Chương 621: Quốc quân rung động hân hoan! Phần thưởng kinh người! (2)
- Thứ ba, bán Hoàng Kim Long Huyết kiếm được tiền, thần còn chẳng lấy một lượng, thậm chí còn thêm vào mấy trăm lượng. Toàn bộ là hao tổn, cũng là thần tự móc tiền bỏ vào.
Hai cái lý do trước là già mồm át lẽ phải.
Nhưng điều thứ ba, lại thật sự có lý chẳng sợ.
Mặc kệ bán bao nhiêu tiền, Thẩm Lãng cũng không tơ hào một đồng.
Vừa rồi mang theo đám vàng này dạo phố, chính là vì để người trong thiên hạ nhìn thấy rõ ràng.
Thẩm Lãng ta đây coi như là lừa gạt tiền, cũng là lừa gạt vì nước.
Các ngươi có bản lĩnh tìm quốc quân đi? Đừng tới tìm ta.
Quốc quân cười nói:
- Ngươi thật sự không suy nghĩ trở về tránh điều tiếng sao?
- Không né, chẳng lẽ bọn họ còn dám đánh thần sao? - Thẩm Lãng nói:
- Chưa kể không có chứng từ, không có biên lai, tùy tiện tới một con mèo con chó nói mình dùng tiền mua Hoàng Kim Long Huyết của thần, lẽ nào thần lại nhận?
Lợi hại!
Quốc quân cười đến bắp thịt trên mặt đều có chút đau, không khỏi lấy tay vỗ vỗ, tiếp đó sắc mặt dần dần trở lại nghiêm túc như cũ.
- Thẩm Lãng, ngươi làm được, làm rất tốt!
Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, quốc quân đừng có nghiêm trang khen ngợi thần như vậy, thần không quen thiệt nha.
Cuối cùng cảm giác như ngài đang muốn hố thần thì có.
- Không phải là bởi vì số vàng này đâu. - Quốc quân nói:
- Mà là khi giúp đỡ Ninh Chính tranh ngôi, bản thân ta thực sự lo lắng ngươi vô pháp vô thiên đi hại Thái tử, đi hại Ninh Kỳ, giống như ngươi lúc trước với Tô Nan vậy, dùng thủ đoạn bất chấp tồi tệ đến thế nào hãm hại liên tiếp. Kết quả ngươi hoàn toàn không có, thậm chí phe Thái tử, Ninh Kỳ phe xuất thủ hại ngươi, ngươi đều bảo trì khắc chế, nhìn chung quốc gia đại cục, cái này tốt! Ở chuyện tranh ngôi, ngươi từ đầu đến cuối đang xây dựng, mà không phải phá hoại! Hơn nữa dùng sự thật mà cải biển cái nhìn của ta, để ta thấy rõ ràng Ninh Chính, điểm ấy rất tốt!
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, Việt quốc trải qua mấy thập niên...
- Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. - Quốc quân vội vàng cắt ngang.
Bởi vì Thẩm Lãng lại cất lời nhàm tai, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Ninh Nguyên Hiến phá sản, để lại rất nhiều tai hoạ ngầm cho Việt quốc, cần loại quân vương cần chính kiên nghị như Ninh Chính giải quyết những nguy cơ như vầy.
Lời trong lời ngoài đều giống như nói rằng ta để lại một cục diện rối rắm cho quân vương về sau.
Có một số việc quả nhân biết sai rồi, ngươi cũng không cần luôn luôn lấy ra nói.
- Chí ít đến bây giờ, Ninh Chính biểu hiện tốt. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Kỳ thực từ biểu hiện ra bên ngoài, Ninh Chính vẫn vô cùng chật vật, vẫn sứt đầu mẻ trán.
Nhưng quốc quân nhìn vấn đề cuối cùng càng thêm sâu sắc.
Ninh Chính làm việc chính đáng vô cùng, giải quyết nguy cơ cũng là từ nguồn gốc phía trên giải quyết vấn đề, mà không phải cảnh thái bình giả tạo.
Việt quốc cục diện bây giờ, dựa vào quét vôi trên tượng là không được.
Bỗng nhiên Ninh Nguyên Hiến cười nói:
- Thẩm Lãng, tên Ninh Chính này làm việc vô cùng cứng nhắc, nhỡ ra nó nối ngôi, nhất định sẽ phổ biến tân chính, cho đến lúc này ngọn lửa sẽ đốt tới trên đầu nhà ngươi.
Thẩm Lãng nói:
- Gia tộc họ Kim của thần hoàn toàn có thể giao ra đất phong hiện giờ, cũng có thể giao ra tư quân, chúng ta chỉ cần hạm đội!
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên, ở trước đó thần nhất định phải tiêu diệt gia tộc họ Tiết trước.
Da đầu của quốc quân Ninh Nguyên Hiến tê dại, vội vàng đổi chủ đề.
Bởi vì gia tộc họ Tiết cũng là tâm phúc của ông ta, Thẩm Lãng luôn mồm muốn tiêu diệt cả tộc họ Tiết, quốc quân nghe được quả thực không quen.
Bỗng nhiên quốc quân nói:
- Thẩm Lãng, có người muốn hại ngươi, biết được chưa?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đương nhiên biết, có người muốn động mệnh căn của thần, ba nhà Thái tử, Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên liên thủ muốn hủy quân Niết Bàn của thần.
Quốc quân thở dài một tiếng.
Nội tâm ông vô cùng thất vọng.
Trong cái trận tranh ngôi này, kẻ vô pháp vô thiên như Thẩm Lãng ngược lại lấy đại cục làm trọng, bảo trì khắc chế, không có giẫm lên ranh giới cuối cùng.
Ngược lại Thái tử cùng Tam vương tử bên kia, thủ đoạn có chút bẩn.
Thậm chí còn có chút coi kinh quân vương như ông nữa.
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng là của ai?
Thẩm Lãng? Ninh Chính?
Không, xét đến cùng mà nói quân Niết Bàn này là Việt quốc! Là Ninh Nguyên Hiến ta đây.
Tương lai trên chiến trường, quân Niết Bàn sẽ đưa đến tác dụng gì? Lẽ nào trong lòng các ngươi không biết à? Thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng chiến cuộc.
Ninh Nguyên Hiến ôm hy vọng cực lớn với quân Niết Bàn này!
Các ngươi tranh ngôi không có vấn đề, nhưng không thể tổn hại lợi ích Việt quốc.
Mà hành động của các ngươi bây giờ đã bắt đầu xúc phạm tới lợi ích Việt quốc, xúc phạm tới lợi ích của quả nhân. Một người chẳng hề để ý đến lợi ích của Việt quốc thì ta làm sao tin tưởng các ngươi làm tốt vị trí quân vương này được?
Khách quan mà nói, vùi đầu làm việc, sứt đầu mẻ trán Ninh Chính, nhìn qua còn thuận mắt hơn rất nhiều.
- Thẩm Lãng, cần ta xuất thủ giúp một tay à? Cần ta ngăn cản bọn họ không? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Thẩm Lãng cười nói:
- Không cần.
Quốc quân cười nói:
- Thực sự không cần sao? Bọn họ định đoạt mệnh căn của ngươi đó.
Thẩm Lãng không nói gì, bệ hạ đừng có ví von kiểu đó, thoạt nghe như có người muốn tới cắn đứt tr*m của thần vậy.
Quân Niết Bàn là hết sức quan trọng, bọn họ là mệnh căn để Ninh Chính điện hạ tranh ngôi, là mệnh căn để Thẩm Lãng thần đây đánh bại Thái tử cùng Tam vương tử.
Nhưng... Không phải mệnh căn của Thẩm Lãng, mệnh căn của thần khỏe lắm.
- Được, vậy quả nhân sẽ rửa mắt mà đợi nhà ngươi. - Ninh Nguyên Hiến nói.
Tiếp tục Ninh Nguyên Hiến trầm mặc một lúc lâu, ông như đang do dự, giống như muốn làm một quyết định thật sốc.
Ước chừng một hồi lâu, quốc quân nói:
- Thẩm Lãng, ngươi làm việc này tốt lắm, quả nhân muốn thưởng cho Ninh Chính. Quả nhân có thể thay ngươi đánh Thái tử một bạt tai.
Thẩm Lãng hết hồn.
Bệ hạ, không phải sao?
Ngài, ngài làm việc mạnh như vậy? Nếu như không có đoán sai, việc này của quốc quân phải có tác động lớn?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lần này đại quân Nam chinh, cần muốn tiến hành Tế Thiên Đại Điển. Lúc trước cũng là quả nhân tế thiên, Thái tử đọc tế văn, lần này để Ninh Chính tới đọc, có vấn đề không?
Thẩm Lãng thực sự kinh hãi.
Bệ hạ, hành động này của ngài nguy hiểm lắm.
Để Ninh Chính đọc văn tế thiên, đương nhiên là đánh một lần vào mặt Thái tử.
Nói chung, chỉ có thiếu quân mới có tư cách làm chuyện này, hành động này của ngài thực sự hơi mãnh liệt mà.
Thế nhưng ai cũng biết, Ninh Chính có tật cà lăm, hơn nữa càng lo lắng càng cà lăm dễ hơn.
Văn tế thiên, chính là phải ngay trước văn võ bá quan cùng mấy vạn đại quân lớn tiếng đọc lên, không chỉ phải lưu loát, hơn nữa còn phải trầm bổng du dương, tình cảm dồi dào, thậm chí còn phải dẫn một chút chút khí tức vương giả.
Ninh Chính nếu biểu hiện tốt, cũng vậy mặt mày rạng rỡ, hơn nữa còn là tín hiệu lớn của quốc quân cho cả thiên hạ.
Đối với Ninh Chính tranh ngôi mà nói, hoàn toàn là thắng lợi vĩ đại.
Nhưng nếu Ninh Chính biểu hiện không tốt, lúc đọc văn tế thiên mà cà lăm thì sao?
Vậy liền trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thậm chí sau đó dù cho gã có hết cà lăm cũng vô ích.
Ở trong mắt cả thiên hạ, chứng cà lăm của gã vĩnh viễn không lành được.
Thế nhưng, nếu gã biểu hiện tốt, cái nhãn hiệu cà lăm kia sẽ vĩnh viễn rời khỏi gã, dù sau này có cà lăm nữa cũng chẳng phải hệ trọng gì.
Then chốt cái tín hiệu này quá mấu chốt, quốc quân hỗ trợ Ninh Chính!
Đây đối với Ninh Chính tranh ngôi, hoàn toàn tăng vọt về chất.
- Có vấn đề à? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Thẩm Lãng rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy? Có vấn đề à?
Ninh Chính đã vô cùng nỗ lực, suốt thời gian mấy tháng này, trong miệng mỗi ngày đều ngậm một hòn sỏi.
Đầu lưỡi đều sây sát, trong miệng có chút thời điểm thậm chí còn bị lở.
Thế nhưng...
Tật cà lăm này thực sự sửa quá khó.
Cả đời George VI cũng không chữa khỏi, hơn nữa ở ngay bài diễn văn của mình cũng cũng chưa hoàn toàn khắc phục chứng cà lăm.
Ninh Chính nếu nói chuyện bình thường chậm rãi, đã không có cà lăm rõ ràng. Nhưng mà một khi kích động lo lắng, vẫn sẽ có cà lăm.
Chính là cơ hội lần này quá quý giá.
Hôm nay Ninh Chính đã bộc lộ tài năng, nhưng gã vẫn bị thiên hạ quần thần phản đối trên con đường tranh quyền đoạt vị.
Lý do để cho tất cả mọi người phản đối đều vô cùng nhất trí.
Một kẻ cà lăm, làm sao có thể lên ngôi làm vua? Đây chẳng phải là sỉ nhục quốc gia sao?
Ninh Chính lớn lên chẳng đẹp, vừa đen vừa thấp, lại có một cái bớt quá nổi bật.
Chính là lấy tư cách thần tử không thể công kích bề ngoài của Ninh Chính mà chỉ dựa vào chuyện cà lăm mà phản đối Ninh Chính lên ngôi.
Hơn nữa thiên hạ quần thần cũng nói có lý.
Ở trong hoàn cảnh hiện giờ, quả thực không tha thứ nổi một người cà lăm làm vua một nước.
Hơn nữa, quốc quân không phải là không có con trai khỏe mạnh xuất sắc.
Một khi Ninh Chính ở phía trên Tế Thiên Đại Điển biểu hiện xuất sắc, bắn kinh ngạc ra bốn phía thì sẽ ngăn chặn miệng quần thần thiên hạ, sau này chẳng ai dám dùng vụ cà lăm cản trở Ninh Chính nữa.
- Thẩm Lãng, có vấn đề à? - Quốc quân lại bèn hỏi một lần nữa:
- Thời gian không còn nhiều, ba ngày sau quả nhân sẽ phải tế thiên, nếu như Ninh Chính muốn phải dựa vào ngậm sỏi trong miệng ngăn tật cà lăm sẽ không còn còn kịp. Khi ấy không chỉ phải lưu loát, hơn nữa cũng phải đủ kinh ngạc.
Cũng đủ kinh ngạc?
Vậy không thể ở mức độ của George VI mà phải cỡ kỹ năng hùng biện của nguyên thủ Hy Lạp cổ đại.
Đối với người thường mà nói, nói chuyện cũng chỉ là nói chuyện.
Mà đối với vua chúa và các nguyên thủ, diễn thuyết là bản lĩnh chính trị quan trọng nhất.
Ngay cả trái đấ thậu thế, chỉ cần ngươi diễn thuyết hùng biện lợi hại thì có thể ứng cử tổng thống.
Trình độ nào đó, nguyên thủ của Hy Lạp dựa vào diễn thuyết mà lập nghiệp.
Dựa vào diễn thuyết, có thể kích động vô số người nhiệt huyết sôi trào, thậm chí đánh mạnh vào linh hồn!
- Được, không có vấn đề! - Thẩm Lãng gật đầu nói.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thẩm Lãng ngươi chắc chứ? Ngươi cũng biết một khi nó cà lăm, đó chính là phá toàn bộ, là cú đánh trí mạng khi nó tranh ngôi! Nếu không nắm chắc, ngươi không nên mạo hiểm, ta vẫn giao văn tế thiên cho Thái tử Ninh Dực.
Thẩm Lãng nói:
- Thần cam đoan ở phía trên Tế Thiên Đại Điển Ninh Chính điện hạ biểu hiện nhất định kinh ngạc bắn ra bốn phía, đinh tai nhức óc linh hồn đánh, để tất cả mọi người lau mắt nhìn Ninh Chính điện hạ!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy quả nhân cũng rửa mắt mà đợi, ngươi chỉ có ba ngày! Nếu như ngươi xác định không có vấn đề, ta sẽ hạ chỉ cho Ninh Chính, chính thức tuyên cáo chuyện này.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Không có vấn đề!
...
Xế chiều hôm đó!
Quốc quân hạ chỉ, đại quân sắp Nam chinh, cuộc chiến nghiêng nước sắp bạo phát, ba ngày sau tiến hành Tế Thiên Đại Điển.
Trường Bình Hầu Ninh Chính, chuẩn bị ở phía trên Tế Thiên Đại Điển đọc văn tế thiên.
Cái ý chỉ này vừa ra.
Trong nháy mắt đưa tới sóng to gió lớn!
Thậm chí trực tiếp che giấu năm trăm vạn vàng sự việc.
Tất cả mọi người lại một lần nữa bị kinh hãi!
Bệ hạ đây có ý gì vậy?
Đọc văn tế thiên, đó là chuyện của Thái tử kia mà?
Vì sao giao cho Ngũ vương tử Ninh Chính?
Bệ hạ phát ra ngoài cái tín hiệu này quá kinh người.
Lẽ nào vị trí Thái tử bất ổn?
Ninh Chính điện hạ muốn thượng vị?
Cán cân trong lòng bệ hạ đã nghiêng về Ninh Chính?
Nhưng mà bệ hạ, lần này công lao gom góp quân lương là Thẩm Lãng lập, hoàn toàn không có quan hệ gì với Ninh Chính.
Ninh Chính cà lăm, mọi người đều biết!
Lần Tế Thiên Đại Điển này quan trọng như thế nào?
Cuộc chiến nghiêng nước, khẩn cầu trời cao cùng thánh nhân phù hộ.
Đây là thời khắc thần thánh cỡ nào?
Nếu như Ninh Chính đọc văn tế thiên phạm phải cà lăm, không chỉ vứt bỏ uy nghiêm, hơn nữa còn bất kính chống lại lẽ trời và thánh nhân.
Trời cao một khi giáng tội, vậy cuộc chiến nghiêng nước sẽ đi về đâu?
Đây là sự việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, bệ hạ thật sự quá qua loa.
Chúng ta biết lần này ở vụ hội Ẩn Nguyên cho mượn tiền, bệ hạ ngài cùng Thái tử có bất đồng to lớn, ngài muốn dạy cho Thái tử một bài học.
Nhưng vậy cũng không thể đem quốc gia đại sự xem như trò đùa?
Thế là, còn chưa có đến khi triều hội ngày thứ hai, tấu chương văn võ quần thần bay vào trong cung như là tuyết rơi vậy.
Tất cả mọi người toàn bộ cất tiếng!
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ không có tấu chiết lên, thế nhưng Chúc Nhung lại lên.
Chuyện này đã đại biểu gia tộc họ Chúc thái độ.
Vô số tấu chương, thực sự gần như muốn che mất quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Bệ hạ ngài lấy tư cách quân vương, cũng không thể tùy hứng như thế đó.
Lần tế thiên này liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu có sơ xuất, vậy sẽ tác động xấu đến sĩ khí đại quân cỡ ra?
Nhỡ ra có dự báo không hay với cuộc chiến nghiêng nước, ai có thể lãnh trách nhiệm này?
Lần này đại tướng thống binh Nam chinh là Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo, thân làm chủ soái, ông không có tấu lên, nhưng lại là bí mật yết kiến quốc quân, mịt mờ biểu đạt ý của mình.
Hy vọng bệ hạ nghĩ lại.
Một trận chiến này liên quan đến vận mệnh quốc gia, hơn nữa hiện trường tế thiên sẽ có hơn vạn đại quân ở đây.
Loại Tế Thiên Đại Điển này mỗi một chỗ rất nhỏ đều có thể bị phóng đại, thậm chí bị coi là trời cao báo trước.
Nhỡ ra phạm sai lầm, hậu quả thật sự khó lường.
Ninh Nguyên Hiến chỉ nói một câu, tâm ý quả thân đã quyết.
Ông biểu hiện thái độ đặc biệt kiên định, nhưng nhưng trong lòng cảm nhận được vô áp lực cùng.
Gần như tất cả văn võ đại thần, toàn bộ đều tỏ ý phản đối.
Vô số tấu chương, thực sự như là thủy triều.
Ninh Nguyên Hiến còn chưa có trải qua trường hợp nào như vậy, trong triều quan viên mặc kệ bất kỳ phe phái nào, toàn bộ nhất trí.
Đứng ở mặt đối lập thiên hạ quần thần, cho dù là lấy tư cách quốc quân có chút kinh hồn táng đảm.
Thậm chí nội tâm ông có một chút hối hận.
Quá sơ sót!
Bởi vì nguyên nhân năm trăm vạn lượng vàng tới tay, khiến cho ông quá kích động.
Quả nhân quả nhiên không phải một quân vương tỉnh táo.
Mỗi lần vừa ý, ông ta dễ dàng ngây ngất.
Hơn nữa lúc này đây Thái tử quả thật làm cho ông tức giận.
Bất quá bây giờ dù cho hối hận cũng đã muộn.
Ván đã đóng thuyền, nước đổ khó hốt!
Ninh Chính, con tuyệt đối đừng cho quả nhân thất vọng!
Phía trên Tế Thiên Đại Điển, nếu như con biểu hiện tệ, quả nhân cũng phải bị ngàn người lên án, nếu chiến cuộc sau đó bất lợi, có thể tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu con, thậm chí lên đầu quả nhân.
Thẩm Lãng, quả nhân tin tưởng ngươi!
Mỗi lần trước đây, ngươi đều trình diễn ra kỳ tích, lần này cũng không ngoại lệ!
...
Phủ Hầu tước Trường Bình!
Ngũ vương tử Ninh Chính toàn thân đều đang run rẩy.
Gã mới vừa nhận được ý chỉ, trên Đại điển Tế Thiên gã sẽ đọc tế văn.
Đây đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt, phần thưởng cực kỳ lớn.
Nhưng mà, gã không làm được.
Chứng cà lăm của gã vẫn chưa chữa lành.
Phụ vương này thật sự là quá... Trái tính!
Chỉ có ba ngày!
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, trên Đại điển Tế Thiên, ngài không chỉ không thể cà lăm, không chỉ phải lưu loát. Hơn nữa ngài biểu hiện phải gây kinh ngạc toàn tràng, đinh tai nhức óc, muốn cho người cảm giác từng đợt run rẩy từ tận đáy linh hôn.
Đôi môi Ninh Chính cất giọng run rẩy:
- Thẩm, Thẩm, Thẩm Lãng, ta... ta, ta, ta thực sự làm, làm... không được.
Lan Phong Tử cùng Khổ Đầu Hoan, Lê Chuẩn ở bên cạnh vừa nghe, cả người đều phải bất tỉnh đi.
Ninh Chính điện hạ lúc trước đã cải thiện cà lăm rất nhiều, bây giờ lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí cà lăm đến độ không rõ là nói cái gì.
Chỉ có ba ngày, ở trên Đại điển Tế Thiên, gã chỉ có khẩn trương hơn nữa.
Thực sự sẽ hỏng bét!
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính điện hạ, ngài có tin thần không? Nếu ngài tin thần! Ba ngày, dư sức, Tế Thiên Đại Điển, thần nhất định để cho ngài gây kinh ngạc toàn bộ!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta chịu chút cơm sau đó tiếp tục gõ chữ! Các vị ân công đừng có ngừng vé tháng, bánh điểm tâm một khối dập đầu ở trên bàn gõ, cảm ơn chảy nước mắt.