Chương 639: Quân vương móc tim! Trần ai lạc định (2)
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi lúc nào thì trở về?
Thẩm Lãng nói:
- Mấy tháng sau!
Ninh Nguyên Hiến trầm mặc chốc lát nói:
- Ngươi... với chiến cuộc phía nam đặc biệt bi quan? Ngươi cảm thấy Việt quốc thất bại?
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, lúc trước Việt quốc chúng ta cùng tộc Sa Man đại chiến vô số lần, ngài với tộc Sa Man cần phải có ấn tượng vô cùng sâu sắc, ngài cảm thấy thế nào?
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Giống như mỗi người cũng như bị thần kinh, loại tâm thần không sợ chết ấy.
- Đúng rồi! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tộc Sa Man so với Khương quốc còn dữ dằn hơn, mấy trăm năm qua đều chiến đấu, hơn nữa phần lớn thời điểm cũng là nội chiến tộc Sa Man. Mỗi một lần Việt quốc chúng ta cùng tộc Sa Man đại chiến, cũng là lấy nhiều đánh ít, hơn nữa đều lợi dụng nước Nam Ẩu làm bia đỡ đạn, nhưng thực sự sức chiến đấu chúng ta không bằng tộc Sa Man, nhất là càng vào rừng nhiệt đới phía nam. Ta đã thấy rất nhiều võ sĩ tộc Sa Man, ví như có một nhánh lính đánh thuê tinh nhuệ dưới trướng vua Khương Arunana, toàn bộ là võ sĩ tộc Sa Man. Đấu nô mạnh nhất từ các nước Tây Vực cũng đều là xuất phát từ tộc Sa Man. Sức chiến đấu của chủng tộc này đặc biệt anh dũng, chỉ bất quá vẫn không có thống nhất, như là năm bè bảy mảng. Mà hôm nay vua Căng muốn thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, ngưng tụ sức chiến đấu bưu hãn này thành một chiến đao, cộng thêm có Đại Kiếp Tự cùng các nước Tây Vực hỗ trợ, mặc dù Việt quốc chúng ta ở chiến trường nước Nam Ẩu có mười mấy vạn đại quân, nhưng ta đối với cục diện chiến đấu vẫn là vô cùng bi quan.
Ninh Nguyên Hiến đi tới bản đồ trước mặt.
Phát hiện địa bàn tộc Sa Man bị Thẩm Lãng vẽ viết rất nhiều chỗ.
Thẩm Lãng lại nói:
- Thần đã đến Khương quốc vài lần, ngài không biết vua Căng ở trong lòng các nước Tây Vực, ở võ sĩ tộc Sa Man, thậm chí ở võ sĩ Khương quốc là anh minh thần võ cỡ nào, quả thực như người từ trên trời giáng xuống, được cái gọi là tộc Sa Man coi là anh hùng lớn nhất. Ưng Dương đã từng nói cho thần biết, mặc dù hắn thuần phục với nữ vương Arunana, nhưng rất nhiều võ sĩ tộc Sa Man dưới trướng hắn đều muốn muốn đi đầu nhập vào vua Căng. Vua Căng hôm nay đã trở thành hy vọng toàn bộ tộc Sa Man, có lực ngưng tụ đáng sợ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vậy ngươi cảm thấy người này liền không thể chiến thắng à?
Thẩm Lãng nói:
- Tác chiến ở rừng rậm phía nam của tộc Sa Man, quân đội nhiều không bằng tinh! Cho nên thần muốn luyện một nhánh quân Niết Bàn hoàn toàn thích hợp tác chiến ở vùng núi, loại quân đội siêu cấp thần xạ thủ. Lần này thần từ quan về nhà, một là vì né tránh phong mang đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên, hai là vì hòa hoãn mâu thuẫn giữa ngài cùng họ Chúc, ba là vì để tránh cho để Ngũ vương tử Ninh Chính biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Còn có nguyên nhân trọng yếu nhất, thần cần đầy đủ thời gian cùng tinh lực đi chuẩn bị đối phó vua Căng, đây là kẻ địch mạnh nhất của thần từ trước tới nay/
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi là muốn để cục diện trở lại quỹ đạo, để Thái tử một lần nữa cùng đấu với Ninh Kỳ, mà Ninh Chính thì an tĩnh ở kinh đô trưởng thành.
- Đúng! - Thẩm Lãng nói:
- Cho nên trước khi đi, thần có mấy kiến nghị.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi nói!
Thẩm Lãng nói:
- Thứ nhất, sau khi thần chán nản rời khỏi kinh đô, ngài sẽ ra sức nâng cao địa vị của Tam vương tử Ninh Kỳ địa vị, trực tiếp giao hành tỉnh Thiên Bắc cho Tam vương tử, sắc phong Tam vương tử là Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc. Triệu hồi Tiết Triệt về nước, để ông ta đảm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc.
Quốc quân nghe không khỏi kinh ngạc.
Chuyện thứ nhất này, thế lực Tam vương tử Ninh Kỳ liền tăng vọt.
Phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, hành tỉnh Thiên Bắc, thành Thiên Việt, ba chỗ tất cả thuộc về Ninh Kỳ, thiên hạ tổng cộng năm đô đốc, phe Tam vương tử chiếm ba cái.
Phe Thái tử, miễn cưỡng chỉ có một hành tỉnh Thiên Nam, vị trí Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây này đến bây giờ đều còn chưa có quyết định.
Chuyện thứ nhất này, Thái tử cùng Tam vương tử bởi vì Thẩm Lãng mà có kết minh ngắn ngủi, trong nháy mắt sẽ vỡ tan.
Thẩm Lãng nói:
- Kể từ đó, phe Thái tử lại muốn tới van xin ngài, thậm chí Chúc Hoằng Chủ sẽ lại một lần nữa hướng ngài thỏa hiệp! Cuối cùng chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây phe Thái tử nhất định phải được, còn cần ngài sắc phong. Hơn nữa ta và Ninh Chính điện hạ lúc này là kẻ thù chung thiên hạ quần thần, chỉ cần sự ân sủng của ngài rời xa chúng ta, ngài lập tức liền sẽ trở thành trọng tài cao cao tại. Bởi vì quần thần có hỗ trợ Ninh Kỳ, có hỗ trợ Ninh Dực, duy chỉ có không có hỗ trợ Ninh Chính điện hạ.
- Tóm lại lúc thần không ở kinh đô, thái độ bệ hạ sẽ xa lánh Ninh Chính điện hạ, yên tâm điện hạ nhất định gánh được. Ngài ra sức ân sủng Tam vương tử Ninh Kỳ, mà lúc này lòng của Thái tử sẽ nóng như lửa đốt, Thái tử sẽ trăm phương nghìn kế mà nghĩ biện pháp bù đắp lại cục diện, ở mặt thanh thế triệt để chiến thắng Ninh Kỳ. Mà chiến trường nước Nam Ẩu liền trở thành lựa chọn tốt nhất của Thái tử, cuối cùng năm đó ngài chính là dựa vào đánh thắng đại chiến Ngô Việt mà thanh thế kinh thiên, nhất cử đánh bại Ninh Nguyên Vũ lên ngôi làm vua, Thái tử Ninh Dực chắc chắn muốn sao chép kỳ tích của ngài.
Nếu như Thẩm Lãng không có đoán sai, gia tộc họ Chúc nhất định sẽ ở chiến trường nước Nam Ẩu đầu nhập vô số tài nguyên, thậm chí công chúa Ninh Hàn cũng sẽ nghĩ biện pháp tương trợ. Ngay khi chiến cuộc nước Nam Ẩu thuận lợi nhất, Thái tử Ninh Dực nhất định sẽ nghĩ biện pháp xuôi nam, chiếm lấy thành quả thắng lợi cuộc chiến nước Nam Ẩu.
Tức khắc, Ninh Nguyên Hiến run lên nói:
- Nếu như chiến bại, Ninh Dực sẽ chết sao?
Cha con dầu cho xa cách đến đâu, Ninh Dực cũng cuối cùng con trai ruột của ông.
- Sẽ không. - Thẩm Lãng nói:
- Vua Căng xảo quyệt vô song, hắn không có khả năng tổn thương Ninh Dực.
Ninh Nguyên Hiến tin tưởng ánh mắt Thẩm Lãng.
Thế nhưng ở sâu trong nội tâm, ông vẫn cảm thấy chiến trường nước Nam Ẩu chưa chắc sẽ thua.
Bởi vì kế tiếp tổng binh lực Việt quốc ở nước Nam Ẩu sẽ vượt qua mười ba vạn to lớn, đồng thời mấy thành thị chính của nước Nam Ẩu đều ở trong tay của Chúc Lâm cùng Ninh La.
Mấu chốt nhất là vua Căng từ nhỏ lớn lên dưới mắt của ông, làm hạy nhân, vận mệnh của vua Căng hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của ông, cho nên thoạt nhìn ghã càng giống như là một kẻ yếu.
Thẩm Lãng luôn mồm vua Căng lợi hại dường nào, thậm chí trong tình báo của Hắc Thủy Đài cũng nhắc đến rất nhiều.
Thế nhưng... con người có ấn tượng quá sâu sắc.
Ở trong lòng Ninh Nguyên Hiến, vua Căng chính là kẻ yếu.
Hơn nữa trong lòng Ninh Nguyên Hiến cũng đặc biệt phức tạp.
Ông đương nhiên hy vọng trận đại chiến này Việt quốc sẽ thắng.
Nếu như muốn cho Việt quốc chiến bại lấy tư cách mai táng danh dự của Thái tử, đổi lấy Thẩm Lãng cùng Ninh Chính quật khởi, đổi lấy Thẩm Lãng ngăn cơn sóng dữ?
Ninh Nguyên Hiến về tình cảm cũng không tiếp thụ được.
Cho nên ở một trận chiến nước Nam Ẩu này, Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ dốc hết toàn lực đạt được thắng lợi.
Thế nhưng, ông lại cực kỳ khát vọng Thẩm Lãng trở về.
- Thẩm Lãng ngươi cũng nghĩ xong, ngươi đi lần này, nếu như cục diện không như ngươi đã tính, vậy Thái tử liền như mặt trời ban trưa. Ninh Chính tranh ngôi sẽ không có chút khả năng nào nữa, mà ngươi cũng hoàn toàn không có hy vọng tái nhậm chức. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ngươi nhất định phải đi à?
Thẩm Lãng gật đầu.
Ninh Nguyên Hiến nhìn Thẩm Lãng một cái thật sâu.
Người này giống ai vậy?
Linh hồn hóng đãng bất kham, thiên mã hành không đến cỡ nào thật sự có chút quen mắt.
Thật sự ghen tị với hắn.
Ninh Nguyên Hiến lúc này lại một lần nữa suy nghĩ sâu xa, bản thân vì sao thích Thẩm Lãng như vậy.
Lúc này ông đã hiểu rõ hơn.
Từ trong tiềm thức, Ninh Nguyên Hiến cũng vô cùng khát vọng có thể sống được tiêu sái sảng khoái giống như Thẩm Lãng.
Muốn diệt người nào liền diệt người đó.
Loại chuyện khủng khiếp như san bằng tổng bộ hội Ẩn Nguyên cũng dám làm ra.
Quá sảng khoái.
Đây rõ ràng chính là lý tưởng của chính Ninh Nguyên Hiến.
- Vậy được, như ngươi mong muốn! - Ninh Nguyên Hiến nói.
Thẩm Lãng chắp tay lạy xuống nói:
- Bệ hạ, bảo trọng!
Ninh Nguyên Hiến vốn cũng rất muốn nói Thẩm Lãng nhà ngươi cũng bảo trọng.
Thế nhưng...
Tên khốn kiếp này bảo trọng cái rắm.
Vĩnh viễn chỉ có phần hắn đi hại người khác thôi.
- Tạm biệt!
Ninh Nguyên Hiến nói, sau đó rời khỏi thư phòng Thẩm lãng g, trở về hoàng cung.
Lúc này đây cáo biệt, có thể phải mất thời gian rất mới có thể gặp lại sau.
Nếu như gặp lại một lần nữa.
Vậy đại biểu thế cục tất cả như là Thẩm Lãng tính toán.
Lúc đó cục diện của Việt quốc đã trời long đất lở, tình thế cực kỳ nguy hiểm.
......
Ngày kế!
Chuyện quốc quân đi gặp mà Chúc Hoằng Chủ không cho khách vào nhà vẫn được truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Quân vương cùng Tể tướng, coi như là rạn nứt?
Ngay sau đó, đế quốc Đại Viêm cùng tổng bộ hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh có thái độ càng ngày càng cứng rắn.
Thậm chí Liêm thân vương của đế quốc đã canh chừng, nếu Việt quốc kiên trì quỵt nợ không trả thì vậy đế quốc có thể sẽ áp dụng lệnh trừng phạt nhất định với Việt quốc.
Cái gọi là trừng phạt, kể cả chính trị và mua bán.
Một khi ý chỉ của đế quốc Đại Viêm xuống, tất cả các nước xung quanh đều ngừng mua bán với Việt quốc.
Kết quả kia cũng là phi thường trí mạng.
Quốc quân tạm thời không có tiếng nói.
Hai ngày sau!
Công tước Biện Tiêu nổi giận đùng đùng xuôi nam.
Ông ta vốn chưa từng trở mặt bao giờ, trực tiếp ở trong thư phòng quốc quân gầm lên.
Dựa vào cái gì?
Thẩm Lãng dựa vào cái gì trực tiếp giết người họ Biện chúng ta?
Lẽ nào hắn không thể bắt Biện Thấm giao cho Biện phi à?
Đây là coi khinh Biện Tiêu ta sao?
Công tước Biện Tiêu sau khi từ hoàng cung rời khỏi, trực tiếp vọt tới phủ Hầu tước Trường Bình.
Chợt rút ra huyền thiết trọng kiếm, chém cổng phủ Hầu tước thành phấn vụn!
Tiếp đó, ông ta nửa khắc cũng không có dừng lại, rời khỏi kinh đô, trở về Diễm Châu.
Giống như ông ta lúc này đây tới kinh đô, cũng chỉ là phát tiết một chút thịnh nộ với Thẩm Lãng.
Công tước Biện Tiêu tỏ thái độ, dường như là một cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà.
Quốc quân cuối cùng truyền xuống ý chỉ, trách mắng Thẩm Lãng, hạ lệnh hắn phải đóng cửa hối lỗi.
Ngay sau đó, lại ngay cả hạ ba đạo ý chỉ vấn tội.
Tội đầu tiên, ở hành tỉnh Thiên Tây xem mạng người như cỏ rác, khiến lê dân gặp nạn, đồng thời một mình chém giết Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên, đại nghịch bất đạo.
Tội thứ hai, chém giết Tham tướng phủ Đề đốc Thiên Việt ở cổng Huyền Vũ tương đương mưu phản.
Tội thứ ba, làm bẩn trong sạch Tam công chúa Ninh Diễm.
Ba tội, sau đó quốc quân hạ lệnh trục xuất Thẩm Lãng khỏi phủ Đề đốc Thiên Việt, trở lại về phế tích biệt viện họ Kim.
Võ sĩ Hắc Thủy Đài, bao vây xung quanh biệt viện họ Kim.
Bây giờ thế này, hoàn toàn là muốn bỏ tù Thẩm Lãng.
Đúng ngay tại lúc này.
Huyền Vũ Hầu Kim Trác dâng lên tấu chương, tỏ ý thái độ hết sức cường ngạnh.
Điều này làm cho quốc quân ở trên triều đình giận tím mặt, tức điên ý đồ mưu phản của Kim Trác.
Chuyệ này chẳng những không để cho quốc quân thỏa hiệp, ngược lại hạ chỉ cao thủ Hắc Thủy Đài tiến vào biệt viện họ Kim, triệt để giam lỏng Thẩm Lãng.
Đúng ngay tại lúc này, nữ vương Khương quốc Arunana bắt đầu trục xuất sứ thần Việt quốc.
Thái độ của nữ vương bệ hạ này đặc biệt rõ ràng.
Nếu như Việt quốc dám can đảm bắt Thẩm Lãng, Khương quốc trực tiếp cùng Việt quốc rạn nứt.
Quốc quân giận dữ.
Ở trên triều đình cười nhạt trào phúng, năm đó Tô Nan lũng đoạn ngoại giao Khương quốc, uy hiếp Việt quốc.
Hôm nay Thẩm Lãng chỉ có hơn chứ không kém.
Tức khắc, toàn bộ triều đình thần tử đều phụ họa.
Quốc quân lại một lần nữa hưởng thụ mùi vị quần thần nhất hô bách ứng.
Hơn nữa quần thần chủ động tấu lên, Việt quốc của ta sắp cùng vua Căng tiến hành quyết chiến, cho nên lúc này tuyệt đối không thể làm tức giận Khương quốc.
Thẩm Lãng là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, bỏ qua cho một mạng thì tạm tha một mạng đi.
Quốc quân tức giận đến toàn thân run.
Tiếp đó hạ chỉ cướp đoạt tất cả công danh, tất cả chức quan của Thẩm Lãng, cách chức làm thứ dân.
Thậm chí còn có nghe đồn quốc quân sẽ đối Ninh Chính động thủ.
Thế nhưng Biện phi lấy cái chết chống lại, cuối cùng giữ được tước vị cùng chức quan của Ninh Chính.
...
Lê Chuẩn công công đi phế tích biệt viện họ Kim tả tơi tuyên chỉ!
- Cướp đoạt tất cả công danh, tất cả chức quan của Thẩm Lãng, lập tức trục xuất kinh đô, đi đày hai nghìn dặm, vĩnh viễn không thu nhận, khâm thử!
- Thẩm Lãng, ý chỉ bệ hạ đã nói rất rõ ràng, ngươi lập tức rời khỏi kinh đô, nửa khắc đều không cho phép dừng lại.
- Hơn nữa, bất luận kẻ nào đều không được đưa tiễn, không thể đi cổng chính, phải đi cửa sau rời khỏi!
Sau khi ý chỉ hạ xuống!
Thẩm Lãng mang theo một số ít người Kim Mộc Thông, Băng Nhi, con gái nhỏ, vợ chồng Kiếm vương Lý Thiên Thu, Đường Viêm mê võ v.v… chật vật rời khỏi kinh đô.
Thê lương vô cùng!
Suốt hơn một năm qua, Thẩm Lãng ở kinh đô có quốc quân nuông chiều cùng tín nhiệm, hoàn toàn là hô phong hoán vũ, bướng bỉnh vô cùng. Mỗi một lần đều trùng trùng điệp điệp, động hơn mấy trăm ngàn người theo. Uy phong lẫm lẫm, ương ngạnh không ai bì.
Hơn nữa mặc dù chỉ là một tiểu quan lục phẩm, nhưng mỗi một lần đều nghênh ngang ở giữa đường lớn Huyền Vũ, phi ở giữa đường Chu Tước.
Hiện tại thế nào?
Chỉ có thể mang theo hai mươi mấy người, cùng đi một chỗ với đám dân chúng, ảo nào rời khỏi cổng vòm.
Điệu bộ chật vật cỡ này hoàn toàn như là chó chết chủ!
Mọi người nhìn vào, đều phỉ nhổ.
Thứ lộng thần như Thẩm Lãng, hưng cũng ở chỗ này mà vong cũng ở chỗ này thôi!
Lúc trước oai phong tám hướng, mà bây giờ thê thảm không thể tả, rõ ràng tạo hóa trêu người.
...
Thẩm Lãng rời khỏi kinh đô, tất cả kết thúc!
Kinh đô tất cả, tiến vào quỹ đạo!
Diễm Châu, phủ Công tước Uy Vũ.
Biện Tiêu cùng Trương Xung đang đang đánh cờ!
- Xung công, lúc trước ta nửa điểm không coi trọng Ninh Chính, cũng căn bản không nghĩ đến chuyện hỗ trợ Ninh Chính, cũng chẳng quen nhìn Thẩm Lãng chỗ nào. - Biện Tiêu nói:
- Thậm chí nhìn hắn chỗ nào cũng đều chán ghét.
Trương Xung nói:
- Bây giờ như thế nào đây?
Biện Tiêu nói:
- Người này vô cùng giỏi, đặc biệt giỏi. Nếu đứa bé Ninh Chính này có tiền đồ, tương lai ta có thể ủng hộ nó.
Trương Xung cười nói:
- Chúng ta!
Biện Tiêu cười to nói:
- Đúng, chúng ta! Chúng ta mới thật sự là cùng chung chí hướng, mà không phải là đảng phải cấu kết về lợi ích!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Hôm qua đi đám giỗ ba rồi lên, có lẽ trời quá nóng và gặp đủ thứ dị ứng dưới quê (mèo bị dị ứng nhang và gia cầm) nên lúc lên Sài Gòn lại lăn đùng ra bệnh. Đến khi dậy do ngủ sai tư thế hay sao mà tay phải đau nhừ, đến tối mới đỡ. Xin lỗi mọi người.