Chương 614: Lãng gia lợi hại! Máu rồng tạo ra kỳ tích! (1)
Hội Thiên Đạo tân tấn trưởng lão Hoàng Đồng, nhận lấy cái ống Hoàng Kim Long Huyết xem rõ ngọn ngành.
Thực sự như vàng, tỏa ra ánh kim rực rỡ.
- Thẩm công tử, đây là thiệt hay giả? - Hoàng Đồng bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên là... giả rồi.
Thế giới này làm gì có rồng kia chứ?
Hoàng Đồng nói:
- Ta đương nhiên biết cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết là giả, nhưng ngài quả thực sáng lập kỳ tích, không chỉ khai quật ra mười anh em họ Lan, hơn nữa còn biến hai nghìn phế vật kẻ đần độn biến thành quân đoàn vương bài số một nước Việt. Cho nên cái ống Hoàng Kim Long Huyết này có công hiệu là thật, hay là giả?
Thẩm Lãng nói:
- Giả, nếu quả như thật làm sao có thể lấy ra bán?
Hoàng Đồng nói:
- Nếu như là giả, phỏng chừng không bán được đâu.
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi nuốt cái thứ này vào, sức mạnh, tinh thần, nhanh nhẹn đều tăng lên, hiệu quả đặc biệt rõ ràng, đặc biệt kinh người! Thế nhưng duy trì không đến một tháng liền biến mất.
Hả?
Hoàng Đồng kinh ngạc.
Thẩm Lãng ngay từ đầu cũng kinh ngạc.
Lúc trước không phải đã nói, dù cho cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất thì mạch máu của người bình thường căn bản là không chịu nổi được, chỉ có người có huyết mạch trống rỗng mới có thể bị sửa đổi, bất kỳ huyết mạch người nào khác, cho dù là giống tên mập Kim Mộc Thông cũng sẽ trực tiếp nổ banh xác mà chết.
Đây là bởi vì những thứ cổ trùng này sẽ liên tục không ngừng phóng xuất ra năng lượng mới, liên tục không ngừng thử nghiệm sửa đổi huyết mạch kí chủ.
Nhưng chuyện đầu tiên này sẽ khiến cho lực lượng huyết mạch vốn có của kí chủ sản sinh ra xung đột mãnh liệt.
Nhưng mà, Thẩm Lãng lúc làm thí nghiệm, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện rất nhiều mẫu thất bại.
Vậy cái gì là mẫu thất bại vậy?
Chính là dẫn đến chết cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch.
Số lượng còn không ít, tầm mấy trăm ống.
Những sản phẩm thất bại này Thẩm Lãng lúc đầu định niêm phong, thế nhưng có một ngày hắn làm thí nghiệm, tiêm vào trong cơ thể một động vật nào đó.
Vật thí nghiệm không có nổ chết, nhưng lại vẫn phải chết, thất khiếu chảy máu.
Thế là Thẩm Lãng thử cầm mẫu chất lỏng thất bại cho loại động vật này ăn vào.
Kết quả, kết quả động vật đó không có chết, chuyện này có thể chứng minh không thể trực tiếp rót vào huyết mạch nhưng lại có thể uống vào.
Hơn nữa, điều đáng kinh ngạc nhất là sức mạnh và tốc độ của con vật này tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng cái hiệu quả này sau nửa tháng bắt đầu giảm xuống, nửa tháng sau hoàn toàn hạ xuống bằng không.
Không hề có tác dụng.
Vậy hình dung như thế nào về thứ này?
Thuốc siêu kích thích.
Đối với năng lực thân thể của người thể năng lực tăng lên rất lớn, hơn nữa duy trì thời gian rất dài.
Nhưng... Cuối cùng nó vẫn vô dụng.
Tổng cộng không phải có hơn ba trăm ống sao?
Thẩm Lãng gia công một cái, thêm chút nước cất vào, rồi lại pha thêm tùm lum thứ vô.
Ví như máu hươu, máu cá ngựa.
Đương nhiên không thể dùng mỗi máu, mà là tách huyết thanh ra.
Tóm lại, ra sức cho lắm thứ vào trong.
Lấy mấy chục loại vật chất, hỗn tạp cùng một chỗ, chính là một từ.
Phức tạp!
Để cho ngươi căn bản liền không phân biệt được thành phần ở bên trong.
Như thế mới thần bí.
Những thứ này đều làm xong, sau đó liền nói đến màu sắc.
Thẩm Lãng tốn công sức thật là lớn, dùng loại dung dịch nhuộm vàng lợi hại nhất, còn bỏ thêm bụi vàng vào.
Sau cùng xuất hiện cái hiệu quả rất ngầu.
Ánh vàng rực rỡ, vừa nhìn giống như là máu rồng.
Một khi thêm thắt thế này cũng khó lường, từ ba trăm ống biến thành hơn hai ngàn ông.
Chao ôi!
Vẫn Lãng gia quá có lương tâm.
Đổi thành những loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe trên địa cầu, tối thiểu có thể chiết ra mười vạn bình.
Trung Hoa Ba Ba Tinh (*) chẳng qua là một con ba ba già, bán hàng chục triệu trai mà vẫn chưa dùng hết một con ba ba, có khi đến giờ nó vẫn còn bơi nhởn nhơ trong hồ.
(*) Một loại thuốc bổ nổi tiếng vào những năm 1990, được đội điền kinh thế giới “Mã Gia Quân” quảng cáo nên bán rất chạy. Sau này bị phát hiện lừa dối khách hàng nên sản phẩm không còn xuất hiện trên thị trường nữa. Thành phần chính của nó là tiết ba ba, quả nhãn, cẩu kỷ tử, bo bo, táo tàu, nấm tuyết, mật ong v.v…
Thế đạo bây giờ, thương nhân mà có lương tâm như Lãng gia không nhiều lắm đâu.
Mấu chốt là sau khi dùng cái thứ đồ chơi này vào người.
Không chỉ lực lớn vô hạn, rất nhiều gã đàn ông trên bảo dưới không nghe có thể lần nữa trọng chấn hùng phong, lấy một địch năm nữ hoàn toàn không có vấn đề.
Hoàng Kim Long Huyết quá xá ngầu như thế, bán ngươi ba nghìn lượng vàng còn đắt sao?
Ngươi sờ vào lương tâm nói, đắt hay không?
- Thật sự thần kỳ như vậy? - Hoàng Đồng cất giọng run rẩy, chất giọng lại có chút động lòng.
Thẩm Lãng nói:
- Ở một số khía cạnh, so với trong tưởng tượng của huynh còn thần kỳ hơn. Đương nhiên ta nhất định phải nói cho rõ, ta hoàn toàn toàn chưa từng dùng, con người của ta thì huynh biết rồi đấy, uy lực vô hạn kia mà, làm thế nào cần dùng những thứ đồ ngổn ngang này.
Hoàng Đồng nói:
- Ừ, bản lĩnh Thẩm công tử, ta... ta đúng là biết.
Rồi gã lại hỏi:
- Vậy vật này có tác dụng phụ không?
- Không! - Thẩm Lãng nói:
- Ta đã tìm người, tìm động vật đã làm mấy chục lần thí nghiệm, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Làm sao? Lão Hoàng à, không phải huynh cần thứ này ấy chứ?
- Không có, làm sao có thể? Sao mà được? - Hoàng Đồng nói:
- Ta có một thúc thúc, có chút nỗi niềm khó nói, không biết có thể mang mấy bình cho thúc ấy hay không?
Ồ?
Bây giờ bắt đầu lưu hành chú của ta kia à?
Lúc trước toàn là người bạn của ta, một người bạn cùng lớp của ta à?
...
Ngũ vương tử Ninh Chính gần đây thật sự sứt đầu mẻ trán.
Gã tiếp nhận phủ Đề đốc, sau đó đám Thành Vệ Quân vốn ở đó không chịu quản giáo, mỗi ngày náo loạn đau đầu, kéo dài công việc.
Sau đó là đám đầu sỏ bang phái trên đất kinh thành ương bướng không nghe, bỏ bê quản giáo bọn lưu manh côn đồ trên đường phố khiến cho trị an kinh đô xuống thê thảm.
Ăn trộm, cướp bóc, giết người, bắt cóc liên tiếp phát sinh những vụ án.
Còn có các nhà kho thuộc khu vực phòng thủ của Thành Vệ Quân bị mất trộm liên tiếp, bỏ bê quản lý quân giới.
Thậm chí, công tác gia cố sửa chữa tường thành cũng bị đình trệ.
Ninh Chính lúc trước cuối cùng chỉ là một vị vương tử hoàn toàn nhàn rỗi, căn bản chưa từng nhúng tay vào chính vụ quá phức tạp như vậy.
Cộng thêm cấp trên của gã là
Tam vương tử Ninh Kỳ, toàn bộ phủ Trung đô đốc đối với gã vô cùng lạnh nhạt, quan viên từ trên xuống dưới đều tạo đủ mọi cản trở.
Mấu chốt nhất là trong tay gã chẳng có người nào, bên cạnh gã chỉ có Khổ Đầu Hoan, mười anh em họ Lan, còn có một Lan Phong Tử.
Còn lại hoàn toàn cần phải dùng nhân mã vốn có của phủ Đề đốc.
Thế nhưng Trương Triệu ở phủ Đề đốc Thiên Việt kinh doanh đã nhiều năm, khi ông ta bị bãi miễn, sau đó đám thủ hạ chưa nói tới tức giận bất bình, nhưng là lo sợ bất an, mấu chốt là không coi trọng với Ninh Chính, hoàn toàn là bằng mặt không bằng lòng.
Đối mặt nhiều nan đề như vậy, Ninh Chính có thể nói là chật vật không thể tả.
Thế nhưng quốc quân không có xuất thủ tương trợ, Thẩm Lãng cũng không có.
Muốn dựa theo cách Thẩm Lãng làm, trực tiếp không nói hai lời bắt một nhóm, giết một nhóm, mượn hơi một nhóm, rõ ràng hắn chả có nửa điểm nhẫn nại.
Nhưng Ninh Chính có kiên trì.
Không biết từ chỗ nào ra tay, liền lật xem sổ sách cùng ghi chép, hiện trường khảo sát.
Không phối hợp tra rõ, cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.
Thành Vệ Quân không nghe lời, gã cũng không đánh cũng không giết, liền an bài diễn luyện quân sự.
Toàn bộ Thành Vệ Quân có hơn hai vạn người, chia làm bốn nhóm, thay phiên đi bãi săn Bắc Uyển thao luyện.
Đến bãi săn Bắc Uyển, sau đó quan binh Thành Vệ Quân tách rời.
Khổ Đầu Hoan thao luyện quan quân, quân Niết Bàn một chọi hai thao luyện binh sĩ.
Tiếp đó, ngày tận thế quan binh Thành Vệ Quân đến.
Khổ Đầu Hoan người này luyện quan quân khủng bố cỡ nào?
Mười anh em họ Lan có quyền lên tiếng nhất, bọn họ bây giờ đã là quan quân uy phong lẫm lẫm, các phương diện bản lĩnh đều rất mạnh.
Nhưng mỗi một lần đang ngủ mơ tới Khổ Đầu Hoan, thậm chí sẽ khóc rống thành tiếng.
Có thể nói dưới roi Khổ Đầu Hoan, không có đau đầu.
Bởi vì, gã thực sự sẽ đánh ngươi chết tươi.
Hơn nữa hở một cái thì lột sạch, kéo trên cây đánh.
Khổ Đầu Hoan có một câu danh ngôn: Đánh, đánh vào chỗ chết.
Thiên hạ sẽ không có loại binh nào đánh mà không ngoan nổi.
Sự thực chứng minh, những lời này dĩ nhiên là đúng.
Đám quan quân này ban ngày điên cuồng huấn luyện, buổi tối ra sức bị tẩy não.
Mỗi ngày đều kiệt sức, bây giờ không có biện pháp gây chuyện.
Mà những binh lính này thì càng thảm.
Tính cách của đám người đột biến quân Niết Bàn này là gì?
Tập trung, nghiêm túc.
Trên cái thế giới này không có ai chăm chỉ hơn bọn họ đâu.
Ngươi sai một chút xíu đều không được.
Mỗi ngày nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, huấn luyện nhất định phải đạt tiêu chuẩn.
Bằng không bọn họ cũng không đánh ngươi, liền nhìn chăm chằm ngươi luyện tập, luyện mãi.
Lúc nào hoàn thành, lúc nào đi ngủ, dù cho mãi cho đến khuya khoắt, bọn họ đều ở cùng ngươi.
Ngươi muốn phản kháng?
Ngươi đánh thắng được họn họ à?
Hơn nữa người ta căn bản cũng không đánh ngươi, trực tiếp đè ngươi xuống đất nhấn một cái, thế là không có cách nào hoạt động.
Khổ Đầu Hoan còn hạ một mệnh lệnh.
Mỗi một huynh đệ quân Niết Bàn chịu trách nhiệm huấn luyện hai binh sĩ Thành Vệ Quân, nếu như bọn họ hướng Khổ Đầu Hoan khiếu nại một lần, vậy binh sĩ Thành Vệ Quân bị khiếu nại sẽ ăn ba mươi roi.
Khiếu nại hai lần, lột trần quần áo cột vào giá gỗ phơi một ngày một đêm, mặc kệ chết rét.
Khiếu nại ba lần, trực tiếp trục xuất Thành Vệ Quân.
Kết quả!
Những huynh đệ quân Niết Bàn này quá thứa kiên nhẫn, căn bản không ai đi khiếu nại.
Dù cho những thứ Thành Vệ Quân này khốn nạn đến đâu, cũng không có khiếu nại nửa câu.
Thành Vệ Quân dù sao cũng là Thành Vệ Quân triều đình, không phải Thành Vệ Quân của Trương Triệu.
Trong cái loại huấn luyện đầy điên cuồng này, lòng kính phục và thân cận dần dần sinh sôi.
Dù sao cũng là ăn cơm chung một cái nồi, tình đồng đội cuối cùng là sẽ sinh ra.
Huống hồ, những binh sĩ Thành Vệ Quân thật sự cũng chưa từng thấy võ sĩ ưu tú và lương thiện thuần túy đến thế.
Rắc rối củaThành Vệ Quân đã được Ninh Chính dùng một loại phương thức ôn hòa làm phai mờ từng chút một.
Phai mờ đi sự khác biệt, dung hợp dần dần hai đội quân.
...
Mà đối mặt trị an kinh đô giảm xuống nghiêm trọng, các vụ án phát sinh liên tiếp.
Ninh Chính thông qua mấy ngày mấy đêm điều tra, sau đó xác định đầu nguồn tại mấy tên trùm bang phái.
Kinh đô là dưới chân quân vương, cũng có bang phái xã hội đen sao?
Dĩ nhiên, New York, Tokyo trái đất hiện đại to như vậy, cũng là nơi các băng đảng hung hăng ngang ngược.
Hơn nữa, phía sau những tên trùm bang phái này đều là nhân vật cỡ bự, chúng sẽ lãnh nhiệm vụ chuyên phụ trách những công việc bẩn thỉu.
Đám lưu manh côn đồ của kinh đô quá nhiều, vì thế bắt không xong, cũng không thể giết sạch, cho nên cẩn phải đi dạy dỗ đám trùm bang phái này.
Mỗi khi có chuyện, cứ trực tiếp tìm đến những tay đầu sỏ bang phái này là được.
Lúc trước mỗi một người đảm nhiệm Đề đốc Thiên Việt, đều có nghĩ biện pháp thuần phục những thứ trùm bang phái này, để cho bọn họ biến thành tay sai.
Hơn nữa những tên trùm bang phái này hàng năm cũng đều hiếu kính Đề đốc Thiên Việt, năm nay mới vừa hối lộ Trương Triệu, kết quả trong nháy mắt đã bị bãi miễn, thay bằng Đề đốc mới Ninh Chính, cho nên tiền của bọn họ mất trắng, trong lòng đương nhiên chẳng hề thoải mái chút nào.
Những người này cảm thấy Ninh Chính một vương tử phế vật, không có uy nghiêm, không biết thích ứng, căn bản tại chức không dài, cho nên căn bản không có tới cửa bái kiến.
Bọn họ chờ Ninh Chính chủ động cho đòi bọn họ, thương nghị vấn đề trị an kinh đô.
Ninh Chính không thềm làm!
Cho nên đầu sỏ đám bang phái này chỉ cần thoáng ra hiệu, lưu manh côn đồ bên dưới mà bắt đầu gây rối.
Mất đi đám người kia áp chế, các trường hợp gây tội ác cũng liên tiếp bạo phát.
Những án tử này trước đưa tới huyện nha Bình An, huyện nha Vạn Niên.
Án mạng càng lớn, liền đưa tới Đại Lý tự.
Nhưng bất kể là huyện Bình An, huyện Vạn Niên, Đại Lý tự sau cùng đều có thể trình đến phủ Đề đốc Thiên Việt.
Bởi vì ngươi có binh.
Ninh Chính đến bây giờ mới biết, hoá ra phủ Đề đốc không chỉ có xen vào đại sự phòng thủ kinh đô mà còn phải quản lý việc nhỏ trị an kinh đô.
Ngược lại, đại sự quân chính thật sự thì phủ Đề đốc có quyền phát ngôn không lớn, trện còn có phủ Trung Đô đốc, trên nữa còn có Xu Mật Viện.
Đối mặt trị an.kinh đô ngày càng chuyển biến xấu
Ninh Chính đã triệt để thăm dò căn nguyên, cũng nắm giữ một danh sách thật dài.
Gã quyết định nghiêm trị luôn một lần.
Nghiêm trị từ dưới lên trên.
Đợi đến sau khi hoàn toàn nắm giữ Thành Vệ Quân.
Thậm chí, chỉ cần nắm giữ một nửa Thành Vệ Quân, gã liền lập tức tiến hành đại nghiêm trị kinh đô.
Đối với những kẻ hiềm nghi trong các vụ án nghiêm trọng, toàn bộ xử lý nghiêm.
Vốn nên đi lưu vong thì xử tử toàn bộ.
Vốn nên giam giữ thì phải đeo gông xiềng, đưa đến quặng mỏ làm nô dịch suốt đời.
Đại nghiêm trị cả kinh đô, giao cho Lan Phong Tử chịu trách nhiệm.
Vì sao?
Bởi vì gã từng là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, một tên du côn nho nhỏ.
Với chuyện của nơi này, bọn họ càng rõ ràng.
Trận đại nghiêm trị kinh đô này, trước tiên lan tràn ở dưới đáy, dần dần đốt tới cao tầng.
Những tên trùm bang phái này dù chỉ bị giết từng cụm một nhưng đã gây kinh hoàng cho đại bộ phận.
Còn có đám quan viên phủ Đề đốc bằng mặt không bằng lòng.
Lan Phong Tử đề nghị tiến hành chống lại, thúc ép bọn họ quy thuận.
Nhưng Ninh Chính suy nghĩ nửa đêm, vẫn cự tuyệt.
Gã bắt đầu hạ lệnh điều tra quan lại bên dưới phủ Đề đốc, nhất là những quan lại thất bại không có chỗ dựa.
Tiếp đó, trao quyền lực cho những thứ quan lại này, cho đám quan viên cao tầng không còn quyền lực, đồng thời khai thác ra nhân tà trong đám quan lại tầng dưới chót.
Cuối cùng, Ninh Chính tự mình viết một phần tấu chương thật dài, thỉnh cầu quốc quân đồng ý tiến hành đại nghiêm trị kinh đô.
Quốc quân phê chỉ thị: Cứ thế mà làm.
...
Trên thực tế, mấy ngày nay quốc quân phần lớn thời gian đều xem toàn bộ báo cáo bí mật của Ninh Chính cẩn thận.
Ông không thích Ninh Chính.
Thế nhưng nếu công khai đồng ý và hỗ trợ gã tranh ngôi thì nhất định phải hoàn toàn hiểu đứa con này.
Cuối cùng quan hệ đến quốc gia xã tắc, tuyệt đối không thể có một chút sơ sẩy.
Kết quả để Ninh Nguyên Hiến đặc biệt khiếp sợ.
Ông không kinh ngạc.
Bởi vì những thủ đoạn này của Ninh Chính, đều chưa nói tới đặc biệt xuất sắc, cũng không phải đặc biệt thông minh.
Bởi vì quá trình gã giải quyết vấn đề tương đối rườm rà, cần thời gian rất dài.
Thế nhưng... cũng rất triệt để.
Trừ những kẻ thật sự phạm tội ra, bất kể là với Thành Vệ Quân gây chuyện, hay là đám quan viên thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng, gã vẫn đặc biệt bao dung, căn bản không có đại khai sát giới.
Đổi thành Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến, đã sớm giết cho đầu rơi long lóc.
Nhất là tên khốn kiếp Thẩm Lãng này, kiên trì nghe thêm nửa câu cũng không có, vẫn giết cho giản đơn.
Ninh Chính có thể nói là bất chấp tiểu tiết, thủ đoạn chính đáng vô cùng.
Ninh Nguyên Hiến coi thường nhất người như vậy, quá ngu xuẩn, quá mệt mỏi.
Nhưng Việt quốc đến lúc này, có phải cần một vị quân chủ tương đối ngu xuẩn hay không.
Như thế, gã mới có thể cẩn thận xử trí mỗi một sự kiện chính vụ và tiêu trừ từng tai họa ngầm.
Trong lịch sử Trung Quốc có rất nhiều hoàng đế cực kỳ siêng năng
ví như Chu Nguyên Chương, ví như Ung Chính.
Cũng có một chút hoàng đế đặc biệt thông minh, sống được vô cùng tiêu sái, ví như Gia Tĩnh, Càn Long.
Xem hết lần này đến lần khác, Ninh Nguyên Hiến nhịn không được bèn hỏi:
- Lê Chuẩn, Ninh Chính có phải quá trung dung hay không?
Lê Chuẩn lặng im không nói năng gì.
Tính ra ông không cảm thấy Ninh Chính trung dung, ngược lại ông cảm thấy đứa bé này có ý chí mạnh mẽ mềm dẻo.
Ninh Nguyên Hiến đi, sau đó người kế thừa cái Việt quốc này không thể nói rách tả tơi, trên thực tế coi như là mạnh.
Thế nhưng tai hoạ ngầm vô số, vấn đề vô số.
Cũng là bởi vì Ninh Nguyên Hiến quá thông minh, luôn luôn tách ra những thứ tai hoạ ngầm này, không ngừng trì hoãn những thứ u nhọt này bộc phát.