WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 603: Chuyến săn biên giới kết thúc! Đại hoạch toàn thắng! (2)

Chương 603: Chuyến săn biên giới kết thúc! Đại hoạch toàn thắng! (2)


Cái khác chúng ta lkhông sợ.

Chúng ta ngay cả chết còn không sợ.

Vợ của em trai rưới nước sôi lên người ta còn chẳng trốn lấy một lần.

Trên trán của Lý Cẩu Tử có một vết sẹo lớn, là chú của gã chém.

Lúc đó trong một đợt tụ hội quan trọng, chú của gã uống say, hò hét ra lệnh của Lý Cẩu Tử làm một chuyện nhưng gã không làm.

Bởi vì gã thực sự làm không được.

Chú bắt gả đi ôm một ả gái điếm, đồng thời sờ ả.

Gã có chết cũng làm không được.

Ông chú say xỉn kia thẹn quá thành giận, trực tiếp rút đao ra uy hiếp nói hoặc là đi ôm ả điếm, hoặc là bị chém chết.

Tiếp đó, ông chú đó thực sự chém xuống.

Lý Cẩu Tử giống như một thằng đần, đứng vẫn không nhúc nhích để ông ta chém.

Người là thúc thúc của con, là người nhà của con, nếu như muốn con chết, thì con sẽ chết.

Đương nhiên thúc thúc gã chẳng qua là phải hù dọa, không nghĩ tới kẻ ngu này lại thực sự bất động, kết quả thúc thúc không có kịp ngưng tay lại, trực tiếp chém ra một vết thương trên trán gã.

Đám người chúng ta không sợ hãi dao búa, nhưng chúng ta lo sợ ánh mắt và lời nói của kẻ khác.

Còn hơn ba ngàn kỵ binh trọng giáp phía trước xông tới.

Có vẻ như hung tàn vô cùng.

Thế nhưng... trong mắt hai ngàn huyết mạch Niết Bàn Giả, giống như cách một tầng thần kinh vậy, như thể không có quan hệ gì với bọn họ.

- Đứng như tùng!

Mười anh em họ Lan hạ lệnh.

Tức khắc hai ngàn tên huyết mạch Niết Bàn Giả như là cây tùng vậy, hơi hơi cong thân thể, dường như muốn đóng mình trên mặt đất.

Đây mới thực là đứng như tùng.

- Chiêu thứ hai, chuẩn bị!

Mười Bách hộ lại một lần nữa hạ lệnh.

Hai ngàn tên Niết Bàn Giả giơ lên thật cao siêu Mạch Đao trong tay, góc độ hơi nghiêng.

Chiêu thứ nhất chém người, chiêu thứ hai chém ngựa.

Ánh mắt hai ngàn người này không có sát khí, đương nhiên cũng không có sợ hãi.

Cứ như là bức tường thép vững vàng đứng sững ở chỗ đó.

Như là siêu đê đập đứng sừng sững, cùng đợi sóng biển tập kích kinh người.

Mỗi một cọng lông tơ của hơn một nghìn quan viên của các sứ đoàn ở đây đều dựng lên, thậm chí tất cả mọi người đứng thẳng lên.

Tưởng chừng như không thể tin được hai mắt của mình.

Đám tân quân Việt quốc này, lại định dựa vào máu thịt mà chống đối kỵ binh trọng giáp xung phong?

Ơ, chúng bị điên thật sao?

Coi như là thất bại, một màn này cũng vô cùng bi tráng.

Cán cân trong lòng mọi người, trong nháy mắt chuyển dời đến trên người hai ngàn tân quân Việt quốc.

Thậm chí bọn họ đều ngồi không yên, toàn bộ đứng dậy, ngừng thở.

Cùng đợi một khắc kia đến.

Cái khoảnh khắc kỵ binh trọng giáp xông tới động trời.

Ở bên trong não Thẩm Lãng, không khỏi hiện ra một từ.

Sao chổi va chạm trái đất.

Vào giờ phút này, hắn cũng không khỏi được vô cùng khẩn trương đứng dậy.

Tuy rằng hắn đã điều tra rất nhiều lần trận điển hình.

Đội Mạch Đao nhà Đường quả thực nhiều lần chiến thắng kỵ binh Đột Quyết.

Hơn nữa ở trong trận tiêu diệt phản loạn An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, đội Mạch Đao cũng lập được chiến công hiển hách.

Nhưng lúc một màn trước mắt này phát sinh, hắn cũng không dám nắm chắc trong lòng.

...

- Giết, giết, giết!

Ba nghìn kỵ binh trọng giáp nước Sở, tăng nhanh đến rất cực hạn.

Ba mươi mét.

Mười mét.

Năm mét!

Tiếp đó, xông tới động trời.

Trong phút chốc.

Gần như trời đất thất thanh.

Toàn bộ trong đất trời, giống như chỉ còn lại một loại thanh âm.

Đó chính là hai đội quân va chạm vào nhau mãnh liệt.

Kỵ binh trọng giáp nước Sở, điên cuồng mà lại hung mãnh xông tới hàng ngũ tân quân Việt quốc.

Giống như thủy triều đáng sợ, điên cuồng đập vào con đê.

Không... Không...

Tình hình có chút không giống.

Khi chiến mã phe địch cách còn không đến hai mét, nhóm tân quân Niết Bàn Giả của Việt quốc bỗng nhiên chém xuống Mạch Đao.

Hơn nữa, lần này động tác tất cả mọi người không còn là chỉnh tề tuyệt đối.

Mỗi người đều nhìn chằm chằm một mục tiêu.

Tiếp đó, tìm đúng cơ hội chính xác nhất mà chém một phát kinh thiên.

Chậm 0.1 giây không được, nhanh 0.1 giây cũng không được.

Phải tuyệt đối tinh chuẩn.

Nhất đao lưỡng đoạn!

- Xoẹt!

Máu tươi cuồng phún!

Chiến mã lao điên cuồng trực tiếp bị chém đầu xuống. Toàn bộ cái cổ, kể cả nửa thân thể, toàn bộ bị chém thành hai khúc!

Kỵ binh trên lưng ngựa, lúc đầu hung tàn cực kỳ mà huy động chiến đao định chém đầu bọn tân quân Việt quốc. Ấy thế mà cả người lúc này bị trực tiếp bay ra ngoài.

Nhưng khi bọn họ còn chưa có rơi xuống đất.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Tân quân Việt quốc hàng tiếp theo chợt chém xuống, trực tiếp trên không trung chém bọn họ thành hai nửa.

Một màn này.

Trực tiếp cho Thẩm Lãng chấn động đến da đầu tê dại.

Trong lòng từng đợt run rẩy.

Ta có tài đức gì, lại có thể có quân đội vương bài như vậy.

Lúc trước Thẩm Lãng cảm thấy nhóm tân quân sở dĩ cường đại nguyên nhân trọng yếu nhất là huyết mạch.

Bởi vì Thẩm Lãng thay đổi huyết mạch của bọn họ, mới để cho bọn họ cường đại như vậy.

Hiện tại hắn nhất định phải cải biến loại ý nghĩ này.

Đám người kia sở dĩ cường đại, nguyên nhân cốt lõi nhất là thế giới tinh thần của trái tim bọn họ.

Bọn họ tập trung không sợ hãi, nhạy cảm đơn thuần, mới là năng khiếu mạnh nhất của bọn họ, đó mới là năng khiếu biến bọn họ trở nên vô địch.

Bởi vì không sợ, cho nên bọn họ mới không có chạy trốn.

Bởi vì chuyên chú cùng nhạy cảm, bọn họ mới có thể tìm được thời cơ chiến đấu tinh chuẩn nhất.

- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Mấy trăm nhánh siêu cấp Mạch Đao chợt chém xuống.

Mấy trăm con chiến mã chạy băng băng, trực tiếp bị chém giết.

Thế nhưng dù cho chiến mã bị chém bay đâu, vẫn mang theo quán tính kinh người va chạm tới.

- Ầm ầm ầm rầm...

Từng đợt nổ!

Mấy trăm xác ngựa đụng vào trên đám người tân quân Niết Bàn Giả này.

- Phụt...

Rất nhiều người phải phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng...

Thân thể chẳng qua là thoáng một cái, không có ngã xuống, cũng không lui lại.

Mà lúc này.

Kỵ binh trọng giáp phía sau nước Sở, ngược lại bị trở ngại, trận thế đại loạn.

Kỵ binh xung phong có nghĩa là mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Nếu như phía trước một loạt chiến mã toàn bộ bị chém giết, hơn nữa thi thể chồng chất.

Như vậy kỵ binh phía sau, sẽ xuất hiện màn tông vào đuôi xe đáng sợ.

- Ầm ầm ầm rầm...

Vô số kỵ binh xung phong đụng vào nhau.

Toàn bộ khí thế kinh người, đã bị cản trở xuống.

Nhưng những người này dù sao cũng là trọng kỵ tinh nhuệ nhất nước Sở, những kỵ sĩ này chợt thúc vào bụng ngựa, giựt dây cương, trực tiếp nhảy lên, xông qua đám xác ngựa cản trở trước mặt, tiếp tục hướng xung phong về phía đại trận tân quân Việt quốc.

Thế nhưng, đã không khí thế chẻ tre kinh khủng như ban đầu nữa.

Hai quân đội trọng giáp, trong nháy mắt chém giết cùng một chỗ.

Kỵ binh trọng giáp nước Sở, duy nhất có ưu thế chính là trên cao nhìn xuống.

Thế nhưng...

Luận sức mạnh, bọn họ không bằng tân quân Việt quốc.

Luận trọng giáp, bọn họ cũng không bằng.

Luận võ khí, luận không sợ thì bọn họ cũng không bằng.

Nhưng thứ không bằng nhất chính là uy lực đoàn thể tác chiến.

Do đó, một cảnh tượng hoành tráng lại xuất hiện lần nữa.

Hai ngàn tên tân quân Niết Bàn Giả chỉnh tề giơ lên siêu Mạch Đao trong tay và chém xuống đều tăm tắp.

Nhất đao lưỡng đoạn.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Trên chiến trường, huyết khí tận trời!

Chiến mã hí vang.

Tiếng trống trận vang dội tận trời xanh.

Vẫn là tàn sát.

Mặc dù không phải tàn sát về một phía.

Thế nhưng... siêu quân đội của Thẩm Lãng phát uy lực chiến đấu mạnh hơn đội Mạch Đao nhà Đường.

Cái này là đúng.

Bởi vì áo giáp trên người bọn họ không chỉ chắc chắn hơn, Mạch Đao bọn họ nặng hơn, sức mạnh bọn họ lớn hơn gấp mấy lần.

Sự không sợ hãi và tập trung của bọn họ đều vượt qua đội Mạch Đao nhà Đường.

Cho nên, vẫn là đè bẹp!

Chiếm hết thượng phong!

...

Một bên khác, ba tên khổng lồ cũng chợt chém giết đến cùng nhau.

Đại Ngốc lấy một địch hai, đối chiến Đồ Đại cùng Đồ Nhị.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu Đại Ngốc có chút hạ phong!

Bởi vì đây là lực lượng tuyệt đối chống lại, không có gì chống đối cùng tránh né.

Ba tay siêu lực sĩ, liền trực tiếp đối cứng.

Đại Ngốc luyện võ mới chừng một năm, mà hai người này luyện võ mười mấy năm.

Đơn thuần về mặt sức mạnh, Đồ Đại, Đồ Nhị không kém gì Đại Ngốc.

Ba người, chiến thiên hôn địa ám, kinh thiên động địa.

Mỗi một lần đánh, cũng làm cho người ta phải kinh tâm động phách.

Bởi vì người bình thường, đập một phát liền trực tiếp thành thịt nát.

Mà Đại Ngốc một thân siêu cấp trọng giáp, huynh đệ họ Đồ cũng vậy.

Ba người chiến đấu đến mức liên tục phát ra tia lửa.

- Rầm!

Ba bốn trăm cân Lang Nha Bổng chợt nện ở trên lưng Đại Ngốc.

Một tiếng vang thật lớn tưởng chừng như đinh tai nhức óc.

Tuôn ra tia lửa, dù cho ở ban ngày đều rõ ràng có thể thấy được.

Thế nhưng... Đại Ngốc thân thể lắc lư đều không lắc lư một cái.

Ta không sao!

Bởi vì áo giáp gã mặc dày hơn nửa ngón tay.

Cây đại thụ của gã chợt nện ở trên lưng Đồ Nhị, trực tiếp đánh văng Đồ Nhị ra ngoài.

Hai người chợt quằn quại đứng dậy.

Hừ hừ, lão tử không có việc gì.

Ba người này chiến đấu, tưởng chừng như cho tất cả mọi người thấy nghiến răng nghiến lợi.

Đây căn bản không phải nhân loại bình thường.

Ba người này chiến đấu, không phải xem ai mạnh hơn, cũng không phải xem ai tốc độ nhanh hơn, chính là xem ai đỡ nổi.

Xem ai trang bị tốt.

Chỉ chốc lát ngắn ngủi, Đại Ngốc trên người đã trúng hơn một trăm lần đòn Lang Nha Bổng nghiêm trọng.

Dù cho bọc bằng thép cao cấp nhất, đều có chút biến hình.

Không sai, là bọc thép, không phải áo giáp.

Mà huynh đệ họ Đồ, cũng bị thân cây Đại Ngốc đánh bại mấy chục lần.

Thế nhưng...

Lão tử không có việc gì!

Mới vừa đứng dậy lại tiếp tục đập.

Ba tên siêu cấp dũng tướng chiến đấu, để tất cả sứ thần khắp nơi thấy vô cùng tự ti.

Siêu dũng tướng như vậy, Việt quốc còn có một người, Lam Bạo.

Gã cũng thích Lang Nha Bổng.

...

Mà bên này Khổ Đầu Hoan cùng Hô Duyên Tà chiến đấu, liền cảnh đẹp ý vui, hoa cả mắt.

Hai người kia chẳng những là võ đạo cường giả đỉnh cấp, hơn nữa cũng là cường giả chiến trường.

Mỗi một chiêu, cũng chuẩn như trong sách giáo khoa vậy.

Đánh hoàn toàn là nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.

Kỳ thực, Khổ Đầu Hoan rất ăn thiệt đòi.

Mấy năm nay vì báo thù cho gia tộc họ Trác, gã chuyên chú tu luyện võ đạo cá nhân.

Mà ở trên chiến mã, sử dụng kiếm vô cùng thua thiệt.

Hô Duyên Tà dùng ngân thương, ước chừng dài hơn hai mét.

Một tấc dài một tấc mạnh, không phải tùy tiện nói cho vui đâu.

Đương nhiên, Khổ Đầu Hoan có thể trực tiếp chém giết chiến mã đối phương.

Tiếp đó đôi bên rơi xuống đất tái chiến, như thế vũ khí của gã liền chiếm thượng phong.

Nhưng gã là loại người kiêu ngạo thế nào, làm sao thực hiện cái việc bỉ ổi thế kia được?

Then chốt kỳ phùng địch thủ, đánh nhau đã ghiền vô cùng.

Đã lâu rồi không có gặp phải đối thủ mạnh như vậy.

Đối phương cũng là quân tử, từng chiêu ngay thẳng, không hề thâm độc.

Hai người càng đánh trong lòng càng tán thưởng đối phương.

Đánh lấy đánh lấy, vừa hận không thể lập tức đánh bại đối thủ, vừa lại muốn phải lôi kéo đối phương kết bái.

Tưởng chừng như cùng gặp được huynh đệ khác họ vậy.

Cuộc chiến sinh tử gặp người có nhân phẩm, cái này là hoàn toàn tốt.

...

Toàn tràng mấy trăm sứ thần, đã hoàn toàn quên mất sứ mệnh hôm nay.

Quá đặc sắc.

Hoàn toàn không kịp nhìn.

Quyết đấu đỉnh cao giữa quân đội mạnh nhất.

Quyết đấu đỉnh cao giữa quái thú mạnh nhất chiến trường.

Quyết đấu đỉnh cao giữa danh tướng võ đạo mạnh nhất.

Hôm nay tuyệt đối là ngày may mắn.

Chuyến săn biên giới như vậy thật là hiếm có.

Mà trận đầu tiên phân ra thắng bại, dĩ nhiên là Đại Ngốc bên kia!

Bởi vì sau khi Đồ Đại cùng Đồ Nhị cuồng chiến một khắc đồng hồ, siêu cấp Lang Nha Bổng trong tay vung vẩy hơn một nghìn lần, lực lượng cuối cùng dần dần yếu xuống rồi.

Mà Đại Ngốc là một tân tuyệt đối biến thái!

Lực lượng từ đầu đến cuối như một.

Lực đánh chiêu đầu tiên và chiêu thứ một ngàn của ta vẫn y như nhau.

Ngay từ đầu gã lấy một địch hai, rơi vào hạ phong.

Về sau là tương xứng.

Sau đó là chiếm thượng phong.

Dần dần, hai anh em Đồ Đại, Đồ Nhị, liên tiếp bị gã đánh ngã xuống đất.

- Ầm ầm ầm rầm...

Hai tên to con này hết lần này đến lần khác bị đánh bay ra ngoài.

Đại Ngốc luôn luôn nghiền ép tới..

Càng đánh càng xa, càng đánh càng xa.

Cuối cùng chẳng biết tại sao, một cột cờ liền đứng sững ở trước mặt.

Cái này... Đây là quân kỳ à?

Đại Ngốc chỉ cần cướp lấy, một trận chiến này coi như là thắng.

Đại Ngốc nhìn thoáng qua.

Lấy tay bắt một cái.

Không được, quá nhỏ.

Vẫn là đại thụ trong tay ta dùng tốt.

Thế là, gã bỏ qua cơ hội cướp cồ.

Tiếp tục quơ đại thụ trong tay, điên cuồng đập tới.

Tất cả mọi người nhìn ngây người.

Đ*!

Có thể đoạt cờ mà ngươi không thèm cướp sao?

Ngươi... đây là ngốc sao?

Đại Ngốc không phải ngốc.

Gã chẳng qua là tiến vào trạng thái chiến đấu cuồng bạo, hoàn toàn không dừng được.

Khu vực hai dặm chỗ ba người chiến đấu, giống như bị một nghìn con bò cày qua vậy.

Rõ ràng mặt đất bằng phẳng cứng rắn, thế mà giờ trở nên mấp mô đầy khe rãnh, thậm chí còn có cả bùn nhão.

Ba người này, tuyệt đối là quái thú.cuồng bạo

...

Đương nhiên, trung tâm toàn bộ chiến trường vẫn hai ngàn tân quân Niết Bàn Giả của Thẩm Lãng.

Đây mới là mỹ học chiến tranh cực hạn.

Ngay từ đầu hai ngàn tân quân Niết Bàn Giả này, bị kỵ binh bao vây xung phong liều chết.

Bị bao vây tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

Bọn họ không có làm gì khác, vẫn như là huấn luyện mọi khi vậy, hơn một trăm cân siêu cấp Mạch Đao, không ngừng múa chém.

Nhất đao lưỡng đoạn!

Lúc huấn luyện, từ sáng đến tối phải múa chém mấy vạn lần, hơn nữa còn là hơn hai trăm cân đao chì.

Bây giờ đao thật hơn một trăm cân, múa chém hơn một nghìn lần, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

Còn bị địch nhân chém trúng, bị địch nhân chiến mã đánh bay.

Chỉ cần không chết, liền đứng dậy tiếp tục tác chiến.

Nếu như đã chết, vậy liền chết đi.

Nếu như không chết, nhưng xương gãy, vậy nằm trên mặt đất bất động.

Chỉ cần không chết, vĩnh viễn nhất đao lưỡng đoạn.

Cứ như vậy, không ngừng chém giết, chém giết, chém giết!

Tiếp đó không giải thích được, xung quanh dần dần thưa thớt.

Đám biến thái này lại giết sạch ba ngàn kỵ binh trọng giáp!

Giết hết, giết sạch rồi!

Tiếp tục, bọn họ lại tập kết thành trận, không ngừng đi phía trước, đi phía trước.

Lại nhìn xung quanh, có vô số xác ngựa và xác kỵ binh.

Còn dư lại mấy trăm trọng kỵ nước Sở cũng nhịn không được nữa, chạy tán loạn khắp nơi, dù cho những trọng kỵ binh không muốn trốn, chiến mã dưới háng bọn họ cũng muốn trốn.

Vương Đại cảm thấy xương sườn của mình như gãy hai cái.

Nhưng mà không có vấn đề.

Gã thu hồi siêu cấp Mạch Đao, tiếp tục tiến tới.

Cả nhánh quân đội cùng tốc độ tiết tấu giống y hệt, chỉnh tề như một.

Thật giống như chiến đấu mới vừa rồi không có phát sinh vậy.

Kỳ thực, bên trong này không biết có bao nhiêu người hộc máu, cũng không biết có bao nhiêu người gân cốt gãy đoạn.

Thế nhưng, không có vấn đề.

Trận hình không thể loạn.

Bước tiến không thể loạn!

Cứ tiến về phía trước.

Vương Đại ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có một cột cờ, chặn đường đi của gã lại.

Đây chính là quân kỳ nước Sở sao?

Chiếm cái quân kỳ này, xem như thắng!

Vương Đại không có đoạt!

Giơ lên siêu cấp Mạch Đao.

Chắc hẳn là dùng chiêu thứ hai.

Chém nghiêng xuống!

Nhất đao lưỡng đoạn, cột cờ to bằng cánh tay bị chém đứt.

Quân kỳ nước Sở ngã xuống.

Chuyến săn biên giới kết thúc!

Việt quốc, đại hoạch toàn thắng!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm, các vị đại lão vé tháng tuyệt đối đừng có ngừng, hỗ trợ cho ta, để ta có động lực liều mạng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.