WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 602: Chuyến săn biên giới kết thúc! Đại hoạch toàn thắng! (1)

Chương 602: Chuyến săn biên giới kết thúc! Đại hoạch toàn thắng! (1)





Lúc này, trong lòng đám võ tốt tinh nhuệ nước Sở này là hoàn toàn tuyệt vọng.

Bọn họ thực sự dốc hết toàn lực.

Những người ở phía trước tạo nên bức tường bằng tấm thuẫn toàn bộ cũng là đại lực sĩ, tấm thuẫn trong tay bằng gỗ bọc sắt, nặng chừng bốn năm mươi cân.

Bình thường bọn họ không biết đã làm bao nhiêu lần thí nghiệm, căn bản là chém không được.

Dù cho cung có mạnh đến đâu cũng vô pháp bắn thủng.

Thế nhưng ai biết đám điên Việt quốc này dùng đại đao lớn, nặng và sắc bén như vậy kia chứ.

Chỉ một đao, tấm thuẫn vững chắc đã bị chém thành hai nửa.

Đao thứ hai, cả người đã bị chém thành hai nửa.

Nhưng mà!

Võ tốt nước Sở ra sức dùng trường thương thọt đâm, ra sức dùng chiến đao chặt chém.

Nhưng mà không có chút ý nghĩa nào.

Đầu thương trực tiếp gãy, chiến đao trực tiếp nứt toác.

Đám điên Việt quốc hoàn toàn không tổn hao lông tóc gì.

Sắt thép của gia tộc họ Kim lúc này đã nổi tiếng khắp thiên hạ, thậm chí trực tiếp thúc đẩy kỹ thuật rèn đúc các quốc gia quá triển, hơn nữa cũng để cho các quốc gia tiến hành một lần thay đổi quần áo.

Sắt thép của nước Sở tuy rằng cách biệt với gia tộc họ Kim, nhưng không đến mức chênh lệch lớn như vậy.

Mấu chốt là khôi giáp của hai ngàn quân đội vương bài dưới trướng Thẩm Lãng quá biến thái.

Những quốc gia khác cũng đều tái sử dụng giáp sắt vì sản lượng quá thấp, hơn nữa đặc biệt đắt đỏ, trên cơ bản chỉ dùng rèn chiến đao, hơn nữa chỉ dùng thép ở chỗ cần thiết.

Nhưng áo giáp của bọn người đột biến dưới trướng Thẩm Lãng đều dùng thép loại một để đúc, hơn nữa còn là giáp thép dày mấy li.

Hoàn toàn bất chấp chi phí, mới có khôi giáp đao thương bất nhập như vậy.

Mớic có siêu đại đao đánh đâu thắng đấy, dùng sức mạnh khổng lồ chém xuống thì có gì bổ không được, thứ nào trúng phải chỉ có nát nhừ mà thôi.

Cứ như vậy!

Hai ngàn người đột biến huyết mạch tốc độ không thay đổi, trên đường về phía trước, trên đường về phía trước.

Siêu Mạch Đao trong tay, mỗi giây chém xuống một lần.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...

Nơi đi qua, máu tươi khắp bầu trời, thây phơi khắp nơi.

Bất luận dùng ngôn ngữ nàođều không cách nào hình dung một màn đầy hoa lệ và kinh ngạc này.

Hơn một nghìn cây siêu Mạch Đao vẫn chỉnh tề như một.

Tiết tấu giống nhau, cùng tốc độ, cùng góc độ.

Hai ngàn người, giống như một con quái vật khổng lồ vô cùng đáng sợ.

Diễn ra một mỹ học chiến tranh không chi sánh bằng.

Một mực nghiền ép trên đường.

Chỉ chốc lát ngắn ngủi!

Hai ngàn tên võ tốt nước Sở toàn bộ bị chém giết sạch sẽ.

Toàn quân huỷ diệt.

Đương nhiên còn có một nhóm nhỏ thực sự không chịu nổi áp lực tinh thần như vậy nên kéo nhau chạy trốn mất dạng.

Chỉ tầm một khắc đồng hồ ngắn ngủi, liền kết thúc cuộc chiến đấu này.

...

Toàn bộ như chết lặng!

Sứ thần các nước vốn dự đoán, đây sẽ là một trận giết chóc.

Bọn họ đoán đúng phân nửa.

Đầu tiên, bọn họ suy đoán sẽ phải một canh giờ kết thúc chiến đấu.

Kết quả không đến hai khắc đồng hồ, hai ngàn võ tốt tinh nhuệ nước Sở toàn quân huỷ diệt.

Thứ nhì, đương nhiên là đối tượng bị tàn sát đã đoán sai.

Tất cả mọi người thấy da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.

Quá đột nhiên.

Thật là đáng sợ.

Cứ như vậy trên đường càn tới.

Không hề có lực chống lại.

Hai ngàn tên võ tốt của nước Sở cũng không phải hạng người trói gà không chặt, mà là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Tại sao lại như thế kia chứ?

Hoàn toàn là một trận giết chóc.

Tàn sát đến tuyệt vọng.

Thế nhưng đồng thời sợ hãi, bọn họ không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Bởi vì một màn này quá hoa lệ.

Quá nóng máu.

Tưởng chừng như chính là đỉnh cao chiến tranh mỹ học.

Đây là một nhánh không có quân đội sát khí.

Thậm chí lúc giết người, đều không có gì khí thế khói lửa gì cả.

Khi mấy nghìn nhánh Mạch Đao đồng thời chém xuống, cái loại cảm giác đẹp đẽ đồng loạt, tưởng chừng như để cho toàn thân người ta đều nổi da gà lên.

Đám quan viên của Việt quốc đi theo dự cũng trợn to mắt đến cực hạn, miệng cũng há hốc ra.

Họ hoàn toàn không thể tin nổi khi nhìn một màn này.

Đây… đây là quân đội Việt quốc ta ư?

Đội quân mạnh mẽ như vậy? Ta làm sao không biết kia chứ?

Đám người kia không phải phế vật, không phải đần độn à?

Mạnh đến tưởng chừng như để cho người ta hít thở không thông!

Mà năm ngàn cấm quân Việt đổ mồ hôi lạnh phía sau lưng.

Bởi vì dọc theo con đường này, bọn họ mắng nhiều từ ngữ vô cùng khó nghe.

Phế vật, ngu ngốc, đần độn.

Hơn nữa rất nhiều người mắng nhiếc những tân quân này.

Nhưng đám người kia giống như cũng chẳng hề tức gận, ngược lại cúi đầu không nói.

Bị mắng không trả treo.

Đám cấm quân này không thể động thủ đánh người, nhưng bọn họ cũng dám chắc rằng, nếu như bọn họ ra tay đánh, bọn phế vật dưới trướng Thẩm Lãng cũng không dám đánh trả.

Không dám đánh lại cũng không chửi lại, đơn giản là một đám người rất vô năng.

Nhưng đến trên chiến trường.

Đám người kia lại đè bẹp tất cả, tàn sát tất cả.

Cái này... Cái này...

Cảm tạ ơn đại hiệp không giết!

Tất cả cấm quân trong lòng còn sợ hãi, kế tiếp ta có cần phải đi bồi tội cho bọn hắn không vậy.

Không, không, không.

Tuyệt đối không nên, bọn họ lúc đầu không nhớ rõ, nếu như ta cố tình bồi tội, nói không chừng bọn họ liền nhớ kỹ.

Sau đó ta gặp được đám người kia, lập tức phải tránh đi thật xa.

Bằng không khi ta vừa tới đã nhất đao lưỡng đoạn, từ đầu đến chân của ta mỗi nơi đi một ngả.

...

Mà người bị sốc nhất chính là Xung Nghiêu.

Ông phỏng đoán Thẩm Lãng không chịu thua đơn giản như vậy, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến nhánh quân lại mạnh đến nước này.

Đơn giản là ác mộng trên chiến trường.

Xung Nghiêu không khỏi ở trong đầu diễn luyện, Tây quân dưới trướng ông phải cần bao nhiêu người, dùng những chiến thuật nào mới có thể đánh bại hai ngàn người của Thẩm Lãng.

Kết quả đặc biệt đáng sợ!

Có thể cần hơn một vạn người, còn chưa nhất định có thể thành công.

Thẩm Lãng người này lại ghê gớm như thế?

Lúc trước cuộc thi ân khoa văn võ thành công, còn có thể nói là bởi vì hắn phát hiện nhóm dư nghiệt huyết mạch cuối cùng của Khương Ly, không thể hoàn toàn coi là công lao của hắn.

Nhưng lần này chỉ trong vòng ba tháng, đã huấn luyện hai ngàn phế vật thành lực sĩ vô địch.

Đây quả thực là kỳ tích khiến cho bất kỳ ai cũng không thể tin nổi.

Quân đội vương bài, chân chính vương bài!

...

Đương nhiên kẻ bị sốc hết mức chính là Sở vương.

Khi mưa tên rơi vào trên người tân quân Việt quốc mà lông tóc không bị tổn hại, ông ta cũng cảm giác được không ổn.

Mà khi quân đội của hắn bị tàn sát, cả người ông ta rét run.

Bộ óc giống như là sét đánh, từng đợt nổ vang.

Trúng kế, trúng kế!

Thế nhưng...

Thẩm Lãng này làm sao làm được vậy?

Còn chưa kể ông ta có bản năng muốn giết sạch những mật thám mai phục tại Việt quốc.

Những tên mật thám này mỗi ngày đều báo cáo, Thẩm Lãng chiêu mộ hai ngàn phế vật, mỗi ngày chỉ có vung đao giả, chỉ luyện tập một chiêu.

Thời gian mấy tháng liền luyện một chiêu như vậy.

Lù đù như lợn, hoàn toàn phế vật.

Đương nhiên hiện tại xem ra, tin tức đám người kia quả thực không có sai.

Nhánh tân quân này của Thẩm Lãng quả thực chỉ luyện một chiêu.

Nhưng... Con mẹ nó, bọn họ dùng một chiêu này là đủ rồi.

Không nghĩ tới.

Khi mấy nghìn người đồng thời dùng ra một chiêu, lại lại là uy lực vô hạn như thế.

- Bệ hạ, bệ hạ...

Bên cạnh đại thần hô to.

Ước chừng một lúc lâu, Sở vương mới tỉnh lại.

- Bệ hạ, còn chưa kết thúc chiến đấu, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Bên cạnh đại thần kêu lên.

Đúng vậy, chiến đấu còn chưa kết thúc.

Ta còn có ba nghìn kỵ binh trọng giáp.

Kỵ binh dã chiến vô địch, huống chi là kỵ binh trọng giáp?

Khi kỵ binh bắt đầu xung phong, hoàn toàn là bẻ gãy nghiền nát, bất luận bộ binh nào cũng không có bất kỳ lực nào để kháng cự.

Trong lịch sử vô số trận chiến điển hình đều đã nói rõ điểm này.

Cho nên không hề có ngoại lệ, thiên hạ các nước đều xem kỵ binh trọng giáp trở thành vương bài tuyệt đối.

Đúng, ta còn chưa có thua! Ta còn chưa thua mà!

Xuất động ba nghìn kỵ binh trọng giáp tuy rằng vô sỉ một chút, nhưng vì thắng, tất cả đều đáng giá.

Thẩm Lãng, thứ người yêu nghiệt như ngươi thì không nên tồn tại.

Còn nhóm tân quân yêu nghiệt của ngươi, cũng sẽ không nên tồn tại.

Tức khắc Sở vương hét lớn:

- Kỵ binh trọng giáp xung phong xuất kích, xung phong! Giết sạch Việt quân, chém giết sạch sẽ!

Nghe những lời này.

Tất cả mọi người ghé mắt.

Cái gì thế Sở vương, ngươi không biết xấu hổ như vậy à?

Lại thực sự phải ra khỏi động kỵ binh trọng giáp?

Hơn nữa còn là ba nghìn với hai ngàn?

Ai cũng rõ ràng biết, kỵ binh dã chiến vô địch.

Chiến mã kể cả kỵ binh một khi xung phong tốc độ cao sẽ có sức mạnh vô cùng kinh người.

Có quân đội nào trong thiên hạ chống đỡ được đây?

Dù cho đám tân quân yêu nghiệt của Thẩm Lãng cũng đỡ không xuể.

Chí ít đến tận bây giờ, còn chưa có một nhánh bộ binh có thể chiến thắng kỵ binh trong trận chiến, huống chi là kỵ binh trọng giáp.

Sở vương nhà ngươi vì thắng cuộc, thật đúng là không từ thủ đoạn nào.

Theo Sở vương ra lệnh một tiếng.

Ba ngàn kỵ binh trọng giáp bắt đầu xuất động.

Chiến mã mang theo tiết tấu di chuyển đặc biệt bắt đầu tăng nhanh dần dần, tăng tốc, tăng tốc…

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng bắt đầu xung phong tốc độ cao.

Mà ngay tại lúc này!

Bỗng nhiên hai tên to con như sắt thép, chợt vọt ra.

Đây là hai tên khổng lồ cao chừng hai mét rưỡi, mặc trên người siêu trọng giáp, tay cầm một thứ trông có vẻ như Lang Nha Bổng dài hơn ba mét.

Cây Lang Nha Bổng tầm ba bốn trăm cân trở lên.

Đây là một cặp sinh đôi, đồng dạng là người có huyết mạch đặc biệt.

Tên của hai người này gọi là Đồ Đại, Đồ Nhị.

Là hai sát thần kinh người dưới trướng Thái tử nước Sở.

Mỗi một lần ra chiến trường, hai người cũng có thể tàn sát mấy trăm người trở lên, tung hoành vô địch.

Tồn tại như quái thú chiến trường.

Ngay sau đó, lại có một tướng quân áo bạc vọt ra như chớp, trong tay một cây siêu cấp ngân thương.

Người này là siêu danh tướng nước Sở Hô Duyên Tà, đồng dạng là xuất thân võ trạng nguyên, đồng dạng là danh tướng trẻ tuổi số một của nước Sở.

Hơn nữa, gã cũng là đã từng trẻ mồ côi trong chiến tranh.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, gã cũng là người có huyết mạch đặc biệt dư nghiệt của Khương Ly.

Từ đó có thể thấy được, đế chủ Khương Ly lợi hại đến cỡ nào?

Ngày nay trong thiên hạ các nước, những võ tướng và võ giả hàng đầu hầu hết là dư nghiệt của Khương Ly.

Thật cái gọi là Khương Ly té ngã, thiên hạ ăn no.

Sứ thần các nước nhìn thấy ba người này xuất hiện, hoàn toàn không thể tin được.

Sở vương vì thắng, lại đến nước này?

Đồ Đại, Đồ Nhị, Hô Duyên Tà ba người đều ra mặt.

Có ba người này, còn ai làm đối thủ kia chứ?

Đối với chiến tích ba người này, tưởng chừng như để cho người ta nghe đến lỗ tai đều tê dại.

- Giết, giết, giết...

Hình thể Đồ Đại cùng Đồ Nhị quá mức vĩ đại, sau khi mặc vào áo giáp, thể trọng vượt qua bảy trăm cân, hơn nữa cộng thêm Lang Nha Bổng ba bốn trăm cân, đã nặng vượt qua nghìn cân.

Căn bản không có chiến mã có thể thồ nổi.

Nơi hai người này đi qua, tuyệt đối không có một ngọn cỏ.

Bị người bọn họ giết chết đừng bảo là chết không toàn thây, mà là trực tiếp thành bùn.

Việt quốc bên này, còn ai làm đối thủ của hai tên đồ tể chiến trường này?

Trừ Lam Bạo ra, hoàn toàn không tìm được

Nhưng Lam Bạo không có tham gia chuyến săn biên giới lần này, gã là người của Tam vương tử, làm sao có thể sẽ vì Thẩm Lãng cống hiến kia chứ?

Mà ngay tại lúc này!

Tất cả mọi người chợt mở to hai mắt.

Bởi vì!

Thẩm Lãng bên này cũng có một tên khổng lồ chợt vọt ra.

Đệch, gã càng thêm kinh người!

Trực tiếp ôm một thân cây làm vũ khí.

Thân cây này so với bắp đùi còn lớn hơn, ước chừng dài mười mấy mét.

Thế nhưng trong tay tên cơ bắp này như là không có gì vậy, ôm liền lao điên cuồng, so với chiến mã còn nhanh hơn.

Gã đương nhiên là Bug chiến trường, Đại Ngốc!

Đồ Đại cùng Đồ Nhị chỉ nhìn thoáng qua, liền hướng Đại Ngốc chạy như điên tới.

Xác nhận đã thấy, ngươi chính là người chúng ta muốn giết.

- Giết! Giết!

Ba tên to con không cưỡi ngựa nhưng quỷ quái ở chỗ là còn chạy nhanh hơn cả ngựa đua mới chết.

Hung mãnh đối chiến!

Mà bên kia, Khổ Đầu Hoan cùng Hô Duyên Tà nhìn nhau một cái, chỉ biết đây là đối thủ nửa đời người.

Chiến mã đôi bên tăng nhanh, điên cuồng đối chiến.

Toàn tràng hơn một nghìn sứ thần, hoàn toàn thấy nhiệt huyết sôi trào.

Không nghĩ tới!

Vốn tưởng rằng chuyến săn biên giới sẽ nhàm chán đến cực điểm, vậy mà lại trình diễn quyết đấu đỉnh cao như thế.

Hơn nữa ba trận quyết đấu đỉnh cao đồng thời bắt đầu.

Đáng tiếc ta chỉ có một cặp mắt nên chỉ có thể xem một trận tỷ thí thôi.

Giống như ba trang tuyệt sắc quỳ gối trước mặt của ta, nhưng ta...

Thế là, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn trận quan trọng nhất.

Hai ngàn tân quân Việt quốc đối chiến ba ngàn kỵ binh trọng giáp.

Đây là thứ kích thích, tràn ngập lo lắng và không công bằng nhất.

- Xung phong, xung phong, xung phong, xung phong...

Ba nghìn trọng kỵ nước Sở tăng nhanh điên cuồng.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!

Mang theo thế kinh người.

Thực sự như là sóng thần đáng sợ.

Mang theo lực lượng bẻ gãy nghiền nát.

Kỵ binh dã chiến đã vô địch rồi, trọng kỵ binh càng vô địch.

Mỗi một trọng kỵ binh nước Sở, trong lòng đều mang sự kiêu ngạo và khinh thường vô cùng.

Đối diện những thứ lính mới của Việt quốc, tuy rằng mới vừa sáng lập kỳ tích kinh người.

Thế nhưng ở trước mặt trọng kỵ chúng ta, nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất luận bộ binh nào, đều không thể ngăn cản trọng kỵ xung phong.

Khoảng cách một trăm năm mươi mét.

Một trăm mét.

Năm mươi mét!

- Dừng! - Việt quân mười Bách hộ ra lệnh một tiếng.

Quân kỳ vung vẩy.

Mà chủ tướng Khổ Đầu Hoan chợt cùng tướng quân Hô Duyên Tà nước Sở chợt vọt tới cùng một lượt huy động lợi kiếm chiến đấu kịch liệt!

Chủ tướng vốn nên chỉ huy chiến đấu, không nên tự mình xuất chiến.

Nhưng không có cách nào, đã không người thứ hai có thể làm đối thủ Hô Duyên Tà.

Hơn nữa, nhánh quân Niết Bàn Giả này căn bản không cần gã chỉ huy.

Tác dụng của chủ tướng là gì?

Đúng là binh chi đảm (*)!

(*) Đây là những xưng tụng về các loại binh khí của Trung Quốc xưa: Bách binh chi thủ (tổ) tức bàn tay của trăm binh là côn, Bách binh chi vương (tặc) vua của trăm binh là thương (giáo), Bách binh chi quân (hoàng) tức hoàng đế trăm binh là kiếm, Bách binh chi đảm (suất) tức gan của trăm binh (chủ soái) là đao, Bách binh chi bá (khôi) là kích.

Một nhánh quân đội can đảm, kỷ luật, đều cần dựa vào tướng lĩnh để duy trì.

Còn cần quân đội chuyên áp trận, chém giết kẻ chạy trốn.

Thế nhưng...

Hai ngàn tên huyết mạch Niết Bàn Giả không cần.

Bọn họ không biết sợ hãi là thứ gì.

Đối mặt ba nghìn tên trọng kỵ binh điên cuồng xung phong, bất luận bộ binh nào đều có thể kinh hồn táng đảm, run lẩy bẩy, thậm chí vãi cả cứt đái.

Nhất là ba nghìn trọng kỵ binh nước Sở này đã thân kinh bách chiến, sát khí tận trời. Bất luận đội ngũ tân binh nào đối mặt xung phong đằng đằng sát khí, đều có thể bỏ trốn mất dạng.

Thế nhưng mí mắt hai ngàn người cũng không có run rẩy một cái.

Cái gì là sợ?

Đúng, chúng ta biết sợ, thậm chí chúng ta phần lớn thời điểm đều đang sợ, dù cho ở lúc ngủ cũng tràn đầy thấp thỏm lo âu.

Nhưng chúng ta sợ là ánh mắt của cha mẹ người nhà ghét bỏ, sợ ánh mắt khinh bỉ của người qua đường và sợ tất cả mọi người cô lập.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.