Chương 608: Ninh Chính quật khởi! Quốc quân ân sủng vô biên! Cầu hôn (1)
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Xin lỗi mọi người, ban đầu cứ ngỡ Trương Triệu còn trẻ (vì chức quan quá thấp) nên dùng “gã” để chỉ nhân vật này, ai dè ông ta lại cùng thế hệ với Nam Cung Ngao, Trịnh Đà. Vì số chương có nhân vật này rất khó xác định nên đành xin lỗi trước, từ từ chỉnh sau.
Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu cũng ở tại chỗ.
Nghe được ý chỉ, sau đó ông ta chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cả người hoàn toàn bối rối.
Ông ta bị cách chức?
Hắn đúng là từng đắc tội Thẩm Lãng, hơn nữa còn từng bao vây dinh của Ninh Chính tìm cớ bắt Thẩm Lãng.
Nhưng vậy cũng là phụng mệnh mà đi.
Mệnh lệnh Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện, ông ta dám không thực hiện à?
Quốc quân xem Trương Triệu một cái, người này năm nay cũng năm mươi mấy tuổi, gia đình cũng là thế gia trong quân ngũ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có phải địa vị cao, ông nội chỉ là một võ tướng lục phẩm, cha của Trương Triệu đến già rồi mới lên tới ngũ phẩm.
Lúc Trương Triệu hai mươi tuổi đã tham gia cuộc chiến Việt Sở, ba mươi tuổi đánh chiến tranh Ngô Việt.
Chưa nói tới là danh tướng, nhưng tuyệt đối xem là dũng tướng.
Người này đã từng cùng Trịnh Đà là cùng cấp, nhưng sau đó bị Trịnh Đà bỏ đi quá xa.
Đương nhiên người như vậy có rất nhiều, thế nhưng ở mùa thái bình thì bọn họ có chút bị quên lãng.
Đại khái là mấy năm trước, lúc Trương Triệu vẫn còn là một tướng quân du kích ở quý phủ Trấn Bắc, mà ngay lúc đó Trịnh Đà cũng đã là tướng quân Bình tây, thống soái mấy vạn đại quân.
Kỳ thực quân công hai người như nhau, hơn nữa hai người khởi đầu cũng giống nhau.
Thậm chí lúc đó thi võ, thứ tự Trương Triệu đậu võ tiến sĩ còn phải cao hơn một chút, nhị giáp tên thứ tư.
Nhưng đầu tiên bởi vì Trịnh Đà xuất thân từ quý tộc, thứ hai Trịnh Đà càng thêm biết cách luồn cúi.
Hai mấy năm sau, Trương Triệu ngay cả một chỗ ngồi trước mặt Trịnh Đà cũng không có.
Mà sỉ nhục nhất chính là ở sáu năm trước.
Tính cách của Trương Triệu có hơi quái đản, đại tướng quân Trấn Bắc Nam Cung Ngạo cũng không thích Trương Triệu nên vị trí của ông ta ở Bắc quân chẳng như ý chút nào.
Rồi ông ta nhớ đến Trịnh Đà từng là võ tiến sĩ cùng bảng với mình, hơn nữa còn là đồng liêu trên chiến trường, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ.
Thế là ông ta mò đến Trịnh Đà, hy vọng được dời công việc từ phủ đại tướng quân Trấn Bắc, tiến vào trong quân Trịnh Đà, dù cho tăng lên một bậc cũng được.
Trịnh Đà lúc đó đặc biệt thân thiết, hỏi han ân cần, tự mình thiết yến khoản đãi Trương Triệu, hoàn toàn không ra vẻ chút nào.
Kết quả ngày thứ hai tỉnh rượu, sau đó Trương Triệu lại đi tìm Trịnh Đà nói chuyện chính sự, lại được báo cho biết tướng quân Trịnh Đà đã đi rồi, có công vụ khẩn cấp trong người, cần mấy tháng sau đó mới có thể trở về, đồng thời tên đầy tớ còn đưa cho Trương Triệu một trăm lượng vàng.
Vô cùng nhục nhã.
Trịnh Đà nhà ngươi đuổi ta như là ăn xin sao?
Trương Triệu tính cách quái đản, làm sao chịu được sỉ nhục lớn như vậy?
Thế là ông ta rút kinh nghiệm xương máu, cắn răng một cái trực tiếp đầu phục Thái tử.
Thế lực dưới trướng Thái tử khổng lồ, nhưng đều là quan văn, đỉnh cấp võ tướng dưới trướng cũng chỉ có mỗi Bình Nam đại tướng quân Chúc.
Nhưng dù cho như thế, dù cho một du kích tướng quân đầu nhập vào, Thái tử cũng không có quá để vào mắt.
Nhưng sau đó ở một một sự kiện, Trương Triệu mạo hiểm đắc tội đại tướng quân Trấn Bắc Nam Cung Ngạo, giúp đỡ Thái tử làm một việc lớn.
Sau đó, ông ta cũng quả thực chọc giận tới Nam Cung Ngạo, trực tiếp bị trục xuất khỏi phủ đại tướng quân Trấn Bắc.
Thế nhưng chỉ hai tháng sau liền lên lon.
Sự thực chứng minh, chỉ cần sau lưng có thế dựa dẫm, tất cả nghiêm phạt đều là phù vân.
Ông ta nhanh chóng được phối hợp với Chúc Nhung hành tỉnh Thiên Nam đảm nhiệm tham tướng.
Hai năm sau đó, ông ta lại một lần nữa được tấn chức.
Ba năm trước đây chính thức bị phối hợp vào kinh đô, đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt, chấp chưởng toàn bộ quyền hành phòng vệ kinh đô, quân đội dưới quyền hai vạn.
Tuy rằng cùng Trịnh Đà so sánh với vẫn kém một chút, nhưng cơ hồ cũng ngang hàng.
Thành Thiên Việt là kinh đô, đây có thể nói là đệ nhất Đề đốc Việt quốc.
Mà đến khi Trương Triệu chấp chưởng Đề đốc Thiên Việt phủ, Trịnh Đà tự mình đến đây tiếp, đồng thời đưa lên lễ vật nhiều cực kỳ, luôn mồm xưng Trương Triệu huynh, thậm chí bày ra điệu bộ đặc biệt khiêm tốn.
Ngay lúc đó Trương Triệu cảm thấy sảng khoái cực kỳ, nửa đời người chịu kìm nén đều toàn bộ được giải thoát.
Cho nên từ nay về sau, ông ta càng thêm bán mạng theo lệnh Thái tử.
Thái tử bảo ông ta làm gì thì làm nấy, thậm chí xuất binh bao vây phủ dinh thự Ninh Chính, muốn bắt Thẩm Lãng đi ngăn cách, ông ta cũng làm theo không sai tí nào.
Quốc quân đã có một đoạn thời gian nhịn ông ta, nhưng lại cảm thấy người này chẳng qua là cực đoan một chút, cũng không có lòng bất trung.
Cộng thêm Thiên Việt Trung đô đốc là do Ninh Kỳ tự mình đảm nhiệm, như vậy Đề đốc do người của Thái tử đảm nhiệm cũng là có thể, vừa lúc có thể cân đối.
Dù sao quyền hành phòng ngự chấp chưởng kinh đô còn có cấm quân đại thống lĩnh, đây là lực lượng tuyệt đối chính thống của quốc quân.
Hôm nay nếu Ninh Chính lên, vậy Trương Triệu có thể cút qua một bên trước.
Lúc này Trương Triệu chỉ cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo.
Ta phải xong đời à?
Thật vất vả bò đến bây giờ vị trí này, bây giờ phải đánh vào bụi bặm à? Lại muốn bị người giẫm lên chế nhạo à?
Tức khắc, ông ta không khỏi nhìn sang Thái tử Ninh Dực muốn đối phương mở miệng tương trợ.
Mà Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ quỳ rạp dưới đất vẫn không nhúc nhích.
Thái tử lúc này có hơi sức đâu mà lo lắng Trương Triệu hả?
Hai người bọn họ bị chấn động mới là lớn nhất.
Ninh Chính lại thực sự trổ hết tài năng?
Phụ vương thực sự để gã công nhiên tranh ngôi.
Điều này sao mà được kia chứ?
Mà thần tử ở nơi đó cũng không thể tin được lỗ tai của mình.
Bệ hạ, ngài đây là chán trong triều còn chưa đủ loạn à?
Thái tử cùng Tam vương tử tranh chấp đảng phái đã dấy lên sóng to gió lớn, bây giờ ngài lại để Ngũ vương tử Ninh Chính cũng gia nhập cái trò chơi này.
Bệ hạ đây bị điên thật sao?
Ninh Chính điện hạ không phải mang điềm xấu à?
Chưa kể gã vừa thấp vừa đen, trên mặt có cái bớt cổ quái.
Bị cà lăm nói không suông sẻ, Việt quốc của ta không thể xuất hiện một vị đại vương ngay cả nói cũng chẳng lưu loát đấy chứ.
Người như vậy cũng có thể tranh ngôi?
Chắc chắn lại là Thẩm Lãng giựt giây đi.
Tên tiểu súc sinh này toàn làm chuyện xấu, xem đại sự nước Việt như trò đùa à?
Bệ hạ ngài quá dung túng Thẩm Lãng.
Nhưng tất cả mọi người chỉ dám ở trong lòng thấy sai.
Lúc này quốc quân Ninh Nguyên Hiến đại thắng trở về, uy phong lẫm lẫm, trường kiếm chỉa ra chung quanh, không đối thủ chút nào.
Nếu ai dám đứng ra phản đối, vậy chẳng phải là muốn dùng cái cổ nếm thử một chút đồ đao của quốc quân có sắc bén hay không à?
Nhưng đại sự tranh ngôi có cây gậy khuấy phân Thẩm Lãng, từ đó về sau trong nước không còn ngày yên ổn nữa.
- Đi thôi, hồi cung!
Ninh Nguyên Hiến ra lệnh một tiếng, trùng trùng điệp điệp trở về hoàng cung!
Mà Thẩm Lãng cũng khẩn cấp về đến nhà, hắn đã xấp xỉ một tháng không có ôm con gái cưng của mình rồi.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng cùng thiếp thị Kim Băng Nhi ôm con gái Thẩm Mật tiến vào bên trong vương cung.
Quốc quân ôm một khắc đồng hồ.
Xung phi ôm một khắc đồng hồ.
Biện phi ôm ba canh giờ!
Cuối cùng cơm tối thậm chí cũng là ở trong cung Biện phi ăn, đến khi trời gần tối mịt, Băng Nhi mới ôm Thẩm Mật về nhà.
Lúc này tất cả mọi người nhìn rõ ràng.
Lúc trước bệ hạ cùng Thẩm Lãng thật sự là diễn trò.
Loại ân sủng này quá mức.
Đây cũng không phải con của Kim Mộc Lan sinh ra, chẳng qua là chính là con gái của một thiếp thị sinh ra mà thôi, còn có phần như thế à?
Quốc quân trước sau có mười mấy đứa con, tự tay ôm lấy, chỉ sợ không đến một nửa đi.
Bây giờ lại chính tay ôm một đứa bé con của tiểu thiếp, quá mức lắm rồi.
...
Thẩm Lãng một tay ôm con, một tay lật xem danh sách.
Băng Nhi vẫn còn kiểm kê quà cáp nhận được, tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn nói líu ríu liên tục.
- Biện phi nương nương thật sự là quá tốt, không có ra vẻ chút nào, tiện thiếp thấy người cũng như thấy mẫu thân vậy.
Thẩm Lãng cười nói:
- Nếu nói như nàng, cẩn thận nhạc mẫu của ta tức giận đấy.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội cũng hoàn toàn xem Băng Nhi như con gái như thế, lần trước Tô Kiếm Đình tiến công phủ Bá Tước Huyền Vũ, bắt Băng Nhi làm con tin, Tô Bội Bội lập tức liền thỏa hiệp, đồng thời cầm giao ra phong mật tín làm giả, sợ cho Tô Kiếm Đình xuất thủ làm Băng Nhi bị thương.
Băng Nhi tức khắc le cái lưỡi nhỏ một cái.
Nàng đương nhiên biết phu nhân Tô Bội Bội với nàng vô cùng tốt, nhưng phu nhân tùy tiện, ngay cả tiểu thư đều chăm sóc qua loa.
Hôm nay Biện phi quả thật làm cho Băng Nhi mở rộng tầm mắt.
Mặc dù bà chưa từng sinh con, nhưng thực sự cái gì cũng biết.
Làm sao ôm, làm sao dỗ, làm sao thay tã v.v… làm còn thành thạo hơn so với Băng Nhi nữa.
Hơn nữa khi ôm bé con tới tay, quả thực một phút đồng hồ còn không nỡ buông ra.
Cuối cùng lúc Băng Nhi sắp đi, trong mắt Biện phi có vẻ không muốn bỏ, quả thực để cho người ta lộ vẻ xúc động.
Để cho người ta cảm thấy bà không còn là một vương phi cao cao tại thượng, mà là một người đàn bà đáng thương khát vọng làm mẹ vô cùng.
Bé cưng Thẩm Mật đã hơn ba tháng, lúc này hoàn toàn nẩy nở.
Rõ ràng đẹp kinh người, hoàn toàn giống như búp bê sứ, tinh xảo vô song.
Nhất là đôi mắt to, vừa đen vừa sáng, thực sự như là đá mã não vậy.
Hơn nữa cô bé cũng không thích kêu la, không thích khóc, không thích cười, cũng không thích gọi oa oa.
Nhưng lại cực kỳ lanh lợi.
Bởi vì cô bé tràn đầy tò mò tuyệt đối với mọi thứ bên ngoài.
Nhìn thấy một đồ vật mới mẻ, đôi mắt to liền nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Nếu như ai đó ngăn trở, cô bé sẽ nghiêng đầu nhìn.
Nếu như quay sang hướng khác, cô bé liền xoay thân thể sang nhìn.
Mặc dù cô bé còn chưa biết nói, thế nhưng ánh mắt như biết nói,
quả thực đáng yêu tới cực điểm, bất luận ai ôm vào đều yêu thích không nỡ buông tay.
Lúc Biện phi ôm bé con Thẩm Mật đã nói đây quả thực là một tiểu công chúa, hoạt bát cùng điềm tĩnh cùng tồn tại, căn bản không như là mẹ ruột con bé cứ ríu ra ríu rít.
Băng Nhi nghe nói như thế quả thực vui mừng.
Nàng chỉ hy vọng nhìn thấy con gái khác nàng hoàn toàn.
Về đến nhà, sau đó nàng liền luôn miệng nói con gái cưng nhà mình đời trước nhất định là công chúa, nó chẳng qua là mượn bụng của thiếp ra đời, kỳ thực một chút đều không giống thiếp.
Thẩm Lãng nghe nói như thế hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Cái bộ dạng mong con gái thành phượng hoàng đến cỡ này, tiểu Băng cũng độc nhất vô nhị.
Vì để cho con gái có thân phận cao quý, chính nàng hận không thể cùng con gái cưng cắt đứt quan hệ mẹ con, thật giống như nàng cái này thân phận của mẫu thân đặc biệt nhận không ra người vậy.
Rõ ràng đáng thương mẫu tâm.
- Ai, đáng tiếc Ninh Chính điện hạ không có con, bằng không điện hạ sinh một đứa con trai, cùng con bé nhà chúng ta chính là thanh mai trúc mã, trời đất tạo nên một đôi. - Băng Nhi bỗng nhiên nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính ngoại hình không hấp dẫn như vầy, nàng không sợ sinh ra con trai xấu sao.
Băng Nhi nói:
- Kỳ thực con trai có xấu một chút cũng không sao, nhưng con trai lớn lên giống mẹ, con trai Ninh Chính điện hạ chưa chắc xấu đâu.
Nơi này chính là phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, cặp nam nữ Thẩm Lãng cùng Băng Nhi luôn miệng nói người ta xấu.
Dĩ nhiên, đừng nói Ninh Chính không có nghe thấy, dù cho gã nghe được cũng chẳng qua là cười cười ngượng ngùng mà thôi. Ngay cả Trác Thị đôi khi cũng gọi đùa gã là Xú Lang, gã cũng không để ý chút nào.
Người này cực kỳ kiên nghị, thế nhưng cũng độ lượng thật lớn.
- Cô gia, ngài đang nhìn cái gì vậy? - Băng Nhi nói quấn quýt si mê, ánh mắt trở nên quyến rũ.
Giống như đang nhắc nhở, sắc trời không còn sớm nên nghỉ ngơi.
Thẩm Lãng đương nhiên đang nhìn danh sách người có huyết mạch trống rỗng.
Lần trước, hắn tìm được hơn hai nghìn ba trăm kẻ có huyết mạch số không ở ven kinh đô.
Lần này sẽ phải tìm trong phạm vi toàn bộ Việt quốc.
Chuyện này hắn giao cho hai cái tổ chức đi làm, một hội Thiên Đạo, còn có một tổ chức chính là tình báo Hắc Kính Ti của phủ Hầu tước Trường Bình.
Tất cả thành viên nòng cốt Hắc Kính Ti này hiện nay toàn bộ đến từ những võ sĩ dưới trướng của Khổ Đầu Hoan.
Đám người kia mỗi một người đều là Khổ Đầu Hoan tỉ mỉ chọn lựa ra, mỗi một người đều là giặc cướp… có lý tưởng.
Đặc biệt thích hợp làm công tác tình báo.
Dĩ nhiên, bây giờ cái tổ chức này vẫn chỉ là ở hình thức ban đầu mà thôi.
Đến tận bây giờ, người phụ trách tối cao của Hắc Kính Ti là Thẩm Lãng.
Hắn cũng không có yêu cầu lực lượng nòng cốt Hắc Kính Ti cùng Khổ Đầu Hoan tiến hành cắt đứt, cuối cùng quan hệ giữa bọn họ quá mật thiết.
Thế nhưng, Khổ Đầu Hoan ngược lại chủ động cắt đứt cùng với bọn họ.
Mấu chốt là hai người Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan đều không có tư tâm, càng thêm không có bất kỳ ý đồ hại người nhà, ngay cả suy nghĩ mưu quyền cũng không có.
Ở trong cả nước Việt, công việc tìm kiếm người có huyết mạch trống rỗng đã kéo dài hơn bốn tháng.
Hội Thiên Đạo phái ra hơn một trăm người, Hắc Kính Ti của Thẩm Lãng phái ra hơn một trăm người.
Đám người có huyết mạch trống rỗng này đều có dấu hiệu đặc trưng rõ ràng, không chỉ là đặc trưng tinh thần, hơn nữa còn có màu da đặc trưng, đặc trưng đồng tử v.v…
Đi qua ba tầng sàng lọc tra xét, sau đó trên cơ bản liền tám chín phần mười.
Bây giờ bước đầu đã có danh sách.
Kết quả người có huyết mạch trống rỗng trưởng thành còn ít hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Lãng
Kinh đô cùng với huyện thành xung quanh, tổng cộng có ba triệu dân, ấy thế mà Thẩm Lãng tìm được hơn hai ngàn ba trăm người có huyết mạch trống rỗng.
Mà ba hành tỉnh và một châu tự trị của Việt quốc, cộng thêm một khu trực thuộc kinh đô có tổng cộng mười chín triệu nhân khẩu.
Nếu dựa theo con số thống kê này có thể tìm được tám, chín ngàn người có huyết mạch trống rỗng.
Thế nhưng Thẩm Lãng suy đoán, vật tư kinh đô phong phú hơn, mức độ sinh hoạt càng cao, cho nên người có huyết mạch trống rỗng có tỉ số sống sót cao hơn một chút.
Mà ở vùng sâu vùng xa, cuộc sống gian khổ, tỷ lệ sống sót của người có huyết mạch đặc biệt sẽ thấp hơn một chút.
Mà xa xôi khu vực, sinh hoạt gian khổ, người có huyết mạch trống rỗng sống sót tỷ số sẽ phải thấp một chút.
Nói trực tiếp hơn một chút, ví như Thẩm Lãng trước khi xuyên qua, đổi thành gia đình khác đã sớm chết đói, hoặc là ném tới trong hốc núi tự sinh tự diệt.
Cũng chính là cha mẹ cùng em trai bảo hộ, nuông chiều hắn, mới nuôi thằng ngu này lớn như vậy.
Lúc đầu Thẩm Lãng cũng cho rằng thân thể của chính bản tôn của hắn cũng là người có huyết mạch trống rỗng.
Sau đó trải qua tìm hiểu tường tận, hắn phát hiện huyết mạch bản tôn có thể càng thêm ly kỳ một chút.
Người có huyết mạch trống rỗng cũng không phải kẻ đần độn, chẳng qua là tự kỷ, rối loạn tâm thần, bọn họ nhạy cảm mà lại tập trung cao độ.
Mà bản tôn của Thẩm Lãng trước khi xuyên qua, trên cơ bản chính là một thằng ngu ngốc.
Trở lại chuyện chính.
Trải qua thống kê bước đâu, Đi qua bước đầu công tác thống kê, trừ khu vực kinh đô ra, số lượng toàn bộ người có huyết mạch trống rỗng của cả Việt quốc, lại chỉ có chính là ba nghìn bảy trăm người.
So với trong tưởng tượng của Thẩm Lãng còn thấp hơn một nửa.
Nguyên bản chắc chắn có nhiều hơn thế, chắc chắn đều bị vứt bỏ, đều chết hết.
Hơn nữa dù cho những người may mắn còn sống sót này có điều kiện sinh tồn, cũng so với trong tưởng tượng Thẩm Lãng còn ác liệt hơn rất nhiều.
Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, cứu hết tất cả bọn họ, sau đó đưa đến kinh đô.
Cải biến vận mạng của bọn họ, để cho bọn họ lột xác.
Biến thành nhánh quân Niết Bàn thứ hai, biến thành bộ đội đặc chủng và cung thủ đỉnh cấp có sức chiến đấu càng thêm kinh người.
- Cô gia, nên đi ngủ rồi. - Băng Nhi gắt giọng.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn sang, kết quả phát hiện trên người Băng Nhi chỉ còn lại một cái cái yếm nhỏ xíu.
Thân thể mềm mại trắng nõn hấp dẫn như là tuyết vậy.
Thẩm Lãng kinh ngạc, tuy đang nấu địa long (*) nhưng vẫn là tháng hai, thời tiết vẫn rất lạnh.
(*) Có khả năng là bài thuốc tăng cường nhiệt lượng cơ thể có thành phần chính từ giun đất (địa long)
Băng Nhi à, nàng không lạnh sao?
Cô bé thấy bộ dạng này của mẹ, không khỏi mở to mắt đầy ngạc nhiên, hết ngó sang cha, rồi lại quay sang mẹ.
Đây là ý gì hả?
- Bé ngoan, nhanh ngủ đi nào... - Băng Nhi đưa bầu vú căng tròn cho con, tiếp đó nỗ lực dụ con đi ngủ.
Cục cưng cục cưng à, phải ngoan ngoan đi ngủ nào, đừng để lỡ chuyện tốt của mẹ nha.
Mà ngay tại lúc này.
Bên ngoài truyền đến giọng công chúa Ninh Diễm.
- Băng lẳng lơ, ngày hôm nay đến phiên ta.
Tệ thật, bây giờ Ninh Diễm ngay cả biệt hiệu Băng Nhi đều biết.