Chương 622: Lãng gia lại sáng tạo tích! Quá kinh ngạc (1)
Trong lịch sử Trung Quốc, Tế Thiên Đại Điển lên đến đỉnh điểm vào hai thời Minh Thanh.
Dưới tình huống bình thường ba năm một tế, lễ nghi phiền phức cực kỳ, phép tắc quá nhiều, nửa điểm cũng không thể vượt qua.
Năm đó hoàng đế Càn Long tế thiên, cũng bởi vì tế phẩm không đúng chỗ, khắc chữ không rõ ràng, thậm chí đệm chăn bày chưa đủ chỉnh tề mà giận dữ, dẫn đến một đám đại thần, Thị lang của Công bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư bị cách chức.
Cảm tưởng ra sao?
Cũng bởi vì những chi tiết này không đúng chỗ, lục bộ thượng thư liền bãi miễn hai vị.
Ninh Nguyên Hiến đối với đại thần đã đủ ác, suốt mấy năm nay, quan viên lớn nhất ông từng động tới cũng chẳng qua là cấp Thị lang mà thôi.
Cái gọi là đại sự nước nhà, ở chỗ tự và Nhung (*)
(*) tức là tế tự và chiến tranh với giặc ngoại xâm. Nhung vốn là chỉ một bộ lạc dân tộc thiểu số ở tây bắc Trung quốc cổ đại.
Nhung chính là chiến sự, mà tế tự còn phải sắp xếp ở phía trước, có thể thấy được tầm quan trọng.
Dĩ nhiên, Tế Thiên Đại Điển vương triều Đại Viêm còn chưa tới tình trạng hà khắc thế này.
Chí ít quân vương không cần phải nhịn đói năm ngày, chí ít không cần mấy tháng trước bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng lúc này đây tế thiên cùng mọi khi có chỗ bất đồng, cuối cùng đây là muốn cùng vua Căng cùng tộc Sa Man tiến hành cuộc chiến nghiêng nước.
Cho nên như thế nào đi nữa coi trọng cũng không quá đáng.
Chí ít quan viên Lễ bộ đã vì đó chuẩn bị hai tháng.
Mà Thái tử điện hạ đã tìm mười mấy đại nho, dốc hết tâm huyết viết ra một phần sớ tế thiên, hơn nữa đọc thuộc làu, thậm chí mỗi một chữ cần phải phát ra âm điệu nặng hơn, đã ngâm cứu rất nhiều lần.
Kết quả ý chỉ của quốc quân ban xuống một cái, giao nhiệm vụ đọc sớ tế thiên cho Ninh Chính.
Chuyện này đả kích đến Thái tử cỡ nào thì ai cũng có thể tưởng tượng.
Thậm chí, đây là quốc quân lần đầu tiên thật sự dằn mặt Thái tử.
Lúc trước Thẩm Lãng diệt Tô Nan trở về kinh đô, Thái tử ra lệnh Trương Triệu bắt Thẩm Lãng, quốc quân đều nhịn.
Ông từng nói, Thái tử là nền tảng lập quốc, không thể đơn giản dao động quyền uy Thái tử.
Bởi vì bất kỳ gió thổi cỏ lay nào của quốc quân, cũng có thể có thể bị cho rằng là muốn đổi Thái tử.
Chí ít sau khi tin tức truyền ra, phủ thái tử đóng chặt đại môn, không cho phép bất kỳ người nào tới cửa thăm hỏi.
Còn Thái tử ở bên trong làm cái gì? Có phải giết người? Hay là đập vỡ đồ hay không?
Liền không được biết rồi!
...
Mà đối với Thẩm Lãng mà nói, đầu tiên là phải viết một phần văn tế thiên tốt nhất.
Văn tế thiên dễ viết, nhưng lại siêu khó viết.
Nói là dễ, bởi vì nó được xem là công văn điển hình nhất.
Phát huy cá tính bút pháp bản thân rất nhỏ.
Chính là ca ngợi trời cao, ca ngợi chư thần thượng cổ Tam Hoàng Ngũ Đế, ca ngợi sông núi, ca ngợi vạn dân v.v....
Lần tế thiên này là vì Nam chinh, là vì đánh tộc Sa Man, đánh vua Căng.
Như vậy có thể ở trên văn tế thiên ghi lại chuyện vua Căng xấu xa, tộc Sa Man dã man tàn bạo cỡ nào à?
Tuyệt đối không thể!
Thậm chí không thể nửa chữ nhắc tới vua Căng, cũng không thể nửa chữ nhắc tới trận chiến tranh này.
Bằng không thiên thần vừa nhìn, ngươi cũng quá thực dụng.
Cái này giống như đi bái phật, ngươi có thể thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ người nhà khỏe mạnh, nhưng cũng không thể thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ ngươi trúng xổ số năm triệu tệ (hơn mười bảy tỷ tiền Việt).
Cho nên yếu tố đầu tiên của văn tế thiên, thậm chí yếu tố duy nhất chính là ca ngợi!
Phải hoa lệ, phải chấn động, đọc lên tới phải như là tiên âm!
Thẩm Lãng trước tiên tìm tới chính là văn tế thiên nhà Minh, xuất từ 《 Đại Minh Hội Điển 》 quyển thứ thứ tám mươi hai.
Như vậy ai biên soạn bộ Đại Minh hội điển vậy?
Trước có Lý Đông Dương, sau đó có Thân Thời Hành.
Lý Đông Dương, đứng đầu nhị giáp tiến sĩ, cũng chính là hạng tư toàn quốc, đảm nhiệm Đại học sĩ, Thủ phụ nội các, thái sư của Thái tử.
Thân Thời Hành, Trạng nguyên thi đình năm Gia Tĩnh bốn mươi mốt, Đại học sĩ, Thủ phụ nội các, Thái tử thái sư.
Cho nên hai người này biên soạn hội điển ghê gớm đến cỡ nào? Có thể tưởng tượng được.
Cái phần văn tế thiên viết như vầy:
Vu tích hồng hoang chi sơ hề, hỗn lạo, ngũ hành vị vận hề, lưỡng diệu vị minh, vu trung đĩnh lập hề, hữu vô dung thanh, thần hoàng xuất ngự hề, thủy phán thanh, lập thiên lập địa nhân hề, quần vật sinh sinh (*).
(*) Tạm dịch: Vào thuở hồng hoang ban sơ xa xưa còn hỗn loạn, ngũ hành không vận chuyển, mặt trời mặt trăng không rõ, ở giữa thẳng đứng, cảnh vật không có âm thanh, đến khi thần hoàng cai quản mới phân chia rõ ràng, tạo nên trời đất và loài người, muôn vật sinh sôi.
Đế quan âm dương hề, tạo hóa trương, thần sinh thất chính hề, tinh hoa quang, viên phúc phương tái hề, triệu vật khang, thần cảm đê báo hề, bái tiến đế viết hoàng (*).
(*) Tạm dịch: Đế đóng lại âm dương, mở ra tạo hóa, thần sinh ra thất chính, tròn bao lấy vuông, báo trước mọi thứ sung túc, thần tiến lên cúi đầu báo như vậy, bái tiến đế viết hoàng.
... (Chú thích của Bánh: phía sau lược bớt mấy trăm chữ)
Cái phần văn tế thiên này đã xấp xỉ là tác phẩm đỉnh cao của vương triều phong kiến.
Dĩ nhiên, không thể hoàn toàn rập khuôn.
Còn phải sửa chữa một chút.
Nhưng mà lúc này là vương triều Đại Viêm, nơi này là Việt quốc.
Nho giáo còn chưa có nhất thống thiên hạ, cho dù là văn tế thiên, khuôn sáo cũng không có nhiều như vậy, toàn bộ văn phong có thể càng thêm hào phóng một chút.
Còn có thể càng thêm hoa lệ một chút.
Thế là, Thẩm Lãng lật qua lật lại mà tìm.
Trong văn tế thiên tìm không được tác phẩm đặc biệt tốt hơn, thế nhưng văn phong thiện (*) lại tìm được.
(*) Phong Thiện là điển lễ đế vương nhận mệnh từ trời. Nghi thức này khởi nguồn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Tương truyền người đầu tiên chính thức làm lễ phong thiện là Tần Thủy Hoàng.
Người viết văn chương hoa mỹ nhất thời Tây Hán, Tư Mã Tương Như, tác phẩm để lại là 《 Phong Thiện Thư 》.
Mặc dù phong thiện cùng tế thiên không phải cùng một chuyện.
Nhưng ca ngợi cùng hào phóng cũng là chung, có thể dùng được bên trong văn chương hoa mỹ.
Phi duy vũ chi, hựu nhuận trạch chi; phi duy nhu chi, phiếm chuyên hộ chi. Vạn vật hi hi, hoài nhi mộ tư. Danh sơn hiển vị, vọng quân chi lai. Quân hồ quân hồ, hầu bất mại tai! (*)
(*) Tạm dịch: Không chỉ có mưa mới làm sạch trơn, không chỉ tẩm ướt mới có thể bảo vệ tất cả. Vạn vật rộn ràng, trông mong tưởng nhớ. Chỉ vào Thái Sơn, tôn vị trên phong thiện. Vua ôi vua ôi, sao lại không đi!
Văn chương của người này hoa lệ đến độ người thường khó có thể địch nổi.
Cứ như vậy!
Một lúc lâu sau, một phần 《 Sớ Tế Thiên 》 hoa mỹ được viết xong.
Tiếp đó Thẩm Lãng giao cho đám người Lan Phong Tử, Ninh Chính, Lê Chuẩn xem.
Hay, hay, hay lắm!
Ba người sau khi xem xong, tức khắc cảm thấy lỗ chân lông thoải mái.
Tác phẩm văn chương này quá hay.
Có phong độ, nắm sức mạnh, có khí thế.
Vừa bàng bạc đại khí, lại không thiếu khuyết tình cảm.
Tuyệt đối văn hay.
Chí ít so với những bài văn tế thiên trước kia của Việt quốc có tiêu chuẩn cao hơn.
Thậm chí được xưng là sớ tế thiên số một Việt quốc.
So với sớ tế thiên mà Thái tử để cho người ta viết càng thêm xuất sắc rất nhiều.
Lê Chuẩn nói:
- Lúc đầu bệ hạ đã chuẩn bị một phần sớ tế thiên, để người của Lễ bộ viết, để ta đây có lúc cần thiết lấy ra cho Ninh Chính điện hạ đọc thuộc lòng, hiện tại xem ra là không cần, phần văn tế thiên trong tay áo của ta có thể đốt được rồi. Nhưng mà cái phần văn tế thiên này của Thẩm công tử vừa ra, chỉ sợ phải bị mắng, bởi vì văn tế thiên ba năm sau sẽ viết không dễ dàng gì, muốn vướt qua phần này của Thẩm công tử, khó khăn, khó khăn, quá khó khăn!
Nhìn xem Lê công công người ta nào, thật không hổ thẹn là nhân tài kiệt xuất lăn lộn trong giới thái giám.
Nói chuyện hay biết bao.
Cái phần văn tế thiên này không dài, tổng cộng không đến ngàn chữ.
Ninh Chính dùng nửa canh giờ là có thể thuộc làu.
Nhưng vẫn chưa ghi nhớ nổi.
Ngữ điệu mỗi một chữ, còn phải nghiên cứu vô cùng cẩn thận.
Âm lượng chữ nào nên nhỏ một chữ, chữ nào nên cao hơn một tẹo.
Chữ nào nên đọc ngắn, chữ nào nên kéo dài ra một chút?
Chính là soạn nhạc!
Bởi vì, sớ tế thiên quả thực phải tụng xướng ra.
Còn phải có nhạc khí để đệm.
Nhất định phải trang nghiêm thành kính, hay ho chấn động.
Thẩm Lãng vận dụng trí não, tiến hành tổ hợp sắp xếp hết lần này đến lần khác.
Tìm được mấy chục video diễn thuyết hay nhất, mấy chục đoạn ca kịch tuyển chọn.
Diễn thuyết là kỹ xảo thật sự, then chốt ở chỗ kích động tâm tình người nghe, cào đến thần kinh thính giác của họ.
Giống như hát vậy, có thể làm cho ngươi gai mình, có thể làm cho người rợn cả tóc gáy, vậy coi như là thành công.
Viết lời khó, nhưng soạn nhạc càng khó.
Vận dụng trí não, tầm dùng hai canh giờ.
Thẩm Lãng mới hoàn thành biên soạn làn điệu của cả bản văn tế thiên này.
Cổ điển, rộng lớn, hoa lệ, bi tráng!
Tuyệt đối hạng nhất!
Bởi vì, Lãng gia lại một lần nữa sinh trưởng ở trên vai của người khổng lồ lịch sử Trung Quốc.
Sau khi soạn xong!
Còn phải thực sự soạn nhạc, dùng biên khánh, biên chung, bác chung, tiến hành đệm nhạc với bản văn tế thiên.
Tạm thời không có nhạc đệm, Thẩm Lãng giả thanh đọc một lần làn điệu đã được biên soạn tốt.
Tức khắc, mấy người nghe được ở đây rùng mình từng cơn.
Quả nhiên... Cũng đủ ngứa ngáy.
Cũng đủ chấn động.
Khi thêm vào làn điệu, sau đó cả phần sớ tế thiên hoa lệ giống như nâng lên một tầm cao mới.
Nhưng mà Thẩm Lãng chưa đủ trung khí, đổi thành những người khác sẽ càng tốt hơn một chút.
Giống như opera, lúc người bình thường hát ngươi sẽ buồn ngủ.
Mà để cho bậc thầy Domingo (*) cất giọng lên sẽ khiến cho ngươi bị sốc đến nỗi da đầu còn phài run lên.
(*) Placido Domingo là một ca sĩ opera nổi tiếng của Tây Ban Nha, ông từng giành được 8 giải Grammy cho các bản thu âm của mình.
Cổ họng của đám người kia được rèn luyện chuyên nghiệp, công sức mấy thập niên, căn bản người thường không thể so sánh được.
Cổ họng của người chuyên nghiệp cũng đủ đè bẹp mọi người.
...
Làn điệu của văn tế thiên này, Ninh Chính chẳng bao lâu cũng nhớ kỹ.
Kế tiếp gã hoàn toàn dựa theo làn điều Thẩm Lãng soạn, tiến hành tụng xướng văn tế thiên.
Kết quả...
Nát bét.
Trung khí của gã so với Thẩm Lãng hơn rất nhiều rất nhiều!
Hiệu quả đáng lý tốt hơn Thẩm Lãng, thế nhưng gã quá khẩn trương.
Vì tận lực tránh cà lăm, gã kinh hồn táng đảm, hiển nhiên cũng chưa có cổ khí thế kia.
Cái hiệu quả này phải hình dung như thế nào vậy?
Các vị có thể xem tuyển tập video những tiết mục thất bại trên các show truyền hình âm nhạc.
Gượng gạo!
Siêu gượng gạo!
Ninh Chính biểu hiện quả thực để người ta phải tuyệt vọng.
Không có biện pháp, gã chính là một người theo chủ nghĩa thực tế, căn bản chẳng biết biểu diễn.
Gã đã vô cùng cố gắng.
Thế nhưng, càng nỗ lực càng không xong!
Càng về sau, tụng xướng không chỉ càng gượng gạo, hơn nữa cà lăm càng ngày càng nghiêm trọng.
Lê Chuẩn công công gần như tuyệt vọng.
Đây là xảy ra đại sự, xảy ra sự cố lớn.
Đây chính là Tế Thiên Đại Điển, nếu như bêu xấu, vậy bệ hạ cũng phải bị ngàn người lên án, Ninh Chính điện hạ tranh ngôi coi như sớm tiêu.
Chính là ý chỉ bệ hạ đã xuống.
Nếu muốn rút về, đã không thể nào.
Vi tin tin tức vượt qua ba phút vẫn không thể rút về mà, huống chi là ý chỉ quân vương?
Lê Chuẩn dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thẩm Lãng.
Lúc này đã nửa đêm, ông vẫn chưa hồi cung được.
Ý chỉ của quốc quân bảo ông cứ ở miết tại phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, chờ đến khi Ninh Chính biểu hiện tốt mới về.
Hiện tại xem ra, đại khái ông ta không cần hồi cung.
Bởi vì Ninh Chính biểu hiện càng ngày càng kém.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, ngài đi theo ta!
...
Tại khoảng sân không có người.
Ninh Chính không che giấu nội tâm uể oải.
- Thẩm Lãng, có phải chăng ta để cho ngươi... không phải... Đặc biệt thất vọng?
Thẩm Lãng lắc đầu.
Ninh Chính biểu hiện thế này là rất bình thường.
Trên thực tế, rất nhiều chính trị gia xuất sắc có năng lực biểu hiện công khai trước đám đông chẳng hề mạnh.
Điểm ấy của chính khách chúng ta và phương Tây không giống nhau.
Chính trị gia cao cấp nhất của nước ta đều dựa vào sự cầu thị và khả năng làm việc mà đạt được chức vụ đó.
Mà rất nhiều nhà chính trị phương Tây dựa vào khả năng hùng biện đầu đường mà lên, mỗi người đều là những kẻ mạnh miệng hùng biện.
Loại chính trị gia mạnh miệng chưa chắc không mạnh mẽ kiên cường, bởi vì kích động lòng người vốn là một loại bản lĩnh.
Lấy một cái ví dụ.
Trên một hòn đảo nào đó, có hai vị lãnh đạo bỗng nhiên đi đến chương trình 《Khang Hi tới 》khiến cho hai vị host không thể thoải mái tự nhiên ở trước ống kính như bình thường.
(*) Đây là talkshow nổi tiếng nhất Đài Loan do Từ Hy Đệ và Thái Khang Vĩnh chủ trì.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ, ngài thử nhẩm một mình được không?
Ninh Chính gật đầu.
Từ nhỏ gã đã bị coi là vật không may, có rất ít người nói chuyện với gã.
Nói thật, nếu không phải là Thẩm Lãng, gã lúc này vẫn còn trong xó xỉnh chẳng ai thèm ngó ngàng, ngoại trừ vợ và lão thái giám bên người ra, căn bản cũng không có cơ hội nói chuyện.
Cho nên khi không có ai, gã sẽ thử lầm bầm lầu bầu.
Thẩm Lãng nói:
- Lúc lầm bầm lầu bầu, ngài có cà lăm không?
Ninh Chính lắc đầu.
Chứng cà lăm của gã vốn là thói quen sinh lý.
Thế nhưng trải qua gần một năm huấn luyện, chứng cà lăm về mặt sinh lý đã khá hơn nhiều.
Thế nhưng, bệnh tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn từ đầu đến cuối.
Một khi hồi hộp, cà lăm vẫn vô cùng nghiêm trọng, khó nghe.
Cho nên lúc này, Ninh Chính ở vào một trạng thái cực đoan chỉ duy nhất có chính bản thân.
Con người này quá tự ti.
Bởi vì tướng mạo, bởi vì chiều cao là nguyên nhân khiến cho gã không được tự nhiên khi xuất hiện trong mắt mọi người.
Đương nhiên, như thế chưa chắc không thể trở thành một quân vương lợi hại.
Napoléon tuy rằng không phải lùn thật, nhưng xuất thân không cao quý là thật, từ nhỏ bị người xem thường cũng thật, kết quả ông ta ghê gớm cỡ nào?
Hi vọng nguyên thủ thì càng khỏi phải nói, thất bại Áo hoạ sĩ, thất bại lục quân hạ sĩ, trong lòng cũng nhạy cảm tự ti.
Chưa kể các nguyên thủ quốc gia Hy Lạp, họa sĩ người Áo (*) thất bại, hạ sĩ lục quân thất bại dẫn đến trong lòng nhạy cảm tự ti ra sao.
(*) Họa sĩ người Áo là chỉ Gustav Klimt
Ninh Chính quá lý trí, quá gò bó.
Gã cần giải phóng ác quỷ trong lòng ra ngoài.
Tự ti và tự tôn cũng chỉ cách nhau có một con đường.
Hơi do dự chỉ chốc lát, Thẩm Lãng xuất ra một ống thuốc, đưa cho Ninh Chính nói:
- Ngài uống vào, thử xem một chút.
Ninh Chính không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nhận lấy để uống.
Lúc này, sự tín nhiệm gã với Thẩm Lãng thậm chí còn hơn tin tưởng chính mình.
Sau khi uống vào.
Chẳng bao lâu, Ninh Chính cảm thấy trong lòng có một linh hồn đang bành trướng.
Bành trướng, bành trướng, bành trướng đến cực hạn.
Tiếp đó, linh hồn này bỗng phá tan sự ràng buộc của thân thể.
Gã cảm giác được cả người tung bay đến trong bầu trời, quan sát toàn bộ kinh đô.
Trong lòng vô cùng phóng khoáng, lâng lâng, tự tin vô cùng.
Ta quá mạnh!
Trên trời dưới đất chẳng nơi nào chứa nổi ta.
Ta xin thề.
Ninh Chính ta đây sẽ trở thành quân vương vĩ đại nhất của Việt quốc từ trước tới nay.
Ta muốn cho toàn bộ những kẻ khinh thường ta triệt để khiếp sợ.
Ta muốn dựng xây một công lao sự nghiệp trước nay chưa từng có
Ninh Chính nhiệt huyết sôi trào, tinh thần tăng vọt.
Loại cảm giác này phảng phất như là uống say, hiệu quả phóng đại gấp mười lần trở lên, thế nhưng đầu óc lại chẳng choáng váng chút nào.
Tất cả sợ hãi đều biến mất.
Lúc này cho dù có ở trước mặt ngàn vạn người, cũng như là một đám kiến hôi vậy.