Chương 642: Chúc Hoằng Chủ từ quan! Thẩm Lãng trở về nhà! (1)
Chú thích của Bánh: tối hôm qua đánh giá cao tửu lượng bản thân nên mất mặt, mọi người tết âm lịch hạnh phúc, có vé tháng không?
…
Đại tông sư Lan Đạo có thể xưng là học trò khắp thiên hạ.
Cả đời này của lão tổng cộng thu trên trăm tên đệ tử, có học mấy tháng, có học mấy năm.
Nhưng mà thu quá nhiều đệ tử chắc chắn sẽ phải gặp chuyện không may.
Cuối cùng lão vẫn thua bởi trên người đệ tử.
Khoảng chừng năm năm trước, lão nhận được mật thư của một đệ tử, nói phát hiện một di tích thượng cổ.
Những đại tông sư với di tích thượng cổ hoàn toàn không có bất kỳ lực kháng cự nào, Lan Đạo lập tức phải đi.
Kết quả sau khi trở về, tứ chi gân mạch của lão đều bị người ta làm đứt, trở thành phế nhân.
Từ đó về sau, lão giống như biến mất khỏi thế giới này.
Kiếm vương Lý Thiên Thu là của bạn lâu năm của lão, cho nên mới biết lão ẩn cư ở núi Lạn Ngoa phía trên.
Thẩm Lãng lại một lần nữa nói:
- Lan Đạo đại sư, Thẩm Lãng đến đây bái kiến.
Một lát sau, trong nhà tranh truyền đến một trận chất giọng khàn khàn.
- Không gặp, không gặp!
- Lý Thiên Thu, ngươi là muốn tuyệt giao với ta sao? Lại tiết lộ chỗ trú ẩn của ta ra ngoài, chuyện này do ngươi là ép ta dọn nhà? Hay là ép ta chết?
Thanh âm này tràn đầy vẻ cực đoan chua chát.
Cùng Lan Đạo đại sư trong truyền thuyết quả thực tưởng như hai người.
Lan Đạo vốn là người vô cùng sảng khoái nhiệt tình, bằng không cũng sẽ không nhận nhiều đệ tử như vậy.
Lý Thiên Thu cẩn thận hành lễ, đang muốn nói.
Kết quả vợ của ông Khâu Thị nói thẳng:
- Cùng lạo nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?
Tiếp đó, bà trực tiếp liền vọt vào, một lát sau liền đẩy ra một người đàn ông.
Đây là đại sư Lan Đạo sao?
Thân thể gầy khô, tóc như là cỏ dại vậy.
Ngồi ở một xe lăn bằng gỗ, giống như đã mất đi đi lại năng lực.
Hai cái tay quỷ dị vặn vẹo, còn không ngừng run rẩy.
Gân mạch tay chân của lão bị cắt hết cả rồi sao?
Ai cắt thế kia chứ?
Trên thực tế, Lan Đạo đại sư là thế nào tàn phế đến bây giờ cũng là một bí mật.
Đến tột cùng là rơi vào bẫy rập? Hay là bị người khác hãm hại? Là ai xuất thủ làm gãy gân mạch của lão?
Hết thảy đều là bí ẩn.
Lan Đạo bản thân cũng không nói.
Thẩm Lãng nói:
- Lan Đạo đại sư, ta muốn mời ngài xuống núi, dạy quân đội của ta luyện tập bắn cung, để thuật bắn cung đệ nhất thiên hạ của ngài phát dương quang đại.
- Không đi. - Lan Đạo đại sư nói:
- Ngươi lẽ nào không nhìn thấy, ta bây giờ đã là một phế nhân à? Ta ngay cả chén đũa đều cầm không nổi, càng chưa nói bắn tên.
Thẩm Lãng tiến lên tỉ mỉ kiểm tra gân mạch bị tổn thương của lão.
Rõ ràng bị thương đặc biệt triệt để, không biết cắt đứt bao nhiêu cái, hơn nữa không có trải qua trị liệu bình thường, những gân mạch này đã đã loạn dài loạn trèo ở cùng một chỗ.
Nếu như mổ thì lượng công việc sẽ vô cùng lớn.
Thậm chí cần phải cắt đứt rất nhiều gân mạch rồi ghép lại từng cọng một.
- Lan Đạo đại sư, thương thế kia của ngài thì ta có thể trị! Muốn khôi phục võ công phỏng chừng khả năng không lớn, thế nhưng đi lại bình thường, động tác bình thường lại có thể. - Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, cũng có thể ở trong quá trình trị liệu bị nhiễm nhiễm trùng mà chết.
Lan Đạo đại sư kinh ngạc, tiếp đó khinh thường nói:
- Khoe khoang khoác lác, ta đã tìm danh y khắp thiên hạ, căn bản không ai có thể chữa khỏi vết thương của ta.
Quả thực như thế.
Lan Đạo đại sư cuối cùng học trò khắp thiên hạ, sau khi thụ thương, mấy người đệ tử đưa tới vô số danh y chữa thương cho lão.
Trương Xung tuy rằng chỉ theo lão học tập mấy tháng, nhưng cũng tìm bốn năm danh y.
Kết quả, không có một danh y có biện pháp.
Mỗi một danh y sau khi xem, đều chỉ có một cách nói: Không chữa được.
Cho nên ngay từ đầu bản thân Lan Đạo còn ôm hi vọng, càng về sau trực tiếp tuyệt vọng, triệt để bỏ qua.
Ẩn cư ở trên núi Lạn Ngoa, không muốn hình dạng bản thân bi thảm bị người khác nhìn thấy.
- Đi, đi, đi... - Lan Đạo đại sư bắt đầu cản người.
- Lý Thiên Thu ngươi cũng đi!
Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị trực tiếp đứng ở trước mặt Lan Đạo nói:
- Lão quỷ, ông nhìn ta một chút xem là ai nào?
Lan Đạo đại sư kinh ngạc:
- Ngươi, ngươi là Khâu muội tử?
- Không phải ta là ai?
Lan Đạo kinh hãi, thảm trạng vợ của Kiếm Vương Khâu Thị, lão biết rất rõ ràng, trúng phải kịch độc đáng sợ, thần trí không rõ, da cả người như là con cóc, thân thể còng xuống như là dã thú.
Lúc trước Lý Thiên Thu tìm rất nhiều biện pháp, tìm rất nhiều danh y, cũng căn bản không có cách nào khác chữa trị, thậm chí ngay cả nguyên nhân bệnh đều tìm không được.
Bây giờ lại được chữa hết?
Điều này sao mà được kia chứ?
Nhưng mà Khâu Thị là trúng độc, chỉ cần tìm được thuốc giải là có thể được.
Mà Lan Đạo ta đây không giống như vậy, tứ chi gân mạch đều bị đứt, căn bản cũng không có thể trị thật tốt.
Hơn nữa Lan Đạo bây giờ đã không dám ôm ấp hi vọng, chỉ muốn sống như vầy đến cuối đời.
- Đi, đi, đi, các ngươi đều đi, ta lập tức dọn nhà!
Lan Đạo đại sư lại bắt đầu đuổi người.
- Lề mề, không đáng mặt đàn ông. - Vợ của Kiếm Vương Khâu Thị nói:
- Đường Viêm, trói lão già Lan Đạo này đi!
Đường Viêm mê võ nghe được mệnh lệnh của sư nương, không nói hai lời trực tiếp tiến lên cõng luôn Lan Đạo trên người, cưỡng chế mang đi.
Lan Đạo giận dữ:
- Làm càn, làm càn, các ngươi ban ngày ban mặt lại trói người, buông ta xuống, buông ta xuống!
Nhưng mà, dù cho lão la rách cổ họng cũng không có ai để ý đến lão.
Đường đường một đời đại tông sư, cứ như vậy bị cưỡng chế mang đi.
...
Kinh đô, nhà của Chúc Hoằng Chủ.
Thái tử giận tím mặt, ở trước mặt Chúc Hoằng Chủ gã cũng không cần che giấu.
- Ông ta dựa vào cái gì đối với ta như vậy?
- Rõ ràng là chính ông ta vô năng, vì sao phóng cơn tức giận trên đầu của ta?
- Vậy hơn mười triệu nợ nần, là ta thiếu à? Ông ta phá sản còn không bỏ tiền tới, mới bị ép trả nợ làm mất mặt, cùng ta có quan hệ gì đâu?
- Năm đó ông ta như là chó vậy đi cầu tổ phụ, quên rồi sao? Nếu không phải là họ Chúc, cái ngai vàng của ông ta đã sớm khó giữ được.
Chúc Hoằng Chủ không nói gì, vẫn nghe Thái tử phát tiết.
Ước chừng một hồi lâu sau đó, lão mới hỏi:
- Phát tiết xong chưa?
Thái tử uống một hơi mấy chén trà, giống như muốn dập tắt lửa giận trong lòng.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bây giờ bệ hạ chính là mượn tay Ninh Kỳ chèn ép tôn nhi, tôn nhi có thể thế nào? Mưu phản à?
Làm sao có thể mưu phản.
Mưu phản là cần binh!
Hơn nữa chưa đến nước làm phản.
Thái tử nói:
- Tổ phụ, cái vẻ ra sức nâng cao Ninh Kỳ của ông ta, lẽ nào không sợ đuôi to khó vẫy à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ không phải muốn nâng cao Ninh Kỳ, bệ hạ cũng chỉ là đang lợi dụng Ninh Kỳ mà thôi. Bệ hạ bây giờ đã coi trọng Ninh Chính, chèn ép tôn nhi chỉ là vì để Ninh Kỳ cùng tôn nhi đấu, như thế Ninh Chính là có thể an ổn mà trưởng thành.
Quả nhiên cáo già, liếc mắt một cái thấy ngay bàn tính bí mật giữa quốc quân cùng Thẩm Lãng.
Nghe những lời này, Thái tử không thể tin nổi.
Phụ vương coi trọng Ninh Chính?
Điều này sao mà được kia chứ?
Đây là phế vật cà lăm còn chưa chữa xong, đã không có Thẩm Lãng, nó liền chả là cái cóc khô gì.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Không thể tin nổi hả? Nhưng đây là sự thực!
Thái tử nói:
- Vì sao vậy? Coi như là Ninh Kỳ cũng so với Ninh Chính giỏi hơn nhiều lắm.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Xung Nghiêu định gả Xung Sư Sư cho con của Vũ thân vương đế quốc, điều này làm cho quốc quân nổi lên lòng cảnh giác. Bệ hã phát hiện Tam vương tử phía sau cũng cùng Viêm Kinh có quan hệ không thể cho ai biết. Tôn nhi và Ninh Kỳ cũng bắt đầu dựa lưng vào đế quốc, điều này khiến cho bệ hạ bất an rất nhiều, nhưng mà Ninh Chính lại cùng đế quốc không có bất cứ quan hệ gì. Một khi nó kế thừa vương vị, bệ hạ cảm thấy Việt quốc có thể bảo trì trạng thái độc lập tuyệt đối.
Thái tử nói:
- Đế quốc Đại Viêm như thế nào đi nữa nói cũng là tông chủ của chúng ta, chúng ta dựa lưng vào Viêm Kinh lại có cái gì không đúng?
Chúc Hoằng Chủ trong lòng cười nhạt một trận, Ninh Dực nhà ngươi toàn nói ra bên ngoài dễ nghe như vậy.
Bây giờ ngươi tranh ngôi cần thế lực Viêm Kinh, cho nên mới luôn mồm thuần phục hoàng đế, một khi ngươi thực sự ngồi trên đó làm Việt vương, chỉ sợ lại quyết định khác thôi.
Nhưng mà, Chúc Hoằng Chủ cũng sẽ không nói toạc ra tâm tư này của Ninh Dực.
- Không chỉ như vậy, hôm nay trong lòng bệ hạ đã đặc biệt nghiêng về Ninh Chính. - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Hơn nữa Ninh Chính cũng không như trong tưởng tượng của tôn nhi đâu, tuy rằng nó không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại là kiên nghị quả cảm, có ý chí và độ lượng người thường không thể so bằng, chưa chắc không phải một quân vương giỏi.
Nghe những lời này, Thái tử càng thêm kinh ngạc.
Thậm chí ngay cả Chúc Hoằng Chủ đều đánh giá Ninh Chính thế này?
Xem ra thằng cà lăm này thực sự không đơn giản?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Lúc trước bệ hạ sợ tôn nhi và Ninh Kỳ xuất hiện tranh chấp đảng phái, cho nên từ đầu đến cuối áp chế hai người, cho hai người đấu mà không phá. Mà bây giờ ngược lại gây xích mích hai người cho hai đứa đánh nhau, chính là vì bảo hộ Ninh Chính, muốn hoàn toàn thấy rõ ràng Ninh Chính là có thích hợp kế thừa vương vị hay không. Hơn nữa bệ hạ chỉ sợ lúc nào cũng mong Thẩm Lãng trở về!
Thái tử nói:
- Thẩm Lãng trở về? Điều đó không có khả năng đâu!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Chiến sự nước Nam Ẩu, chỉ cần tôn nhi thất bại, Thẩm Lãng là có thể trở về.
Thái tử nói:
- Ông ta phát rồ rồi sao? Ông ta mới là vua của Việt quốc, lẽ nào vì để cho Thẩm Lãng trở về, ông ta muốn cho chúng ta thua chiến sự nước Nam Ẩu à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy cũng không phải, bệ hạ không có hoa mắt ù tai như vậy, nội tâm bệ hạ đương nhiên là hy vọng chiến trường nước Nam Ẩu đại thắng, hơn nữa cũng sẽ dốc hết toàn lực đánh một trận chiến này, điểm ấy tôn nhi không cần lo lắng. Hơn nữa tin tưởng tâm sự bệ hạ chúng ta lúc này rất phức tạp, bệ hạ khát vọng đánh bại vua Căng, chính là một khi chúng ta đánh bại vua Căng, vậy Thẩm Lãng liền triệt để không về được, Ninh Chính cũng hoàn toàn không thể trông cậy vào. Cho nên Ninh Dực, cái gì khác cũng là hư, đánh thắng một trận chiến nước Nam Ẩu này mới là căn bản. Chỉ cần một trận chiến này thắng, tôn nhi liền lập được công lao bất thế, cho đến lúc này bất luận kẻ nào đều không thể dao động chức vị thái tử của tôn nhi, kể cả bệ hạ ở bên trong. Cho nên ở chiến trường nước Nam Ẩu, chúng ta muốn được ăn cả ngã về không, dốc hết toàn bộ.
Thái tử nói:
- Chính là cũng không thể tùy ý ông ta nâng Ninh Kỳ lên như thế, bằng không đến lúc đó chúng ta dù cho đánh thắng vua Căng, thế lực Ninh Kỳ quá lớn đối với chúng ta sẽ sản sinh uy hiếp to lớn.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Có hai chuyện đã không cách nào cải biến, Ninh Kỳ nhất định sẽ đi hành tỉnh Thiên Bắc đảm nhiệm Đại đô đốc, nếu cái chỗ ngon ngọt này không cho nó ăn, Ninh Kỳ sẽ không cùng tôn nhi đấu, thậm chí Tiết Triệt đảm nhiệm Thiên Việt Trung đô đốc cũng trở thành sự thực. Chúng ta duy nhất có thể tranh thủ, chính là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, dĩ nhiên vị trí này cũng nhất định là của chúng ta, dù cho ở trong lòng bệ hạ cũng đã quyết định để Trương Tử Húc đảm nhiệm chức vị này, chỉ bất quá bệ hạ cần Tể tướng ta đây đi cầu tình, đi về phía bệ hạ năn nỉ.
Thái tử nói:
- Tổ phụ, ngài không cần phải đi!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Đi, đương nhiên phải đi, thần tử xuống nước nhỏ với quân vương, có tính là chi?
...
Ngày kế!
Tể tướng Chúc Hoằng Chủ run rẩy tiến vào hoàng cung!
- Tướng phụ, ngài làm sao đến đây? Ngài làm sao đến? Có chuyện gì nói cho quả nhân một tiếng, quả nhân đi một chuyến không được sao? - Ninh Nguyên Hiến chạy ra, đỡ Chúc Hoằng Chủ đi vào bên trong.
- Tướng phụ, ngài không phải bị bệnh à? Có chuyện gì sai phái người nói một tiếng cũng dễ làm thôi! - Ninh Nguyên Hiến cất giọng vô cùng thân thiết.
Sau khi tiến vào thư phòng, Chúc Hoằng Chủ quỳ xuống bằng hai đầu gối.
- Tướng phụ tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể! - Ninh Nguyên Hiến cơ hồ là ôm hai cánh tay Chúc Hoằng Chủ không cho lão quỳ xuống.
Hai người lại là khách khí một trận.
Chúc Hoằng Chủ lúc này mới ngồi xuống ở trên ghế.
Biểu hiện ra ngoài thái độ hai người so với trước đây đều càng thêm thân mật.
Nhưng trên thực tế trong lòng đôi bên đều đã rõ ràng, vết nứt đã bù đắp không được.
Sẽ cũng không trở về được như trước.
Lúc trước Ninh Nguyên Hiến ở trước mặt Chúc Hoằng Chủ là rất tùy ý, hôm nay cũng biến thành dối trá khách sáo, giống như là quân vương bình thường đối mặt cựu thần vậy.
- Lão hủ phò tá bệ hạ, đã có hơn ba mươi năm, ở trên cái tướng vị này cũng ngồi hai mươi hai năm. - Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nói ra thật xấu hổ, suốt hai mươi mấy năm qua, lão thần giữ cái chức Tể tướng này làm cũng tầm thường vô vi.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Xưng bệ hạ cái gì, ngài chính là cột chống trời Việt quốc, đại thụ vươn tới trời xanh kia mà!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Năm gần đây, cựu thần mắc nhiều bệnh lắm, hơn nữa tuổi già lắm rồi, nếu cứ tiếp tục ở vị trí Thượng Thư Đài chỉ sợ sẽ gây ra chuyện xấu, cho nên cựu thần muốn từ đi chức Tể tướng Thượng Thư Đài.
Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc.
Chúc Hoằng Chủ nói lời này là có ý gì?
Bức hiếp quả nhân sao?
Hay là lấy lui làm tiến?
Chẳng bao lâu Ninh Nguyên Hiến hiểu ra, Chúc Hoằng Chủ đây là đang biến tướng chịu thua.
Lúc này Chúc Hoằng Chủ là tuyệt đối không có khả năng thực sự muốn từ đi tướng vị.
Bởi vì một khi lão từ chức tể tướng, Chúc Nhung nhất định sẽ bắt đầu thế thân, như vậy vị trí Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam liền trống đi, mà phe Thái tử còn cũng không đủ quan viên có phân lượng đi đảm nhiệm cái chức quan trọng này.
Huống hồ, hôm nay cái triều đình này căn bản là không thể rời bỏ Chúc Hoằng Chủ, thậm chí bây giờ Ninh Nguyên Hiến cũng không thể rời bỏ Chúc Hoằng Chủ.
Hơn nữa, Chúc Hoằng Chủ làm thế cũng là một loại thăm dò.
Nhìn Ninh Nguyên Hiến có phải có ý hoàn toàn đổi Thái tử chi tâm hay không?
Nếu như có, ông ta sẽ đối với đề nghị này đặc biệt động tâm.
Rõ ràng già mà thành tinh.
Bất tri bất giác sẽ phải điều tra suy nghĩ quốc quân.
Thế là, Ninh Nguyên Hiến khom người nói:
- Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể! Tướng phụ, là quả nhân có chỗ nào không chu toàn? Lại để ngài có ý từ quan? Ta có làm chỗ nào không đúng, tướng phụ mặc dù trách cứ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể giận quả nhân mà đi!
Nói đến đây, Ninh Nguyên Hiến xoay người hướng về phía Chúc Hoằng Chủ cúc thủ thật sâu.
Chúc Hoằng Chủ vội vàng đứng lên nói:
- Bệ hạ tuyệt đối không thể làm giảm thọ lão lần, quân thần khác biệt, quân thần khác biệt!
Lão ra sức muốn đỡ Ninh Nguyên Hiến dậy, nhưng làm sao đều đỡ không đứng dậy.
Thế là, Chúc Hoằng Chủ sẽ phải quỳ xuống, tỏ ý bản thân càng thêm khiêm tốn.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến lại vững vàng bắt được cánh tay của lão, không cho lão quỳ xuống.
- Bệ hạ nhanh đứng dậy, tuyệt đối không nên làm lão thần tổn thọ…
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tướng phụ ngài đáp ứng ta không từ quan, ta liền đứng dậy.
- Cái này, cái này...
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tướng phụ nếu không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, quả nhân liền cúi cả đời.
Chúc Hoằng Chủ giả vờ bất đắc dĩ nói:
- Được, được, được, bệ hạ nếu không ngại cựu thần ngu ngốc vô năng, thần sẽ ở tướng vị này thêm mấy ngày.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Tướng phụ không từ quan?
- Không từ, không từ, bệ hạ mau dậy.
Ninh Nguyên Hiến lúc này mới đứng thẳng người, còn lau mồ hôi trên mặt nói:
- Tướng phụ người xem, ngài vừa nói muốn từ quan, làm cho mồ hôi trên người ta phải tuôn ra cả đấy.