Chương 613: Kết quả ra mắt của tên mập! Lãng gia lại nghịch thiên! (2)
Nhưng mặc kệ chém gió bầu trời, ép quyên cùng bán tước cũng là làm ô uế danh dự.
Có mùi vị uống rượu độc giải khát lắm.
Quốc quân đương nhiên biết, một khi hướng quý tộc ép quyên, nhất định sẽ dẫn phát rung chuyển cùng bất mãn.
Bán tước vị, càng để cho người ta nghe phải kinh sợ.
Hoàn toàn tiêu hao quyền uy vương tộc họ Ninh.
Tước vị một khi có thể dùng tiền tới mua, vậy sẽ không đáng giá.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, như thế hậu quả quá nghiêm trọng.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Việc này là có tiền lệ, chỉ cần thao tác thoả đáng, hậu quả cần có thể khống chế. Hơn nữa chỉ cần một trận chiến này đánh thắng cái gì cũng dễ nói.
Ninh Nguyên Hiến nói những lời này ngược lại coi như đã biểu đạt hết mọi ý.
Chỉ cần đánh thắng, hết thảy đều tốt. Nếu như thua, vậy tước vị Việt quốc cũng không đáng giá, bán hay không cũng không sao.
Bất kể là ép quyên hay bán tước, nghe vào làm người nghe kinh sợ, nhưng chuyện tương tự đều có cổ kim nội ngoại ra rả bên tại.
Dưới ánh mặt trời vốn chẳng có cái thứ gì mới mẻ.
Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi rồi nói:
- Bệ hạ, chuyện này với danh dự của ngài tổn thương vẫn quá lớn. Ngài không phải muốn bán tước vị à? Vậy ngài bán cho mỗi mình ta được rồi, ta lấy ba trăm vạn lượng vàng mua một công tước.
Quốc quân không nói gì, tiếp đó thở dài một tiếng nói:
- Thẩm Lãng, ta biết ngươi nên vì Ninh Chính tranh thủ một tước vị. Cũng không cần ngươi dùng tiền mua, thừa dịp lần này bán tước vị, ta liền sắc phong Công tướ ccho Ninh Chính.
Quốc quân muốn cho Thái tử tức giận.
Quả nhân hướng hội Ẩn Nguyên mượn không được tiền, kết quả Thái tử có thể mượn được?
Cái này làm mất mặt quá ác.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, thần nghiêm túc, danh dự của ngài quý giá, không nên tiêu hao. Số quân phí này hãy giao cho thần đi, trong vòng nửa tháng thần sẽ kiếm cho ngài ba trăm vạn lượng vàng.
Quốc quân nhìn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng biểu cảm rất nghiêm túc.
- Thần nghiêm túc. - Thẩm Lãng nói:
- Số tiền này thần không mượn hội Ẩn Nguyên, cũng không đòi hội Thiên Đạo, thần thuần túy kiếm ba trăm vạn lượng vàng.
Quốc quân nghe không thể tin nổi, Lê Chuẩn cũng không thể tin nổi.
Thứ thương vụ làm ăn trên cõi đời này, căn bản sẽ không có nửa tháng kiếm ba trăm vạn lượng vàng.
Cho tới bây giờ cũng không có.
Lần trước Thẩm Lãng kiếm một triệu lượng vàng, đó là bán toàn bộ công nghệ gương thủy tinh cho hội Thiên Đạo.
Xem như nhận tiền một lần cho kết quả buôn bán mấy thập niên.
Công nghệ gương thủy tinh vô giá, lúc này mới bán một triệu lượng vàng mà.
Quốc quân nói:
- Không mượn từ hội Thiên Đạo, cũng không mượn từ hội Ẩn Nguyên, vậy cho dù ngươi móc sạch dự trữ của quý tộc cả kinh đô, cũng liền có thể mò ra nhiều tiền như vậy đi.
Thẩm Lãng cười thần bí nói:
- Bệ hạ, thần có thể lập quân lệnh trạng.
- Ngươi đừng xách cái quân lệnh trạng xui xẻo của ngươi nữa. - Quốc quân phất phất tay nói:
- Mỗi ngày quân lệnh trạng, ngươi tính cá cược lớn thế à?
Thẩm Lãng quả thực không cá cược thì liền khó rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, dạng này được không? Nếu như thần nửa tháng thực sự kiếm được cho ngài ba trăm vạn lượng vàng, ngài liền sắc phong Ninh Chính điện hạ là Việt quốc công, thế nào?
Nghe những lời này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến gần như muốn nhảy dựng lên.
Thằng nhóc phá phách này to gan lớn mật.
Việt quốc công có thể loạn phong sao?
Lúc trước Việt quốc còn là công quốc, quốc quân liền được gọi là Việt quốc công.
Ngươi sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, chẳng phải là nói cho tất cả mọi người, nó có thể phải kế thừa vương vị?
Vậy Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ chỉ sợ muốn nhảy dựng lên.
- Lê Chuẩn, Ninh Chính trong khoảng thời gian này ở phủ Đề đốc Thiên Việt làm được thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Cực kỳ chuyên cần, sứt đầu mẻ trán.
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:
- Để nó đi, chịu nhiều đau khổ lại nói.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, Thái tử vô cùng thông minh, Tam vương tử vô cùng sát phạt quyết đoán, bọn họ thiếu tinh thần vùi đầu gian khổ. Việt quốc chúng ta bây giờ cần chính là một cần quân vương chính, không thiếu thông minh, cũng không thiếu sát phạt quyết đoán.
Ninh Nguyên Hiến không khỏi trừng Thẩm Lãng một cái.
Chuyện này là ngươi chỉ vào hòa thượng chửi con lừa ngốc à?
Ý của ngươi chính là, quả nhân tại vị hai mươi năm phá sản quá ác, trị quốc cũng loạn vô cùng, cần một quân vương tích cực cần chính khôi phục nguyên khí, ngăn cơn sóng dữ.
Thẩm Lãng nói thế này là đúng.
Có một quân vương phá sản Ninh Nguyên Hiến như vậy là đủ rồi.
Nếu không phải là hắn phá của như vậy, quốc khố còn thiếu hụt đến nước này à?
Dĩ nhiên, gia tộc họ Kim có một đứa con phá của như Thẩm Lãng thế này là được rồi.
Hai người Thẩm Lãng cùng quốc quân chẳng khác nào đại ca cùng nhị đệ.
Mắng xong Thẩm Lãng, sau đó quốc quân lại rơi vào trầm tư.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Chính chấp chưởng phủ Đề đốc Thiên Việt quả thực chưa nói tới xuất sắc.
Thế nhưng lấy tư cách quân vương cần phải thấy sâu sắc, Ninh Chính chăm chỉ, tích cực, khoan dung, kiên nghị cũng là một cái không sót thứ gì.
Những thứ này đều là phẩm chất minh quân.
Thông minh thật đúng là chưa chắc là thứ một quân chủ anh minh cần nhất.
Huống hồ Ninh Chính cũng vô cùng thông minh, cái gì gã cũng hiểu, từ nhỏ đến lớn đều nếm được tư vị lòng người dễ thay đôi.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, đánh cuộc hay không?
Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nghiêm túc ấy à?
Thẩm Lãng gật đầu.
Ninh Nguyên Hiến lâm vào suy nghĩ.
Chuyện này quá lớn, ông nhất định phải suy nghĩ rõ ràng.
Đầu tiên cầm ba trăm vạn quân phí đặt ở trên đầu Thẩm Lãng, cũng không thể được?
Đối với năng lực của thằng lỏi phá phách này, quốc quân không có hoài nghi từ sớm rồi.
Mặc dù quốc quân không cách nào tưởng tượng, làm sao trong vòng nửa tháng kiếm được con số khổng lồ ba trăm vạn lượng vàng này.
Nhưng Thẩm Lãng nói có thể làm được, hắn liền nhất định có thể làm được.
Chính là đứa nhỏ này vô pháp vô thiên, chẳng có đường xuống chút nào, chuyện mà nó làm sẽ phá vỡ thiên đô.
Then chốt phải phá trời, sau đó chính hắn phủi mông một cái rời đi bất kể hậu quả.
Có một câu nói rất hay, sau khi ta chết đâu thèm nước lũ ngập trời.
Mà Thẩm Lãng là: Sau khi ta đi đâu quan tâm nước lũ ngậm trời.
Vĩnh viễn là giết quan mặc kệ ruộng.
Đương nhiên quan trọng nhất là sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.
Cái tín hiệu này quá mãnh liệt.
Quốc quân phát hiện Thẩm Lãng thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, từng bước ép sát.
Vì muốn đẩy Ninh Chính lên địa vị Thái tử, hoàn toàn không từ thủ đoạn, hết lần này tới lần khác một chút đều không làm cho người ta chán ghét.
Ước chừng một khắc đồng hồ.
Ninh Nguyên Hiến cầm mật báo liên quan đến Ninh Chính xem hết lần này đến lần khác.
Tiếp đó, quốc quân nghiêm mặt nói:
- Thẩm Lãng, ta có thể đáp ứng ngươi. Thế nhưng cái vụ Việt quốc công của Ninh Chính, nhất định phải chờ đánh xong vua Căng sau khi sẽ tiến hành sắc phong, bằng không gây nên gợn sóng quá lớn, không chịu nổi.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Thần hứa.
Ninh Nguyên Hiến suy nghĩ đặc biệt chu toàn.
Quốc quân sắc phong Ninh Chính là Đề đốc Thiên Việt vốn đã khiến cho sóng to gió lớn, khiến cho tranh chấp đảng phái vốn yên tĩnh lại lần nữa nổi lên.
Nếu như trực tiếp lập tức sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công, vậy Thái tử Ninh Dực cùng Tam vương tử Ninh Kỳ, chỉ sợ cũng sẽ làm ra một chút chuyệbí quá hoá liều n. Lúc này đây hội Ẩn Nguyên để Thái tử đứng ra vay tiền, vốn là một lần vồ đến cho vụ Ninh Nguyên Hiến sắc phong Ninh Chính.
Đại chiến sắp tới, bên trong thực sự không thể sẽ rối loạn.
Thế là, Thẩm Lãng chính thức cùng quốc quân lập được ước định bí mật.
Chỉ cần Thẩm Lãng ở trong vòng nửa tháng gom góp đến ba trăm vạn lượng vàng quân lương, sắc phong Ninh Chính là Việt quốc công.
Đây coi như là trong lòng quốc quân với Ninh Chính tiến thêm một bước chắc chắn.
Là bước một bước thật dài trên con đường tranh ngôi báu.
Đương nhiên quốc quân sở dĩ làm ra quyết định này, hợp lại không hoàn toàn bởi vì ba trăm vạn lượng vàng, mà là ông nghe lọt được lời Thẩm Lãng nói.
Việt quốc có thể thực sự cần một quân chủ chăm chỉ kiên nghị như Ninh Chính.
...
Ngay ngày hôm ấy!
Quốc quân hạ chỉ cho Ngũ vương tử Ninh Chính, sắc phong gã là Trù Lương đại thần, bảo gã trong vòng một tháng gom góp ba trăm vạn lượng vàng!
Ý chỉ này một cái, toàn bộ kinh đô lại một lần nữa dẫn phát sóng to gió lớn.
Bệ hạ đây là ý gì?
Đây là coi trọng Ninh Chính điện hạ? Hay là phải hủy Ninh Chính vậy?
Hoặc là muốn đẩy gã đi tới cùng Thái tử Ninh Dực cạnh tranh?
Mới vừa sắc phong gã làm Đề đốc Thiên Việt mới bao lâu?
Trong khoảng thời gian này, Ninh Chính làm cái chức Đề đốc Thiên Việt hoàn toàn lảo đảo, khổ cực cực kỳ.
Hơn nữa hiệu quả cũng không tốt.
Gần đây trật tự, trị an kinh đô đều giảm xuống.
Các loại sự kiện bạo lực liên tiếp phát sinh, đánh cướp trộm cướp, thậm chí vụ án giết người đều liên tiếp.
Mọi người đều tưởng nhớ trước Đề đốc Thiên Việt Trương Triệu, đều ở đây chửi Ninh Chính vô năng.
Mà bây giờ bệ hạ lại muốn để Ninh Chính đi gom góp ba trăm vạn lượng vàng quân lương? Hơn nữa ở trong vòng một tháng?
Đừng nói Ninh Chính không có bản lãnh gì, cho dù có bản lĩnh cũng thiếu phương pháp phân thân.
Một tháng ba trăm vạn lượng vàng?
Nằm mơ mà!
Nhưng là bọn họ không biết, trên thực tế quốc quân cho thời gian chỉ có nửa tháng, chẳng qua là ở phía trên ý chỉ viết một tháng, đỡ phải đến lúc đó vô cùng khó coi.
Nhưng vẫn có một ít người đã nhìn ra.
Quốc quân đúng là để Ninh Chính cùng Thái tử đấu võ đài.
Lúc trước hội Ẩn Nguyên đánh quốc quân một bạt tai thật mạnh, quốc quân mượn không đến ba bốn trăm vạn lượng vàng, nhưng Thái tử Ninh Dực nhưng có thể.
Nếu như Ninh Chính ở trong khoảng thời gian ngắn gom góp đến ba trăm vạn lượng vàng, đó chính là ở trên mặt Thái tử đánh một bạt tai thật mạnh.
Thái tử đừng tưởng rằng quả nhân nhất định phải dựa vào con mới có thể làm ra số tiền này.
Ninh Chính cũng có thể!
Tức khắc ánh mắt mọi người lại một lần nữa ngưng tụ ở trên người Ninh Chính.
Nói cho đúng là ngưng tụ ở trên người Thẩm Lãng.
Nhìn hắn lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích nghịch thiên thế nào!
...
Kim Mộc Thông kết thúc ra mắt.
Hoàn toàn thất tình, một mình lẳng lặng ngồi ở bên trong nhà.
Thẩm Lãng sau khi về nhà, thấy tên mập cũng không đốt đèn, giấu ở trong bóng tối ngồi trơ ra, vẫn không nhúc nhích.
Đây đại khái là hắn trước nay chưa từng có.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, thất tình à?
Kim Mộc Thông gật đầu.
Thẩm Lãng hỏi:
- Đau lòng không?
Kim Mộc Thông gật đầu.
Quả thực lòng đau như dao cắt, có nỗi buồn, mất mát không nói được.
- Nếu thất tình thêm vài lần nữa, đệ sẽ dần dần quen thôi.
Tiếp đó, Thẩm Lãng nói xong liền đi, không có bất kỳ an ủi nào.
- Tỷ phu... - Bỗng nhiên Kim Mộc Thông gọi lại Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ nói đi.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, nữ nhân không phải người nào cũng thích người đàn ông đẹp trai mạnh mẽ nhất?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên.
Kim Mộc Thông nói:
- Họ nói thích nam nhân có nội hàm là gạt người à?
Thẩm Lãng nói:
- Không, không phải gạt người, là lừa gạt mình.
Kim Mộc Thông nói:
- Đệ không hiểu.
Thẩm Lãng nói:
- Rất nhiều người cũng cảm thấy bản thân không giống người thường, cảm thấy tình yêu của mình nhất định là cú đánh linh hồn, tinh thần cộng hưởng. Tuyệt đối sẽ không rơi vào sự tầm thường dung tục, sẽ không nhìn trúng dung mạo, quyền thế, tiền tài của đối phương. Nhưng đến khi chân chính chọn đối tượng, phát hiện mình căn bản sẽ không có siêu thoát như vậy.
Kim Mộc Thông hỏi:
- Đây là dối trá à?
- Không, đây mới là chân thực. - Thẩm Lãng nói:
- Dứt bỏ tiền tài cùng quyền thế không nói chuyện, một đôi nam nữ muốn yêu nhau, đầu tiên phải có bị kích động sinh sôi nẩy nở. Trước có bị kích động, sau đó sẽ nói nhân phẩm, bàn lại tinh thần cộng hưởng.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy đàn ông giống đệ như vậy, còn có lực hấp dẫn à?
Thẩm Lãng nói:
- Có, đệ là thế tử Huyền Vũ Hầu, đỉnh cấp quý tộc, đây đối với rất nhiều nữ nhân có lực sát thương trí mạng. Thế nhưng... loại con gái như vậy đệ lại ghét, ngoài miệng đệ không nói, thế nhưng bên trong chỉ muốn lấy một thiên kim quý tộcmôn đăng hộ đối đúng không?
Kim Mộc Thông ra sức gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy được rồi, mọi người đều là tục nhân, đệ cũng đừng trách cứ Chúc Nịnh quá thực dụng, chẳng siêu thoát chút nào.
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, vậy đệ còn có cơ hội lấy Chúc Nịnh à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên là có, ví như Ninh Chính đánh bại Thái tử Ninh Dực, trở thành thiếu quân Việt quốc. Lại ví như Chúc Nịnh hủy khuôn mặt, lại ví như gia tộc họ Chúc diệt tộc. Nhưng mà nói vậy, ta lại không cho phép đệ lấy nàng, đây cũng là hiện thực.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy dứt bỏ cái này ra, đệ còn có cơ hội không?
Thẩm Lãng nói:
- Có, chỉ cần đệ trở nên đẹp trai, mạnh mẽ liền có cơ hội.
Tiếp tục Thẩm Lãng vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Nhóc mập, hoặc là lột xác, hoặc là tiếp tục bị người coi khinh, tự lựa chọn đi. Viết tiểu thuyết là khát vọng thật vĩ đại, nhưng đệ là thế tử phủ Hầu tước Huyền Vũ, đệ phải thừa kế gia nghiệp, với loại người như đệ mà nói, có khát vọng là đáng xấu hổ. Phải là nhân tài như ta mới có tư cách mơ mộng, hiểu không?
Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu, vậy giấc mộng của tỷ phu là gì vậy?
- Thiên hạ không thù! - Thẩm Lãng nói:
- Thù ai thì diệt người đó, xem ai không vừa mắt liền diệt người đó!
...
Trưởng lão hội Thiên Đạo Hoàng Đồng nghìn dặm xa xôi đi tới kinh đô. (Chú thích của Bánh: gã tấn chức)
- Thẩm công tử, ba trăm vạn lượng vàng chúng ta có thể lấy ra. - Hoàng Đồng nói:
- Thế nhưng, có thể sẽ tạo thành tổn thất bảy tám triệu lượng vàng.
Những lời này người làm ăn cũng sẽ hiểu.
Hội Thiên Đạo ở vào thời hạn mở rộng, mỗi một khoản chi đều có công dụng to lớn.
Lúc này nếu như điều đi ra mấy triệu lượng vàng thì vậy rất nhiều mở rộng cùng phát triển đều có thể đình trệ.
Thẩm Lãng cười nói:
- Hoàng huynh, có lời này của huynh là đủ rồi. Ta đã nói rồi, ba trăm vạn lượng vàng này ta sẽ tự kiếm, không phải vay từ hội Thiên Đạo.
Hoàng Đồng hết hồn, tự kiếm?
Trong vòng nửa tháng kiếm ba trăm vạn lượng vàng?
Chuyện nghìn lẻ một đêm a.
Dù cho nhặt tiền cũng không có nhanh như vậy.
Cướp tiền thì xấp xỉ.
Dù cho lấy tầm mắt cùng bao nhiêu kỹ năng buôn bán tra xét hết sức phong phú của Hoàng Đồng, cũng không cách nào tưởng tượng làm sao trong vòng nửa tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng.
Hoàng Đồng nói:
- Ta tuyệt đối tin tưởng bàn lĩnh của Thẩm công tử, nhưng ta thực sự tò mò, ngài dựa vào thứ gì ở trong vòng nửa tháng kiếm được ba trăm vạn lượng vàng?
Thẩm Lãng lấy ra một ống nghiệm, bên trong có chất lỏng màu vàng.
- Hoa lệ không?
Hoàng Đồng gật đầu nói:
- Hoa lệ, đẹp, đây là cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Hoàng Kim Long Huyết, từ trên người rồng dưới biển sâu lấy ra, một ống ba nghìn lượng vàng chắc giá, tổng cộng một nghìn ống, bán xong sẽ hết!
- Thời khắc cải biến vận mạng đến.
- Cơ hội đăng đài bái tướng tiến tới.
- Ba nghìn lượng vàng, đổi cho ngươi công hầu muôn đời!
- Chỉ bán mười ngày, chỉ bán mười ngày!
- Bỏ qua lần này, hối hận mười đời. Hoàng Kim Long Huyết, nhất định khiếp sợ thiên hạ!