quốc.
Hơn nữa còn phải ở văn chiến bắt nạtViệt vương?
Cái thiên tàn cuộc này quá nổi danh.
Ở đây gần như mỗi một người yêu thích cờ vây đều thử nghiệm giải, nhưng hoàn toàn không giải được.
Sở vương khom người nói:
- Việt vương hiền đệ, ta đây là thật tình hướng hiền đệ thỉnh giáo. Lần này đánh cờ, hoàn toàn không ảnh hưởng chuyến săn biên giới thắng thua, ta cầm cờ đen, đệ cầm cờ trắng. Nếu Việt vương hiền đệ nếu có thể thắng ta, giúp ta phá giải cái này tàn cuộc, ta tự mình vì đệ đánh phữu (*) thế nào?
(*) bộ gõ bằng đất sét, vừa ca vừa đánh phữu mang nghĩa xấu
Thái tử nước Sở nói:
- Nếu Việt vương bệ hạ không thể phá giải, vậy cũng xin ngài đánh phữu cho phụ vương con vậy.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng bất đắc dĩ.
Nếu là ông có thể phá giải thì mấy năm trước đã xong, hà tất chờ tới bây giờ.
Sở vương lại một lần nữa khom người nói:
- Việt vương hiền đệ nổi danh đại quốc thủ, không đáp ứng thử một lần sao?
Lúc này, Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đại vương cần gì phải khó xử Việt vương vậy? Việt vương mới vừa mới khỏi trọng bệnh kia mà.
Nghe những lời này, toàn tràng đều gật đầu nói phải.
Ninh Nguyên Hiến giận dữ.
Nước Sở của ngươi có ý gì?
Nói là ta trúng gió hỏng não, đầu óc đã không tỉnh táo, cho nên sợ rụt rè, ngay cả nếm thử một chút cũng không dám à?
Trong nháy mắt, Ninh Nguyên Hiến bị ghim giữa không trung.
Nếu đồng ý chơi, lại phải thua không thể nghi ngờ.
Nếu không đồng ý đánh, sẽ lại bị người cho rằng trúng gió hỏng não.
Ông trước sau như một tự lấy danh nghĩa danh thủ quốc gia, nếu là ở cờ vây bị Sở vương chèn ép, vậy thì thật là vô cùng nhục nhã.
Mà Thẩm Lãng trong lòng cười nhạt.
Cái tính này của Sở vương thật sự là bị ta đi guốc trong bụng.
Nếu bắt không được mạch ông, ta cũng đếch làm bác sĩ… thú y nữa.
Thiên tàn cuộc này quá nổi tiếng, cũng là từ Thiên Nhai Hải Các truyền tới.
Cao thủ cờ vây khắp thiên hạ, không ai có thể giải.
Đương nhiên Thẩm Lãng cũng hoàn toàn không giải được.
Thế nhưng... trí não của hắn có thể giải.
Tầm hao phí mấy chục tiếng đồng hồ, trí não tiến hành hơn một nghìn lần thử nghiệm, cuối cùng phá giải cái thiên tàn cuộc này.
Tức khắc, Thẩm Lãng ra khỏi hàng khom người nói:
- Sở vương, chính là thiên tàn cuộc, cần gì phải Việt vương bệ hạ tự mình động thủ? Ninh Chính điện hạ là được!
Lúc này, Ngũ vương tử Ninh Chính nói:
- Phụ vương, nhi thần sẵn lòng thay phụ vương đánh cờ.
Mọi người kinh ngạc, như thế một cái biện pháp.
Dù sao cũng cũng là muốn thua, Ninh Chính thua sẽ không có mất mặt như vậy, dù sao cũng chuyến săn biên giới lần này hắn là tới chịu tiếng xấu thay cho người khác, lập tức sẽ bị lưu đày, thua thêm một trận cờ cũng không có gì.
Cái thiên tàn cuộc này, vô số danh thủ quốc gia đều không giải được, huống chi ngươi chính là Ninh Chính, một vương tử phế vật mà.
Thẩm Lãng nói:
- Đã nói xong rồi, nếu Ninh Chính điện hạ phá giải thiên tàn cuộc, thắng Sở vương bệ hạ, vậy Sở vương ngài cần phải đánh phữu cho đại vương nhà ta, Thái tử nước Sở phải hát hòa theo.
- Được chứ! Nếu Việt vương thắng, phụ tử ta vì hắn đánh phữu. - Sở vương cười ha ha nói:
- Nếu thân thể Việt vương hiền đệ có bệnh nhẹ, vậy để con trai thay thế cũng được. Chỉ bất quá sau khi thua, việc đánh phữu cần phải Việt vương tự mình động thủ, người khác không thể làm thay, thế nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Một lời đã định!
Sở vương nói:
- Một lời đã định!
Tiếp đó, Ninh Chính đi lên đài cao, thay thế Ninh Nguyên Hiến chơi cờ.
Ra quân bên kia, cũng do Thái tử nước Sở thay thế Sở vương chơi cờ.
Dù sao cũng nước Sở bên kia người nào ra quân đều giống nhau, đây là thiên tàn cuộc, mấu chốt là xem ai phá cuộc như thế nào.
Hai đứa con của hai vị quân vương đang đánh, trên bàn cờ lớn bên kia cũng ra quân liên tục, coi như là một loại phát sóng trực tiếp ở hiện trường.
Tất cả mọi người buồn ngủ.
Vì ván cờ đã không thể thay đổi.
Đã bao nhiêu năm, cái ván cờ này cũng không ai có thể giải.
Ninh Chính được cho là cái gì?
Nhưng mà...
Chỉ một khắc đồng hồ sau đó!
Tất cả cơn buồn ngủ của mọi người hoàn toàn không có!
Bởi vì ván cờ đại biến!
Ninh Chính bên này lại muốn thắng?
Ơ, điều này sao mà được kia chứ hả?
Cái thiên tàn cuộc này quân trắng phải thua, rõ ràng không cách nào hóa giải được?
Bao nhiêu đại quốc thủ dốc hết tâm huyết đều không có thể phá giải, đây chính là tàn cuộc của Thiên Nhai Hải Các a.
Ninh Chính lại phá giải được sao? Lại sắp thắng!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay hai chương gần một vạn sáu! Đêm nay ăn quá ít, giống như lại tuột huyết áp hai tay có chút mềm! Yếu ớt vô lực hô một tiếng: Lạy xin ủng hộ và vé tháng!