Chương 637: Hội Ẩn Nguyên hộc máu! Quốc quân run rẩy! Viêm Kinh chấn động (2)
Chỉ lệnh không ra Tử Cấm thành, cũng không phải một hai lần.
Chu Nguyên Chương hoàng đế lợi hại như vậy, có chút thời điểm gặp phải loại tình huống này cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Lúc đó ông ra ba lệnh năm thân chỉ có đàn bà, người già có bệnh mới có thể ngồi kiệu, quan văn tam phẩm trở lên mới có thể ngồi kiệu, còn lại quan viên đều cưỡi ngựa. Kết quả người vi phạm lệnh cấm nhiều không kể xiết, làm hại bản thân Chu Nguyên Chương trên đường phố bắt quan viên vi phạm lệnh cấm ngồi kiệu.
Ninh Nguyên Hiến đối mặt tình hình như thế, cũng chỉ có thể là bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng lẽ hạ chỉ nghiêm phạt những phu nhân đi Ân Tế Lâu xem triều sao? Chẳng lẽ đi nghiêm phạt những cựu thần về hưu sao? Bọn họ vậy lớn tuổi như vậy, còn có thể sống mấy năm hả?
Cho nên, quốc quân chỉ có thể nhìn Ân Tế Lâu xa xa trong lòng phát hận.
Tiếp đó bỗng nhiên...
Toàn bộ Ân Tế Lâu sụp đổ.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến triệt để kinh ngạc sững sờ.
Trong phút chốc, ông thực sự cảm giác có một luồng khí lạnh chợt từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, gần như muốn xốc cả sọ lên.
Ta... Ta...
Thẩm Lãng ngươi... tên điên này a!
Dựa theo nhận xét của quốc quân, Thẩm Lãng có thể sẽ đánh cướp một hai kho vàng bí mật của hội Ẩn Nguyên lấy tư cách trả thù.
Thậm chí cgiết hơn mấy trăm ngàn người của hội Ẩn Nguyên.
Nhưng mà, trực tiếp san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên Việt quốc sao?
Thực sự hoàn toàn không dám nghĩ!
Then chốt Thẩm Lãng nhà ngươi làm sao làm được hả?
Quá điên cuồng, quá kinh hãi!
Nhưng mà...
Thẩm Lãng nhà ngươi chơi được lớn như vậy.
Nhưng... Ninh Nguyên Hiến ta đây không che được đâu.
Tên khốn kiếp này gây rắc rối, vĩnh viễn cũng là kinh thiên động địa.
Ninh Nguyên Hiến lúc này thật sự chỉ có kinh, không có vui mừng.
Cái này... Cái này chơi lố quá rồi!
Viêm Kinh bên kia sẽ tức giận, ta... ta thực sự không che được.
...
Mà Thái tử cùng Tam vương tử chứng kiến cảnh kia.
Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu.
Cái tay… Thẩm Lãng này là người điên, người điên từ đầu đến đuôi.
Trả thù, lại kịch liệt như thế.
Nhưng mà, thật sự là hắn làm à?
Ân Tế Lâu có chín cột sắt to bằng bắp đùi, căn bản không có thể làm gãy.
...
Tổng bộ hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu sụp d8ổ, đưa tới kinh thiên gợn sóng.
Kinh đô vốn là như là hồ nước bất an, mà lúc này giống như có một tảng đá to tổ chảng ném vào vậy.
Trong nháy mắt!
Ép xuống toàn bộ tất cả gợn sóng!
Toàn bộ kinh đô đầu tiên là yên tĩnh như chết.
Tiếp đó, vô số tin tức chợt vỡ tung.
Toàn bộ kinh đô, thậm chí toàn bộ Việt quốc, đều ở đây đàm luận chuyện này.
Nhưng... Quỷ dị ở chỗ.
Ở trong tất cả lời đồn đãi đều không có nói tới Thẩm Lãng.
Lời đồn lan truyền rộng rãi nhất, hội Ẩn Nguyên ép buộc trấn áp hai cái long vương, dẫn phát cơn giận long vương, cho nên lật ngược Ân Tế Lâu.
Lại có cách nói.
Dưới Ân Tế Lâu có một phong ấn thượng cổ.
Cho nên mới có thể trấn áp hai con hà bá, để cho chúng hàng năm biểu diễn con nước lớn, nhưng cũng không gây lũ lụt.
Kết quả cái phong ấn này dần dần mất hiệu lực.
Hai con hà bá tránh thoát phong ấn, trực tiếp xé nát Ân Tế Lâu.
Dân chúng bình thường không ai cảm thấy cái đó và Thẩm Lãng liên quan đến.
Làm sao có thể kia chứ?
Lúc đó chúng ta thấy rất rõ ràng a.
Thẩm Lãng căn bản sẽ không có tới gần Ân Tế Lâu, hắn cũng không phải thần tiên.
Rõ ràng là địa long trở mình, hà bá tức giận.
Mà quyền quý toàn bộ kinh đô lại có ý nghĩa khác.
Ân Tế Lâu sập, những quyền quý này thương vong mười người.
Người của hội Ẩn Nguyên thương vong trăm người.
Bản năng dự đoán đầu tiên của đám người này là Thẩm Lãng.
Nhất định là Thẩm Lãng trả thù.
Ba nghìn bảy trăm tên huyết mạch số không của hắn cướp đi, cho nên mới dấy lên trả thù chấn động như vậy.
Thế nhưng chẳng bao lâu, bọn họ lại đều bỏ qua cái ý niệm này.
Bởi vì lúc đó Thẩm Lãng căn bản cũng không ở đây.
Thẩm Lãng ở trong phủ Hầu tước Trường Bình tức giận, đám người Kiếm vương Lý Thiên Thu, Khổ Đầu Hoan đi tiến đánh một kho vàng bí mật của hội Ẩn Nguyên, tử thương vô số.
Hết thảy đều không có chứng cứ tại chỗ.
Dù cho ngươi chém gió bầu trời, cũng không thể đổ tội này đến đỉnh đầu Thẩm Lãng được đâu.
...
Ở một căn cứ khác của hội Ẩn Nguyên!
Thư Bá Đảo nằm ở trên giường.
Thư Đình Ngọc, còn có mấy vị cao thủ hội Ẩn Nguyên, toàn bộ đứng ở trước giường thật chỉnh tề.
Kể cả một tên cường giả cấp đại tông sư.
- Tra ra được chưa?
Thư Đình Ngọc nói:
- Lúc chúng ta mở ra miệng cống sông ngầm, mấy trăm thùng dầu cá tràn vào, bởi vì đường nước ngầm chúng ta phức tạp, có rất nhiều chỗ khúc quanh, cho nên đại bộ phận thủy triều tuy rằng dẫn lưu đến đường sông khác. Nhưng là vừa hơn phân nửa thùng gỗ chứa dầu cá mắc trong thủy đạo dưới đất, mấy vạn cân dầu cá này nổ tung, khiến cho mặt đất lật ngược.
Thư Bá Đảo nói:
- Dù cho như thế, Ân Tế Lâu cũng sẽ không đổ, những dầu cá này nổ tung, cũng vô pháp hủy hoại chín cây cột sắt lớn.
Thư Đình Ngọc nói:
- Chín cây cột sắt lớn, toàn bộ bị cắt ngang.
- Cắt ngang? - Thư Bá Đảo hết hồn nói:
- Điều này sao mà được kia chứ? Thiên hạ còn có cái gì có thể cắt được cột sắt to bằng bắp đùi?
Thư Đình Ngọc cất giọng run rẩy:
- Chúng con không tra được đây là nguyên nhân gì.
Cái này thật đáng sợ.
Quả thực thần hồ kỳ kỹ.
Lại có thể thần không biết quỷ không hay đốt gãy cột sắt?
Tất cả bậc thầy luyện kim hội Ẩn Nguyên căn bản là tìm không ra nguyên nhân gì, ngay cả một đầu mối nhỏ cũng không có.
Thư Đình Ngọc nói:
- Thẩm Lãng lúc này đây phá hủy Ân Tế Lâu chúng ta, khả năng ra tay vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.
Thư Bá Đảo cảm giác được trong ngực đau nhức, giống như lại muốn hộc máu.
Ông vội vàng nhắm hai mắt lại.
Tên tiểu súc sinh này thật nhiều thủ đoạn.
Hơn nữa còn là chẳng có ranh giới chút nào.
Lúc này đây trả thù, thật sự khiến cho hội Ẩn Nguyên đau thấu tim gan.
- Chủ nhân, kế tiếp phải làm sao? Có nên đi cáo Thẩm Lãng hay không?
Thư Bá Đảo nói:
- Làm sao cáo? Ngươi có chứng cứ à? Quốc quân sẽ vì ngươi lấy lại công đạo à?
Hơn nữa nếu như hội Ẩn Nguyên đi cáo Thẩm Lãng, vậy chỉ có thể hiển lộ ra bọn họ yếu ớt.
Ở trái đất hiện đại cũng là như vậy, ngươi chỉ có thể nhìn thấy nước yếu không ngừng lên Liên Hiệp Quốc cáo trạng, khi nào nhìn thấy đại gia Mỹ ở Liên Hiệp Quốc rơi nước mắt đầy mặt, tủi thân tận trời mà cáo trạng sao? Rõ ràng nó xem nước nào chẳng vừa mắt đã động thủ mất rồi.
- Phụ thân, tuyên bố với bên ngoài thế nào? - Thư Đình Ngọc nói.
Thư Bá Đảo lại một lần nữa đau khổ nhắm mắt lại.
Trăm năm Ân Tế Lâu ngã xuống, tổn thất vô cùng vĩ đại.
Chỉ là một tòa lầu, mấy trăm người không coi là cái gì.
Mấu chốt là danh dự hội Ẩn Nguyên.
Danh tiếng xây dựng khó khăn, nhưng hủy diệt chỉ cần trong nháy mắt.
- Đối ngoại tuyên bố, bởi vì chín cây cột sắt lớn rỉ sét, nhân viên sơ sẩy, thủy triều dẫn phát địa long quằn quại, cho nên Ân Tế Lâu sụp đổ.
- Với những gia đình có bị thương hay mất đi, hãy bồi thường thật nhiều vàng.
- Với những kẻ lơ là nhiệm vụ, tiến hành nghiêm phạt!
- Ta tự mình đi Viêm Kinh thỉnh tội, chuyện này để Viêm Kinh xử lý đi! Ninh Nguyên Hiến có thể kháng trụ áp lực của chúng ta, nhưng tuyệt đối gánh không được áp lực Viêm Kinh.
- Mặt khác tuyên bố, hội Ẩn Nguyên Việt quốc xuất hiện nguy cơ nợ nần, xin người liên quan hoàn lại nợ nần, giúp đỡ hội Ẩn Nguyên vượt qua cửa ải khó khăn!
Thư Đình Ngọc kinh ngạc.
Cái này... Đây là muốn hướng Ninh Nguyên Hiến đòi nợ à?
- Bây giờ mấu chốt là phải lột xác cho một nghìn con người huyết mạch số không, để cho bọn họ biến thành quân đoàn vương bài. Nếu như có thể thành công, vậy cũng có thể bù đắp được phần tổn thất lần này, xem như là lập công chuộc tội.
...
Kế tiếp, hội Ẩn Nguyên hướng thiên hạ tuyên bố.
Bởi vì phần người bỏ rơi nhiệm vụ, khiến cho chín cây cột sắt lớn bên trong Ân Tế Lâu rỉ sét, lúc này mới dẫn phát sập lầu.
Vì thế, Thư Bá Đảo, Thư Đình Ngọc dẫn đồng nghiệp hội Ẩn Nguyên hướng toàn bộ những người tử thương xin lỗi, đồng thời bồi thường nhiều vàng.
Ngay sau đó, hội Ẩn Nguyên tổ chức một lễ tang trọng thể cho mọi người.
Quốc quân tự mình giá lâm lễ tang hiện trường, vừa khiển trách hội Ẩn Nguyên bỏ rơi nhiệm vụ, vừa hướng Thư Bá Đảo tỏ ý an ủi.
Tiếp đó, Thư Bá Đảo chính thức hướng tổng bộ Viêm Kinh thỉnh tội, trình đơn từ chức.
Kinh đô yên tĩnh!
Tất cả mọi người ngửi được mùi vị mưa gió sắp sửa tới.
Quả nhiên, đệ đơn từ chức, sau đó trưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo tiến vào hoàng cung, chính thức hướng quốc quân Ninh Nguyên Hiến đòi lấy nợ nần.
Hai người tan rã trong không vui.
Tiếp đó!
Hội Ẩn Nguyên tuôn ra, Ninh Nguyên Hiến hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền dài đến hai mươi ba năm.
Khấu trừ những phần đã trả, ngay cả vốn lẫn lời, tổng cộng nợ nần cao tới một nghìn hai trăm sáu mươi vạn!
Trong nháy mắt!
Thiên hạ khiếp sợ!
Quốc quân lại thiếu... nhiều tiền như vậy?
Ngươi là thế nào xài hết hả?
Kể cả Thẩm Lãng nghe được mấy cái chữ này, cũng hoàn toàn da đầu tê dại.
Biết quốc quân thiếu rất nhiều tiền, nhưng không nghĩ tới thiếu nhiều như vậy.
Suốt hai mươi năm này, Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn chính là mượn khoản nợ mới bổ sung khoản nợ cũ, lãi mẹ đẻ lãi con mới đến con số kinh người này.
Hoàng Đồng lúc đó trực tiếp bị dọa tè ra quần.
Lúc đầu gã muốn để hội Thiên Đạo mua đứt món nợ này.
Bây giờ...
Hội Thiên Đạo thực sự mua không nổi a.
Đối với món nợ này, Thẩm Lãng cũng không thể ra sức.
Rau hẹ kinh đô đã bị hắn cắt sạch.
Hơn nữa danh tiếng Thẩm Lãng lừa gạt tiền tạm thời đã thúi.
Tay phá của Ninh Nguyên Hiến này, người tiêu tiền như rác siêu cấp.
Bất quá khi Thẩm Lãng lúc nói ra những lời này, Hoàng Đồng vô ý mà nhìn hắn một cái.
Thẩm Lãng kinh ngạc, yếu ớt hỏi:
- Hoàng Đồng huynh, ta... Ta đến tột cùng thiếu bọn huynh bao nhiêu tiền vậy?
Hai năm qua, chăm chăm phá của, Thẩm Lãng căn bản sẽ không có tính qua hắn mượn bao nhiêu tiền.
Hoàng Đồng thân thiết nói:
- Mọi người đều là huynh đệ, cũng là minh hữu chiến lược, nói tiền bạc làm gì.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy không được, thân huynh đệ phải sổ sách rõ ràng.
- Ba triệu một trăm năm mươi ngàn! - Hoàng Đồng gọn gàng dứt khoát nói.
Mẹ trứng, người trước mắt này thật không biết xấu hổ, nếu ngươi dám nói quên đi, hắn liền dám quên món nợ này thật.
Á!
Cái này... Nhiều như vậy sao?
Lúc này mới không đến hai năm, ta... Ta liền tiêu nhiều tiền như vậy à?
Thẩm Lãng yếu ớt nói:
- Có chút khoản nợ phải ghi ở trên đầu Ninh Chính đó.
Hoàng Đồng nói:
- Ninh Chính điện hạ thiếu chúng ta sáu mươi chín vạn, không tính vào trong số đó.
Thẩm Lãng vò đầu, ta... Ta làm sao xài hết vậy?
Bất tri bất giác liền tiêu nhiều như vậy?
Ninh Nguyên Hiến hai mươi năm mới thiếu hơn mười triệu, ta đã hơn một năm mà thiếu ba triệu.
Vậy... Vậy xem ra vẫn là ta phá sản nhiều hơn.
Quốc quân, ngại quá, trách oan ngài rồi!
Xem ra nài đã khá tiết kiệm.
Nhưng mà, Hoàng Đồng cuối cùng vẫn nói đùa với Thẩm Lãng.
Hội Thiên Đạo căn bản sẽ không trông cậy vào Thẩm Lãng sắp tới có thể trả tiền lại, chỉ có thể cầu nguyện sau này hắn phá sản thoáng thủ hạ lưu tình.
Bởi vì Thẩm Lãng mang lợi ích chiến lược cho bọn họ, đã vượt xa quá ba trăm vạn lượng vàng.
...
Khoản nợ Thẩm Lãng bên này nhiều người không lo.
Thế nhưng quốc quân bên kia chính là bể đầu sứt trán.
Thẩm Lãng san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên, kết quả hội Ẩn Nguyên cầm lửa đốt đến đầu quốc quân.
Cái này công bằng à?
Á, kỳ thực vô cùng công bằng!
Ai bảo Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi là chỗ dựa vững chắc cho Thẩm Lãng kia chứ?
Nếu không có ngươi chống, hắn cho dù có một trăm lá gan, cũng không dám ở kinh đô lớn lối như vậy.
Đương nhiên, nếu như chỉ là Việt quốc hội Ẩn Nguyên ép trả nợ thì Thẩm Lãng cũng không thèm để ý.
Mấu chốt là hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh gây áp lực, còn có áp lực đến từ đế quốc Đại Viêm.
Hoàng đế bệ hạ đã điều động sứ giả qua đây hỏi.
Đương nhiên hoàng đế bệ hạ vẫn là vô cùng quan tâm Ninh Nguyên Hiến, hỏi ông ta có hay không cần điều giải.
Nhưng đây là tạo áp lực.
Áp lực từ tổng bộ hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh cùng hoàng đế, để Ninh Nguyên Hiến áp lực như núi.
Nhưng ông có thể trách Thẩm Lãng à?
Không thể!
Đầu tiên, là hội Ẩn Nguyên động thủ trước ép chiếm lấy người huyết mạch số không của Thẩm Lãng, muốn cắt đứt hy vọng nhóm quân Niết Bàn đệ nhị của ông.
Thứ nhì, Thẩm Lãng san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên, cũng là vì quốc quân Ninh Nguyên Hiến trút giận.
Chỉ bất quá thủ đoạn kịch liệt khiến cho người ta phải kinh hãi.
Hội Ẩn Nguyên đưa ra hai cái phương án.
Phương án thứ nhất, trả tiền lại, còn nợ bốn trăm vạn lượng vàng.
Lúc này trong tay quốc quân có tiền, Thẩm Lãng mới vừa vì hắn lừa năm trăm vạn cự khoản.
Nhưng số tiền này là muốn dùng để đánh vua Căng, là kế tiếp hai trận chiến tranh nghiêng nước mà chuẩn bị, căn bản không thể động.
Cuộc chiến vận mệnh quốc gia, tuyệt đối không thể phớt lờ.
Phương án thứ hai, vấn tội Thẩm Lãng, bắt bỏ tù!
Thẩm Lãng san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên Việt quốc thành bình địa, cái này cừu hận ngập trời, không thể cứ bỏ qua như vậy.
Tuy rằng hội Ẩn Nguyên công nhiên sẽ không nói đây là Thẩm Lãng làm, nhưng nhất định phải trả thù.
Hoặc là trả tiền lại, hoặc là bắt Thẩm Lãng!
...
Chuyện này thực sự quá lớn.
San tổng bộ hội Ẩn Nguyên Việt quốc thành bình địa, thoải mái là thoải mái.
Nhưng vậy cũng là l làm mất mặt Viêm Kinh.
Người nào không biết phía sau hội Ẩn Nguyên là đế quốc?
Quốc quân thật sự có chút không che được.
Tổng bộ hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh bên kia gây áp lực, càng lúc càng lớn.
Hoàng đế phái tới sứ giả, giọng điệu ngày càng nghiêm túc hơn.
Gần đây sứ giả phái tới, đã là cấp thân vương.
Mặc dù không có nói rõ, nhưng lựa chọn đặt ở trước mặt Ninh Nguyên Hiến chỉ có hai cái.
Hoặc là trả tiền lại, hoặc là bắt Thẩm Lãng.
Còn tội danh, tùy tiện tìm một cái là được.
...
Quốc quân vì Thẩm Lãng, lại một lần nữa hạ mình đi trong nhà Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Thỉnh cầu gia tộc họ Chúc ở Viêm hoạt động, chí ít để hoàng đế bệ hạ không nên can thiệp việc này.
Lại muốn xin vị tướng phụ Chúc Hoằng Chủ này.
Kết quả...
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ bị bệnh ở giường, hôn mê bất tỉnh.
Quốc quân không công mà lui.
Liền giờ khắc này!
Mối quan hệ thân mật vô gian giữa quốc quân cùng Chúc Hoằng Chủ, chính thức xé mở một vết rách không cách nào vá lại được.
Gần như xem như là rạn nứt!
Kỳ thực Chúc Hoằng Chủ lúc trước liền vài lần giương mắt.
Nhất là nguy cơ Tế Thiên Đại Điển ần trước, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ tùy ý quần thần bao vây tấn công Ninh Nguyên Hiến, không có xuất hiện ý kiến muốn chia sẻ chút nào, vi phạm lấy chức trách của Tể tướng.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến lúc đó cũng không có trách cứ vị tướng phụ này, hai người tuy rằng lập trường có mâu thuẫn, nhưng lén lút quan hệ cũng còn thân mật.
Mà lần này, Chúc Hoằng Chủ trực tiếp cáo ốm không gặp.
Điều này làm cho Ninh Nguyên Hiến gần như cặp mắt đỏ lên.
Không phải phẫn nộ, mà là đau lòng.
...
Ninh Nguyên Hiến rời khỏi gia tộc họ Chúc, sau đó không có trực tiếp hồi cung, mà là đi tới phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, trực tiếp tiến vào thư phòng của Thẩm lãng.
- Thẩm Lãng, quả nhân sau đó sẽ không còn tướng phụ.
- Quả nhân sau này thực sự biến thành người cô đơn.
- Ngươi lần này gây chuyện quá lớn, không chỉ có phá vỡ bầu trời Việt quốc của ta, thậm chí đều kinh hãi Viêm Kinh, hoàng đế bệ hạ đều bị ngươi gây chấn động. Thế nhưng... Ta không trách ngươi!
- Thẩm Lãng, ngươi đang làm cái gì?
Thẩm Lãng ngẩng đầu nói:
- Viết đơn xin từ chức! Thần muốn từ đi toàn bộ chức vụ, rời khỏi kinh đô, trở về nhà!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi tắm ăn cơm, tiếp đó viết phần 2! Các vị ân công, vé tháng hỗ trợ đừng có ngừng, bánh điểm tâm toàn dựa vào dòng lực này mà chống đỡ!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Ngày mai phải về quê làm đám giỗ ba, sau đó sẽ quay trở lại Sài Gòn ngay trong ngày. Có thể trễ chương, mọi người đừng chờ.