Chương 636: Hội Ẩn Nguyên hộc máu! Quốc quân run rẩy! Viêm Kinh chấn động (1)
Thời gian trở lại nửa canh giờ trước!
Chuyện Khổ Đầu Hoan quỳ gối ngoài cổng phủ Hầu tước Trường Bình, dập đầu chảy máu là thật.
Bị Thẩm Lãng quạt hai cái bạt tai cũng là thật.
Hắc Kính Ti dưới trướng Thẩm Lãng phát hiện tung tích kho vàng bí mật hội Ẩn Nguyên cũng là thật.
Thẩm Lãng điều động toàn bộ cao thủ tinh nhuệ đi tiến đánh kho vàng bí mật hội Ẩn Nguyên chuyện này cũng là thật.
Cho nên, trước khi tổng bộ hội Ẩn Nguyên nổ tung.
Còn có một vụ nổ khác!
Ở một nhà kho bình thường nhất ở góc tây bắc kinh đô!
Bỗng nhiên chợt phát sinh tiếng nổ long trời lở đất.
Tiếp đó toát ra ngọn lửa tận trời!
Một lát sau!
Hết cái xác này đến cái xác khác từ bên trong mang ra ngoài.
Mỗi một cái xác đều đắp vải trắng, toàn bộ máu tươi nhễ nhại vô cùng thê thảm.
Ngay cả Khổ Đầu Hoan cũng vô cùng chật vật, toàn thân đều có dấu vết bị phỏng.
Vô cùng hiển nhiên Thẩm Lãng bị thua thiệt nhiều.
Tại trong trận hỏa hoạn này, hao tổn mấy chục tên cao thủ.
Sau một lát, mấy trăm tên Thành Vệ Quân chạy tới hiện trường dập tắt lửa, duy trì trật tự!
Những xe chở xác chết nối tiếp nhau máu tươi nhễ nhại di chuyển hướng về phủ Hầu tước Trường Bình.
Rất nhiều người đều thấy được.
Thẩm Lãng rõ ràng quá thảm!
Lại một lần nữa bị thảm bại!
Toàn bộ kinh đô đều có thể làm chứng.
Vừa rồi tất cả cao thủ dưới trướng Thẩm Lãng ta đây đều đi tiến đánh một cái nhà kho bí mật của hội Ẩn Nguyên, hơn nữa gặp phải cạm bẫy, tử thương nặng nề.
Cho nên, chỗ khác nếu có xảy ra biến cố kinh thiên động địa nào.
Hoàn toàn không có quan hệ với Thẩm Lãng ta đây đâu nhà.
Thẩm Lãng ta đây có không có dấu vết gì ở tại chỗ, cao thủ dưới trướng của ta cũng đều có không có chứng cứ ngay tạ chỗ đó đâu.
Thủ hạ của ta tử thương vô số, nếu có người còn muốn lấy chút chuyện đó vu oan lên đầu Thẩm Lãng ta đây.
Vậy không có thiên lý quá nha!
Dĩ nhiên, những cái xác máu me dầm dề này sau khi mang về phủ Hầu tước Trường Bình lại nhảy nhót tưng bừng cũng không liên quan đến ta à nha.
Dù sao, ở trong mắt kinh đô vạn dân, bọn họ đã chết!
...
Người mà khẩn trương nhất trong đám quyền quý đến tổng bộ hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu xem triều là ai?
Vậy khẳng định là trưởng lão mới nhậm chức của hội Thiên Đạo Hoàng Đồng.
Lấy tư cách đối thủ lớn nhất hội Ẩn Nguyên, gã sở dĩ thu được thiệp mời chẳng qua là hội Ẩn Nguyên muốn cho dằn mặt gã mà thôi.
Để cho Hoàng Đồng nhà ngươi thấy rõ ràng, hội Thiên Đạo của nhà ngươi kém chúng ta cực xa.
Không từ mà biệt, liền chỉ cần cái Ân Tế Lâu này chinh phục thủy triều hai sông cần nội tình và sức mạnh thế nào?
Hoàng Đồng vốn chẳng muốn đến.
Thế nhưng... Thẩm Lãng lại nhất định bảo gã tới.
Mặc dù gã không biết Thẩm Lãng phải làm gì, nhưng chắc chắn không có chuyện tốt.
Thế là, trong cả hội xem triều, gã đều cười gượng.
Căn bản không có lòng dạ nào xem thủy triều,
chẳng qua là chẳng biết tại sao nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Thẩm công tử đến tột cùng muốn làm gì vậy?
Đệ chuẩn bị khi nào làm đại sự? Tốt xấu gì cũng nên nhắc nhở ta một chút.
Cho nên Hoàng Đồng thời thời khắc khắc đều bám lấy cầu thang, nhỡ ra xảy ra chuyện thì gã cũng có thể bỏ chạy trước tiên.
Nếu không phải là bởi vì quá khó coi, gã đều hận không thể thời thời khắc khắc ôm một chân cột, như thế mới có cảm giác an toàn.
Đương nhiên, dị dạng Hoàng Đồng cũng không có khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.
Bởi vì ở đây đều xem như là minh hữu, chỉ có gã một ngoại tộc, sẽ khẳng định mất tự nhiên.
Nhưng mà vào lúc này!
- Ầm...
Hoàng Đồng gần như bản năng ôm lấy một chân cột, tiếp đó bất cứ lúc nào chuẩn bị chạy xuống.
Kết quả phát hiện là góc tây bắc kinh đô nổ tung, đồng thời toát ra ngọn lửa động trời.
Nhìn thoáng qua ngọn lửa, Hoàng Đồng cũng biết là dầu cá.
- Chỗ đó cháy, chỗ đó cháy!
Tất cả mọi người lập tức gần như quên mất xem triều, nhìn về phía hỏa hoạn góc tây bắc!
Lục vương tử Ninh Cảnh bèn hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?
Thư Đình Ngọc nói:
- Không biết.
Tiết Tuyết nói:
- Thẩm Lãng có thể lại phải tổn thất nặng nề, tử thương vô số đi.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Ngày hôm nay hợp với hai lần lỡ tay, Thẩm Lãng chỉ sợ là thực sự muốn hộc máu.
Chỉ một lát sau sau đó.
Liền có một tên võ sĩ chạy vội lên lầu, hạ giọng nói:
- Thiếu chủ, tinh nhuệ dưới trướng Thẩm Lãng bước vào cạm bẫy của chúng ta.
Tổn thất nặng nề, nội xác chết liền vận chuyển ra mười mấy chiếc xe ngựa.
Thư Đình Ngọc cười dè dặt.
Người đang tức giận quả nhiên dễ mất trí.
Sau khi Thẩm Lãng bị cướp đi ba nghìn bảy trăm tên huyết mạch số không, cả người hoàn toàn bị phẫn nộ xông lên đến lú cả não, lền phải trả thù khẩn cấp.
Kết quả tử thương vô số, vô cùng thê thảm.
Cho nên con người, dù là lúc tức giận cỡ nào đi nữa, cũng nhất định phải bảo trì lý trí, cũng nhất định phải bình tĩnh.
...
Mà lúc này ở dưới một căn lầu khác, trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo, cũng nhìn thấy ngọn lửa tận trời ở phía góc tây bắc.
Ngay sau đó, cũng thu được tin nhanh của võ sĩ hội Ẩn Nguyên.
Quân tinh nhuệ dưới trướng Thẩm Lãng tiến đánh nhà kho bí mật của hội Ẩn Nguyên, tổn thất nặng nề, tử thương vô số.
Mà lúc này, ván cờ của lão và Ngôn Vô Kỵ cũng gần như kết thúc.
- Già rồi, già rồi, bàn cờ này liền cùng đi. - Thư Bá Đảo nói:
- Sắc trời cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về.
- Chủ nhân, thiếu chủ qua đây hỏi, hội xem triều lúc nào kết thúc!
Thư Bá Đảo nói:
- Lại nhìn thời gian một nén nhang, chờ mặt trời còn có một tia ánh sáng cuối cùng ngừng xem triều, giữ lại một chút đường sống!
...
Phía trên Ân Tế Lâu, Thư Đình Ngọc hô to.
- Hội xem triều còn có thời gian một nén nhang, xin mọi người nắm chặt cao trào cuối cùng này!
Đúng là cao trào sau cùng.
Thủy triều hai sông ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng kinh người.
Cuối cùng quả thực đinh tai nhức óc.
Bởi vì ngay vị trí hai sóng triều va chạm nhau tạo nên bọt sóng càng ngày càng cao.
Cuối cùng lại đạt đến chiều cao bốn, năm mươi thước.
Thậm chí thủy triều kinh người, lại một lần nữa trào lên con đường quanh bờ sông.
Đưa tới tiếng hô xôn xao.
Quá dễ nhìn.
Quá kích thích!
Mấy chục ngàn dân chúng bên bờ sợ hãi kêu lên, đều muốn tránh thủy triều xông tới.
Mà đám người trên tầng cao nhất của Ân Tế Lâu lại cảm thấy quá thú vị.
Một màn bọt sống sắp cuốn tất cả đám người này đi mới đặc sắc.
Đáng tiếc thay!
Không có thực sự cuốn tới cuồn cuộn.
Ở trong giới quyền quý tầng chót vót thậm chí còn trong lòng hy vọng, một sóng triều kinh khủng ập tới cuốn đi mấy trăm người bên bờ.
Vậy thì càng thêm kích thích đặc sắc, như thế càng thêm có thể nổi lên sự chênh lệch giai cấp, thân phận thấp hèn cũng không cần mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng tới xem triều.
- Nổi trống!
Mấy chục mặt trống lớn đồng thời vang lên.
Hội xem triều tiến vào cao trào cuối.
Thủy triều kinh người, đợt này càng nguy hiểm hơn đợt khác.
Con sóng sau kích thích hơn sóng trước.
Tất cả mọi người như mê như say.
Kể cả Thư Đình Ngọc.
Hôm nay đại thắng Thẩm Lãng hai trận, đơn giản là nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Mà trận thủy triều đầy kinh ngạc trước mắt dường như là vì thắng lợi Thẩm Lãng ngày hôm nay mà chúc mừng vậy.
Kẻ đối nghịch với hội Ẩn Nguyên chỉ có một con đường chết, kể cả Thẩm Lãng nhà ngươi.
Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu!
Thẩm Lãng, hai mươi mấy năm trước hội Ẩn Nguyên của ta gần như hủy diệt gia tộc họ Kim nhà ngươi.
Một năm trước, hội Ẩn Nguyên của ta dấy lên chiến tranh giữa ngươi và gia tộc họ Tô.
Kế tiếp!
Hội Ẩn Nguyên của ta sẽ phải thổi lên kèn lệnh tiêu diệt ngươi.
Từ tinh thần đến thân thể hoàn toàn diệt vong!
Thẩm Lãng, ngươi nghe tiếng trống trận vang lên à?
Ngươi nghe thế nộ triều dập đến chưa?
Chúng nó đều vì Thẩm Lãng nhà ngươi huỷ diệt mà vang lên đấy!
Thẩm Lãng, ngày chết của ngươi… không xa!
Nhưng mà vào lúc này!
- Ùng ùng...
Một tiếng vang động trời!
Thanh âm thậm chí vượt qua tiếng thủy triều kinh người này.
Tiếp đó, cả vùng mãnh liệt run rẩy.
Giống như một con rồng thật sự uốn lượn dưới mặt đất.
Toàn bộ tổng bộ mặt đất hội Ẩn Nguyên, chợt nhô lên!
Tiếp đó...
Cái Ân Tế Lâu trăm thước này như là món đồ chơi vậy, chợt bị xé nứt ra.
- Răng rắc...
Sau khi mặt đất rộng trăm mẫu hở ra!
Ân Tế Lâu trăm thước chợt nghiêng!
Sụp đổ!
- Ầm ầm...
Toàn bộ quá trình!
Cực kỳ nhanh!
Vẻn vẹn duy trì mấy giây.
Ngọn Ân Tế Lâu sừng sững trăm năm bị sụp mạnh xuống đất trở thành phế tích.
Tiếp đó...
Quỷ khóc sói gào!
Vô số tiếng thét chói tai, vô số tiếng rên la thảm thiết!
Đương nhiên!
Khi Ân Tế Lâu sập trong nháy mắt.
Xảy ra một màn vô cùng kinh ngạc.
Mấy trăm tên võ đạo cao thủ chợt bay nhảy ra.
Trong phút chốc, giống như mấy trăm con chim bay vậy!
Thế nhưng võ công cao cường, có thể bay nhảy ra cuối cùng chẳng qua là một nhóm người.
Còn lại một nhóm người.
Cũng theo Ân Tế Lâu cùng sập.
Tiếp đó vùi lấp ở bên trong phế tích.
Sau một lát!
Thủy triều hung mãnh chợt cuốn tới.
Thương vong vô số!
Toàn bộ tình cảnh càng giống như là địa ngục vậy.
Hoàng Đồng không có việc gì!
Không, gã có việc!
Lúc mặt đất vừa mới nhô lên, gã gần như không có bất kỳ do dự nào trực tiếp nhảy xuống.
Không phải nhảy xuống đất, thực sự quá cao.
Dụng hết toàn lực nhảy sang một cái cây.
Thế nhưng chẳng bao lâu cây này cũng đổ.
Gã liền theo cây này cùng ngã xuống.
Trẹo chân!
Thế nhưng, gã không đứng lên nổi.
Quá... quá đáng sợ.
Gã biết Thẩm Lãng sẽ chơi lớn, nhưng không nghĩ tới ra tay lại… lớn như vậy.
Đây chính là tổng bộ hội Ẩn Nguyên ở Việt quốc, lầu cao sừng sững trăm năm không ngã.
Thậm chí rất nhiều người nói hoàng cung đại điện sẽ sập, Ân Tế Lâu này cũng sẽ không đổ.
Gặp quỷ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?
Ta rất sợ hãi.
Thẩm công tử chúng ta còn có phải bằng hữu hay không?
Chuyện lớn như vậy mà đệ để ta đưa thân vào hiện trường, hơn nữa một chút nhắc nhở cũng không có.
Thẩm công tử làm sao làm được vậy?
Ân Tế Lâu có chín cây cột sắt lớn như bắp đùi, trực tiếp cắm xuống dưới đất mấy chục thước.
Dù cho đệ sai Lý Thiên Thu dùng búa tới chém, nửa canh giờ cũng không nhất định có thể đủ chém đứt một cây, cũng không có búa lợi hại thế này.
Dù cho đệ bảo Khổ Đầu Hoan cùng Lý Thiên Thu hai người tới kéo cưa lớn cũng cưa không nổi.
Lẽ nào đệ không sợ Hoàng Đồng ta đây cũng chết ở trong tràng tai nạn này nào?
...
Ở trên một tòa lầu gần đó.
Thư Bá Đảo mới vừa kết thúc ván cờ, đi ra cửa, đang muốn trở về Ân Tế Lâu.
Bởi vì liền cách một con đường lớn.
Tiếp đó...
Chính mắt ông ta thấy vô cùng chấn động, thậm chí một màn kỳ tích.
Rồng đất muốn trồi lên,
Lầu cao trăm thước, bỗng nhiên sụp đổ.
Tổng bộ hội Ẩn Nguyên xa hoa lộng lẫy, triệt để trở thành một mảnh phế tích.
Ngay sau đó, thủy triều chợt cuốn tới.
Toàn bộ tổng bộ hội Ẩn Nguyên, giống như... trở thành một mảnh đất bằng.
Á!
Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo trong nháy mắt mất đi tất cả phản ứng.
Thậm chí không cảm giác được đau khổ.
Bởi vì một màn trước mắt này có vẻ quá hoang đường.
Giống như hết thảy đều không có quan hệ gì với ông ta vậy.
Trong phút chốc, cảm giác như thể cái thứ đổ sập không phải Ân Tế Lâu của ông ta vậy.
Thế giới này không có điện ảnh.
Thế nhưng lúc Thư Bá Đảo thấy một màn trước mắt này, liền thực sự giống như chúng ta xem chiếu bóng vậy.
Ở trên màn ảnh lớn, chúng ta thấy phủ Tổng thống Mỹ bị nổ thành phế tích.
Thấy thì đã thật, nhưng trong lòng lại biết đây là giả, bởi vì hàng năm nó đều bị bùng nổ hủy diệt mấy chục lần.
Ước chừng sau một lúc lâu.
Trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo mới dần dần có cảm giác về tới hiện thực.
Tiếp đó cả người bắt đầu run rẩy, run lẩy bẩy!
Vậy... Đó là tổng bộ hội Ẩn Nguyên của ta.
Đó là Ân Tế Lâu trăm năm không ngã.
Bây giờ, hoàn toàn bị san thành bình địa.
- A... A...
Thư Bá Đảo cảm thấy một hơi thở không đẩy ra được.
Lấy tay ôm ngực trực tiếp ngã lăn xuống đất.
Ngôn Vô Kỵ bên cạnh cũng hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Trong lòng ông ta chỉ có hai chữ: Đ*t… mẹ!
Đây chính là xuất thân thám hoa lang, chân chính người làm công tác văn hoá, chưa bao giờ nói thô tục.
Thế nhưng bây giờ trừ hai chữ này ra, hoàn toàn không có bất kỳ từ nào có thể hình dung cảm nhận trong lòng ông ta được.
Quá, quá… đáng sợ.
Vẫn chờ đến khi Thư Bá Đảo ngã xuống, sau đó Ngôn Vô Kỵ mới vọt tới thật nhanh.
- Thư công, thư công!
- Tiểu tặc Thẩm Lãng, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung!
Thư Bá Đảo sau khi phun ra một ngụm máu, tiếp đó cả người triệt để bất tỉnh.
...
Mà lúc này Thẩm Lãng, ôm cô bé Thẩm Mật, mang theo Băng Nhi, mang theo đám người Trác Thị, Vũ Liệt, Hàm Nô sớm ngay chỗ cao nhất phủ Hầu tước Trường Bình chờ đợi.
Trên ban công bày bàn, đổ đầy nước trà, hạt dưa v.v…
Vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi.
- Thẩm công tử, trẻ con không có thể ăn hạt dưa đâu.
Trác Thị đã không biết lần thứ mấy ngăn cản Thẩm Lãng.
Răng sữa cô bé chưa mọc, lợi mềm mềm vô cùng đáng yêu.
Thẩm Lãng lấy ra hạt khô, nào là hạt dưa hấu, hạt bí, còn có hạt hướng dương.
Hạt hướng dương là thương nhân phương tây truyền tới, ở thế giới phương đông còn chưa trồng quy mô lớn, cũng chỉ có loại người xa hoa lãng phí tiêu tiền như rác cỡ Thẩm Lãng này mới ăn hạt dướng dương trị giá một đồng bạc một hạt.
Đứa bé nếm được vị mặn của hạt dưa, sau đó giống như phát hiện cổng thế giới mới vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc sửng sốt, mắt to như đá quý cũng sáng.
Tiếp đó, nhân của một hạt dưa có thể mút vào mười phút.
Sau cùng Trác Thị không thể nhịn được nữa, ôm bé con đi, con nít không thể ăn muối.
Thẩm Lãng này làm cha không đáng tin cậy, Băng Nhi không tiền đồ, với Thẩm Lãng nói gì nghe nấy.
Sau khi Thẩm Mật bị ôm đi, con mắt vẫn xoay tịt nhìn chăm chăm vào hạt dưa.
Mà hai cô bé Dư Hề Hề, Dư Khả Khả ô cùng thuần thục đập hạt dưa, vỏ hạt dưa tung bay, một tay bỏ túi, một tay nắm.
Cũng chính là vào lúc này!
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Tiếp đó, Ân Tế Lâu trăm thước cao sụp đổ.
Trong phút chốc!
Băng Nhi, Trác Thị đều ngừng nói.
Tất cả thanh âm hơi ngừng.
Hai cô bé Dư Hề Hề, Dư Khả Khả vốn đang đập hạt dưa bay tung tóe, trong nháy mắt dừng lại.
Chỉ có bé con Thẩm Mật, mắt vẫn nhìn chằm chằm hạt dưa vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều trông về phía Thẩm Lãng.
Cái này Ân Tế Lâu, cuối cùng sụp đổ.
Sự trả thù động trời với hội Ẩn Nguyên cuối cùng đại công cáo thành.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu.
Lúc này nội tâm hắn chỉ có một câu.
Ta sướng rồi, tùy ý các ngươi!
Thật là quá sung sướng, phê như con tê tê luôn.
Trách không được người ngoài hành tinh xâm lấn trái đất, đầu tiên phải phá Nhà Trắng và tháp Eiffel.
Phải hủy diệt kiến trúc mang tính biểu tượng.
Thực sự như vậy thoải mái lắm.
Lúc này, nhìn thấy tất cả mọi người ngó lại.
Thẩm Lãng nói:
- Nhìn cái gì vậy? Không phải ta làm nha? Tất cả không có quan hệ gì với ta đâu!
...
Nhưng mà còn có người so với Thẩm Lãng thoải mái hơn.
Đó chính là vô số dân chúng ở bên bờ xem triều.
Bọn họ vốn tràn đầy hâm mộ đố kị ghen ghét những người ở trên Ân Tế Lâu.
Dựa vào cái gì chúng ta phải ở trên đất, mà các ngươi vẫn đứng ở trên mái nhà trăm thước coi khinh chúng ta?
Không nghĩ tới!
Lại... Thấy được một vở kịch hoành tránh thế này.
Ngày hôm nay rõ ràng tới đúng rồi.
Nói thực sự, có phải ta bị quỷ ám hay không.
Ân Tế Lâu trăm năm không ngã lại sụp đổ?
Có phải chăng ta sản sinh ảo giác à?
Nhưng mà chẳng bao lâu bọn họ liền biết không phải là ảo giác.
Bởi vì quỷ khóc sói gào có vẻ giống như thật sự.
Cảnh tượng hoành tráng, siêu lớn.
Cái này còn đã mắt hơn nhiều so với xem thủy triều nữa.
Sự kiện lớn động trời nha.
Cao ốc tổng bộ hội Ẩn Nguyên sừng sững trăm năm sụp đổ.
...
Mà trong số tất cả mọi người, kẻ bị khiếp sợ lớn nhất không ai khác hơn là quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Ông biết Thẩm Lãng sẽ trả thù.
Thế nhưng không nghĩ tới hắn trả thù sẽ kịch liệt như thế.
Bởi vì không có được nhắc nhở trước, cho nên Ninh Nguyên Hiến cũng không biết tổng bộ hội Ẩn Nguyên bên kia sẽ phát sinh cái gì.
Nhưng ông cũng nhìn Ân Tế Lâu bên kia.
Vì sao?
Bởi vì trong lòng khó chịu.
Ông đã mịt mờ đã cảnh cáo, không được đi tham gia đại hội xem triều của hội Ẩn Nguyên.
Kết quả thì sao?
Đại thần đang tại chức, quả thực không ai đi.
Nhưng là gia quyến của bọn họ lại đi, còn có một số lão già về hưu cũng đi.
Các ngươi đây xem lời của quả nhân gió bên tai à?
Nhưng mà loại tình huống này, cũng vẫn nhìn mãi quen mắt.