Chương 640: Khai hỏa với họ Chúc! Thái tử run rẩy! Đại sự của Lãng gia (1)
Lúc Thẩm Lãng ra đi, Ngũ vương tử Ninh Chính không có đưa tiễn.
Kinh đô thần dân đều mắng gã vong ân phụ nghĩa, nếu không phải là Thẩm Lãng, Ninh Chính nhà ngươi bây giờ còn là một phế vật, đâu có thể nào tấn chức Hầu tước, lại thêm không có khả năng làm cái chức Đề đốc Thiên Việt.
Tuy rằng bệ hạ ý chỉ nói bất luận kẻ nào không thể đưa tiễn, nhưng người khác không tiễn ngươi cũng không tiễn, rõ ràng bạc tình bạc nghĩa.
Lúc Thẩm Lãng ra đi, Ninh Chính liền đứng ở chỗ cao nhất phủ Đề đốc Thiên Việt, thở một hơi thật dài.
Duy trì cái tư thế này, tầm hai khắc đồng hồ.
Mãi cho đến Thẩm Lãng từ cổng vòm rời khỏi kinh đô, gã mới đứng thẳng dậy.
- Thẩm Lãng, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, cám ơn ngươi vì ta làm tất cả chuyện này.
...
Mà Vũ Liệt thì hai mắt đỏ rực, giống như một lần nữa về trạng thái đấu nô trước kia.
Liền muốn giết người.
Công tử đi, không còn có người mang các nàng đi làm đủ chuyện.
Hàm Nô đã giảm béo đến một trăm ba mươi tám cân, trở thành một mỹ nhân.
Nàng hoàn toàn khóc thở không được.
Ở trong mắt nàng, Thẩm Lãng mới là tiên giáng trần, như là người ngọc.
Nàng cảm thấy bản thân nếu như có năng lực, tuyệt đối sẽ không để Thẩm Lãng bị một chút tủi thân.
Đáng tiếc, nàng không có năng lực này.
Bên cạnh Lan Phong Tử không ngừng an ủi nàng.
Trong lòng gã với Thẩm Lãng cũng tràn đầy cảm kích vô hạn.
Đương nhiên, cảm kích này tính ra không phải là bởi vì Thẩm Lãng khám phá bọn họ, cũng không phải để gã đạt giải nguyên đầu bảng cuộc thi ân khoa.
Mà là bởi vì Thẩm Lãng tôn trọng tuyệt đối.
Thẩm Lãng là Trường Sử phủ Hầu tước Trường Bình, thậm chí là trụ cột Ninh Chính điện hạ.
Cho nên Lan Phong Tử cảm thấy mình ở bên người Ninh Chính nhiều lắm chính là làm việc vất vả, vốn sẽ không có thực quyền, chỉ có thể là kẻ phụ hoạ cho Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Ở phủ Hầu tước Trường Bình cùng quý phủ Đề đốc Thiên Việt, Thẩm Lãng dĩ nhiên là hoàn toàn uỷ quyền.
Tất cả chính vụ, toàn bộ giao cho Lan Phong Tử, nửa điểm đều không nhúng tay vào.
Ninh Chính cùng Lan Phong Tử đều là hai người mới, ngay từ đầu thật sự lảo đảo, sứt đầu mẻ trán.
Thế nhưng trải qua mấy tháng giày vò, bây giờ đã tiến triển rất nhiều.
Lan Phong Tử cũng cuối cùng từ một kẻ vô lại lang thang đầu đường xó chợ, dần dần lột xác thành làm một quan viên.
Một người không tham quyền thế này, Lan Phong Tử thật đúng là chưa từng thấy qua.
Thẩm Lãng lúc ở tại kinh đô, cũng chỉ làm một việc, là người che gió che mưa cho Ninh Chính điện hạ cùng tất cả mọi người.
Có thể nói như vậy, suốt hời gian mấy tháng Ninh Chính vô sự, đám người Lan Phong Tử vô sự, Khổ Đầu Hoan vô sự đều là bởi vì Thẩm Lãng che chở.
Lúc có hắn ở đó, giống như một cơ thể hút thù hận siêu max, tất cả công kích đều hướng về một mình Thẩm Lãng.
Mà bây giờ hắn đi!
Nhưng cũng là vì bảo hộ Ninh Chính.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Thẩm công tử, ta sẽ không để cho ngài thất vọng, ta sẽ không để cho Ninh Chính điện hạ thất vọng.
Mà lúc này Hàm Nô khóc cuối cùng có thể nói một lời.
- Thiếp thầm mến Thẩm công tử hơn một năm, kết quả thật vất vả thiếp mới trở nên xinh đẹp, vậy mà ngài lại đi rồi.
Tức khắc tay của Lan Phong Tử cứng ngắc trên không trung.
- Hàm Nô, chúng ta không phải đã nói rồi sao!
Hàm Nô nói:
- Nói xong rồi, thiếp ngưỡng mộ Thẩm công tử, tiếp đó gả cho chàng mà, không thể được sao?
Lan Phong Tử kinh ngạc, khổ sở nói:
- Có thể, có thể!
Chẳng bao lâu gả tự nhẩm trong lòng.
Hàm Nô với Thẩm công tử thật ra là sùng bái tinh thần, giống như năm đó vô số nữ tử sùng bái Khương Ly bệ hạ vậy.
Đây là một loại tín ngưỡng hư vô mờ mịt, căn bản không phải tình yêu nam nữ.
Lan Phong Tử ta đây bây giờ còn sùng bái Thẩm công tử mà.
Cho nên, cái này căn bản cũng không xem như là cắm sừng đâu.
Tuyệt đối không phải!
Hàm Nô của ta là thuần khiết không tỳ vết!
Lan Phong Tử ta đây không có sừng!
...
Thẩm Lãng đi!
Thái tử, Tam vương tử, hội Ẩn Nguyên nhìn có chút hả hê, một người làm quan cả họ được nhờ.
Thế nhưng cũng âm thầm thở dài một hơi.
Nói thực sự, cái tay Thẩm Lãng này quá tà môn.
Sức chiến đấu kinh khủng.
Lúc hắn tại kinh đô, thực sự khiến người ta áp lực cực lớn.
Hiện tại hắn đi.
Thậm chí có một loại cảm giác bầu trời sáng sủa.
Đã không có Thẩm Lãng, Ninh Chính liền triệt để phế đi.
Có thể tự bảo vệ mình hay không cũng là vấn đề lớn, huống chi là tranh ngôi?
Hoàn toàn không phải uy hiếp!
Trác Chiêu Nhan cười nói:
- Tay Thẩm Lãng này, chiến thuật đặc biệt lợi hại, nhưng không hề có con mắt chiến lược! Hoàn toàn vì mình thoải mái, căn bản không quản hậu quả, cũng có thể gọi là tầm nhìn hạn hẹp.
Thái tử lại một lần nữa cầm lên một bức tượng chạm ngọc mỹ nhân quen thuộc mà thưởng thức.
Thẩm Lãng đi, sau đó khí chất cả người Thái tử cũng phải tăng lên.
- Chúng ta đã cướp đi ba nghìn bảy trăm tên huyết mạch số không của Thẩm Lãng, Thẩm Lãng điên cuồng trả thù hội Ẩn Nguyên, san Ân Tế Lâu thành bình địa, thoải mái thì có thoải mái, hơn nữa thủ đoạn kinh ngạc chấn động cực kỳ. Thế nhưng là có ý nghĩa sao? Hoàn toàn không để ý hậu quả! - Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Hắn cũng không nghĩ một chút, hội Ẩn Nguyên Viêm Kinh tức giận cỡ nào? Thậm chí đế quốc Đại Viêm sẽ tức giận cỡ nào? Làm sao có thể tha được hắn? Hắn cho rằng quốc quân có thể bảo vệ hắn, không biết quốc quân người này cay nghiệt thiếu tình cảm nhất, thời khắc mấu chốt ông ta đều có thể hi sinh nguyên phối của chính mình, huống chi chỉ là một tên lộng thần? Cho nên tên giặc Thẩm Lãng này nhìn như thông minh, kỳ thực chỉ là một tiểu nhân ánh mắt thiển cận, lòng dạ nhỏ mọn! Sự phóng túng hạng nhất của hắn không đáng trông cậy vào!
Chủ bộ phủ Thái tử nói:
- Bất chấp bản thân nhỏ yếu sự thực đi làm tức giận hội Ẩn Nguyên, đơn giản là vô cùng ngu xuẩn.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Điện hạ, Thẩm Lãng đi, kế tiếp sẽ động thủ đối với Ninh Chính à?
- Muốn, đương nhiên muốn! - Thái tử Ninh Dực nói.
Ngôn Vô Kỵ nói:
- Đánh rắn sẽ phải đánh dập đầu, Ninh Chính hưởng thụ vinh quang không nên có, liền phải trả giá thật lớn.
Vụ Tế Thiên Đại Điển, Thái tử Ninh Dực đến bây giờ đều canh cánh trong lòng.
Dựa vào cái gì hả?
Người tụng xướng sớ tế thiên chỉ có thể là ta.
Vì sao là Ninh Chính, hơn nữa còn tỏa ánh sáng bắn ra bốn phía?
Liền chỉ cần một kiện sự này, Ninh Chính đáng chết!
Đương nhiên, Thái tử bây giờ sẽ không giết chết Ninh Chính, cũng đến khi hắn nối ngôi, sau đó sẽ tuyệt đối không để Ninh Chính còn sống.
Bây giờ, sẽ phải kéo Ninh Chính chạy từ vị trí Đề đốc Thiên Việt xuống.
Tiếp đó phải nghĩ biện pháp cướp đoạt tước vị của gã, để gã một lần nữa biến trở về tên phế vật cà lăm lúc trước.
Thái tử nói:
- Báo tin Thư Đình Ngọc, động thủ đi!
...
Ở bên trong một căn cứ của hội Ẩn Nguyên.
- Chỉ có Ninh Chính ngã xuống, mới có thể bù đắp lại uy nghiêm của Thái tử điện hạ, đây là vảy ngược của hắn, hơn nữa vị trí phủ Đề đốc Thiên Việt nhất định phải đoạt lại! - Trác Chiêu Nhan nói.
Thư Đình Ngọc không khỏi cau mày.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Khổ Nhất Trần giả mạo mã phỉ, giết sạch cả nhà Liên Hoa công tử Liên Cẩm, đồng thời động hình phạt riêng giết chết Liên Cẩm cùng Biện Thấm, cái tội danh này còn chưa đủ để Ninh Chính rơi đài à? Nếu như ngươi cần nhân chứng cùng vật chứng thì chúng ta có thể cung cấp.
Thư Đình Ngọc nói:
- Cũng là chuyện thứ nhất này, vô cùng dễ tuôn ra bê bối của Liên Hoa Các, sẽ kéo cả Biện phi xuống nước, Thái tử điện hạ nhất định phải vào lúc này đắc tội Biện phi cùng Công tước Biện Tiêu à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Chỉ diệt Ninh Chính, chỉ giết Khổ Đầu Hoan! Không dẫn bạo bê bối, giương cung mà không phát, bức bách quốc quân đi vào khuôn khổ.
Chân mày của Thư Đình Ngọc giãn ra, chuyện này ngược lại là có thể làm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Bệ hạ vấn tội Thẩm Lãng, đi đày hắn, biểu hiện ra uy phong lẫm lẫm, trên thực tế là gánh không được áp lực hội Ẩn Nguyên cùng đế quốc Đại Viêm nên mới thỏa hiệp cầu xin tha thứ. Thừa dịp ông ta bệnh thì đòi mạng, được một tấc lại muốn tiến một thước vốn là chuyện đương nhiên. Nếu như bệ hạ thỏa hiệp một bước, vậy thì có bước thứ hai, bước thứ ba! Chúng ta tuôn ra sự viên Thành Vệ Quân của Ninh Chính giả mạo mã phỉ giết sạch cả nhà Liên Hoa công tử, lại giương cung mà không phát với bê bối của Liên Hoa Các, danh tiếng của Biện phi liền tràn ngập nguy cơ, vì bảo hộ Biện phi, quốc quân chỉ có thể đi vào khuôn khổ, huống hồ ông ta lại chẳng ưa Ninh Chính chút nào.
Thư Đình Ngọc nói:
- Thế nhưng Biện phi thích Ninh Chính.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là điệu bộ giả mù sa mưa mà thôi, cuối cùng Ninh Chính đối với bà ta có ơn cứu mạng, nếu như không giả vờ thích Ninh Chính, chẳng phải là lòng lang dạ sói? Thế nhưng khi quan hệ đến lợi ích của bản thân, Biện phi nhất định sẽ vứt bỏ Ninh Chính. Hoặc là bà ta vứt bỏ Ninh Chính, hoặc là thân bại danh liệt. Liên Hoa công tử buôn bán trẻ con vô tội, tội ác ngập trời, Biện phi lại đi viết lưu niệm cho hắn ta, Biện Thấm cũng liên quan đến trong đó, lẽ nào Biện phi không phải ô dù của chúng sao? Đến lúc đó Biện phi dù cho nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch.
- Vì bảo vệ mình, bảo hộ họ Biện, Biện phi nhất định phải hi sinh Ninh Chính!
Trác Chiêu Nhan nói như đinh chém sắt.
Thư Đình Ngọc nói:
- Trác cô nương, không biết ngươi cũng có phát hiện hay không? Khi phe Thái tử, hội Ẩn Nguyên, Tam vương tử liên thủ, không có gì bất lợi. Chúng ta thành công ép buộc người huyết mạch số không, gãy mệnh căn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng. Hơn nữa còn thúc ép quốc quân từng bước nhượng bộ thỏa hiệp!
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Đương nhiên, coi như là quốc quân cũng không thể có thể lấy một mình chống lại thiên hạ, huống chi phía trên còn có một đế quốc Đại Viêm.
Thư Đình Ngọc nói:
- Cho nên chuyện này, cũng phải do ba nhà chúng ta cùng làm! Ba nhà cùng nhau hướng quốc quân tạo áp lực, lại một lần nữa thúc ép ông ta đi vào khuôn khổ!
Trác Chiêu Nhan cau mày.
Thư Đình Ngọc nói:
- Lúc này đây, hội Ẩn Nguyên chẳng lẽ còn muốn tranh đoạt mười thiên tài họ Lan cùng quân Niết Bàn à?
Ở trong mắt Trác Chiêu Nhan, mất đi Thẩm Lãng Ninh Chính liền chỉ là một phế vật, không có bất kỳ kháng cự nào lực, huỷ diệt hoàn toàn dễ dàng.
Mà hai nghìn ba trăm tên quân vương bài Niết Bàn của dưới trướng Ninh Chính, thậm chí mười một huynh đệ họ Lan cũng làm cho người thèm nhỏ dãi không ngớt.
Thứ phế vật như Ninh Chính này lại có tư cách gì có mạnh mẽ quân đội như vậy?
Thái tử cơ hồ là muốn nuốt nhánh quân Niết Bàn này, như vậy, gần như hổ thêm cánh.
Đây chính là quân đoàn vương bài đã luyện tốt, có thể trực tiếp ra chiến trường đại sát tứ phương.
Cũng là dựa theo cách nói hội Ẩn Nguyên, lần này vẫn thế lực ba nhà cùng nhau thúc ép quốc quân.
Chỗ tốt kia chẳng phải lại muốn chia cho ba nhà sao?
Thư Đình Ngọc nói:
- Ngươi yên tâm, lần quân Niết Bàn này, hội Ẩn Nguyên chúng ta không cùng chia, toàn bộ cho Thái tử cùng Tam vương tử.
Ở trong mắt họ, nhánh quân Niết Bàn vương bài đã là thịt trong miệng, bữa ăn trong mâm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Thẩm Lãng buồn cười, mỗi ngày làm loại việc cho người khác dùng, ngu xuẩn không thể thành!
...
Trác Chiêu Nhan lại một lần nữa cùng Tiết Tuyết gặp mặt.
- Chúc mừng, chúc mừng!
- Cùng vui, cùng vui!
Thứ nghiệt súc Thẩm Lãng này bị đuổi đi, đương nhiên đáng giá chúc mừng.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Ba nhà chúng ta liên thủ, không có gì bất lợi, lần này lại chơi một lần nữa thế nào?
Tiết Tuyết nói:
- Xin lắng tai nghe.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Diệt Ninh Chính.
Tiết Tuyết kinh ngạc:
- Có cần phải thế không?
Không có Thẩm Lãng Ninh Chính chính là phế vật, không có nửa phần uy hiếp, dù cho muốn đánh chó chết, có cần phải ba nhà cùng nhau liên thủ à?
Trác Chiêu Nhan nói:
- Mười hunh đệ họ Lan, đây chính là dư nghiệt huyết mạch của Khương Ly, còn có hai nghìn hơn ba trăm tên quân Niết Bàn vương bài, bọn họ theo Ninh Chính, chẳng phải là phung phí của trời?
Tiết Tuyết tâm động gật đầu.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Phe Thái tử đứng ra tố cáo Thành Vệ Quân dưới trướng Ninh Chính, giả mạo mã phỉ, chém giết cả nhà công tử Liên Hoa, đại nghịch bất đạo, khủng khiếp. phe Tam vương tử đứng ra đón ý nói hùa, ba nhà chúng ta cùng nhau tạo áp lực bệ hạ! Ninh Chính nhất định phải diệt, chiếm lấy quân Niết Bàn dễ như trở bàn tay!
Tiết Tuyết nói:
- Vậy Khổ Đầu Hoan thì sao?
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Phế vật tới chỗ nào cũng là phế vật, võ công cao hơn nữa cũng vô ích, hắn sớm phải chết!
Tiết Tuyết gật đầu nói:
- Đồng ý!
Trác Chiêu Nhan nói:
- Đến lúc đó, mười huynh đệ họ Lan về Tam vương tử, hai nghìn quân Niết Bàn về Thái tử điện hạ, ba trăm tám mươi quân Niết Bàn về Tam vương tử điện hạ.
Tiết Tuyết cau mày, nhưng vẫn gật đầu một cái rồi đáp:
- Được!
Lần ra mặt này, cuối cùng chẳng qua là phe Thái tử, phe Tam vương tử ở bên cạnh phụ họa mà thôi.
Ngay sau đó, Tiết Tuyết cười nói:
- Quân vương làm được phân thượng này, thật là không có thú vị gì hết.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Cái eo của Ninh Nguyên Hiến từng bị đánh gãy rồi, lần này lại bị đánh gãy, một quân vương không thể đứng thẳng thắt lưng là không có tôn nghiêm!
...
Ba phương đã nói thỏa đáng hoàn tất!
Kế tiếp, phe Thái tử bắt đầu chọn lựa ra đầu người.
Quốc quân thỏa hiệp, Thẩm Lãng bị đi đày, Thái tử lại một lần nữa danh tiếng vô lượng.
Dễ dàng liền chọn lựa ra mấy người khởi xướng.
Ngự Sử Đài, Đại Lý tự, phủ Đề đốc Thiên Việt tổng cộng chín quan viên, đều đã chuẩn bị xong tấu chương tố cáo.
Lúc Ninh Chính chấp chưởng phủ Đề đốc Thiên Việt, rất nhiều quan viên bằng mặt không bằng lòng, Ninh Chính trực tiếp đề bạt quan thất bại phía dưới thay vào, làm mất quyền lực những quan viên này, duy trì phủ Đề đốc vận chuyển bình thường, hiệu quả tốt vô cùng.
Nhưng những thứ quan viên bị mất quyền lực này chắc chắn trong lòng tràn đầy oán hận.
Thái tử chào hỏi một tiếng, những thứ quan viên phủ Đề đốc này dưới trướng Ninh Chính đều xuất đầu.
Qua một ngày tìm kiếm nhân chứng, chế tạo vật chứng.
Sau đó viết tố chương tố cáo tường tận vô cùng, quả thực ba hoa chích choè.
Chí ít nhìn qua, hoàn toàn là bằng chứng như núi.
Ninh Chính lại để quan quân dưới trướng giả mạo đạo tặc giết cả nhà người ta, quá đáng sợ.
Quả thực bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ.
Một khi bị tuôn ra, chính là tội danh rất lớn.
Đừng nói không gánh nổi chức quan này, thậm chí tước vị cũng không giữ được.
Còn Khổ Đầu Hoan tự mình xuất thủ, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, cái gọi là nhân chứng cùng vật chứng cũng là ngụy tạo.
Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan làm việc cẩn thận cỡ nào, làm sao có thể sẽ lưu lại đầu mối.
Nhưng đây là đấu tranh chính trị, căn bản cũng không phải là thẩm án.
Bức hiếp quốc quân mới là quan trọng nhất, còn những chứng cớ này, có thể bàn giao cho thiên hạ là được.
Mà thiên hạ vạn dân ngu xuẩn vô cùng lại biết cái gì, còn chưa phải là người khác dẫn dắt cái gì, bọn họ liền tin tưởng cái đó sao?
Hơn nữa Thái tử tin tưởng vững chắc, áp lực đế quốc Đại Viêm cùng hội Ẩn Nguyên vẫn còn như cũ.
Ba nhà dưới sự liên thủ, quốc quân nhất định sẽ thỏa hiệp, coi như là vì bảo hộ Biện phi danh tiếng, ông ta sẽ thỏa hiệp hi sinh Ninh Chính.
...
Cho nên nói, trên cái thế giới này một khi thỏa hiệp, liền tuyệt đối không nên trách kẻ địch được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lấy đấu tranh cầu hoà bình, thì hòa bình còn; lấy thỏa hiệp cầu hoà bình; thì hòa bình mất!
Thẩm Lãng mới vừa bị đi đày vài ngày, Thái tử, Tam vương tử cùng hội Ẩn Nguyên nếm được ngon ngọt, chuẩn bị lại một lần nữa đến càn quét.