Chương 626: Lãng gia đại khai sát giới kinh đô! Run rẩy đi! (1)
Tế Thiên Đại Điển kết thúc.
Hoàn mỹ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể nói vô tiền khoáng hậu.
Sau khi chấm dứt, quốc quân lại một lần nữa đi bộ trở về hoàng cung.
Lúc đến, quốc quân đi trầm trọng, trong lòng nặng nề, quần thần đi lại nhẹ nhàng, trong lòng thoải mái.
Lúc trở về, quốc quân long hành hổ bộ, đắc ý dào dạt. Quần thần đi lại gian nan, biểu cảm nghiêm trọng, thậm chí chấn động trong lòng bắt đầu dâng trào.
Rất nhiều thần tử, hoàn toàn được xưng là tâm loạn như ma.
Mà nội tâm phức tạp nhất, chẳng ai bằng Thái tử Ninh Dực.
Ngày hôm nay gã bị đánh mạnh nhất.
Ninh Chính làm một cú giật gân, có thể nói hoàn toàn là giẫm ở trên đỉnh đầu gã.
Địa vị Thái tử của gã, ngay hôm nay có một chút lỏng lẻo.
Tuy rằng quyền thế gã vẫn vững chắc, thế nhưng danh vọng đang nhận được tổn thất to lớn.
Thái tử rất cần nhất là gì v?
Chính là danh vọng!
Ý trời rất đáng sợ.
Một màn ngày hôm này chẳng bao lâu sẽ truyền khắp thiên hạ, kế tiếp sẽ truyền ra ý trời ở bên Ninh Chính, mà không ở Ninh Dực.
Sau khi trở về kinh đô.
Ninh Chính thậm chí cũng không có theo quốc quân tiến vào hoàng cung, mà là trực tiếp đi phủ Đề đốc Thiên Việt, căn bản đều không có thời gian chúc mừng thắng lợi.
Gã thật sự chẳng cố làm ra vẻ.
Vì cái này Tế Thiên Đại Điển, gã đã bỏ ba ngày công vụ, không biết trì hoãn bao nhiêu chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, hắn đại khái là không cần nằm ngủ, thời thời khắc khắc đều phải liều mạng!
......
Thái tử Ninh Dực tiến vào thư phòng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Hai người giống như im lặng giao lưu.
Ninh Dực trong lòng có vô tận oán giận.
Dựa vào cái gì?
Phụ vương dựa vào cái gì đối với ta như vậy?
Năm đó lúc Khương Ly huỷ diệt, ông ta như chó chết chủ, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, vì lấy lòng gia tộc họ Chúc, bỏ rơi vợ cả của mình, đẩy Chúc Thị làm vương hậu.
Vì xin họ Chúc ở Viêm Kinh cứu, ông ta ăn nói khép nép mà cầu khẩn Chúc Hoằng Chủ.
Năm đó lẽ nào những sự việc không thể tả như vầy phụ vương đều đã quên à?
Bây giờ ông cần thần khí quái gì kia chứ?
Đương nhiên, những lời này Thái tử đều không có nói ra, chẳng qua là từ trên nét mặt phát tiết ra ngoài.
Chúc Hoằng Chủ chẳng qua là ôn hòa nhìn Thái tử Ninh Dực.
Lão biết ý đồ Thái tử đến, muốn qua chỗ Viêm Kinh gây áp lực cho Ninh Nguyên Hiến.
Thái tử Ninh Dực lên ngôi làm vua, không chỉ có riêng là họ Chúc ý chí, thậm chí cũng là ý chí đế quốc Đại Viêm.
Hoàng đế hy vọng kẻ nối ngôi của đám vương quốc chư hầu bên dưới là vua văn nhân, mà không phải vua quân nhân.
Nói một câu càng thêm thực dụng, hoàng đế hy vọng đời vua Việt tiếp theo có thể khống chế.
Thậm chí trình độ nào đó, Chúc Hoằng Chủ càng giống như là người phát ngôn của đế quốc Đại Viêm, đúng là Khương Ly huỷ diệt, mới đưa đến họ Chúc biến thành lãnh tụ văn thần tuyệt đối của Việt quốc.
Khương Ly huỷ diệt, đối với ảnh hưởng toàn bộ thiên hạ đều vô cùng to lớn.
- Vẫn chưa tới thời điểm! - Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Coi như là bệ hạ, bây giờ cũng không có ý dịch trữ, người trong thiên hạ cũng mau quên. Một màn ngày hôm nay quả thực cũng đặc biệt chấn động, lúc này ngài cần phải làm phai nhạt loại ảnh hưởng này, tối đa hai tháng tất cả mọi người sẽ đem nó quên đi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng danh tiếng của Ninh Chính lại vang dội, sau đó tất cả mọi người nhắc tới nó, đều cho là thiên mệnh.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cái thứ gọi là thanh danh này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Nhưng ngài lấy tư cách Thái tử, tuyệt đối không nên ngay lúc Ninh Chính có danh tiếng tốt mà lấy danh nghĩa đè ép nó, dạng này chẳng có phong cách. Kế tiếp cháu phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là chính là cuộc chiến nước Nam Ẩu! Cái gọi là Tế Thiên Đại Điển cũng là hư, nếu như diễn hỏng, dùng để lấy tư cách công kích quyền hành đương nhiên tốt, bởi vì đây vốn chính là hư. Nhưng diễn hoàn mỹ cũng là hư thôi, chỉ có cuộc chiến nước Nam Ẩu mới là thật. Một trận chiến này, Việt quốc chỉ có thể thắng không thể thua. Nếu như thắng, cháu sẽ đoạt được quốc lực thắng lợi nhất. Bởi vì đây là cuộc chiến nghiêng nước, mang tới danh dự vượt xa gấp mười lần Tế Thiên Đại Điển.
Thái tử vô cùng thông minh, lập tức hiểu Chúc Hoằng Chủ nói bóng gió.
- Tổ phụ, ý của ngài là, để lúc cần thiết, tôn nhi đi nước Nam Ẩu tọa trấn sao!
Ninh Dực cùng Chúc Hoằng Chủ không có bất kỳ quan hệ huyết thống, gã chẳng qua làm con thừa tự dưới gối vương hậu họ Chúc.
Dù cho gã là vương hậu sinh ra, vậy cũng có thể kêu là ngoại tổ phụ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Đúng, khi bảo đảm đại chiến sắp thắng lợi, tôn nhi sẽ đi tọa trấn, thu hoạch thành quả thắng lợi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng mà, ông ấy đối với tôn nhi đã đầy thành kiến, khi chiến trường nước Nam Ẩu sắp thắng lợi, có thể ông ta sẽ không cho tôn nhi đi hưởng thành quả này đâu.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nếu như cục diện phát triển đến nước không phải tôn nhi không đi thì không được thì sao? Nếu như tôn nhi không đi, thậm chí sẽ ảnh hưởng chiến cuộc thắng bại thì sao?
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, của ngài là Nam Cung Ngạo?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu có hai người tọa trấn, đại tướng quân Chúc Lâm, công chúa Ninh La, mà một khi Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo đi, thanh thế cũng hoàn toàn không thua gì Chúc Lâm.
Chúc Lâm không cần phải nói, đương nhiên là dòng chính của Thái tử.
Thế nhưng Nam Cung Ngạo cũng chẳng thèm dựa vào ai, có thể xem ông ta là người của quốc quân, người này cũng là dựa vào tẩy trừ phe phái của Ninh Nguyên Vũ mà lên lon.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ tuy rằng tùy hứng, nhưng vẫn là có thể lấy đại cục làm trọng. Một khi đến thời khắc mấu chốt, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đồng thời phát ra tiếng, vì chiến cuộc, bệ hạ nhất định sẽ thỏa hiệp.
Ninh Dực nói:
- Với Nam Cung Ngạo, ta cũng nhiều lần ám chỉ, nhưng ông ta không nhúc nhích chút nào.
Đây là dĩ nhiên, bởi vì Nam Cung Ngạo đã leo đến đỉnh.
Người cầm đầu ghế của Xu Mật Viện vĩnh viễn là Biện Tiêu, Nam Cung Ngạo không có trông cậy vào, tấn chức Công tước cũng không có trông cậy vào.
Từ trình độ nào đó, Nam Cung Ngạo cũng đã có vị thế cực cao, nhiều lắm là từ Thái tử Thiếu Bảo biến thành Thái Tử Thái Bảo, còn có ý nghĩa gì?
Cho nên ông ta đương nhiên không muốn đứng thành hàng.
Bất kể là Thái tử mượn hơi, hay là Tam vương tử mượn hơi, ông ta đều chỉ coi như không thấy.
Dĩ nhiên, Ninh Chính thì càng không si nhê gì trong mắt ông ta.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nam Cung Ngạo thời khắc mấu chốt, sẽ mở miệng.
Nghe những lời này, Thái tử không khỏi run lên, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên lớn lao.
Chúc Hoằng Chủ nói như vậy, chính là đại biểu cho lão có chắc chắn tuyệt đối.
Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh họ Chúc đã nắm giữ Nam Cung Ngạo?!
- Chuyện thứ hai, không thể để cho Ninh Chính cường đại tiếp túc, nói cho đúng không thể để cho Thẩm Lãng lại tiếp tục mạnh hơn được.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, cũng không thể được vận dụng Thiên Nhai Hải Các trực tiếp bắt Thẩm Lãng sao?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu:
- Không thể.
Bất kỳ tổ chức đều có giá tiền.
Chỉ bất quá có chút tổ chức giá tiền thực sự quá cao, giống như ngươi lấy một triệu có thể mua học vị Nghiên cứu sinh của một đại học bình thường, thế nhưng Cambridge, Oxford tuyệt đối không phải giá một triệu, mười triệu dollar có thể duy tính một chút.
Chính là một Thẩm Lãng, còn không đáng Thiên Nhai Hải Các động thủ, gánh không nổi người này.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Vậy núi Phù Đồ thì sao? Việc Thẩm Lãng làm gần đây, đã có chút khiêu khích ranh giới của bọn họ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Phạm vi thế lực của núi Phù Đồ không ở Việt quốc, việc Thẩm Lãng làm chẳng qua là khiêu khích ranh giới cuối cùng bọn họ, nhưng vẫn chưa lướt qua ranh giới cuối cùng.
Vậy lẽ nào mặc cho do Thẩm Lãng thế này muốn làm gì thì làm tiếp nữa à?
Chúc Hoằng Chủ cười, uống một ly trà.
- Chuyện đã kích Thẩm Lãng không phải tôn nhi đã làm rồi sao?
Thái tử Ninh Dực gật đầu.
- Nhưng chúng ta chẳng qua là cắt đứt gốc rễ của quân Niết Bàn mà thôi, cái này còn chưa đủ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Quân đội là địa bàn Ninh Kỳ, có một số việc thượng tôn nhi có thể đi tìm Ninh Kỳ nói, chí ít ở việc đả kích Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, hai đứa có cùng mục tiêu.
......
Thái tử Ninh Dực đương nhiên không sẽ chủ động đi cùng Tam vương tử Ninh Kỳ gặp mặt.
Thế nhưng Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết gặp mặt.
Trác Chiêu Nhan biểu hiện ra là ngoại thất Thái tử, trên thực tế phía sau là hội Ẩn Nguyên, thậm chí xem như là người của công chúa Ninh Hàn.
Dĩ nhiên, Ninh Hàn cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua điểm này.
Trác Chiêu Nhan chắc chắn đại biểu không được Thiên Nhai Hải Các, nhiều lắm chẳng qua là một lái buôn của công chúa Ninh Hàn mà thôi.
Mà Tiết Tuyết, chẳng những là đệ tử của Yến Nan Phi, con gái của Tiết Triệt, còn là nhị phu nhân của Tam vương tử Ninh Kỳ.
Hơn nữa, sau lưng của ả còn có núi Phù Đồ đứng như ẩn như hiện.
Bằng không lúc đó cổ độc hãm hại vợ của Kiếm vương làm sao tới tay của Yến Nan Phi được.
Hai nữ nhân này gặp mặt, có thể nói là ai cũng coi thường người kia nhưng lại ra sức lấy lòng lẫn nhau.
- Thiên Việt phủ Đô đốc Tiết Tuyết, gặp qua Trác tỷ tỷ.
Tiếp đó, hai người yên lâng.
Ước chừng một lúc lâu sau, Trác Chiêu Nhan nói:
- Ý kiến của Thái tử điện hạ là, hơn ba ngàn thằng đần độn này mỗi bên một nửa.
Những thằng đần độn trong miệng bọn họ đương nhiên là người có huyết mạch trống rỗng, cũng chính là nhóm quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gọi là người huyết mạch số không, đây là một loại xưng hô trung tính. Mà họ luôn mồm thằng đần độn, tràn đầy thái độ khinh miệt.
Tiết Tuyết nói:
- Chuyện này không công bằng, bởi vì cướp được cái nhóm đần độn này, sau đó thế nào cải biến huyết mạch của bọn họ biến thành quân đoàn vương bài, vẫn cần nhờ quan hệ của núi Phù Đồ chúng ta. Cho nên cần phải Tam vương tử được một phần ba, Thái tử điện hạ được một phần ba.
Trác Chiêu Nhan hỏi:
- Núi Phù Đồ có thể có phương pháp sửa đổi huyết mạch nhóm người này à? Cho dù có, bọn họ sẵn lòng giao ra đây cho muội sao?
Tiết Tuyết nói:
- Cái này cũng không nhọc nhằn phí tâm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Chưa kể, nếu như các người lấy được phương pháp sửa đổi huyết mạch này sẽ cho chúng ta sao? Các người có núi Phù Đồ, chúng ta có Thiên Nhai Hải Các, chuyện này cũng không nhất định phải đi cầu cạnh các người.
Tiết Tuyết nói:
- Hắc Kính Ti cùng hội Thiên Đạo dưới trướng Thẩm Lãng phái ra vô số tinh nhuệ hộ tống ba ngàn thằng đần độn, hơn nữa tuyến đường cực kỳ bí ẩn, muốn trinh sát hành tung của bọn họ, phải dựa vào họ Tiết cùng Hắc Thủy Đài chúng ta.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Quân Niết Bàn nói là Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, nhưng xét đến cùng là bệ hạ. Điều tra đến tung tích của bọn họ thì như thế nào? Hắc Thủy Đài có thể tiết lộ tin tức cho các ngươi, chẳng lẽ còn có thể xuất động cao thủ cướp người à? Đến lúc đó là người của Nam Hải kiếm phái động thủ, hay là người Hắc Thủy Đài động thủ?
Tiết Tuyết lặng im.
Mặc kệ Hắc Thủy Đài hay là Nam Hải kiếm phái, cũng là dòng chính của quốc quân.
Có chút ranh giới cuối cùng bọn họ chí ít bây giờ là không dám vượt qua.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Dám động thủ cướp đi nhóm hạt giống quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng chỉ có hội Ẩn Nguyên.
Hội Ẩn Nguyên thế lực lớn, hơn nữa cùng quốc quân đã bắt đầu trở mặt, bọn họ quả thực dám làm ra chuyện như vậy.
- Cứ như vậy, hơn ba ngàn cái kẻ đần độn, cướp tới tay, sau đó chúng ta một bên một nửa!
Tiết Tuyết lặng im chỉ chốc lát, gật đầu nói:
- Có thể, một bên một nửa!
Quả nhiên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.
Đây coi như là Thái tử cùng Tam vương tử lần đầu tiên liên thủ đi.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã chừng mười ngày.
Công hiệu Hoàng Kim Long Huyết mà Thẩm Lãng bán ra đã dần dần rút đi.
Càng ngày càng nhiều người phát hiện mình bị lừa.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu nhiều người còn tưởng rằng là bản thân mình đụng đàn bà mới hết tác dụng..
Bởi vì dược lực đồ chơi kia quá mạnh mẽ, dù cho Ninh Chính uống vào, sau đó còn tìm vợ nhiều lần.
Huống chi những tay nhà giàu này?
Căn bản liền không nhịn được được rồi.
Thế nhưng cuối cùng có một chút người thực sự nhịn được, không có thăm dò nữ nhân, nhưng công hiệu Hoàng Kim Long Huyết vẫn không ngừng giảm xuống.
Sau khi bí mật trao đổi lẫn nhau, tất cả mọi người hoàn toàn xác định bị lừa.
Trong lúc nhất thời, đám người kia hoàn toàn phẫn nộ.
Hay cho Thẩm Lãng nhà người, không chỉ sỉ nhục tôn nghiêm của chúng ta, còn làm nhục chỉ số thông minh chúng ta, còn lừa gạt cả tiền tài chúng ta nữa?
Buồn cười?
Chính là đám người kia ngay từ đầu chỉ dám ở trong lòng mắng chửi, không dám đánh tới cửa đi.
Bởi vì một khi công khai chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Thái tử cùng Tam vương tử cũng đã nói, bất kỳ người nào dám đưa tiền cho Thẩm Lãng phải bị cấm vận.
Cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn, ở trong lòng nguyền rủa Thẩm Lãng.
Nhưng mà ngay hôm qua.
Phủ thái tử cùng phủ Tam vương tử đều thả phong thanh đến.
Đối với những người đã đưa tiền cho Thẩm Lãng đều sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau này thế nào, nhìn mỗi người biểu hiện.
Lần này tất cả mọi người nghe hiểu ngay.
Đây là giựt giây tất cả bọn họ đến gây rối trong nhà Thẩm Lãng.
Thế là hơn một nghìn tên thiếu gia ăn chơi hô bằng hoán hữu, tập kết mấy nghìn người thực sự đánh tới cửa.
- Trả tiền lại, trả tiền lại, trả tiền lại!
Mấy nghìn người bao vây phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính chật như nêm cối.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người biết số tiền này Thẩm Lãng không có lấy nửa lượng vàng, toàn bộ nộp lên cho quốc quân làm quân phí, thậm chí còn thêm vào một khoản tiền.
Nhưng những người này là thiếu gia ăn chơi, nơi nào quản được nhiều thứ thế này?
Hơn nữa, toàn bộ Việt quốc hơn phân nửa quyền quý gia tộc đều ở nơi này.
Lẽ nào quốc quân còn có thể bắt hết bọn họ được sao?
Pháp không trách chúng!
Đám người kia cũng không dám nhảy vào phủ Hầu tước Trường Bình, chỉ dám ở bên ngoài hô to.
Đồng thời đưa cáo trạng đến huyện nha Vạn Niên, lại bẩm báo Thiên Việt Trung đô đốc phủ.
Kiện cáo hồ đồ thế này đương nhiên là đánh không rõ ràng.
Đám thiếu gia ăn chơi này có đầy thời gian, mỗi ngày đều bao vây bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.
Hơn nữa mắng càng ngày càng khó nghe.
- Thẩm Lãng nhà ngươi sinh con trai không bi.
- Thẩm Lãng ngươi lừa gạt tiền của chúng ta, không chết tử tế được, không chết tử tế được.
- Thẩm Lãng nhà ngươi thiếu tiền, vì sao không bán đàn bà nhà ngươi đi? Lại muốn tới lừa gạt tiền của chúng ta?
Đối mặt những tiếng chửi rủa cùng bao vây tấn công, Thẩm Lãng vẫn không có tức giận, kết quả quốc quân trước nổi giận, trực tiếp sẽ phải hạ lệnh cấm quân trục xuất.